Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ
-
Chương 4
"Bạn nhỏ, nói chị nghe, em tên là gì?" Tống Sanh ngồi cạnh đứa bé, nghiêng đầu chống cằm nhìn nó.
Đứa bé vốn không muốn nói chuyện, nhưng nó cẩn thận quan sát Khuất Diễn Trọng đang lái xe, cuối cùng vẫn nhỏ giọng trả lời: "Tề Quan Hà."
"Wow, cái tên thật đẹp!" Tống Sanh cố ý wow một tiếng, tỏ vẻ hâm mộ.
Tề Quan Hà dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, nghe người khác khích lệ tên mình, trong lòng đương nhiên cao hứng. Nó áp chế cảm xúc xuống nhưng trên gương mặt đã xuất hiện ý cười. Đứa nhỏ tự cho cách xử sự của mình là đúng, dù muốn khiêm tốn nhưng vẫn nhịn không được mà khoe khoang: "Là ba em đặt, ba nói hi vọng mỗi lần em nhìn ngắm núi sông vạn dặm đều có thể nhận ra bản thân nhỏ bé, phải biết khiêm nhường."
Tống Sanh vỗ tay lần hai: "Thật lợi hại, ba của Quan Hà cũng thật lợi hại."
Nhưng cô vừa dứt lời, Tề Quan Hà vốn đang tự hào bỗng nhiên cúi đầu, nước mắt trào ra.
Nói khóc liền khóc, đứa bé dọa Tống Sanh hoảng sợ, bản thân không biết đã làm gì khiến nó xúc động như vậy. Cô vốn muốn dỗ nó vui lên một chút, dù sao thiếu chút đã bị bắt cóc, trong lòng chắc hẳn sẽ có bóng ma.
Cô luống cuống chân tay "A" một tiếng, vội vàng vuốt nhẹ sống lưng của Tề Quan Hà, phát hiện nó vô cùng gầy yếu, càng thêm thương cảm, hỏi: "Quan Hà sao vậy? Có phải sợ hãi lắm không? Không sao không sao, chúng ta tới cục cảnh sát sẽ lập tức gọi điện cho ba em được không? Ông ấy chắc chắn đang rất lo lắng..."
Tống Sanh còn chưa nói xong, Tề Quan Hà đã nức nở cắt ngang: "Ba em chết rồi."
Nhất thời Tống Sanh không biết phải nói thế nào. Cô càng thêm cẩn thận ôm lấy bả vai đứa bé, cúi đầu nhìn nó, thử hỏi: "Em đừng khóc, không có ba thì có mẹ, phải không?"
Cô không dám nhắc tới ba của Tề Quan Hà, cho nên liền nghĩ tới mẹ đứa bé. Ai ngờ, Tề Quan Hà vốn đang lặng lẽ lau nước mắt càng thêm kích động: "Em không cần mẹ! Em không cần mẹ, em hận mẹ!"
Khuất Diễn Trọng đang nghiêm túc lái xe nghe tiếng hét của Tề Quan Hà, ánh mắt lập tức thay đổi nhưng nhanh chóng về bình thường. Từ kính chiếu hậu, anh thầm quan sát Tề Quan Hà ngồi sau, tựa hồ nghĩ tới gì đó. Anh lại nhìn Tống Sanh bên cạnh, cuối cùng chậm rãi dời ánh mắt đi. Hành động này, Tống Sanh và Tề Quan Hà đều không phát hiện.
Tống Sanh nghe đứa nhỏ nói vậy trong lòng càng cảm thấy không hiểu, cô không biết vì sao đứa nhỏ này lại ghét mẹ mình như vậy, nhưng nhìn nó gầy yếu như thế, chắc hẳn là không được chăm sóc đàng hoàng.
Cô không biết tình hình cụ thể, nhất thời lúng túng không biết nói sao cho đúng, dứt khoát cắn răng ôm Tề Quan Hà vào lòng, vỗ lưng an ủi.
"Nam tử hán đại trượng phu có thể khóc, nhưng khóc xong phải trở nên kiên cường, tên của em là Quan Hà, sông núi rộng lớn, cất giữ rất nhiều đồ vật, vô cùng lợi hại. Em cũng phải giống như cái tên của mình, phải kiên cường có biết không?" Tống Sanh mặc kệ đứa nhỏ nghe có hiểu hay không, chỉ hoảng loạn vỗ lưng nó.
Cũng không biết có phải lời này có tác dụng hay không, Tề Quan Hà ngừng khóc. Tống Sanh còn đang do dự không biết có nên hỏi tình hình hay không, nói không chừng cô có thể giúp đỡ, nhưng nhìn đứa nhỏ còn đang run rẩy trong lòng mình, cô lại không đành lòng. Lúc này đừng tiếp tục nhắc tới thì tốt hơn.
Không khí trong xe có chút ngưng trọng, Tống Sanh nghĩ nghĩ, sau đó xoa đầu Tề Quan Hà, cười nói: "Ha ha, nhìn em xem, khuôn mặt giống hệt con mèo hoa."
Sắc mặt Tề Quan Hà cứng đờ, nhanh chóng dùng tay áo lau mặt. Tay áo kia vốn đã dơ bẩn, lúc này bị nó làm cho ô uế hơn, hơn nữa gương mặt cũng không thể lau khô. Đứa nhỏ bẹp miệng, bò ra khỏi lòng Tống Sanh, ngồi vào một góc.
Tống Sanh cũng nhích qua, dịu dàng nói: "A, em tức giận rồi, chỉ có em bé mới vì chuyện như vậy mà tức giận."
"Em không phải em bé."
"Vậy em đừng giận nữa. Cười một cái cho chị xem, con mèo nhỏ."
Tề Quan Hà bĩu môi, quay đầu không thèm nhìn cô, cầm ống tay áo tiếp tục lau mặt. Tống Sanh định giúp đỡ nó, nhưng phát hiện bản thân không mang theo khăn giấy.
"Khăn giấy." Đúng lúc này, trong xe vang lên giọng nói nhàn nhạt, đồng thời duỗi tay đưa qua một hộp khăn giấy.
Từ lúc hai người lên xe, Khuất Diễn Trọng chưa nói câu nào, chỉ lẳng lặng lái xe, thậm chí ngay cả nhìn bọn họ cũng không. Hiện tại anh vừa lên tiếng, mặc kệ là Tề Quan Hà đang tức giận hay Tống Sanh cười hì hì đều theo bản năng ngồi thẳng lưng.
Tống Sanh vội nhích lên nhận lấy, thấy hai mắt vị giáo sư này vẫn lạnh lùng nhìn phía trước, cô thầm chậc lưỡi.
Vị này không thích dơ bẩn này cũng không thích ầm ĩ luôn sao?
Cô rút ra một tờ khăn giấy, nhích lại gần Tề Quan Hà, thấp giọng: "Nào lại đây, để chị lau mặt cho em."
Thấy Tề Quan Hà không chịu, Tống Sanh liền liếc nhìn Khuất Diễn Trọng đang lái xe, nói nhỏ: "Đừng ồn, giáo sư Khuất sẽ tức giận đấy. Thầy ấy mà tức giận thì rất đáng sợ, một dao chém xuống." Tống Sanh đặt tay lên cổ làm ví dụ, "Một dao là chết ngay."
Cách hù dọa của Tống Sanh quả nhiên có hiệu quả, Tề Quan Hà cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe lời, thành thật để cô lau mặt, ánh mắt cũng không dám nhìn Khuất Diễn Trọng. Kỳ thật lời của cô căn bản chỉ lừa được đứa bé ba tuổi, đổi lại là người khác Tề Quan Hà chắc chắn không tin, nhưng từ lúc bọn họ lên xe Khuất Diễn Trọng không nói một câu, gương mặt không chút biểu cảm thật sự dọa đứa nhỏ sợ.
Tống Sanh vừa lau mặt cho đứa nhỏ vừa thầm hâm mộ, giáo sư Khuất không hổ là giáo sư Khuất, không nói một câu cũng có thể dọa được người khác, quả đúng là bá vương trong truyền thuyết. Nếu cô cũng giống giáo sư Khuất có loại khí thế này, đám tiểu ma vương thích diễu võ dương oai ngoài kia không phải đều ngoan ngoãn nghe lời cô sao?
Đáng tiếc, Tống Sanh thích trẻ con, hoàn toàn không thể làm ra bộ dáng hung ác đó. Nhìn gương mặt Tề Quan Hà đã được lau sạch, cô cười hì hì, thừa cơ nhéo má. Đứa nhỏ tuy giận nhưng không dám lên tiếng, chỉ nhìn Khuất Diễn Trọng ngồi trước, lẳng lặng nuốt ủy khuất xuống bụng.
Tống Sanh càng chơi càng thích, nhưng trong bụng bỗng nhiên truyền tới tiếng ục ục khiến cô mất hứng. Ho một tiếng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nhẹ nhàng huýt sáo làm bộ nghiêm túc. Nhưng Tề Quan Hà lại ngay thời điểm này lên tiếng: "Vừa rồi bụng chị kêu, chị cũng đói bụng sao?"
Nghĩ gì nói đó, một chút mặt mũi cũng không cho chị gái! Tống Sanh ảo não cắn răng, quay đầu nhéo má Tề Quan Hà. Sau đó, cái bụng của đứa nhỏ cũng truyền tới tiếng ục ục, thậm chí còn lớn hơn.
Hết đợt này tới đợt khác, bụng hai người không ngừng kêu, càng xấu hổ càng không khống chế được. Vốn một lớn một nhỏ chỉ lẳng lặng nhìn nhau, sau đó bỗng nhiên cười rộ thành tiếng. Bọn họ cũng không dám cười lớn, chỉ dám nhỏ giọng hi hi ha ha.
Đúng lúc này, chiếc xe ngừng lại. Tống Sanh nhìn ra ngoài mới phát hiện nơi này chưa phải nội thành, thật không biết giáo sư Khuất vì sao lại đột nhiên cho xe dừng?
Khuất Diễn Trọng nhìn ra phía sau, nói: "Ăn cơm."
Tống Sanh lập tức hiểu ra, hiện tại chưa tới giờ cơm, đương nhiên không phải giáo sư Khuất đói bụng, anh ấy dừng xe là vì nghe tiếng bụng bọn họ kêu gào. Không lẽ giáo sư Khuất là người ngoài lạnh trong nóng?
Nói mặt lạnh thì cũng không phải, anh ấy chẳng qua là luôn duy trì sự bình tĩnh như nước mà thôi. Cho nên, cái người sắc mặt mười phần lạnh này, trái tim có tới tám phần nóng.
Tống Sanh nắm tay Tề Quan Hà, hai người cặp mang mắt sáng rực đi theo Khuất Diễn Trọng. Tống Sanh cười ha ha khen ngợi người đi trước: "Giáo sư Khuất, anh đúng là người tốt, Quan Hà em nói xem có phải hay không?"
"Vâng." Tề Quan Hà lúc này cũng không còn sợ hãi, trong lòng chỉ nghĩ tới việc ăn, liên tục gật đầu nuốt nước miếng.
Khuất Diễn Trọng bề ngoài tuy đơn giản nhưng cả người toát ra vẻ anh phạm, chỉ giơ tay nhấc chân cũng đủ chứng tỏ mình là người đàn ông thành thục ưu nhã. Tống Sanh ăn mặc giống sinh viên, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân nhiệt huyết, thân hình hấp dẫn, khuôn mặt tiếu lệ, lúm đồng tiền trên má đặc biệt đáng yêu. Mà quần áo của Tề Quan Hà tuy có chút dơ bẩn nhưng khuôn mặt nhỏ bé lại trắng nõn đáng yêu.
Ba người cứ như vậy cùng đi tới khách sạn, thu hút biết bao cặp mắt. Người hấp dẫn nhiều nhất chính là vị giáo sư Khuất đi đầu kia. Mãi tới khi bọn họ vào chỗ, những ánh mắt xung quanh mới dần tan đi. Khuất Diễn Trọng thấy bàn ghế sạch sẽ, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống. Tống Sanh và Tề Quan Hà ngoan ngoãn ngồi đối diện.
"Cô gọi món đi."
Khuất Diễn Trọng đã nói vậy, Tống Sanh đương nhiên không khách khí, lập tức kéo menu tới trước mặt mình, cùng Tề Quan Hà, một lớn một nhỏ sột soạt thảo luận nên ăn cái gì. Bàn bạc xong, cô nói với nhân viên đứng cạnh, lúc này Khuất Diễn Trọng lại lên tiếng: "Mang hai chén cháo lên trước."
Tống Sanh và Tề Quan Hà cầm đũa nhón chân ngồi chờ. Rất nhanh, cháo được mang lên, còn cả mấy đĩa điểm tâm. Hai người nhanh chóng húp hết cháo, cháo ấm vào bụng lập tức làm bụng đói trở nên dễ chịu.
Hiện tại không phải giờ cơm nên các món còn lại rất nhanh cũng được dọn lên.
Tống Sanh muốn ăn cơm, vừa cầm đũa lên mới phát hiện Khuất Diễn Trọng ngồi đối diện căn bản chưa ăn gì.
"Giáo sư Khuất, anh không ăn sao?"
Khuất Diễn Trọng lẳng lặng ngồi đó, không biết đang nhìn cái gì. Nghe Tống Sanh hỏi, anh vẫn dùng nghĩ khí bình bình để trả lời: "Tôi không ăn cơm bên ngoài."
Tống Sanh lập tức nhận ra vấn đề. Giáo sư Khuất ưa sạch sẽ này đương nhiên sẽ ăn đồ ở nhà, có điều nếu nấu không kịp, chẳng lẽ anh ta sẽ để bụng đói, không ăn gì sao?
Bên ngoài có bao nhiêu món ngon như vậy, giáo sư Khuất đều không ăn?
Trời ạ, cuộc đời có bao nhiêu thứ thú vị, cứ thế mà bỏ qua thật đáng tiếc!
Tống Sanh có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được, chỉ biết ngậm đũa, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Khuất Diễn Trọng. Cuộc đời giáo sư Khuất nhàm chán đơn điệu như vậy, khó trách gương mặt không chút gợn sóng.
Cô nhìn Khuất Diễn Trọng một lúc lâu, lúc này anh quay đầu nhìn cô, không hỏi cái gì, chỉ bình tĩnh như vậy nhìn.
Tống Sanh liền vùi đầu ăn cơm, không dám nhìn anh nữa. Ngay tại thời điểm mắt mũi cô đều dồn vào đĩa thịt, Tề Quan Hà lại đẩy đĩa rau xanh tới trước mặt cô. Cô lập tức nổi cơn điên, trực tiếp đẩy đĩa rau về cho đứa nhỏ.
"Trẻ con không được kén ăn, phải ăn nhiều rau vào, em xem em gầy như vậy là vì dinh dưỡng không cân đối đấy." Nói xong, cô rạo rực kéo đĩa thịt tới trước mặt mình.
Tề Quan Hà dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô: "Người lớn lúc nào cũng vậy, thứ mình không thích ăn thì bắt người khác ăn."
Tống Sanh nhướng mày, ý nói: Là vậy đấy, em làm gì được chị?
Tề Quan Hà hầm hừ gặp rau vào chén của Tống Sanh, Tống Sanh cũng không chịu thua kém, lập tức gặp miếng rau lớn hơn vào chén đứa nhỏ.
Mắt nhìn hai người đối diện trình diễn màn đại chiến rau xanh, Khuất Diễn Trọng bỗng nhiên lên tiếng: "Rau xanh, ăn hết."
"Hả?" Hai người lập tức dừng lại, cùng ngồi thẳng lưng, đau khổ ăn hết rau xanh.
Đứa bé vốn không muốn nói chuyện, nhưng nó cẩn thận quan sát Khuất Diễn Trọng đang lái xe, cuối cùng vẫn nhỏ giọng trả lời: "Tề Quan Hà."
"Wow, cái tên thật đẹp!" Tống Sanh cố ý wow một tiếng, tỏ vẻ hâm mộ.
Tề Quan Hà dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, nghe người khác khích lệ tên mình, trong lòng đương nhiên cao hứng. Nó áp chế cảm xúc xuống nhưng trên gương mặt đã xuất hiện ý cười. Đứa nhỏ tự cho cách xử sự của mình là đúng, dù muốn khiêm tốn nhưng vẫn nhịn không được mà khoe khoang: "Là ba em đặt, ba nói hi vọng mỗi lần em nhìn ngắm núi sông vạn dặm đều có thể nhận ra bản thân nhỏ bé, phải biết khiêm nhường."
Tống Sanh vỗ tay lần hai: "Thật lợi hại, ba của Quan Hà cũng thật lợi hại."
Nhưng cô vừa dứt lời, Tề Quan Hà vốn đang tự hào bỗng nhiên cúi đầu, nước mắt trào ra.
Nói khóc liền khóc, đứa bé dọa Tống Sanh hoảng sợ, bản thân không biết đã làm gì khiến nó xúc động như vậy. Cô vốn muốn dỗ nó vui lên một chút, dù sao thiếu chút đã bị bắt cóc, trong lòng chắc hẳn sẽ có bóng ma.
Cô luống cuống chân tay "A" một tiếng, vội vàng vuốt nhẹ sống lưng của Tề Quan Hà, phát hiện nó vô cùng gầy yếu, càng thêm thương cảm, hỏi: "Quan Hà sao vậy? Có phải sợ hãi lắm không? Không sao không sao, chúng ta tới cục cảnh sát sẽ lập tức gọi điện cho ba em được không? Ông ấy chắc chắn đang rất lo lắng..."
Tống Sanh còn chưa nói xong, Tề Quan Hà đã nức nở cắt ngang: "Ba em chết rồi."
Nhất thời Tống Sanh không biết phải nói thế nào. Cô càng thêm cẩn thận ôm lấy bả vai đứa bé, cúi đầu nhìn nó, thử hỏi: "Em đừng khóc, không có ba thì có mẹ, phải không?"
Cô không dám nhắc tới ba của Tề Quan Hà, cho nên liền nghĩ tới mẹ đứa bé. Ai ngờ, Tề Quan Hà vốn đang lặng lẽ lau nước mắt càng thêm kích động: "Em không cần mẹ! Em không cần mẹ, em hận mẹ!"
Khuất Diễn Trọng đang nghiêm túc lái xe nghe tiếng hét của Tề Quan Hà, ánh mắt lập tức thay đổi nhưng nhanh chóng về bình thường. Từ kính chiếu hậu, anh thầm quan sát Tề Quan Hà ngồi sau, tựa hồ nghĩ tới gì đó. Anh lại nhìn Tống Sanh bên cạnh, cuối cùng chậm rãi dời ánh mắt đi. Hành động này, Tống Sanh và Tề Quan Hà đều không phát hiện.
Tống Sanh nghe đứa nhỏ nói vậy trong lòng càng cảm thấy không hiểu, cô không biết vì sao đứa nhỏ này lại ghét mẹ mình như vậy, nhưng nhìn nó gầy yếu như thế, chắc hẳn là không được chăm sóc đàng hoàng.
Cô không biết tình hình cụ thể, nhất thời lúng túng không biết nói sao cho đúng, dứt khoát cắn răng ôm Tề Quan Hà vào lòng, vỗ lưng an ủi.
"Nam tử hán đại trượng phu có thể khóc, nhưng khóc xong phải trở nên kiên cường, tên của em là Quan Hà, sông núi rộng lớn, cất giữ rất nhiều đồ vật, vô cùng lợi hại. Em cũng phải giống như cái tên của mình, phải kiên cường có biết không?" Tống Sanh mặc kệ đứa nhỏ nghe có hiểu hay không, chỉ hoảng loạn vỗ lưng nó.
Cũng không biết có phải lời này có tác dụng hay không, Tề Quan Hà ngừng khóc. Tống Sanh còn đang do dự không biết có nên hỏi tình hình hay không, nói không chừng cô có thể giúp đỡ, nhưng nhìn đứa nhỏ còn đang run rẩy trong lòng mình, cô lại không đành lòng. Lúc này đừng tiếp tục nhắc tới thì tốt hơn.
Không khí trong xe có chút ngưng trọng, Tống Sanh nghĩ nghĩ, sau đó xoa đầu Tề Quan Hà, cười nói: "Ha ha, nhìn em xem, khuôn mặt giống hệt con mèo hoa."
Sắc mặt Tề Quan Hà cứng đờ, nhanh chóng dùng tay áo lau mặt. Tay áo kia vốn đã dơ bẩn, lúc này bị nó làm cho ô uế hơn, hơn nữa gương mặt cũng không thể lau khô. Đứa nhỏ bẹp miệng, bò ra khỏi lòng Tống Sanh, ngồi vào một góc.
Tống Sanh cũng nhích qua, dịu dàng nói: "A, em tức giận rồi, chỉ có em bé mới vì chuyện như vậy mà tức giận."
"Em không phải em bé."
"Vậy em đừng giận nữa. Cười một cái cho chị xem, con mèo nhỏ."
Tề Quan Hà bĩu môi, quay đầu không thèm nhìn cô, cầm ống tay áo tiếp tục lau mặt. Tống Sanh định giúp đỡ nó, nhưng phát hiện bản thân không mang theo khăn giấy.
"Khăn giấy." Đúng lúc này, trong xe vang lên giọng nói nhàn nhạt, đồng thời duỗi tay đưa qua một hộp khăn giấy.
Từ lúc hai người lên xe, Khuất Diễn Trọng chưa nói câu nào, chỉ lẳng lặng lái xe, thậm chí ngay cả nhìn bọn họ cũng không. Hiện tại anh vừa lên tiếng, mặc kệ là Tề Quan Hà đang tức giận hay Tống Sanh cười hì hì đều theo bản năng ngồi thẳng lưng.
Tống Sanh vội nhích lên nhận lấy, thấy hai mắt vị giáo sư này vẫn lạnh lùng nhìn phía trước, cô thầm chậc lưỡi.
Vị này không thích dơ bẩn này cũng không thích ầm ĩ luôn sao?
Cô rút ra một tờ khăn giấy, nhích lại gần Tề Quan Hà, thấp giọng: "Nào lại đây, để chị lau mặt cho em."
Thấy Tề Quan Hà không chịu, Tống Sanh liền liếc nhìn Khuất Diễn Trọng đang lái xe, nói nhỏ: "Đừng ồn, giáo sư Khuất sẽ tức giận đấy. Thầy ấy mà tức giận thì rất đáng sợ, một dao chém xuống." Tống Sanh đặt tay lên cổ làm ví dụ, "Một dao là chết ngay."
Cách hù dọa của Tống Sanh quả nhiên có hiệu quả, Tề Quan Hà cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe lời, thành thật để cô lau mặt, ánh mắt cũng không dám nhìn Khuất Diễn Trọng. Kỳ thật lời của cô căn bản chỉ lừa được đứa bé ba tuổi, đổi lại là người khác Tề Quan Hà chắc chắn không tin, nhưng từ lúc bọn họ lên xe Khuất Diễn Trọng không nói một câu, gương mặt không chút biểu cảm thật sự dọa đứa nhỏ sợ.
Tống Sanh vừa lau mặt cho đứa nhỏ vừa thầm hâm mộ, giáo sư Khuất không hổ là giáo sư Khuất, không nói một câu cũng có thể dọa được người khác, quả đúng là bá vương trong truyền thuyết. Nếu cô cũng giống giáo sư Khuất có loại khí thế này, đám tiểu ma vương thích diễu võ dương oai ngoài kia không phải đều ngoan ngoãn nghe lời cô sao?
Đáng tiếc, Tống Sanh thích trẻ con, hoàn toàn không thể làm ra bộ dáng hung ác đó. Nhìn gương mặt Tề Quan Hà đã được lau sạch, cô cười hì hì, thừa cơ nhéo má. Đứa nhỏ tuy giận nhưng không dám lên tiếng, chỉ nhìn Khuất Diễn Trọng ngồi trước, lẳng lặng nuốt ủy khuất xuống bụng.
Tống Sanh càng chơi càng thích, nhưng trong bụng bỗng nhiên truyền tới tiếng ục ục khiến cô mất hứng. Ho một tiếng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nhẹ nhàng huýt sáo làm bộ nghiêm túc. Nhưng Tề Quan Hà lại ngay thời điểm này lên tiếng: "Vừa rồi bụng chị kêu, chị cũng đói bụng sao?"
Nghĩ gì nói đó, một chút mặt mũi cũng không cho chị gái! Tống Sanh ảo não cắn răng, quay đầu nhéo má Tề Quan Hà. Sau đó, cái bụng của đứa nhỏ cũng truyền tới tiếng ục ục, thậm chí còn lớn hơn.
Hết đợt này tới đợt khác, bụng hai người không ngừng kêu, càng xấu hổ càng không khống chế được. Vốn một lớn một nhỏ chỉ lẳng lặng nhìn nhau, sau đó bỗng nhiên cười rộ thành tiếng. Bọn họ cũng không dám cười lớn, chỉ dám nhỏ giọng hi hi ha ha.
Đúng lúc này, chiếc xe ngừng lại. Tống Sanh nhìn ra ngoài mới phát hiện nơi này chưa phải nội thành, thật không biết giáo sư Khuất vì sao lại đột nhiên cho xe dừng?
Khuất Diễn Trọng nhìn ra phía sau, nói: "Ăn cơm."
Tống Sanh lập tức hiểu ra, hiện tại chưa tới giờ cơm, đương nhiên không phải giáo sư Khuất đói bụng, anh ấy dừng xe là vì nghe tiếng bụng bọn họ kêu gào. Không lẽ giáo sư Khuất là người ngoài lạnh trong nóng?
Nói mặt lạnh thì cũng không phải, anh ấy chẳng qua là luôn duy trì sự bình tĩnh như nước mà thôi. Cho nên, cái người sắc mặt mười phần lạnh này, trái tim có tới tám phần nóng.
Tống Sanh nắm tay Tề Quan Hà, hai người cặp mang mắt sáng rực đi theo Khuất Diễn Trọng. Tống Sanh cười ha ha khen ngợi người đi trước: "Giáo sư Khuất, anh đúng là người tốt, Quan Hà em nói xem có phải hay không?"
"Vâng." Tề Quan Hà lúc này cũng không còn sợ hãi, trong lòng chỉ nghĩ tới việc ăn, liên tục gật đầu nuốt nước miếng.
Khuất Diễn Trọng bề ngoài tuy đơn giản nhưng cả người toát ra vẻ anh phạm, chỉ giơ tay nhấc chân cũng đủ chứng tỏ mình là người đàn ông thành thục ưu nhã. Tống Sanh ăn mặc giống sinh viên, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân nhiệt huyết, thân hình hấp dẫn, khuôn mặt tiếu lệ, lúm đồng tiền trên má đặc biệt đáng yêu. Mà quần áo của Tề Quan Hà tuy có chút dơ bẩn nhưng khuôn mặt nhỏ bé lại trắng nõn đáng yêu.
Ba người cứ như vậy cùng đi tới khách sạn, thu hút biết bao cặp mắt. Người hấp dẫn nhiều nhất chính là vị giáo sư Khuất đi đầu kia. Mãi tới khi bọn họ vào chỗ, những ánh mắt xung quanh mới dần tan đi. Khuất Diễn Trọng thấy bàn ghế sạch sẽ, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống. Tống Sanh và Tề Quan Hà ngoan ngoãn ngồi đối diện.
"Cô gọi món đi."
Khuất Diễn Trọng đã nói vậy, Tống Sanh đương nhiên không khách khí, lập tức kéo menu tới trước mặt mình, cùng Tề Quan Hà, một lớn một nhỏ sột soạt thảo luận nên ăn cái gì. Bàn bạc xong, cô nói với nhân viên đứng cạnh, lúc này Khuất Diễn Trọng lại lên tiếng: "Mang hai chén cháo lên trước."
Tống Sanh và Tề Quan Hà cầm đũa nhón chân ngồi chờ. Rất nhanh, cháo được mang lên, còn cả mấy đĩa điểm tâm. Hai người nhanh chóng húp hết cháo, cháo ấm vào bụng lập tức làm bụng đói trở nên dễ chịu.
Hiện tại không phải giờ cơm nên các món còn lại rất nhanh cũng được dọn lên.
Tống Sanh muốn ăn cơm, vừa cầm đũa lên mới phát hiện Khuất Diễn Trọng ngồi đối diện căn bản chưa ăn gì.
"Giáo sư Khuất, anh không ăn sao?"
Khuất Diễn Trọng lẳng lặng ngồi đó, không biết đang nhìn cái gì. Nghe Tống Sanh hỏi, anh vẫn dùng nghĩ khí bình bình để trả lời: "Tôi không ăn cơm bên ngoài."
Tống Sanh lập tức nhận ra vấn đề. Giáo sư Khuất ưa sạch sẽ này đương nhiên sẽ ăn đồ ở nhà, có điều nếu nấu không kịp, chẳng lẽ anh ta sẽ để bụng đói, không ăn gì sao?
Bên ngoài có bao nhiêu món ngon như vậy, giáo sư Khuất đều không ăn?
Trời ạ, cuộc đời có bao nhiêu thứ thú vị, cứ thế mà bỏ qua thật đáng tiếc!
Tống Sanh có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được, chỉ biết ngậm đũa, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Khuất Diễn Trọng. Cuộc đời giáo sư Khuất nhàm chán đơn điệu như vậy, khó trách gương mặt không chút gợn sóng.
Cô nhìn Khuất Diễn Trọng một lúc lâu, lúc này anh quay đầu nhìn cô, không hỏi cái gì, chỉ bình tĩnh như vậy nhìn.
Tống Sanh liền vùi đầu ăn cơm, không dám nhìn anh nữa. Ngay tại thời điểm mắt mũi cô đều dồn vào đĩa thịt, Tề Quan Hà lại đẩy đĩa rau xanh tới trước mặt cô. Cô lập tức nổi cơn điên, trực tiếp đẩy đĩa rau về cho đứa nhỏ.
"Trẻ con không được kén ăn, phải ăn nhiều rau vào, em xem em gầy như vậy là vì dinh dưỡng không cân đối đấy." Nói xong, cô rạo rực kéo đĩa thịt tới trước mặt mình.
Tề Quan Hà dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô: "Người lớn lúc nào cũng vậy, thứ mình không thích ăn thì bắt người khác ăn."
Tống Sanh nhướng mày, ý nói: Là vậy đấy, em làm gì được chị?
Tề Quan Hà hầm hừ gặp rau vào chén của Tống Sanh, Tống Sanh cũng không chịu thua kém, lập tức gặp miếng rau lớn hơn vào chén đứa nhỏ.
Mắt nhìn hai người đối diện trình diễn màn đại chiến rau xanh, Khuất Diễn Trọng bỗng nhiên lên tiếng: "Rau xanh, ăn hết."
"Hả?" Hai người lập tức dừng lại, cùng ngồi thẳng lưng, đau khổ ăn hết rau xanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook