Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
-
Chương 424: Lượn Phố Để Kết Thù
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Thời gian thấm thoát đã trôi nhanh, ở Đông Thắng Đại Lục lúc này đã là lúc tuyết rơi ít đi, để lộ ra những trồi non trên những ngọn cây xanh, cũng là những ngày cuối năm người ở nơi này cũng tổ chức lễ cầu sinh, cái này tương tự với tết Nguyên Đán, chỉ là khác tên gọi cùng mục đích một chút, những gia đình phàm nhân tổ chức lễ cầu sinh chính là mong muốn có một cuộc sống tốt hơn năm cũ, người người tập chung vui chơi ăn uống, cũng như cầu mong những thứ tốt đẹp sẽ tới, không cúng bái tổ tiên như ở Việt Nam, nói chung cũng là một dịp ăn chơi.
Trần Quốc Hưng mặc một bộ y phục màu trắng, tóc dài tung bay, trong tay là một cây quạt trắng ve phẩy liên tục, cái này là hắn lấy ra để làm màu chứ khí hậu ở nơi này đối với phàm nhân chính là rét sun vòi, theo sau là ba người Liễu Nhược Nhan, Ngọc Hải Đăng và Tiểu Chu.
“Thích gì cứ mua, vi sư là kẻ có tiền.”
Nghe thấy lời nói của Trần Quốc Hưng, hai thằng nhóc Ngọc Hải Đăng cùng Tiểu Chu liền chạy nhảy lăng quăng khắp nơi, từ y phục tới đồ ăn linh tinh đều được chúng mua một đống, cho tới khi xách không nổi liền nhìn Trần Quốc Hưng, hắn bấy giờ mới nhớ là còn chẳng cấp cho hai tên đồ đệ lấy một cái nhẫn trữ vật, cũng như tài nguyên, cái này là vì hắn muốn tạo cho hai đứa nhóc này khó khăn, còn đối với đệ tử Mộng Mộng thì hắn cho không biết bao nhiêu thứ, vì hắn nói cho đúng vẫn là thích con gái hơn con trai, cái này là ở trên phương diện trưởng bối với hậu bối, còn phương diện nam nữ thì dĩ nhiên hắn cũng thích nữ rồi.
“Cầm lấy, dùng thần niệm mà dùng.”
Trần Quốc Hưng ném cho hai thăng nhóc mỗi đứa một cái túi trữ vật được vá chằng chịt hiển nhiên cũng là hạng túi trữ vật đểu nhất, hai thằng nhóc con nhận được túi trữ vật liền cười vui vẻ.
“Đa tạ sự tôn.”
Liễu Nhươc Nhan ở một bên đưa tay xoa xoa cái nhẫn trên cổ ánh mắt hiện lên vui vẻ, đến đệ tử chân chính mà tiền bối cũng chỉ cho hai cái túi trữ vật, còn nàng tiền bối cho hẳn một giới chỉ trữ vật, Liễu Nhược Nhan trong lòng vui vẻ vì sự ưu ái này.
“Bịch.”
“Khốn kiếp có mắt hay không?”
Một tên thiếu gia quần áo lụa là đang hai tay hai em gái không biết đi đứng kiểu gì đụng vào thằng nhóc Tiểu Chu, khiến thằng nhóc mập mạp lăn cu đơ ra đất đang ăn vạ, còn tên thiếu gia quần áo lụa là thì trợn mắt buông bàn tay ở eo hai em gái ra có vẻ hùng hổ định ra tay.
“Dám đụng vào ta rồi còn ăn vạ sao, người đâu đánh què chân thằng nhóc này cho ta.”
Hai tên gia đinh ở phía sau liền hùng hổ xông lên túm lấy thằng nhóc Tiểu Chu tay đấm chân đá, Trần Quốc Hưng ở một bên che mặt đi, hắn đây là nhận cái thằng đệ tử đầu đất gì không biết, dù gì cũng là tu chân giả Luyện Khí Kỳ tầng một lại bị hai tên phàm nhân đánh cho như con, hắn thật sự muốn cạch mặt thằng đệ tử này mất.
Trần Quốc Hưng vẻ mặt hờ hứng thoáng một cái đã ở bên cạnh hai nử tử mà tên thiếu gia quần là áo lụa vừa rồi, thò tay ôm eo hai em dưới mông xuất hiện một chiếc ghế sô pha, mỗi em một bên nhìn một màn trước mặt.
“Ngươi?”
Hai nữ tử phản ứng, Trần Quốc Hưng tay ôm eo hai nữ tử khẽ bùng lên những tia lôi điện, khiến cho hai nử tử trong nháy mắt khuôn mặt ửng đỏ, cả người nhũn ra như bị kích thích mạnh, như hai con mèo nhỏ cuộn trong ngực hắn.
“Ngoan, lát nữa anh bo.”
Trần Quốc Hưng cười tà, thằng nhóc Ngoc Hải Đăng nhìn sư phụ rồi lại nhìn Tiểu Chu suy nghĩ một lúc cũng đứng im, Liễu Nhược Nhan thì lặng lặng nhìn không tham gia vào, nàng biết nhất định tên thiếu gia quần áo lụa là này sẽ xui xẻo.
Có những người khác cũng túm tụm lại hóng hớt, tên quần áo lụa là kia chính là tiểu thiếu gia của Minh gia, là gia tộc lớn nhất ở thằng Lãng Nguyệt, tên thiếu gia quần áo lụa là kia chính là Minh Tiền, được người ta thường gọi là Tiền thiếu gia, là đệ nhất quần áo lụa là thành Lãng Nguyệt, suốt ngày rượu chè chìm đắm trong nử sắc, chỉ cần là phụ nữ mà Minh Tiền nhìn chúng, cho dù là có trượng phu sinh con đẻ cái Tiền thiếu gia cũng không tha.
Lúc này ở trên một tào tửu lâu tầng hai, có một già một trẻ ngồi uống rượu ở một bàn ngay cửa sổ, người thiếu niên độ mười tám mặt mũi như ngọc, khí chất trầm ổn nhìn qua không phải là người đơn giản, còn lão già râu tọc bạc trắng giáng vẻ tiên phong đạo cốt, cả người khí tức như ẩn như hiện.
“Hoằng lão, người thấy sao?”
Thiếu niên nâng chén rượu nhấm nháp một ngụm rồi buông chén hỏi lão già đối diện.
“Hẳn chính là tên cao nhân được đồn thổi gần đây ở thành Lãng Nguyệt, không biết dùng thứ gì che đậy tu vi, nhưng chắc chắn cũng không phải dạng tuyệt thế cao thủ gì, chỉ là hạng phàm phu tục tử.”
Hoằng lão ánh mắt tập chung lên người Trần Quốc Hưng rồi hờ hững nói, thiếu niên vẻ mặt cho là không đúng nhưng cũng chẳng tiếp tục nói thêm, hai người là người của một thế gia ẩn thế ở Đông Thắng Đại Lục, nay thiếu chủ gia tộc ẩn thế xuất giới phiêu bạt. vô tình đi qua thành Lãng Nguyệt liền ghé vào thăm quan cũng như lịch duyệt.
Khi hai người tưởng chừng như không để tâm tiếp thì một giọng nói hờ hứng vang lên.
“Này lão già không có ánh mắt thì đừng có nói vớ vẩn làm hỏng hậu bối để tử, nể mặt lão già rồi nên ta chỉ đá đít lão một cái thôi đấy.”
Lão già còn đang trợn mắt tìm kiếm chủ nhân của giọng nói thì cả người đã hóa thành một đạo đôn quang bắn đi, không phải lão già bay đi mà bị người ta đá văng đi, mông lão già lúc này như muốn nổ tung vậy, Hoằng lão trong lòng cuồn cuộn khiếp sợ, nhưng lúc này chẳng thể làm được gì, chuyện này khiến cho một Luyện Hư Kỳ như Hoằng lão khiếp sợ kinh hãi, cường giả có thể vô thanh vô tức đá một cước khiến bản thân còn chẳng nhìn thấy một cọng tóc của đối phương đã bị đá bay tu vi phải kinh khủng như thế nào?
Thiếu niên cũng nghe thấy âm thanh vang lên, sau đó Hoằng lão hóa thành độn quang biến mất, thiếu niên không cho rằng Hoằng lão tự mình bay đi mà là thật sự bị đối phương đá bay, mỗi lần làm chuyện gì đó Hoằng lão đều sẽ nói trước với thiêu niên, nhưng lần này thì không có một âm thanh nào của Hoằng lão, hiển nhiên là bị người ta đá bay thật, chuyện này khiến cho thiếu niên kinh hãi trong lòng, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía dưới.
Trần Quốc Hưng cười cười đưa tay hai ngón tay lên đuôi mắt phải làm động tác gạt một cái với thiếu niên ở trên lầu, chính hắn là kẻ đá bay đít lão già vừa rồi, lại dám ở sau lưng hắn ba hoa chích chòe, Trần Quốc Hưng không đá một cái thì có lỗi với bản thân rồi.
“Là người này? Thật khủng khiếp.”
Thiếu niên đứng dậy hành lễ hướng tới Trần Quốc Hưng nói.
“Tiền bối là chúng ta đắc tội rồi.”
“Biết điều là tốt, trở về đi nói với trưởng bối trong nhà ta sẽ tới tận cửa.”
Thiếu niên hành lễ một lần nữa rồi rời đi, cường giả bậc này nếu muốn giết bản thân, thiếu niên biết bản thân cũng chẳng có nhìn thấy đối phương đã chết rồi, không phải dài dòng nhiều, thiếu niên nhanh chóng rời đi.
“Này Tiểu Chu bị người ta đánh đủ rồi đấy, nếu không đánh lại ngươi chắc là sẽ bị đánh chết đấy.”
Tiểu Chu nghe thấy lời Trần Quốc Hưng liền vùng từ dưới đất dậy, rồi tay đấm chân đá nhanh chóng cả hai tên gia đinh người hầu bị đánh bay qua một bên, khi Tiểu Chu xông về đánh tới hướng thiếu niên quần áo lụa là vung một quyền, không biết từ đâu đi ra một nam nhân trung niên xuất hiện túm lấy Tiểu Chu, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Chu bẻ một cái.
“Rắc.”
Tiểu Chu bị bẻ gãy xương tay vẻ mặt tái nhợt hét thảm, rồi lĩnh thêm một cước vào ngực văng ra một bên ngã vỡ tung một đám hàng hóa nhà cửa, sau đó ánh mắt của nam tử nhìn tới Trần Quốc Hưng, đôi mắt sắc lạnh.
“Tốt, giỏi lắm.”
Trần Quốc Hưng cười một nụ cười lạnh nhạt, Ngọc Hải Đăng vì biến cố sảy ra mà khiếp sợ không nghĩ nhiều liền xông lên động thủ với nam tử trung niên.
“Xoạt...rắc...”
Nam tử trung niên một chân đá tung ngực Ngọc Hải Đăng văng về sau nằm co ro không rõ sống chết, Trần Quốc Hưng nhìn nam tử trung niên nhàn nhạt nói.
“Ngươi có biết hậu quả khi dám làm vậy hay không?”
“Nhiều lời vô ích.”
Trần Quốc Hưng cười cổ quái, tên này không biết là đang bảo vệ thiếu gia Minh gia hay là đang cố kéo thù oán tới Minh gia đây, muốn mượn đao giết người à? Hay hống hách thành quen rồi đây, hắn cũng không phải chuyện gì cũng biết, chuyện này cũng không thể đoán ra trong nhất thời được.
Trần Quốc Hưng dơ tay hấp một cái kéo hai tên nhóc đệ tử ngu ngốc của mình tới trước mặt, sinh mệnh lực như thủy triều chui vào trong cơ thể hai thằng nhóc, nhanh chóng đem thương thế của hai đứa nhóc làm lành, cả hai mở mắt rồi nhìn về phía Trần Quốc Hưng.
“Đứng im đó đi.”
Trần Quốc Hưng mặc một bộ y phục màu trắng, tóc dài tung bay, trong tay là một cây quạt trắng ve phẩy liên tục, cái này là hắn lấy ra để làm màu chứ khí hậu ở nơi này đối với phàm nhân chính là rét sun vòi, theo sau là ba người Liễu Nhược Nhan, Ngọc Hải Đăng và Tiểu Chu.
“Thích gì cứ mua, vi sư là kẻ có tiền.”
Nghe thấy lời nói của Trần Quốc Hưng, hai thằng nhóc Ngọc Hải Đăng cùng Tiểu Chu liền chạy nhảy lăng quăng khắp nơi, từ y phục tới đồ ăn linh tinh đều được chúng mua một đống, cho tới khi xách không nổi liền nhìn Trần Quốc Hưng, hắn bấy giờ mới nhớ là còn chẳng cấp cho hai tên đồ đệ lấy một cái nhẫn trữ vật, cũng như tài nguyên, cái này là vì hắn muốn tạo cho hai đứa nhóc này khó khăn, còn đối với đệ tử Mộng Mộng thì hắn cho không biết bao nhiêu thứ, vì hắn nói cho đúng vẫn là thích con gái hơn con trai, cái này là ở trên phương diện trưởng bối với hậu bối, còn phương diện nam nữ thì dĩ nhiên hắn cũng thích nữ rồi.
“Cầm lấy, dùng thần niệm mà dùng.”
Trần Quốc Hưng ném cho hai thăng nhóc mỗi đứa một cái túi trữ vật được vá chằng chịt hiển nhiên cũng là hạng túi trữ vật đểu nhất, hai thằng nhóc con nhận được túi trữ vật liền cười vui vẻ.
“Đa tạ sự tôn.”
Liễu Nhươc Nhan ở một bên đưa tay xoa xoa cái nhẫn trên cổ ánh mắt hiện lên vui vẻ, đến đệ tử chân chính mà tiền bối cũng chỉ cho hai cái túi trữ vật, còn nàng tiền bối cho hẳn một giới chỉ trữ vật, Liễu Nhược Nhan trong lòng vui vẻ vì sự ưu ái này.
“Bịch.”
“Khốn kiếp có mắt hay không?”
Một tên thiếu gia quần áo lụa là đang hai tay hai em gái không biết đi đứng kiểu gì đụng vào thằng nhóc Tiểu Chu, khiến thằng nhóc mập mạp lăn cu đơ ra đất đang ăn vạ, còn tên thiếu gia quần áo lụa là thì trợn mắt buông bàn tay ở eo hai em gái ra có vẻ hùng hổ định ra tay.
“Dám đụng vào ta rồi còn ăn vạ sao, người đâu đánh què chân thằng nhóc này cho ta.”
Hai tên gia đinh ở phía sau liền hùng hổ xông lên túm lấy thằng nhóc Tiểu Chu tay đấm chân đá, Trần Quốc Hưng ở một bên che mặt đi, hắn đây là nhận cái thằng đệ tử đầu đất gì không biết, dù gì cũng là tu chân giả Luyện Khí Kỳ tầng một lại bị hai tên phàm nhân đánh cho như con, hắn thật sự muốn cạch mặt thằng đệ tử này mất.
Trần Quốc Hưng vẻ mặt hờ hứng thoáng một cái đã ở bên cạnh hai nử tử mà tên thiếu gia quần là áo lụa vừa rồi, thò tay ôm eo hai em dưới mông xuất hiện một chiếc ghế sô pha, mỗi em một bên nhìn một màn trước mặt.
“Ngươi?”
Hai nữ tử phản ứng, Trần Quốc Hưng tay ôm eo hai nữ tử khẽ bùng lên những tia lôi điện, khiến cho hai nử tử trong nháy mắt khuôn mặt ửng đỏ, cả người nhũn ra như bị kích thích mạnh, như hai con mèo nhỏ cuộn trong ngực hắn.
“Ngoan, lát nữa anh bo.”
Trần Quốc Hưng cười tà, thằng nhóc Ngoc Hải Đăng nhìn sư phụ rồi lại nhìn Tiểu Chu suy nghĩ một lúc cũng đứng im, Liễu Nhược Nhan thì lặng lặng nhìn không tham gia vào, nàng biết nhất định tên thiếu gia quần áo lụa là này sẽ xui xẻo.
Có những người khác cũng túm tụm lại hóng hớt, tên quần áo lụa là kia chính là tiểu thiếu gia của Minh gia, là gia tộc lớn nhất ở thằng Lãng Nguyệt, tên thiếu gia quần áo lụa là kia chính là Minh Tiền, được người ta thường gọi là Tiền thiếu gia, là đệ nhất quần áo lụa là thành Lãng Nguyệt, suốt ngày rượu chè chìm đắm trong nử sắc, chỉ cần là phụ nữ mà Minh Tiền nhìn chúng, cho dù là có trượng phu sinh con đẻ cái Tiền thiếu gia cũng không tha.
Lúc này ở trên một tào tửu lâu tầng hai, có một già một trẻ ngồi uống rượu ở một bàn ngay cửa sổ, người thiếu niên độ mười tám mặt mũi như ngọc, khí chất trầm ổn nhìn qua không phải là người đơn giản, còn lão già râu tọc bạc trắng giáng vẻ tiên phong đạo cốt, cả người khí tức như ẩn như hiện.
“Hoằng lão, người thấy sao?”
Thiếu niên nâng chén rượu nhấm nháp một ngụm rồi buông chén hỏi lão già đối diện.
“Hẳn chính là tên cao nhân được đồn thổi gần đây ở thành Lãng Nguyệt, không biết dùng thứ gì che đậy tu vi, nhưng chắc chắn cũng không phải dạng tuyệt thế cao thủ gì, chỉ là hạng phàm phu tục tử.”
Hoằng lão ánh mắt tập chung lên người Trần Quốc Hưng rồi hờ hững nói, thiếu niên vẻ mặt cho là không đúng nhưng cũng chẳng tiếp tục nói thêm, hai người là người của một thế gia ẩn thế ở Đông Thắng Đại Lục, nay thiếu chủ gia tộc ẩn thế xuất giới phiêu bạt. vô tình đi qua thành Lãng Nguyệt liền ghé vào thăm quan cũng như lịch duyệt.
Khi hai người tưởng chừng như không để tâm tiếp thì một giọng nói hờ hứng vang lên.
“Này lão già không có ánh mắt thì đừng có nói vớ vẩn làm hỏng hậu bối để tử, nể mặt lão già rồi nên ta chỉ đá đít lão một cái thôi đấy.”
Lão già còn đang trợn mắt tìm kiếm chủ nhân của giọng nói thì cả người đã hóa thành một đạo đôn quang bắn đi, không phải lão già bay đi mà bị người ta đá văng đi, mông lão già lúc này như muốn nổ tung vậy, Hoằng lão trong lòng cuồn cuộn khiếp sợ, nhưng lúc này chẳng thể làm được gì, chuyện này khiến cho một Luyện Hư Kỳ như Hoằng lão khiếp sợ kinh hãi, cường giả có thể vô thanh vô tức đá một cước khiến bản thân còn chẳng nhìn thấy một cọng tóc của đối phương đã bị đá bay tu vi phải kinh khủng như thế nào?
Thiếu niên cũng nghe thấy âm thanh vang lên, sau đó Hoằng lão hóa thành độn quang biến mất, thiếu niên không cho rằng Hoằng lão tự mình bay đi mà là thật sự bị đối phương đá bay, mỗi lần làm chuyện gì đó Hoằng lão đều sẽ nói trước với thiêu niên, nhưng lần này thì không có một âm thanh nào của Hoằng lão, hiển nhiên là bị người ta đá bay thật, chuyện này khiến cho thiếu niên kinh hãi trong lòng, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía dưới.
Trần Quốc Hưng cười cười đưa tay hai ngón tay lên đuôi mắt phải làm động tác gạt một cái với thiếu niên ở trên lầu, chính hắn là kẻ đá bay đít lão già vừa rồi, lại dám ở sau lưng hắn ba hoa chích chòe, Trần Quốc Hưng không đá một cái thì có lỗi với bản thân rồi.
“Là người này? Thật khủng khiếp.”
Thiếu niên đứng dậy hành lễ hướng tới Trần Quốc Hưng nói.
“Tiền bối là chúng ta đắc tội rồi.”
“Biết điều là tốt, trở về đi nói với trưởng bối trong nhà ta sẽ tới tận cửa.”
Thiếu niên hành lễ một lần nữa rồi rời đi, cường giả bậc này nếu muốn giết bản thân, thiếu niên biết bản thân cũng chẳng có nhìn thấy đối phương đã chết rồi, không phải dài dòng nhiều, thiếu niên nhanh chóng rời đi.
“Này Tiểu Chu bị người ta đánh đủ rồi đấy, nếu không đánh lại ngươi chắc là sẽ bị đánh chết đấy.”
Tiểu Chu nghe thấy lời Trần Quốc Hưng liền vùng từ dưới đất dậy, rồi tay đấm chân đá nhanh chóng cả hai tên gia đinh người hầu bị đánh bay qua một bên, khi Tiểu Chu xông về đánh tới hướng thiếu niên quần áo lụa là vung một quyền, không biết từ đâu đi ra một nam nhân trung niên xuất hiện túm lấy Tiểu Chu, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Chu bẻ một cái.
“Rắc.”
Tiểu Chu bị bẻ gãy xương tay vẻ mặt tái nhợt hét thảm, rồi lĩnh thêm một cước vào ngực văng ra một bên ngã vỡ tung một đám hàng hóa nhà cửa, sau đó ánh mắt của nam tử nhìn tới Trần Quốc Hưng, đôi mắt sắc lạnh.
“Tốt, giỏi lắm.”
Trần Quốc Hưng cười một nụ cười lạnh nhạt, Ngọc Hải Đăng vì biến cố sảy ra mà khiếp sợ không nghĩ nhiều liền xông lên động thủ với nam tử trung niên.
“Xoạt...rắc...”
Nam tử trung niên một chân đá tung ngực Ngọc Hải Đăng văng về sau nằm co ro không rõ sống chết, Trần Quốc Hưng nhìn nam tử trung niên nhàn nhạt nói.
“Ngươi có biết hậu quả khi dám làm vậy hay không?”
“Nhiều lời vô ích.”
Trần Quốc Hưng cười cổ quái, tên này không biết là đang bảo vệ thiếu gia Minh gia hay là đang cố kéo thù oán tới Minh gia đây, muốn mượn đao giết người à? Hay hống hách thành quen rồi đây, hắn cũng không phải chuyện gì cũng biết, chuyện này cũng không thể đoán ra trong nhất thời được.
Trần Quốc Hưng dơ tay hấp một cái kéo hai tên nhóc đệ tử ngu ngốc của mình tới trước mặt, sinh mệnh lực như thủy triều chui vào trong cơ thể hai thằng nhóc, nhanh chóng đem thương thế của hai đứa nhóc làm lành, cả hai mở mắt rồi nhìn về phía Trần Quốc Hưng.
“Đứng im đó đi.”
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook