Người đàn ông đeo kính này tên là Vương Sơn, là một thám tử tư.
Mấy năm nay, Hứa Nhược Phi vẫn thuê Vương Sơn ở trong nước tìm tin của mẹ Vương.
Sáu năm phía trước cô vội vàng trốn ra nước ngoài, thật vất vả mới ổn định, việc đầu tiên là cho người đi tìm mẹ Vương.
Lúc ấy, người duy nhất khiến cô không nỡ bỏ cũng chỉ có mẹ Vương mà thôi.
Dù sao mẹ Vương cũng nuôi cô mười mấy năm trời, trong lòng cô bà ấy như mẹ của cô vậy.
Hứa Nhược Phi không biết ba mẹ ruột là ai, cũng từng nghĩ tới việc đi tìm.
Nhưng mỗi lần có ý tưởng này, cô lại nhanh chóng gạt bỏ.
Lúc trước, chính bọn họ nhẫn tâm đưa cô vào trại trẻ mồ côi, cho nên Hứa Nhược Phi hoàn toàn không có chút tình cảm nào với ba mẹ ruột của mình.
Thế giới này, trừ hai bé con thì mẹ Vương chính là người thân duy nhất của cô.
Nhưng rốt cuộc mẹ Vương đi đâu rồi?
Ban đầu cô còn cho rằng Hứa Nhược Mộng ra tay với mẹ Vương, nhưng sau lại nghe nói Hứa Nhược Mộng cũng luôn âm thầm tìm kiếm mẹ Vương.
Mà mẹ Vương lại bí ẩn mà biến mất.

Từ đầu đến cuối, Hứa Nhược Phi đều không tra được nửa phần dấu vết để lại.
Vương Sơn đẩy gọng kính viền vàng của mình, hờ hững nói: “Lần này tìm được chút tin tức, lần cuối cùng mẹ Vương xuất hiện là ở biệt thự Tiêu Sơn.

Đây là ảnh từ camera theo dõi, mượn kỹ thuật của chúng tôi lấy được!”
Vương Sơn rút một tấm ảnh trong cặp ra, đẩy đến trước mặt Hứa Nhược Phi.
Có thể tìm được ảnh từ camera theo dõi vài năm trước đã thật không tệ.

Cho nên tấm ảnh này cũng không quá rõ ràng, nhưng Hứa Nhược Phi vẫn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra là mẹ Vương nuôi cô từ nhỏ đến lớn.
Thoáng cái, mắt Hứa Nhược Phi trở nên ướt át.
“Mẹ Vương đi biệt thự Tiêu Sơn làm gì?” Hứa Nhược Phi khó hiểu.
Biệt thự Tiêu Sơn không phải là nơi cả nhà Hứa Nhược Mộng ở à?
Mẹ Vương là người nhà họ Hứa tìm tới chăm sóc cô, chẳng lẽ lần đó mẹ Vướng muốn tới chào tạm biệt?
Không hiểu sao, Hứa Nhược Phi luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Vì sao sau khi mẹ Vương đi biệt thự Tiêu Sơn lại như bốc hơi khỏi thế gian vậy?
Còn có, mẹ Vương thật sự chỉ là bảo mẫu bình thường sao?
Tay nghề điều chế nước hoa kì diệu của Hứa Nhược Phi đều do mẹ Vượng dạy cô.
Trước đây cô vốn cũng rất tò mò thân phận mẹ Vương, nhưng mẹ Vương lại luôn miệng khẳng định mình chỉ là bà già người ta tìm tới làm việc thôi.
Giờ Hứa Nhược Phi lại bắt đầu nghi ngờ thân phận mẹ Vương.
Có tay nghề điều chế nước hoa như thế, nơi nào mà không kiếm được tiền chứ? Sao đến mức phải ăn nhờ ở đậu làm một bảo mẫu tầm thường?
Cô cảm thấy đau đầu, vươn tay day trán.


Chuyện này ngày càng phức tạp!
“Cảm ơn anh, tôi sẽ định kỳ trả công vào thẻ cho anh, phiền anh tiếp tục tra giúp tôi!”
“Cô Hứa khách sáo quá, đều là chuyện tôi cần làm!”
Hứa Nhược Phi mỉm cười không nói gì, cất ảnh vào túi xách của mình, đứng dậy ra khỏi quán cà phê.
Trong căn hộ Hứa Nhược Phi mới thuê, hai đứa nhỏ kia cũng không an phận nghe cô nói ngồi xem tivi.
Hứa Đình Phong nghiêm mặt mở laptop của Hứa Nhược Phi ra.

Hứa Nhược Hy bên cạnh thấy thế thì ngây ngốc nhìn anh trai: “Anh, mẹ bảo không được chạm vào máy tính của mẹ.

Từ lần trước anh xâm nhập hệ thống công ty của ba mẹ đã không cho anh chạm vào máy tính nữa rồi cơ mà! Anh chẳng nghe lời gì cả, không ngoan!” Nói xong, Hứa Nhược Hy phồng mang trợn má, khép laptop lại.

Hứa Đình Phong bình thản lườm em gái một cái, trong mắt cảnh cáo không thành lời.

Hứa Nhược Hy hơi sợ rụt cổ lại, nhỏ giọng nói thầm: “Anh lại làm em sơ, cẩn thận mẹ biết lại đánh đòn anh cho xem!” “Đừng ồn!” Hứa Đình Phong nghe Hứa Nhược Hy ríu ra ríu rít chỉ cảm thấy đau đầu.


Cậu nhóc đẩy Hứa Nhược Hy ra, mở máy tính, mật mã bên trên hoàn toàn vô dụng.

Trên màn hình chính, hòm mail lấp lóe, Hứa Đình Phong thuần thục bấm mở.

Đây là thư Hứa Nhược Mộng gửi tới, nội dung là hỏi xem khi nào Hứa Nhược Phi có thời gian gặp mặt?
Hứa Đình Phong cười lạnh, dáng vẻ hoàn toàn là Lê Đình Nam thu nhỏ.
“Có phải bà cô xấu xa kia lại gửi thư cho mẹ không? Anh ơi anh, anh trả lời bà cô đi, chúng ta phải bảo vệ mẹ!”
Giọng nói non nớt của Hứa Nhược Hy đầy kiên định.
Hứa Đình Phong không nhanh không chậm xóa bỏ thư Hứa Nhược Mộng gửi tới.
Bà cô xấu xa muốn gặp mẹ? Nằm mơ đi thôi.
“Anh giỏi quá!” Hứa Nhược Hy vỗ tay nhỏ trầm trồ khen.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương