Kẻ Tám Lạng Gặp Người Nửa Cân
-
Chương 23
Ngồi trong xe Y Nhiên liên tục rung chân thể hiện độ sảng khoái của mình. K dường như cũng nhìn thấy được sự hứng khởi từ khuôn mặt của cô.
"Hôm nay vui không?" Anh hỏi.
"Mấy cậu nhóc của câu lạc bộ anh rất dễ lừa." Cô nhếch môi nói.
"Mấy cậu nhóc? Ngoại trừ Drop ra thì đều từ 20 đến 22 tuổi."
"Sao? Bọn họ đều gọi tôi là chị làm tôi cứ tưởng..."
"Dù gì đầu óc của cô lớn gấp đôi tụi nó. Không lẽ cô lại đi chấp nhặt?" Anh quay đầu nhìn cô hỏi.
"Tôi đương nhiên sẽ không. Trừ anh ra thì tôi sẽ không chấp nhặt với ai!" Cô bĩu môi nói.
"Mấy cái bằng mà cô nói đều là thật chứ?" Anh chính là thắc mắc điều này ở cô từ nãy giờ. Cô thật sự có được mấy bằng đó ư?
"Người như anh mà cũng tin là thật sao? Tôi đúng là có bằng thạc sĩ và tiến sĩ nhưng một vài bằng là quá sức với tôi rồi. Thời gian để có được mấy bằng đó đâu phải là dễ."
"Thiên tài như cô cũng biết khó sao?" Nụ cười mỉa mai kia thật khiến cô muốn đánh mà!
"Thiên tài? Tôi cũng giống như mấy anh thôi. Chẳng qua thời gian tôi học để thi lấy bằng thạc sĩ hay tiến sĩ đều được rút ngắn lại so với người khác."
"Rút ngắn?"
"Chính vì tôi có sức học gấp đôi hay gấp ba so với người khác nên bọn họ rút ngắn thời gian lại để tôi có thể được lưu vào kỉ lục Guiness làm rạng danh đất nước." Cô nói.
Như vậy chẳng khác nào là con rối của ngành giáo dục sao?
"Điều đó cô thật sự muốn?"
Chỉ biết thở dài rồi nhìn ra cửa sổ.
"Ai lại muốn trở thành chuột bạch bao giờ? Tôi chẳng qua là muốn trả thù bọn họ nên mới liều mạng học cả ngày lẫn đêm."
"Trả thù? Nhưng cô không sợ là một ngày nào đó tôi sẽ nói với người khác về những bí mật của cô sao?"
"Có thể dừng xe lại một lát không?" Cô hỏi.
Dù hơi khó hiểu nhưng cũng làm theo lời cô đề nghị. Cho xe dừng lại bên lề đường được phép cho đỗ xe, anh tắt máy nhìn cô.
"Tôi đương nhiên sẽ sợ anh nói với người khác. Đó cũng chính là lí do vì sao mà nhiều năm nay tôi đều không hề có lấy một người bạn. Tôi sợ bọn họ sẽ phụ lòng của tôi, tôi sợ tôi sẽ rơi vào vết xe đổ của mẹ tôi năm đó! Nhưng..." Đưa ánh mắt kiên định của mình về hướng của anh- người bạn đầu tiên mà cô có trong suốt 19 năm qua. Cô đưa tay chỉ lên ngực của mình. "Tôi tin những gì mà nơi cảm nhận được từ con người anh. Nó mách bảo tôi rằng anh là một người đáng để trông cậy và tín nhiệm. Nó cho tôi những cảm xúc khác lạ khi nói chuyện cùng anh và...ưm?"
Một nụ hôn bất ngờ khiến cô không kịp trở tay chỉ biết mở to mắt nhìn người kia xâm nhập vào khoang miệng nhưng rồi cũng nhắm mắt, thả lỏng người phối hợp với đối phương.
"Trả cô nụ hôn lúc nãy..." Rời khỏi bờ môi mềm kia, khởi động xe chạy đi. Cảm giác trong người lúc này thật phức tạp nhưng anh lại thừa hiểu được cảm giác này là gì!
"... Anh rõ ràng là biến thái!" Gương mặt đỏ bừng không ngừng, nhịp tim đập mạnh khiến cho lời nói của cô có chút ngượng ngùng.
"Cô ngoài từ "ông chú" và "biến thái" ra thì không còn từ nào để gọi tôi à?" Anh nhíu mày hỏi. Lúc trước cô thường xuyên gọi anh là biến thái nhưng dần về sau này lại luôn miệng gọi từ ông chú. Nghe thật chát tai!
"Vừa gặp lần đầu đã hôn môi không gọi biến thái thì là gì? Một người lớn hơn tận 12 tuổi thì không nên gọi bằng chú hay sao?" Cô hỏi.
"Cô thật sự cho rằng tôi là kẻ biến thái sao?" Anh tức giận hỏi. Cái con người này thật là...
"Nếu không thì sao lại hôn tôi khi..."
"Chúng ta có thể ngừng việc này được không?"
"Tôi chỉ muốn kiếm một lí do và mượn nó để nói anh là người không tốt. Nếu anh chính xác là người xấu thì tôi chắc chắn đã không giữ mối quan hệ này lâu đến vậy. Nhưng anh không thích thì tôi sau này sẽ không..."
"Cô có vui khi gọi vậy không?"
"Thật sự rất sảng khoái!"
Anh cố gắng kiềm chế cơn giận bằng cách hít thở thật sâu.
"Chỉ cần đáp ứng được điều kiện này của tôi thì cô có thể gọi sao cũng được."
"Điều kiện? Miệng là của tôi nên muốn gọi ra sao thì tùy vào tôi chứ?" Hai tay khoanh lại nhìn người đang lái xe kia hỏi. Cô không thích người khác ra điều kiện với mình!
"Miệng của cô thì muốn nói gì thì tùy cô nhưng cô có từng nghĩ đến cảm giác của đối phương không? Nhẹ thì họ có thể ậm ừ bỏ qua còn nặng thì họ có thể bị tổn thương về mặt tinh thần..."
"Điều kiện là gì?" Cô nhanh chóng ngắt lời của anh. Câu nói của anh ta khác nào là đang tự nói bản thân của mình ở trong hoàn cảnh này?
"Hôm nay vui không?" Anh hỏi.
"Mấy cậu nhóc của câu lạc bộ anh rất dễ lừa." Cô nhếch môi nói.
"Mấy cậu nhóc? Ngoại trừ Drop ra thì đều từ 20 đến 22 tuổi."
"Sao? Bọn họ đều gọi tôi là chị làm tôi cứ tưởng..."
"Dù gì đầu óc của cô lớn gấp đôi tụi nó. Không lẽ cô lại đi chấp nhặt?" Anh quay đầu nhìn cô hỏi.
"Tôi đương nhiên sẽ không. Trừ anh ra thì tôi sẽ không chấp nhặt với ai!" Cô bĩu môi nói.
"Mấy cái bằng mà cô nói đều là thật chứ?" Anh chính là thắc mắc điều này ở cô từ nãy giờ. Cô thật sự có được mấy bằng đó ư?
"Người như anh mà cũng tin là thật sao? Tôi đúng là có bằng thạc sĩ và tiến sĩ nhưng một vài bằng là quá sức với tôi rồi. Thời gian để có được mấy bằng đó đâu phải là dễ."
"Thiên tài như cô cũng biết khó sao?" Nụ cười mỉa mai kia thật khiến cô muốn đánh mà!
"Thiên tài? Tôi cũng giống như mấy anh thôi. Chẳng qua thời gian tôi học để thi lấy bằng thạc sĩ hay tiến sĩ đều được rút ngắn lại so với người khác."
"Rút ngắn?"
"Chính vì tôi có sức học gấp đôi hay gấp ba so với người khác nên bọn họ rút ngắn thời gian lại để tôi có thể được lưu vào kỉ lục Guiness làm rạng danh đất nước." Cô nói.
Như vậy chẳng khác nào là con rối của ngành giáo dục sao?
"Điều đó cô thật sự muốn?"
Chỉ biết thở dài rồi nhìn ra cửa sổ.
"Ai lại muốn trở thành chuột bạch bao giờ? Tôi chẳng qua là muốn trả thù bọn họ nên mới liều mạng học cả ngày lẫn đêm."
"Trả thù? Nhưng cô không sợ là một ngày nào đó tôi sẽ nói với người khác về những bí mật của cô sao?"
"Có thể dừng xe lại một lát không?" Cô hỏi.
Dù hơi khó hiểu nhưng cũng làm theo lời cô đề nghị. Cho xe dừng lại bên lề đường được phép cho đỗ xe, anh tắt máy nhìn cô.
"Tôi đương nhiên sẽ sợ anh nói với người khác. Đó cũng chính là lí do vì sao mà nhiều năm nay tôi đều không hề có lấy một người bạn. Tôi sợ bọn họ sẽ phụ lòng của tôi, tôi sợ tôi sẽ rơi vào vết xe đổ của mẹ tôi năm đó! Nhưng..." Đưa ánh mắt kiên định của mình về hướng của anh- người bạn đầu tiên mà cô có trong suốt 19 năm qua. Cô đưa tay chỉ lên ngực của mình. "Tôi tin những gì mà nơi cảm nhận được từ con người anh. Nó mách bảo tôi rằng anh là một người đáng để trông cậy và tín nhiệm. Nó cho tôi những cảm xúc khác lạ khi nói chuyện cùng anh và...ưm?"
Một nụ hôn bất ngờ khiến cô không kịp trở tay chỉ biết mở to mắt nhìn người kia xâm nhập vào khoang miệng nhưng rồi cũng nhắm mắt, thả lỏng người phối hợp với đối phương.
"Trả cô nụ hôn lúc nãy..." Rời khỏi bờ môi mềm kia, khởi động xe chạy đi. Cảm giác trong người lúc này thật phức tạp nhưng anh lại thừa hiểu được cảm giác này là gì!
"... Anh rõ ràng là biến thái!" Gương mặt đỏ bừng không ngừng, nhịp tim đập mạnh khiến cho lời nói của cô có chút ngượng ngùng.
"Cô ngoài từ "ông chú" và "biến thái" ra thì không còn từ nào để gọi tôi à?" Anh nhíu mày hỏi. Lúc trước cô thường xuyên gọi anh là biến thái nhưng dần về sau này lại luôn miệng gọi từ ông chú. Nghe thật chát tai!
"Vừa gặp lần đầu đã hôn môi không gọi biến thái thì là gì? Một người lớn hơn tận 12 tuổi thì không nên gọi bằng chú hay sao?" Cô hỏi.
"Cô thật sự cho rằng tôi là kẻ biến thái sao?" Anh tức giận hỏi. Cái con người này thật là...
"Nếu không thì sao lại hôn tôi khi..."
"Chúng ta có thể ngừng việc này được không?"
"Tôi chỉ muốn kiếm một lí do và mượn nó để nói anh là người không tốt. Nếu anh chính xác là người xấu thì tôi chắc chắn đã không giữ mối quan hệ này lâu đến vậy. Nhưng anh không thích thì tôi sau này sẽ không..."
"Cô có vui khi gọi vậy không?"
"Thật sự rất sảng khoái!"
Anh cố gắng kiềm chế cơn giận bằng cách hít thở thật sâu.
"Chỉ cần đáp ứng được điều kiện này của tôi thì cô có thể gọi sao cũng được."
"Điều kiện? Miệng là của tôi nên muốn gọi ra sao thì tùy vào tôi chứ?" Hai tay khoanh lại nhìn người đang lái xe kia hỏi. Cô không thích người khác ra điều kiện với mình!
"Miệng của cô thì muốn nói gì thì tùy cô nhưng cô có từng nghĩ đến cảm giác của đối phương không? Nhẹ thì họ có thể ậm ừ bỏ qua còn nặng thì họ có thể bị tổn thương về mặt tinh thần..."
"Điều kiện là gì?" Cô nhanh chóng ngắt lời của anh. Câu nói của anh ta khác nào là đang tự nói bản thân của mình ở trong hoàn cảnh này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook