Kẻ Nhắc Tuồng
-
Chương 13
Lời kêu gọi trên truyền hình dành cho gia đình của bé gái số sáu không thu được kết quả nào.
Phần lớn các cuộc gọi là từ những người muốn bày tỏ sự cảm thông chia sẻ, rốt cuộc chỉ làm nghẽn đường dây. Một bà cụ rất lo lắng cho năm đứa cháu của mình đã gọi ít nhất bảy lần chỉ để “nghe ngóng tin tức của cháu bé tội nghiệp”. Đến cuộc gọi lần thứ bao nhiêu không biết, một cảnh sát viên đã lịch sự yêu cầu bà lão đừng gọi nữa, anh ta chỉ nhận được lời mắng nhiếc của bà.
- Khi anh cố nói rằng họ không giúp ích gì được, họ sẽ bảo anh là đồ vô tâm. - Goran bình luận khi nghe Stern báo cáo lại chuyện đã xảy ra.
Mọi người đang ngồi trên chiếc xe lưu động, lần theo tín hiệu định vị toàn cầu.
Phía trước họ, những chiếc xe bọc thép chở các đơn vị đặc nhiệm đi trước mở đường, như lời thông báo trịnh trọng của Roche trước đó ít lâu.
Tất cả những biện pháp thận trọng này chẳng qua cũng bởi họ chưa biết Albert sẽ dẫn mọi người đi đến đâu. Nó hoàn toàn có thể là một cái bẫy. Nhưng Goran không đồng tình với ý kiến đó.
- Ngược lại, gã muốn cho chúng ta thấy một thứ gì đó. Một thứ mà rõ ràng gã rất tự hào.
- Tín hiệu định vị toàn cầu đã được xác định trong một khu vực rộng nhiều cây số vuông. Từ xa họ không thể định vị chính xác nơi phát tín hiệu. Cần phải đến tận nơi.
Sự căng thẳng bao trùm chiếc xe. Goran trao đổi vài từ với Stern. Boris kiểm tra vũ khí rồi chỉnh lại chiếc áo chống đạn. Mila quan sát chỗ giao cắt của quốc lộ qua cửa sổ, nơi những cây cầu và các khúc đường đan cài vào nhau.
Thiết bị thu tín hiệu đã được giao cho đội trưởng đội đặc nhiệm, nhưng Sarah Rosa có thể quan sát trên màn hình máy tính những gì mà các đồng nghiệp đi trước nhìn thấy.
Một giọng nói thông báo qua điện đàm:
- Chúng ta đang đến gần mục tiêu. Tín hiệu có vẻ như được phát từ một điểm ở cách ta một cây số.
Mọi người trong xe nhìn nhau.
- Chỗ này là chỗ nào? - Rosa hỏi.
Mila trông thấy từ xa một tòa nhà lớn xây bằng gạch đỏ, gồm nhiều khối nhà nối liền với nhau tạo thành một hình chữ thập. Kiểu dáng kiến trúc tân gô tích những năm 1930, mộc mạc và u tối, tiêu biểu cho các tòa nhà xứ giáo phận của thời kỳ đó. Mặt bên tòa nhà có một tháp chuông vươn lên. Ngay cạnh nó là một nhà thờ.
Những cỗ xe bọc thép tiến vào con đường đất dẫn vào tòa nhà trung tâm. Vừa đến nơi, các cảnh sát đặc nhiệm lập tức chuẩn bị để đột nhập vào bên trong.
Mila cùng với đồng đội bước xuống xe. Cô ngước mắt quan sát mặt tiền đồ sộ của tòa nhà đã bị thời gian làm cho đen nhẻm. Bên trên cánh cổng là một hàng chữ nổi: Visitare Pupillos In Tribulatione Eorum Et Immaculatum Se Custodire Ab Hoc Saeculo[3].
- Cứu giúp các trẻ em mồ côi trong nỗi thống khổ và bảo vệ chúng khỏi thế giới ô trọc này. - Goran dịch cho cô.
Trước kia nơi đây từng là một trại mồ côi, nhưng giờ nó đã bị đóng cửa.
Đội trưởng đội đặc nhiệm ra dấu để cho các thành viên trong đội chuẩn bị tiến vào qua cửa hông. Do không có kế hoạch trước nên họ buộc phải tùy cơ ứng biến.
Sau khi đợi khoảng một phút, Mila và nhóm điều tra cùng với đội trưởng đội đặc nhiệm bước vào qua cửa chính.
Gian phòng đầu tiên cực kỳ rộng lớn. Phía trước họ là hai cầu thang xoắn đôi dẫn lên tầng trên. Ô cửa sổ trên cao để lọt qua một thứ ánh sáng leo lét. Những chủ nhân duy nhất của tòa nhà là vài con bồ câu hoảng hốt trước sự hiện diện của người lạ. Chúng nháo nhác đập cánh bay quanh ô cửa sổ và hắt xuống nền nhà những cái bóng lao vun vút. Tiếng giày ủng của đơn vị đặc nhiệm đang lục soát từng căn phòng vang rền trong không gian.
- Trống! - Họ hô to mỗi khi một căn phòng đã được xác nhận an toàn.
Mila nhìn quanh, choáng ngợp bởi một bầu không khí siêu thực.
Lại một trường học nữa trong kế hoạch của Albert, nhưng rất khác với ngôi trường nội trú danh tiếng mà Debby Gordon từng học.
- Một trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi. Tại đây, chí ít thì bọn trẻ cũng được bảo đảm có một mái nhà và được giáo dục. - Stern bình phẩm.
Nhưng Boris thấy cần phải chỉnh lại:
- Người ta chỉ đưa vào đây những đứa trẻ không bao giờ được nhận nuôi: con em của các tù nhân, hoặc có bố mẹ tự tử.
Mọi người chờ đợi một khám phá. Bất cứ thứ gì phá vỡ lời nguyền kinh hoàng cũng được chào đón. Miễn là nó giải đáp được nguyên nhân dẫn họ đến tận đây. Tiếng chân bước đột ngột dừng lại. Vài giây sau, một giọng nói vang lên trên bộ đàm:
- Thưa sếp, trong này có một thứ gì đó...
Thiết bị phát tín hiệu định vị được tìm thấy ở dưới hầm. Mila và những người khác cùng chạy đến nơi, ngang qua khu nhà bếp với những cái vạc sắt to tướng, rồi một nhà ăn tập thể rộng mênh mông với những bộ bàn ghế gỗ phủ formica màu xanh lơ. Cô leo xuống một chiếc cầu thang xoắn hẹp cho đến khi thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng có trần thấp. Sàn nhà bằng đá hoa cương thoai thoải dốc về phía một hành lang trung tâm là nơi nước bẩn đổ vào. Những cái bồn nằm dọc theo vách tường cũng đều bằng đá.
- Chắc đây là xưởng giặt. - Stern nói.
Các thành viên đội đặc nhiệm đang vây quanh một trong số mấy cái bồn, cố không làm xáo trộn hiện trường. Một người gỡ bỏ mũ bảo hiểm và cúi gục xuống nôn thốc nôn tháo. Không một ai muốn nhìn.
Boris là người đầu tiên băng qua vòng người nom như một hàng rào ngăn cách thứ không biết là cái gì, nhưng anh lập tức dừng phắt lại, đưa tay lên bụm miệng. Sarah Rosa quay vội mặt đi. Stern buột miệng thốt lên:
- Xin Chúa tha tội chúng con...
Giáo sư Gavila vẫn bình thản. Mila là người cuối cùng khám phá sự tình.
Anneke.
Thi thể cô bé ngập trong vài centimet chất lỏng.
Làn da như sáp đã bắt đầu có dấu hiệu phân hủy. Cô bé hoàn toàn trần truồng. Trong bàn tay phải của em có một chiếc máy phát tín hiệu định vị toàn cầu đang tiếp tục nhấp nháy, hắt ra thứ ánh sáng sinh động ngược đời giữa khung cảnh chết chóc.
Anneke cũng đã bị cắt mất cánh tay trái và có lồng ngực biến dạng. Nhưng điều làm cho mọi người ghê sợ không phải chi tiết đó, không phải tình trạng của cái xác, cũng không phải việc chứng kiến sự dung tục ngây thơ trước mắt họ. Một thứ khác đã gây ra cho họ cảm giác rùng rợn đó.
Cái xác đang mỉm cười.
Phần lớn các cuộc gọi là từ những người muốn bày tỏ sự cảm thông chia sẻ, rốt cuộc chỉ làm nghẽn đường dây. Một bà cụ rất lo lắng cho năm đứa cháu của mình đã gọi ít nhất bảy lần chỉ để “nghe ngóng tin tức của cháu bé tội nghiệp”. Đến cuộc gọi lần thứ bao nhiêu không biết, một cảnh sát viên đã lịch sự yêu cầu bà lão đừng gọi nữa, anh ta chỉ nhận được lời mắng nhiếc của bà.
- Khi anh cố nói rằng họ không giúp ích gì được, họ sẽ bảo anh là đồ vô tâm. - Goran bình luận khi nghe Stern báo cáo lại chuyện đã xảy ra.
Mọi người đang ngồi trên chiếc xe lưu động, lần theo tín hiệu định vị toàn cầu.
Phía trước họ, những chiếc xe bọc thép chở các đơn vị đặc nhiệm đi trước mở đường, như lời thông báo trịnh trọng của Roche trước đó ít lâu.
Tất cả những biện pháp thận trọng này chẳng qua cũng bởi họ chưa biết Albert sẽ dẫn mọi người đi đến đâu. Nó hoàn toàn có thể là một cái bẫy. Nhưng Goran không đồng tình với ý kiến đó.
- Ngược lại, gã muốn cho chúng ta thấy một thứ gì đó. Một thứ mà rõ ràng gã rất tự hào.
- Tín hiệu định vị toàn cầu đã được xác định trong một khu vực rộng nhiều cây số vuông. Từ xa họ không thể định vị chính xác nơi phát tín hiệu. Cần phải đến tận nơi.
Sự căng thẳng bao trùm chiếc xe. Goran trao đổi vài từ với Stern. Boris kiểm tra vũ khí rồi chỉnh lại chiếc áo chống đạn. Mila quan sát chỗ giao cắt của quốc lộ qua cửa sổ, nơi những cây cầu và các khúc đường đan cài vào nhau.
Thiết bị thu tín hiệu đã được giao cho đội trưởng đội đặc nhiệm, nhưng Sarah Rosa có thể quan sát trên màn hình máy tính những gì mà các đồng nghiệp đi trước nhìn thấy.
Một giọng nói thông báo qua điện đàm:
- Chúng ta đang đến gần mục tiêu. Tín hiệu có vẻ như được phát từ một điểm ở cách ta một cây số.
Mọi người trong xe nhìn nhau.
- Chỗ này là chỗ nào? - Rosa hỏi.
Mila trông thấy từ xa một tòa nhà lớn xây bằng gạch đỏ, gồm nhiều khối nhà nối liền với nhau tạo thành một hình chữ thập. Kiểu dáng kiến trúc tân gô tích những năm 1930, mộc mạc và u tối, tiêu biểu cho các tòa nhà xứ giáo phận của thời kỳ đó. Mặt bên tòa nhà có một tháp chuông vươn lên. Ngay cạnh nó là một nhà thờ.
Những cỗ xe bọc thép tiến vào con đường đất dẫn vào tòa nhà trung tâm. Vừa đến nơi, các cảnh sát đặc nhiệm lập tức chuẩn bị để đột nhập vào bên trong.
Mila cùng với đồng đội bước xuống xe. Cô ngước mắt quan sát mặt tiền đồ sộ của tòa nhà đã bị thời gian làm cho đen nhẻm. Bên trên cánh cổng là một hàng chữ nổi: Visitare Pupillos In Tribulatione Eorum Et Immaculatum Se Custodire Ab Hoc Saeculo[3].
- Cứu giúp các trẻ em mồ côi trong nỗi thống khổ và bảo vệ chúng khỏi thế giới ô trọc này. - Goran dịch cho cô.
Trước kia nơi đây từng là một trại mồ côi, nhưng giờ nó đã bị đóng cửa.
Đội trưởng đội đặc nhiệm ra dấu để cho các thành viên trong đội chuẩn bị tiến vào qua cửa hông. Do không có kế hoạch trước nên họ buộc phải tùy cơ ứng biến.
Sau khi đợi khoảng một phút, Mila và nhóm điều tra cùng với đội trưởng đội đặc nhiệm bước vào qua cửa chính.
Gian phòng đầu tiên cực kỳ rộng lớn. Phía trước họ là hai cầu thang xoắn đôi dẫn lên tầng trên. Ô cửa sổ trên cao để lọt qua một thứ ánh sáng leo lét. Những chủ nhân duy nhất của tòa nhà là vài con bồ câu hoảng hốt trước sự hiện diện của người lạ. Chúng nháo nhác đập cánh bay quanh ô cửa sổ và hắt xuống nền nhà những cái bóng lao vun vút. Tiếng giày ủng của đơn vị đặc nhiệm đang lục soát từng căn phòng vang rền trong không gian.
- Trống! - Họ hô to mỗi khi một căn phòng đã được xác nhận an toàn.
Mila nhìn quanh, choáng ngợp bởi một bầu không khí siêu thực.
Lại một trường học nữa trong kế hoạch của Albert, nhưng rất khác với ngôi trường nội trú danh tiếng mà Debby Gordon từng học.
- Một trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi. Tại đây, chí ít thì bọn trẻ cũng được bảo đảm có một mái nhà và được giáo dục. - Stern bình phẩm.
Nhưng Boris thấy cần phải chỉnh lại:
- Người ta chỉ đưa vào đây những đứa trẻ không bao giờ được nhận nuôi: con em của các tù nhân, hoặc có bố mẹ tự tử.
Mọi người chờ đợi một khám phá. Bất cứ thứ gì phá vỡ lời nguyền kinh hoàng cũng được chào đón. Miễn là nó giải đáp được nguyên nhân dẫn họ đến tận đây. Tiếng chân bước đột ngột dừng lại. Vài giây sau, một giọng nói vang lên trên bộ đàm:
- Thưa sếp, trong này có một thứ gì đó...
Thiết bị phát tín hiệu định vị được tìm thấy ở dưới hầm. Mila và những người khác cùng chạy đến nơi, ngang qua khu nhà bếp với những cái vạc sắt to tướng, rồi một nhà ăn tập thể rộng mênh mông với những bộ bàn ghế gỗ phủ formica màu xanh lơ. Cô leo xuống một chiếc cầu thang xoắn hẹp cho đến khi thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng có trần thấp. Sàn nhà bằng đá hoa cương thoai thoải dốc về phía một hành lang trung tâm là nơi nước bẩn đổ vào. Những cái bồn nằm dọc theo vách tường cũng đều bằng đá.
- Chắc đây là xưởng giặt. - Stern nói.
Các thành viên đội đặc nhiệm đang vây quanh một trong số mấy cái bồn, cố không làm xáo trộn hiện trường. Một người gỡ bỏ mũ bảo hiểm và cúi gục xuống nôn thốc nôn tháo. Không một ai muốn nhìn.
Boris là người đầu tiên băng qua vòng người nom như một hàng rào ngăn cách thứ không biết là cái gì, nhưng anh lập tức dừng phắt lại, đưa tay lên bụm miệng. Sarah Rosa quay vội mặt đi. Stern buột miệng thốt lên:
- Xin Chúa tha tội chúng con...
Giáo sư Gavila vẫn bình thản. Mila là người cuối cùng khám phá sự tình.
Anneke.
Thi thể cô bé ngập trong vài centimet chất lỏng.
Làn da như sáp đã bắt đầu có dấu hiệu phân hủy. Cô bé hoàn toàn trần truồng. Trong bàn tay phải của em có một chiếc máy phát tín hiệu định vị toàn cầu đang tiếp tục nhấp nháy, hắt ra thứ ánh sáng sinh động ngược đời giữa khung cảnh chết chóc.
Anneke cũng đã bị cắt mất cánh tay trái và có lồng ngực biến dạng. Nhưng điều làm cho mọi người ghê sợ không phải chi tiết đó, không phải tình trạng của cái xác, cũng không phải việc chứng kiến sự dung tục ngây thơ trước mắt họ. Một thứ khác đã gây ra cho họ cảm giác rùng rợn đó.
Cái xác đang mỉm cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook