Kẻ Tám Lạng Gặp Người Nửa Cân
-
Chương 3
"Tít tít tít"
Chuông báo thức lên tiếng, cô vung tay ném đồng hồ xuống đất. Mơ hồ ngồi dậy, vuốt nhanh mái tóc rối.
Chuẩn bị tươm tất, tay phải cầm ba lô mang vào, tay trái thì cầm miếng sandwich đưa lên miệng nhai. Rời khỏi nhà một cách khá không được chỉnh chu.
Anh mở cửa nhà để chuẩn bị đến trụ sở K.N, vòng bán kết giải đấu thế giới ATN tuần sau là bắt đầu nhưng tiến độ luyện tập của đám nhóc kia vẫn còn quá thấp so với đối thủ. Vì thế nên việc anh ra sức huấn luyện để có được một trận đấu tốt nhất.
Thang máy mở cửa, K bước vào trong nhấn nút tầng 1 để đi xuống sảnh. Vô tình nhìn xuống đất, một tấm thẻ thành viên của ai đó đánh rơi?
"Tạ Y Nhiên, giảng viên học viện Quốc tế Nam Hải, 19 tuổi?"Hắn ta nhếch môi cười. Có đôi chút ngưỡng mộ cô gái tên Y Nhiên này, tuổi nhỏ nhưng lại khá có tài. Làm giảng viên của trường nổi tiếng cả nước khi vừa 19 tuổi thật sự không hề đơn giản.
Y Nhiên dựng xe máy và nhà xe rồi đi vào phòng làm việc. Bên trong đã đầy đủ giảng viên, cô nhìn bọn họ cuối đầu chào.
"Y Nhiên, nghe nói thứ 6 này em sẽ bay đến Thụy Sĩ hả?"
Cô đặt cặp lên bàn rồi nhìn về vị kia khẽ gật đầu.
"Đến đó có việc gì sao?"
"Ban tổ chức cuộc thi Công nghệ kĩ thuật AFF mời em đến làm đại diện hội đồng giám khảo chấm thi."Cô vừa nói vừa lục túi áo khoác để tìm thẻ giảng viên của mình nhưng lại không thấy.
"Y Nhiên, bọn tôi thật sự khâm phục em đó!"
"Vì cuộc thi này tổ chức trong độ tuổi thanh thiếu niên nên mới mời em làm đại diện. Em hình như để mất thẻ giảng viên rồi."Cô nhìn bọn họ nói.
"Em ngoài việc tài giỏi ra lại còn rất giỏi ở mảng hậu đậu. Hôm nay em có tiết không?"
Cô chán nản lắc đầu.
"Vốn dĩ em lên trường là để mở tủ cá nhân để lấy một vài tư liệu quan trọng."Cô vẫn kiên nhẫn lục tìm trong túi áo dù biết vẫn không có kết quả tốt nhưng lại vẫn cứ tìm.
"Thôi bỏ đi. Mất rồi thì làm lại. Em xin phép về trước!"Cô mang ba lô vào nói rồi cúi đầu chào mọi người.
- --
"Thế này mà gọi là luyện tập sao? Các cậu nghĩ ATN là cuộc thi dành cho trẻ con à? Vinh quang trong nước quá nhiều nên khinh bỉ đối thủ thế giới à?" K nhìn đám người kia tức giận đến nỗi hận không thể bóp cổ từng người.
Bọn họ cúi đầu chịu tội, lời nói của lão đại quả thật không hề sai. Là do bọn họ kiêu ngạo coi thường đội bạn!
"Là đội trưởng team CF, em thay mặt mọi người xin lỗi anh! Tụi em sẽ cố gắng trong trận đấu sắp tới!" Abby nhìn anh cúi đầu nhận lỗi.
"ATN là cuộc thi môn thể thao điện tử thế giới. Chúng ta đăng kí 2 hạng mục và may mắn là đều đạt thành tích cao cho đến tận bây giờ. Nhưng không vì thế mà các cậu xao nhãn việc tập luyện. Không phải chính ta đều mơ ước có một chi nhánh nhỏ ở nước ngoài sao? Chỉ cần lần này có thể đạt giải thì đồng nghĩ ước mơ sẽ được thực hiện."Giọng nói nghiêm túc cùng ánh mắt đầy quyết tâm. K dường như đã khơi dậy ý chí phấn đấu chiến thắng của mọi người.
Ai nấy đều nghiêm túc ngồi vào bạn làm việc để luyện tập trình độ nhanh nhạy cho bản thân. Điều này thật khiến anh vô cùng tự hào về quyết định chiêu mộ họ để thành lập K.N như bây giờ.
- --
Thời gian cứ thế chớp nhoáng trôi nhanh, hôm nay cô sẽ phải bay sang Thụy Sĩ để chuẩn bị cuộc thi.
Sân bay hôm nay có chút vắng vẻ hay là do cô đến quá sớm? Di chuyển đến nơi đăng ký thủ tục lộ trình bay, mở ba lô lấy ra một vài giấy tờ.
"Quý khách vui lòng trình chứng minh thư!"
Cô liền gật đầu đưa chứng minh thư cho cô ấy. Làm xong tất thảy Y Nhiên di chuyển đến quầy bán nước ở bên trong sân bay.
"Một ly nước ép dâu!"Cô là tính đồ của mọi loại trái cây và cực kì thích uống sinh tố hoa quả. Đó chính là lý do vì sao lúc nào trong tủ lạnh ở nhà không thể thiếu trái cây.
"Hóa đơn của quý khách là 70."
Tính tiền rồi cầm ly nước mà mình uống trên tay. Thong thả ngồi trên ghế, vừa uống nước vừa đọc sách để giết thời gian.
"Chào cháu!"
Giọng nói khàn đục vang lên khiến tầm mắt cô chuyển dời về hướng người đó. Một ông cụ khoảng tầm 70 tuổi ăn mặc sang trọng bên tay phải còn cầm một gậy chống bằng gỗ quý.
"Chào ông!"Cô gấp cuốn sách lại nhìn người đó cuối đầu lễ phép.
Ông Thái nhìn cô rồi nhìn cuốn luận văn trên tay cô khuôn miệng càng nở rộ nụ cười. Ngồi cạnh bên cô tỉ mỉ quan sát. Đứa trẻ này vóc dáng nhỏ người, khuôn mặt tinh tế lại còn là người học giỏi. Cháu trai của ông thật may mắn!
"Ông tìm cháu có việc gì thế ạ?"Y Nhiên chú ý, ông ấy từ nãy giờ chỉ nhìn cô cười mà một lời cũng chẳng mở miệng.
"Cháu cùng cháu trai ta quen được bao lâu rồi?"
"Cháu trai ông?"
"Nó tên Thái Từ Khôn."Ông Thái có chút hơi thất vọng. Thằng nhóc kia vậy mà lại không nói cho con bé biết người ông nội này.
Gương mặt cô có chút khó hiểu. Cô từ khi nào đã quen biết người tên Thái Từ Khôn kia?
"Ông liệu có nghĩ mình đang tìm nhầm người không?"Cô hơi nghiêng đầu hỏi vị trưởng bối kia. Người già hay mắc phải chứng bệnh hay quên. Có phải không? Nếu đúng là vậy thì việc ông ấy nhìn nhầm cô thành người khác thì cô đương nhiên sẽ không hề để bụng. Cô xưa nay không hẹp hòi đến mức lại đi chấp nhặt với người già!
Chuông báo thức lên tiếng, cô vung tay ném đồng hồ xuống đất. Mơ hồ ngồi dậy, vuốt nhanh mái tóc rối.
Chuẩn bị tươm tất, tay phải cầm ba lô mang vào, tay trái thì cầm miếng sandwich đưa lên miệng nhai. Rời khỏi nhà một cách khá không được chỉnh chu.
Anh mở cửa nhà để chuẩn bị đến trụ sở K.N, vòng bán kết giải đấu thế giới ATN tuần sau là bắt đầu nhưng tiến độ luyện tập của đám nhóc kia vẫn còn quá thấp so với đối thủ. Vì thế nên việc anh ra sức huấn luyện để có được một trận đấu tốt nhất.
Thang máy mở cửa, K bước vào trong nhấn nút tầng 1 để đi xuống sảnh. Vô tình nhìn xuống đất, một tấm thẻ thành viên của ai đó đánh rơi?
"Tạ Y Nhiên, giảng viên học viện Quốc tế Nam Hải, 19 tuổi?"Hắn ta nhếch môi cười. Có đôi chút ngưỡng mộ cô gái tên Y Nhiên này, tuổi nhỏ nhưng lại khá có tài. Làm giảng viên của trường nổi tiếng cả nước khi vừa 19 tuổi thật sự không hề đơn giản.
Y Nhiên dựng xe máy và nhà xe rồi đi vào phòng làm việc. Bên trong đã đầy đủ giảng viên, cô nhìn bọn họ cuối đầu chào.
"Y Nhiên, nghe nói thứ 6 này em sẽ bay đến Thụy Sĩ hả?"
Cô đặt cặp lên bàn rồi nhìn về vị kia khẽ gật đầu.
"Đến đó có việc gì sao?"
"Ban tổ chức cuộc thi Công nghệ kĩ thuật AFF mời em đến làm đại diện hội đồng giám khảo chấm thi."Cô vừa nói vừa lục túi áo khoác để tìm thẻ giảng viên của mình nhưng lại không thấy.
"Y Nhiên, bọn tôi thật sự khâm phục em đó!"
"Vì cuộc thi này tổ chức trong độ tuổi thanh thiếu niên nên mới mời em làm đại diện. Em hình như để mất thẻ giảng viên rồi."Cô nhìn bọn họ nói.
"Em ngoài việc tài giỏi ra lại còn rất giỏi ở mảng hậu đậu. Hôm nay em có tiết không?"
Cô chán nản lắc đầu.
"Vốn dĩ em lên trường là để mở tủ cá nhân để lấy một vài tư liệu quan trọng."Cô vẫn kiên nhẫn lục tìm trong túi áo dù biết vẫn không có kết quả tốt nhưng lại vẫn cứ tìm.
"Thôi bỏ đi. Mất rồi thì làm lại. Em xin phép về trước!"Cô mang ba lô vào nói rồi cúi đầu chào mọi người.
- --
"Thế này mà gọi là luyện tập sao? Các cậu nghĩ ATN là cuộc thi dành cho trẻ con à? Vinh quang trong nước quá nhiều nên khinh bỉ đối thủ thế giới à?" K nhìn đám người kia tức giận đến nỗi hận không thể bóp cổ từng người.
Bọn họ cúi đầu chịu tội, lời nói của lão đại quả thật không hề sai. Là do bọn họ kiêu ngạo coi thường đội bạn!
"Là đội trưởng team CF, em thay mặt mọi người xin lỗi anh! Tụi em sẽ cố gắng trong trận đấu sắp tới!" Abby nhìn anh cúi đầu nhận lỗi.
"ATN là cuộc thi môn thể thao điện tử thế giới. Chúng ta đăng kí 2 hạng mục và may mắn là đều đạt thành tích cao cho đến tận bây giờ. Nhưng không vì thế mà các cậu xao nhãn việc tập luyện. Không phải chính ta đều mơ ước có một chi nhánh nhỏ ở nước ngoài sao? Chỉ cần lần này có thể đạt giải thì đồng nghĩ ước mơ sẽ được thực hiện."Giọng nói nghiêm túc cùng ánh mắt đầy quyết tâm. K dường như đã khơi dậy ý chí phấn đấu chiến thắng của mọi người.
Ai nấy đều nghiêm túc ngồi vào bạn làm việc để luyện tập trình độ nhanh nhạy cho bản thân. Điều này thật khiến anh vô cùng tự hào về quyết định chiêu mộ họ để thành lập K.N như bây giờ.
- --
Thời gian cứ thế chớp nhoáng trôi nhanh, hôm nay cô sẽ phải bay sang Thụy Sĩ để chuẩn bị cuộc thi.
Sân bay hôm nay có chút vắng vẻ hay là do cô đến quá sớm? Di chuyển đến nơi đăng ký thủ tục lộ trình bay, mở ba lô lấy ra một vài giấy tờ.
"Quý khách vui lòng trình chứng minh thư!"
Cô liền gật đầu đưa chứng minh thư cho cô ấy. Làm xong tất thảy Y Nhiên di chuyển đến quầy bán nước ở bên trong sân bay.
"Một ly nước ép dâu!"Cô là tính đồ của mọi loại trái cây và cực kì thích uống sinh tố hoa quả. Đó chính là lý do vì sao lúc nào trong tủ lạnh ở nhà không thể thiếu trái cây.
"Hóa đơn của quý khách là 70."
Tính tiền rồi cầm ly nước mà mình uống trên tay. Thong thả ngồi trên ghế, vừa uống nước vừa đọc sách để giết thời gian.
"Chào cháu!"
Giọng nói khàn đục vang lên khiến tầm mắt cô chuyển dời về hướng người đó. Một ông cụ khoảng tầm 70 tuổi ăn mặc sang trọng bên tay phải còn cầm một gậy chống bằng gỗ quý.
"Chào ông!"Cô gấp cuốn sách lại nhìn người đó cuối đầu lễ phép.
Ông Thái nhìn cô rồi nhìn cuốn luận văn trên tay cô khuôn miệng càng nở rộ nụ cười. Ngồi cạnh bên cô tỉ mỉ quan sát. Đứa trẻ này vóc dáng nhỏ người, khuôn mặt tinh tế lại còn là người học giỏi. Cháu trai của ông thật may mắn!
"Ông tìm cháu có việc gì thế ạ?"Y Nhiên chú ý, ông ấy từ nãy giờ chỉ nhìn cô cười mà một lời cũng chẳng mở miệng.
"Cháu cùng cháu trai ta quen được bao lâu rồi?"
"Cháu trai ông?"
"Nó tên Thái Từ Khôn."Ông Thái có chút hơi thất vọng. Thằng nhóc kia vậy mà lại không nói cho con bé biết người ông nội này.
Gương mặt cô có chút khó hiểu. Cô từ khi nào đã quen biết người tên Thái Từ Khôn kia?
"Ông liệu có nghĩ mình đang tìm nhầm người không?"Cô hơi nghiêng đầu hỏi vị trưởng bối kia. Người già hay mắc phải chứng bệnh hay quên. Có phải không? Nếu đúng là vậy thì việc ông ấy nhìn nhầm cô thành người khác thì cô đương nhiên sẽ không hề để bụng. Cô xưa nay không hẹp hòi đến mức lại đi chấp nhặt với người già!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook