Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
-
Chương 63: Nỗi oan to đùng
Chạy ra ngoài khoảng hơn 1km, không thấy động tĩnh gì Trần Quốc Hưng liền cong mông hai chân phát lực, thân thể bắn đi với vận tốc mấy trăm km/h.
Chạy thêm hơn 1 tiếng đồng hồ hắn mới dừng lại ở một đồng cỏ dại, miệng há hốc thở hồng hộc như chó mùa hè, thân thể đổ uỵch nằm xuống bãi cỏ, chổng đít lên lên trời.
Trong lòng không ngừng chửi mắng lão yêu tăng, quả thực là một lão quái vật, lần sau tu vi tăng tiến hắn nhất định phải tìm lão yêu tăng báo thù.
Nhưng khi nghĩ tới quặng sắt đỏ hắn lấy được, miệng lại cười phớ lớ không ngờ lại may mắn gặp được tên ăn trộm, mà tên đó hình như đang giao dịch đổi chác thứ gì đó với nhóm người Trung Quốc, cuối cùng hắn lại cuốm cả 2 món đồ, cộng cả thêm cắt đuôi được lão quái vật, xem như hai tên kia cũng có ích, nếu hai tên kia còn sống lần sau gặp được hắn mời bữa rượu sex xem như cảm ơn, và dĩ nhiên là mời khi hai tên đó còn sống.
Gửi vị trí hiện tại cho chị Đan, trùm sò tổ công nghệ của công ty, rồi hắn ôm lấy balo đầu nghẹo qua một bên ngáy khò khò.
“ Tít tít tít”
Tiếng đồng hồ vang lên làm hắn tỉnh giấc, nhìn lên trời đã tối đen như mực, không thấy cả 5 ngón tay, bấm nghe.
“ Thiếu gia cậu đang ở đâu? Tôi đang ở đường xyz cách vị trí cậu gửi không xa.”
Tiếng anh Hùng vang lên, hắn liền bật vị trí tìm kiếm vị trí anh Hùng, một lúc mới nói.
“ Chờ em 5 phút.”
Rồi hắn nhảy vài cái thân thể lướt đi trên những ngọn cỏ dại cao ngang người. Dừng lại ở một chiếc xe audi đỗ ở ven đường hắn gõ gõ 3 nhịp, cửu xe lập tức được mở ra, hắn liền trèo lên xe.
Anh Hùng lập tức khởi động xe đạp ga phóng đi.
“ Thiếu gia, cậu không sao chứ?.”
Hắn nằm dài ra ghế miệng tu sạch trai nước vừa lấy được trên xe, rồi mới nói.
“ Lão hoà thượng đó là một tên quái vật chứ đâu phải người, tí nữa tôi bị lão chơi chết rồi, hazzz.”
Anh Hùng im lặng không nói gì nhưng trong lòng cũng đang thì thào “ cậu cũng là quái vật còn nói gì người ta.”
Xe chạy thêm một tiếng đồng hồ, rồi cả hai dừng lại ở một thị trấn, đi vào một quán ăn cả hai người gọi một bàn thức ăn lên, hắn không khách khí mà đút thức ăn vào mồm như một cái máy nghiền, chạy trốn cả nửa ngày thể lực của hắn gần như sắp cạn kiệt, hắn cần ăn thật no để bổ sung tinh lực cho cơ thể. Mấy người có mặt trong quán ăn nhìn hai người bọn hắn như quái vật vậy, anh Hùng cũng chỉ cười ngượng ngùng cúi đầu ăn từ tốn.
Đánh chén xong xuôi hai người lại tiếp tục hướng về cửa khẩu Bavet phóng xe đi, tiếp tục ở lại đây biết đâu đen đủi lại gặp lão yêu tăng lúc đó có mà chạy lên trời. Mất gần 3 tiếng đi lại cùng làm thủ tục đến nửa đêm, hai người cuối cùng cũng về đến Việt Nam, sau đó thuê khách sạn ở cửa khẩu Mộc Bài, ngủ một trận sau những ngày bôn ba sứ người.
Đến chiều tối hôm sau, hắn mới dụi dụi mắt làm rơi ra mấy cục cứt mắt, mà lồm cồm bò dậy. Trước tiên xem xét lại viên quặng sắt đỏ, sau đó mới nhớ đến cái lọ thuỷ tinh, liền lấy ra xem. Bên trong lọ thuỷ tinh là một viên đan dược màu trắng sữa toả ra mùi thơm nhàn nhạt.
Cạy cạy một ít bột phấn lên móng tay rồi đút vào mồm mút cái chụt, hắn trầm tư cảm nhận sau 1p đồng hồ hắn đưa tay xoa xoa cằm kết luận, hắn chả thử ra cái tác dụng mẹ gì của viên thuốc, nhưng chắc chắn một điều là nó không có độc.
Mà đã không có độc thì có thể ăn, tuy nhiên hắn biết thứ này sẽ không có tác dụng với mình, liền gọi anh Hùng đến ném cho viên thuốc nói.
“ Anh thử xem nó có tác dụng với anh không?”
Anh Hùng không nói gì chỉ gật đầu mở lọ thuỷ tinh, ném viên thuốc vào miệng nuốt xuống không chút do dự. Trần Quốc Hưng thầm gật đầu, anh Hùng xem ra là một người đáng bồi dưỡng.
“ Có cảm giác gì không?”
Hắn hỏi, anh Hùng nhắm mắt cảm nhận, một lúc mới mở mắt ra nói.
“ Bụng rất nóng, có cảm giác như sắp có thứ gì đó bùng phát.”
“ Vậy anh vận công, hấp thu dược lực thử xem.”
Hắn liền nói, anh Hùng ngồi xuống trên sàn nhà, nhắm mắt vận Thái Dương Quyết tu luyện. Trên chán anh Hùng mồ hôi đầm đìa, thân thể thỉnh thoảng khẽ rung lên, hắn thấy vậy liền đặt một tay lên đỉnh đầu anh Hùng nhắm mắt cảm nhận.
Trong cơ thể anh Hùng một luồng khí tức dũng mãnh đang tàn phá khắp kinh mạch bên trong cơ thể, hắn nhíu mày xem ra viên thuốc kia có dược lực khá tốt, nó có tác dụng phụ trợ tu luyện, nâng cao nội lực.
Tuy anh Hùng tu luyện Thái Dương Quyết, hấp thụ ánh mặt trời chuyển hoá thành Dương lực, nhưng trên cơ bản nó cũng giống với nội lực, là một dạng khí thể giống không khí, chỉ có điều là cao cấp hơn một bậc nhưng so với linh lực thì còn cách mấy con phố.
Hắn dùng một tia linh lực bao bọc lấy đoàn khí dũng mãnh của viên thuốc dẫn dắt nó du tẩu khắp kinh mạch của anh Hùng, kinh mạch cùng linh mạch là cốt lõi của người tu luyện, chỉ là người có linh căn mới tồn tại linh mạch, vì vậy công pháp hắn nghiên cứu ra là dựa vào kinh mạch tu luyện. Người tu luyện nội công võ giả cũng chỉ có thể vận dụng nội lực di chuyển theo các đường kinh mạch.
Tuy nói là cùng hệ thống kinh mạch, tuy nhiên Dương lực chất lượng cao hơn nội lực, nó giống như một dòng điện được tạo ra từ đập thuỷ điện của một con sông lớn mạnh hơn điện tạo ra từ một con suối nhỏ.
Lý thuyết là như vậy nhưng thực lực chân chính lại dựa vào các kĩ năng khác, cùng kinh nghiệm chiến đấu, đấy là năng lượng tương tự nhau. Còn khi một bên năng lượng mạnh mẽ hơn bên còn lại thì chẳng có cái mẹ gì để nói, chính là sự đè ép về năng lượng, bên yếu dù có các kĩ năng kĩ xảo chiến đấu đến đâu thì 90% là bị đè chết, 10% còn lại là biến số bất ngờ.
Tuy nhiên tu luyện võ giả cần có gân cốt phù hợp thì mới có thể tu luyện, còn Thái Dương Quyết thì đại đa số đàn ông đều có thể tu luyện, nhưng chỉ có một phần công pháp ở cảnh giới thấp được hắn hoàn thành, còn phần tu luyện cao phía sau, hắn vẫn chưa nghiên cứu ra hoàn thiện, vẫn là phải cần thời gian.
Dẫn dắt đoàn khí hung mãnh tiến thẳng về hướng kinh mạch bị tắc nghén ở phía hai chân của anh Hùng, ép đoàn khí thành hai mũi nhọn đâm thẳng. Toàn thân anh Hùng rung lên, thân thể co giật liên hồi, hắn bỏ tay ra khỏi đỉnh đầu anh Hùng, mép giật giật, miệng lầm bầm “ Đột phá sao lại giống kiểu mấy thằng nghiện sốc thuốc vậy nhỉ!!! ây za vẫn là thiếu sót…”
5p sau anh Hùng mới lồm cồm bò dậy, mắt toả sáng, kích động nhảy dựng lên, chân vung vung không biết nghĩ kiểu gì mà đá thẳng xuống chiếc giường bên cạnh.
“ ầm “ một tiếng cái giường không chịu được lực đạo từ chân anh Hùng mà gãy làm đôi, siêu vẹo đổ lệch qua một bên. Hắn há mồm, kiểu này chết mẹ rồi tiền đâu mà đền cái giường cho người ta.
“ Thiếu Gia, cảm ơn cậu, tôi đột phá rồi.”
Anh Hùng kích động cúi gập đầu xuống với hắn, hắn gật gật đầu nói.
“ Không có gì mà phải ơn huệ, chúng ta là người một nhà, anh mạnh hơn chúng ta thực lực cũng tăng lên, không sợ kẻ khác bắt nạn, đều là vì lợi ích chung.”
Anh Hùng “ vâng “ một tiếng, hắn lại xoa xoa cằm nhìn chiếc giường mà thở dài, xem ra…hazzz.
Khi trả phòng, nhân viên khách sạn kiểm kê đồ đạc, thấy chiếc giường bị gẫy liền bắt đền, tuy không đáng bao tiền nhưng ánh mắt của chị nhân viên khách sạn nhìn Trần Quốc Hưng cùng anh Hùng có chút ý vị “ hai người có cần phải mạnh mẽ như vậy không, đến cả cái giường cũng gẫy, thật là điên cuồng.”
Trần Quốc Hưng cay cay trong lòng khi bị ánh mắt của chị nhân viên quét qua, thật sự là cục oan to đùng từ trên trời rơi xuống.
Hắn cùng anh Hùng ra khỏi khách sạn, đi đến bậc thang thân thể hắn lảo đảo sít ngã, tai hắn đặc biệt rất nhạy bén mấy lời của chị nhân viên kia nói với hai đồng nghiệp khác làm hắn sít nữa nội thương.
“ Này hai người không tin được đâu, hai khách ở phòng 402 kia mạnh mẽ đến mức làm gãy đôi cả cái giường.”
“ Cái gì? Vậy chị đoán xem ai nằm trên ai nằm dưới.”
“ Thì cậu nhóc trẻ tuổi đẹp trai kia tất nhiên sẽ nằm dưới rồi, còn người đàn ông kia chắc chắn ở trên mà hung hăng chà đạp rồi.”
Hắn chửi ầm lên trong lòng, mấy bà cô này không lẽ xem phim Trung Quốc quá nhiều nên trong đầu toàn ý nghĩ xấu xa, chẳng lẽ hắn quay lại đem chị nhân viên vừa rồi hung hăng cho xem thằng đệ của hắn ra sao.
Hazzz… thở dài trong lòng, nỗi oan này có nhảy xuống sông Hồng cũng không rửa sạch nổi.
Chạy thêm hơn 1 tiếng đồng hồ hắn mới dừng lại ở một đồng cỏ dại, miệng há hốc thở hồng hộc như chó mùa hè, thân thể đổ uỵch nằm xuống bãi cỏ, chổng đít lên lên trời.
Trong lòng không ngừng chửi mắng lão yêu tăng, quả thực là một lão quái vật, lần sau tu vi tăng tiến hắn nhất định phải tìm lão yêu tăng báo thù.
Nhưng khi nghĩ tới quặng sắt đỏ hắn lấy được, miệng lại cười phớ lớ không ngờ lại may mắn gặp được tên ăn trộm, mà tên đó hình như đang giao dịch đổi chác thứ gì đó với nhóm người Trung Quốc, cuối cùng hắn lại cuốm cả 2 món đồ, cộng cả thêm cắt đuôi được lão quái vật, xem như hai tên kia cũng có ích, nếu hai tên kia còn sống lần sau gặp được hắn mời bữa rượu sex xem như cảm ơn, và dĩ nhiên là mời khi hai tên đó còn sống.
Gửi vị trí hiện tại cho chị Đan, trùm sò tổ công nghệ của công ty, rồi hắn ôm lấy balo đầu nghẹo qua một bên ngáy khò khò.
“ Tít tít tít”
Tiếng đồng hồ vang lên làm hắn tỉnh giấc, nhìn lên trời đã tối đen như mực, không thấy cả 5 ngón tay, bấm nghe.
“ Thiếu gia cậu đang ở đâu? Tôi đang ở đường xyz cách vị trí cậu gửi không xa.”
Tiếng anh Hùng vang lên, hắn liền bật vị trí tìm kiếm vị trí anh Hùng, một lúc mới nói.
“ Chờ em 5 phút.”
Rồi hắn nhảy vài cái thân thể lướt đi trên những ngọn cỏ dại cao ngang người. Dừng lại ở một chiếc xe audi đỗ ở ven đường hắn gõ gõ 3 nhịp, cửu xe lập tức được mở ra, hắn liền trèo lên xe.
Anh Hùng lập tức khởi động xe đạp ga phóng đi.
“ Thiếu gia, cậu không sao chứ?.”
Hắn nằm dài ra ghế miệng tu sạch trai nước vừa lấy được trên xe, rồi mới nói.
“ Lão hoà thượng đó là một tên quái vật chứ đâu phải người, tí nữa tôi bị lão chơi chết rồi, hazzz.”
Anh Hùng im lặng không nói gì nhưng trong lòng cũng đang thì thào “ cậu cũng là quái vật còn nói gì người ta.”
Xe chạy thêm một tiếng đồng hồ, rồi cả hai dừng lại ở một thị trấn, đi vào một quán ăn cả hai người gọi một bàn thức ăn lên, hắn không khách khí mà đút thức ăn vào mồm như một cái máy nghiền, chạy trốn cả nửa ngày thể lực của hắn gần như sắp cạn kiệt, hắn cần ăn thật no để bổ sung tinh lực cho cơ thể. Mấy người có mặt trong quán ăn nhìn hai người bọn hắn như quái vật vậy, anh Hùng cũng chỉ cười ngượng ngùng cúi đầu ăn từ tốn.
Đánh chén xong xuôi hai người lại tiếp tục hướng về cửa khẩu Bavet phóng xe đi, tiếp tục ở lại đây biết đâu đen đủi lại gặp lão yêu tăng lúc đó có mà chạy lên trời. Mất gần 3 tiếng đi lại cùng làm thủ tục đến nửa đêm, hai người cuối cùng cũng về đến Việt Nam, sau đó thuê khách sạn ở cửa khẩu Mộc Bài, ngủ một trận sau những ngày bôn ba sứ người.
Đến chiều tối hôm sau, hắn mới dụi dụi mắt làm rơi ra mấy cục cứt mắt, mà lồm cồm bò dậy. Trước tiên xem xét lại viên quặng sắt đỏ, sau đó mới nhớ đến cái lọ thuỷ tinh, liền lấy ra xem. Bên trong lọ thuỷ tinh là một viên đan dược màu trắng sữa toả ra mùi thơm nhàn nhạt.
Cạy cạy một ít bột phấn lên móng tay rồi đút vào mồm mút cái chụt, hắn trầm tư cảm nhận sau 1p đồng hồ hắn đưa tay xoa xoa cằm kết luận, hắn chả thử ra cái tác dụng mẹ gì của viên thuốc, nhưng chắc chắn một điều là nó không có độc.
Mà đã không có độc thì có thể ăn, tuy nhiên hắn biết thứ này sẽ không có tác dụng với mình, liền gọi anh Hùng đến ném cho viên thuốc nói.
“ Anh thử xem nó có tác dụng với anh không?”
Anh Hùng không nói gì chỉ gật đầu mở lọ thuỷ tinh, ném viên thuốc vào miệng nuốt xuống không chút do dự. Trần Quốc Hưng thầm gật đầu, anh Hùng xem ra là một người đáng bồi dưỡng.
“ Có cảm giác gì không?”
Hắn hỏi, anh Hùng nhắm mắt cảm nhận, một lúc mới mở mắt ra nói.
“ Bụng rất nóng, có cảm giác như sắp có thứ gì đó bùng phát.”
“ Vậy anh vận công, hấp thu dược lực thử xem.”
Hắn liền nói, anh Hùng ngồi xuống trên sàn nhà, nhắm mắt vận Thái Dương Quyết tu luyện. Trên chán anh Hùng mồ hôi đầm đìa, thân thể thỉnh thoảng khẽ rung lên, hắn thấy vậy liền đặt một tay lên đỉnh đầu anh Hùng nhắm mắt cảm nhận.
Trong cơ thể anh Hùng một luồng khí tức dũng mãnh đang tàn phá khắp kinh mạch bên trong cơ thể, hắn nhíu mày xem ra viên thuốc kia có dược lực khá tốt, nó có tác dụng phụ trợ tu luyện, nâng cao nội lực.
Tuy anh Hùng tu luyện Thái Dương Quyết, hấp thụ ánh mặt trời chuyển hoá thành Dương lực, nhưng trên cơ bản nó cũng giống với nội lực, là một dạng khí thể giống không khí, chỉ có điều là cao cấp hơn một bậc nhưng so với linh lực thì còn cách mấy con phố.
Hắn dùng một tia linh lực bao bọc lấy đoàn khí dũng mãnh của viên thuốc dẫn dắt nó du tẩu khắp kinh mạch của anh Hùng, kinh mạch cùng linh mạch là cốt lõi của người tu luyện, chỉ là người có linh căn mới tồn tại linh mạch, vì vậy công pháp hắn nghiên cứu ra là dựa vào kinh mạch tu luyện. Người tu luyện nội công võ giả cũng chỉ có thể vận dụng nội lực di chuyển theo các đường kinh mạch.
Tuy nói là cùng hệ thống kinh mạch, tuy nhiên Dương lực chất lượng cao hơn nội lực, nó giống như một dòng điện được tạo ra từ đập thuỷ điện của một con sông lớn mạnh hơn điện tạo ra từ một con suối nhỏ.
Lý thuyết là như vậy nhưng thực lực chân chính lại dựa vào các kĩ năng khác, cùng kinh nghiệm chiến đấu, đấy là năng lượng tương tự nhau. Còn khi một bên năng lượng mạnh mẽ hơn bên còn lại thì chẳng có cái mẹ gì để nói, chính là sự đè ép về năng lượng, bên yếu dù có các kĩ năng kĩ xảo chiến đấu đến đâu thì 90% là bị đè chết, 10% còn lại là biến số bất ngờ.
Tuy nhiên tu luyện võ giả cần có gân cốt phù hợp thì mới có thể tu luyện, còn Thái Dương Quyết thì đại đa số đàn ông đều có thể tu luyện, nhưng chỉ có một phần công pháp ở cảnh giới thấp được hắn hoàn thành, còn phần tu luyện cao phía sau, hắn vẫn chưa nghiên cứu ra hoàn thiện, vẫn là phải cần thời gian.
Dẫn dắt đoàn khí hung mãnh tiến thẳng về hướng kinh mạch bị tắc nghén ở phía hai chân của anh Hùng, ép đoàn khí thành hai mũi nhọn đâm thẳng. Toàn thân anh Hùng rung lên, thân thể co giật liên hồi, hắn bỏ tay ra khỏi đỉnh đầu anh Hùng, mép giật giật, miệng lầm bầm “ Đột phá sao lại giống kiểu mấy thằng nghiện sốc thuốc vậy nhỉ!!! ây za vẫn là thiếu sót…”
5p sau anh Hùng mới lồm cồm bò dậy, mắt toả sáng, kích động nhảy dựng lên, chân vung vung không biết nghĩ kiểu gì mà đá thẳng xuống chiếc giường bên cạnh.
“ ầm “ một tiếng cái giường không chịu được lực đạo từ chân anh Hùng mà gãy làm đôi, siêu vẹo đổ lệch qua một bên. Hắn há mồm, kiểu này chết mẹ rồi tiền đâu mà đền cái giường cho người ta.
“ Thiếu Gia, cảm ơn cậu, tôi đột phá rồi.”
Anh Hùng kích động cúi gập đầu xuống với hắn, hắn gật gật đầu nói.
“ Không có gì mà phải ơn huệ, chúng ta là người một nhà, anh mạnh hơn chúng ta thực lực cũng tăng lên, không sợ kẻ khác bắt nạn, đều là vì lợi ích chung.”
Anh Hùng “ vâng “ một tiếng, hắn lại xoa xoa cằm nhìn chiếc giường mà thở dài, xem ra…hazzz.
Khi trả phòng, nhân viên khách sạn kiểm kê đồ đạc, thấy chiếc giường bị gẫy liền bắt đền, tuy không đáng bao tiền nhưng ánh mắt của chị nhân viên khách sạn nhìn Trần Quốc Hưng cùng anh Hùng có chút ý vị “ hai người có cần phải mạnh mẽ như vậy không, đến cả cái giường cũng gẫy, thật là điên cuồng.”
Trần Quốc Hưng cay cay trong lòng khi bị ánh mắt của chị nhân viên quét qua, thật sự là cục oan to đùng từ trên trời rơi xuống.
Hắn cùng anh Hùng ra khỏi khách sạn, đi đến bậc thang thân thể hắn lảo đảo sít ngã, tai hắn đặc biệt rất nhạy bén mấy lời của chị nhân viên kia nói với hai đồng nghiệp khác làm hắn sít nữa nội thương.
“ Này hai người không tin được đâu, hai khách ở phòng 402 kia mạnh mẽ đến mức làm gãy đôi cả cái giường.”
“ Cái gì? Vậy chị đoán xem ai nằm trên ai nằm dưới.”
“ Thì cậu nhóc trẻ tuổi đẹp trai kia tất nhiên sẽ nằm dưới rồi, còn người đàn ông kia chắc chắn ở trên mà hung hăng chà đạp rồi.”
Hắn chửi ầm lên trong lòng, mấy bà cô này không lẽ xem phim Trung Quốc quá nhiều nên trong đầu toàn ý nghĩ xấu xa, chẳng lẽ hắn quay lại đem chị nhân viên vừa rồi hung hăng cho xem thằng đệ của hắn ra sao.
Hazzz… thở dài trong lòng, nỗi oan này có nhảy xuống sông Hồng cũng không rửa sạch nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook