Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại
Chương 25: Thân phận của hắn ta

Hàn Lạc Tuyển đuổi kịp Lâm Thư ở trong một ngõ nhỏ. Hắn không ngờ nàng lại chạy trốn nhanh như vậy, ra khỏi Phú Quý lâu, hắn vẫn kêu to ở đằng sau nàng, vậy mà Lâm Thư làm như không nghe thấy, càng chạy càng nhanh. Mắt thấy nàng sắp chạy xa, hắn hết cách, liền bỏ qua phong độ, nhấc chân đuổi theo.

"Gọi ngươi không nghe thấy à? Còn càng chạy càng nhanh! Bản công tử là nước lũ hay là mãnh thú, để cho ngươi nghe giọng mà chạy trối chết như thế!" Hàn Lạc Tuyển chặn ở trước mặt nàng, thở hổn hển nói.

"Huynh có chuyện gì à? Ta phải về phủ ngay." Lâm Thư đang ở chỗ tối, khiến người ta không thấy rõ nét mặt của nàng.

"Không phải ngươi muốn tra rõ chuyện ở trấn Thanh Hà sao? Nếu như không có ta trợ giúp, một nữ tử khuê các như ngươi có thể tra được bao nhiêu? Ta biết ngươi có bí mật nhưng ta không có hứng thú thăm dò. Nhưng nếu muốn tra rõ chuyện ở trấn Thanh Hà, ngươi phải nói hết cho ta những gì ngươi biết." Ngoài miệng nói không có hứng thú, thật ra trong lòng hắn vô và  tò mò về bí mật mà nàng đang che giấu.

"Vì sao huynh lại giúp ta?" 

Mặc dù nàng tin tưởng Hàn Lạc Tuyển, nhưng nàng cũng hiểu rõ hắn. Nếu như không có mục đích và lòng hiếu kỳ nhất định thì hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn với những chuyện không liên quan tới mình, sẽ không phí sức nhúng tay vào. Lâm Thư chưa từng quên lần trước ở học viện Thánh Tài, Hàn Lạc Tuyển không nể mặt lần nữa thừa nhận không tin tưởng lời của nàng. Nếu bây giờ hắn không tin tưởng nàng, tại sao lại lựa chọn giúp nàng? Hắn có mục đích gì? Hay là tò mò cái gì? Thân thể ở chỗ tối, vẻ mặt nàng hơi kỳ quái.

Hàn Lạc Tuyển vốn tưởng rằng nàng nghe thấy hắn nguyện ý giúp, sẽ ngập tràn vui mừng nói ra những điều nàng biết, nhưng không ngờ nàng lại cảnh giác, hỏi như thế. Suy nghĩ chốc lát, hắn mới nói: "Bởi vì bản công tử đã phái người đến trấn Thanh Hà, dùng chút thủ đoạn lấy được một ít bột thuốc mà ngươi nói, cũng để cho người ta thử qua. Đúng như ngươi đã nói, hơi dính là nghiện, lúc lên cơn mà không có bột thì cả người khó chịu như vạn con sâu gặm nhấm. Theo như ngươi nói, ngẫm lại, nếu thật sự có người cố ý dùng thứ hại người này khống chế đám nữ tử kia, bồi dưỡng họ rồi đưa đến kinh thành, đưa đến nơi vàng thau lẫn lộn giống như Phú Quý lâu. --;;;ll""""q;;;d...ô..,,,nnn-=- Nữ tử có nhan sắc bị đại thần nào đó nhìn trúng, mua về phủ, hậu quả của việc đó, có thể nói là làm cho người ta không tưởng tượng nổi. Người đứng sau lưng không chế có lòng dạ, tâm cơ thâm sâu, sợ rằng thân phận không tầm thường. Chuyện quan trọng như thế, làm sao có thể không tra rõ? Phải bắt người đứng đằng sau ra trừng trị!"

Ngay từ lúc ở trấn Thanh Hà, nghe nàng nói về tác dụng của thuốc bột và thủ đoạn của những kẻ đó, hắn đã lưu tâm rồi. Bằng không cũng sẽ không vừa về kinh đã sai người đến đó bí mật điều tra. Lúc trước, ở trong học viện Thánh Tài, hắn đã cố ý thử nàng, nhưng chỉ là muốn biết vì sao nàng lại khẳng định tác dụng của thuốc bột và thủ đoạn của những kẻ đó là một âm mưu. 

Nhưng lúc đó Lâm Thư ấp úng vẫn cứ đòi giải thích, khiến hắn càng hoài nghi nàng hơn. Hàn Lạc Tuyển không hiểu, Lâm Thư là một tiểu thư thế gia, tại sao lại biết được loại thuốc bột đó, hà cớ gì ở trấn Thanh Hà nhìn thấy nam tử thọt chân đó sẽ hoang mang lo sợ, thậm chí còn ra sức chắc chắn hắn ta không phải người tốt. Rốt cuộc trong lòng nàng cất giấu bí mật gì, thật là ý vị sâu xa đó! Hắn chẳng những muốn tra rõ chuyện này mà còn muốn đào được bí mật chôn sâu dưới đáy lòng nàng.

Lâm Thư không biết suy nghĩ của hắn, nghe vậy, cho là hắn đã điều tra một phen, xác nhận lời nàng nói, đã biết việc làm của Triệu Á Thanh có tính chất nghiêm trọng rồi. Trong lòng nẩy một cái, im lặng một chút, liền mở miệng nói với A Cường ở bên cạnh: "Ngươi ra canh giữ đằng trước đi, nếu có người, lập tức lên tiếng nhắc nhở chúng ta."

A Cường có chút do dự, đứng bất động. Bảo vệ Lâm Thư là chức trách của y, y còn chưa biết được thân phận của vị nam tử đang đứng bên cạnh nàng, không biết nhân phẩm thế nào nên y không an tâm rời khỏi Lâm Thư một bước.

Thấy A Cường vẫn không nhúc nhích, Lâm Thư không nhịn được vươn tay đẩy y một cái.

"Còn thất thần làm gì! A Cường, trong mắt ngươi còn có chủ tử là ta nữa hay không, không nghe rõ mệnh lệnh của ta sao? Nếu nhị ca kêu ngươi bảo vệ ta thì ngươi đương nhiên phải nghe ta. Nếu không nghe, trở về nhị ca có giao ngươi cho ta, ta cũng chẳng cần! Nô tài cứng đầu cứng cổ thì có tác dụng gì hả!"

Lâm Thư hơi nặng lời, A Cường nghe xong, rốt cuộc cũng giật giật thân thể. Đi hai bước liền quay đầu lại, dặn dò nàng: "Tiểu thư, có xảy ra cái gì, ngài phải gọi ta ngay!"

"Ừm, ta biết rồi, ngươi đi đi!" Lâm Thư phất phất tay với A Cường.

Đợi A Cường đi xa đến đầu ngõ thì Hàn Lạc Tuyển lại mở miệng, giọng điệu lười biếng hỏi: "Bây giờ có thể nói chưa?"

"Ừm, ta nói tóm tắt thôi. Ta chỉ nói những chuyện mà bản thân mình biết, ta không thể trả lời những thứ khác." Lâm Thư nói rõ ràng.

Hàn Lạc Tuyển phát ra một giọng mũi, lưng dựa vào tường, chờ đợi nàng nói tiếp.

"Ta phỏng đoán, sau khi Liễu Y Y lên đài, nam tử thọt chân bao cấp nàng ta một tháng chính là nam tử thọt chân mua bánh bao, đưa thuốc phấn đến quán rượu mà chúng ta gặp phải ở trấn Thanh Hà. Có lẽ nam tử thần bí ở Phúc Lai cư và nam tử chúng ta đã gặp là và  một người, dù sao chân hắn cũng bị thọt và thời gian xuất hiện đều hết sức trùng hợp. Mà Thúy nhi kia đã bảo cứ mười lăm hàng tháng nam tử thọt chân đều đến thăm Liễu Y Y. Ta cho rằng Liễu Y Y chính là người trung gian của nhóm người quan trọng trong Phú Quý lầu và người phụ trách." Dứt lời, Lâm Thư thở nhẹ ra.

Lẳng lặng nghe nàng nói, trên mặt hắn có chút bất đắc dĩ, nói: "Những lời ngươi nói, bản công tử đã nghĩ đến rồi. Trừ điểm đó ra, ngươi có thể nói những điều bản công tử chưa biết không?"

Nghe hắn nói, Lâm Thư ngẫm nghĩ kỹ lại đầu óc của mình. Là nàng quá ngốc hay là hắn quá thông minh đây? Trong lòng có cảm giác muốn hộc máu, nàng nghẹn họng hỏi: "Vậy huynh chưa hiểu cái gì?"

"Bản công tử phải biết thân phận của nam tử thọt chân đó, ngươi đừng nói là không biết." Lúc nói lời này, hắn liền ép sát vào nàng.

Bị hắn dựa gần, cộng thêm lời khẳng định đó, nàng có chút hoảng hốt, tim đập bùm bùm. Nuốt nuốt nước miếng, yên tĩnh một hồi lâu, nàng đột nhiên nghiêng người quàng tay qua cổ hắn, lại gần bên tai hắn, lẩm bẩm: "Người kia là Cửu hoàng tử của Đại Chu." Nói xong, nàng đẩy hắn ra, xoay người chạy ra đầu ngõ.

Đợi hắn lấy lại tinh thần, ánh mắt hướng về đầu ngõ tìm kiếm, đã không thấy bóng dáng nàng đâu. Hắn không nghe rõ lời nàng nói, bởi vì hắn bị hành động của nàng làm bối rối rồi.-lll,,...q,...do,,,nn...-=-Đôi môi mềm mại như cánh hoa dán sát gáy hắn, làm thân thể hắn có một cảm giác tê dại, hoảng thần một chút. Cho nên, không nghe rõ nàng đã nói gì.

Vốn là Lâm Thư đã ăn thứ gì đó trong Phú Quý lầu, Hàn Lạc Tuyển định bắt mạch cho nàng, không ngờ vừa nói xong, nàng đã chạy nhanh như vậy. Ảo não đấm vào tường một cái,hắn thầm mắng một tiếng nương nó. Cũng không biết là đang cáu giận Lâm Thư nói nhỏ nhẹ, không nói rõ ràng liền chạy, hay là đang giận mình thất thần trong nháy mắt.

Mà Lâm Thư chạy về phủ Định Quốc công, đối mặt với sự dạy dỗ của nhị ca Lâm Ngọc, không hề yên lòng, vào tai trái ra tai phải.

Lâm Ngọc bất mãn vươn tay chọc chọc đầu nàng, giọng nói cao hơn: "Sao nào, to gan quá nhỉ, đi ra ngoài một lần liền không nghe lời ca ca nữa đúng không! Tốt lắm, nếu ta không nói được muội, sẽ để cho tổ mẫu và mẫu thân nói chuyện với muội đi!" Nói xong, thấy nàng vẫn chưa phản ứng, Lâm Ngọc có chút lo lắng, dứt khoát kêu A Cường vào tra hỏi.

"Ngươi nói đi, hôm nay các ngươi đi ra ngoài làm gì! Vì sao nhị tiểu thư lại dính mùi hương của nữ nhân vậy? Không trả lời thành thật, ngươi tự đi lãnh phạt đi!" Lâm Ngọc vênh mặt, hất hàm nói với A Cường.

"Nhưng, nhị thiếu gia, tiểu thư không cho nói." Vẻ mặt A Cường hết sức rối rắm. Hắn cảm thấy nếu mình hai mặt thì không phải là người, hai bên đều không thể đắc tội, nhưng vẫn phải đắc tội một bên.

"Không cho nói hả? Nàng là chủ tử của ngươi hay bản công tử là chủ tử của ngươi đây?" Lâm Ngọc híp mắt, uy hiếp.

Lúc này, cuối và  Lâm Thư cũng hoàn hồn, vẻ mặt hết sức phức tạp, vô lực nói với Lâm Ngọc: "Nhị ca, huynh đừng ép hắn nữa. Muội đã bắt hắn thề độc không được nói cho người thứ ba biết rồi. Nếu như hắn nói ra, vậy muội sẽ không được chết tử tế."

Nghe vậy, Lâm Ngọc bỗng nhiên đứng dậy, trợn to hai mắt không thể tin nổi.

"Cái gì! Muội vậy mà bắt hắn thề trên sự sống chết của muội hả! Muội điên rồi! Thư nhi! Vì sao kể từ sau khi muội trở lại, liền biến thành người khác vậy? Không hề giống với muội muội  đơn thuần ngây thơ mà ta từng biết chứ?"

Lâm Thư nắm chặt hai tay, cắn cắn môi, trong mắt hàm chứa bi thương nồng đậm, từ từ mở miệng: "Nhị ca, chính vì muội ngây thơ đơn thuần mới bị Tô di nương lừa gạt đó! Ở bên ngoài chịu nhiều khổ sở như thế, muội sẽ không ngu ngơ như trước nữa! Muội vẫn là Thư nhi của mọi người mà! Chẳng lẽ muội thay đổi thì huynh sẽ không chấp nhận muội nữa sao?"

Nghe vậy, Lâm Ngọc lắc đầu một cái, đau lòng ôm bả vai nàng, thở dài, nói: "Nha đầu ngốc, làm sao ca ca không chấp nhận muội chứ! Ca ca chỉ lo lắng muội ở bên ngoài làm những chuyện gì đó. Thần thần bí bí gạt mọi người, lại không để ta biết được, trong lòng ta không nỡ đâu! Muội đã không muốn nói vậy thì đừng nói.:":"lll,,3333,,,qu....yy....d,,,,o....nn....-=- Có gì cần ca ca giúp một tay thì cứ nói. Tối nay tam ca của muội đã phát hiện ra muội không ở trong phủ, liền tra hỏi ta một hồi. Ta giấu kỹ cho muội, không hề nói gì cả nên nó rất tức giận. Ngày mai muội qua lấy lòng nó đi! Cho dù huynh có giấu diếm giúp muội thì cũng chẳng được bao nhiêu. Kéo theo tam ca của muội, nếu như đến khi các trưởng bối phát hiện ra điều gì, cũng có thêm người giúp đỡ giấu diếm cho muội."

Lâm Thư gật gật đầu một cái, nhàn nhạt nở nụ cười, đáp: "Cám ơn nhị ca!"

Xoa nhẹ đầu nàng, Lâm Ngọc quay đầu, lời ít ý nhiều nói với A Cường: "Sau này ngươi hãy đi theo làm việc cho nhị tiểu thư. Ở bên ngoài nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, không được có bất kỳ sơ suất nào!"

"A Cường tuân lệnh!" Quỳ một chân xuống, mặt A Cường kiên định, đáp.

Hai huynh muội lại hàn huyên một lát, nàng mới cáo biệt Lâm Ngọc, lén lút rời khỏi Tam Tinh viên, lặng lẽ quay về An Nhạc viên của nàng.

"Tiểu thư, cuối và  ngài cũng trở lại! Khiến nô tỳ lo lắng chết mất!" Nha hoàn Bích Thải làm thế thân cho nàng, thấy Lâm Thư quay về, trái tim lơ lửng cũng hạ xuống.

"Không ai phát hiện chứ?" Lâm Thư vừa cởi y phục, vừa hỏi.

Thải nhi cũng nhanh chóng cởi y phục của Lâm Thư ở trên người mình ra, vừa cởi vừa lắc đầu nói: "Không ai phát hiện ạ."

"Ừ, ngươi làm tốt lắm, về rồi ta sẽ nói với mẫu thân để ngươi làm đại nha hoàn của ta." Lâm Thư hài lòng gật đầu, đổi lại y phục với nàng.

Bích Thải nghe xong, hiểu rõ đây là tiểu thư muốn bồi dưỡng nàng trở thành tâm phúc đấy! Vui vẻ, phấn chấn quỳ xuống tạ ơn. 

Lâm Thư phất tay để nàng leo từ cửa sổ ra, dặn dò nàng cẩn thận đừng để ai phát hiện. Sau đó gọi người đi vào, ra lệnh chuẩn bị thùng nước thuốc.

Ngâm mình ở trong nước thuốc nóng hổi, hai mắt Lâm Thư dại ra, nhớ tới chuyện tối nay, tim bắt đầu đập nhanh hơn. Nàng vô và  hiểu rõ năng lực của mình, nếu như không có Hàn Lạc Tuyển trợ giúp, nàng muốn đối phó với Triệu Á Thanh là rất khó! Nhưng muốn mượn trí tuệ của Hàn Lạc Tuyển lập tức đi trừng trị Triệu Á Thanh, nhất định phải làm theo lời hắn nói, để hắn biết thân phận của Triệu Á Thanh. Vì đối phó với Triệu Á Thanh, cuối và  nàng vẫn nói cho hắn biết thân phận của Triệu Á Thanh. Nàng không biết nói thẳng cho hắn biết như thế là đúng hay sai.

Dựa theo tính cách đa nghi của Hàn Lạc Tuyển, nhất định đã hoài nghi rồi chứ? Ở bên ngoài nỗ lực một tháng vẫn không chiếm được lòng tin của hắn, lần này còn bị nghi ngờ, sợ rằng sau này muốn chiếm được lòng tin của hắn sẽ rất khó đi?

Trong lòng đã có đáp án, vẫn muốn lẩm nhẩm tự hỏi, Lâm Thư đột nhiên cảm thấy có chút chua xót. Hương thuốc nồng đậm gay mũi tràn ngập trong dục phòng, mặc kệ là thở ra hay hít vào, nàng vẫn cảm thấy vị đắng quẩn quanh trong khoang mũi. Kể cả miệng, nàng đều cảm thấy khổ sở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương