Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược
Chương 12: Đốt lửa trại - Ngắm sao

Sau khi tắm rửa và ăn cơm Kỳ Vân mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô đang ngồi xếp đồ vào ba lô thì có mấy người trong đội từ bên ngoài bước về phía cô.

"Kỳ Vân cậu không sao chứ? Xin lỗi là đồng đội mà tụi tớ không để ý đến cậu." Dù sao Kỳ Vân cũng là thành viên của đội, cô mất tích mà không ai biết thì cả đội cũng có trách nhiệm. May mắn cuối cùng cũng không có việc gì.

"Không sao! Tớ cũng có lỗi, bây giờ ổn rồi." Là cô không đúng, tự ý rời vị trí mà không thông báo, vì vậy không thể trách ai. Chỉ tại bản thân không suy nghĩ thấu đáo. Cũng may có Trần giáo sư, không biết bây giờ anh làm gì. Ban nảy cõng cô đi một đoạn đường dài chắc tốn không ít sức lực.

Mấy cô bạn gái còn nắm tay cô tỏ vẻ mong cô tha thứ. Ánh mắt rất chân thành. Làm cô thấy đều tại mình gây họa.

"Lửa trại đã đốt rồi, Kỳ Vân chúng ta ra kia chơi đi." Một cô bạn hào hứng chỉ tay về phía xa.

Kỳ Vân đi một ngày dài vô cùng mệt mỏi, còn bị kẹt trong rừng cho dù bây giờ đã bình an nhưng trong lòng vẫn còn chấn động. Thật sự bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi. Nhưng nếu từ chối có lẽ họ cho rằng cô không tha thứ, chấp nhất chuyện nhỏ nhặt, lại không biết cách cư xử, như vậy không tốt lắm. Kỳ Vân đành gật đầu đi theo cả đội.

Đốt lửa trại là phần không thể thiếu trong các buổi đi cắm trại. Ngọn lửa tượng trưng cho sức trẻ là tinh thần của sinh viên. Một ngọn lửa lớn cháy bừng thắp sáng cả màn đêm. Sinh viên tụ tập thành vòng lớn chạy quanh hò reo. Đây chính là phần được mong đợi nhất trong màn đêm tối tăm.

Bất kể trai gái, bất kể là bạn mới cũ, cùng nắm chặt tay nhau hát vang khúc hát sinh viên. Khung cảnh này khiến những ai đã từng tham gia, rất lâu sau này dù đã trưởng thành đều không thể nào quên, mỗi khi nhớ về trong lòng lại có một ngọn lửa nhỏ bừng lên.

"Các bạn thân mến, chào mừng các bạn đã đến với hội trại SV của trường đại học A." Người nói là một đàn anh hoạt động lâu trong ban truyền thông. Lời nói của anh ấy rất vang truyền cảm hứng cho tất cả mọi người.

Bên dưới tiếng vỗ tay giòn giã vang lên. Tiếng hò hét không ngừng.

"Bây giờ chúng ta tham gia phần trò chơi quen thuộc, chuyền tay, tôi sẽ bật nhạc lên, cái bạn chuyền chai nước lần lượt, nếu tiếng nhạc kết thúc, chai nước trong tay ai người đó sẽ phải lên hát một bài... Nhưng vì số lượng quá đông mà nên sẽ là hai chai nước chuyền đi đảm bảo ai có phần... Đặc biệt..." Tiếng người quản trò dừng lại tăng phần hồi hộp: "Các thầy trong khoa cũng tham gia trò chơi này các bạn có đồng ý không nào!"

Bên dưới sục sôi, có thầy giáo tham gia, còn là các thầy trẻ tuổi, khiến các cô gái phấn khích la to: "Đồng ý!"

Tiếng nhạc "Despacito" sôi động vang lên, chai nước được chuyền lần lượt, không những vậy nhiều người còn hào hứng nhảy theo điệu nhạc.

"Ting!" Tiếng nhạc đột nhiên dừng lại. Người cầm trong tay chai nước vẻ mặt như muốn nói:"Là tôi sao?”

Người bị phạt là một bạn nam và một bạn nữ. Khiến bên dưới "Ồ" lên. Cả hai tiến về giữa vòng tròn. Bạn nữ ngượng ngùng nhìn bạn nam. Hai người trao đổi chọn bài hát.

Tiếng nhạc vang lên, lại là một bài hát sôi động. Bạn nam hát không hay lắm, còn bạn nữ hát tương đối dễ nghe. Ban đầu cả hai còn e ngại đối phương, thì bây giờ nhờ có âm nhạc nên cũng tự nhiên hơn. Họ còn nắm tay nhau nhảy những động tác ngẫu hứng.

Bài hát vừa kết thúc, bên dưới không tiết kiệm mà tặng một tràn vỗ tay thật lớn.

Trò chơi lại được tiếp tục.

Khi tham gia trò chơi sẽ xuất hiện hai loại người như thế này. Loại thứ nhất đó là hào hứng nồng nhiệt, mong mình được đứng lên trên thể hiện tài năng. Loại thứ hai chắc hẵn đến đây bạn cũng đoán ra. Luôn thầm nguyện cầu trong lòng: "Không phải là tôi nhất định không phải là tôi.” Khi chai nước được chuyền đến sẽ rơi vào trạng thái căng thẳng tột cùng.

Mà Kỳ Vân chính là thuộc loại thứ hai. Bây giờ cô đang thầm mong tiếng nhạc đừng kết thúc lúc cô đang chuyền chai nước.

Sắp được chuyền đến cô rồi.

Kỳ Vân nhanh tay cầm lấy chai nước đẩy sang cậu bạn kế bên. Khi tay bạn nam vừa giơ ra nhận. "Ting!" Tiếng nhạc không nhanh không chậm dừng lại. Kỳ Vân giờ chỉ có một ý nghĩ: "Xong rồi!" Hôm nay vận xui của cô sao còn chưa kết thúc. Vẫn nên ở trong lều không ra ngoài mới phải.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh xem người cùng cảnh ngộ với cô là ai. Lần này còn choáng váng hơn.

Trần Kha Nghị cầm chai nước ngẩn lên bắt gặp ánh mắt của anh, cô lập tức cúi xuống. Tại sao khi cô xui xẻo lại luôn gắn với Trần Kha Nghị chứ.

Trần Kha Nghị đã đứng lên bộ dạng rất thoải mái đi về trung tâm vòng tròng trong tiếng la hét của sinh viên, Kỳ Vân chậm chạp không muốn đứng dậy, liền bị nhóm người bên cạnh thúc giục, đẩy cô lên. Kỳ Vân không tình nguyện tiến lại gần Trần Kha Nghị.

Khi thấy người hát chung với mình là Kỳ Vân ánh mắt Trần Kha Nghị lóe sáng rồi khôi phục lại trạng thái nhanh chóng. Anh cúi đầu hỏi nhỏ cô: "Bớt đau chưa?"

Kỳ Vân bối rối gật đầu.

Có phải cô nhìn lầm không cô thấy Trần Kha Nghị nhìn cô nở nụ cười, còn ánh mắt của anh nữa, gói gọn trong hai từ "ấm áp". Nhất định là do đứng gần ngọn lửa nên cô hoa mắt rồi.

Trần Kha Nghị nhận lấy micro, đưa cho cô một cái rồi nhìn xuống dưới.

"Không nghĩ tôi lại vinh dự đứng ở đây, nhưng phải nói trước tôi không biết mấy bài nhạc trẻ bây giờ sợ làm mất không khí của mọi người."

Bên dưới làm gì dễ dàng tha cho anh, nhiều người đồng thanh nói: "Không sao, chỉ cần nghe thầy hát là được." Còn có người tìm cách giúp đỡ: "Không phải có thể tra Google sao, nhất định phải hát nhạc trẻ." Mọi người suy nghĩ đều thấy có lý, thời này có internet để làm gì, vì vậy cuối cùng chốt lại là nếu người khác thì không sao, riêng thầy Trần thì phải hát bài hát theo yêu cầu của số đông.

Trần Kha Nghị bất đắc dĩ phải làm theo, anh lấy sẵn điện thoại ra chuẩn bị tra lời bài hát.

"Bài hát XYZ." Mọi người tán thành. Đây là bài hát nói về chuyện tình của một cặp đôi trẻ. Có yêu đương giận hờn. Đang rất nổi thời gian gần đây. Mà giai điệu cũng tương đối dễ hát.

"Bài này tôi chưa bao giờ nghe, có thể cho tôi nghe một lần rồi mới hát không?" Trần Kha Nghị bắt đầu nhẩm theo lời bài hát đang hiện ra.

...

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Trần Kha Nghị nhíu mày tập trung nhẩm lời hát theo.

Kỳ Vân thường xuyên nghe nhạc, mà bài này lại nằm trong bảng xếp hạng nên cô cũng nghe nhiều. Tuy không thuộc lời nhưng dù sao cũng đỡ hơn Trần Kha Nghị.

Sau khi nghe xong Trần Kha Nghị hỏi Kỳ Vân có thể bắt đầu chưa, khi thấy cái gật đầu của cô, anh ra hiệu cho bật nhạc.

Tiếng nhạc du dương vang lên, mọi người hồi hộp chờ đợi Trần Kha Nghị cất lời. Phải nói Trần Kha Nghị là mẫu người lý tưởng của các nữ sinh, ngoại hình "soái ca" nghề nghiệp "tri thức". Nếu mà còn hát hay nữa thì nhất định các cô nàng si mê anh sẽ gục ngã. Tuy nhiên nếu hát không hay cũng không sao, hình tượng của thầy Trần sẽ không vì vậy mà sụp đổ.

Nói chung mọi người đang rất nóng lòng, lại im lặng hết mức để có thể nghe rõ lời của thầy Trần.

Kỳ Vân cũng đang hồi hộp muốn nghe giọng hát của anh.

Là dỡ tệ, là dễ nghe, hay hay cực hay? Như một vòng số may mắn đang quay liên tục chưa dừng lại nên vẫn chưa biết kết quả rơi vào ô nào.

Anh bắt đầu hát, một chữ, hai chữ, bên dưới yên lặng cực kỳ lắng nghe, đến chữ thứ ba thì tất cả mọi người vỡ oà hò hét, thầy Trần của bọn họ không chỉ đẹp trai còn hát hay nữa.

Có người còn phấn khích la lớn: "I love you thầy Trần!" Tiếp theo rất nhiều cánh tay đồng loạt giơ lên quơ qua quơ lại theo điệu nhạc cổ vũ.

"Thầy hát Rap cũng dễ nghe quá đi. Hình tượng của thầy trong lòng tôi lại tăng lên nữa rồi. Phải làm sao đây."

Đây là những lời nữ sinh nói với nhau. Giọng hát trầm ấm làm tan chảy trái tim của thiếu nữ.

Trần Kha Nghị hát xong lời nam, dừng lại nhìn sang Kỳ Vân.

Kỳ Vân lo lắng vì mọi người cũng đang chờ đợi cô, mà cô đang đứng gần anh, cùng anh thể hiện bài hát, không biết mình có làm tốt không. Bây giờ còn bị anh nhìn, cô cảm giác cả người mình bắt đầu nóng rang lên, tay cầm micro cũng ít nhiều thấm ướt mô hôi của cô.

Vào lời rồi, cô bị lỡ một nhịp, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cô muốn ở bên cạnh anh thể hiện thật tốt, còn muốn lưu lại hình ảnh đẹp của cô trong anh.

Kỳ Vân bắt đầu cất lời.

"Bạn nữ hát hay quá." Một bạn nam kích động đứng lên nói lớn còn giơ tay làm hình trái tim với Kỳ Vân.

Kỳ Vân mỉm cười gật đầu cảm ơn. "Kỳ Vân mày thể hiện tốt lắm, cứ tiếp tục như vậy đi." Cô tự nhủ.

Nếu tiếng hát của Trần Kha Nghị trầm ấm thì tiếng hát của Kỳ Vân nhẹ nhàng bay bổng. Hai người bắt đầu hát chung đoạn điệp khúc. Giọng hát đồng thời vang lên tạo nên sự hòa quyện đặc biệt. Tuy kỹ thuật không chuyên nghiệp nhưng họ đặt toàn bộ tình cảm vào bài hát, tạo ra sự thu hút mãnh liệt.

Màn trình diễn quá ấn tượng. Mọi người không tiếc lời khen ngợi. Nhìn Kỳ Vân và Trần Kha Nghị đứng gần nhau vô cùng đẹp đôi đó là kết luận chung.

Kỳ Vân khi đã về chỗ ngồi rồi cô vẫn có cảm giác không giống thật. Ban nảy là cô và anh cũng hát song ca phải không? anh còn nhìn cô dịu dàng nữa. Hình như đến đoạn kết thúc anh còn nắm tay cô cúi chào nữa.

Khi cô nói đây sẽ là lần cuối cô gặp anh, có phải ông trời cũng thương tình mà giúp cô có những kỷ niệm đẹp để lưu lại. Nếu có lần sau gặp nhau, anh còn nhìn cô bằng ánh mắt đó không hay trở lại là Trần Kha Nghị thường ngày.

Cô nghĩ nhiều rồi, cứ đến đâu thì đến đi, chỉ riêng có một điều cô chắc chắn đó là sau đêm nay cô phải quay lại cuộc sống giống như trước kia, cuộc sống mà trước khi có sự xuất hiện của anh.

Cuộc vui nào rồi cũng đến hồi kết thúc, lửa trại đã cháy hết, đám đông tan rã. Mọi người quay về trại nghỉ ngơi.

Mười hai con người chen chúc nhau trong một lều trại không dễ chịu chút nào. Tuy sắp tới hè, nhưng thời tiết chưa thay đổi nhiều, không nóng lắm nhờ vậy nằm cạnh nhau cũng không thấy nóng bức.

Kỳ Vân khó khăn lắm mới chập chờn ngủ được một lát, lại bị bạn nằm kế bên xoay người duỗi chân trúng ngay vào chân bên trái đang bị thương của cô.

Kỳ Vân bặm môi cố đè ép cơn đau không phát ra tiếng kêu ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người. Vì đau mà cơn buồn ngủ cũng biến mất theo.

Bây giờ cô thấy tỉnh táo cực kỳ, cố ngủ lại e là cũng khó.

Khoác vào mình chiếc áo len mỏng, Kỳ Vân bước ra ngoài. Đêm khuya từng cơn gió mang hơi sương se lạnh thổi vào người đem lại cảm giác vô cùng thư thái. Kỳ Vân đi dạo vòng quanh, chỉ mong nhanh chóng mệt mỏi để dễ ngủ hơn.

Vai cô bị ai đó vỗ làm cô giật thót mình quay lại, bây giờ còn ai ra ngoài nữa.

Là giáo sư Trần, anh muốn cô đứng tim sao? Mặt cô vẫn duy trì trạng thái hoảng sợ. Cô vỗ vỗ vào vị trí trái tim, làm giảm bớt cảm giác căng thẳng.

"Em đi đâu vậy?" Trần Kha Nghị hơi nhíu mày, giọng nói cũng nặng nề, lại muốn đi lung tung nhỡ may bị lạc nữa anh biết đi đâu tìm.

Nữa đêm anh phát điên gì chứ. Kỳ Vân cẩn thận quan sát nét mặt của anh. Không lẽ anh đang nghĩ cô định đi vào rừng giống lúc chiều hay sao.

Cô nhìn anh cười: "Em không phạm phải sai lầm lần hai đâu, chỉ là đi hóng mát thôi."

Nghe câu trả lời của cô xong nét mặt của anh mới từ từ dãn ra. Chứng tỏ suy nghĩ của Kỳ Vân có lẽ chính xác.

"Không ngủ được?" Anh hỏi.

Kỳ Vân gật đầu: "Hơi khó ngủ, còn thầy thì sao?”

"Lạ chỗ.” Trần Kha Nghị trả lời ngắn gọn.

Kỳ Vân nhìn anh: "Vậy đi dạo với em đi!" Chẳng biết cô lấy đâu ra dũng khí mở lời nói thầy Trần đi dạo cùng. Có lẽ là vì thái độ dịu dàng của anh tiếp thêm cho cô sự tự tin.

Nói rồi cô quay lưng bước từng bước chậm rãi, tay cũng hơi dang ra hít không khí trong lành. Trần Kha Nghị không nói gì yên lặng đi theo sau.

Kỳ Vân ngẩn mặt lên trời cô thốt lên: "Đêm nay sao thật sáng!" Không biết là nói cho anh nghe hy nói cho chính bản thân mình nghe nữa. Rồi cô tìm một chỗ trống nhanh chóng ngồi xuống. Đã lâu lắm rồi cô chưa có dịp ngắm sao.

Trần Kha Nghị đối với câu cảm thán của Kỳ Vân cũng không phát biểu ý kiến gì, anh cũng tìm một chỗ cạnh Kỳ Vân ngồi xuống.

"Thầy có thích ngắm sao không?" Kỳ Vân vẫn đang nhìn những ngôi sao lấp lánh mà hỏi anh.

"Tùy tâm trạng, hồi trước cũng hay ngắm." Lúc anh đi du học, nhiều lúc mệt mỏi nhớ quê hương, anh cũng thường nhìn lên bầu trời đầy sao để điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Thích hay không cũng phải tùy tâm trạng nữa sao. Đúng là khó khăn.

"Vậy chắc trước kia thầy thường ngắm sao với người yêu." Cô dè dặt hỏi.

"Tôi vẫn còn độc thân." Anh trả lời nhanh chóng.

"Người giống như thầy mà bây giờ vẫn chưa yêu ai sao? em không tin." Ngắm sao một mình nghe hơi có khuynh hướng tự kỉ nha.

"Ý em chê tôi già không có người yêu phải không? Hửm?"

Hừ, dám chê anh già sao, có khối cô chạy theo anh mà không được, trong đó còn có người nào đó đang ngồi cạnh anh nữa.

"Ha ha, em đã nói từ ‘già’ đâu." Cô phủ nhận: "Em không có ý đó." Đúng là suy nghĩ sâu xa mà: "Thầy đẹp trai siêu cấp như vậy nhất định là sẽ có rất nhiều người yêu thích." Cô dùng khuôn mặt ni nọt cười nhìn anh.

"Như vậy sao? Còn em thấy tôi như thế nào?"

Anh hỏi vậy là có ý gì? Là đang ‘thả thính’?

Nếu anh ‘thả’ thì cô sẽ ‘đớp thính’ thôi.

"Em cũng thích thầy, còn thầy thấy em như thế nào?" Cô âm thầm quan sát nét mặt của anh, hình như anh bị câu nói của cô làm cho đứng hình rồi. Bị hù rồi phải không? Nếu là trước khi cô sẽ được nước lấn tới bày tỏ tình cảm của mình với anh luôn. Nhưng bây giờ không được.

Trần Kha Nghị đã nghĩ không ít lần khi nào cô nói thẳng với mình, và anh cũng đã nghĩ luôn câu trả lời phải từ chối cô ra sao. Nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy cô nói. Anh đã nói mà, cách theo đuổi của cô rất đặc biệt. Rất biết cách làm người khác phải chú ý đến mình mà không cần phải nói ra.

Không ngờ cô lại nói ra những lời này trong tình huống như vậy. Nhưng là anh khơi gợi chuyện này trước. Trong đầu anh tự dưng trống rỗng, mấy lời chuẩn bị trước đó cũng tự dưng bay mất.

Kỳ Vân nuốt nước bọt, chờ anh trả lời, anh vẫn duy trì một trạng thái, cô bật cười: "Em đùa thầy thôi, thầy cần gì phải tỏ vẻ mặt nghiêm trọng như vậy. Thầy là hình mẫu lý tưởng của nữ sinh tụi em nên thích thầy theo kiểu thần tượng cũng là điều bình thường mà." Cô vẽ sẵn đường lui cho cả cô lẫn anh.

Mặc dù nói vậy nhưng thực ra Kỳ Vân chính là không muốn nghe câu từ chối thẳng thừng của anh. Nếu anh nói ra chắc chắn cô sẽ rất đau lòng mà không tập trung cho lần thi này được nữa.

Trần Kha Nghị lúc chưa suy nghĩ được gì thì nhờ câu nói vừa rồi của Kỳ Vân giải vây cho anh. Làm bầu không khí cũng bớt ngượng ngùng hơn. Nhưng nếu cô vẫn chờ đợi câu trả lời từ anh thật thì anh sẽ trả lời như thế nào? Anh cũng rất muốn biết.

Khi cô nói thích anh theo kiểu thần tượng tự dưng anh thấy trong lòng có chút khó chịu. Là nói thật hay nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Không ngờ trong mắt các em tôi lại đáng giá như vậy." Môi anh hơi nhếch lên là biểu cảm vui hay tức giận?

"Chính là như vậy, bây giờ thầy biết rồi đó." Kỳ Vân khua tay múa chân thể hiện sự sùng bái anh.

"A! Có sao băng kìa!" Trước giờ mỗi khi nghe thông tin đêm nay sẽ có sao băng Kỳ Vân nhất định sẽ thức canh tới sáng. Nhưng dù cô có cố chấp đứng đợi, tay chân lạnh cóng, mũi đỏ lên hắc xì không ngừng thì cũng chẳng có ngôi sao nào xuất hiện. Hôm sau khi lên trường nghe mọi người nói: "Hôm qua tớ gặp sao băng còn là mấy ngôi sao vụt qua liên tục." Khiến cô tức giận dậm chân bình bịch. Nhiều lần như vậy. Từ đó cô thề sẽ không bao giờ đi ngắm sao băng nữa. Có gì đáng xem đâu chứ. Không ngờ hôm nay ngồi cạnh Trần Kha Nghị lại may mắn nhìn thấy. Đây là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến.

"Thầy mau ước đi, nghe nói linh nghiệm lắm đó." Cô phấn khích lay lay cánh tay anh.

Trần Kha Nghị thấy cô phấn khích như vậy cũng không đành lòng giải thích theo hướng khoa học, miễn cưỡng bắt chước cô chắp tay lại cầu nguyện.

Sau khi đã ước xong, cô quay sang nhìn Trần Kha Nghị hỏi: "Thầy ước gì vậy?"

"Không thể nói." Vẻ mặt anh nghiêm túc: "Còn em?"

Cô bĩu môi bắt chước anh: "Không thể nói!" Không kể cho cô nghe thì đừng mong cô kể cho anh nghe. Mà nhìn dáng vẻ này nhất định thầy ấy không tin nguyện ước dưới sao băng sẽ thành hiện thực.

Không biết có ước hay không nữa!

Trần Kha Nghị cúi đầu cười khẽ, cô bé này thật đáng yêu!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương