Kẻ Tám Lạng Gặp Người Nửa Cân
-
Chương 12
Thì ra nhà của anh và nhà của cô chỉ cách nhau một bức tường? Thì ra anh chính là người hàng xóm mà lâu nay cô chưa từng gặp? Chỉ biết gật đầu đáp trả rồi nhanh tay mở cửa đi vào bên trong.
"Vậy mà lại gần nhà?"Cởi giày đặt lên kệ tủ, Y nhiên cô nghĩ càng không ra tại sao hàng xóm của cô lại là anh? Người ta còn không muốn gặp cô kia mà?
K thả người xuống giường, một tay kê đầu một tay vắt lên trán. Cô bé đó đến ngờ cũng không thể ngờ được lại ở cạnh nhà anh. Hôm đó tâm trạng không tốt nên mới hôn bừa người để hủy buổi xem mắt và giờ thì hay rồi. Đối tượng hắn hôn là một cô bé chỉ vừa 19 tuổi, học giỏi lại có chút trầm tính chưa kể lại còn gần nhà... ba mẹ của cô liệu có đến đập của nhà anh mà đánh anh một trận không? Dù gì cũng là con gái mới lớn!
"Phiền phức!"
Y Nhiên đổ ra ly sinh tố bơ vừa xay xong. Ra ban công để thưởng thức nó thì bị chuông điện thoại quấy rầy.
"Đề thi chuẩn bị xong cả rồi. Ngày mai sẽ đem đến cho thầy xem xét."
Nhanh chóng tắt máy vì không muốn bị làm phiền, sớm biết như vậy cô đã cúp nguồn điện thoại để được bình yên rồi. Đưa ly sinh tố lên miệng thưởng thức.
"Đến cả đề thi mà cô cũng có thể làm được à?"
"Khụ... khụ" bị dọa cho giật mình, cô liền bị sặc. Nhìn K với ánh mắt có chút bất ngờ.
"Dọa chết tôi rồi!" Vuốt ngực để lấy lại bình tĩnh, cô nhìn anh cho chút thắc mắc. "Không phải nói là người lạ sao?"
"Nếu đã là hàng xóm của nhau thì người lạ có thể tính sao?" Anh nhìn cô hỏi.
"Tùy thuộc vào việc anh muốn hay không."
"Meo..." bé mèo nhỏ của cô từ trong nhà chạy lại chỗ chân cô vừa kêu vừa dụi vào chân.
"Ngoan nào, có chừa phần của em ở trong." Cô nhìn xuống nó nói.
K nhìn con mèo trắng kia, cũng khiến anh khó ngờ đến đó là người lạnh lùng như cô mà cũng thích nuôi thú cưng sao?
"Nó tên A Cẩu." Thấy anh cứ nhìn vào bé mèo nên cô đã nói ra tên cả nó.
"A Cẩu?" Cẩu không phải là chó sao? Sao lại gọi một con mèo là cẩu?
"Nó là giống mèo Angora, điểm thú vị của giống mèo này là có nhiều điểm chung giống với loài hơn loài mèo. Vả lại lúc mua nó về nó còn có thể thở giống như loài chó nữa. Chính vì những điều đó mà tôi gọi nó là A Cẩu." Kiên nhẫn giải thích tên gọi của bé mèo. Cô ngồi xuống vuốt ve bộ lông mềm của nó.
Anh nhìn thấy cô vuốt ve bộ lông kia mà môi khẽ nhếch lên. Thấy cô trưởng thành hơn những người bằng tuổi còn tưởng cô là một bà cụ non nhưng không ngờ cũng có những lúc cũng khá là đáng yêu đấy chứ. Đột nhiên mắt anh hơi nhíu lại, bên tai cô hình như là đang đeo gì đó thì phải.
"Tai của cô..."
Theo phản xạ, cô liền vội đưa tay áp vào tai.
"..."
"À, cũng không có ý gì. Tôi chỉ nói vậy thôi!" Thấy cô im lặng hồi lâu, K liền lên tiếng.
"Máy trợ thính."
K im lặng nhìn cô. Máy trợ thính không phải là dành cho những người bị khiếm thính sao? Cô gái này vậy mà lại là một người khiếm thính?
"Anh là đang chê tôi khuyết tật sao?" Cô đứng dậy nhìn anh đặt ra câu hỏi có chút lạnh nhạt.
"Không chê. Chỉ là cảm thấy ông trời không hề cho không ai thứ gì."Ngồi lên thành ban công, anh đặt hai tay ra sau gáy nhìn cô nói.
"Là đang an ủi tôi sao?"Cô khoanh tay lại nhìn con người kia hỏi.
"Là đồng cảm!"
"Ngồi trên đó không sợ té à? Tầng 10 khu chung cư không hề thấp."
"Cô là đang..."
"Tôi là đang quan tâm. Không có ý định gì khác!"Sợ anh hiểu lầm ý của mình nên cô liền vội chắn ngang câu nói kia của anh.
Anh nhìn cô có chút buồn cười. Ý của anh muốn nói chính là ý của cô vừa mới nêu. Trong tình huống này thì làm sao xảy ra trường hợp nào khác chứ?
"Cũng khá tối rồi, cô cứ ở ngoài này không sợ ba mẹ cô mắng sao?"
"..." Lại bắt đầu im lặng. Cô ngồi xuống tiếp tục vuốt ve lông của A Cẩu sau đó là thở dài.
"Tôi sống một mình...9 năm đã quen rồi!"
"Vậy mà lại gần nhà?"Cởi giày đặt lên kệ tủ, Y nhiên cô nghĩ càng không ra tại sao hàng xóm của cô lại là anh? Người ta còn không muốn gặp cô kia mà?
K thả người xuống giường, một tay kê đầu một tay vắt lên trán. Cô bé đó đến ngờ cũng không thể ngờ được lại ở cạnh nhà anh. Hôm đó tâm trạng không tốt nên mới hôn bừa người để hủy buổi xem mắt và giờ thì hay rồi. Đối tượng hắn hôn là một cô bé chỉ vừa 19 tuổi, học giỏi lại có chút trầm tính chưa kể lại còn gần nhà... ba mẹ của cô liệu có đến đập của nhà anh mà đánh anh một trận không? Dù gì cũng là con gái mới lớn!
"Phiền phức!"
Y Nhiên đổ ra ly sinh tố bơ vừa xay xong. Ra ban công để thưởng thức nó thì bị chuông điện thoại quấy rầy.
"Đề thi chuẩn bị xong cả rồi. Ngày mai sẽ đem đến cho thầy xem xét."
Nhanh chóng tắt máy vì không muốn bị làm phiền, sớm biết như vậy cô đã cúp nguồn điện thoại để được bình yên rồi. Đưa ly sinh tố lên miệng thưởng thức.
"Đến cả đề thi mà cô cũng có thể làm được à?"
"Khụ... khụ" bị dọa cho giật mình, cô liền bị sặc. Nhìn K với ánh mắt có chút bất ngờ.
"Dọa chết tôi rồi!" Vuốt ngực để lấy lại bình tĩnh, cô nhìn anh cho chút thắc mắc. "Không phải nói là người lạ sao?"
"Nếu đã là hàng xóm của nhau thì người lạ có thể tính sao?" Anh nhìn cô hỏi.
"Tùy thuộc vào việc anh muốn hay không."
"Meo..." bé mèo nhỏ của cô từ trong nhà chạy lại chỗ chân cô vừa kêu vừa dụi vào chân.
"Ngoan nào, có chừa phần của em ở trong." Cô nhìn xuống nó nói.
K nhìn con mèo trắng kia, cũng khiến anh khó ngờ đến đó là người lạnh lùng như cô mà cũng thích nuôi thú cưng sao?
"Nó tên A Cẩu." Thấy anh cứ nhìn vào bé mèo nên cô đã nói ra tên cả nó.
"A Cẩu?" Cẩu không phải là chó sao? Sao lại gọi một con mèo là cẩu?
"Nó là giống mèo Angora, điểm thú vị của giống mèo này là có nhiều điểm chung giống với loài hơn loài mèo. Vả lại lúc mua nó về nó còn có thể thở giống như loài chó nữa. Chính vì những điều đó mà tôi gọi nó là A Cẩu." Kiên nhẫn giải thích tên gọi của bé mèo. Cô ngồi xuống vuốt ve bộ lông mềm của nó.
Anh nhìn thấy cô vuốt ve bộ lông kia mà môi khẽ nhếch lên. Thấy cô trưởng thành hơn những người bằng tuổi còn tưởng cô là một bà cụ non nhưng không ngờ cũng có những lúc cũng khá là đáng yêu đấy chứ. Đột nhiên mắt anh hơi nhíu lại, bên tai cô hình như là đang đeo gì đó thì phải.
"Tai của cô..."
Theo phản xạ, cô liền vội đưa tay áp vào tai.
"..."
"À, cũng không có ý gì. Tôi chỉ nói vậy thôi!" Thấy cô im lặng hồi lâu, K liền lên tiếng.
"Máy trợ thính."
K im lặng nhìn cô. Máy trợ thính không phải là dành cho những người bị khiếm thính sao? Cô gái này vậy mà lại là một người khiếm thính?
"Anh là đang chê tôi khuyết tật sao?" Cô đứng dậy nhìn anh đặt ra câu hỏi có chút lạnh nhạt.
"Không chê. Chỉ là cảm thấy ông trời không hề cho không ai thứ gì."Ngồi lên thành ban công, anh đặt hai tay ra sau gáy nhìn cô nói.
"Là đang an ủi tôi sao?"Cô khoanh tay lại nhìn con người kia hỏi.
"Là đồng cảm!"
"Ngồi trên đó không sợ té à? Tầng 10 khu chung cư không hề thấp."
"Cô là đang..."
"Tôi là đang quan tâm. Không có ý định gì khác!"Sợ anh hiểu lầm ý của mình nên cô liền vội chắn ngang câu nói kia của anh.
Anh nhìn cô có chút buồn cười. Ý của anh muốn nói chính là ý của cô vừa mới nêu. Trong tình huống này thì làm sao xảy ra trường hợp nào khác chứ?
"Cũng khá tối rồi, cô cứ ở ngoài này không sợ ba mẹ cô mắng sao?"
"..." Lại bắt đầu im lặng. Cô ngồi xuống tiếp tục vuốt ve lông của A Cẩu sau đó là thở dài.
"Tôi sống một mình...9 năm đã quen rồi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook