Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn
-
Chương 55: Giấc mộng chế tạo mỹ nhân đệ nhất giang hồ (24)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Hôm nay là ngày cuối cùng, người chiến thắng sẽ trở thành bài danh đứng đầu Anh Hùng Bảng.
Hai người cuối cùng lọt vào chung kết là Giả Nam Bình và Đại sư huynh của Thất Nguyệt - Hàn Y. Nếu Giả Nam Bình không bị thương, bài danh thứ nhất chắc chắn sẽ là của hắn. Năm ngoái cũng vì trọng thương chưa lành mà Giả Nam Bình đã bỏ lỡ Anh Hùng Hội, danh hiệu đứng đầu lại rơi vào tay Hàn Y.
Trên sân thi đấu cắm một cột cờ lớn, phía trên là lá cờ thêu bốn chữ <Giang Hồ Anh Hào> (anh hùng hào kiệt trên giang hồ).
Cờ xí đón gió bay phấp phới, mà phía dưới cột cờ là hơn chục vò rượu. Tất cả đều là rượu đãi khánh hôm nay.
Giả Nam Bình và Hàn Y cùng nhau ôm quyền chào đối phương, lại hàn huyên vài câu, sau đó bắt đầu tỉ thí. Hai người đều có sức mạnh ngang nhau, cuộc chiến giữa sân trở nên vô cùng náo nhiệt. Tất cả mọi người đều khẩn trương quan sát hai người so đấu, thỉnh thoảng lại có vài tiếng kinh hô phát ra, gần như chẳng ai muốn bỏ qua dù chỉ là một cái liếc mắt. Bởi vì hai người có thể coi như một thế hệ thiếu niên đăng phong tạo cực*.
[*] đăng phong tạo cực: đại khái có thể hiểu là theo gió vươn tới đỉnh cao.
Mọi người đều chuyên tâm quan sát trận đấu, không một ai để ý phía dưới đài, Lạc Liên Y đang đứng cách đó không xa, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng, lấy từ trong tay áo một bộ nỏ nhỏ nhắn tinh xảo, mỗi một mũi tên đều được gắn đá lấy lửa, chỉ cần ma sát lập tức sẽ bốc cháy, tia lửa bắn ra.
Hôm đó, sau khi Lạc Liên Y luận võ với Thất Nguyệt, cừa trở về liền bị Ngô Trần quở trách một trận, lại thêm việc sử dụng ám khi trong lúc thi đấu, nàng ta bị phạt không thể tiếp tục tham gia tranh tài. Từ xưa đến nay, Lạc Liên Y quen thói cao ngạo, gây thù chuốc oán không ít lần trong môn phái, hiện tại còn tụt hạng trên Quần Phương Phổ, các sư muội trong phái đều ngấm ngầm châm chọc nàng ta không ít, cho dù Lạc Liên Y có đứng trước mặt cũng không kiêng kị chút nào.
Một đời này Lạc Liên Y nàng chưa từng phải chịu cảnh khuất nhục như vậy, vì vậy, thời điểm Giả Nam Bình tìm nàng ta, Lạc Liên Y liền không chút do dự đáp ứng. Hôm nay nàng ta không đứng chung một chỗ với Ngô Trần mà ở cửa Địa Môn tìm một chỗ không người. Lạ Liên Y đã tính toán thời gian, chỉ cần hỏa tiễn được bắn ra, thời gian chạy trốn cũng đủ dùng. Địa điểm chôn hỏa dược đều tập trung ở vị trí của các đại môn phái, đương nhiên cũng bao gồm sư môn của nàng ta. Lạc Liên Y nắm chặt nỏ trong tay, chỉ cần hôm nay bắn ra mũi tên này, tất cả tinh anh chốn giang hồ đều mất mạng, không chỉ không còn ai nhắc đến chuyện nàng ta bị tiện nhân kia đánh bại, mà từ nay về sau Tố Nữ phái cũng sẽ thuộc về nàng ta. Lạc Liên Y vốn dĩ là Đại sư tỷ, lên làm chưởng môn cũng là chuyện thuận lý thành chương.
Trong lòng Lạc Liên Y nổi lên hung ác, giơ tay, mũi tên vụt đi như sao băng, thẳng hướng về phía mấy vò rượu dưới chân cột cờ.
Giả Nam Bình nhếch môi gợi lên một tia cười quỷ dị, cuối cùng một đám ngụy quân tử này cũng phải chôn thây cùng với hắn. Chỉ cần nhân sĩ chính phái đại thương nguyên khí, triều đình nhất định sẽ ra tay trấn áp Ma giáo, đến lúc đó, thù diệt môn của hắn sẽ được báo. Khi âm phủ, hắn cũng có thể đối diện với 357 người Giả gia.
Nhưng cho dù Giả Nam Bình có chờ mong thời khắc tử vong bao nhiêu thì một bóng người vẫn thẳng hướng về phía mũi tên. Theo lý thuyết, tốc độ của mũi tên nhanh như vậy, căn bản không thể nào đuổi kịp, nhưng bóng dáng của người kia càng nhanh hơn, nhanh tay chặn đứng mũi tên giữa không trung.
Biến cố trong sân khiến tất cả mọi người đều mờ mịt không rõ nguyên do, Thủy Hạo Nguyệt nhìn người vừa phi tới, là Thất Nguyệt, vì vậy, ông đứng dậy, hướng về phía cô nói, "Phong Khinh, không phải hôm nay con không thoải mái sao? Còn có, chuyện gì đang xảy ra?".
"Cha, mau bắt người bắn tên trước rồi nói sau." Thất Nguyệt chỉ về phía Lạc Liên Y, lớn tiếng nói.
Thủy Hạo Nguyệt cũng không hỏi nhiều, điểm mũi chân, cả người lập tức phi về phía Lạc Liên Y. Thủy Hạo Nguyệt là người có thực lực, không đến một lúc đã xách theo một thân chật vật Lạc Liên Y trở lại giữa sân, ném nàng ta lên phía trước.
"Thủy chưởng môn, ngươi làm gì vậy?" Ngô Trần vừa thấy ái đồ, đập bàn một cái, lập tức đứng dậy, cả giận nói.
"Ngô chưởng môn tạm thời đừng nóng nảy, ta vừa mới thấy đồ đệ này của ngươi nỏ cũng không kịp thu đã vội vàng tìm cách trốn! Ta đây cũng muốn biết vì sao?" Một tay Thủy Hạo Nguyệt ném nỏ lên người Lạc Liên Y, cười lạnh nói.
Thủy Hạo Nguyệt nhìn về phía Thất Nguyệt, mà mọi người dưới đài cũng nhìn về phía cô, chờ đợi một đáp án.
Dưới ánh mặt chăm chú của mọi người, Thất Nguyệt tiến về phía cột cờ, mở một vò rượu ra, đẩy về phía trước.
Vốn dĩ mọi người dưới đài chưa hiểu Thất Nguyệt muốn làm gì, thấy cô đầy vò rượu về phía trước, vẫn như cũ không rõ nguyên do. Khi vò rượu đổ xuống, một lượng chất màu đen chảy ra. Chưa ai thấy qua thứ này, nhưng vài lão tiền bối đã cả kinh đứng dậy, không biết ai là người đầu tiên hô lớn, "Hỏa Dược!!".
Một hòn đá có thể lập tức khiến mặt hồ dậy sóng. Toàn trường ồ lên.
Thất Nguyệt nhìn mũi tên trong tay, nói, "Đầu mũi tên được gắn đá lấy lửa, chỉ cần bắn đi sẽ đập vỡ vò rượu, ma sát sinh ra, lập tức tạo ra lửa, hỏa dược bên trong chắc chắn sẽ nổ mạnh. Sáng nay ta không thoải mái, vì vậy nên tới chậm hơn mọi người, vừa vặn bắt gặp Lạc Liên Y lén lút gặp ai đó. Ta thấy người đó giao cho Lạc Liên Y một bộ nỏ, lại nghe hai người đối thoại qua lại có nhắc tới hỏa dược, vì vậy có lưu ý tìm kiếm một chút, không ngờ sự thật đúng như ta dự đoán.".
Thất Nguyệt vừa nói vừa mở thêm một vò rượu, bên trong vẫn là hỏa dược. Sắc mặt mọi người lập tức đại biến, tức giận nhìn chằm chằm Lạc Liên Y.
"Liên Y, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" Ngô Trần vừa kinh ngạc vừa tức giận, tiến lên một bước đến trước mặt Lạc Liên Y, phất tay một cái, một cái tát lập tức giáng xuống mặt nàng ta.
Một chưởng này của Ngô Trần quả thực rất nặng, khuôn mặt của Lạc Liên Y bị tát lệch về một phía, sưng tấy lên, khóe miệng cũng rỉ máu.
Lạc Liên Y biết bản thân sẽ khó tránh khỏi kết cục phải chết, bất chấp tất cả nhìn về phía Ngô Trần, trong mắt tràn đầy căm hận. Lạc Liên Y che ngực cười ha hả, trong tiếng cười lộ ra chút điên cuồng, "Chuyện này là như thế nào? Chính là như các ngươi nghĩ! Đáng tiếc ta lại một lần nữa bại dưới tay tiểu tiện nhân này. Các ngươi đều đáng chết! Tất cả đều đáng chết!".
"Liên Y, tại sao ngươi lại thành ra như vậy? Ta đối xử với ngươi không tệ, chẳng qua mấy ngày trước có mắng ngươi vài câu, vậy mà ngươi, ngươi..." Ngô Trần tức tới mức vỗ ngực. Lạc Liên Y là do một tay bà ta nuôi lớn, là tâm huyết bao năm của bà ta, nào ngờ lại nuôi ra một cái tai họa.
"Đối xử với ta không tệ? Ha ha ha... ngươi đối xử rất tốt với ta, nhưng vì cái gì lại tốt như vậy? Bất quá là vì ta lớn lên xinh đẹp mà thôi. Tố Nữ phái nghèo đói nhất, lại chỉ toàn nữ nhân, địa vị trong giang hồ mấy năm nay, một nửa là nhờ đánh Ma giáo mà ra, còn một nửa không phải đều là nhờ một đám tiện nhân trong môn phái giúp ngươi bồi ngủ đàn ông sao? Ta chưa bị ngươi kéo ra ngoài bán, chẳng qua chỉ là vì đầu tư kiếm lợi lớn. Quả nhiên là một mụ đàn bà dẫn theo một đám tiểu kỹ nữ. Ta thay ngươi tự thấy ghê tởm."
Lạc Liên Y dáng vẻ điên cuồng, lời nói càng khiến người khác kinh ngạc, ánh mắt của nhân sĩ võ lâm nhìn Tố Nữ phái nháy mắt liền thay đổi.
"Ngươi! Ngươi! Đồ nghiệp chướng!" Ngô Trần tức giận, một chưởng giáng xuống người Lạc Liên Y, ngay lập tức khiến nàng ta phun ra một ngụm máu, nhưng dù vậy, trên mặt Lạc Liên Y vẫn là vẻ tươi cười ha ha như cũ, khiến khuôn mặt Ngô Trần hết xanh lại trắng.
Dưới đài đã hỗn loạn thành một đoàn, mọi người đều nghị luận sôi nổi, cùng nhau đàm luận hoặc hô ta phải dụng hình với Lạc Liên Y khiến nàng ta thú nhận chủ mưu. Thất Nguyệt thì ngược lại, vẫn nhìn chăm chú vào người đứng trên đài cách cô không xa - Giả Nam Bình.
Quả nhiên, đúng như Thất Nguyệt dự đoán, Giả Nam Bình móc ra từ trong ngực một bộ nỏ giống hệt Lạc Liên Y, bắn về phía mấy vò rượu.
Lúc này, lực chú ý của mọi người đều không nằm ở đây. Thất Nguyệt nheo mắt, đây thật sự là một cơ hội tốt, trong lòng nổi lên hung ác, phi thân theo mũi tên, hô lớn, "Ngươi muốn làm gì.".
Mọi người nghe thấy câu này, lập tức nương theo âm thanh nhìn về phía Thất Nguyệt. Một màn chặn mũi tên bắn về phía hỏa dược của cô và khuôn mặt vặn vẹo tràn ngập hận ý của Giả Nam Bình cùng nỏ trong tay hắn, tất cả đều rơi vào trong mắt mọi người.
Họ trăm triệu lần không nghĩ tới Giả Nam Bình sẽ làm ra hành động như vậy. Hắn là ái đồ của minh chủ võ lâm, tiền đồ vô lượng, đứng nói là người dưới đài, ngay cả Hàn Y đứng trên đài cũng không phòng bị.
"Phập" một tiếng, mũi tên găm thẳng lên người Thất Nguyệt, máu tươi lập tức chảy ra.
Giữa lôi đài, nữ tử mỹ lệ, cả người đẫm máu ngã xuống. Thủy Hạo Nguyệt kêu lên một tiếng sợ hãi, phi thân lên lôi đài, nhưng lúc này Thất Nguyệt đã hộc máu, bất tỉnh nhân sự.
Trong lúc hoảng hốt, Thất Nguyệt cảm giác nhiệm vụ đã hoàn thành. Nàng mang theo tia cười nhàn nhạt thỏa mãn chậm rãi khép lại đôi mắt.
#
Hôm nay là ngày cuối cùng, người chiến thắng sẽ trở thành bài danh đứng đầu Anh Hùng Bảng.
Hai người cuối cùng lọt vào chung kết là Giả Nam Bình và Đại sư huynh của Thất Nguyệt - Hàn Y. Nếu Giả Nam Bình không bị thương, bài danh thứ nhất chắc chắn sẽ là của hắn. Năm ngoái cũng vì trọng thương chưa lành mà Giả Nam Bình đã bỏ lỡ Anh Hùng Hội, danh hiệu đứng đầu lại rơi vào tay Hàn Y.
Trên sân thi đấu cắm một cột cờ lớn, phía trên là lá cờ thêu bốn chữ <Giang Hồ Anh Hào> (anh hùng hào kiệt trên giang hồ).
Cờ xí đón gió bay phấp phới, mà phía dưới cột cờ là hơn chục vò rượu. Tất cả đều là rượu đãi khánh hôm nay.
Giả Nam Bình và Hàn Y cùng nhau ôm quyền chào đối phương, lại hàn huyên vài câu, sau đó bắt đầu tỉ thí. Hai người đều có sức mạnh ngang nhau, cuộc chiến giữa sân trở nên vô cùng náo nhiệt. Tất cả mọi người đều khẩn trương quan sát hai người so đấu, thỉnh thoảng lại có vài tiếng kinh hô phát ra, gần như chẳng ai muốn bỏ qua dù chỉ là một cái liếc mắt. Bởi vì hai người có thể coi như một thế hệ thiếu niên đăng phong tạo cực*.
[*] đăng phong tạo cực: đại khái có thể hiểu là theo gió vươn tới đỉnh cao.
Mọi người đều chuyên tâm quan sát trận đấu, không một ai để ý phía dưới đài, Lạc Liên Y đang đứng cách đó không xa, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng, lấy từ trong tay áo một bộ nỏ nhỏ nhắn tinh xảo, mỗi một mũi tên đều được gắn đá lấy lửa, chỉ cần ma sát lập tức sẽ bốc cháy, tia lửa bắn ra.
Hôm đó, sau khi Lạc Liên Y luận võ với Thất Nguyệt, cừa trở về liền bị Ngô Trần quở trách một trận, lại thêm việc sử dụng ám khi trong lúc thi đấu, nàng ta bị phạt không thể tiếp tục tham gia tranh tài. Từ xưa đến nay, Lạc Liên Y quen thói cao ngạo, gây thù chuốc oán không ít lần trong môn phái, hiện tại còn tụt hạng trên Quần Phương Phổ, các sư muội trong phái đều ngấm ngầm châm chọc nàng ta không ít, cho dù Lạc Liên Y có đứng trước mặt cũng không kiêng kị chút nào.
Một đời này Lạc Liên Y nàng chưa từng phải chịu cảnh khuất nhục như vậy, vì vậy, thời điểm Giả Nam Bình tìm nàng ta, Lạc Liên Y liền không chút do dự đáp ứng. Hôm nay nàng ta không đứng chung một chỗ với Ngô Trần mà ở cửa Địa Môn tìm một chỗ không người. Lạ Liên Y đã tính toán thời gian, chỉ cần hỏa tiễn được bắn ra, thời gian chạy trốn cũng đủ dùng. Địa điểm chôn hỏa dược đều tập trung ở vị trí của các đại môn phái, đương nhiên cũng bao gồm sư môn của nàng ta. Lạc Liên Y nắm chặt nỏ trong tay, chỉ cần hôm nay bắn ra mũi tên này, tất cả tinh anh chốn giang hồ đều mất mạng, không chỉ không còn ai nhắc đến chuyện nàng ta bị tiện nhân kia đánh bại, mà từ nay về sau Tố Nữ phái cũng sẽ thuộc về nàng ta. Lạc Liên Y vốn dĩ là Đại sư tỷ, lên làm chưởng môn cũng là chuyện thuận lý thành chương.
Trong lòng Lạc Liên Y nổi lên hung ác, giơ tay, mũi tên vụt đi như sao băng, thẳng hướng về phía mấy vò rượu dưới chân cột cờ.
Giả Nam Bình nhếch môi gợi lên một tia cười quỷ dị, cuối cùng một đám ngụy quân tử này cũng phải chôn thây cùng với hắn. Chỉ cần nhân sĩ chính phái đại thương nguyên khí, triều đình nhất định sẽ ra tay trấn áp Ma giáo, đến lúc đó, thù diệt môn của hắn sẽ được báo. Khi âm phủ, hắn cũng có thể đối diện với 357 người Giả gia.
Nhưng cho dù Giả Nam Bình có chờ mong thời khắc tử vong bao nhiêu thì một bóng người vẫn thẳng hướng về phía mũi tên. Theo lý thuyết, tốc độ của mũi tên nhanh như vậy, căn bản không thể nào đuổi kịp, nhưng bóng dáng của người kia càng nhanh hơn, nhanh tay chặn đứng mũi tên giữa không trung.
Biến cố trong sân khiến tất cả mọi người đều mờ mịt không rõ nguyên do, Thủy Hạo Nguyệt nhìn người vừa phi tới, là Thất Nguyệt, vì vậy, ông đứng dậy, hướng về phía cô nói, "Phong Khinh, không phải hôm nay con không thoải mái sao? Còn có, chuyện gì đang xảy ra?".
"Cha, mau bắt người bắn tên trước rồi nói sau." Thất Nguyệt chỉ về phía Lạc Liên Y, lớn tiếng nói.
Thủy Hạo Nguyệt cũng không hỏi nhiều, điểm mũi chân, cả người lập tức phi về phía Lạc Liên Y. Thủy Hạo Nguyệt là người có thực lực, không đến một lúc đã xách theo một thân chật vật Lạc Liên Y trở lại giữa sân, ném nàng ta lên phía trước.
"Thủy chưởng môn, ngươi làm gì vậy?" Ngô Trần vừa thấy ái đồ, đập bàn một cái, lập tức đứng dậy, cả giận nói.
"Ngô chưởng môn tạm thời đừng nóng nảy, ta vừa mới thấy đồ đệ này của ngươi nỏ cũng không kịp thu đã vội vàng tìm cách trốn! Ta đây cũng muốn biết vì sao?" Một tay Thủy Hạo Nguyệt ném nỏ lên người Lạc Liên Y, cười lạnh nói.
Thủy Hạo Nguyệt nhìn về phía Thất Nguyệt, mà mọi người dưới đài cũng nhìn về phía cô, chờ đợi một đáp án.
Dưới ánh mặt chăm chú của mọi người, Thất Nguyệt tiến về phía cột cờ, mở một vò rượu ra, đẩy về phía trước.
Vốn dĩ mọi người dưới đài chưa hiểu Thất Nguyệt muốn làm gì, thấy cô đầy vò rượu về phía trước, vẫn như cũ không rõ nguyên do. Khi vò rượu đổ xuống, một lượng chất màu đen chảy ra. Chưa ai thấy qua thứ này, nhưng vài lão tiền bối đã cả kinh đứng dậy, không biết ai là người đầu tiên hô lớn, "Hỏa Dược!!".
Một hòn đá có thể lập tức khiến mặt hồ dậy sóng. Toàn trường ồ lên.
Thất Nguyệt nhìn mũi tên trong tay, nói, "Đầu mũi tên được gắn đá lấy lửa, chỉ cần bắn đi sẽ đập vỡ vò rượu, ma sát sinh ra, lập tức tạo ra lửa, hỏa dược bên trong chắc chắn sẽ nổ mạnh. Sáng nay ta không thoải mái, vì vậy nên tới chậm hơn mọi người, vừa vặn bắt gặp Lạc Liên Y lén lút gặp ai đó. Ta thấy người đó giao cho Lạc Liên Y một bộ nỏ, lại nghe hai người đối thoại qua lại có nhắc tới hỏa dược, vì vậy có lưu ý tìm kiếm một chút, không ngờ sự thật đúng như ta dự đoán.".
Thất Nguyệt vừa nói vừa mở thêm một vò rượu, bên trong vẫn là hỏa dược. Sắc mặt mọi người lập tức đại biến, tức giận nhìn chằm chằm Lạc Liên Y.
"Liên Y, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" Ngô Trần vừa kinh ngạc vừa tức giận, tiến lên một bước đến trước mặt Lạc Liên Y, phất tay một cái, một cái tát lập tức giáng xuống mặt nàng ta.
Một chưởng này của Ngô Trần quả thực rất nặng, khuôn mặt của Lạc Liên Y bị tát lệch về một phía, sưng tấy lên, khóe miệng cũng rỉ máu.
Lạc Liên Y biết bản thân sẽ khó tránh khỏi kết cục phải chết, bất chấp tất cả nhìn về phía Ngô Trần, trong mắt tràn đầy căm hận. Lạc Liên Y che ngực cười ha hả, trong tiếng cười lộ ra chút điên cuồng, "Chuyện này là như thế nào? Chính là như các ngươi nghĩ! Đáng tiếc ta lại một lần nữa bại dưới tay tiểu tiện nhân này. Các ngươi đều đáng chết! Tất cả đều đáng chết!".
"Liên Y, tại sao ngươi lại thành ra như vậy? Ta đối xử với ngươi không tệ, chẳng qua mấy ngày trước có mắng ngươi vài câu, vậy mà ngươi, ngươi..." Ngô Trần tức tới mức vỗ ngực. Lạc Liên Y là do một tay bà ta nuôi lớn, là tâm huyết bao năm của bà ta, nào ngờ lại nuôi ra một cái tai họa.
"Đối xử với ta không tệ? Ha ha ha... ngươi đối xử rất tốt với ta, nhưng vì cái gì lại tốt như vậy? Bất quá là vì ta lớn lên xinh đẹp mà thôi. Tố Nữ phái nghèo đói nhất, lại chỉ toàn nữ nhân, địa vị trong giang hồ mấy năm nay, một nửa là nhờ đánh Ma giáo mà ra, còn một nửa không phải đều là nhờ một đám tiện nhân trong môn phái giúp ngươi bồi ngủ đàn ông sao? Ta chưa bị ngươi kéo ra ngoài bán, chẳng qua chỉ là vì đầu tư kiếm lợi lớn. Quả nhiên là một mụ đàn bà dẫn theo một đám tiểu kỹ nữ. Ta thay ngươi tự thấy ghê tởm."
Lạc Liên Y dáng vẻ điên cuồng, lời nói càng khiến người khác kinh ngạc, ánh mắt của nhân sĩ võ lâm nhìn Tố Nữ phái nháy mắt liền thay đổi.
"Ngươi! Ngươi! Đồ nghiệp chướng!" Ngô Trần tức giận, một chưởng giáng xuống người Lạc Liên Y, ngay lập tức khiến nàng ta phun ra một ngụm máu, nhưng dù vậy, trên mặt Lạc Liên Y vẫn là vẻ tươi cười ha ha như cũ, khiến khuôn mặt Ngô Trần hết xanh lại trắng.
Dưới đài đã hỗn loạn thành một đoàn, mọi người đều nghị luận sôi nổi, cùng nhau đàm luận hoặc hô ta phải dụng hình với Lạc Liên Y khiến nàng ta thú nhận chủ mưu. Thất Nguyệt thì ngược lại, vẫn nhìn chăm chú vào người đứng trên đài cách cô không xa - Giả Nam Bình.
Quả nhiên, đúng như Thất Nguyệt dự đoán, Giả Nam Bình móc ra từ trong ngực một bộ nỏ giống hệt Lạc Liên Y, bắn về phía mấy vò rượu.
Lúc này, lực chú ý của mọi người đều không nằm ở đây. Thất Nguyệt nheo mắt, đây thật sự là một cơ hội tốt, trong lòng nổi lên hung ác, phi thân theo mũi tên, hô lớn, "Ngươi muốn làm gì.".
Mọi người nghe thấy câu này, lập tức nương theo âm thanh nhìn về phía Thất Nguyệt. Một màn chặn mũi tên bắn về phía hỏa dược của cô và khuôn mặt vặn vẹo tràn ngập hận ý của Giả Nam Bình cùng nỏ trong tay hắn, tất cả đều rơi vào trong mắt mọi người.
Họ trăm triệu lần không nghĩ tới Giả Nam Bình sẽ làm ra hành động như vậy. Hắn là ái đồ của minh chủ võ lâm, tiền đồ vô lượng, đứng nói là người dưới đài, ngay cả Hàn Y đứng trên đài cũng không phòng bị.
"Phập" một tiếng, mũi tên găm thẳng lên người Thất Nguyệt, máu tươi lập tức chảy ra.
Giữa lôi đài, nữ tử mỹ lệ, cả người đẫm máu ngã xuống. Thủy Hạo Nguyệt kêu lên một tiếng sợ hãi, phi thân lên lôi đài, nhưng lúc này Thất Nguyệt đã hộc máu, bất tỉnh nhân sự.
Trong lúc hoảng hốt, Thất Nguyệt cảm giác nhiệm vụ đã hoàn thành. Nàng mang theo tia cười nhàn nhạt thỏa mãn chậm rãi khép lại đôi mắt.
#
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook