Kẻ Thù Yêu Ta Dịch
19: Cứ Đến Tìm Ta


Bình Thanh Vân theo tiềm thức nhìn chấp sự Lưỡng Nghi tông cầm cuộn giấy sau lưng, vẻ mặt tỏ ra hiểu rõ: "Ngươi nhìn thấy tên và tông môn của ta trên Tinh Sách nhỉ, vậy khẳng định không biết của Chuyển Vận tông chúng ta rồi!"

Trên mặt Trường Ương nở nụ cười dịu dàng: "Ngươi nói là Chuyển Vận tông từ tông môn thứ 18 rớt xuống thứ 2,088 chỉ trong 3000 năm ư? Ta biết."

Bình Thanh Vân: "...!"

Thấy nàng sắp một mình ngự kiếm bay lên, Bình Thanh Vân dứt khoát ngã ngồi bệt xuống đất, ôm lấy bắp chân Trường An, nước mắt giàn giụa: "Đạo hữu, xin hãy cho ta đi cùng! Lần này nếu không vào được Tinh Giới, ta sẽ bị trục xuất khỏi sư môn!"

Tường cong trên khóe miệng Trường Ương cũng không thay đổi: "Liên quan gì đến ta?"

"...!" Bình Thanh Vân ngẩng đầu nhìn nàng, vô cùng khiếp sợ, "Đạo hữu, cô thật lạnh lùng."

Những tu sĩ xếp hàng phía sau hai người đã bay lên, hướng về phía con thuyền mây.

Nụ cười trên môi Trường Ương càng thêm dịu dàng, nhưng ngón tay nàng lại siết chặt chuôi kiếm.

Lúc này, Bình Thanh Vân đột ngột đứng dậy, lấy ra ba khối linh thạch thượng phẩm từ nhẫn trữ vật, đưa ra trước mặt nàng: "Đạo hữu, mời xem!

Trường Ương khựng lại một chút, rồi như nước chảy mây trôi, lấy linh thạch từ lòng bàn tay hắn, gật đầu nói: "Được."

Bình Thanh Vân: "...!"

Kiếm khí nổi lên, linh kiếm hóa thành bè, nhanh chóng bay về phía con thuyền mây cao chót vót.


Trường Ương một tay nắm lấy Bình Thanh Vân, tay kia điều khiển kiếm, hai người không ngừng bay lên cao.

Khi đến được hai phần ba quãng đường, nàng cảm thấy hơi khó khăn, rõ ràng là do có thêm một người nên nặng hơn.

Trận pháp vận hành dưới đáy thuyền không ngừng tạo ra gió, khi họ bay lên cao, bắt đầu gây nhiễu loạn cho thuật ngự kiếm.

Nếu lúc này mà rơi xuống...

Trường Ương nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của chấp sự Lưỡng Nghi tông bên dưới, và mong ước thiết tha của sư phụ trước đó.

Nàng muốn cưỡi gió vượt sóng để trở về, tuyệt đối không thể gục ngã trên con đường đi được.

Trường Ương vận công vào lòng bàn tay, vỗ mạnh xuống dưới, hai người lập tức bay lên cao nhanh hơn.

"Đến rồi, chúng ta sắp đến nơi rồi!" Bình Thanh Vân nhìn thấy mép con thuyền mây, bỗng nhiên hô lên, "Đạo hữu, kiên trì!"

Trường Ương cũng đã nhìn rõ hoa văn đám mây được chạm khắc trên thân thuyền bằng hồng ngọc.

Nàng cắn răng, ném Bình Thanh Vân lên trên bằng tay trái, đồng thời dùng tay kia bám chặt vào mép thuyền, cả người treo lơ lửng trên cao.

"Đạo hữu? Mau lên đây!" Bình Thanh Vân bị ném đến choáng váng, vội vàng bò lại gần, vươn một tay ra kéo Trường Ương.

Trường Ương không nắm lấy tay hắn, hít thở sâu, tự mình lật người lên thuyền, đồng thời thu chưởng lại, thân kiếm vào vỏ.

Cả hai người đều đứng vững trên thuyền mây, Bình Thanh Vân cũng không để ý đến những người khác ở xung quanh, trực tiếp đặt mông ngồi xuống.

Dù là Trường Ương, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, trận pháp khắc dưới con thuyền mây này còn lợi hại hơn cả những gì nàng tưởng tượng.

Bình Thanh Vân lau mồ hôi lạnh trên trán: "Làm ta sợ muốn chết, nếu lần này không vào được Tinh Giới, Chuyển Vận tông thật sự sẽ rớt khỏi bảng xếp hạng ba nghìn ở Linh giới."

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẩy: "Với tu vi của ngươi, vào Tinh Giới thì sao chứ, chưa đầy nửa tháng sẽ phải quay về."

Trường Ương ngước mắt nhìn, mới phát hiện có một đám tu sĩ trẻ tuổi đang đứng trên boong tàu, y phục không đồng nhất, có một số tông môn rõ ràng có nhiều hơn một danh ngạch.

Đều không ngoại lệ, thực lực của những người này đều từ Trúc Cơ trở lên.

Tu sĩ lên tiếng đang đứng dưới cánh buồm khổng lồ.

"Mắc mớ gì tới ngươi?" Bình Thanh Vân sờ sờ lục châu trên cổ tay, xoay hai vòng trước mặt người tu sĩ vừa lên tiếng, lẩm bẩm nhỏ to điều gì đó, sau đó nói: "Tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút."

"Haha, nghe nói Chuyển Vận tông đã sớm mất Thiên Ý châu rồi, viên ngọc vớ vẩn trên tay ngươi còn có tác dụng gì nữa?"

"Giải tán, giải tán đi, chấp sự giống như muốn lên đây." Một tu sĩ thò đầu ra nhìn xuống quay lại nói: "Con thuyền mây sắp khởi hành rồi, mọi người đều quay về đi."


Lời này vừa nói ra, mọi người đều giải tán.

Lúc sắp đi, ntu sĩ trước đó đã chế giễu Bình Thanh Vân bất ngờ trượt chân ngã về phía trước.

Phản xạ của hắn ta khá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đứng thẳng người trở lại.

Tuy nhiên, cánh buồm khổng lồ đột nhiên chuyển động với lực đạo cực lớn, hất hắn ta ra khỏi boong tàu và từ con thuyền mây rơi thẳng xuống dưới.

Lúc này, hai gã chấp sự của Lưỡng Nghi tông đã lên thuyền, đứng ở hai đầu con thuyền mây, hoàn toàn mở ra trận pháp, điều khiển con thuyền di chuyển.

Trường Ương nhìn Bình Thanh Vân thêm một lần nữa: "Các ngươi còn biết nguyền rủa?"

"Chỉ là bùa chú chuyển đổi vận may thôi." Bình Thanh Vân lắc đầu, "Vốn hắn không trượt một bước kia, có thể thuận lợi tránh đi tường buồm."

Tu vi càng cao, càng ít bị ảnh hưởng, tu vi của tu sĩ kia có lẽ cũng không có gì đặc biệt.

Đội hình đang di chuyển, con thuyền mây bắt đầu hướng ra biển.

Trường Ương cúi đầu nhìn xuống đỉnh núi phía dưới, thấy mười mấy tu sĩ mặc đạo bào khác nhau đứng đó ngẩng đầu nhìn lên con thuyền mây, sắc mặt tái nhợt khó coi, rõ ràng là những tu sĩ không thể lên được thuyền mây.

Con thuyền mây bay ngày càng cao, biển cả mênh mông dần chỉ còn lại một màu xanh biếc.

"Hai người đang đứng đó làm gì?" Một chấp sự khác đi tới, quát lớn: "Không muốn bị xé nát thì vào khoang hết đi!"

"Đến đây đến đây!"

Bình Thanh Vân vội vàng theo vị chấp sự đi vào, Trường Ương sát theo sau.

"Vẫn là Trúc Cơ kỳ?" Vị chấp sự cầm Tinh Sách, bực mình lẩm bẩm, ném ra hai chiếc chìa khóa: "Hai người xuống tầng ba, ở hai căn phòng cuối cùng trái và phải.

Nhìn theo vị chấp sự rời đi, Bình Thanh Vân thở dài thườn thượt: "Cũng đâu phải mãi mãi là Trúc Cơ kỳ, sao lại như bị kết án tử hình vậy?"


Trường Ương cầm lấy chìa khóa, quay người bước xuống dưới.

Nàng chỉ cảm thấy đối phương thật ngây thơ, từ xưa đến nay bốn giới luôn tôn sùng kẻ mạnh, kẻ yếu bị bắt nạt.

Huống chi đến Tinh Giới này để chọn Tinh Chủ và Tinh Quân, những người có tu vi thấp như họ, đại khái chỉ là cầm tấm vé thông hành để làm bàn đạp cho người khác.

Vừa lên con thuyền mây, đã bớt đi hơn chục tu sĩ, Trường Ương đối với con đường Tinh Giới phía sau tràn đầy sự cảnh giác và đề phòng, nàng phải nhanh chóng tìm cơ hội để nâng cao tu vi.

"Đạo hữu, ta còn chưa biết tên cô là gì?" Bình Thanh Vân đuổi theo, đi song song với nàng xuống cầu thang, "Cô là đệ tử Hợp Hoan Tông phải không? Hoàn cảnh của hai tông chúng ta cũng coi như đồng bệnh tương liên, đều từ những tông môn vang danh Linh Giới suy yếu xuống cuối bảng 3000.

Đến Tinh Giới rồi, chúng ta cùng nhau hỗ trợ, cùng nhau mang lại vinh quang cho tông môn thế nào?"

"Không có hứng thú." Trường Ương đi xuống tận cùng tầng ba, chọn căn phòng bên phải, đẩy cửa bước vào.

Con thuyền này có ba tầng trên và ba tầng dưới, càng xuống dưới, phòng càng nhỏ càng tù túng, và ba tầng dưới không có cửa sổ, không nhìn thấy cảnh tượng không gian xoay chuyển kỳ ảo bên ngoài.

Căn phòng của nàng cũng đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và một chiếc ghế dài, không có gì khác.

"Đạo hữu, cô hãy suy nghĩ lại." Bình Thanh Vân chặn trước cửa phòng Trường Ương khi nàng định đóng lại, hắn mở lòng bàn tay ra, để lộ ra một khối linh thạch thượng phẩm, "Ta có tiền."

Ngay sau đó, Trường Ương không chút do dự nói: "Có việc gì cứ tới tìm ta.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương