Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại
Chương 22: Đến Phú Quý lâu

Ngày đó Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển ở trong phòng lâu như vậy, còn mất hồn, chán nản chạy ra. Lâm Sóc có chút bận tâm, mấy ngày qua đã nhiều lần muốn mở miệng hỏi Hàn Lạc Tuyển, nhưng nhìn dáng vẻ ung dung của hắn, lời đến miệng đều phải nuốt xuống.

Lâm Sóc ở tại học viện, trừ ngày nghỉ cuối tuần mới có thể hồi phủ, không có tình huống đặc biệt, đều không bước ra được cổng lớn. Trong lòng vô và tò mò, Lâm Sóc phái Lâm Trúc trở về phủ hai lần để thăm dò tình hình của Lâm Thư, nhưng vẫn chưa đào được tin gì hữu dụng từ nàng. Trong lòng hắn có chút buồn phiền, hắn rất muốn biết ngày đó hai người cô nam quả nữ là muội muội và Hàn Lạc Tuyển đã nói và làm gì ở bên trong.

“Lâm huynh, Lục tiên sinh giảng đến phần sau rồi.”

Hàn Lạc Tuyển đang nghe giảng bài, thấy Lâm Sóc mất hồn liền tốt bụng nhắc nhở một câu. Hôm nay là Lục lão tiên sinh đức cao vọng trọng trong học viện đến giảng bài cho đám công tử thế gia bọn họ, nếu như không chuyên tâm nghe giảng, không thông qua cuộc thi thì kết cục sẽ vô và thê thảm. Lục lão tiên sinh phạt người có thể phạt đến hộc máu. Không đáp đúng đề trên bài thi, sau này sẽ phải chép phạt hơn vạn lần đó. Cả học viện, không ai dám chểnh mảng trong giờ giảng của Lục lão tiên sinh.

“Hả? À, giảng nhanh quá. Đa tạ Hàn thế tử nhắc nhở.” Lâm Sóc hồi hồn, lúng túng nói cảm tạ Hàn Lạc Tuyển.

Tâm tư thấp thỏm nghe xong một bài giảng, Lâm Sóc vẫn quyết định mở miệng hỏi Hàn Lạc Tuyển xem hôm đó rốt cuộc đã nói cái gì với Lâm Thư ở trong phòng. Một mạch theo Hàn Lạc Tuyển đến sân viện, Lâm Sóc còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy thư đồng của hắn đã chạy tới bên tai hắn nói nhỏ. Do dự đứng ở một bên, Lâm Sóc chờ thư đồng báo xong với Hàn Lạc Tuyển.

Nhưng không ngờ, thư đồng kia vừa nói thầm với Hàn Lạc Tuyển, Hàn Lạc Tuyển đã chắp tay tạ lỗi với hắn: “Thật là thất lễ, hôm nay sợ rằng không thể tâm sự với Lâm huynh rồi. Tại hạ có chuyện muốn đi xử lý.”

“Ha ha, Hàn thế tử có chuyện thì cứ đi trước thôi. Lâm mỗ không vội, không vội.” Lâm Sóc cười gượng nói.

“Vậy, xin Lâm huynh cứ tự nhiên.” Hàn Lạc Tuyển lễ độ thi lễ với Lâm Sóc.

Sau khi cáo biệt Lâm Sóc, hắn theo Hàn Cửu chạy về phía sân huấn luyện của học viện. Trên đường, hỏi cặn kẽ Hàn Cửu: “Ngươi nhận được tin tức là Hàn Bát không điều tra được gì từ trong miệng tiểu nhị kia sao?”

“Vâng, Thế tử. Hàn Bát truyền tin nói tiểu nhị đó không biết gì cả. Hơn nữa còn nói, thuốc bột đó là do Lâm tiểu thư phát hiện, lúc ấy, nàng nhìn thấy thuốc bột thì biến sắc mặt, liên tục ép hỏi gã đã biết điều gì. Tiểu nhị kia đã nói hết cho Hàn Bát những chuyện đã nói với Lâm tiểu thư.”

“Lúc ấy bọn họ đã nói cái gì?” Hàn Lạc Tuyển ôn hòa hỏi, bước chân không hề gấp gáp.

“Tiểu nhị nói về bối cảnh của Tiền viên ngoại kia và gã còn phát hiện Tiền viên ngoại có thể đang buôn bán người. Lâm tiểu thư nghe xong, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt liền trắng bệch.” Hàn Cửu bẩm báo chi tiết tin tức do Hàn Bát truyền đến cho Hàn Lạc Tuyển.

Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển dừng một chút, không biết nghĩ đến cái gì liền nheo mắt phượng.

“Thế tử, nhưng có vấn đề gì ạ? Hàn Bát ở bên đó hỏi ngài, đã thẩm tra tiểu nhị xong rồi, hồi kinh được chưa ạ?” Hàn Cửu không rõ chân tướng dò hỏi.

“Không cần, ngươi bảo hắn ở lại trong trấn đi, giám sát họ Tiền là được. Phái người bảo vệ tên tiểu nhị kia, mặc dù gã biết không nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn là một nhân chứng liên kết hai bên, phải bảo vệ mạng gã.” Hàn Lạc Tuyển cân nhắc từng câu từng chữ, căn dặn.

“Dạ, thuộc hạ liền truyền tin cho Hàn Bát. Thế tử, rốt cuộc ngài kêu Hàn Bát đến trấn nhỏ vắng vẻ đó điều tra cái gì vậy? Hơn nữa còn phái Hàn Thập đi giám thị Lâm tiểu thư. Chẳng lẽ vị Lâm tiểu thư mà chúng ta đưa về phủ Định Quốc công có vấn đề sao?” Hàn Cửu khó hiểu hỏi.

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy màn náo kịch của Lâm gia, hắn đúng là không thể tin được Lâm Thư lại là tiểu thư dòng chính của Định Quốc công. Hàn Cửu cũng không nhìn ra được chút phong phạm, lễ nghĩa nào của tiểu thư thế gia từ lời nói và hành động của Lâm Thư.

“Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, nên biết thì sẽ biết, không nên biết thì phải quản miệng cho tốt. Ta hỏi ngươi, Hàn Thập nói Lâm Thư chạy đến thanh lâu, là thanh lâu nào?” Lười phải giải thích với hắn, Hàn Lạc Tuyển nhấc chân tiếp tục đi.

“Đến Phú Quý lâu nổi danh kinh thành! Thế tử, ngài nói có kỳ quái hay không? Dù gì Lâm tiểu thư cũng là tiểu thư thế gia, tại sao lại chạy đến nơi hỗn lộn như thế? =-=-ll,..,ê,,,..qu,,,,uyd,,,,o,,,nn...--=== Chỗ đó là chốn khoái hoạt của chúng nam nhân, Lâm tiểu thư chạy đến đó làm gì chứ!” Không để hắn hỏi cái kia thì hắn lại lải nhải vấn đề mà hắn khó hiểu khác.

“Ngươi quản người ta làm gì! Đàng hoàng trông giữ trong học viện cho ta, đừng để ai phát hiện ta đã rời đi. Nếu không kết quả chẳng cần phải nói, tự ngươi lãnh phạt đi.” Trong khi nói chuyện, Hàn Lạc Tuyển đã đến sân huấn luyện. Đi tới một chỗ dưới tường cao, chuẩn bị phi thân qua.

“Thế tử, ngài đến chốn ong bướm đó phải cẩn thận, thuộc hạ nghe nói bên trong có đủ loại người, đủ loại thuốc, ngài đừng uống loạn nhé.” Hàn Cửu không yên lòng dặn dò.

“Bớt nói nhảm đi, bản công tử còn chưa ngu đến mức để ngươi chỉ tay năm ngón đâu.” Dứt lời, hắn mượn lực từ cọc gỗ bên cạnh, nhảy vọt qua đầu tường.

“Thế tử, ngài đi sớm về sớm nhé! Nhất định phải trở về trước giờ học sáng mai đó, nếu như trốn học, tiên sinh phái người tới tra hỏi, thuộc hạ không chịu nổi đâu!” Thấy Hàn Lạc Tuyển mất hút, Hàn Cửu cao giọng cường điệu.

Lướt qua tường cao, Hàn Lạc Tuyển chưa từng tạm dừng, chạy thẳng tới chân núi, hắn muốn xem xem Lâm Thư ngốc ngếch kia muốn làm cái gì.

Sau khi từ học viện Thánh Tài về, trong lòng Lâm Thư rối loạn hai ngày, quyết định viết hết những chuyện xảy ra ở kiếp trước ra một quyển vở. Mặc dù nàng mơ hồ đoán được, nếu chuyện không phát triển như kiếp trước, con đường tương lai của nàng sẽ có sự khác biệt rất lớn so với kiếp trước, nhân quả, thế sự của người bên cạnh nàng cũng hoàn toàn khác biệt. Nhưng nàng vẫn quyết định phải nghịch thiên cải mệnh, nếu nàng đã sống lại mà vẫn tiếp tục sống như kiếp trước thì sống lại còn có ý nghĩa gì?

Lâm Thư không cam chịu, nàng tính toán nên giải quyết xong mầm tai họa Triệu Á Thanh này đi. Chỉ cần hắn ta bị nàng chỉnh ngã, không có cơ hội leo lên địa vị cao, vậy cuộc sống sau này của nàng sẽ thoát khỏi tên cặn bã đó. Triệu Á Thanh không có năng lực, mà nàng lại oán hận hắn ta, hai bọn họ làm gì cũng chẳng có kết quả. Muốn cải mệnh thì phải xuống tay từ chỗ hắn ta. Mà khi nàng vừa sống lại liền đúng lúc phát hiện hắn ta đang làm chuyện dơ bẩn, nàng định xuống tay với hắn ta từ lúc này, để Triệu Á Thanh hết cơ hội xoay mình!

Trong sự kiện Triệu Á Thanh dùng phấn hoa anh túc khống chế đám nữ tử kia, nàng nhận định những cô nương đó sẽ bị hắn ta đưa đến kinh thành, đưa vào thanh lâu, dò xét tình báo, quyến rũ đại thần. Cho nên, nàng định tra xét từ những thanh lâu đó trước, xem xem thanh lâu nào mới là cứ điểm của hắn ta.

Được nhị ca Lâm Ngọc che giấu giúp, Lâm Thư đổi nam trang, cải trang đơn giản rồi chuồn êm ra khỏi Lâm gia, đi đến nơi trăng hoa nổi danh nhất trong kinh thành là Phú Quý lâu.

Ra ngoài theo nàng còn có A Cường là cao thủ mà Lâm Ngọc phái tới bảo vệ nàng. A Cường cao chín thước, khổ người lớn, mặt hung dữ nhưng hơi ngốc, là trung nô của Lâm gia.

Lúc này mặt trời đã lặn về tây, ánh tà dương lay lắt, Lâm Thư ăn vận như công tử nhà quyền quý, dẫn A Cường tới phố hoa náo nhiệt.

Vừa tới cửa Phú Quý lâu, Lâm Thư còn chưa xác định tấm biển của cửa hiệu, liền bị người kéo vào.

“Ôi! Tiểu công tử, lần đầu đến đây hả? Ngài thật đúng là tinh mắt! Phú Quý lâu của chúng ta nổi tiếng là nơi khoái hoạt trong kinh thành đấy. Hoàn phì yến gầy, đầy đủ ý vị, trong sạch có hết! --d,.,,d....ll..qq,,,..d,,,,o...-ơ- Đủ loại giai nhân, hẳn là có người hợp với khẩu vị của ngài! Ngài mau vào nhìn một chút đi!”

Lâm Thư không thấy rõ nữ nhân đang đẩy nàng tiến vào, vào rồi, nhìn thấy khung cảnh lòe loẹt, các nữ tử mặc y phục rực rỡ thì sửng sốt một lát. Ngay lúc nàng đang ngây người, tú bà Từ nương liền đi đến nhiệt tình chiêu đãi Lâm Thư.

“A, tiểu công tử mới tới hả? Muốn cô nương như thế nào thì cứ nói! Chỉ có ngài không nghĩ tới, chứ không có cô nương nào mà Phú Quý lâu không đào tạo được!” Từ nương với khuôn mặt son phấn dày cộm, lắc lắc cái mông, nháy mắt ra hiệu, nói với nàng.

Lâm Thư không quen với mùi phấn son nồng đậm trong đại sảnh, không nhịn được hắt hơi một cái. Khịt khịt mũi, cố làm ra vẻ y phục lụa là, hỏi: “Bản công tử muốn loại cô nương nào, các ngươi đều có thể đưa ra hả?”

“Đương nhiên rồi! Phú Quý lâu của chúng ta có đủ loại cô nương, luôn có kiểu ngài thích! Bảo đảm ngài rất thoải mái!” Từ nương phất phất khăn tay tràn đầy dị hương với Lâm Thư, nói cực kỳ phóng đãng.

“Vậy sao? Ngươi gọi hết những cô nương tốt nhất ra cho bản công tử, ta muốn thứ tốt nhất!” Vung tay lên, nàng lấy một sấp ngân phiếu từ trong ngực ra, quơ quơ trước mặt Từ nương.

Ánh mắt Từ nương sáng lên như thấy thần tài, bày ra bộ dạng lấy lòng, khom người mời Lâm Thư: “Tiểu công tử, mời ngài lên phòng trước! Ta lập tức đi gọi cô nương đứng đầu bảng trong lâu ta tới ngay! Nhất định đảm bảo ngài hài lòng, thoải mái ngất trời!”

A Cường vẫn luôn im miệng, đi theo đằng sau Lâm Thư, nghe Từ nương nói vậy, không nhịn được nhíu đôi mày rậm, lên tiếng khuyên Lâm Thư: “Tiểu, công tử. Những cô nương kia không sạch sẽ, ngài không thể ở chung với họ!”

Từ nương nghe A Cường nói, cảm giác bạc sắp bay mất rồi, mặt mày khó chịu trừng y, bất mãn nói: “Ta nói này, đến thanh lâu không để thỏa mãn thân thể thì để làm gì hả!”

Từ nương nói xong, Lâm Thư liền mắng y: “Câm miệng! Ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử! Ngươi chỉ cần bảo vệ ta, làm tốt chức trách của mình, đừng quản chuyện của bản công tử!”

Từ nương đứng bên cạnh nghe vậy, cực kỳ hài lòng, phụ họa nói: “Đúng đó! Một nô tài thì quản chuyện của chủ tử làm gì!”

Nói xong, bà ta lại cúi đầu khom lưng, vẻ mặt ôn hòa nói với Lâm Thư: “Tiểu công tử, mời ngài lên lầu, ta mở một phòng cho ngài. Vào phòng, ngài chờ một lát, ta đi kêu mấy vị cô nương có nhan sắc tới để cho ngài chọn!”

Lâm Thư gật đầu, đi theo bà ta lên lầu. Vào phòng, chờ bà ta rời đi, nàng mới cảm thán với A Cường: “A Cường, thì ra đây chính là chỗ khoái hoạt của nam nhân, ngươi nhìn những nữ nhân kia đi, dáng dấp thật là có tư vị!” Nghĩ đến mình, Lâm Thư cúi đầu nhìn bộ ngực bẳng phẳng.

A Cường giật giật khóe miệng, hạ thấp giọng nói với nàng: “Nhị tiểu thư, ngài chớ có làm loạn. Nơi này, mặc kệ là người hay đồ, đều không sạch sẽ, ngài ngàn vạn lần đừng có đụng tới thức ăn ở đây.”

Y không lo lắng nàng sẽ và những nữ nhân ở đây làm loạn, một đám nữ nhân ở chung một chỗ thì có thể làm gì. Y lo lắng Lâm Thư sẽ dùng đồ linh tinh, sẽ trúng chiêu!

“Ừ, ta biết rồi. A Cường nhất định phải bảo vệ ta, một tấc cũng không rời ta.” Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lần đầu nàng đến nơi vàng thau lẫn lộn này, cũng không biết có gặp chuyện bất trắc hay không.

“Nô tài nhất định đứng nguyên bên cạnh tiểu thư, một tấc cũng không rời!” A Cường nói lời thề son sắt.

“Ừ, được. Ngươi đừng nói chuyện nữa, ta nghe hình như có người đến.” Nghe thấy bên ngoài có vài cô nương đang nói chuyện, nàng vọi kêu A Cường ngậm miệng.

Ở một chỗ mà Lâm Thư và A Cường không biết, có một đôi mắt đang quan sát cử động của bọn trong chỗ tối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương