Kẻ Thù Yêu Ta Dịch
-
7: Truyền Linh Lực
Núi giả vỡ vụn thành từng viên đá rơi xuống, hoa cỏ rực rỡ điêu tàn rơi rụng, chỉ còn lại mùi máu tanh mãi không tiêu tan.
Tên tán tu định giết người cướp báu vật sớm đã không thấy bóng dáng, Thường Nhạc không thể không cứng rắn thu kiếm về.
Sau một lúc lâu, hắn xác nhận chung quanh đã không còn ai nữa, ọc một tiếng phun ra một bãi máu đen lớn, đầu gối bên trái mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống, tay phải cầm kiếm cắm vào trong bùn đất, mới không hoàn toàn ngã xuống.
Thường Nhạc thở hổn hển, không quan tâm đến mùi gỉ sắt trong hơi thở, nhanh chóng tra kiếm vào vỏ, xoay người, lục trong túi trữ vật tìm viên Dũ nguyên đan [1] sư phụ cho để đút cho Chương Nguyệt.
[1] Đan trị bệnh
"Cứu Hoàng sư muội! " Chương Nguyệt cố nuốt viên Dũ nguyên đan xuống, nắm chặt lấy cổ tay Thường Nhạc, quay đầu cố gắng hết sức nhìn về phía sau.
Thường Nhạc gật đầu, cắn răng lảo đảo đứng dậy đi tìm các sư đệ sư muội khác.
!
Trong rừng có mấy bóng người lướt nhanh qua, ở giữa còn kèm theo vài câu nói không cam lòng.
"Sớm biết vậy thì cùng nhau động thủ, đỡ lãng phí thời gian mà còn chưa diệt khẩu được bọn chúng.
"
"Ai ngờ mấy đệ tử tông môn kia có thể chống đỡ được, còn có người tăng cảnh giới trước mặt chúng ta.
"
Sau khi đi xuyên qua bóng rừng rậm rạp, ánh sáng sáng rực, chiếu rõ lên khuôn mặt của những người này, rõ ràng là đám tán tu đột nhiên rời đi trước đó.
Tán tu cầm cung ở phía sau cùng mở miệng: "Không thể diệt khẩu, sau khi ra ngoài, tông môn bọn họ có tìm chúng ta trả thù không?"
Nam tử gầy còm mặc áo bào xanh sắc mặt u ám, xùy một tiếng: "Chỉ là một môn phái nhỏ nghèo túng sắp rớt khỏi danh sách ba ngàn ở Linh giới mà thôi.
"
"Sợ cái gì?" Thể tu phía trước quay đầu lại: "Chờ chúng ta lần này lấy được bảo vật kia, còn lo không diệt được một môn phái nhỏ đó sao?"
Một nhóm sáu người đi vào hành lang, đi ngược hướng với tất cả các tu sĩ.
Lúc đi qua góc rẽ, tán tu áo xám đột nhiên đi chậm lại nửa nhịp, nam nhân gầy còm mặc áo xanh phát giác được manh mối, nhìn theo tầm mắt của hắn ta, mới phát hiện có người đang đi tới từ phía đối diện.
Người nọ có một khuôn mặt trẻ trung thuần khiết, đôi mắt trong veo, mái tóc dài được buộc bằng sợi dây có hai màu đỏ trắng, bên hông đeo một thanh kiếm cùng túi trữ vật màu đen cơ bản nhất, ngoài ra, trên người không còn vật gì khác.
Mấy tán tu nhìn đạo bào màu đỏ tươi quen thuộc kia, đột nhiên an tĩnh lại.
Hành lang không tính là hẹp, nhưng để cho ba người cùng đi thì vẫn hơi chật chội.
Đối phương ngước mắt liếc nhìn những tán tu xa lạ đang đứng thành hai hàng song song ở phía đối diện, hơi nghiêng người, chủ động nhường một chút khoảng trống.
Hai phe đều không lên tiếng, trầm mặc đối mặt với nhau, chuẩn bị đi lướt qua người nhau.
"Xin hỏi đạo hữu! " Người nọ đột nhiên gọi bọn họ lại, mỉm cười rất là khách khí ôn hòa: "Có từng thấy một đội tu sĩ mặc đạo bào giống ta không?"
"Không có.
" Tán tu cầm cung phủ nhận trước.
Lúc này tán tu áo xám quay đầu lại, bộ dạng như có điều suy nghĩ bổ sung: "Thật ra không có một đội tu sĩ, nhưng hình như trên con đường phía trước có gặp một người, chúng ta không nhìn kỹ, đạo hữu có thể đi về phía trước tìm kiếm.
"
"Xin hỏi đạo hữu đã gặp người đó ở hướng nào?" Trường Ương rất bình tĩnh, ôm lấy bướm Lưu Hoan đang rung rung.
"Cái đó.
" Tán tu mặc áo xám chỉ chỉ hướng tây bắc của hành lang.
"Đa tạ.
" Trường Ương khẽ gật đầu với mấy người, đầu ngón tay xuôi ở bên người không dấu vết bỗng nhúc nhích một cái, sau khi rời đi theo phương hướng hắn ta chỉ, liền nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của bọn họ.
Nơi góc rẽ, nam nhân gầy còm mặc áo xanh liếc tán tu áo xám, cuối cùng mở miệng: "Nàng ta có tu vi cao hơn ta.
"
Mặc dù đều là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng khi đến gần người, hắn ta mới phát hiện ra.
"Có muốn cùng ra tay hay không! " Một tay của thể tu đặt lên cổ, tạo dáng xẹt ngang.
Tu sĩ áo xám lắc đầu: "Đừng lãng phí thời gian, chúng ta phải lấy được đồ trước khi bí cảnh đóng lại.
"
Nam nhân gầy còm mặc áo bào xanh vung tay lên: "Đi thôi!"
Mấy tên tán tu đột nhiên có cảm giác cấp bách, lại lần nữa tăng tốc, chạy về phía mục tiêu.
Một đầu hành lang khác, Trường Ương dừng lại.
Nàng mở tay trái ra, bướm Lưu Hoan vẫn luôn rung động trong lòng bàn tay rốt cuộc cũng bay lên.
—— đi về hướng đông bắc.
Bướm Lưu Hoan chính là linh vật được chế tạo đặc biệt của Hợp Hoan Tông, chỉ cần rót linh lực vào là có thể hoạt động, lúc rung động sẽ phát tán ra phấn bướm màu vàng nhạt cực kỳ mịn, một khi bám vào sẽ như vật vô hình, sau khi bị dính phải sẽ tồn tại trong bảy ngày.
Nó có thể lần theo dấu vết của phấn bướm đồng loại.
Mà vừa rồi, nó cảm ứng được phấn bướm trên người thể tu đi đầu.
Mấy tán tu kia có gì đó quái lạ.
Nụ cười nhàn nhạt trên môi Trường Ương hoàn toàn biến mất, đột nhiên thay đổi hướng, trong nháy mắt chỉ còn lại những chiếc lá rơi xoay tròn.
!
"Sư tỷ!"
Chương Nguyệt là người đầu tiên nhìn thấyTrường Ương đến, bên cạnh nàng là Thường Nhạc đang một tay đặt sau lưng Hoàng sư muội, tay kia đặt hai ngón tay lên thần đình của sư đệ đang nằm trên mặt đất, truyền linh lực cho họ.
Những người khác đã ăn Dũ nguyên đan, cố gắng bắt đầu đả tọa để chữa trị, nhưng hai người này bị thương quá nặng, không có y tu trị liệu, Thường Lạc chỉ có thể liều mạng dùng linh lực kéo bọn họ một hơi.
Nhưng mà Thường Nhạc cũng đã là nỏ mạnh hết đà, sắc mặt vô cùng tái nhợt, máu trên đạo bào đỏ tươi đã khô biến thành đen.
Gân mạch của hắn sưng tấy gây ra đau đớn kịch liệt, linh phủ sớm đã truyền đến cảm giác cạn kiệt.
Trường Ương chạy tới thấy thế cũng không nói nhiều, chỉ từ trong túi trữ vật lấy ra một viên Dũ nguyên đan nhét vào trong miệng Thường Nhạc, đồng thời đưa cho hắn một viên linh thạch thượng phẩm, lại thay thế Thường Nhạc, truyền linh lực cho sư đệ sư muội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook