Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn
-
Chương 39: Giấc mộng chế tạo mỹ nhân đệ nhất giang hồ (8)
Editor: Lazi
Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Sau khi giảm cân thành công, Thất Nguyệt thay đổi rất nhiều, quả thật khiến Thu Đảo có cảm giác rất không chân thực.
Hiện tại Thất Nguyệt phát hiện nguyên chủ Thủy Phong Khinh quả thực là một mĩ nhân. Nàng kế thừa toàn bộ ưu điểm của phụ mẫu. Bộ dạng nhu hòa như Thủy Hạo Nguyệt, phượng mâu xinh đẹp như Tiêu Thất Nương. Không chỉ vậy, Thủy Phong Khin còn sở hữu khí chất thanh lãnh vũ mị tự nhiên. Năm đó, Tiêu Thất Nương và Thủy Hạo Nguyệt đều là soái cả mỹ nữ hàng đầu, Thủy Phong Khinh trò giỏi hơn thầy, nếu dùng bốn chữ "khuynh quốc khuynh thành" để miêu tả diện mạo của nàng cũng không quá.
Bởi vì gầy đi quá nhanh, Thất Nguyệt rất không vừa lòng với làn da của bản thân. Vì vậy, cô bắt đầu lên kế hoạch "mỹ dung".* Có câu, nhất bạch che trăm xấu**, huống chi mục tiêu của cô là danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, đương nhiên cũng cần da như ngưng chi***.
[*]
[**]
[***]
May mắn, Thủy gia không thiếu nhất chính là tiền, vì vậy Thất Nguyệt cũng không khách khí, bỏ ra rất nhiều bạc để mua trân châu phấn, lại dùng thêm mật ong đặc thù của Bách Hoa Cốc, kiên trì đắp mặt mỗi ngày.
Nếu người khác biết được, nhất định sẽ gáo thét mắng chửi Thất Nguyệt là đồ phá của. Mua trân châu phấn cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng loại mật ong cô dùng vô cùng quý báu, chỉ có ở Bách Hoa Cốc, được gọi là Ngọc Thần Mật, nguồn gốc xuất xứ độc quyền từ hoa Ngọc Thần, chỉ có ở Bách Hoa Cốc. Hoa Ngọc Thần có thể giải vô số loại độc, trị liệu nội thương, sau khi chuyển thành mật ong còn có thể phụ trợ trong việc tu luyện nội lực, bảo dưỡng kinh mạch, một khi đem ra ngoài bán, hoàn toàn có thể thét giá trên trời.
Bất quá, loại mật ong này ở Bách Hoa Cốc có rất nhiều, trên cơ bản, gia gia của nguyên chủ đều không thường xuyên ở đây, cũng không nhớ đến chuyện mật ong. Từ trước tới nay, Bách Hoa Cốc đều do hai ách nô quản lý. Hai người họ cũng rất thật thà, sau khi thu hoạch mật ong liền nhanh chóng cho vào bình rồi đem đi bảo quản, cất giữ. Khi Thất Nguyệt biết được, số lượng mật ong được lưu trữ đã sớm đầy một căn hầm.
Sau một ngày luyện công, Thất Nguyệt nằm trên ghế dài đặt ngoài vườn, bắt đầu đắp mặt nạ. Sắc trời chạng vạng, gió mát khẽ thoảng qua khiến cô thích ý vô cùng, khẽ hừ một tiếng.
"Tiểu thư. Tiểu thư. Người xem, ta bắt được một tên trộm!" Người còn chưa tới, Thu Đào đã lớn tiếng la.
Trải qua một đoạn thời gian chung sống, Thu Đào càng ngày càng hoạt bát, bộ dạng cẩn trọng dè dặt như ngày đầu đã sớm biến mất không còn.
Người bình thường không có khả năng vào được Bách Hoa Cốc, sao có thể có trộm? Thất Nguyệt nghi hoặc, ngồi dậy, nhìn thấy Thu Đào đang kéo một người bị trói như cái bánh chưng tiến tới, là một nam nhân đeo mặt nạ bạc.
Thất Nguyệt ghé vào chậu nước bên cạnh, tẩy rửa sạch sẽ lớp mặt nạ trên mặt, sau đó cẩn thận lau khô.
Thu thập xong xuôi, Thất Nguyệt mới xoay người lại nhìn người bị trói trên mặt đất.
Người kia bị trói cũng không giãy giụa, mặc dù chật vật nhưng vẫn kiệt ngạo như cũ. Thời điểm Thất Nguyệt quay người lại nhìn hắn, trong mắt người nọ thoáng hiện lên một tia kinh diễm nhàn nhạt.
Thất Nguyệt nhìn qua một lần, sau đó ngẩng đầu hỏi Thu Đào, "Làm sao ngươi bắt được hắn?".
Tay cầm bình mật ong, Thu Đào một bên khoa chân múa tay một bên khoe công, "Tiểu thư nói buổi tối muốn uống mật ong, nhưng mật ong trong phòng bếp không còn nhiều nên ta quyết định xuống hầm lấy thêm, nào ngờ lại gặp được tên tiểu tặc này đang trốn ở đó. Lúc nhìn thấy ta hắn còn định đánh lén, nhưng lại bị ta đánh ngã chỉ trong vài chiêu. Cũng không biết hắn vào Cốc bằng cách nào. Tiểu thư, chúng ta phải hảo hảo thẩm vấn hắn xem hắn có còn đồng lõa nào không, có gây hại cho chúng ta không."
Thu Đào tức giận đá người nằm bên cạnh một cái, một cước này khiến ánh mắt nam nhân đang nằm dưới đất thoáng lạnh lùng, sát khí hiện lên, như có như không, hù Thu Đào nhảy dựng, chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa là té ngã. Nhưng chỉ một giây sau, nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, người đã sớm bị trói chặt, nàng còn sợ cái gì?
"Trừng cái gì mà trừng, lát nữa liền ngươi đẹp mặt, đem móng tay rút sạch, xem ngươi có nói hay không. Mang mặt nạ lại còn lén lút, khẳng định không phải người tốt." Thu Đào buồn bực, đem mặt nạ của hắn tháo xuống, ngay lập tức, một khuôn mặt cực kỳ tuấn dật lộ ra. Thu Đào thấy vậy không khỏi sửng sốt một chút, tiểu tặc này cũng đẹp quá đi.
Thất Nguyệt vẫn luôn im lặng không nói, vừa lẳng lặng uống trà, vừa suy nghĩ vì sao phương pháp vào cốc lại bị lộ. Đúng lúc Thu Đào tháo mặt nạ xuống, Thất Nguyệt trực tiếp phun hết trà trong miệng ra, không ngừng ho khan. Thất Nguyệt nở nụ cười. Đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công.
Ý trời a! Phong thuỷ luân chuyển. Không ngờ cũng có ngày người này nằm trong tay mình.
"Không cần thẩm vấn nữa, tên gia hỏa này, ta biết." Thất Nguyệt nhàn nhã nghiêng người dựa vào ghế. Thời tiết nóng bức, cô lại ăn mặc đơn bạc, một thân lụa mỏng màu tím rơi nhẹ xuống đất, khiến đường cong của cô lộ ra không sót chút nào. Một đầu tóc đen dài chỉ dùng một dải lụa buộc lên, gương mặt vừa được rửa vẫn còn nước đọng lại, nhìn qua như hoa đào dính sương, mắt phượng khẽ nâng, trong mị hoặc có vài phần thanh lãnh, xinh đẹp như tiên tử lạc xuống phàm trần.
"Tiểu thư, người biết hắn?" Thu Đào có chút nghi hoặc nhìn về phía Thất nguyệt, lại nhìn về phía nam tử bị trói trên đất.
"Kể ra thì ngươi cũng biết tên hắn. Thượng Quan Vân Mộng, thế nào, có phải cảm thấy cái tên này rất quen tai không?" Thất Nguyệt nhẹ nhàng cong môi, nhìn Thượng Quan Vân Mộng nói.
"Thượng Quan Vân Mộng. Thượng Quan Vân Mộng, nghe thật quen tai. A...! không thể nào, Giáo chủ Ma giáo!" Thu Đào cao giọng hét to, nhanh chóng cách xa Thượng Quan Vân Mộng một đoạn. Tuy rằng lúc thiên kiếp của Thất Nguyệt xảy ra, Thu Đào cũng ở đó, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng đã bị đánh ngất, căn bản còn chưa kịp nhìn thấy diện mạo chân chính của Thượng Quan Vân Mộng.
"Đúng vậy, chính là Giáo chủ Ma giáo đại danh đỉnh đỉnh, mắt cao hơn đầu. Mỗi người đều có lúc gặp phải xui xẻo, xem ra bây giờ Giáo chủ đại nhân của chúng ta đã mất hết võ công, bằng không làm sao lại bị ngươi vừa vặn bắt được, cuối cùng rơi vào tay ta. Thu Đào a!~ Ngươi nói xem, ta nên báo đáp hắn như thế nào đây?" Thất Nguyệt yểu điệu đứng lên, tay cầm quạt tròn nâng cằm Thượng Quan Vân Mộng lên, cười nói.
Lúc này, Thu Đào còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ chuyện "bắt được Giáo chủ Ma giáo làm tù binh", trợn mắt há hốc mồm nhìn Thượng Quan Vân Mộng.
Từ trước tới nay, Thượng Quan Vân Mộng chưa từng bị người khác đối xử như vậy. Nội bộ Ma giáo xuất hiện phản loạn ngay lúc hắn đang mạnh mẽ đột phá Ma công tầng bảy. Thời điểm hắn đang chơi vơi giữa cảnh giới võ công, Tả hộ pháp mà hắn vẫn luôn tín nhiệm phá vỡ động băng xông vào, làm gián đoạn quá trình tu luyện của hắn, vì vậy chân khí nhất thời đảo ngược, tẩu hỏa nhập ma đã là chuyện không thể tránh khỏi. Thương Quan Vân Cảnh hắn trong cái khó ló cái khôn, tự mình chặt đứt kinh mạch, nhờ đó mà may mắn thoát được chuyện bạo thể mà chết (nổ tan xác). Tả hộ pháp muốn dồn hắn vào tử địa, nhưng dù tẩu hỏa nhập ma, Thượng Quan Vân Mộng cũng không dễ dàng bị người khác đánh chết. Hắn nhanh chóng dùng bí pháp trốn thoát, đổi lại, võ công toàn thân không thể sử dụng, trừ khi kinh mạch được dưỡng tốt, nếu không quãng đời còn lại chỉ có thể làm phế nhân.
Thứ có thể bảo dưỡng kinh mạch tốt nhất chính là Ngọc Thần Mật. Thượng Quan Vân Mộng biết Bách Hoa Cốc là nơi duy nhất có loại mật này, mà trước đây hắn đã từng trộm được phương pháp vào cốc, nơi này tương đối an toàn, vì vậy Thượng Quan Vân Mộng vốn dĩ tính ở lại trong cốc tu dưỡng kinh mạch thật tốt. Không nghĩ tới, Bách Hoa Cốc nhiều năm không có người quản, nay lại có người sống ở đây, hại hắn bị bắt được. Hôm nay chịu nhục bị đá, ngày sau nhất định trả lại trăm lần. Thượng Quan Vân Mộng dâng lên sát ý, chờ thương thế của hắn tốt lên, nhất định sẽ đem nô tì này băm vằm thành trăm mảnh.
Nhưng sau khi nhìn thấy nữ nhân trước mắt này, Thượng Quan Vân Mộng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Hắn không có chút ấn tượng nào đối với cô, nhưng rõ ràng đối phương biết hắn, hơn nữa dường như còn có thù oán.
"Bổn tọa không biết ngươi có ân oán gì với bổn tọa, nhưng nếu đã biết bổn tọa là người phương nào mà ngươi còn dám như vậy? Không sợ ngày sau ta đem ngươi băm thây vạn đoạn sao?" Thượng Quan Vân Mộng là tù nhân, lại không có nửa điểm tự giác của tù nhân, khẩu khí vẫn lớn lối khinh người như cũ, trong mắt tràn đầy uy hiếp.
Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Sau khi giảm cân thành công, Thất Nguyệt thay đổi rất nhiều, quả thật khiến Thu Đảo có cảm giác rất không chân thực.
Hiện tại Thất Nguyệt phát hiện nguyên chủ Thủy Phong Khinh quả thực là một mĩ nhân. Nàng kế thừa toàn bộ ưu điểm của phụ mẫu. Bộ dạng nhu hòa như Thủy Hạo Nguyệt, phượng mâu xinh đẹp như Tiêu Thất Nương. Không chỉ vậy, Thủy Phong Khin còn sở hữu khí chất thanh lãnh vũ mị tự nhiên. Năm đó, Tiêu Thất Nương và Thủy Hạo Nguyệt đều là soái cả mỹ nữ hàng đầu, Thủy Phong Khinh trò giỏi hơn thầy, nếu dùng bốn chữ "khuynh quốc khuynh thành" để miêu tả diện mạo của nàng cũng không quá.
Bởi vì gầy đi quá nhanh, Thất Nguyệt rất không vừa lòng với làn da của bản thân. Vì vậy, cô bắt đầu lên kế hoạch "mỹ dung".* Có câu, nhất bạch che trăm xấu**, huống chi mục tiêu của cô là danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, đương nhiên cũng cần da như ngưng chi***.
[*]
[**]
[***]
May mắn, Thủy gia không thiếu nhất chính là tiền, vì vậy Thất Nguyệt cũng không khách khí, bỏ ra rất nhiều bạc để mua trân châu phấn, lại dùng thêm mật ong đặc thù của Bách Hoa Cốc, kiên trì đắp mặt mỗi ngày.
Nếu người khác biết được, nhất định sẽ gáo thét mắng chửi Thất Nguyệt là đồ phá của. Mua trân châu phấn cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng loại mật ong cô dùng vô cùng quý báu, chỉ có ở Bách Hoa Cốc, được gọi là Ngọc Thần Mật, nguồn gốc xuất xứ độc quyền từ hoa Ngọc Thần, chỉ có ở Bách Hoa Cốc. Hoa Ngọc Thần có thể giải vô số loại độc, trị liệu nội thương, sau khi chuyển thành mật ong còn có thể phụ trợ trong việc tu luyện nội lực, bảo dưỡng kinh mạch, một khi đem ra ngoài bán, hoàn toàn có thể thét giá trên trời.
Bất quá, loại mật ong này ở Bách Hoa Cốc có rất nhiều, trên cơ bản, gia gia của nguyên chủ đều không thường xuyên ở đây, cũng không nhớ đến chuyện mật ong. Từ trước tới nay, Bách Hoa Cốc đều do hai ách nô quản lý. Hai người họ cũng rất thật thà, sau khi thu hoạch mật ong liền nhanh chóng cho vào bình rồi đem đi bảo quản, cất giữ. Khi Thất Nguyệt biết được, số lượng mật ong được lưu trữ đã sớm đầy một căn hầm.
Sau một ngày luyện công, Thất Nguyệt nằm trên ghế dài đặt ngoài vườn, bắt đầu đắp mặt nạ. Sắc trời chạng vạng, gió mát khẽ thoảng qua khiến cô thích ý vô cùng, khẽ hừ một tiếng.
"Tiểu thư. Tiểu thư. Người xem, ta bắt được một tên trộm!" Người còn chưa tới, Thu Đào đã lớn tiếng la.
Trải qua một đoạn thời gian chung sống, Thu Đào càng ngày càng hoạt bát, bộ dạng cẩn trọng dè dặt như ngày đầu đã sớm biến mất không còn.
Người bình thường không có khả năng vào được Bách Hoa Cốc, sao có thể có trộm? Thất Nguyệt nghi hoặc, ngồi dậy, nhìn thấy Thu Đào đang kéo một người bị trói như cái bánh chưng tiến tới, là một nam nhân đeo mặt nạ bạc.
Thất Nguyệt ghé vào chậu nước bên cạnh, tẩy rửa sạch sẽ lớp mặt nạ trên mặt, sau đó cẩn thận lau khô.
Thu thập xong xuôi, Thất Nguyệt mới xoay người lại nhìn người bị trói trên mặt đất.
Người kia bị trói cũng không giãy giụa, mặc dù chật vật nhưng vẫn kiệt ngạo như cũ. Thời điểm Thất Nguyệt quay người lại nhìn hắn, trong mắt người nọ thoáng hiện lên một tia kinh diễm nhàn nhạt.
Thất Nguyệt nhìn qua một lần, sau đó ngẩng đầu hỏi Thu Đào, "Làm sao ngươi bắt được hắn?".
Tay cầm bình mật ong, Thu Đào một bên khoa chân múa tay một bên khoe công, "Tiểu thư nói buổi tối muốn uống mật ong, nhưng mật ong trong phòng bếp không còn nhiều nên ta quyết định xuống hầm lấy thêm, nào ngờ lại gặp được tên tiểu tặc này đang trốn ở đó. Lúc nhìn thấy ta hắn còn định đánh lén, nhưng lại bị ta đánh ngã chỉ trong vài chiêu. Cũng không biết hắn vào Cốc bằng cách nào. Tiểu thư, chúng ta phải hảo hảo thẩm vấn hắn xem hắn có còn đồng lõa nào không, có gây hại cho chúng ta không."
Thu Đào tức giận đá người nằm bên cạnh một cái, một cước này khiến ánh mắt nam nhân đang nằm dưới đất thoáng lạnh lùng, sát khí hiện lên, như có như không, hù Thu Đào nhảy dựng, chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa là té ngã. Nhưng chỉ một giây sau, nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, người đã sớm bị trói chặt, nàng còn sợ cái gì?
"Trừng cái gì mà trừng, lát nữa liền ngươi đẹp mặt, đem móng tay rút sạch, xem ngươi có nói hay không. Mang mặt nạ lại còn lén lút, khẳng định không phải người tốt." Thu Đào buồn bực, đem mặt nạ của hắn tháo xuống, ngay lập tức, một khuôn mặt cực kỳ tuấn dật lộ ra. Thu Đào thấy vậy không khỏi sửng sốt một chút, tiểu tặc này cũng đẹp quá đi.
Thất Nguyệt vẫn luôn im lặng không nói, vừa lẳng lặng uống trà, vừa suy nghĩ vì sao phương pháp vào cốc lại bị lộ. Đúng lúc Thu Đào tháo mặt nạ xuống, Thất Nguyệt trực tiếp phun hết trà trong miệng ra, không ngừng ho khan. Thất Nguyệt nở nụ cười. Đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công.
Ý trời a! Phong thuỷ luân chuyển. Không ngờ cũng có ngày người này nằm trong tay mình.
"Không cần thẩm vấn nữa, tên gia hỏa này, ta biết." Thất Nguyệt nhàn nhã nghiêng người dựa vào ghế. Thời tiết nóng bức, cô lại ăn mặc đơn bạc, một thân lụa mỏng màu tím rơi nhẹ xuống đất, khiến đường cong của cô lộ ra không sót chút nào. Một đầu tóc đen dài chỉ dùng một dải lụa buộc lên, gương mặt vừa được rửa vẫn còn nước đọng lại, nhìn qua như hoa đào dính sương, mắt phượng khẽ nâng, trong mị hoặc có vài phần thanh lãnh, xinh đẹp như tiên tử lạc xuống phàm trần.
"Tiểu thư, người biết hắn?" Thu Đào có chút nghi hoặc nhìn về phía Thất nguyệt, lại nhìn về phía nam tử bị trói trên đất.
"Kể ra thì ngươi cũng biết tên hắn. Thượng Quan Vân Mộng, thế nào, có phải cảm thấy cái tên này rất quen tai không?" Thất Nguyệt nhẹ nhàng cong môi, nhìn Thượng Quan Vân Mộng nói.
"Thượng Quan Vân Mộng. Thượng Quan Vân Mộng, nghe thật quen tai. A...! không thể nào, Giáo chủ Ma giáo!" Thu Đào cao giọng hét to, nhanh chóng cách xa Thượng Quan Vân Mộng một đoạn. Tuy rằng lúc thiên kiếp của Thất Nguyệt xảy ra, Thu Đào cũng ở đó, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng đã bị đánh ngất, căn bản còn chưa kịp nhìn thấy diện mạo chân chính của Thượng Quan Vân Mộng.
"Đúng vậy, chính là Giáo chủ Ma giáo đại danh đỉnh đỉnh, mắt cao hơn đầu. Mỗi người đều có lúc gặp phải xui xẻo, xem ra bây giờ Giáo chủ đại nhân của chúng ta đã mất hết võ công, bằng không làm sao lại bị ngươi vừa vặn bắt được, cuối cùng rơi vào tay ta. Thu Đào a!~ Ngươi nói xem, ta nên báo đáp hắn như thế nào đây?" Thất Nguyệt yểu điệu đứng lên, tay cầm quạt tròn nâng cằm Thượng Quan Vân Mộng lên, cười nói.
Lúc này, Thu Đào còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ chuyện "bắt được Giáo chủ Ma giáo làm tù binh", trợn mắt há hốc mồm nhìn Thượng Quan Vân Mộng.
Từ trước tới nay, Thượng Quan Vân Mộng chưa từng bị người khác đối xử như vậy. Nội bộ Ma giáo xuất hiện phản loạn ngay lúc hắn đang mạnh mẽ đột phá Ma công tầng bảy. Thời điểm hắn đang chơi vơi giữa cảnh giới võ công, Tả hộ pháp mà hắn vẫn luôn tín nhiệm phá vỡ động băng xông vào, làm gián đoạn quá trình tu luyện của hắn, vì vậy chân khí nhất thời đảo ngược, tẩu hỏa nhập ma đã là chuyện không thể tránh khỏi. Thương Quan Vân Cảnh hắn trong cái khó ló cái khôn, tự mình chặt đứt kinh mạch, nhờ đó mà may mắn thoát được chuyện bạo thể mà chết (nổ tan xác). Tả hộ pháp muốn dồn hắn vào tử địa, nhưng dù tẩu hỏa nhập ma, Thượng Quan Vân Mộng cũng không dễ dàng bị người khác đánh chết. Hắn nhanh chóng dùng bí pháp trốn thoát, đổi lại, võ công toàn thân không thể sử dụng, trừ khi kinh mạch được dưỡng tốt, nếu không quãng đời còn lại chỉ có thể làm phế nhân.
Thứ có thể bảo dưỡng kinh mạch tốt nhất chính là Ngọc Thần Mật. Thượng Quan Vân Mộng biết Bách Hoa Cốc là nơi duy nhất có loại mật này, mà trước đây hắn đã từng trộm được phương pháp vào cốc, nơi này tương đối an toàn, vì vậy Thượng Quan Vân Mộng vốn dĩ tính ở lại trong cốc tu dưỡng kinh mạch thật tốt. Không nghĩ tới, Bách Hoa Cốc nhiều năm không có người quản, nay lại có người sống ở đây, hại hắn bị bắt được. Hôm nay chịu nhục bị đá, ngày sau nhất định trả lại trăm lần. Thượng Quan Vân Mộng dâng lên sát ý, chờ thương thế của hắn tốt lên, nhất định sẽ đem nô tì này băm vằm thành trăm mảnh.
Nhưng sau khi nhìn thấy nữ nhân trước mắt này, Thượng Quan Vân Mộng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Hắn không có chút ấn tượng nào đối với cô, nhưng rõ ràng đối phương biết hắn, hơn nữa dường như còn có thù oán.
"Bổn tọa không biết ngươi có ân oán gì với bổn tọa, nhưng nếu đã biết bổn tọa là người phương nào mà ngươi còn dám như vậy? Không sợ ngày sau ta đem ngươi băm thây vạn đoạn sao?" Thượng Quan Vân Mộng là tù nhân, lại không có nửa điểm tự giác của tù nhân, khẩu khí vẫn lớn lối khinh người như cũ, trong mắt tràn đầy uy hiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook