Kẻ Mạo Danh
-
Chương 21
Phải qua thêm một hành lang nữa, nhưng lần này đoàn tù nhân đi nhanh hẳn lên. Không ai muốn bỏ lỡ một giây nào trong mỗi lần có người thân vào thăm. Cuối hành lang này là một phòng chờ lớn có ghế dài kê sát tường. Phải đợi rất lâu tên tù nhân mới bắt đầu được gọi. Danny bỏ ra chút thời gian đọc bảng thông báo; có một vài điều về ma túy và những hậu quả - áp dụng cho cả tù nhân và người vào thăm - nếu cố tình chuyển hàng trong giờ gặp mặt. Một điều khác liên quan đến chính sách của nhà tù về chuyện hăm dọa, ức hiếp, thứ ba là về phân biệt đối xử - một từ Danny không nắm chắc, và rõ ràng là không hiểu nghĩa. Anh sẽ hỏi Nick ngay sau khi về buồng giam.
Gần một tiếng sau cái tên “Cartwright” mới được xướng lên trên loa phóng thanh. Danny bật dậy và theo cai ngục vào căn phòng nhỏ, nơi anh được yêu cầu đứng lên một bệ gỗ nhỏ, hai chân dạng ra. Một cai ngục khác - sĩ quan - anh chưa từng gặp lục soát người anh, kỹ càng hơn bất kỳ lần nào kể từ ngày Danny vào tù. Al Mập đã cảnh cáo việc lục soát này luôn cẩn thận hơn bình thường, bởi người vào thăm thường cố chuyển ma túy, tiền bạc, dao, thậm chí cả súng cho tù nhân trong lúc gặp nhau.
Lục soát xong, viên cai ngục quàng một chiếc khăn vàng qua vai Danny để nhận biết anh là tù nhân, không khác gì cái khăn màu bạc mẹ bắt anh đeo khi anh lần đầu tiên học đi xe đạp. Rồi Danny được đưa sang căn phòng lớn nhất anh từng biết từ hồi đến Belmarsh. Anh đến cái bàn nằm trên bục cao khoảng gần một mét so với mặt sàn. Một cai ngục khác kiểm tra một bản danh sách khác và nói, “Khách đợi anh ở E9.”
Bảy dãy bàn ghế xếp thành những hàng dài, đánh thứ tự từ A tới G. Tù nhân ngồi trên những chiếc ghế đỏ bắt vít vào sàn nhà. Người vào thăm ngồi đối diện, bên kia bàn, trên ghế xanh, cũng bắt vít vào sàn nhà, để thuận tiện cho tổ an ninh giám sát bằng vài chiếc camera trên đầu họ. Lúc Danny bước vào, anh thấy các cai ngục đang chăm chú quan sát cả tù nhân lẫn người vào thăm từ một ban - công ở phía trên. Anh dừng lại khi tới hàng E, nhìn xem Beth ngồi đâu. Và anh đã thấy nàng, trên chiếc ghế xanh. Dù đã đính ảnh nàng trên tường phòng giam, nhưng anh cũng đã quên mất nàng xinh đẹp thế nào. Cái bọc trên tay Beth làm Danny ngạc nhiên, vì người vào thăm không được mang quà đưa trực tiếp cho tù nhân.
Nàng bật dậy ngay khi thấy anh. Danny bước nhanh tới, dù anh đã bị nhắc nhở vài lần là không được chạy. Anh vòng tay qua người nàng và cái bọc tự nhiên bật khóc. Danny lùi lại ngắm con gái, lần đầu tiên trong đời.
“Con đẹp lắm,” anh nói khi bế Christy trên tay, rồi ngước nhìn Beth. “Anh sẽ ra khỏi đây trước khi con biết bố nó phải ngồi tù.”
“Anh thế...”
“Khi nào thì...” Cả hai lên tiếng cùng lúc.
“Anh xin lỗi,” Danny nói, “em nói trước đi.”
Beth có vẻ ngạc nhiên. “Sao anh nói chậm thế?”
Danny ngồi xuống chiếc ghế đỏ, bắt đầu kể cho Beth nghe về hai người bạn tù, ăn chocolate Mars Bar và uống cạn một lon Diet Coke Beth mua ở căng-tin - những món xa xỉ anh chưa được được nếm kể từ ngày vào Belmarsh.
“Nick đang dạy anh đọc và viết,” Danny kể. “Và Al Mập dạy anh cách tồn tại trong tù.” Anh đợi phản ứng của Beth.
“Thật may mắn vì anh đã được ở buồng giam đó.”
Danny chưa từng nghĩ tới chuyện này, và bất chợt nhận ra mình phải cảm ơn ông Jenkins. “Thế ở Bacon có chuyện gì mới không?” anh hỏi, khẽ chạm vào đùi Beth.
“Vài người ở đó đang thu thập chữ ký để xin phóng thích cho anh, câu Danny Cartwright vô tội đã được sơn lên tường bên ngoài ga xe điện ngầm trên phố Bow. Không ai xóa nó đi, kể cả chính quyền khu vực.
Danny vừa lắng nghe lời Beth vừa nhai hết ba thanh Mar Bars và uống cạn thêm hai lon Diet Coke, nhận ra mình không được phép mang bất kỳ thứ gì về buồng giam khi cuộc viếng thăm kết thúc.
Anh muốn bế Christy, nhưng bé đã ngủ trong vòng tay Beth. Đứa con chỉ làm anh thêm quyết tâm học đọc học viết. Anh muốn trả lời được hết các câu hỏi của Redmayne, như thế sẽ rất sẵn sàng cho phiên kháng án, và còn muốn làm Beth ngạc nhiên vì có thể trực tiếp trả lời thư của nàng.
“Đã hết giờ,” giọng nói vang lên trong loa phóng thanh.
Danny tự hỏi không biết một tiếng ngắn nhất đời mình đi đâu nhanh thế, và ngước lên nhìn đồng hồ trên tường. Anh chậm chạp đứng dậy và ôm lấy Beth, hôn khẽ nàng. Anh không thể không nhớ rằng đây là cách thông dụng nhất để người vào thăm tuồn ma túy cho tù nhân, vì thế, bộ phận an ninh luôn giám sát họ rất chặt chẽ. Vài người tù thậm chí còn nuốt ma túy để không bị phát hiện ra lúc khám người trước khi về buồng giam.
“Tạm biệt, anh yêu,” Beth nói khi anh buông nàng ra.
“Tạm biệt,” Danny nói, giọng chùng hẳn xuống. “Ồ, anh suýt quên,” anh nói và lôi ra một mảnh giấy từ túi quần bò. Chưa kịp đưa nó cho nàng thì một cai ngục đã xuất hiện và giật lấy.
“Không được đưa gì cho nhau, Cartwright.”
“Nhưng chỉ là...” Danny bắt đầu.
“Không nhưng. Đến giờ về rồi, thưa cô.”
Danny đứng nhìn Beth bế con gái bước đi. Cặp mắt anh không rời khỏi hai người cho tới khi bóng Beth khuất khỏi tầm mắt.
“Tôi phải ra khỏi đây,” anh nói to.
Viên cai ngục mở miếng giấy và đọc những từ đầu tiên Danny Cartwright viết cho Beth. “Không bao lâu nữa mình sẽ lại bên nhau.” Trông anh ta có vẻ lo lắng.
***
“Ngắn đằng sau và hai bên?” Louis hỏi người tiếp theo ngồi vào ghế của anh ta.
“Không,” Danny thì thầm. “Tôi muốn có kiểu tóc như người vừa xong.”
“Thế thì đắt đấy,” Louis nói.
“Bao nhiêu?”
“Như Nick, mười điếu thuốc một tháng.”
Danny lôi gói Marlboro dở ra. “Hôm nay, và trả trước một tháng,” Danny nói, “nếu anh làm tốt công việc của mình.”
Tay thợ cắt tóc mỉm cười khi Danny nhét lại gói thuốc vào túi.
Louis chậm rãi đi quanh ghế, thỉnh thoảng dừng lại ngắm nghía trước khi đưa ra ý kiến. “Điều đầu tiên cậu phải làm là để tóc mọc dài ra và gội đầu hai hoặc ba lần một tuần,” anh ta nói. “Nick chưa bao giờ để tóc tai bù xù, và tóc gáy anh ta hơi xoăn nhẹ,” Louis nói thêm khi dừng lại đằng sau Danny. “Cậu cũng phải cạo râu hàng ngày. Và cắt tóc mai cao hẳn lên, nếu muốn giống một người lịch sự.” Sau khi đi thêm vòng nữa, anh ta lại nói, “Nick rẽ ngôi sang trái chứ không sang phải, đây sẽ là thay đổi đầu tiên tôi làm cho cậu. Và tóc anh ta sáng hơn tóc cậu, nhưng chỉ cần vài quả canh là đủ giải quyết chuyện này.”
“Tất cả những việc đó mất bao lâu?” Danny hỏi.
“Sáu tháng, không hơn. Nhưng tôi muốn thấy cậu tối thiểu một tháng một lần.”
“Tôi có đi đâu đâu,” Danny nói. “Vậy hãy gặp tôi vào thứ Hai đầu tiên hàng tháng, vì mọi thứ phải xong xuôi trước khi phiên kháng án diễn ra. Hinh như luật sư của tôi nghĩ rằng, trông anh như thế nào lúc đứng sau vành móng ngựa cũng là vấn đề quan trọng. Tôi muốn giống một công chức, chứ không phải tội phạm.”
“Luật sư của cậu ghê gớm nhỉ,” Louis nói, quàng tấm vải xanh qua người Danny trước khi cầm tông-đơ lên. Hai mươi phút, một sự thay đổi thoáng qua đã xuất hiện. “Đừng quên,” Louis nói khi giơ gương lên cho khách hàng đắt giá của anh ta nhìn đằng sau, rồi phủi tóc khỏi vai Danny. “Sáng nào cậu cũng phải cạo râu. Và gội đầu tối thiểu hai lần một tuần nếu cậu hi vọng qua được buổi duyệt binh - như lời Nick nói nhé.”
“Về phòng giam ngay,” cai ngục Hagen quát. Ông ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy hai người tù đưa cho nhau một gói thuốc còn chưa bóc. “Tìm thấy khách hàng mới cho cái dịch vụ nhiều lựa chọn của anh rồi nhỉ, Loius?” Ông ta hỏi và nhe răng cười.
Danny và Louis im lặng.
“Buồn cười không, Cartwright,” Hagen nói. “Tôi không bao giờ cho cậu vào báo cáo vì tội đồng tính đâu.”
Gần một tiếng sau cái tên “Cartwright” mới được xướng lên trên loa phóng thanh. Danny bật dậy và theo cai ngục vào căn phòng nhỏ, nơi anh được yêu cầu đứng lên một bệ gỗ nhỏ, hai chân dạng ra. Một cai ngục khác - sĩ quan - anh chưa từng gặp lục soát người anh, kỹ càng hơn bất kỳ lần nào kể từ ngày Danny vào tù. Al Mập đã cảnh cáo việc lục soát này luôn cẩn thận hơn bình thường, bởi người vào thăm thường cố chuyển ma túy, tiền bạc, dao, thậm chí cả súng cho tù nhân trong lúc gặp nhau.
Lục soát xong, viên cai ngục quàng một chiếc khăn vàng qua vai Danny để nhận biết anh là tù nhân, không khác gì cái khăn màu bạc mẹ bắt anh đeo khi anh lần đầu tiên học đi xe đạp. Rồi Danny được đưa sang căn phòng lớn nhất anh từng biết từ hồi đến Belmarsh. Anh đến cái bàn nằm trên bục cao khoảng gần một mét so với mặt sàn. Một cai ngục khác kiểm tra một bản danh sách khác và nói, “Khách đợi anh ở E9.”
Bảy dãy bàn ghế xếp thành những hàng dài, đánh thứ tự từ A tới G. Tù nhân ngồi trên những chiếc ghế đỏ bắt vít vào sàn nhà. Người vào thăm ngồi đối diện, bên kia bàn, trên ghế xanh, cũng bắt vít vào sàn nhà, để thuận tiện cho tổ an ninh giám sát bằng vài chiếc camera trên đầu họ. Lúc Danny bước vào, anh thấy các cai ngục đang chăm chú quan sát cả tù nhân lẫn người vào thăm từ một ban - công ở phía trên. Anh dừng lại khi tới hàng E, nhìn xem Beth ngồi đâu. Và anh đã thấy nàng, trên chiếc ghế xanh. Dù đã đính ảnh nàng trên tường phòng giam, nhưng anh cũng đã quên mất nàng xinh đẹp thế nào. Cái bọc trên tay Beth làm Danny ngạc nhiên, vì người vào thăm không được mang quà đưa trực tiếp cho tù nhân.
Nàng bật dậy ngay khi thấy anh. Danny bước nhanh tới, dù anh đã bị nhắc nhở vài lần là không được chạy. Anh vòng tay qua người nàng và cái bọc tự nhiên bật khóc. Danny lùi lại ngắm con gái, lần đầu tiên trong đời.
“Con đẹp lắm,” anh nói khi bế Christy trên tay, rồi ngước nhìn Beth. “Anh sẽ ra khỏi đây trước khi con biết bố nó phải ngồi tù.”
“Anh thế...”
“Khi nào thì...” Cả hai lên tiếng cùng lúc.
“Anh xin lỗi,” Danny nói, “em nói trước đi.”
Beth có vẻ ngạc nhiên. “Sao anh nói chậm thế?”
Danny ngồi xuống chiếc ghế đỏ, bắt đầu kể cho Beth nghe về hai người bạn tù, ăn chocolate Mars Bar và uống cạn một lon Diet Coke Beth mua ở căng-tin - những món xa xỉ anh chưa được được nếm kể từ ngày vào Belmarsh.
“Nick đang dạy anh đọc và viết,” Danny kể. “Và Al Mập dạy anh cách tồn tại trong tù.” Anh đợi phản ứng của Beth.
“Thật may mắn vì anh đã được ở buồng giam đó.”
Danny chưa từng nghĩ tới chuyện này, và bất chợt nhận ra mình phải cảm ơn ông Jenkins. “Thế ở Bacon có chuyện gì mới không?” anh hỏi, khẽ chạm vào đùi Beth.
“Vài người ở đó đang thu thập chữ ký để xin phóng thích cho anh, câu Danny Cartwright vô tội đã được sơn lên tường bên ngoài ga xe điện ngầm trên phố Bow. Không ai xóa nó đi, kể cả chính quyền khu vực.
Danny vừa lắng nghe lời Beth vừa nhai hết ba thanh Mar Bars và uống cạn thêm hai lon Diet Coke, nhận ra mình không được phép mang bất kỳ thứ gì về buồng giam khi cuộc viếng thăm kết thúc.
Anh muốn bế Christy, nhưng bé đã ngủ trong vòng tay Beth. Đứa con chỉ làm anh thêm quyết tâm học đọc học viết. Anh muốn trả lời được hết các câu hỏi của Redmayne, như thế sẽ rất sẵn sàng cho phiên kháng án, và còn muốn làm Beth ngạc nhiên vì có thể trực tiếp trả lời thư của nàng.
“Đã hết giờ,” giọng nói vang lên trong loa phóng thanh.
Danny tự hỏi không biết một tiếng ngắn nhất đời mình đi đâu nhanh thế, và ngước lên nhìn đồng hồ trên tường. Anh chậm chạp đứng dậy và ôm lấy Beth, hôn khẽ nàng. Anh không thể không nhớ rằng đây là cách thông dụng nhất để người vào thăm tuồn ma túy cho tù nhân, vì thế, bộ phận an ninh luôn giám sát họ rất chặt chẽ. Vài người tù thậm chí còn nuốt ma túy để không bị phát hiện ra lúc khám người trước khi về buồng giam.
“Tạm biệt, anh yêu,” Beth nói khi anh buông nàng ra.
“Tạm biệt,” Danny nói, giọng chùng hẳn xuống. “Ồ, anh suýt quên,” anh nói và lôi ra một mảnh giấy từ túi quần bò. Chưa kịp đưa nó cho nàng thì một cai ngục đã xuất hiện và giật lấy.
“Không được đưa gì cho nhau, Cartwright.”
“Nhưng chỉ là...” Danny bắt đầu.
“Không nhưng. Đến giờ về rồi, thưa cô.”
Danny đứng nhìn Beth bế con gái bước đi. Cặp mắt anh không rời khỏi hai người cho tới khi bóng Beth khuất khỏi tầm mắt.
“Tôi phải ra khỏi đây,” anh nói to.
Viên cai ngục mở miếng giấy và đọc những từ đầu tiên Danny Cartwright viết cho Beth. “Không bao lâu nữa mình sẽ lại bên nhau.” Trông anh ta có vẻ lo lắng.
***
“Ngắn đằng sau và hai bên?” Louis hỏi người tiếp theo ngồi vào ghế của anh ta.
“Không,” Danny thì thầm. “Tôi muốn có kiểu tóc như người vừa xong.”
“Thế thì đắt đấy,” Louis nói.
“Bao nhiêu?”
“Như Nick, mười điếu thuốc một tháng.”
Danny lôi gói Marlboro dở ra. “Hôm nay, và trả trước một tháng,” Danny nói, “nếu anh làm tốt công việc của mình.”
Tay thợ cắt tóc mỉm cười khi Danny nhét lại gói thuốc vào túi.
Louis chậm rãi đi quanh ghế, thỉnh thoảng dừng lại ngắm nghía trước khi đưa ra ý kiến. “Điều đầu tiên cậu phải làm là để tóc mọc dài ra và gội đầu hai hoặc ba lần một tuần,” anh ta nói. “Nick chưa bao giờ để tóc tai bù xù, và tóc gáy anh ta hơi xoăn nhẹ,” Louis nói thêm khi dừng lại đằng sau Danny. “Cậu cũng phải cạo râu hàng ngày. Và cắt tóc mai cao hẳn lên, nếu muốn giống một người lịch sự.” Sau khi đi thêm vòng nữa, anh ta lại nói, “Nick rẽ ngôi sang trái chứ không sang phải, đây sẽ là thay đổi đầu tiên tôi làm cho cậu. Và tóc anh ta sáng hơn tóc cậu, nhưng chỉ cần vài quả canh là đủ giải quyết chuyện này.”
“Tất cả những việc đó mất bao lâu?” Danny hỏi.
“Sáu tháng, không hơn. Nhưng tôi muốn thấy cậu tối thiểu một tháng một lần.”
“Tôi có đi đâu đâu,” Danny nói. “Vậy hãy gặp tôi vào thứ Hai đầu tiên hàng tháng, vì mọi thứ phải xong xuôi trước khi phiên kháng án diễn ra. Hinh như luật sư của tôi nghĩ rằng, trông anh như thế nào lúc đứng sau vành móng ngựa cũng là vấn đề quan trọng. Tôi muốn giống một công chức, chứ không phải tội phạm.”
“Luật sư của cậu ghê gớm nhỉ,” Louis nói, quàng tấm vải xanh qua người Danny trước khi cầm tông-đơ lên. Hai mươi phút, một sự thay đổi thoáng qua đã xuất hiện. “Đừng quên,” Louis nói khi giơ gương lên cho khách hàng đắt giá của anh ta nhìn đằng sau, rồi phủi tóc khỏi vai Danny. “Sáng nào cậu cũng phải cạo râu. Và gội đầu tối thiểu hai lần một tuần nếu cậu hi vọng qua được buổi duyệt binh - như lời Nick nói nhé.”
“Về phòng giam ngay,” cai ngục Hagen quát. Ông ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy hai người tù đưa cho nhau một gói thuốc còn chưa bóc. “Tìm thấy khách hàng mới cho cái dịch vụ nhiều lựa chọn của anh rồi nhỉ, Loius?” Ông ta hỏi và nhe răng cười.
Danny và Louis im lặng.
“Buồn cười không, Cartwright,” Hagen nói. “Tôi không bao giờ cho cậu vào báo cáo vì tội đồng tính đâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook