Kẻ Tám Lạng Gặp Người Nửa Cân
-
Chương 20
K nhìn thái độ của cô lúc này thật giống một hủ giấm chua. Điều đó lại khiến anh tiếp tục cười không tự chủ. Thật đáng yêu!
Sau khi đồ ăn được dọn lên bàn. K lịch sự gắp thức ăn vào bát cho cô và đương nhiên cô cũng không hề từ chối.
"Em gái, em tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?" Thư Đình nhìn cô hỏi.
"Họ Tạ, tên Y Nhiên. Tôi 19 tuổi!" Cô nói rồi cho thức ăn vào miệng.
Thư Đình khẽ mừng trong lòng. Cô gái kia chỉ 19 tuổi thì chắc chắc là em gái của anh rồi.
"Chị đã 29 tuổi rồi!"
"29? Ay dô, gọi bằng cô được rồi!" Cô ngừng việc nhai lại bình thản nói rồi tiếp tục ăn tiếp.
"Chị nhỏ hơn anh trai của em 2 tuổi." Thư Đình gượng gạo nụ cười, tuy cô không phải là quá trẻ nhưng tuổi của cô so với em gái kia thì gọi bằng cô có hơi quá đáng rồi.
Cô khẽ nhìn anh, người này đã 31 tuổi rồi sao? Thảo nào luôn bị ông nội bảo đi xem mắt!
"À... chị lớn tuổi như vậy mà lại chưa có chồng con gì sao?" Cô hỏi.
"Nếu chị có gia đình thì sao phải đi xem mắt? Với cả gia đình của chị với gia đình của anh ấy rất thân thiết."
"Xém nữa thì quên mất đây là buổi xem mắt của anh ấy. Nào, anh với cô nói chuyện với nhau đi chứ!" Cô nhìn anh nhướng mày nói.
"Anh và cô ấy có chuyện gì để nói?" Anh thật sự sợ cái miệng nhỏ của cô rồi. Cô chỉ là đóng giả nhưng lại khiến anh trông rất giống thật.
Gương mặt tỏ vẻ hài lòng với câu nói kia. Rất ngoan, rất biết nghe lời!
"Vậy thì tôi với cô nói chuyện với nhau cho bớt nhàm chán vậy!" Cô đưa mắt sang nhìn cô ta nói.
"Em học trường nào?" Cô ta buộc phải nói chuyện với cô dù lòng không hề muốn.
"Học viện Nam Hải."
"Là một học sinh giỏi? Học viện Nam Hải thật sự rất nổi tiếng. Em theo học khoa nào?" Dù ghét hay không thì cô ta thật sự khâm phục sức học của cô bé này. Học viện Nam Hải không dễ dàng thi đậu.
"Tôi không học theo khoa, tôi học theo ban. À, tôi tốt nghiệp rồi!"
"Mới 19 tuổi đã tốt nghiệp rồi? À, nghe nói Nam Hải có lớp học dành cho thiếu niên. Vậy em đã đi làm chưa?" Thư Đình vừa hỏi vừa gắp thức ăn vào bát của anh.
"Chưa có công việc ổn định. Tôi thường nhận một vài công việc vặt." Cô liền gắp con tôm trong bát của anh sang bát của cô đồng thời gắp cho anh miếng thịt bò xào. "Anh ghét ăn tôm phải không?" Cô nhìn anh hỏi.
K cũng chỉ biết gật đầu thuận theo lời cô nói.
"Tốt nghiệp trường Nam Hải không phải sau khi ra trường đều sẽ có công việc làm ổn định sao?" Thư Đình cười tươi khi nghe được tin cô còn chưa có công việc làm ổn định. Lời nói của cô nhóc này không phải quá sức phóng đại rồi sao?
"Đúng như cô nói nhưng vì tôi có nhiều bằng tốt nghiệp bao gồm thạc sĩ và tiến sĩ nên việc lựa chọn công việc phù hợp cũng trở nên khó." Cô nhún vai nói. Sau khi bóc vỏ con tôm trong bát, cô liền cầm con tôm đưa xuống cho bé mèo. "A Cẩu, ăn tôm nào!"
Thư Đình nhìn hành động đó của cô liền có chút tức giận. Con tôm đó không phải là con tôm mà cô ta vừa gắp cho anh sao? Cô lại đem nó đi cho một con mèo ăn? Không phải là quá khinh thường rồi sao?
"Vậy việc vặt em đang làm là gì? Làm ở một cửa tiệm nào đó sao?"
"Việc vặt của tôi khá nhẹ nhàng, tôi thường được mời làm giám khảo của một vài cuộc thi thiếu niên trong nước hoặc làm đại diện cho cuộc thi ngoài nước nào đó, bộ giáo dục cũng thường xuyên nhờ tôi ra đề thi cho cả nước!" Cô nói.
"Em không thấy trình độ của em khá phóng đại rồi sao?" Thư Đình cuối cùng cũng không thể nhịn được mà bật cười.
"Quen biết cô ấy không lâu nhưng việc cô ấy kể là đúng. Tôi từng thấy cô ấy ra đề thi cả nước, lần trước đi Thụy Sĩ có thấy cô ấy làm đại diện cho cuộc thi AFF." Anh nghiêm túc nhìn Thư Đình nói. Những vế trước trong lời nói của cô anh không dám khẳng định nhưng thái độ của cô ta đầy khinh thường cô thật sự khiến anh nổi giận.
Thư Đình nhìn thái độ của anh liền im lặng.
Y Nhiên nhìn vẻ mặt của cô ta như không tin mình liền bắt đầu đứng dậy.
"Tin cũng được không tin cũng được. Bữa ăn này thật chán!" Khoanh tay trước ngực, cô nhìn Thư Đình hờ hững nói.
"Món ăn không vừa miệng sao?" Cô ta vội đứng dậy nhìn cô hỏi.
Cô hừ lạnh rồi khoanh tay lại lạnh lùng nhìn cô ta.
"Món ăn đương nhiên là ngon nhưng từ "chán" ở đây là chỉ cô đấy. Cô khiến cho tôi cảm thấy nhàm chán quá rồi!"
Sau khi đồ ăn được dọn lên bàn. K lịch sự gắp thức ăn vào bát cho cô và đương nhiên cô cũng không hề từ chối.
"Em gái, em tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?" Thư Đình nhìn cô hỏi.
"Họ Tạ, tên Y Nhiên. Tôi 19 tuổi!" Cô nói rồi cho thức ăn vào miệng.
Thư Đình khẽ mừng trong lòng. Cô gái kia chỉ 19 tuổi thì chắc chắc là em gái của anh rồi.
"Chị đã 29 tuổi rồi!"
"29? Ay dô, gọi bằng cô được rồi!" Cô ngừng việc nhai lại bình thản nói rồi tiếp tục ăn tiếp.
"Chị nhỏ hơn anh trai của em 2 tuổi." Thư Đình gượng gạo nụ cười, tuy cô không phải là quá trẻ nhưng tuổi của cô so với em gái kia thì gọi bằng cô có hơi quá đáng rồi.
Cô khẽ nhìn anh, người này đã 31 tuổi rồi sao? Thảo nào luôn bị ông nội bảo đi xem mắt!
"À... chị lớn tuổi như vậy mà lại chưa có chồng con gì sao?" Cô hỏi.
"Nếu chị có gia đình thì sao phải đi xem mắt? Với cả gia đình của chị với gia đình của anh ấy rất thân thiết."
"Xém nữa thì quên mất đây là buổi xem mắt của anh ấy. Nào, anh với cô nói chuyện với nhau đi chứ!" Cô nhìn anh nhướng mày nói.
"Anh và cô ấy có chuyện gì để nói?" Anh thật sự sợ cái miệng nhỏ của cô rồi. Cô chỉ là đóng giả nhưng lại khiến anh trông rất giống thật.
Gương mặt tỏ vẻ hài lòng với câu nói kia. Rất ngoan, rất biết nghe lời!
"Vậy thì tôi với cô nói chuyện với nhau cho bớt nhàm chán vậy!" Cô đưa mắt sang nhìn cô ta nói.
"Em học trường nào?" Cô ta buộc phải nói chuyện với cô dù lòng không hề muốn.
"Học viện Nam Hải."
"Là một học sinh giỏi? Học viện Nam Hải thật sự rất nổi tiếng. Em theo học khoa nào?" Dù ghét hay không thì cô ta thật sự khâm phục sức học của cô bé này. Học viện Nam Hải không dễ dàng thi đậu.
"Tôi không học theo khoa, tôi học theo ban. À, tôi tốt nghiệp rồi!"
"Mới 19 tuổi đã tốt nghiệp rồi? À, nghe nói Nam Hải có lớp học dành cho thiếu niên. Vậy em đã đi làm chưa?" Thư Đình vừa hỏi vừa gắp thức ăn vào bát của anh.
"Chưa có công việc ổn định. Tôi thường nhận một vài công việc vặt." Cô liền gắp con tôm trong bát của anh sang bát của cô đồng thời gắp cho anh miếng thịt bò xào. "Anh ghét ăn tôm phải không?" Cô nhìn anh hỏi.
K cũng chỉ biết gật đầu thuận theo lời cô nói.
"Tốt nghiệp trường Nam Hải không phải sau khi ra trường đều sẽ có công việc làm ổn định sao?" Thư Đình cười tươi khi nghe được tin cô còn chưa có công việc làm ổn định. Lời nói của cô nhóc này không phải quá sức phóng đại rồi sao?
"Đúng như cô nói nhưng vì tôi có nhiều bằng tốt nghiệp bao gồm thạc sĩ và tiến sĩ nên việc lựa chọn công việc phù hợp cũng trở nên khó." Cô nhún vai nói. Sau khi bóc vỏ con tôm trong bát, cô liền cầm con tôm đưa xuống cho bé mèo. "A Cẩu, ăn tôm nào!"
Thư Đình nhìn hành động đó của cô liền có chút tức giận. Con tôm đó không phải là con tôm mà cô ta vừa gắp cho anh sao? Cô lại đem nó đi cho một con mèo ăn? Không phải là quá khinh thường rồi sao?
"Vậy việc vặt em đang làm là gì? Làm ở một cửa tiệm nào đó sao?"
"Việc vặt của tôi khá nhẹ nhàng, tôi thường được mời làm giám khảo của một vài cuộc thi thiếu niên trong nước hoặc làm đại diện cho cuộc thi ngoài nước nào đó, bộ giáo dục cũng thường xuyên nhờ tôi ra đề thi cho cả nước!" Cô nói.
"Em không thấy trình độ của em khá phóng đại rồi sao?" Thư Đình cuối cùng cũng không thể nhịn được mà bật cười.
"Quen biết cô ấy không lâu nhưng việc cô ấy kể là đúng. Tôi từng thấy cô ấy ra đề thi cả nước, lần trước đi Thụy Sĩ có thấy cô ấy làm đại diện cho cuộc thi AFF." Anh nghiêm túc nhìn Thư Đình nói. Những vế trước trong lời nói của cô anh không dám khẳng định nhưng thái độ của cô ta đầy khinh thường cô thật sự khiến anh nổi giận.
Thư Đình nhìn thái độ của anh liền im lặng.
Y Nhiên nhìn vẻ mặt của cô ta như không tin mình liền bắt đầu đứng dậy.
"Tin cũng được không tin cũng được. Bữa ăn này thật chán!" Khoanh tay trước ngực, cô nhìn Thư Đình hờ hững nói.
"Món ăn không vừa miệng sao?" Cô ta vội đứng dậy nhìn cô hỏi.
Cô hừ lạnh rồi khoanh tay lại lạnh lùng nhìn cô ta.
"Món ăn đương nhiên là ngon nhưng từ "chán" ở đây là chỉ cô đấy. Cô khiến cho tôi cảm thấy nhàm chán quá rồi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook