Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn
-
Chương 61: Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (5)
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Sở dĩ Thất Nguyệt cảm thấy nơi này tốt là vì biệt thự cô mua cực kì rắn chắc. Mặc dù nằm trên đường nội thành, là nơi tương đối phồn hoa, nhưng Thất Nguyệt cũng không để ý chuyện này lắm, chốn phồn hoa đương nhiên sẽ nhiều zombies, nhưng cũng đồng nghĩa với việc thuận tiện thu thập đồ vật. Gara nối liền với nhà, vì vậy hành động của Thất Nguyệt cũng sẽ không quá gây chú ý, về điểm này, cô rất yên tâm.
Thất Nguyệt lập tức dọn qua ngay trong ngày, không tới mấy hôm, biệt thự của cô đã bán xong, chỗ tiền này cũng đủ để cô mua những đồ vật mình muốn.
Thời gian còn lại, Thất Nguyệt bắt đầu thu thập các loại nhu yếu phẩm khác nhau, phần lớn đều là đồ hộp, bánh nén, thịt khô, chocolate, kẹo, mì gói, nước khoáng, gạo, và quần áo. Ngoài ra cô chỉ mua thêm một vài loại thịt và đồ ăn mới. Thời điểm mạt thế bùng nổ, nấu ăn sẽ trở nên vô cùng phiền toái, hơn nữa bởi vì virus trong không khí, rau dưa và các loại thịt tươi sống sẽ nhanh chóng biến chất, chỉ có đồ ăn đóng gói kín trong bao bì, khó thối rữa mới là vương đạo*.
[*] vương đạo: con đường tốt nhất để chọn
Thất Nguyệt trang bị thêm một tấm pin năng lượng mặt trời, sau đó vụng trộm lắp đặt thêm máy bơm nước (giếng khoan) trong phòng, cuối cùng gia cố lại phòng ốc một lượt. Mặc dù cô bận rộn vội vã như con quay, nhưng vẫn cố gắng tăng tốc hơn nữa chạy đua với thới gian.
Ba tháng nhanh chóng trôi qua, Thất Nguyệt nhìn "lô-cốt" của bản thân, tâm tình thoả mãn như hamster nhỏ vượt qua mùa đông. Tất cả những thứ này đủ để cô và Đường Đường sử dụng trong thời gian dài.
Đường Đường không hiểu vì sao mỗi ngày mama đều "vật lộn" với đồng đồ vật trong nhà, tâm tư tiểu hài tử đơn thuần, chỉ cảm thấy như vậy đặc biệt mới lạ thú vị. Hơn nữa, bé không cần đến nhà trẻ nữa, mỗi ngày đều ở bên cạnh mama, Đường Đường cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
***
Lúc này, Thất Nguyệt và Đường Đường đang ăn kem trong KFC. Bé mặc một thân quần áo vận động màu đen, mặt trước có một túi tiền được cắt may giống như chuột túi, chân đeo một đôi giày thể thao màu đen, sau lưng là một chiếc balo hình Chuột Mickey, đáng yêu vô cùng.
"Mama, chú ngoài kia làm sao vậy?" Đường Đương bất chợt chỉ về phía một người đàn ông đứng ngoài cửa đang không ngừng run rẩy.
Thất Nguyệt nhìn theo hướng Đường Đường chỉ, quả nhiên, ngoài cửa sổ, người đàn ông đứng cách đó không xa ngã lăn ra đất, thân thể không bình thường vẫn đang run rẩy. Bên cạnh, một đám người vây quanh xem náo nhiệt, có người muốn tiến lên giúp đỡ, có người rút điện thoại ra gọi cấp cứu. Nơi này vốn dĩ là khu nhiều chuyện, không tới một lúc, lòng ưa náo nhiệt của mọi người đã được khơi dậy từ trong ra ngoài.
Đường Đường vẫn còn ngoái đầu hóng chuyện bên ngoài, nhưng Thất Nguyệt đã nhíu mày, đây là điểm báo dị biến zombie.
Thất Nguyệt ôm Đường Đường đứng dậy, mặc kệ luôn phần đồ ăn chưa xong trên bàn, trực tiếp rời khỏi cửa hàng fast food, ôm con trai chạy đến bãi đỗ xe.
"Mama, con còn chưa ăn no mà!!" Đương Đường dẩu môi, có chút không vui, "Mama, tại sao chúng ta lại phải đi a?".
Sở dĩ Thất Nguyệt phản ứng như lâm đại địch (gặp phải địch thủ khó đối phó) là vì cô không muốn mạo hiểm. Khi cô và Đường Đường còn chưa sinh ra kháng thể, nếu bị zombie bắt được, vậy coi như xong. Trong đám đông lúc này tuỳ thời đều có khả năng xuất hiện 1-2 người đột biến.
Nghe Đường Đường hỏi, Thất Nguyệt vừa lái xe vừa do dự, không biết có nên nói với Đường Đường hay không, có lẽ nói ra, Đường Đường cũng chưa chắc đã hiểu được.
Cuối cùng Thất Nguyệt vẫn quyết định nói với Đường Đường, cô có thể bảo vệ bé, nhưng bây giờ là mạt thế, cô không có khả năng không để lộ chút sơ hở nào. Đối với một đứa trẻ đơn thuần, loại sơ sẩy này chính là trí mạng. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Thất Nguyệt phát hiện Đường Đường thông minh, hiểu chuyện hơn so với nhiều đứa trẻ khác. Đây là lí do vì sao cô quyết định nói chuyện tương lai với Đường Đường như một người lớn.
"Đường Đường" Thất Nguyệt mở miệng nói chuyện.
Đường Đường lập tức bị vẻ nghiêm túc của cô lây nhiễm, ngồi thẳng lưng, không hề tức giận vì que kem còn ăn dở ở KFC.
Thất Nguyệt tiếp tục, "Chú vừa nãy chuẩn bị biến thành quái vật ăn thịt người. Từ hôm nay trở đi, sẽ có rất nhiều người đều biến thành loại quái vật này.".
"Vì sao mọi người lại biến thành quái vật?" Đường Đường há miệng kinh ngạc, nhìn Thất Nguyệt nghi hoặc.
"Bọn họ nhiễm một loại bệnh trị không hết, vì vậy biến thành quái vật. Quái vật đáng sợ sẽ không ngừng tăng lên, về sau, ngoại trừ lời của mama, Đường Đường không được tin tưởng lời của người khác. Người xấu sẽ ngày càng nhiều, bọn họ sẽ đoạt thức ăn của người khác, lừa trẻ con. Nếu Đường Đường bị bọn họ dẫn đi, Đường Đường sẽ không thể gặp được mama nữa." Thất Nguyệt xoa đầu Đường Đường, cô không biết Đường Đường có thể hiểu hay không, nhưng cô muốn chậm rãi dạy bé điều này. Kỳ thực đây mới là biện pháp tốt nhất, mặc dù tàn nhẫn, nhưng Thất Nguyệt không lừa Đường Đường, cô muốn bé dần trưởng thành hơn.
"Những chú dì đó đều không trị hết bệnh. Vậy về sau Đường Đường và mama cũng sẽ biến thành quái vật giống họ sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường hoảng sợ, nó sợ hãi hỏi.
"Mama, về sau sẽ có nhiều người xấu cướp đồ ăn của chúng ta như vậy, liệu chúng ta có chết đói không?" Đường Đường nôn nóng lôi kéo quần áo của Thất Nguyệt, nói.
"Nếu không có đồ ăn, Đường Đường phải làm sao đây?" Thất Nguyệt đùa với Bánh Bao Nhỏ đáng yêu.
"Đường Đường rất ngoan, Đường Đường sẽ ăn ít đi." Khuôn mặt Đường Đường phồng lên, lông mi thật dài khẽ chớp, trả lời.
Thất Nguyệt cười thành tiếng, Đường Đường thật sự quá manh, quá đáng yêu!! Một tay cô lái xe, một tay còn lại sờ sờ khuôn mặt Đường Đường, không ngừng véo tới véo lui.
Cô cười, ngữ khí nhẹ nhàng nói, "Con sẽ không phải chịu đói, mama chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, cho dù về sau chúng ta không có, chúng ta cũng có thể phá phách cướp bóc a. Đánh, là đánh người xấu. Giết, là giết quái vật. Có phải rất có ý từ hay không? Về sau mama sẽ giúp Đường Đường trở nên lợi hại, mỗi ngày chúng ta đều bắt nạt người khác, được không?" Thất Nguyệt hoàn toàn không ý thức được bản thân đang "nhúng chàm" một Bánh Bao Nhỏ dễ thương bằng tư tưởng tà ác cỡ nào, đương nhiên cũng không thể trông cậy một người từ nhỏ được huấn luyện trong thế giới dùng nắm đấm để nói chuyện có thể có bao nhiêu chính khí. Vì vậy, Bánh Bao Nhỏ bước lên con đường hắc hoá, một đi không trở lại, càng đi lại càng xa.
Đường Đường quả nhiên lại vui vẻ trở lại, trong lòng cảm thấy mama thật ngầu, về sau phải nghe lời mama, trở thành một bạn nhỏ giỏi phá phách cướp bóc.
Trong khi đó, Thất Nguyệt cực kì vừa lòng với sự giáo dục của bản thân, không hề có chút giác ngộ nào về việc huỷ hoại mầm non của tổ quốc.
Cô tiếp tục dùng tư tưởng bạo lực nuôi dạy "đoá hoa nhỏ", ví dụ như khi đánh người phải làm thế nào để tận dụng sự yếu kém về sức mạnh nhưng lại khiến xương cốt đối phương đứt gãy, hoặc chỗ nào trên cơ thể người yếu ớt nhất, đá vào đâu sẽ đau.
Thất Nguyệt chưa từng dạy trẻ nhỏ, tất cả trẻ con mà cô từng tiếp xúc đều là những đứa trẻ cùng cô lớn lên trong doanh trại huấn luyện, hoạt động giải trí lúc ấy của bọn họ là đánh nhau. Vì vậy, cô không hề cảm thấy chuyện trẻ nhỏ đánh người có gì đó sai sai.
Mẹ trẻ mới nhậm chức Thất Nguyệt thuận tiện chia sẻ phương pháp đánh người ưa thích của bản thân, "Mama thích nắm đầu người khác dập lên tường, xúc cảm đó sướng vô cùng. Hơn nữa nhìn đối phương chảy máu đầy mặt, mama cảm thấy cực kì thành tựu. Nếu con có hứng thú, hôm nào mama đập một người cho con xem.".
Đường Đường ra sức gật đầu, trong mắt loé lên ánh sáng mang tên "đoá hoa nhỏ sùng bái".
"Con muốn trở thành người như mama." Đường Đường kiên định nói.
Chỉ là không biết nếu Sở Thi Thi biết Thất Nguyệt dạy con trai cô áy như vậy liệu có bật khóc luôn không?
#Tiếu: tính bạo chương nhưng căn thời gian không chuẩn:3 team edit được rất nhiều nhưng beta chỉ có mình t =((((( chạy đua cũng không kịp, quyết định chia hai đợt nhé, vote vote để t sớm ngày beta xong nào =)))))
Sở dĩ Thất Nguyệt cảm thấy nơi này tốt là vì biệt thự cô mua cực kì rắn chắc. Mặc dù nằm trên đường nội thành, là nơi tương đối phồn hoa, nhưng Thất Nguyệt cũng không để ý chuyện này lắm, chốn phồn hoa đương nhiên sẽ nhiều zombies, nhưng cũng đồng nghĩa với việc thuận tiện thu thập đồ vật. Gara nối liền với nhà, vì vậy hành động của Thất Nguyệt cũng sẽ không quá gây chú ý, về điểm này, cô rất yên tâm.
Thất Nguyệt lập tức dọn qua ngay trong ngày, không tới mấy hôm, biệt thự của cô đã bán xong, chỗ tiền này cũng đủ để cô mua những đồ vật mình muốn.
Thời gian còn lại, Thất Nguyệt bắt đầu thu thập các loại nhu yếu phẩm khác nhau, phần lớn đều là đồ hộp, bánh nén, thịt khô, chocolate, kẹo, mì gói, nước khoáng, gạo, và quần áo. Ngoài ra cô chỉ mua thêm một vài loại thịt và đồ ăn mới. Thời điểm mạt thế bùng nổ, nấu ăn sẽ trở nên vô cùng phiền toái, hơn nữa bởi vì virus trong không khí, rau dưa và các loại thịt tươi sống sẽ nhanh chóng biến chất, chỉ có đồ ăn đóng gói kín trong bao bì, khó thối rữa mới là vương đạo*.
[*] vương đạo: con đường tốt nhất để chọn
Thất Nguyệt trang bị thêm một tấm pin năng lượng mặt trời, sau đó vụng trộm lắp đặt thêm máy bơm nước (giếng khoan) trong phòng, cuối cùng gia cố lại phòng ốc một lượt. Mặc dù cô bận rộn vội vã như con quay, nhưng vẫn cố gắng tăng tốc hơn nữa chạy đua với thới gian.
Ba tháng nhanh chóng trôi qua, Thất Nguyệt nhìn "lô-cốt" của bản thân, tâm tình thoả mãn như hamster nhỏ vượt qua mùa đông. Tất cả những thứ này đủ để cô và Đường Đường sử dụng trong thời gian dài.
Đường Đường không hiểu vì sao mỗi ngày mama đều "vật lộn" với đồng đồ vật trong nhà, tâm tư tiểu hài tử đơn thuần, chỉ cảm thấy như vậy đặc biệt mới lạ thú vị. Hơn nữa, bé không cần đến nhà trẻ nữa, mỗi ngày đều ở bên cạnh mama, Đường Đường cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
***
Lúc này, Thất Nguyệt và Đường Đường đang ăn kem trong KFC. Bé mặc một thân quần áo vận động màu đen, mặt trước có một túi tiền được cắt may giống như chuột túi, chân đeo một đôi giày thể thao màu đen, sau lưng là một chiếc balo hình Chuột Mickey, đáng yêu vô cùng.
"Mama, chú ngoài kia làm sao vậy?" Đường Đương bất chợt chỉ về phía một người đàn ông đứng ngoài cửa đang không ngừng run rẩy.
Thất Nguyệt nhìn theo hướng Đường Đường chỉ, quả nhiên, ngoài cửa sổ, người đàn ông đứng cách đó không xa ngã lăn ra đất, thân thể không bình thường vẫn đang run rẩy. Bên cạnh, một đám người vây quanh xem náo nhiệt, có người muốn tiến lên giúp đỡ, có người rút điện thoại ra gọi cấp cứu. Nơi này vốn dĩ là khu nhiều chuyện, không tới một lúc, lòng ưa náo nhiệt của mọi người đã được khơi dậy từ trong ra ngoài.
Đường Đường vẫn còn ngoái đầu hóng chuyện bên ngoài, nhưng Thất Nguyệt đã nhíu mày, đây là điểm báo dị biến zombie.
Thất Nguyệt ôm Đường Đường đứng dậy, mặc kệ luôn phần đồ ăn chưa xong trên bàn, trực tiếp rời khỏi cửa hàng fast food, ôm con trai chạy đến bãi đỗ xe.
"Mama, con còn chưa ăn no mà!!" Đương Đường dẩu môi, có chút không vui, "Mama, tại sao chúng ta lại phải đi a?".
Sở dĩ Thất Nguyệt phản ứng như lâm đại địch (gặp phải địch thủ khó đối phó) là vì cô không muốn mạo hiểm. Khi cô và Đường Đường còn chưa sinh ra kháng thể, nếu bị zombie bắt được, vậy coi như xong. Trong đám đông lúc này tuỳ thời đều có khả năng xuất hiện 1-2 người đột biến.
Nghe Đường Đường hỏi, Thất Nguyệt vừa lái xe vừa do dự, không biết có nên nói với Đường Đường hay không, có lẽ nói ra, Đường Đường cũng chưa chắc đã hiểu được.
Cuối cùng Thất Nguyệt vẫn quyết định nói với Đường Đường, cô có thể bảo vệ bé, nhưng bây giờ là mạt thế, cô không có khả năng không để lộ chút sơ hở nào. Đối với một đứa trẻ đơn thuần, loại sơ sẩy này chính là trí mạng. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Thất Nguyệt phát hiện Đường Đường thông minh, hiểu chuyện hơn so với nhiều đứa trẻ khác. Đây là lí do vì sao cô quyết định nói chuyện tương lai với Đường Đường như một người lớn.
"Đường Đường" Thất Nguyệt mở miệng nói chuyện.
Đường Đường lập tức bị vẻ nghiêm túc của cô lây nhiễm, ngồi thẳng lưng, không hề tức giận vì que kem còn ăn dở ở KFC.
Thất Nguyệt tiếp tục, "Chú vừa nãy chuẩn bị biến thành quái vật ăn thịt người. Từ hôm nay trở đi, sẽ có rất nhiều người đều biến thành loại quái vật này.".
"Vì sao mọi người lại biến thành quái vật?" Đường Đường há miệng kinh ngạc, nhìn Thất Nguyệt nghi hoặc.
"Bọn họ nhiễm một loại bệnh trị không hết, vì vậy biến thành quái vật. Quái vật đáng sợ sẽ không ngừng tăng lên, về sau, ngoại trừ lời của mama, Đường Đường không được tin tưởng lời của người khác. Người xấu sẽ ngày càng nhiều, bọn họ sẽ đoạt thức ăn của người khác, lừa trẻ con. Nếu Đường Đường bị bọn họ dẫn đi, Đường Đường sẽ không thể gặp được mama nữa." Thất Nguyệt xoa đầu Đường Đường, cô không biết Đường Đường có thể hiểu hay không, nhưng cô muốn chậm rãi dạy bé điều này. Kỳ thực đây mới là biện pháp tốt nhất, mặc dù tàn nhẫn, nhưng Thất Nguyệt không lừa Đường Đường, cô muốn bé dần trưởng thành hơn.
"Những chú dì đó đều không trị hết bệnh. Vậy về sau Đường Đường và mama cũng sẽ biến thành quái vật giống họ sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường hoảng sợ, nó sợ hãi hỏi.
"Mama, về sau sẽ có nhiều người xấu cướp đồ ăn của chúng ta như vậy, liệu chúng ta có chết đói không?" Đường Đường nôn nóng lôi kéo quần áo của Thất Nguyệt, nói.
"Nếu không có đồ ăn, Đường Đường phải làm sao đây?" Thất Nguyệt đùa với Bánh Bao Nhỏ đáng yêu.
"Đường Đường rất ngoan, Đường Đường sẽ ăn ít đi." Khuôn mặt Đường Đường phồng lên, lông mi thật dài khẽ chớp, trả lời.
Thất Nguyệt cười thành tiếng, Đường Đường thật sự quá manh, quá đáng yêu!! Một tay cô lái xe, một tay còn lại sờ sờ khuôn mặt Đường Đường, không ngừng véo tới véo lui.
Cô cười, ngữ khí nhẹ nhàng nói, "Con sẽ không phải chịu đói, mama chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, cho dù về sau chúng ta không có, chúng ta cũng có thể phá phách cướp bóc a. Đánh, là đánh người xấu. Giết, là giết quái vật. Có phải rất có ý từ hay không? Về sau mama sẽ giúp Đường Đường trở nên lợi hại, mỗi ngày chúng ta đều bắt nạt người khác, được không?" Thất Nguyệt hoàn toàn không ý thức được bản thân đang "nhúng chàm" một Bánh Bao Nhỏ dễ thương bằng tư tưởng tà ác cỡ nào, đương nhiên cũng không thể trông cậy một người từ nhỏ được huấn luyện trong thế giới dùng nắm đấm để nói chuyện có thể có bao nhiêu chính khí. Vì vậy, Bánh Bao Nhỏ bước lên con đường hắc hoá, một đi không trở lại, càng đi lại càng xa.
Đường Đường quả nhiên lại vui vẻ trở lại, trong lòng cảm thấy mama thật ngầu, về sau phải nghe lời mama, trở thành một bạn nhỏ giỏi phá phách cướp bóc.
Trong khi đó, Thất Nguyệt cực kì vừa lòng với sự giáo dục của bản thân, không hề có chút giác ngộ nào về việc huỷ hoại mầm non của tổ quốc.
Cô tiếp tục dùng tư tưởng bạo lực nuôi dạy "đoá hoa nhỏ", ví dụ như khi đánh người phải làm thế nào để tận dụng sự yếu kém về sức mạnh nhưng lại khiến xương cốt đối phương đứt gãy, hoặc chỗ nào trên cơ thể người yếu ớt nhất, đá vào đâu sẽ đau.
Thất Nguyệt chưa từng dạy trẻ nhỏ, tất cả trẻ con mà cô từng tiếp xúc đều là những đứa trẻ cùng cô lớn lên trong doanh trại huấn luyện, hoạt động giải trí lúc ấy của bọn họ là đánh nhau. Vì vậy, cô không hề cảm thấy chuyện trẻ nhỏ đánh người có gì đó sai sai.
Mẹ trẻ mới nhậm chức Thất Nguyệt thuận tiện chia sẻ phương pháp đánh người ưa thích của bản thân, "Mama thích nắm đầu người khác dập lên tường, xúc cảm đó sướng vô cùng. Hơn nữa nhìn đối phương chảy máu đầy mặt, mama cảm thấy cực kì thành tựu. Nếu con có hứng thú, hôm nào mama đập một người cho con xem.".
Đường Đường ra sức gật đầu, trong mắt loé lên ánh sáng mang tên "đoá hoa nhỏ sùng bái".
"Con muốn trở thành người như mama." Đường Đường kiên định nói.
Chỉ là không biết nếu Sở Thi Thi biết Thất Nguyệt dạy con trai cô áy như vậy liệu có bật khóc luôn không?
#Tiếu: tính bạo chương nhưng căn thời gian không chuẩn:3 team edit được rất nhiều nhưng beta chỉ có mình t =((((( chạy đua cũng không kịp, quyết định chia hai đợt nhé, vote vote để t sớm ngày beta xong nào =)))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook