Kẻ Thù Bên Gối
-
Chương 121: Trên cả tuyệt vời
Thân Đồ Dạ vẫn không để ý đến cô, kéo cô đi ra lối cửa sau, chuẩn bị đưa cô đi.
– Nếu anh còn không buông ra, em sẽ gọi người đến đó- Lăng Tuyết nổi nóng- Thân Đồ Dạ, em phải quay lại biểu diễn nữa, có chuyện gì chúng ta nói sau đi.
Buổi biểu diễn này không chỉ quan trọng với Hàn Vũ Thần, mà còn vô cùng quan trọng với Lăng Tuyết, nếu hết thảy thuận lợi, Lăng Tuyết có thể ra mắt đúng hạn, hoàn thành giấc mơ của cô, chỉ là nếu xảy ra vấn đề gì, cô sẽ bỏ lỡ mất cơ hội tốt lần này, còn liên lụy Hàn Vũ Thần thất tín với người hâm mộ.
– Em vẫn còn muốn quay lại sân khấu?- Thân Đồ Dạ cười lạnh- Xem ra em thực sự có quan hệ rất sâu sắc với Hàn Vũ Thần rồi.
– Hiện tại em không có thời gian đôi co với anh, thả ra- Lăng Tuyết ra sức vùng vẫy, hơn nữa còn hướng về phía hậu trường la lớn- Người đâu, cứu…
– Không cho em biết tay, em sẽ không hết hi vọng nhỉ.
Thân Đồ Dạ nhướng mày, từ trong ngực rút dao găm ra, phi về phía công tắc nguồn điện ở đằng xa.
Xẹt một, tia lửa văng ra bốn phía, nháy mắt, toàn trường tối thui.
Lăng Tuyết ngẩn người, ngây ra như phỗng:
– Anh…
– Giờ tốt rồi, không cần hát hò gì nữa- Thân Đồ Dạ thả tay ra- Em có thể yên tâm đi theo tôi.
– Thân, Đồ, Dạ…- Lăng Tuyết kích động đến nói năng lộn xộn- Đây là công tắc nguồn điện ở chỗ nào? Chỉ là ở hậu trường thôi đúng không? Không phải ngoài sân khấu…
– Công tắc nguồn điện tổng!!!- Thân Đồ Dạ ngạo mạn ngắt lời Lăng Tuyết- Toàn trường mất điện, buổi biểu diễn của Hàn Vũ Thần kết thúc!
Vừa dứt lời, bên trong khán đài truyền ra tiếng huyên náo hỗn loạn.
– Tên khốn này!!!- Lăng Tuyết sắp giận đến nổ tung, cung tay đánh loạn lên người Thân Đồ Dạ- Tên khốn, tên khốn!!!
Thân Đồ Dạ chụp lấy tay cô, kéo cô ra khỏi rạp hát, rồi tống cô vào trong xe:
– Lái đi.
– Vâng!- Lôi Quân thấy tình hình này, không dám nói lời nào, khởi động xe lái nhanh khỏi đó.
Trên đường, Lăng Tuyết không ngừng làm loạn lên với Thân Đồ Dạ, vừa nhéo vừa đánh anh, còn đòi nhảy xuống xe, Thân Đồ Dạ ban đầu chỉ chụp lấy tay cô không quan tâm, sau thấy phiền quá, trực tiếp đè cô xuống dưới thân mình, cảnh cáo:
– Nếu em còn dám chọc giận tôi, tôi sẽ “ăn” em ngay bây giờ!
Lăng Tuyết lập tức ngoan ngoãn, cô biết, anh nói được làm được.
Thứ cứng cáp bên dưới của Thân Đồ Dạ vẫn tì mạnh vào cô, đến giờ chưa hề giảm sút, tựa như lần đầu tiên đó, nếu anh thật sự muốn làm gì, ai cũng không cản nổi.
– Em chẳng chịu nghe lời gì cả, để xem tôi phạt em thế nào?
Thân Đồ Dạ nắm lấy cằm Lăng Tuyết, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô, ánh mắt nóng rực như lửa, đôi môi lạnh lẽo của anh nhẹ nhàng lướt qua má cô, trêu chọc vành tai cô, nói những lời ám muội:
– Tôi phải lưu lại mùi hương của riêng tôi trên người em, để em hoàn toàn thuộc về tôi!
– Anh định làm gì?- Lăng Tuyết vội vã đẩy anh ra.
– Làm gì?- Thân Đồ Dạ nở nụ cười tà ác- Đương nhiên là làm chuyện thích làm nhất.
Nói xong, anh hung hăng hôn Lăng Tuyết, táy máy tay chân với cô.
– Ưm ưm…- Lăng Tuyết liều mình giãy dụa, chỉ là thế nào cũng không thoát được anh.
Thân Đồ Dạ tựa như ngọn núi lớn, đè mạnh xuống cô, khiến cô không thể nhúc nhích, anh cuồng dã khiến cô sợ hãi, trên người anh như có lửa, như thể sắp thiêu cháy cô…
***
Trong rạp hát cực kỳ hỗn loạn, toàn trường đột nhiên mất điện, khiến buổi biểu diễn bị gián đoạn, Hàn Vũ Thần đang nhảy trên đài cao thì té ngã, vũ công cũng có người bị thương, nhân viên hậu trường luống cuống cứu vãn, mặc dù sau mười lăm phút đã sửa xong công tắc nguồn điện, nhưng bởi vì xương mắt cá chân của Hàn Vũ Thần bị gãy, nên buổi biểu diễn đành kết thúc.
Hàn Vũ Thần cố chịu đau cúi đầu xin lỗi người hâm mộ, hứa sẽ hoàn lại toàn bộ tiền vé của đêm nay, nhờ mọi người ở đây lên tài khoản weibo chính thức để lại số tài khoản, cam kết trong vòng ba ngày sẽ hoàn lại tiền cho mọi người.
Fan hâm mộ rất xúc động, họ khóc lóc, cảm động vì sự ấm áp của Hàn Vũ Thần.
Chân Hàn Vũ Thần bị thương khá nghiêm trọng, phải rời rạp điều trị ngay, nhưng vừa ra đến hậu trường, anh đã lo lắng hỏi:
– Lăng Tuyết đâu? Mọi người có nhìn thấy cô ấy không?
– Để chị kêu Tiểu Thanh đi tìm- Chị Anh nói- Chắc không sao đâu, chúng ta đến bệnh viện trước đã.
– Không được- Hàn Vũ Thần nổi nóng- Cô ấy không quen thuộc chỗ này, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao? Mau tìm cô ấy đi.
– Tiểu Thanh đã đi tìm rồi- Chị An lấy điện thoại ra- Để chị gọi điện hỏi Tiểu Thanh đã.
Điện thoại chưa kết nối, Tiểu Thanh đã vội vã chạy tới:
– Chị An, em tìm khắp nơi không thấy chị Lăng Tuyết, còn có, anh Trác Phong cũng không thấy đâu.
– Cái gì?- Chị An ngây ra một lúc mới nhớ- À đúng rồi, lúc nãy Lăng Tuyết nói muốn đi chào hỏi Trác Phong, có khi nào họ đi cùng nhau không?
Chị An nói với Hàn Bắc:
– Hàn Bắc, Lăng Tuyết có điện thoại không? Gọi cho cô ấy hỏi thử xem.
– Lăng Tuyết không có điện thoại- Hàn Bắc nói- Cô ấy không sao đâu, vẫn nên đưa Vũ Thần đi bệnh viện trước đi.
– Tôi gọi điện cho Trác Phong đã- Hàn Vũ Thần vẫn rất lo lắng- Mang điện thoại đến đây.
Chị An đành phải đưa điện thoại cho anh, anh nhận lấy liền gọi cho Trác Phong, điện thoại đổ chuông rất lâu vẫn không bắt máy, Hàn Vũ Thần lại thấy sốt ruột:
– Lúc nãy Lăng Tuyết và Trác Phong ở phòng nghỉ nào? Đưa tôi đến đó.
– Vũ Thần, cậu vẫn nên đến bệnh viện trước đã, ở đây có bảo vệ xử lý rồi- Chị An rất lo cho vết thương của anh- Mắt cá chân cậu sưng lên hết rồi kìa, kéo dài như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện lớn thì sao?
– Đừng nói nhiều nữa- Hàn Vũ Thần lê chân đi về khu phòng nghỉ.
– Đừng lộn xộn- Chị An vừa gấp vừa tức- Sao cậu không nghe lời chứ? Hàn Bắc, A Nhạc, hai cậu mau đến dìu cậu ta qua đó đi. Cậu ta bướng lắm, không nhìn thấy Lăng Tuyết chắc chắn sẽ không bỏ cuộc đâu.
– Vâng- Hàn Bắc và tay trống A Nhạc vội vàng chạy đến đỡ Hàn Vũ Thần ra khu phòng nghỉ xem xét.
Hàn Vũ Thần đích thân tìm kiếm khắp phòng nghỉ, xác định không có ai, anh lại bất an, lúc này, có một nhân viên hiện trường nói nhìn thấy Lăng Tuyết và Trác Phong đã cùng nhau rời khỏi đây rồi.
Hàn Vũ Thần nghĩ nhân phẩm của Trác Phong không tệ, có thể khi mất điện tình hình hỗn loạn, cho nên đưa Lăng Tuyết đi trước, hiện tại điện thoại Trác Phong không liên lạc được, chắc có lẽ lát nữa sẽ liên lạc lại với anh thôi.
Chị An và Hàn Bắc đều khuyên Hàn Vũ Thần đến bệnh viện trước, Hàn Bắc còn nói thêm:
– Lăng Tuyết có võ, gặp đủ mọi việc đời rồi, tôi xảy ra chuyện còn chưa thấy cô ấy bị gì, anh đến bệnh viện đi, cô ấy nhất định sẽ liên lạc với chúng ta.
Hàn Vũ Thần ngẫm lại cũng đúng, đành đến bệnh viện trước, trên đường còn không ngừng gọi điện cho Trác Phong, nhưng điện thoại đã báo tắt máy.
***
Chiếc Aston Martin thương vụ bay nhanh trên đường, hai người ở băng ghế sau đã dấy lên lửa tình nguy hiểm, Lôi Quân mặt đỏ tai hồng, nắm chặt vô lăng, nhìn thẳng về trước không chớp mắt, chỉ là âm thanh mờ ám nọ vẫn khiến toàn thân anh không được tự nhiên.
Lúc này, trong gương chiếu hậu xẹt qua vài bóng đen, Lôi Quân cảnh giác nhìn chằm chằm vào gương:
– Chủ nhân, có người theo dõi chúng ta.
Thân Đồ Dạ đành buông Lăng Tuyết ra, ngồi thẳng lên nhìn ra ngoài thăm dò, quả nhiên bị người ta theo dõi, anh quyết đoán ra lệnh:
– Cắt đuôi chúng.
– Vâng.
Lăng Tuyết bối rối chỉnh lại quần áo ngồi lên, cảnh xuân trên người hiện ra.
Thân Đồ Dạ nhặt áo khoát rơi dưới sàn xe ném cho cô:
– Mặc vào!
– Không cần đồ của anh- Lòng Lăng Tuyết tràn ngập phẫn hận.
– Lộ hết rồi kìa- Thân Đồ Dạ ngang ngược gầm lên- Mặc vào ngay!
Lăng Tuyết giận dữ trừng mắt với Thân Đồ Dạ, nhưng không thể không nghe lời, ngoan ngoãn khoát áo vào.
Lôi Quân tăng tốc, muốn cắt đuôi những người đó, chỉ là đằng trước lại có vài chiếc xe vượt lên, anh lập tức đánh lái định vượt qua, nhưng kỹ thuật lái xe của họ cũng rất cao siêu, mấy lần đều bị bỏ lại, hơn nữa xe của họ rất nhiều, cắt đuôi mấy chiếc lại xuất hiện thêm mấy chiếc, trên đường luôn bám theo sát nút.
– Họ là ai vậy? Anh lại đắc tội người nào nữa?
Lăng Tuyết nhớ tới lần Thân Đồ Phong Hoa bị đuổi giết, cảm thấy những người này cũng mang theo sát khí, muốn đưa Thân Đồ Dạ vào chỗ chết.
Hôm nay không có Cố Huy, chỉ có một mình Lôi Quân, đối phó với hơn mười chiếc xe, khí thế ồ ạt, Lôi Quân chỉ lo lái xe không lo được nhiều, hoàn toàn không có tinh lực đối phó với những người này.
Lăng Tuyết mắt thấy tình hình không ổn, vội nói:
– Tránh ra, tôi…
– Tránh ra, để tôi.
Lăng Tuyết còn chưa nói hết đã bị cướp lời, người nói câu này chính là Thân Đồ Dạ, anh nhìn cô một, nhổm dậy đổi vị trí với Lôi Quân.
– Hay là để em lái đi, kỹ thuật của anh hoàn toàn không ổn.
Lăng Tuyết chen lên trước, Lôi Quân dứt khoát chui ra ghế sau, giao toàn bộ vị trí ghế phụ lái cho Lăng Tuyết.
– Im lặng.
Thân Đồ Dạ ngồi vào ghế lái, lập tức đánh vô lăng, động tác nhuần nhuyễn, khống chế tự nhiên, chỉ một hất đuôi xe, luồn lách vài cái, đã cắt đuôi được mấy chiếc xe nọ.
Lăng Tuyết thấy thế, ngẩn người, cô là người trong nghề, đối phương giỏi hay không, cô liếc mắt một là có thể nhận ra. Kỹ thuật lái xe của Lăng Ngạo, Hàn Vũ Thần đã xem như cao thủ rồi, chỉ là kỹ thuật này của Thân Đồ Dạ không chỉ dùng hai chữ cao thủ để hình dung được, quả thật là trên cả tuyệt vời.
Thân Đồ Dạ nhìn gương chiếu hậu chằm chằm, ra lệnh cho Lôi Quân:
– Chiếc xe thứ ba ở phía sau, xử lý!
– Vâng- Lôi Quân lập tức thi hành.
– Đây là nước Mỹ, cho hắn nếm đòn ra oai phủ đầu một chút.
– Vâng!
Một tay Thân Đồ Dạ nắm vô lăng, tay kia thì thò xuống dưới ghế ngồi rút ra một khẩu súng, chìa ra ngoài cửa xe.
Pằng, pằng, pằng…
Tiếng súng đinh tai nhứt óc phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, Thân Đồ Dạ nổ súng bắn vào lốp những chiếc xe đuổi theo anh, lốp xe bị nổ, mấy chiếc xe đó như ngựa hoang đứt cương chạy tán loạn ra xung quanh, phá hỏng hết cả đội hình truy kích.
Còn Lôi Quân lại nổ súng bắn trúng kính chắn gió của mấy chiếc xe đó, một loạt tiếng vỡ hỗn loạn vang lên, người trong xe rối loạn.
– Cẩn thận!- Lăng Tuyết đột nhiên hét lên.
Hai chiếc xe xông tới định tông vào họ, Thân Đồ Dạ quắt mắt, xoay mạnh bánh lái, tài tình tránh được hai chiếc xe nọ, lái xe nghênh ngang chạy đi…
– Nếu anh còn không buông ra, em sẽ gọi người đến đó- Lăng Tuyết nổi nóng- Thân Đồ Dạ, em phải quay lại biểu diễn nữa, có chuyện gì chúng ta nói sau đi.
Buổi biểu diễn này không chỉ quan trọng với Hàn Vũ Thần, mà còn vô cùng quan trọng với Lăng Tuyết, nếu hết thảy thuận lợi, Lăng Tuyết có thể ra mắt đúng hạn, hoàn thành giấc mơ của cô, chỉ là nếu xảy ra vấn đề gì, cô sẽ bỏ lỡ mất cơ hội tốt lần này, còn liên lụy Hàn Vũ Thần thất tín với người hâm mộ.
– Em vẫn còn muốn quay lại sân khấu?- Thân Đồ Dạ cười lạnh- Xem ra em thực sự có quan hệ rất sâu sắc với Hàn Vũ Thần rồi.
– Hiện tại em không có thời gian đôi co với anh, thả ra- Lăng Tuyết ra sức vùng vẫy, hơn nữa còn hướng về phía hậu trường la lớn- Người đâu, cứu…
– Không cho em biết tay, em sẽ không hết hi vọng nhỉ.
Thân Đồ Dạ nhướng mày, từ trong ngực rút dao găm ra, phi về phía công tắc nguồn điện ở đằng xa.
Xẹt một, tia lửa văng ra bốn phía, nháy mắt, toàn trường tối thui.
Lăng Tuyết ngẩn người, ngây ra như phỗng:
– Anh…
– Giờ tốt rồi, không cần hát hò gì nữa- Thân Đồ Dạ thả tay ra- Em có thể yên tâm đi theo tôi.
– Thân, Đồ, Dạ…- Lăng Tuyết kích động đến nói năng lộn xộn- Đây là công tắc nguồn điện ở chỗ nào? Chỉ là ở hậu trường thôi đúng không? Không phải ngoài sân khấu…
– Công tắc nguồn điện tổng!!!- Thân Đồ Dạ ngạo mạn ngắt lời Lăng Tuyết- Toàn trường mất điện, buổi biểu diễn của Hàn Vũ Thần kết thúc!
Vừa dứt lời, bên trong khán đài truyền ra tiếng huyên náo hỗn loạn.
– Tên khốn này!!!- Lăng Tuyết sắp giận đến nổ tung, cung tay đánh loạn lên người Thân Đồ Dạ- Tên khốn, tên khốn!!!
Thân Đồ Dạ chụp lấy tay cô, kéo cô ra khỏi rạp hát, rồi tống cô vào trong xe:
– Lái đi.
– Vâng!- Lôi Quân thấy tình hình này, không dám nói lời nào, khởi động xe lái nhanh khỏi đó.
Trên đường, Lăng Tuyết không ngừng làm loạn lên với Thân Đồ Dạ, vừa nhéo vừa đánh anh, còn đòi nhảy xuống xe, Thân Đồ Dạ ban đầu chỉ chụp lấy tay cô không quan tâm, sau thấy phiền quá, trực tiếp đè cô xuống dưới thân mình, cảnh cáo:
– Nếu em còn dám chọc giận tôi, tôi sẽ “ăn” em ngay bây giờ!
Lăng Tuyết lập tức ngoan ngoãn, cô biết, anh nói được làm được.
Thứ cứng cáp bên dưới của Thân Đồ Dạ vẫn tì mạnh vào cô, đến giờ chưa hề giảm sút, tựa như lần đầu tiên đó, nếu anh thật sự muốn làm gì, ai cũng không cản nổi.
– Em chẳng chịu nghe lời gì cả, để xem tôi phạt em thế nào?
Thân Đồ Dạ nắm lấy cằm Lăng Tuyết, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô, ánh mắt nóng rực như lửa, đôi môi lạnh lẽo của anh nhẹ nhàng lướt qua má cô, trêu chọc vành tai cô, nói những lời ám muội:
– Tôi phải lưu lại mùi hương của riêng tôi trên người em, để em hoàn toàn thuộc về tôi!
– Anh định làm gì?- Lăng Tuyết vội vã đẩy anh ra.
– Làm gì?- Thân Đồ Dạ nở nụ cười tà ác- Đương nhiên là làm chuyện thích làm nhất.
Nói xong, anh hung hăng hôn Lăng Tuyết, táy máy tay chân với cô.
– Ưm ưm…- Lăng Tuyết liều mình giãy dụa, chỉ là thế nào cũng không thoát được anh.
Thân Đồ Dạ tựa như ngọn núi lớn, đè mạnh xuống cô, khiến cô không thể nhúc nhích, anh cuồng dã khiến cô sợ hãi, trên người anh như có lửa, như thể sắp thiêu cháy cô…
***
Trong rạp hát cực kỳ hỗn loạn, toàn trường đột nhiên mất điện, khiến buổi biểu diễn bị gián đoạn, Hàn Vũ Thần đang nhảy trên đài cao thì té ngã, vũ công cũng có người bị thương, nhân viên hậu trường luống cuống cứu vãn, mặc dù sau mười lăm phút đã sửa xong công tắc nguồn điện, nhưng bởi vì xương mắt cá chân của Hàn Vũ Thần bị gãy, nên buổi biểu diễn đành kết thúc.
Hàn Vũ Thần cố chịu đau cúi đầu xin lỗi người hâm mộ, hứa sẽ hoàn lại toàn bộ tiền vé của đêm nay, nhờ mọi người ở đây lên tài khoản weibo chính thức để lại số tài khoản, cam kết trong vòng ba ngày sẽ hoàn lại tiền cho mọi người.
Fan hâm mộ rất xúc động, họ khóc lóc, cảm động vì sự ấm áp của Hàn Vũ Thần.
Chân Hàn Vũ Thần bị thương khá nghiêm trọng, phải rời rạp điều trị ngay, nhưng vừa ra đến hậu trường, anh đã lo lắng hỏi:
– Lăng Tuyết đâu? Mọi người có nhìn thấy cô ấy không?
– Để chị kêu Tiểu Thanh đi tìm- Chị Anh nói- Chắc không sao đâu, chúng ta đến bệnh viện trước đã.
– Không được- Hàn Vũ Thần nổi nóng- Cô ấy không quen thuộc chỗ này, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao? Mau tìm cô ấy đi.
– Tiểu Thanh đã đi tìm rồi- Chị An lấy điện thoại ra- Để chị gọi điện hỏi Tiểu Thanh đã.
Điện thoại chưa kết nối, Tiểu Thanh đã vội vã chạy tới:
– Chị An, em tìm khắp nơi không thấy chị Lăng Tuyết, còn có, anh Trác Phong cũng không thấy đâu.
– Cái gì?- Chị An ngây ra một lúc mới nhớ- À đúng rồi, lúc nãy Lăng Tuyết nói muốn đi chào hỏi Trác Phong, có khi nào họ đi cùng nhau không?
Chị An nói với Hàn Bắc:
– Hàn Bắc, Lăng Tuyết có điện thoại không? Gọi cho cô ấy hỏi thử xem.
– Lăng Tuyết không có điện thoại- Hàn Bắc nói- Cô ấy không sao đâu, vẫn nên đưa Vũ Thần đi bệnh viện trước đi.
– Tôi gọi điện cho Trác Phong đã- Hàn Vũ Thần vẫn rất lo lắng- Mang điện thoại đến đây.
Chị An đành phải đưa điện thoại cho anh, anh nhận lấy liền gọi cho Trác Phong, điện thoại đổ chuông rất lâu vẫn không bắt máy, Hàn Vũ Thần lại thấy sốt ruột:
– Lúc nãy Lăng Tuyết và Trác Phong ở phòng nghỉ nào? Đưa tôi đến đó.
– Vũ Thần, cậu vẫn nên đến bệnh viện trước đã, ở đây có bảo vệ xử lý rồi- Chị An rất lo cho vết thương của anh- Mắt cá chân cậu sưng lên hết rồi kìa, kéo dài như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện lớn thì sao?
– Đừng nói nhiều nữa- Hàn Vũ Thần lê chân đi về khu phòng nghỉ.
– Đừng lộn xộn- Chị An vừa gấp vừa tức- Sao cậu không nghe lời chứ? Hàn Bắc, A Nhạc, hai cậu mau đến dìu cậu ta qua đó đi. Cậu ta bướng lắm, không nhìn thấy Lăng Tuyết chắc chắn sẽ không bỏ cuộc đâu.
– Vâng- Hàn Bắc và tay trống A Nhạc vội vàng chạy đến đỡ Hàn Vũ Thần ra khu phòng nghỉ xem xét.
Hàn Vũ Thần đích thân tìm kiếm khắp phòng nghỉ, xác định không có ai, anh lại bất an, lúc này, có một nhân viên hiện trường nói nhìn thấy Lăng Tuyết và Trác Phong đã cùng nhau rời khỏi đây rồi.
Hàn Vũ Thần nghĩ nhân phẩm của Trác Phong không tệ, có thể khi mất điện tình hình hỗn loạn, cho nên đưa Lăng Tuyết đi trước, hiện tại điện thoại Trác Phong không liên lạc được, chắc có lẽ lát nữa sẽ liên lạc lại với anh thôi.
Chị An và Hàn Bắc đều khuyên Hàn Vũ Thần đến bệnh viện trước, Hàn Bắc còn nói thêm:
– Lăng Tuyết có võ, gặp đủ mọi việc đời rồi, tôi xảy ra chuyện còn chưa thấy cô ấy bị gì, anh đến bệnh viện đi, cô ấy nhất định sẽ liên lạc với chúng ta.
Hàn Vũ Thần ngẫm lại cũng đúng, đành đến bệnh viện trước, trên đường còn không ngừng gọi điện cho Trác Phong, nhưng điện thoại đã báo tắt máy.
***
Chiếc Aston Martin thương vụ bay nhanh trên đường, hai người ở băng ghế sau đã dấy lên lửa tình nguy hiểm, Lôi Quân mặt đỏ tai hồng, nắm chặt vô lăng, nhìn thẳng về trước không chớp mắt, chỉ là âm thanh mờ ám nọ vẫn khiến toàn thân anh không được tự nhiên.
Lúc này, trong gương chiếu hậu xẹt qua vài bóng đen, Lôi Quân cảnh giác nhìn chằm chằm vào gương:
– Chủ nhân, có người theo dõi chúng ta.
Thân Đồ Dạ đành buông Lăng Tuyết ra, ngồi thẳng lên nhìn ra ngoài thăm dò, quả nhiên bị người ta theo dõi, anh quyết đoán ra lệnh:
– Cắt đuôi chúng.
– Vâng.
Lăng Tuyết bối rối chỉnh lại quần áo ngồi lên, cảnh xuân trên người hiện ra.
Thân Đồ Dạ nhặt áo khoát rơi dưới sàn xe ném cho cô:
– Mặc vào!
– Không cần đồ của anh- Lòng Lăng Tuyết tràn ngập phẫn hận.
– Lộ hết rồi kìa- Thân Đồ Dạ ngang ngược gầm lên- Mặc vào ngay!
Lăng Tuyết giận dữ trừng mắt với Thân Đồ Dạ, nhưng không thể không nghe lời, ngoan ngoãn khoát áo vào.
Lôi Quân tăng tốc, muốn cắt đuôi những người đó, chỉ là đằng trước lại có vài chiếc xe vượt lên, anh lập tức đánh lái định vượt qua, nhưng kỹ thuật lái xe của họ cũng rất cao siêu, mấy lần đều bị bỏ lại, hơn nữa xe của họ rất nhiều, cắt đuôi mấy chiếc lại xuất hiện thêm mấy chiếc, trên đường luôn bám theo sát nút.
– Họ là ai vậy? Anh lại đắc tội người nào nữa?
Lăng Tuyết nhớ tới lần Thân Đồ Phong Hoa bị đuổi giết, cảm thấy những người này cũng mang theo sát khí, muốn đưa Thân Đồ Dạ vào chỗ chết.
Hôm nay không có Cố Huy, chỉ có một mình Lôi Quân, đối phó với hơn mười chiếc xe, khí thế ồ ạt, Lôi Quân chỉ lo lái xe không lo được nhiều, hoàn toàn không có tinh lực đối phó với những người này.
Lăng Tuyết mắt thấy tình hình không ổn, vội nói:
– Tránh ra, tôi…
– Tránh ra, để tôi.
Lăng Tuyết còn chưa nói hết đã bị cướp lời, người nói câu này chính là Thân Đồ Dạ, anh nhìn cô một, nhổm dậy đổi vị trí với Lôi Quân.
– Hay là để em lái đi, kỹ thuật của anh hoàn toàn không ổn.
Lăng Tuyết chen lên trước, Lôi Quân dứt khoát chui ra ghế sau, giao toàn bộ vị trí ghế phụ lái cho Lăng Tuyết.
– Im lặng.
Thân Đồ Dạ ngồi vào ghế lái, lập tức đánh vô lăng, động tác nhuần nhuyễn, khống chế tự nhiên, chỉ một hất đuôi xe, luồn lách vài cái, đã cắt đuôi được mấy chiếc xe nọ.
Lăng Tuyết thấy thế, ngẩn người, cô là người trong nghề, đối phương giỏi hay không, cô liếc mắt một là có thể nhận ra. Kỹ thuật lái xe của Lăng Ngạo, Hàn Vũ Thần đã xem như cao thủ rồi, chỉ là kỹ thuật này của Thân Đồ Dạ không chỉ dùng hai chữ cao thủ để hình dung được, quả thật là trên cả tuyệt vời.
Thân Đồ Dạ nhìn gương chiếu hậu chằm chằm, ra lệnh cho Lôi Quân:
– Chiếc xe thứ ba ở phía sau, xử lý!
– Vâng- Lôi Quân lập tức thi hành.
– Đây là nước Mỹ, cho hắn nếm đòn ra oai phủ đầu một chút.
– Vâng!
Một tay Thân Đồ Dạ nắm vô lăng, tay kia thì thò xuống dưới ghế ngồi rút ra một khẩu súng, chìa ra ngoài cửa xe.
Pằng, pằng, pằng…
Tiếng súng đinh tai nhứt óc phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, Thân Đồ Dạ nổ súng bắn vào lốp những chiếc xe đuổi theo anh, lốp xe bị nổ, mấy chiếc xe đó như ngựa hoang đứt cương chạy tán loạn ra xung quanh, phá hỏng hết cả đội hình truy kích.
Còn Lôi Quân lại nổ súng bắn trúng kính chắn gió của mấy chiếc xe đó, một loạt tiếng vỡ hỗn loạn vang lên, người trong xe rối loạn.
– Cẩn thận!- Lăng Tuyết đột nhiên hét lên.
Hai chiếc xe xông tới định tông vào họ, Thân Đồ Dạ quắt mắt, xoay mạnh bánh lái, tài tình tránh được hai chiếc xe nọ, lái xe nghênh ngang chạy đi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook