Kẻ Thù Của Xử Nữ
-
Chương 6
Từ sau đêm hôm đó, Cố Vân Dã cùng Mạc Vũ Thường bắt đầu cuộc sống chung.
Cố Vân Dã hầu như đều trở về nhà ở lại qua đêm, hơn nữa nhu cầu đối với nàng cũng chưa bao giờ gián đoạn. Trong cuộc ân ái hắn luôn độc đoán và mạnh mẽ, làm Mạc Vũ Thường không thể chống đỡ được, nàng chỉ có thể tùy ý hắn ra tay vô chừng mực.
Nàng bắt đầu cảm thấy mình được hắn nuôi dưỡng giống như chim hoàng yến, không thể thoát ra khỏi lồng giam. Nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ, nàng không nghĩ là sẽ thoát khỏi đó một bước, thầm muốn vĩnh viễn ở cùng hắn. Nàng biết hắn không yêu nàng, đối với nàng đơn thuần là tình dục nhưng nàng vẫn yêu hắn vô cùng. Đối với nàng, yêu thương hắn giống như là mặt trời mọc ở hướng đông, nàng chưa bao giờ hoài nghi cũng không hề ân hận mình đã yêu thương hắn. Tuy rằng nàng cũng có khát vọng sẽ được hắn yêu thương nhưng hiện tại có thể sống cùng hắn thì nàng đã thỏa nguyện.
Vào Thái Phong làm được hơn một tháng, Mạc Vũ Thường nhanh chóng chiếm được cảm tình của đồng nghiệp, chủ yếu là vì nàng bình thản đối với mọi việc, không tranh đoạt cùng người khác, cho nên nàng làm việc chung với các người mẫu khác thật hòa hợp. Vả lại dáng người nàng cao ráo mảnh khảnh, khuôn mặt tuyệt mỹ cùng khí chất độc đáo càng làm cho nàng được các nhà thiết kế của công ty yêu thích. Trong đó người nổi trội nhất là Cận Vĩ Luân.
Mấy năm qua Cận Vĩ Luân đã nhanh chóng nổi danh trong giới thiết kế trang phục, sở trường của anh ta là trang phục cho những người trẻ tuổi và giới văn phòng. Bản thân anh ta là một người thành thị chính gốc, rất khôi hài, hơn nữa ngoại hình lại đẹp trai nên trở thành đối tượng tranh giành của các cô gái.
Hôm nay, Mạc Vũ Thường đang ở studio chụp một loạt ảnh giới thiệu trang phục mới nhất do Cận Vĩ Luận thiết kế. Cận Vĩ Luận cũng đứng một bên quan sát.
Mặc Vũ Thường biễu diễn các động tác tay chân thật truyền cảm, quyến rũ trước ống kính, quần áo kiểu gì mặc trên người nàng đều có vẻ xuất sắc hơn. Nàng ở trong màn ảnh và nàng ngoài đời thật giống như hai người hoàn toàn khác nhau. Trong ảnh nàng không phải là một Mạc Vũ Thường dễ dàng thẹn thùng, đỏ mặt mà là một cô gái chín chắn, tự tin mang sắc thái thần bí lạnh lùng, có sức hấp dẫn chết người.
Chụp hình xong, Cận Vĩ Luân kêu lên khoa trương. “Quá tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời!” Hai mắt sáng rực nhìn Mạc Vũ Thường. “Em đem đến cho quần áo do anh thiết kế một hương vị thật quyến rũ mê người.”
Mạc Vũ Thường trong mắt mang ý cười. “Đều nhờ anh, anh đừng có khoa trương như vậy được không! Giống như đang diễn kịch không bằng.” Nàng cùng Cận Vĩ Luân trong thời gian ngắn đã thiết lập được mối quan hệ bạn bè thật tốt, nguyên nhân là hai người có cá tính thực hợp nhau. Cận Vĩ Luân làm cho nàng có cảm giác thật tự tại, thoải mái. Nàng chưa từng có quan hệ bạn bè khác phái hợp ý như thế. Ở trước mặt Cận Vĩ Luân nàng có thể không câu nệ, thể hiện bản chất thật của nàng.
Cận Vĩ Luân mang vẻ mặt bi thương đi về phía Mạc Vũ Thường. “Anh nói đều là lời tâm huyết, vậy mà em không tin làm anh thực sự rất là đau khổ mà.” Bộ dáng đáng thương của anh thật sự rất hài hước, giống hệt một anh hài đang chọc cười người ta.
Mạc Vũ Thương bị vẻ mặt của anh ta chọc không thể nhịn được cười, lấy tay vỗ vào vai Cận Vĩ Luân. “Anh đừng chọc em nữa, em cười đến chảy nước mắt rồi đây, phấn trang điểm sẽ bị lem luốc hết cho coi.” Nàng cười đến hụt hơi nói.
Cận Ví Luân nghiêm trang nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, “Không có đâu, anh thấy khuôn mặt của em vẫn giống ca kĩ hí kịch trên sân khấu nha.” Anh ta cố ý giễu cợt nàng.
Đang lúc hai người cười nói cãi nhau thì đột nhiên một giọng nói trầm thấp nghiêm túc vang lên cắt ngang, “Tôi nghĩ hiện tại vẫn là đang giờ làm việc” Cố Vân Dã vẻ mặt u ám đang đứng ngay cửa.
Cận Vĩ Luân vừa thấy “ông chủ lớn” liền nhanh chóng thu hồi vẻ cười đùa, “Phần của tôi đã chụp xong, tôi lên trước đây.” Anh ta thấy không xong liền tìm lý do bỏ chạy. Nói vừa xong, người cũng nhanh như chớp biến mất tiêu.
Nhân viên tại studio dần dần kết thúc công việc cũng tản đi, không lâu sau, trong phòng chụp to như vậy chỉ còn lại Mạc Vũ Thường và Cố Vân Dã. Không khí như ngưng đọng mà lại có vẻ khẩn trương.
Mạc Vũ Thường cúi đầu, trộm dò xét biểu hiện của Cố Vân Dã. Vẻ mặt của hắn có chút lạnh lùng đáng sợ, vẻ tức giận như ẩn như hiện. Nàng không biết hắn tức giận là vì cái gì, nàng chỉ biết im lặng, hai tay bất giác đổ mồ hôi.
Hiện tại Cố Vân Dã đang hết sức không chế cơn giận của hắn, vừa lúc hắn có việc đi xuống bộ phận dưới lầu, tình cờ nghe tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc của nàng. Lần theo tiếng cười, hắn thấy nàng đang cùng Cận Vĩ Luân vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ! Trong lòng hắn trào dâng sự ghen tuông mãnh liệt.
Hắn đã ở cùng nàng được ba tuần, nàng chưa từng cười thật thoải mái như thế trước mặt hắn, cũng chưa từng cho hắn thấy nụ cười tươi như hoa xuân với má lúm đồng tiền của nàng. “Em cùng Cận Vĩ Luân thật là vui vẻ nhỉ!” giọng nói của hắn tuy nhẹ nhưng có chút khác lạ, phảng phất có mùi ghen tị.
Mạc Vũ Thường sợ hãi nhìn hắn, “Em… Em cùng anh ta chỉ là bạn tốt, không có ý gì khác” Nàng không biết vì sao mà mình lại giải thích, nàng không muốn hắn hiểu lầm mình.
“À, phải vậy không? Em vừa đến một tháng, Cận Vĩ Luân vừa gặp em đã nói em là nguồn linh cảm sáng tạo của anh ta, xem ra anh ta đối với em không phải bạn bè tốt bình thường nhỉ.” Cố Vân Dã lạnh lùng chất vấn. Hai ánh mắt sắc bén nhìn thẳng dò xét nàng.
Mạc Vũ Thường bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng hốt, cả người nàng hơi run rẩy đứng lên: “Cận Vĩ Luân … anh ấy chỉ hơi khoa trương chút thôi, không có ý gì khác.”
Cố Vân Dã nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên tay hắn nắm lấy cằm của nàng làm cho nàng nhìn thẳng vào hắn, mặt hắn cũng kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang sợ hãi của nàng. “Tốt nhất là như vậy! Tôi nói cho em biết, em là tình nhân của tôi, không được cùng người đàn ông khác liếc mắt đưa tình.” Giọng nói của hắn lạnh lẽo và nghiêm khắc.
Mạc Vũ Thường nhìn hắn với vẻ mặt tư lự, nước mắt chực trào ra, hắn làm nàng đau. Nghe lời hắn đe dọa, nàng chỉ có thể gật đầu, căn bản không thể nào biện giải.
Cố Vân Dã nhìn nàng chực khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẫn nhịn, trong lòng có một luồng cảm xúc cuộn lên. Không thể chịu được, hắn đột nhiên hôn lên môi nàng, cái hôn triền miên dây dưa không dứt ra được giống như tình cảm trong lòng mới vừa bùng nổ, hoàn toàn không phù hợp với bộ dáng lạnh lùng vừa rồi.
Mạc Vũ Thường sửng sốt một chút rồi lại thấy tiếc vì chính mình không thể hòa tan vào cái hôn nồng nhiệt đó.
Thật lâu sau, hắn buông nàng ra, vẻ mặt vô cùng phức tạp sâu xa khó hiểu. Hắn nhìn hai gò má đỏ ửng của nàng rồi nói: “Em đi thay quần áo và trang sức đi, tôi chờ em ở cửa ra của bãi đậu xe.”
Mạc Vũ Thường ngơ ngác gật đầu, nhìn theo hắn rời khỏi studio rồi mới đi về phòng thay đồ.
Buổi tối như thường lệ, Cố Vân Dã cùng nàng nóng bỏng trên giường. Bình thường các động tác của hắn rất nhiệt tình nhưng đêm nay lại càng kịch liệt, cuồng loạn giống như muốn vét sạch cả người nàng.
Hắn cố ý kéo thật dài khúc dạo đầu, làm cho Mạc Vũ Thường đắm chìm trong vô số cơn lốc xoáy khao khát, gần như cuốn nàng đi. Chính bản thân Cố Vân Dã cũng không chịu nổi sự tra tấn nên tiến vào trong thân thể nàng, tìm đến sự giải thoát cho cả hai người.
“Nói, nói em là của tôi!” hắn ngang ngược ra lệnh, cũng không suy nghĩ sâu xa vì sao hắn lại muốn nàng làm như vậy. Những gì chứng kiến chiều nay đến bây giờ vẫn làm hắn phẫn nộ, ghen tức không thôi.
“Em.. em không biết” Mạc Vũ Thường đã hoàn toàn mê muội, căn bản nàng không thể lặp lại lời nói của hắn.
“Tôi sẽ cho em nhớ kỹ em là của ai!” Hắn mê cuồng nói, rồi cũng cố ý tra tấn nàng, trêu đùa nàng, không cho nàng đạt đến đỉnh thỏa mãn, cả người như treo lơ lửng giữa không trung. Mạc Vũ Thường cắn chặt môi dưới, mơ hồ muốn cầu xin hắn, nhưng nàng chỉ cúi đầu phát ra tiếng nức nở giống như một con mèo nhỏ đang gặp nguy khốn mà bất lực.
“Sau này không cho phép em tươi cười với những người đàn ông khác, cũng không cho đàn ông chạm vào em, biết không?” Hắn vẫn không buông tha cho nàng, nhất định thể hiện công khai quyền sở hữu của hắn đối với nàng, kiên trì bắt nàng phải hứa hẹn với hắn, hoàn toàn không để ý tới yêu cầu của hắn có hợp lý không.
Mạc Vũ Thường không thể chịu đựng thêm được nữa, trong lòng muốn được nhanh chóng giải thoát, nàng bất lực gật đầu, lên tiếng: “Em sẽ nghe lời anh… Xin anh…”
Vừa được lời hứa từ miệng nàng thốt ra, hắn bắt đầu tăng thêm lực cùng tốc độ, một lần rồi lại một lần xâm chiếm nơi riêng tư ấm áp của nàng, làm cho hai người cùng nhau lên đến cực đỉnh đạt được sự giải thoát.
* * *
Mây mưa đã qua, Mạc Vũ Thường vẫn run nhè nhẹ nằm trong lòng Cố Vân Dã. Vừa rồi sự tra tấn ngọt ngào thể xác và tinh thần khiến cho nàng không khỏi có cảm giác đáng sợ. Nàng chính là tình nhân của hắn nhưng hắn lại yêu cầu nhiều như vậy, nàng thật sự không hiểu trong lòng hắn nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, Cố Vân Dã bỗng dưng xoay nàng lại đối diện với hắn, trầm mặt ra lệnh: “Bây giờ em cười cho tôi xem.”
Mạc Vũ Thường vẻ mặt kinh ngạc, khó hiểu nhìn hắn, “Em… em cười không nổi.” Yêu cầu của hắn thật đường đột và kỳ quái, nàng thật sự không làm được.
Cố Vân Dã lập tức đầy vẻ lo lắng, đuôi lông mày, đáy mắt hiện lên tia tức giận. “Tôi muốn em cười, em phải cười! Chiều nay không phải em cười thật thoải mái à, vì sao trước mặt tôi lại cười không nổi?” Hắn ngang ngược cố chấp. Nàng là của hắn, ngay cả khuôn mặt tươi cười, đôi mắt sáng rỡ kia cũng thuộc về hắn.
Mặc Vũ Thường quả thật sợ đến sắp khóc, yêu cầu của hắn quá mạnh mẽ nhưng cũng là làm khó người ta. Nàng yên lặng, đôi mắt ai oán, ủy khuất nhìn hắn, lệ chực trào ra.
Nhìn bộ dáng của nàng, Cố Vân Dã không khỏi mềm lòng nhưng hắn vẫn muốn nàng cười trước mặt hắn. Đột nhiên hắn nhớ tới một việc, trên mặt không khỏi hiện lên một nét cười gian, hắn có biện pháp làm cho nàng cười. Hắn thình lình đưa tay xoa nhẹ làn da mịn màng dưới cánh tay của nàng, lực xoa cực kỳ mềm nhẹ tựa như tiếp xúc với lông chim. Quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức thả lỏng, không thể kìm chế được nở nụ cười.
Trước kia nàng chỉ sợ nhột! Hiện giờ nàng quả thực không ngừng cười được, cười thành tiếng khanh khách. Trái tim lạnh lùng của Cố Vân Dã trong nháy mắt trở lên ấm áp. Khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của nàng in thật sâu vào tâm linh hắn. Giây phút này, hắn thầm muốn được cứ nhìn khuôn mặt nàng cười, nghe tiếng cười của nàng như vậy cho đến suốt đời. Ý nghĩ này thật sự đã làm hắn sợ.
“Đừng… đừng chọc em nữa, em sắp không thở nổi rồi.” Mặc Vũ Thường không thở được lên tiếng cầu xin.
Cố Vân Dã chợt dừng lại, đôi mắt tối tăm nhìn nàng chăm chú, một luồng cảm xúc dâng trào trong lòng làm cho ngực hắn phập phồng phập phồng. Mạc Vũ Thường dường như cũng phát hiện hắn không bình thường nhưng nàng không dám động đậy, chỉ có thể chìm trong ánh mắt cực nóng của hắn.
Bỗng nhiên hắn dùng tốc độ sét đánh lao tới hôn nàng, lưỡi hắn xâm nhập vào trong miệng nàng, càng quét mãnh liệt. Thân thể hắn nằm trên người nàng, hai tay cuồng loạn thăm dò thân thể nàng, dường như con dã thú trong cơ thể hắn giãy dụa thoát khỏi dây trói, khát khao bám lấy nàng. Mặc Vũ Thường mở rộng con tim đón lấy hắn, sự cuồng nhiệt của hắn làm nàng sợ hãi nhưng cũng vô cùng hưng phấn. Nàng thực sự không thể cự tuyệt hắn, chỉ có thể tùy ý hắn ở trên người nàng vô chừng mực ăn nàng, đoạt lấy nàng.
Cố Vân Dã đang cùng La Minh và vài quản lý chủ chốt trong công ty họp quyết định chiến dịch quảng cáo tiếp thị trong năm nay của nước hoa nữ “Dạ Lan”.
Trong mấy năm qua, Thái Phong lấy trang phục là sản phẩm chủ yếu, phối hợp với nước hoa, đồ trang sức và phụ kiện cho giới nữ tung ra thị trường rất thành công. Việc phối hợp độc đáo như vậy cùng với chất lượng và thiết kế hoàn mỹ khiến Thái Phong chiếm được vị trí độc tôn trên thị trường.
Trưởng bộ phận quảng cáo mở đầu cuộc họp. “Hiện tại nội dung kịch bản gốc và phương thức quảng cáo truyền thông đã xác định, chỉ còn lại vấn đề chọn người phát ngôn.”
Cố Vân Dã gật gật đầu liếc nhìn mọi người chung quanh, “Mọi người có đề cử gì không?”
La Minh cùng các quản lý nhìn nhau một thoáng giống như mọi người đã sớm có cùng ý kiến với nhau. La Minh chậm rãi đứng lên nhìn Cố Vân Dã nói: “Chúng tôi nhất trí đề cử người mẫu mới của công ty – cô Mạc Vũ Thường.”
La Minh vừa nói xong, Cố Vân Dã nhíu đôi lông mày rậm lại, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Vậy à? Cô ấy có gì đặc biệt sao? Dạ Lan là sản phẩm mới tung ra thị trường, cần phải một bước là thành công, chúng ta dùng một người mẫu vô danh có thích hợp không?” Thực ra, hắn không thích Mạc Vũ Thường xuất hiện gợi cảm xinh đẹp trước mặt mọi người, việc đó làm cho hắn có cảm giác ghen tuông.
La Minh dường như đã đoán trước được nên cười nói: “Tuy Mạc Vũ Thường chỉ mới vào công ty có hai tháng nhưng cô ấy đã nổi tiếng rất nhanh chóng, gần đây những poster quảng cáo có hình của cô ấy được dán tại nơi công cộng và cửa hàng bách hóa đã bị lấy trộm đi nhiều tấm. Hơn nữa báo cáo doanh thu quý này rõ ràng là cũng tăng lên rất nhiều. Nghe nói hiện tại một số công ty đối thủ của chúng ta cũng có ý định mời cô ấy về cộng tác.”
Cố Vân Dã vẫn mặt nhăn mày nhó, có chút không hài lòng nhìn mọi người.
Trưởng bộ phận bán hàng cũng nói phụ họa theo: “Sếp La nói đúng, Mạc Vũ Thường là sự lựa chọn thích hợp. Chủ đề của Dạ Lan là sự hòa hợp giữa cô gái hồn nhiên và người phụ nữ gợi cảm, mềm mại, ấm áp mang lại sự mâu thuẫn về khí chất thật thần bí. Mà Mạc Vũ Thường có được tính chất đặc biệt độc đáo này.”
Trưởng bộ phận tài vụ cũng nhanh chóng nói tiếp theo: “Hơn nữa Mặc Vũ Thường là nhân viên chính thức của công ty, có thể tiết kiệm được chi phí. Nếu chúng ta chọn một ngôi sao hiện tại, ít nhất thù lao cũng là một triệu nhân dân tệ, thật không phù hợp với hiệu quả và lợi ích của công ty.”
Cố Vân Dã nghe mọi người nhất trí đưa ý kiến mà sắc mặt dần dần đen tối âm trầm đứng lên. Đáng chết! Cô gái nhỏ này không biết có phương pháp yêu ma gì mà quyến rũ hết toàn bộ nhân viên công ty từ trên xuống dưới. Cố Vân Dã tức giận không tưởng tượng nổi, trong lòng ứ đầy những cảm xúc nôn nóng cùng … ghen tuông.
“Nếu mọi người đã nhất trí như vậy thì cứ làm đi” Hắn không kiên nhẫn thô lỗ nói, không giống với vẻ cơ trí như thường ngày.
Cuộc họp chấm dứt, mọi người dần dần tản đi, phòng họp chỉ còn lại Cố Vân Dã cùng La Minh. “Cậu gần đây làm sao vậy? Luôn nóng nảy, giống như một con sư tử đang nổi giận!” La Minh quan tâm hỏi, hai mắt trong suốt như thấu kính nhìn thấy hết mọi sự việc.
“Đừng động vào tớ!” Cố Vân Dã gầm nhẹ một tiếng, một tay vuốt mái tóc đen mun.
La Minh cả gan đoán: “Có phải liên quan đến Mạc Vũ Thường không?”
Lời nói của anh quả thật đã kích động phản ứng của Cố Vân Dã, hắn ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt như mũi nhọn nhìn thẳng vào La Minh, đôi môi nhếch lên nhưng chưa nói lời nào. La Minh xem thường ánh mắt của hắn, “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tớ, cậu không hù dọa được tớ đâu. Mỗi lần nhắc tới chuyện có liên quan đến Mạc Vũ Thường thì cậu như đụng phải núi lửa ấy, người sáng suốt đều nhìn ra được.”
“Cậu còn biết được chuyện gì nữa?” Cố Vân Dã lẩm bẩm hỏi, khí thế giảm xuống.
“Cũng không nhiều, ngoài chuyện cô ấy nhận lời làm người mẫu cho công ty chúng ta là vì giúp đỡ người khác…” La Minh cố ý dừng lại một chút rồi mới lấy giọng không tán thành nói tiếp. “Còn biết cậu đang ở chung cùng cô ấy. Tớ không nghĩ là cậu làm nhanh như vậy, đã đem cô ấy kim ốc tàng kiều rồi.
Cố Vân Dã cảnh giác nhìn La Minh. “Cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu với cô ấy…” vừa nói một nửa đã bị La Minh cắt ngang.
“Tớ làm sao dám! Đừng nói giỡn chứ!” Giọng nói có vẻ hoảng sợ, hai tay khoa trương giơ lên đầu hàng.
“Cậu làm sao biết tớ ở chung với cô ấy?” Cố Vân Dã vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn.
“Cũng tình cờ thôi, số điện thoại nhà riêng của cậu chỉ có mình tớ biết. Có hôm ban đêm có việc gấp cần tìm cậu, điện thoại đến nhà mẹ thì không có cậu nên tớ gọi đến nhà riêng. Ai ngờ lại là một cô gái nghe điện thoại. Cô ấy tuy trả lời ngắn gọn và nhanh nhưng giọng nói vẫn bị tớ nhận ra.” La Minh thủng thẳng trả lời.
“Cậu muốn mình làm gì?” Cố Vân Dã châm chọc hỏi. Hắn quá hiểu con người La Minh, cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ mà đem chuyện này ra làm chuyện phiếm.
“Tớ… tớ cho rằng Vũ Thường là người con gái tốt khó tìm được, dựa vào tình bằng hữu và trên lập trường đồng nghiệp, mình không hy vọng cô ấy bị tổn thương. Cô ấy so với cậu dù sao cũng quá ngây thơ.” La Minh tận tình khuyên giải.
Cố Vân Dã hừ một tiếng, “Cậu làm như tớ là một tên sói háo sắc, không có ý tốt, bụng dạ khó lường vậy.”
La Minh thở dài, “Cái đó thì không đến nỗi, chỉ có điều cậu luôn trong tư thế phòng vệ chặt chẽ, cậu cự tuyệt không cho người khác tới gần trái tim cậu dù cho người đó có thiện ý. Nhưng lần này biểu hiện của cậu đối với Vũ Thường có chút thất thường, chứng minh cậu đối với cô ấy không phải là vô cảm. Nếu cậu không nhận chân được tình cảm của mình đối với cô ấy, tớ sợ một ngày nào đó cậu sẽ tổn thương cô ấy cũng như chính mình!” La Minh vẻ mặt nghiêm túc, lời nói thấm thía.
Cố Vân Dã vẻ mặt trầm tư, thấp giọng rít lên. “Đủ rồi! Chuyện của mình tự mình biết cách xử lý.”
La Minh gật đầu, anh biết mọi chuyện đều phải có chừng mực, nếu quá nóng nảy cũng không phải là hay. Thu thập hồ sơ xong, anh bước ra cửa.
Cố Vân Dã đột nhiên kêu lên: “Khoan đã.”
La Minh thoáng kinh ngạc quay đầu lại, “Chuyện gì?”
“Chuyện tớ sống chung cùng Vũ Thường có ai biết không?”
La Minh trả lời, “Ngoài tớ ra, không ai biết cả.”
“Tốt lắm! Tớ không hy vọng có người khác biết chuyện này, cậu hiểu không?” Đôi mắt đen của Cố Vân Dã nhìn chằm chằm La Minh, lời nói ám chỉ rất rõ ràng.
La Minh mỉm cười gật đầu, “Điều đó cậu có thể yên tâm, giữ bí mật là trách nhiệm mà cũng là nhiệm vụ của mình.” Nói hết lời, anh ta lập tức xoay người rời đi.
Sau khi La Minh đi khỏi, trong lòng Cố Vân Dã tràn ngập buồn bực và phiền não đến không chịu nổi. Hắn quắc mắt đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, một tay vuốt tóc mình, trong đầu óc đều là hình ảnh của Mạc Vũ Thường.
Từ sau khi hắn chọc nàng cười đêm hôm đó, hắn hoảng sợ nhận ra rằng mình đã biểu lộ tình cảm cùng nội tâm yếu ớt trước mặt nàng. Nàng không hề báo động mà dần dần tiến vào tim hắn, chuyện này chưa bao giờ có hơn nữa cũng thực quá đáng sợ. Ngoài Vân Nhu, hắn chưa từng thân thiết tình cảm với người con gái nào, duy chỉ có nàng là ngoại lệ.
Vì trừng phạt mình không khống chế được tình cảm với nàng, hắn cố tình kìm nén không gặp nàng vài ngày. Sau đó tuy hàng đêm đến thăm nàng nhưng hắn một mực khống chế tình cảm cùng nhu cầu của mình, bắt buộc mình xem nàng như là một đối tượng để phát tiết dục tình. Hắn cố tình trở nên lạnh lùng, thô lỗ, chỉ biết thỏa mãn nhu cầu sinh lý của bản thân, một chút cũng không hề bận tâm đến cảm thụ của nàng.
Hiển nhiên nàng cũng nhận ra hắn đã thay đổi. Dần dần nàng cũng trở nên lơ đãng, cả người giống như hồn lìa khỏi xác. Nàng cũng chưa từng cự tuyệt yêu cầu của hắn, nhưng cũng khóa chặt tâm hồn mình, cùng hắn tạo một khoảng cách an toàn.
“Đáng chết!” Cố Vân Dã tức giận hô một tiếng, nắm tay đấm vào vách tường. Nàng làm cho hắn cảm thấy vô cùng bức bối, hắn không nghĩ là sẽ yêu thương nàng nhưng lại không rời xa nàng được. Chuyện này đối với hắn quả thực giống như đang ở trong địa ngục, chịu tra tấn không thôi.
Bỗng dưng đôi mắt hắn trở nên thâm trầm, mắt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên cười một cách gian tà, trong ngực cũng nhẹ nhõm. Tối nay, hắn sẽ không cho phép nàng tiếp tục như thế, ngoài thân thể của hắn, hắn còn muốn nàng cam tâm tình nguyện thần phục hắn. Cho dù hắn có dùng hết mọi thủ đoạn cũng không tiếc.
* * *
Mặc Vũ Thường nhìn đồng hồ đeo tay, nguy rồi! Đã hơn mười giờ rưỡi rồi! Hôm nay nàng cùng Thẩm Hồng, Cận Vĩ Luân còn có vài người đồng nghiệp đi ăn tối rồi lại đi pub uống rượu, mọi người tán gẫu thật vui vẻ quên mất thời gian. Vội vàng tạm biệt mọi người, nàng nhanh chóng đón một chiếc taxi về nhà.
Đến cửa tòa cao ốc, Mạc Vũ Thường liếc mắt lên tầng lầu nàng đang ở, chỉ thấy tối đen không có ánh đèn, hiển nhiên là Cố Vân Dã chưa về. Nàng thở dài nhẹ nhõm. Gần đây, quan hệ giữa nàng và hắn có chút khẩn trương, hắn đối với nàng lạnh như băng, thái độ ngăn cách làm nàng đau lòng. Rõ ràng biết nàng không nên có yêu cầu gì với hắn nhưng nhất cử nhất động của hắn vẫn chặt chẽ tác động tới trái tim mẫn cảm yếu ớt của nàng.
Nàng không thể kháng cự yêu cầu của hắn, lại càng không thể để mình chìm trong biển tình không có bờ bến này đành phải học theo hắn khóa cửa trái tim của mình, bắt buộc chính mình không có cảm giác. Khi cùng hắn hoan ái, nàng hết sức ép mình làm cho linh hồn tách rời khỏi thân thể. Nàng đã chìm đắm quá sâu, hắn cuối cùng rồi cũng chán ghét nàng, chỉ hy vọng đến ngày nào đó rời đi, nàng có thể không phải mang thương tích đầy người.
Mặc Vũ Thường đi thang máy đến trước cửa nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa, tay mò mẫm trong bóng tối để mở đèn. Phúc chốc bên trong đèn sáng lên. Nàng vừa mới xoay người liền bị người ngồi trên sô pha dọa chết khiếp, liền thấy Cố Vân Dã vẻ mặt đen tối âm trầm, mắt nheo lại nhìn nàng, ánh mắt sáng vừa ẩn vừa hiện giống như con dã thú ẩn mình trong đêm đen.
“Anh… anh trở về lâu rồi à? Sao không mở đèn?” Mạc Vũ Thường có chút hoảng hốt nhưng ngẫm lại thấy mình không làm gì sai, chẳng qua là cùng đồng nghiệp ăn cơm mà thôi.
Hắn trầm giọng hỏi: “Vì sao lại về trễ như vậy?”
Nàng ngập ngừng trả lời: “Em… em cùng đồng nghiệp ăn tối.”
Cố Vân Dã đi về phía nàng, ánh mắt nàng cuối cùng dừng lại ở mặt hắn, “À? Vậy là không phải đi cùng Cận Vĩ Luân?” Giọng nói của hắn tuy nhẹ nhưng biểu hiện trên mặt như có mưa gió bão bùng.
“Không… không chỉ có anh ta, còn có Thẩm Hồng cùng vài người đồng nghiệp.” nàng nhanh chóng làm sáng tỏ.
Cố Vân Dã nhìn nàng hồi lâu giống như xác định xem lời nàng nói có thật hay không. Giây lát, hắn giật mạnh tóc nàng về sau khiến nàng ngẩng đầu lên đối diện cùng hắn. Rồi hắn hung hăng hôn môi nàng, thô lỗ và mạnh bạo.
“À, không có mùi vị của đàn ông.” Hắn buông môi của nàng ra hài lòng nói.
Hành vi cùng lời nói của hắn làm Mặc Vũ Thường cảm thấy thật xấu hổ và giận dữ, nàng không nói nên lời chỉ có thể phẫn nộ nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên nàng tức giận trước mặt hắn.
Cố Vân Dã không để ý tới, miễn cưỡng nói: “Em uống rượu” lời nói khẳng định mơ hồ có vẻ không đồng ý. Mạc Vũ Thường hất hắn ra, lạnh lùng liếc hắn cũng không trả lời hắn, không giống vẻ hiền lành thường ngày của nàng. Có lẽ là tác dụng của rượu, nó giúp nàng có dũng cảm phản kháng lại hắn.
Thái độ của nàng làm cho Cố Vân Dã vừa ngạc nhiên vừa giận, nàng chưa từng quật cường phản kháng hắn như thế. Hắn bá đạo ra lệnh: “Sau này không cho em uống rượu ở bên ngoài, muốn uống thì chỉ uống ở nhà thôi.”
Mặc Vũ Thường vẫn còn giận, cũng không thèm để ý đến hắn, tự bỏ về phòng ngủ lấy quần áo đi tắm, nàng không nhận thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Vân Dã, ánh mắt sáng của hắn mãi nhìn theo bóng dáng của nàng.
Tắm rửa xong, Mạc Vũ Thường thay áo ngủ đi vào phòng, nàng không thèm liếc mắt nhìn đến hắn đang nằm trên giường, tự giở chăn chui vào. Đang lúc nàng nhắm mắt lại cố gắng đi vào giấc ngủ thì phía sau một đôi cánh tay sắt cuốn nàng vào lòng hắn, khuôn mặt tuấn tú tức giận bừng bừng của hắn chiếm cứ tầm mắt của nàng.
Mặc Vũ Thường sợ hãi la lên, hai mắt mở to nhìn hắn, “Anh muốn làm gì?” Nàng miễn cưỡng ổn định trái tim đang sợ hãi đập thình thịch của mình.
“Sau này không cho em quay lưng về phía tôi, không được quay đầu đi không để ý đến tôi.” Ánh mắt hắn sáng ngời, thở dồn dập, gân xanh trên trán lúc ẩn lúc hiện thể hiện cơn phẫn nộ dữ dội của hắn.
Mạc Vũ Thường run rẩy nhìn xuống, đờ đẫn gật đầu. Nàng không muốn chọc giận hắn, vì sự trừng phạt của hắn luôn làm cho nàng không thể chịu nổi.
Phảng phất như một thế kỷ trôi qua, cơn giận của Cố Vân Dã dần dần biến mất, con ngươi đen thâm u giờ bị dục vọng che lấp. Hắn cởi bỏ áo ngủ trên người nàng, một bên cúi xuống vội vàng hôn lên môi nàng. Lưỡi hắn cực kỳ khiêu khích triền miên trong miệng nàng, muốn khêu gợi sự nhiệt tình của nàng.
Thân thể Mạc Vũ Thường cứng đờ, nàng hết sức kìm nén khát vọng trong lòng mình, nàng không phản ứng cũng không phản kháng, chỉ lẳng lặng nằm đó, tùy ý hắn chiếm đoạt. Nếu trong cuộc hoan ái hắn có chút dịu dàng, chỉ là một chút xíu thôi thì nàng không có cách nào kìm chế được mình mà trao cho hắn tất cả. Nhưng hắn hầu như luôn độc đoán, lạnh như băng giữ lấy nàng, không hề cho nàng một chút cảm giác ấm áp. Cũng phải! Nàng chỉ là một tình nhân mà thôi, một đối tượng cho hắn phát tiết, chiếm đoạt, nàng không nên yêu cầu cao cũng không có tư cách oán giận.
Hai tay Cố Vân Dã một bên vuốt ve thân thể mềm mại của nàng nhưng đôi mắt một bên vẫn chăm chú nhìn biểu hiện của nàng. Lại như vậy nữa! Nàng lại phô bày một khuôn mặt xinh đẹp nhưng hờ hững, vô thần, đôi mắt xinh đẹp trở nên mơ hồ mê ly phảng phất như du ngoạn nơi đâu, hoàn toàn không giống như nàng trước kia e lệ mà lại nhiệt tình.
Hắn nhất thời cảm thấy một luồng sợ hãi cùng cảm giác thất bại hòa quyện với cơn phẫn nộ dâng lên trong lòng. Đáng giận! Hắn sẽ không cho nàng đối xử với hắn như vậy, hắn sẽ không cho nàng vừa lòng. Hắn có biện pháp, đêm nay hắn muốn thân thể, trái tim nàng hoàn toàn hàng phục hắn.
Cố Vân Dã hầu như đều trở về nhà ở lại qua đêm, hơn nữa nhu cầu đối với nàng cũng chưa bao giờ gián đoạn. Trong cuộc ân ái hắn luôn độc đoán và mạnh mẽ, làm Mạc Vũ Thường không thể chống đỡ được, nàng chỉ có thể tùy ý hắn ra tay vô chừng mực.
Nàng bắt đầu cảm thấy mình được hắn nuôi dưỡng giống như chim hoàng yến, không thể thoát ra khỏi lồng giam. Nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ, nàng không nghĩ là sẽ thoát khỏi đó một bước, thầm muốn vĩnh viễn ở cùng hắn. Nàng biết hắn không yêu nàng, đối với nàng đơn thuần là tình dục nhưng nàng vẫn yêu hắn vô cùng. Đối với nàng, yêu thương hắn giống như là mặt trời mọc ở hướng đông, nàng chưa bao giờ hoài nghi cũng không hề ân hận mình đã yêu thương hắn. Tuy rằng nàng cũng có khát vọng sẽ được hắn yêu thương nhưng hiện tại có thể sống cùng hắn thì nàng đã thỏa nguyện.
Vào Thái Phong làm được hơn một tháng, Mạc Vũ Thường nhanh chóng chiếm được cảm tình của đồng nghiệp, chủ yếu là vì nàng bình thản đối với mọi việc, không tranh đoạt cùng người khác, cho nên nàng làm việc chung với các người mẫu khác thật hòa hợp. Vả lại dáng người nàng cao ráo mảnh khảnh, khuôn mặt tuyệt mỹ cùng khí chất độc đáo càng làm cho nàng được các nhà thiết kế của công ty yêu thích. Trong đó người nổi trội nhất là Cận Vĩ Luân.
Mấy năm qua Cận Vĩ Luân đã nhanh chóng nổi danh trong giới thiết kế trang phục, sở trường của anh ta là trang phục cho những người trẻ tuổi và giới văn phòng. Bản thân anh ta là một người thành thị chính gốc, rất khôi hài, hơn nữa ngoại hình lại đẹp trai nên trở thành đối tượng tranh giành của các cô gái.
Hôm nay, Mạc Vũ Thường đang ở studio chụp một loạt ảnh giới thiệu trang phục mới nhất do Cận Vĩ Luận thiết kế. Cận Vĩ Luận cũng đứng một bên quan sát.
Mặc Vũ Thường biễu diễn các động tác tay chân thật truyền cảm, quyến rũ trước ống kính, quần áo kiểu gì mặc trên người nàng đều có vẻ xuất sắc hơn. Nàng ở trong màn ảnh và nàng ngoài đời thật giống như hai người hoàn toàn khác nhau. Trong ảnh nàng không phải là một Mạc Vũ Thường dễ dàng thẹn thùng, đỏ mặt mà là một cô gái chín chắn, tự tin mang sắc thái thần bí lạnh lùng, có sức hấp dẫn chết người.
Chụp hình xong, Cận Vĩ Luân kêu lên khoa trương. “Quá tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời!” Hai mắt sáng rực nhìn Mạc Vũ Thường. “Em đem đến cho quần áo do anh thiết kế một hương vị thật quyến rũ mê người.”
Mạc Vũ Thường trong mắt mang ý cười. “Đều nhờ anh, anh đừng có khoa trương như vậy được không! Giống như đang diễn kịch không bằng.” Nàng cùng Cận Vĩ Luân trong thời gian ngắn đã thiết lập được mối quan hệ bạn bè thật tốt, nguyên nhân là hai người có cá tính thực hợp nhau. Cận Vĩ Luân làm cho nàng có cảm giác thật tự tại, thoải mái. Nàng chưa từng có quan hệ bạn bè khác phái hợp ý như thế. Ở trước mặt Cận Vĩ Luân nàng có thể không câu nệ, thể hiện bản chất thật của nàng.
Cận Vĩ Luân mang vẻ mặt bi thương đi về phía Mạc Vũ Thường. “Anh nói đều là lời tâm huyết, vậy mà em không tin làm anh thực sự rất là đau khổ mà.” Bộ dáng đáng thương của anh thật sự rất hài hước, giống hệt một anh hài đang chọc cười người ta.
Mạc Vũ Thương bị vẻ mặt của anh ta chọc không thể nhịn được cười, lấy tay vỗ vào vai Cận Vĩ Luân. “Anh đừng chọc em nữa, em cười đến chảy nước mắt rồi đây, phấn trang điểm sẽ bị lem luốc hết cho coi.” Nàng cười đến hụt hơi nói.
Cận Ví Luân nghiêm trang nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, “Không có đâu, anh thấy khuôn mặt của em vẫn giống ca kĩ hí kịch trên sân khấu nha.” Anh ta cố ý giễu cợt nàng.
Đang lúc hai người cười nói cãi nhau thì đột nhiên một giọng nói trầm thấp nghiêm túc vang lên cắt ngang, “Tôi nghĩ hiện tại vẫn là đang giờ làm việc” Cố Vân Dã vẻ mặt u ám đang đứng ngay cửa.
Cận Vĩ Luân vừa thấy “ông chủ lớn” liền nhanh chóng thu hồi vẻ cười đùa, “Phần của tôi đã chụp xong, tôi lên trước đây.” Anh ta thấy không xong liền tìm lý do bỏ chạy. Nói vừa xong, người cũng nhanh như chớp biến mất tiêu.
Nhân viên tại studio dần dần kết thúc công việc cũng tản đi, không lâu sau, trong phòng chụp to như vậy chỉ còn lại Mạc Vũ Thường và Cố Vân Dã. Không khí như ngưng đọng mà lại có vẻ khẩn trương.
Mạc Vũ Thường cúi đầu, trộm dò xét biểu hiện của Cố Vân Dã. Vẻ mặt của hắn có chút lạnh lùng đáng sợ, vẻ tức giận như ẩn như hiện. Nàng không biết hắn tức giận là vì cái gì, nàng chỉ biết im lặng, hai tay bất giác đổ mồ hôi.
Hiện tại Cố Vân Dã đang hết sức không chế cơn giận của hắn, vừa lúc hắn có việc đi xuống bộ phận dưới lầu, tình cờ nghe tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc của nàng. Lần theo tiếng cười, hắn thấy nàng đang cùng Cận Vĩ Luân vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ! Trong lòng hắn trào dâng sự ghen tuông mãnh liệt.
Hắn đã ở cùng nàng được ba tuần, nàng chưa từng cười thật thoải mái như thế trước mặt hắn, cũng chưa từng cho hắn thấy nụ cười tươi như hoa xuân với má lúm đồng tiền của nàng. “Em cùng Cận Vĩ Luân thật là vui vẻ nhỉ!” giọng nói của hắn tuy nhẹ nhưng có chút khác lạ, phảng phất có mùi ghen tị.
Mạc Vũ Thường sợ hãi nhìn hắn, “Em… Em cùng anh ta chỉ là bạn tốt, không có ý gì khác” Nàng không biết vì sao mà mình lại giải thích, nàng không muốn hắn hiểu lầm mình.
“À, phải vậy không? Em vừa đến một tháng, Cận Vĩ Luân vừa gặp em đã nói em là nguồn linh cảm sáng tạo của anh ta, xem ra anh ta đối với em không phải bạn bè tốt bình thường nhỉ.” Cố Vân Dã lạnh lùng chất vấn. Hai ánh mắt sắc bén nhìn thẳng dò xét nàng.
Mạc Vũ Thường bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng hốt, cả người nàng hơi run rẩy đứng lên: “Cận Vĩ Luân … anh ấy chỉ hơi khoa trương chút thôi, không có ý gì khác.”
Cố Vân Dã nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên tay hắn nắm lấy cằm của nàng làm cho nàng nhìn thẳng vào hắn, mặt hắn cũng kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang sợ hãi của nàng. “Tốt nhất là như vậy! Tôi nói cho em biết, em là tình nhân của tôi, không được cùng người đàn ông khác liếc mắt đưa tình.” Giọng nói của hắn lạnh lẽo và nghiêm khắc.
Mạc Vũ Thường nhìn hắn với vẻ mặt tư lự, nước mắt chực trào ra, hắn làm nàng đau. Nghe lời hắn đe dọa, nàng chỉ có thể gật đầu, căn bản không thể nào biện giải.
Cố Vân Dã nhìn nàng chực khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẫn nhịn, trong lòng có một luồng cảm xúc cuộn lên. Không thể chịu được, hắn đột nhiên hôn lên môi nàng, cái hôn triền miên dây dưa không dứt ra được giống như tình cảm trong lòng mới vừa bùng nổ, hoàn toàn không phù hợp với bộ dáng lạnh lùng vừa rồi.
Mạc Vũ Thường sửng sốt một chút rồi lại thấy tiếc vì chính mình không thể hòa tan vào cái hôn nồng nhiệt đó.
Thật lâu sau, hắn buông nàng ra, vẻ mặt vô cùng phức tạp sâu xa khó hiểu. Hắn nhìn hai gò má đỏ ửng của nàng rồi nói: “Em đi thay quần áo và trang sức đi, tôi chờ em ở cửa ra của bãi đậu xe.”
Mạc Vũ Thường ngơ ngác gật đầu, nhìn theo hắn rời khỏi studio rồi mới đi về phòng thay đồ.
Buổi tối như thường lệ, Cố Vân Dã cùng nàng nóng bỏng trên giường. Bình thường các động tác của hắn rất nhiệt tình nhưng đêm nay lại càng kịch liệt, cuồng loạn giống như muốn vét sạch cả người nàng.
Hắn cố ý kéo thật dài khúc dạo đầu, làm cho Mạc Vũ Thường đắm chìm trong vô số cơn lốc xoáy khao khát, gần như cuốn nàng đi. Chính bản thân Cố Vân Dã cũng không chịu nổi sự tra tấn nên tiến vào trong thân thể nàng, tìm đến sự giải thoát cho cả hai người.
“Nói, nói em là của tôi!” hắn ngang ngược ra lệnh, cũng không suy nghĩ sâu xa vì sao hắn lại muốn nàng làm như vậy. Những gì chứng kiến chiều nay đến bây giờ vẫn làm hắn phẫn nộ, ghen tức không thôi.
“Em.. em không biết” Mạc Vũ Thường đã hoàn toàn mê muội, căn bản nàng không thể lặp lại lời nói của hắn.
“Tôi sẽ cho em nhớ kỹ em là của ai!” Hắn mê cuồng nói, rồi cũng cố ý tra tấn nàng, trêu đùa nàng, không cho nàng đạt đến đỉnh thỏa mãn, cả người như treo lơ lửng giữa không trung. Mạc Vũ Thường cắn chặt môi dưới, mơ hồ muốn cầu xin hắn, nhưng nàng chỉ cúi đầu phát ra tiếng nức nở giống như một con mèo nhỏ đang gặp nguy khốn mà bất lực.
“Sau này không cho phép em tươi cười với những người đàn ông khác, cũng không cho đàn ông chạm vào em, biết không?” Hắn vẫn không buông tha cho nàng, nhất định thể hiện công khai quyền sở hữu của hắn đối với nàng, kiên trì bắt nàng phải hứa hẹn với hắn, hoàn toàn không để ý tới yêu cầu của hắn có hợp lý không.
Mạc Vũ Thường không thể chịu đựng thêm được nữa, trong lòng muốn được nhanh chóng giải thoát, nàng bất lực gật đầu, lên tiếng: “Em sẽ nghe lời anh… Xin anh…”
Vừa được lời hứa từ miệng nàng thốt ra, hắn bắt đầu tăng thêm lực cùng tốc độ, một lần rồi lại một lần xâm chiếm nơi riêng tư ấm áp của nàng, làm cho hai người cùng nhau lên đến cực đỉnh đạt được sự giải thoát.
* * *
Mây mưa đã qua, Mạc Vũ Thường vẫn run nhè nhẹ nằm trong lòng Cố Vân Dã. Vừa rồi sự tra tấn ngọt ngào thể xác và tinh thần khiến cho nàng không khỏi có cảm giác đáng sợ. Nàng chính là tình nhân của hắn nhưng hắn lại yêu cầu nhiều như vậy, nàng thật sự không hiểu trong lòng hắn nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, Cố Vân Dã bỗng dưng xoay nàng lại đối diện với hắn, trầm mặt ra lệnh: “Bây giờ em cười cho tôi xem.”
Mạc Vũ Thường vẻ mặt kinh ngạc, khó hiểu nhìn hắn, “Em… em cười không nổi.” Yêu cầu của hắn thật đường đột và kỳ quái, nàng thật sự không làm được.
Cố Vân Dã lập tức đầy vẻ lo lắng, đuôi lông mày, đáy mắt hiện lên tia tức giận. “Tôi muốn em cười, em phải cười! Chiều nay không phải em cười thật thoải mái à, vì sao trước mặt tôi lại cười không nổi?” Hắn ngang ngược cố chấp. Nàng là của hắn, ngay cả khuôn mặt tươi cười, đôi mắt sáng rỡ kia cũng thuộc về hắn.
Mặc Vũ Thường quả thật sợ đến sắp khóc, yêu cầu của hắn quá mạnh mẽ nhưng cũng là làm khó người ta. Nàng yên lặng, đôi mắt ai oán, ủy khuất nhìn hắn, lệ chực trào ra.
Nhìn bộ dáng của nàng, Cố Vân Dã không khỏi mềm lòng nhưng hắn vẫn muốn nàng cười trước mặt hắn. Đột nhiên hắn nhớ tới một việc, trên mặt không khỏi hiện lên một nét cười gian, hắn có biện pháp làm cho nàng cười. Hắn thình lình đưa tay xoa nhẹ làn da mịn màng dưới cánh tay của nàng, lực xoa cực kỳ mềm nhẹ tựa như tiếp xúc với lông chim. Quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức thả lỏng, không thể kìm chế được nở nụ cười.
Trước kia nàng chỉ sợ nhột! Hiện giờ nàng quả thực không ngừng cười được, cười thành tiếng khanh khách. Trái tim lạnh lùng của Cố Vân Dã trong nháy mắt trở lên ấm áp. Khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của nàng in thật sâu vào tâm linh hắn. Giây phút này, hắn thầm muốn được cứ nhìn khuôn mặt nàng cười, nghe tiếng cười của nàng như vậy cho đến suốt đời. Ý nghĩ này thật sự đã làm hắn sợ.
“Đừng… đừng chọc em nữa, em sắp không thở nổi rồi.” Mặc Vũ Thường không thở được lên tiếng cầu xin.
Cố Vân Dã chợt dừng lại, đôi mắt tối tăm nhìn nàng chăm chú, một luồng cảm xúc dâng trào trong lòng làm cho ngực hắn phập phồng phập phồng. Mạc Vũ Thường dường như cũng phát hiện hắn không bình thường nhưng nàng không dám động đậy, chỉ có thể chìm trong ánh mắt cực nóng của hắn.
Bỗng nhiên hắn dùng tốc độ sét đánh lao tới hôn nàng, lưỡi hắn xâm nhập vào trong miệng nàng, càng quét mãnh liệt. Thân thể hắn nằm trên người nàng, hai tay cuồng loạn thăm dò thân thể nàng, dường như con dã thú trong cơ thể hắn giãy dụa thoát khỏi dây trói, khát khao bám lấy nàng. Mặc Vũ Thường mở rộng con tim đón lấy hắn, sự cuồng nhiệt của hắn làm nàng sợ hãi nhưng cũng vô cùng hưng phấn. Nàng thực sự không thể cự tuyệt hắn, chỉ có thể tùy ý hắn ở trên người nàng vô chừng mực ăn nàng, đoạt lấy nàng.
Cố Vân Dã đang cùng La Minh và vài quản lý chủ chốt trong công ty họp quyết định chiến dịch quảng cáo tiếp thị trong năm nay của nước hoa nữ “Dạ Lan”.
Trong mấy năm qua, Thái Phong lấy trang phục là sản phẩm chủ yếu, phối hợp với nước hoa, đồ trang sức và phụ kiện cho giới nữ tung ra thị trường rất thành công. Việc phối hợp độc đáo như vậy cùng với chất lượng và thiết kế hoàn mỹ khiến Thái Phong chiếm được vị trí độc tôn trên thị trường.
Trưởng bộ phận quảng cáo mở đầu cuộc họp. “Hiện tại nội dung kịch bản gốc và phương thức quảng cáo truyền thông đã xác định, chỉ còn lại vấn đề chọn người phát ngôn.”
Cố Vân Dã gật gật đầu liếc nhìn mọi người chung quanh, “Mọi người có đề cử gì không?”
La Minh cùng các quản lý nhìn nhau một thoáng giống như mọi người đã sớm có cùng ý kiến với nhau. La Minh chậm rãi đứng lên nhìn Cố Vân Dã nói: “Chúng tôi nhất trí đề cử người mẫu mới của công ty – cô Mạc Vũ Thường.”
La Minh vừa nói xong, Cố Vân Dã nhíu đôi lông mày rậm lại, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Vậy à? Cô ấy có gì đặc biệt sao? Dạ Lan là sản phẩm mới tung ra thị trường, cần phải một bước là thành công, chúng ta dùng một người mẫu vô danh có thích hợp không?” Thực ra, hắn không thích Mạc Vũ Thường xuất hiện gợi cảm xinh đẹp trước mặt mọi người, việc đó làm cho hắn có cảm giác ghen tuông.
La Minh dường như đã đoán trước được nên cười nói: “Tuy Mạc Vũ Thường chỉ mới vào công ty có hai tháng nhưng cô ấy đã nổi tiếng rất nhanh chóng, gần đây những poster quảng cáo có hình của cô ấy được dán tại nơi công cộng và cửa hàng bách hóa đã bị lấy trộm đi nhiều tấm. Hơn nữa báo cáo doanh thu quý này rõ ràng là cũng tăng lên rất nhiều. Nghe nói hiện tại một số công ty đối thủ của chúng ta cũng có ý định mời cô ấy về cộng tác.”
Cố Vân Dã vẫn mặt nhăn mày nhó, có chút không hài lòng nhìn mọi người.
Trưởng bộ phận bán hàng cũng nói phụ họa theo: “Sếp La nói đúng, Mạc Vũ Thường là sự lựa chọn thích hợp. Chủ đề của Dạ Lan là sự hòa hợp giữa cô gái hồn nhiên và người phụ nữ gợi cảm, mềm mại, ấm áp mang lại sự mâu thuẫn về khí chất thật thần bí. Mà Mạc Vũ Thường có được tính chất đặc biệt độc đáo này.”
Trưởng bộ phận tài vụ cũng nhanh chóng nói tiếp theo: “Hơn nữa Mặc Vũ Thường là nhân viên chính thức của công ty, có thể tiết kiệm được chi phí. Nếu chúng ta chọn một ngôi sao hiện tại, ít nhất thù lao cũng là một triệu nhân dân tệ, thật không phù hợp với hiệu quả và lợi ích của công ty.”
Cố Vân Dã nghe mọi người nhất trí đưa ý kiến mà sắc mặt dần dần đen tối âm trầm đứng lên. Đáng chết! Cô gái nhỏ này không biết có phương pháp yêu ma gì mà quyến rũ hết toàn bộ nhân viên công ty từ trên xuống dưới. Cố Vân Dã tức giận không tưởng tượng nổi, trong lòng ứ đầy những cảm xúc nôn nóng cùng … ghen tuông.
“Nếu mọi người đã nhất trí như vậy thì cứ làm đi” Hắn không kiên nhẫn thô lỗ nói, không giống với vẻ cơ trí như thường ngày.
Cuộc họp chấm dứt, mọi người dần dần tản đi, phòng họp chỉ còn lại Cố Vân Dã cùng La Minh. “Cậu gần đây làm sao vậy? Luôn nóng nảy, giống như một con sư tử đang nổi giận!” La Minh quan tâm hỏi, hai mắt trong suốt như thấu kính nhìn thấy hết mọi sự việc.
“Đừng động vào tớ!” Cố Vân Dã gầm nhẹ một tiếng, một tay vuốt mái tóc đen mun.
La Minh cả gan đoán: “Có phải liên quan đến Mạc Vũ Thường không?”
Lời nói của anh quả thật đã kích động phản ứng của Cố Vân Dã, hắn ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt như mũi nhọn nhìn thẳng vào La Minh, đôi môi nhếch lên nhưng chưa nói lời nào. La Minh xem thường ánh mắt của hắn, “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tớ, cậu không hù dọa được tớ đâu. Mỗi lần nhắc tới chuyện có liên quan đến Mạc Vũ Thường thì cậu như đụng phải núi lửa ấy, người sáng suốt đều nhìn ra được.”
“Cậu còn biết được chuyện gì nữa?” Cố Vân Dã lẩm bẩm hỏi, khí thế giảm xuống.
“Cũng không nhiều, ngoài chuyện cô ấy nhận lời làm người mẫu cho công ty chúng ta là vì giúp đỡ người khác…” La Minh cố ý dừng lại một chút rồi mới lấy giọng không tán thành nói tiếp. “Còn biết cậu đang ở chung cùng cô ấy. Tớ không nghĩ là cậu làm nhanh như vậy, đã đem cô ấy kim ốc tàng kiều rồi.
Cố Vân Dã cảnh giác nhìn La Minh. “Cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu với cô ấy…” vừa nói một nửa đã bị La Minh cắt ngang.
“Tớ làm sao dám! Đừng nói giỡn chứ!” Giọng nói có vẻ hoảng sợ, hai tay khoa trương giơ lên đầu hàng.
“Cậu làm sao biết tớ ở chung với cô ấy?” Cố Vân Dã vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn.
“Cũng tình cờ thôi, số điện thoại nhà riêng của cậu chỉ có mình tớ biết. Có hôm ban đêm có việc gấp cần tìm cậu, điện thoại đến nhà mẹ thì không có cậu nên tớ gọi đến nhà riêng. Ai ngờ lại là một cô gái nghe điện thoại. Cô ấy tuy trả lời ngắn gọn và nhanh nhưng giọng nói vẫn bị tớ nhận ra.” La Minh thủng thẳng trả lời.
“Cậu muốn mình làm gì?” Cố Vân Dã châm chọc hỏi. Hắn quá hiểu con người La Minh, cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ mà đem chuyện này ra làm chuyện phiếm.
“Tớ… tớ cho rằng Vũ Thường là người con gái tốt khó tìm được, dựa vào tình bằng hữu và trên lập trường đồng nghiệp, mình không hy vọng cô ấy bị tổn thương. Cô ấy so với cậu dù sao cũng quá ngây thơ.” La Minh tận tình khuyên giải.
Cố Vân Dã hừ một tiếng, “Cậu làm như tớ là một tên sói háo sắc, không có ý tốt, bụng dạ khó lường vậy.”
La Minh thở dài, “Cái đó thì không đến nỗi, chỉ có điều cậu luôn trong tư thế phòng vệ chặt chẽ, cậu cự tuyệt không cho người khác tới gần trái tim cậu dù cho người đó có thiện ý. Nhưng lần này biểu hiện của cậu đối với Vũ Thường có chút thất thường, chứng minh cậu đối với cô ấy không phải là vô cảm. Nếu cậu không nhận chân được tình cảm của mình đối với cô ấy, tớ sợ một ngày nào đó cậu sẽ tổn thương cô ấy cũng như chính mình!” La Minh vẻ mặt nghiêm túc, lời nói thấm thía.
Cố Vân Dã vẻ mặt trầm tư, thấp giọng rít lên. “Đủ rồi! Chuyện của mình tự mình biết cách xử lý.”
La Minh gật đầu, anh biết mọi chuyện đều phải có chừng mực, nếu quá nóng nảy cũng không phải là hay. Thu thập hồ sơ xong, anh bước ra cửa.
Cố Vân Dã đột nhiên kêu lên: “Khoan đã.”
La Minh thoáng kinh ngạc quay đầu lại, “Chuyện gì?”
“Chuyện tớ sống chung cùng Vũ Thường có ai biết không?”
La Minh trả lời, “Ngoài tớ ra, không ai biết cả.”
“Tốt lắm! Tớ không hy vọng có người khác biết chuyện này, cậu hiểu không?” Đôi mắt đen của Cố Vân Dã nhìn chằm chằm La Minh, lời nói ám chỉ rất rõ ràng.
La Minh mỉm cười gật đầu, “Điều đó cậu có thể yên tâm, giữ bí mật là trách nhiệm mà cũng là nhiệm vụ của mình.” Nói hết lời, anh ta lập tức xoay người rời đi.
Sau khi La Minh đi khỏi, trong lòng Cố Vân Dã tràn ngập buồn bực và phiền não đến không chịu nổi. Hắn quắc mắt đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, một tay vuốt tóc mình, trong đầu óc đều là hình ảnh của Mạc Vũ Thường.
Từ sau khi hắn chọc nàng cười đêm hôm đó, hắn hoảng sợ nhận ra rằng mình đã biểu lộ tình cảm cùng nội tâm yếu ớt trước mặt nàng. Nàng không hề báo động mà dần dần tiến vào tim hắn, chuyện này chưa bao giờ có hơn nữa cũng thực quá đáng sợ. Ngoài Vân Nhu, hắn chưa từng thân thiết tình cảm với người con gái nào, duy chỉ có nàng là ngoại lệ.
Vì trừng phạt mình không khống chế được tình cảm với nàng, hắn cố tình kìm nén không gặp nàng vài ngày. Sau đó tuy hàng đêm đến thăm nàng nhưng hắn một mực khống chế tình cảm cùng nhu cầu của mình, bắt buộc mình xem nàng như là một đối tượng để phát tiết dục tình. Hắn cố tình trở nên lạnh lùng, thô lỗ, chỉ biết thỏa mãn nhu cầu sinh lý của bản thân, một chút cũng không hề bận tâm đến cảm thụ của nàng.
Hiển nhiên nàng cũng nhận ra hắn đã thay đổi. Dần dần nàng cũng trở nên lơ đãng, cả người giống như hồn lìa khỏi xác. Nàng cũng chưa từng cự tuyệt yêu cầu của hắn, nhưng cũng khóa chặt tâm hồn mình, cùng hắn tạo một khoảng cách an toàn.
“Đáng chết!” Cố Vân Dã tức giận hô một tiếng, nắm tay đấm vào vách tường. Nàng làm cho hắn cảm thấy vô cùng bức bối, hắn không nghĩ là sẽ yêu thương nàng nhưng lại không rời xa nàng được. Chuyện này đối với hắn quả thực giống như đang ở trong địa ngục, chịu tra tấn không thôi.
Bỗng dưng đôi mắt hắn trở nên thâm trầm, mắt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên cười một cách gian tà, trong ngực cũng nhẹ nhõm. Tối nay, hắn sẽ không cho phép nàng tiếp tục như thế, ngoài thân thể của hắn, hắn còn muốn nàng cam tâm tình nguyện thần phục hắn. Cho dù hắn có dùng hết mọi thủ đoạn cũng không tiếc.
* * *
Mặc Vũ Thường nhìn đồng hồ đeo tay, nguy rồi! Đã hơn mười giờ rưỡi rồi! Hôm nay nàng cùng Thẩm Hồng, Cận Vĩ Luân còn có vài người đồng nghiệp đi ăn tối rồi lại đi pub uống rượu, mọi người tán gẫu thật vui vẻ quên mất thời gian. Vội vàng tạm biệt mọi người, nàng nhanh chóng đón một chiếc taxi về nhà.
Đến cửa tòa cao ốc, Mạc Vũ Thường liếc mắt lên tầng lầu nàng đang ở, chỉ thấy tối đen không có ánh đèn, hiển nhiên là Cố Vân Dã chưa về. Nàng thở dài nhẹ nhõm. Gần đây, quan hệ giữa nàng và hắn có chút khẩn trương, hắn đối với nàng lạnh như băng, thái độ ngăn cách làm nàng đau lòng. Rõ ràng biết nàng không nên có yêu cầu gì với hắn nhưng nhất cử nhất động của hắn vẫn chặt chẽ tác động tới trái tim mẫn cảm yếu ớt của nàng.
Nàng không thể kháng cự yêu cầu của hắn, lại càng không thể để mình chìm trong biển tình không có bờ bến này đành phải học theo hắn khóa cửa trái tim của mình, bắt buộc chính mình không có cảm giác. Khi cùng hắn hoan ái, nàng hết sức ép mình làm cho linh hồn tách rời khỏi thân thể. Nàng đã chìm đắm quá sâu, hắn cuối cùng rồi cũng chán ghét nàng, chỉ hy vọng đến ngày nào đó rời đi, nàng có thể không phải mang thương tích đầy người.
Mặc Vũ Thường đi thang máy đến trước cửa nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa, tay mò mẫm trong bóng tối để mở đèn. Phúc chốc bên trong đèn sáng lên. Nàng vừa mới xoay người liền bị người ngồi trên sô pha dọa chết khiếp, liền thấy Cố Vân Dã vẻ mặt đen tối âm trầm, mắt nheo lại nhìn nàng, ánh mắt sáng vừa ẩn vừa hiện giống như con dã thú ẩn mình trong đêm đen.
“Anh… anh trở về lâu rồi à? Sao không mở đèn?” Mạc Vũ Thường có chút hoảng hốt nhưng ngẫm lại thấy mình không làm gì sai, chẳng qua là cùng đồng nghiệp ăn cơm mà thôi.
Hắn trầm giọng hỏi: “Vì sao lại về trễ như vậy?”
Nàng ngập ngừng trả lời: “Em… em cùng đồng nghiệp ăn tối.”
Cố Vân Dã đi về phía nàng, ánh mắt nàng cuối cùng dừng lại ở mặt hắn, “À? Vậy là không phải đi cùng Cận Vĩ Luân?” Giọng nói của hắn tuy nhẹ nhưng biểu hiện trên mặt như có mưa gió bão bùng.
“Không… không chỉ có anh ta, còn có Thẩm Hồng cùng vài người đồng nghiệp.” nàng nhanh chóng làm sáng tỏ.
Cố Vân Dã nhìn nàng hồi lâu giống như xác định xem lời nàng nói có thật hay không. Giây lát, hắn giật mạnh tóc nàng về sau khiến nàng ngẩng đầu lên đối diện cùng hắn. Rồi hắn hung hăng hôn môi nàng, thô lỗ và mạnh bạo.
“À, không có mùi vị của đàn ông.” Hắn buông môi của nàng ra hài lòng nói.
Hành vi cùng lời nói của hắn làm Mặc Vũ Thường cảm thấy thật xấu hổ và giận dữ, nàng không nói nên lời chỉ có thể phẫn nộ nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên nàng tức giận trước mặt hắn.
Cố Vân Dã không để ý tới, miễn cưỡng nói: “Em uống rượu” lời nói khẳng định mơ hồ có vẻ không đồng ý. Mạc Vũ Thường hất hắn ra, lạnh lùng liếc hắn cũng không trả lời hắn, không giống vẻ hiền lành thường ngày của nàng. Có lẽ là tác dụng của rượu, nó giúp nàng có dũng cảm phản kháng lại hắn.
Thái độ của nàng làm cho Cố Vân Dã vừa ngạc nhiên vừa giận, nàng chưa từng quật cường phản kháng hắn như thế. Hắn bá đạo ra lệnh: “Sau này không cho em uống rượu ở bên ngoài, muốn uống thì chỉ uống ở nhà thôi.”
Mặc Vũ Thường vẫn còn giận, cũng không thèm để ý đến hắn, tự bỏ về phòng ngủ lấy quần áo đi tắm, nàng không nhận thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Vân Dã, ánh mắt sáng của hắn mãi nhìn theo bóng dáng của nàng.
Tắm rửa xong, Mạc Vũ Thường thay áo ngủ đi vào phòng, nàng không thèm liếc mắt nhìn đến hắn đang nằm trên giường, tự giở chăn chui vào. Đang lúc nàng nhắm mắt lại cố gắng đi vào giấc ngủ thì phía sau một đôi cánh tay sắt cuốn nàng vào lòng hắn, khuôn mặt tuấn tú tức giận bừng bừng của hắn chiếm cứ tầm mắt của nàng.
Mặc Vũ Thường sợ hãi la lên, hai mắt mở to nhìn hắn, “Anh muốn làm gì?” Nàng miễn cưỡng ổn định trái tim đang sợ hãi đập thình thịch của mình.
“Sau này không cho em quay lưng về phía tôi, không được quay đầu đi không để ý đến tôi.” Ánh mắt hắn sáng ngời, thở dồn dập, gân xanh trên trán lúc ẩn lúc hiện thể hiện cơn phẫn nộ dữ dội của hắn.
Mạc Vũ Thường run rẩy nhìn xuống, đờ đẫn gật đầu. Nàng không muốn chọc giận hắn, vì sự trừng phạt của hắn luôn làm cho nàng không thể chịu nổi.
Phảng phất như một thế kỷ trôi qua, cơn giận của Cố Vân Dã dần dần biến mất, con ngươi đen thâm u giờ bị dục vọng che lấp. Hắn cởi bỏ áo ngủ trên người nàng, một bên cúi xuống vội vàng hôn lên môi nàng. Lưỡi hắn cực kỳ khiêu khích triền miên trong miệng nàng, muốn khêu gợi sự nhiệt tình của nàng.
Thân thể Mạc Vũ Thường cứng đờ, nàng hết sức kìm nén khát vọng trong lòng mình, nàng không phản ứng cũng không phản kháng, chỉ lẳng lặng nằm đó, tùy ý hắn chiếm đoạt. Nếu trong cuộc hoan ái hắn có chút dịu dàng, chỉ là một chút xíu thôi thì nàng không có cách nào kìm chế được mình mà trao cho hắn tất cả. Nhưng hắn hầu như luôn độc đoán, lạnh như băng giữ lấy nàng, không hề cho nàng một chút cảm giác ấm áp. Cũng phải! Nàng chỉ là một tình nhân mà thôi, một đối tượng cho hắn phát tiết, chiếm đoạt, nàng không nên yêu cầu cao cũng không có tư cách oán giận.
Hai tay Cố Vân Dã một bên vuốt ve thân thể mềm mại của nàng nhưng đôi mắt một bên vẫn chăm chú nhìn biểu hiện của nàng. Lại như vậy nữa! Nàng lại phô bày một khuôn mặt xinh đẹp nhưng hờ hững, vô thần, đôi mắt xinh đẹp trở nên mơ hồ mê ly phảng phất như du ngoạn nơi đâu, hoàn toàn không giống như nàng trước kia e lệ mà lại nhiệt tình.
Hắn nhất thời cảm thấy một luồng sợ hãi cùng cảm giác thất bại hòa quyện với cơn phẫn nộ dâng lên trong lòng. Đáng giận! Hắn sẽ không cho nàng đối xử với hắn như vậy, hắn sẽ không cho nàng vừa lòng. Hắn có biện pháp, đêm nay hắn muốn thân thể, trái tim nàng hoàn toàn hàng phục hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook