Kẻ Mạo Danh
-
Chương 14
Alex Redmayne rời khỏi văn phòng của ngài thẩm phán một lát sau, chầm chậm đi sang phía tòa nhà bên kia, cố sắp xếp lại các ý nghĩ trong đầu. Chỉ khoảng hai trăm bước chân, sự bình yên, nhẹ nhàng của văn phòng ngài thẩm phán dã được thay thế bằng cái lạnh lẽo, ảm đạm chỉ dành cho tù nhân.
Anh dừng lại trước cánh cửa sắt màu đen nặng nề ngăn anh với những phòng giam bên dưới. Alex gõ hai tiếng, một cảnh sát lặng lẽ mở cửa ra, dẫn anh đi xuống những bậc thang đá hẹp, tới hành hang màu vàng nhạt, được những người tù có thâm niên gọi là con đường gạch vàng(1). Đến phòng số 17, Alex cảm thấy mình đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, dù anh không biết Danny sẽ phản ứng trước lời đề nghị này thế nào. Viên cảnh sát chọn ra một chiếc trong chùm chìa khóa lớn và mở cửa.
“Ông có cần cảnh sát ở đây trong lúc nói chuyện không,” anh ta lịch sự hỏi.
“Không cần đâu,” Alex trả lời.
Viên cảnh sát mở rộng cửa thép dầy 2 inch ra. “Ông có cần để cửa mở không, thưa ông?”
“Đóng vào cho tôi,” Alex trả lời và bước vào căn phòng bé xíu, chỉ có hai chiếc ghế một bàn nhỏ bằng nhựa ở giữa, trên tường là những hình vẽ theo kiểu graffiti.
“Danny đứng dậy khi thấy Alex. “Xin chào, ông Redmayne,” anh nói.
“Chào Danny,” Alex trả lời, kéo ghế ngồi đối diện Danny. Anh biết sẽ không thể một lần nữa bảo thân chủ của mình gọi anh bằng tên riêng. Alex mở tập hồ sơ chỉ có đúng một tờ giấy bên trong. “Tôi được nghe một tin tốt,” anh bắt đầu, “hay ít nhất tôi cũng hi vọng cậu cảm thấy đó là tin tốt.” Danny không biểu lộ cảm xúc gì. Anh ít khi chịu lên tiếng, trừ khi cảm thấy có điều gì đáng để nói. “Nếu cậu cảm thấy có thể thay đổi phần biện hộ, từ vô tội thành ngộ sát,” Alex tiếp tục, “tôi nghĩ quan tòa sẽ kết án khoảng năm, sáu năm, và vì cậu đã chịu án được sáu tháng, cộng thêm các hành vi tốt, cậu sẽ được ra tù chỉ sau đôi ba năm.”
Danny nhìn chằm chằm Alex đang ngồi bên kia bàn, thẳng vào mắt anh và nói, “Cút hết mẹ chúng nó đi.”
Alex gần như sốc bởi lời nói và quyết định ngay lập tức của Danny. Anh chưa bao giờ nghe thấy thân chủ của mình nói tục trong suốt sáu tháng qua.
“Nhưng Danny, hãy cân nhắc thêm chút nữa về đề nghị này,” Alex cố gắng thuyết phục. “Nếu bồi thẩm đoàn kết luận cậu phạm tội giết người, cậu sẽ phải chịu cái án hai mươi năm, thậm chí hơn. Tức là cậu sẽ không được ra tù cho tới lúc gần năm mươi tuổi. Bằng cả đời. Nhưng nếu cậu chấp nhận đề nghị của họ, chỉ hai năm sau là cậu đã có thể bắt đầu lại cuộc sống với Beth rồi.”
“Cuộc sống kiểu gì?” Danny lạnh lùng hỏi. “Khi mà ở đây người ta cũng nghĩ tôi cố tình giết bạn thân và thoát tội? Không, ông Redmayne. Tôi không giết Bernie, và nếu tôi phải mất hai mươi năm để chứng minh chuyện đó...”
“Nhưng Danny, tại sao phải mạo hiểm với phán quyết của bồi thẩm đoàn khi cậu có thể dễ dàng chấp nhận thỏa hiệp?”
“Tôi không biết từ thỏa hiệp có nghĩa gì, ông Redmayne, nhưng tôi biết mình vô tội và một khi bồi thẩm đoàn nghe thấy lời đề nghị này...”
“Không bao giờ, Danny ạ. Nếu cậu không chấp nhận, bồi thẩm đoàn cũng sẽ không biết vì sao buổi xử sáng nay bị trễ, và ngài thẩm phán cũng không nhắc đến nó trong phần tổng kết phiên xử. Phiên tòa sẽ tiếp tục như chưa có gì xảy ra.”
“Vậy cứ để thế thôi,” Danny nói.
“Có thể cậu cần chút thời gian để suy nghĩ về việc này,” Alex nói, cố không bỏ cuộc. “Cậu có thể nói chuyện với Beth. Hoặc bố mẹ cậu. Tôi bảo đảm việc hoãn buổi xử này đến sáng mai, như thế cũng đủ cho cậu cân nhắc lại về quan điểm của mình.”
“Ông có nghĩ về việc ông đang bảo tôi làm không?” Danny hỏi.
“Tôi không chắc mình hiểu ý cậu,” Alex nói.
“Nếu tôi đồng ý nhận tội ngộ sát, điều đó có nghĩa những gì Beth nói ở bục nhân chứng là dối trá. Cô ấy không nói dối, ông Redmayne. Cô ấy đã kể lại cho bồi thẩm đoàn nghe chính xác những gì diễn ra tối hôm đó.”
“Danny, có thể cậu sẽ mất hai mươi năm tới để hối hận về quyết định này.”
“Tôi có thể sống dối trá trong hai mươi năm tới, và nếu phải mất nhiều thời gian như vậy để chứng minh tôi vô tội, vẫn còn hơn việc cả thế giới tin rằng tôi đã giết bạn thân của mình.”
“Nhưng cái thế giới này mau quên lắm.”
“Tôi thì không,” Danny nói, “cả bạn bè tôi ở khu East End nữa.”
Alex định nói thêm nữa, nhưng anh biết sẽ chẳng có cách nào thay đổi được con người cứng đầu này. Anh chán nản đứng dậy. “Tôi sẽ cho họ biết quyết định của cậu,” Alex nói và đập tay vào cửa phòng giam.
Có tiếng chìa khóa tra vào ổ và vài giây sau, cánh cửa thép nặng nề mở ra.
“Ông Redmayne,” Danny nói nhanh. “Alex quay lại. “Ông thật tốt bụng, và tôi tự hào vì được ông, chứ không phải ông Pearson kia, biện hộ cho mình.”
Cánh cửa sập lại.
Anh dừng lại trước cánh cửa sắt màu đen nặng nề ngăn anh với những phòng giam bên dưới. Alex gõ hai tiếng, một cảnh sát lặng lẽ mở cửa ra, dẫn anh đi xuống những bậc thang đá hẹp, tới hành hang màu vàng nhạt, được những người tù có thâm niên gọi là con đường gạch vàng(1). Đến phòng số 17, Alex cảm thấy mình đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, dù anh không biết Danny sẽ phản ứng trước lời đề nghị này thế nào. Viên cảnh sát chọn ra một chiếc trong chùm chìa khóa lớn và mở cửa.
“Ông có cần cảnh sát ở đây trong lúc nói chuyện không,” anh ta lịch sự hỏi.
“Không cần đâu,” Alex trả lời.
Viên cảnh sát mở rộng cửa thép dầy 2 inch ra. “Ông có cần để cửa mở không, thưa ông?”
“Đóng vào cho tôi,” Alex trả lời và bước vào căn phòng bé xíu, chỉ có hai chiếc ghế một bàn nhỏ bằng nhựa ở giữa, trên tường là những hình vẽ theo kiểu graffiti.
“Danny đứng dậy khi thấy Alex. “Xin chào, ông Redmayne,” anh nói.
“Chào Danny,” Alex trả lời, kéo ghế ngồi đối diện Danny. Anh biết sẽ không thể một lần nữa bảo thân chủ của mình gọi anh bằng tên riêng. Alex mở tập hồ sơ chỉ có đúng một tờ giấy bên trong. “Tôi được nghe một tin tốt,” anh bắt đầu, “hay ít nhất tôi cũng hi vọng cậu cảm thấy đó là tin tốt.” Danny không biểu lộ cảm xúc gì. Anh ít khi chịu lên tiếng, trừ khi cảm thấy có điều gì đáng để nói. “Nếu cậu cảm thấy có thể thay đổi phần biện hộ, từ vô tội thành ngộ sát,” Alex tiếp tục, “tôi nghĩ quan tòa sẽ kết án khoảng năm, sáu năm, và vì cậu đã chịu án được sáu tháng, cộng thêm các hành vi tốt, cậu sẽ được ra tù chỉ sau đôi ba năm.”
Danny nhìn chằm chằm Alex đang ngồi bên kia bàn, thẳng vào mắt anh và nói, “Cút hết mẹ chúng nó đi.”
Alex gần như sốc bởi lời nói và quyết định ngay lập tức của Danny. Anh chưa bao giờ nghe thấy thân chủ của mình nói tục trong suốt sáu tháng qua.
“Nhưng Danny, hãy cân nhắc thêm chút nữa về đề nghị này,” Alex cố gắng thuyết phục. “Nếu bồi thẩm đoàn kết luận cậu phạm tội giết người, cậu sẽ phải chịu cái án hai mươi năm, thậm chí hơn. Tức là cậu sẽ không được ra tù cho tới lúc gần năm mươi tuổi. Bằng cả đời. Nhưng nếu cậu chấp nhận đề nghị của họ, chỉ hai năm sau là cậu đã có thể bắt đầu lại cuộc sống với Beth rồi.”
“Cuộc sống kiểu gì?” Danny lạnh lùng hỏi. “Khi mà ở đây người ta cũng nghĩ tôi cố tình giết bạn thân và thoát tội? Không, ông Redmayne. Tôi không giết Bernie, và nếu tôi phải mất hai mươi năm để chứng minh chuyện đó...”
“Nhưng Danny, tại sao phải mạo hiểm với phán quyết của bồi thẩm đoàn khi cậu có thể dễ dàng chấp nhận thỏa hiệp?”
“Tôi không biết từ thỏa hiệp có nghĩa gì, ông Redmayne, nhưng tôi biết mình vô tội và một khi bồi thẩm đoàn nghe thấy lời đề nghị này...”
“Không bao giờ, Danny ạ. Nếu cậu không chấp nhận, bồi thẩm đoàn cũng sẽ không biết vì sao buổi xử sáng nay bị trễ, và ngài thẩm phán cũng không nhắc đến nó trong phần tổng kết phiên xử. Phiên tòa sẽ tiếp tục như chưa có gì xảy ra.”
“Vậy cứ để thế thôi,” Danny nói.
“Có thể cậu cần chút thời gian để suy nghĩ về việc này,” Alex nói, cố không bỏ cuộc. “Cậu có thể nói chuyện với Beth. Hoặc bố mẹ cậu. Tôi bảo đảm việc hoãn buổi xử này đến sáng mai, như thế cũng đủ cho cậu cân nhắc lại về quan điểm của mình.”
“Ông có nghĩ về việc ông đang bảo tôi làm không?” Danny hỏi.
“Tôi không chắc mình hiểu ý cậu,” Alex nói.
“Nếu tôi đồng ý nhận tội ngộ sát, điều đó có nghĩa những gì Beth nói ở bục nhân chứng là dối trá. Cô ấy không nói dối, ông Redmayne. Cô ấy đã kể lại cho bồi thẩm đoàn nghe chính xác những gì diễn ra tối hôm đó.”
“Danny, có thể cậu sẽ mất hai mươi năm tới để hối hận về quyết định này.”
“Tôi có thể sống dối trá trong hai mươi năm tới, và nếu phải mất nhiều thời gian như vậy để chứng minh tôi vô tội, vẫn còn hơn việc cả thế giới tin rằng tôi đã giết bạn thân của mình.”
“Nhưng cái thế giới này mau quên lắm.”
“Tôi thì không,” Danny nói, “cả bạn bè tôi ở khu East End nữa.”
Alex định nói thêm nữa, nhưng anh biết sẽ chẳng có cách nào thay đổi được con người cứng đầu này. Anh chán nản đứng dậy. “Tôi sẽ cho họ biết quyết định của cậu,” Alex nói và đập tay vào cửa phòng giam.
Có tiếng chìa khóa tra vào ổ và vài giây sau, cánh cửa thép nặng nề mở ra.
“Ông Redmayne,” Danny nói nhanh. “Alex quay lại. “Ông thật tốt bụng, và tôi tự hào vì được ông, chứ không phải ông Pearson kia, biện hộ cho mình.”
Cánh cửa sập lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook