Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
-
Chương 19: Đi Mua Đồ - VỀ QUÊ
Trần Linh khẽ cười với bộ dạng như ông cụ của hắn rồi kéo tay hắn nói.
" Qua chào mẹ em một tiếng nào."
Đi đến chỗ mẹ hắn đang lựa mấy bộ quần áo Trần Linh liền chào.
" Cháu chào cô."
Mẹ hắn liền quay qua nhìn khi thấy là Trần Linh mẹ hắn cười nói.
" A thì ra là bác sĩ, tôi sít nữa không nhận ra."
Trần Linh khẽ cười nói.
" Bác cứ gọi cháu là Trần Linh, gọi bằng bác sĩ cháu không quen đâu ạ."
Mẹ hắn khẽ gật đầu, rồi sau đó hai người trò chuyện chọn lựa quần áo, mà bỏ mặc hắn đứng lủi thủi một mình, bĩu môi sau hắn cũng lượn lờ một vòng khi đi đến một tủ kính đặt ở bên trong là mấy bộ váy đủ lứa tuổi hắn nhìn chằm chằm vào bộ váy màu hồng phấn kiểu dáng xinh xắn thầm gật đầu rồi quay qua hét với chị nhân viên đang ở gần đó.
" Chị ơi, em mua cái váy màu hồng này ạ."
Chị nhân viên nghe tiếng gọi đi lại, thấy hắn đang mỉm cười chỉ tay về bộ váy nhỏ trong tủ kính cũng mỉm cười nói.
" Em muốn lấy bộ váy công chúa đó sao?”
Hắn gật gật cái đầu, chị nhân viên cũng lại gần đưa tay méo méo cái má của hắn nói.
" Bộ đồ đó đắt lắm, em muốn mua phải hỏi ý kiến bố mẹ đã."
Hắn bĩu môi, sau đó liền chạy đi gọi mẹ hắn tới chị Trần Linh cũng xách một đống đồ đi theo mẹ hắn.
" Mẹ, con lấy bộ váy kia tặng cho bạn học."
Mẹ hắn mỉm cười gật đầu, chị Trần Linh ở bên khẽ nhìn qua bộ váy nhỏ trong tủ rồi nhăn mày quay qua nhìn hắn nói, cô biết hoàn cảnh của hai mẹ con không thể đủ tiền để mua bộ váy đó.
" Hưng ngoan nào, không đòi hỏi mẹ như vậy chứ."
Hắn mặt xị xuống thầm nghĩ, hắn chỉ là muốn mẹ hắn ra mặt mua thôi mà, có cần giáo huấn hắn như vậy không.
Mẹ hắn chỉ cười tươi nói với chị nhân viên.
" Lấy cho tôi bộ váy mà con tôi muốn."
Chị Trần Linh nghe vậy cũng liền ngăn cản.
" Cô làm như vậy em sẽ bị chiều hư, điều kiện của cô cũng không cho phép."
Hắn khẽ bĩu môi, hắn phải cho chị Trần Linh biết khinh thường chủ tịch và cái kết, khẽ ho một tiếng khụ khụ rồi rút tấm thẻ đen viền vàng đưa cho chị nhân viên nói.
" Thanh toán tất cả món đồ hai người họ chọn cùng với bộ váy."
Chị nhân viên kia khẽ run run cầm tấm thẻ sau đó mới quay người ra quầy quẹt thẻ, Trần Linh ở bên kia thấy vậy mắt cũng giật giật nhìn hắn hỏi.
" Em lấy đâu tấm thẻ đen đó vậy??"
Hắn nhe răng ra cười nói.
" Là người ta tặng em mua kẹo ấy mà."
Trần Linh khẽ hít một hơi khi nghe hắn nói mua kẹo mà đưa cho một thằng bé tấm thẻ cao cấp nhất trên thế giới, người đưa cho thằng bé phải là thân phận gì mới có được, tấm thẻ hắn vừa đưa là tấm thẻ của cô Hương cho hắn còn tấm thẻ đen của ông chú bụng bự hắn đưa cho mẹ cầm.
5 phút sau chị nhân viên mới đem hoá đơn cùng tấm thẻ trả cho hắn, nhét tấm thẻ vào túi áo hắn mới nhìn qua hoá đơn âm thầm tặc lưỡi không nghĩ tới bộ váy đó lại lên tới 17 triệu, ở những năm 2000 đó là số tiền lớn, vừa nghĩ tới đó hắn cũng không biết cô Hương làm công việc gì mà đưa cho hắn mấy tỉ mà không chớp mắt, hắn có chút lo lắng tiêu tiền phạm pháp à nha.
Ra cửa trung tâm thương mại hai mẹ con hắn vẫy tay bắt một chiếc taxi ném một đống đồ lên sau đó hắn quay qua chào.
" Bi bi chị Linh nhé, em về nhà đây có dịp đến nhà em chơi."
Trần Linh cười tươi gật đầu nói.
" Lúc nào rảnh chị sẽ đến nhà em chơi."
Sau đó hắn cũng trèo lên xe cùng mẹ đi về phòng trọ giọn dẹp đồ đạc chất chồng lên xe oto, lần này về hắn thuê luôn một xe đi cho thoải mái, hắn nhìn nhắm cảnh vật trôi qua vùn vùn bên ngoài ô cửa kính mà có chút cảm thán, kiếp trước làm lụng vất vả mới được mấy đồng bạc lẻ chỉ đủ nuôi mồm chứ không dư giả gì, vậy mà kiếp này hắn hời hợt mà đã mấy tỉ trong tay cuộc sống thật cho con người ta nhiều bất ngờ.
Sau đó hắn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, khi bị lay tỉnh dậy hắn thấy đã ở sân ngôi nhà thân yêu của mình, khẽ mỉm cười dù là đi đâu về đến nhà là thoải mái nhất.
Sau đó mẹ hắn lấy tiền thanh toán cho bác tài xế, xách đồ vào để trong nhà hắn mới nghĩ tới việc ngôi nhà hiện tại của hắn có chút nhỏ, bây giờ hắn đã có tiền cũng nên sửa sang lại ngôi nhà, ném đống đồ vào một góc sau đó hắn chạy vào phòng kiếm cây bút và vài tờ giấy trắng cặm cụi vẽ hơn 1 tiếng đồng hồ, khi dừng bút nghắm nghía lại bản vẽ ngôi biệt thự nhỏ mà những năm sau rất thịnh hành hắn khẽ gật đầu rồi cất tạm vào một góc.
Tối đến hắn bảo mẹ nói truyện với cậu về việc thành lập một công ty xây dựng, mẹ hắn thì chỉ gật gù khi nghe hắn nói.
Sáng sớm hôm sau hắn được mẹ gọi dậy bằng mấy cái tát vào mông.
" Hưng, dậy đi học."
Hắn lồm cồm bò dậy đi vệ sinh cá nhân, mà không ngừng than thở lại phải đến trường gặp mấy thằng con nít ất ơ hắn chán không buồn đi, may mà còn cái Hằng không hắn buồn chết mất.
Ăn sáng bằng mấy củ khoai lang mẹ hắn luộc tối qua ( cuộc sống khổ cực) xong xuôi hắn mới thay quần áo, xách luôn túi đồ đựng bộ váy công chúa.
Ngồi sau chiếc xe đạp thiên cổ của mẹ, mà cái mông của hắn cứ nhảy tưng tưng hắn liền nói với mẹ.
" Mấy hôm nữa mẹ bảo bác Hùng dẫn đi mua một chiếc xe máy đi ạ.'
Mẹ hắn ậm ừ nói.
" Mua làm gì, mẹ mày có biết đi đâu!"
Hắn bĩu môi nói.
" Phải có thì mẹ mới biết đi chứ."
Mẹ hắn suy nghĩ một lúc liền nói.
" Ừ để mẹ bảo bác Hùng hôm nào dẫn mẹ đi mua."
Hắn thở phù, cái cảnh sóc nảy mông khi ngồi xe đạp của hắn sắp qua rồi, khi đến trường thấy lũ bạn bè đã đến gần đông đủ, hắn liếc mắt tìm một bóng hình quen thuộc.
Từ đằng sau vang lên âm thanh.
" Anh Hưng, Hằng nhớ anh."
Hắn khẽ ngẩn ra sau đó liền quay qua con bé Hằng đang chạy lại phía hắn từ đằng xa mà cười cười, đưa tay lên méo méo hai cái má trắng trẻo kia hắn nói.
" Nhớ anh nhiều không?”
Con bé Hằng gật gật cái đầu sau đó phồng má nói.
" Anh kể truyện cho em nghe đi, ông kể truyện không hay như anh kể."
Hắn có chút đen mặt, thì ra mong nhớ tới những câu truyện không trong sáng mà hắn kể, hắn cảm thấy mình có tội rất lớn khi đầu độc tâm hồn trẻ thơ à nha.
" Để lúc nào rảnh anh kể, cho em này."
Đưa cho con bé Hằng bộ váy công chúa nhỏ làm con bé cười tít mắt ôm vào lòng quay qua nói.
" Cảm ơn anh."
Hắn chỉ cười hắc hắc nói.
" Sau này làm vợ anh là được. "
Con bé Hằng mặt ngẩn ra sau đó quay qua hắn hỏi.
" Làm vợ là làm gì vậy anh???"
Hắn á khẩu không biết giải thích sao chỉ đành nói bừa.
" Làm vợ là làm vợ thôi."
Con bé Hằng mặc dù chưa hiểu nhưng gật đầu nói.
" Em sẽ làm vợ anh."
Hắn cười hắc hắc khẽ méo méo má con bé vì sự ngây thơ, sau đó cũng hắn thấy tụi thằng Cường khẽ mỉm cười nháy mắt với mấy thằng bé, làm tụi nó nhìn hắn với ánh mắt muốn ăm thịt hắn vậy, hắn cười ha ha dơ dơ nắm đấm ý vị thâm trường với mấy thằng.
Sau đó cũng vào lớp cô chủ nhiệm nói ê a vài vấn đề gì đó,hắn cũng không để ý tới hắn còn mải đang quan sát hai con bọ đang đưa đẩy nhau trên cành cây ngoài cửa sổ, bĩu môi sau đó hắn khẽ búng ngón tay bắn ra một luồng khí về phía hai con bọ đang làm truyện người lớn miệng khẽ lẩm bẩm.
" Làm vấy bẩn tâm hồn trẻ thơ đáng tội chu di cửu tộc."
Khi cô chủ nhiệm thông báo ngày đi học chính thức hắn mới khẽ đếm thời gian còn một tuần hắn liền quyết định dùng thời gian một tuần đi thăm dò cánh rừng rộng phía sau nhà hắn xem có tìm được thứ hữu dụng cho hắn tu luyện không, để đột phá lên Luyện Khí Kỳ hắn cần phải có nguồn linh khí dồi dào, khẽ thở dài sau đó mới quay qua trêu chọc con bé Hằng đang ôm khư khư cái túi đồ của hắn tặng làm con bé cười toe tét suốt buổi.
" Qua chào mẹ em một tiếng nào."
Đi đến chỗ mẹ hắn đang lựa mấy bộ quần áo Trần Linh liền chào.
" Cháu chào cô."
Mẹ hắn liền quay qua nhìn khi thấy là Trần Linh mẹ hắn cười nói.
" A thì ra là bác sĩ, tôi sít nữa không nhận ra."
Trần Linh khẽ cười nói.
" Bác cứ gọi cháu là Trần Linh, gọi bằng bác sĩ cháu không quen đâu ạ."
Mẹ hắn khẽ gật đầu, rồi sau đó hai người trò chuyện chọn lựa quần áo, mà bỏ mặc hắn đứng lủi thủi một mình, bĩu môi sau hắn cũng lượn lờ một vòng khi đi đến một tủ kính đặt ở bên trong là mấy bộ váy đủ lứa tuổi hắn nhìn chằm chằm vào bộ váy màu hồng phấn kiểu dáng xinh xắn thầm gật đầu rồi quay qua hét với chị nhân viên đang ở gần đó.
" Chị ơi, em mua cái váy màu hồng này ạ."
Chị nhân viên nghe tiếng gọi đi lại, thấy hắn đang mỉm cười chỉ tay về bộ váy nhỏ trong tủ kính cũng mỉm cười nói.
" Em muốn lấy bộ váy công chúa đó sao?”
Hắn gật gật cái đầu, chị nhân viên cũng lại gần đưa tay méo méo cái má của hắn nói.
" Bộ đồ đó đắt lắm, em muốn mua phải hỏi ý kiến bố mẹ đã."
Hắn bĩu môi, sau đó liền chạy đi gọi mẹ hắn tới chị Trần Linh cũng xách một đống đồ đi theo mẹ hắn.
" Mẹ, con lấy bộ váy kia tặng cho bạn học."
Mẹ hắn mỉm cười gật đầu, chị Trần Linh ở bên khẽ nhìn qua bộ váy nhỏ trong tủ rồi nhăn mày quay qua nhìn hắn nói, cô biết hoàn cảnh của hai mẹ con không thể đủ tiền để mua bộ váy đó.
" Hưng ngoan nào, không đòi hỏi mẹ như vậy chứ."
Hắn mặt xị xuống thầm nghĩ, hắn chỉ là muốn mẹ hắn ra mặt mua thôi mà, có cần giáo huấn hắn như vậy không.
Mẹ hắn chỉ cười tươi nói với chị nhân viên.
" Lấy cho tôi bộ váy mà con tôi muốn."
Chị Trần Linh nghe vậy cũng liền ngăn cản.
" Cô làm như vậy em sẽ bị chiều hư, điều kiện của cô cũng không cho phép."
Hắn khẽ bĩu môi, hắn phải cho chị Trần Linh biết khinh thường chủ tịch và cái kết, khẽ ho một tiếng khụ khụ rồi rút tấm thẻ đen viền vàng đưa cho chị nhân viên nói.
" Thanh toán tất cả món đồ hai người họ chọn cùng với bộ váy."
Chị nhân viên kia khẽ run run cầm tấm thẻ sau đó mới quay người ra quầy quẹt thẻ, Trần Linh ở bên kia thấy vậy mắt cũng giật giật nhìn hắn hỏi.
" Em lấy đâu tấm thẻ đen đó vậy??"
Hắn nhe răng ra cười nói.
" Là người ta tặng em mua kẹo ấy mà."
Trần Linh khẽ hít một hơi khi nghe hắn nói mua kẹo mà đưa cho một thằng bé tấm thẻ cao cấp nhất trên thế giới, người đưa cho thằng bé phải là thân phận gì mới có được, tấm thẻ hắn vừa đưa là tấm thẻ của cô Hương cho hắn còn tấm thẻ đen của ông chú bụng bự hắn đưa cho mẹ cầm.
5 phút sau chị nhân viên mới đem hoá đơn cùng tấm thẻ trả cho hắn, nhét tấm thẻ vào túi áo hắn mới nhìn qua hoá đơn âm thầm tặc lưỡi không nghĩ tới bộ váy đó lại lên tới 17 triệu, ở những năm 2000 đó là số tiền lớn, vừa nghĩ tới đó hắn cũng không biết cô Hương làm công việc gì mà đưa cho hắn mấy tỉ mà không chớp mắt, hắn có chút lo lắng tiêu tiền phạm pháp à nha.
Ra cửa trung tâm thương mại hai mẹ con hắn vẫy tay bắt một chiếc taxi ném một đống đồ lên sau đó hắn quay qua chào.
" Bi bi chị Linh nhé, em về nhà đây có dịp đến nhà em chơi."
Trần Linh cười tươi gật đầu nói.
" Lúc nào rảnh chị sẽ đến nhà em chơi."
Sau đó hắn cũng trèo lên xe cùng mẹ đi về phòng trọ giọn dẹp đồ đạc chất chồng lên xe oto, lần này về hắn thuê luôn một xe đi cho thoải mái, hắn nhìn nhắm cảnh vật trôi qua vùn vùn bên ngoài ô cửa kính mà có chút cảm thán, kiếp trước làm lụng vất vả mới được mấy đồng bạc lẻ chỉ đủ nuôi mồm chứ không dư giả gì, vậy mà kiếp này hắn hời hợt mà đã mấy tỉ trong tay cuộc sống thật cho con người ta nhiều bất ngờ.
Sau đó hắn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, khi bị lay tỉnh dậy hắn thấy đã ở sân ngôi nhà thân yêu của mình, khẽ mỉm cười dù là đi đâu về đến nhà là thoải mái nhất.
Sau đó mẹ hắn lấy tiền thanh toán cho bác tài xế, xách đồ vào để trong nhà hắn mới nghĩ tới việc ngôi nhà hiện tại của hắn có chút nhỏ, bây giờ hắn đã có tiền cũng nên sửa sang lại ngôi nhà, ném đống đồ vào một góc sau đó hắn chạy vào phòng kiếm cây bút và vài tờ giấy trắng cặm cụi vẽ hơn 1 tiếng đồng hồ, khi dừng bút nghắm nghía lại bản vẽ ngôi biệt thự nhỏ mà những năm sau rất thịnh hành hắn khẽ gật đầu rồi cất tạm vào một góc.
Tối đến hắn bảo mẹ nói truyện với cậu về việc thành lập một công ty xây dựng, mẹ hắn thì chỉ gật gù khi nghe hắn nói.
Sáng sớm hôm sau hắn được mẹ gọi dậy bằng mấy cái tát vào mông.
" Hưng, dậy đi học."
Hắn lồm cồm bò dậy đi vệ sinh cá nhân, mà không ngừng than thở lại phải đến trường gặp mấy thằng con nít ất ơ hắn chán không buồn đi, may mà còn cái Hằng không hắn buồn chết mất.
Ăn sáng bằng mấy củ khoai lang mẹ hắn luộc tối qua ( cuộc sống khổ cực) xong xuôi hắn mới thay quần áo, xách luôn túi đồ đựng bộ váy công chúa.
Ngồi sau chiếc xe đạp thiên cổ của mẹ, mà cái mông của hắn cứ nhảy tưng tưng hắn liền nói với mẹ.
" Mấy hôm nữa mẹ bảo bác Hùng dẫn đi mua một chiếc xe máy đi ạ.'
Mẹ hắn ậm ừ nói.
" Mua làm gì, mẹ mày có biết đi đâu!"
Hắn bĩu môi nói.
" Phải có thì mẹ mới biết đi chứ."
Mẹ hắn suy nghĩ một lúc liền nói.
" Ừ để mẹ bảo bác Hùng hôm nào dẫn mẹ đi mua."
Hắn thở phù, cái cảnh sóc nảy mông khi ngồi xe đạp của hắn sắp qua rồi, khi đến trường thấy lũ bạn bè đã đến gần đông đủ, hắn liếc mắt tìm một bóng hình quen thuộc.
Từ đằng sau vang lên âm thanh.
" Anh Hưng, Hằng nhớ anh."
Hắn khẽ ngẩn ra sau đó liền quay qua con bé Hằng đang chạy lại phía hắn từ đằng xa mà cười cười, đưa tay lên méo méo hai cái má trắng trẻo kia hắn nói.
" Nhớ anh nhiều không?”
Con bé Hằng gật gật cái đầu sau đó phồng má nói.
" Anh kể truyện cho em nghe đi, ông kể truyện không hay như anh kể."
Hắn có chút đen mặt, thì ra mong nhớ tới những câu truyện không trong sáng mà hắn kể, hắn cảm thấy mình có tội rất lớn khi đầu độc tâm hồn trẻ thơ à nha.
" Để lúc nào rảnh anh kể, cho em này."
Đưa cho con bé Hằng bộ váy công chúa nhỏ làm con bé cười tít mắt ôm vào lòng quay qua nói.
" Cảm ơn anh."
Hắn chỉ cười hắc hắc nói.
" Sau này làm vợ anh là được. "
Con bé Hằng mặt ngẩn ra sau đó quay qua hắn hỏi.
" Làm vợ là làm gì vậy anh???"
Hắn á khẩu không biết giải thích sao chỉ đành nói bừa.
" Làm vợ là làm vợ thôi."
Con bé Hằng mặc dù chưa hiểu nhưng gật đầu nói.
" Em sẽ làm vợ anh."
Hắn cười hắc hắc khẽ méo méo má con bé vì sự ngây thơ, sau đó cũng hắn thấy tụi thằng Cường khẽ mỉm cười nháy mắt với mấy thằng bé, làm tụi nó nhìn hắn với ánh mắt muốn ăm thịt hắn vậy, hắn cười ha ha dơ dơ nắm đấm ý vị thâm trường với mấy thằng.
Sau đó cũng vào lớp cô chủ nhiệm nói ê a vài vấn đề gì đó,hắn cũng không để ý tới hắn còn mải đang quan sát hai con bọ đang đưa đẩy nhau trên cành cây ngoài cửa sổ, bĩu môi sau đó hắn khẽ búng ngón tay bắn ra một luồng khí về phía hai con bọ đang làm truyện người lớn miệng khẽ lẩm bẩm.
" Làm vấy bẩn tâm hồn trẻ thơ đáng tội chu di cửu tộc."
Khi cô chủ nhiệm thông báo ngày đi học chính thức hắn mới khẽ đếm thời gian còn một tuần hắn liền quyết định dùng thời gian một tuần đi thăm dò cánh rừng rộng phía sau nhà hắn xem có tìm được thứ hữu dụng cho hắn tu luyện không, để đột phá lên Luyện Khí Kỳ hắn cần phải có nguồn linh khí dồi dào, khẽ thở dài sau đó mới quay qua trêu chọc con bé Hằng đang ôm khư khư cái túi đồ của hắn tặng làm con bé cười toe tét suốt buổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook