Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn
-
Chương 32: Giấc mộng chế tạo mỹ nhân đệ nhất giang hồ (1)
Quyển 3Editor: Kagamine_Arata
Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
#Tiếu: phúc lợi đêm Trung Thu, chúc mọi người Trung Thu vui vẻ.
Lúc Thất Nguyệt tỉnh lại, cảm giác bản thân đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, nhưng cả người lại đau đớn ghê gớm, đặc biệt là bả vai. Chỉ cần hơi cử động một chút, bả vai sẽ đau đớn vô cùng. Nàng từ từ mở mắt, choáng váng, muốn ngồi dậy, nhưng trên người không có chút sức lực nào, bên ngoài chăn lộ ra nửa đoạn cánh tay chỗ thâm chỗ tím, nhìn vết thương, hình như là bị đánh.
Thất Nguyệt gắng sức gượng dậy, chỉ một động tác như vậy, nhưng làm xong, cả người cũng đã ướt đẫm mỗ hôi. Toàn thân vô cùng nặng nề, bởi vì suy yếu mà đau đớn. Tất cả những gì Thất Nguyệt nhìn thấy trước mắt đều chồng chéo lên nhau, mơ hồ mờ ảo.
Thất Nguyệt khát nước ghê gớm, cố sức vén màn giường lên, màn giường hé ra, ánh sáng lập tức len lỏi vào, khiến nàng hơi nheo mắt. Chờ sau khi hai mắt đã hoàn toàn thích ứng, Thất Nguyệt nhìn chung quanh một hồi, phát hiện nơi đây mang đầy hơi thở cổ xưa. Cả căn phòng được trang trí không tệ, mặc dù nàng không hiểu cách bài trí thời cổ đại lắm, nhưng từ những vật dụng trong phòng, có thể đoán được nguyên chủ hiển nhiên không phải người nghèo khổ, chỉ riêng nét điêu khắc trên chiếc giường đã thấy rõ được sự hoa lệ.
"Phu nhân, người dậy rồi?" Nghe thấy động tĩnh phòng trong, một nha hoàn lập tức tiến vào. Nàng mặc một bộ áo ngoài hồng nhạt, khuôn mặt vuông dài, lên tiếng hỏi.
"Ừm." Thất Nguyệt nhíu mày đáp, nhưng nàng vừa lên tiếng, cổ họng lập tức đau rát, "Có nước không?" Giọng nói của nàng khàn khàn, cổ họng khó chịu như nuốt phải cát.
"Có." Nha hoàn nhanh chóng rót một chén trà nhỏ đưa tới, khẽ thổi nguội, đỡ Thất Nguyệt, để nàng uống nước.
Thất Nguyệt vội vàng uống, nước vừa chảy xuống họng lập tức làm dịu thanh quản, khiến Thất Nguyệt thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng cẩn thận đánh giá nha hoàn trước mắt vài lần, liền phát hiện, mặc dù nha hoàn này không xinh đẹp, nhưng rất có tinh thần. Chỉ là bề ngoài giọng điệu khiêm tốn, nhưng trên thực tế, nếu cẩn thận chú ý, sẽ thấy được trong mắt nàng chẳng hề có chút tôn kính nào. Vừa rồi nha hoàn này gọi nàng là phu nhân? Lẽ nào nàng đã kết hôn rồi? Chỉ là nếu gia cảnh khá giả, lại là phu nhân chính thất, vì sao phải chịu trọng thương như vậy, xem ra vị phu nhân ủy thác này làm cũng không dễ làm!
"Phu quân đi đâu rồi?" Thất Nguyệt hỏi, hiện tại nàng bị thương không nhẹ, trượng phu của nguyên chủ lại không xuất hiện, Thất Nguyệt tò mò thử nghĩ một chút.
Nha hoàn cả kinh, mày khẽ nhíu lại, trong ánh mắt lộ ra bất đắc dĩ và phiền chán, miệng hơi mấp máy, nhưng vẫn chưa nói gì.
Thất Nguyệt biết bản thân hỏi bậy bạ, bây giờ nàng còn chưa tiếp nhận cốt truyện, làm như vậy có thể sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nhìn biểu tình của nha hoàn kia, hình như quan hệ giữa nguyên chủ với trượng phu cũng không tốt lắm!
Vì thế Thất Nguyệt làm bộ đau thương thở dài "Haizz, ngươi đi xuống đi, ta muốn nằm thêm lát nữa.".
Hiển nhiên, nha hoàn không nghĩ tới hôm nay phu nhân lại dễ nói chuyện như vậy, không khóc không nháo. Nàng nghi hoặc nhìn Thất Nguyệt vài lần. Nếu là trước đây, chủ tử đã sớm bắt nàng đi tìm người, hôm nay lại kỳ quái như vậy.
Nhưng nguyên nhân vì sao, nha hoàn lại không muốn nghĩ nhiều đến, nàng là nha hoàn của phu nhân, đời này chắc chắn cột chung với chủ tử. Chủ tử không nháo là tốt nhất, vì sao không nháo, vấn đề này đối với nàng không quan trọng. Hiện tại chủ tử đã thành trò cười người ta, khiến nàng bị liên lụy không ít, mỗi lần đi tìm người giúp đỡ đều bị chế nhạo. Nàng cũng từng khuyên nhiều lần, nhưng chủ tử vẫn làm theo ý mình như trước, nói nhiều ngược lại còn bị mắng là ngại chuyện của nàng.
"Phu nhân, vẫn nên bôi thêm thuốc mỡ trước rồi ngủ tiếp đi! Vừa rồi đại phu đã tới đưa thuốc, bây giờ còn chưa nấu xong." Tuy nàng không muốn quản phu nhân, nhưng dù sao cũng là chủ tử của mình, nếu xảy ra chuyện gì, chính mình cũng xui xẻo theo. Nàng vừa nói vừa móc ra một chiếc bình sứ nhỏ từ trong ngăn tủ ở mép giường.
"Đưa ta đi, tự ta thoa, ngươi lui xuống đi!" Thất Nguyệt không thích người khác đụng chạm vào cơ thể, đang định lấy bình sứ qua, nhưng nha hoàn cũng không đưa cho nàng, Thất Nguyệt nghi hoặc liếc mắt nhìn nha hoàn.
Nha hoàn hơi do dự nói, "Phu nhân, dáng người ngài có hơi... phú quý, có thể có rất nhiều chỗ thoa không tới.". Khuôn mặt nha hoàn nghẹn tới mức đỏ ửng, lúc nói đến hai chữ "phú quý", sợ Thất Nguyệt tức giận, chỉ dám hàm hồ trong miệng.
Lúc đầu, Thất Nguyệt cũng không hiểu lắm, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống thân thể của bản thân, nàng lập tức kinh hoàng thất sắc. Cuối cùng nàng cũng hiểu được ý của nha hoàn. Đây mà là tướng "phú quý"? Đây rõ ràng là heo a! Vừa rồi nàng chỉ nhìn đến phần cánh tay, hơn nữa bởi vì đầu choáng mắt hoa nên vẫn chưa kịp nhìn kĩ bản thân. Trời ạ, thân thể này cũng quá đầy đặn rồi!
Thất Nguyệt vội thu lại nét kinh ngạc trên mặt, ra vẻ bất đắc dĩ gật đầu. Nha hoàn như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, sau đó cẩn thận thoa lên cho Thất Nguyệt.
Sau khi nha hoàn lui xuống, Thất Nguyệt chịu đựng đau đớn, bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.
Nguyên chủ tên Thủy Phong Khinh, mặc dù tên có chữ "khinh" (nhẹ), nhưng trên thực tế lại chẳng hề nhẹ chút nào.
Thủy Phong Khinh là con gái đầu lòng của bang chủ Thủy Nguyệt phái - Thủy Hạo Nguyệt, mẫu thân là thiên kim trưởng lão môn phái đệ nhất giang hồ Đoạn Kiếm Môn - Tiêu Thất Nương. Thủy Phong Khinh cũng coi như xuất thân từ võ lâm thế gia, cha mẹ đều có danh tiếng trên giang hồ, ông ngoại cũng là một hiệp khách xứng danh. Theo lý thuyết, loại hiệp nhị đại* này chỉ cần không quá xui xẻo, đời này có thể trôi qua rất tốt. Nhưng cuộc đời nguyên chủ lại rất bi kịch, nếu nhất định phải tìm một nguyên nhân gây ra tấn bi kịch này, lại phải nói đến bà ngoại của nàng, Thủy lão thái thái.
Năm Thủy Phong Khinh tám tuổi, Ma giáo càn quét võ lâm. Vì sợ nữ nhi bị liên lụy, Tiêu Thất Nương quyết định đưa nàng hồi hương để Thủy lão thái thái chăm sóc. Thủy lão thái thái không những không tệ bạc với nàng, thậm chí còn đối xử vô cùng tốt. Đối với người già như Thủy lão thái thái, tiểu hài tử càng béo mới càng khòe mạnh. Nay Thủy gia có tiền, há có thể bạc đãi ngoại tôn nữ ruột thịt (cháu gái ruột). Đối với đứa cháu gái ruột duy nhất này, Thủy lão thái thái đau sủng như mệnh. Mỗi ngày đều dùng gà vịt thịt cá bồi bổ chưa tính, chỉ riêng đồ ăn vặt của Thủy Phong Khinh cũng đã là đùi lớn. Lại sợ tiểu hài tử còn nhỏ buổi tối dễ đói, trước khi đi ngủ còn hầm canh chân giò cho nàng. Cuối cùng, Thủy Phong Khinh cũng không phụ sự kỳ vọng của bà ngoại, từ một tiểu mỹ nhân, trực tiếp biến thành một cái đầu heo.
Lại nói, Tiêu Thất Nương sợ Ma giáo phát hiện ra tung tích của Thủy Phong Khinh, không dám hồi hương thăm nữ nhi. Năm năm sau, khi Ma giáo hoàn toàn bị chèn ép, lúc này Tiêu Thất Nương mới dám đi đón nữ nhi, nào ngờ lại phát hiện ra nữ nhi xinh đẹp đáng yêu năm đó đã trở thành một "sinh vật" chẳng khác gì heo.
Người ta thường nói, người già đều khó rời xa mảnh đất quê hương. Vốn dĩ trước đó, Thủy lão thái thái vô cùng luyến tiếc quê nhà, nhưng nay vì cháu gái, lão thái thái đành cuốn tay nải, theo nàng đến Thủy Nguyệt phái.
Tiêu Thất Nương muốn dạy Thủy Phong Khinh tập võ, nhưng Thủy lão thái thái lại không đồng ý. Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, dùng mọi cách ngăn cản, chỉ sợ cháu gái của bà mệt.
Tiêu Thất Nương lại muốn Thủy Phong Khinh giảm béo, Thủy lão thái thái lập tức mắng nàng ngược đãi tiểu hài tử.
Thủy Phong Khinh hoàn toàn bị bà ngoại sủng thành ngu, cơ bản chẳng khác nào đồ não tàn. Cả cuộc đời, trừ bỏ đùi gà, soái ca chính là thứ quan trọng nhất.
Thủy Phong Khinh trở về chưa được bao lâu liền trở thành trò cười cho Thủy Nguyệt phái. Mỗi ngày nàng đều cầm đùi gà đuổi theo sư huynh đồng môn, nổi danh là hoa si khắp chốn giang hồ. Cha nàng - Thủy Nguyệt Hạo muốn quản, nhưng chỉ cần nói một câu, Thủy lão thái thái lập tức điên lên, cầm gậy đuổi giết Thủy Nguyệt Hạo khắp môn phái. Cuối cùng, Thủy Nguyệt Hạo đành mặc cho nữ nhi tự do.
Nhớ năm đó, Thủy Nguyệt Hạo là đệ nhất mỹ nam trên giang hồ, từ môtn tiểu tử bần hàn gây dựng lên môn phái riêng, lại ôm được mỹ nhân về nhà, trở thành truyền kì chốn võ lâm, nhưng nay nữ nhi lại trở thành trò cười cho thiên hạ.
Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì đáng nói, cùng lắm thì về sau tìm con rể trong môn phái cho nữ nhi là được. Nhưng ai biết, năm Thủy Phong Khinh mười sáu tuổi, gặp được Mục An ở Anh Hùng Hội, xưng là công tử mặt lạnh. Từ đó trở đi, không còn đeo bám sư huynh đồng môn, bắt đầu trở thành fan não tàn chính hiệu của Mục An, ngày ngày theo chân hắn.
Thủy Phong Khinh không ngừng thu thập các loại tin tức chỉ vì có thể vây/đuổi/chặn đường Mục An được một lần. Nhưng mỹ nữ thầm thương trộm nhớ Mục An nhiều như mây, hắn đều không thích, sao có thể coi trọng một quả "bóng thịt" não tàn như Thủy Phong Khinh. Cuối cùng, không thể nhịn thêm nữa, Mục An buông lời, cả đời này thà rằng không lo đến chuyện chung thân đại sự cũng không lấy xấu nữ đệ nhất giang hồ Thủy Phong Khinh.
Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
#Tiếu: phúc lợi đêm Trung Thu, chúc mọi người Trung Thu vui vẻ.
Lúc Thất Nguyệt tỉnh lại, cảm giác bản thân đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, nhưng cả người lại đau đớn ghê gớm, đặc biệt là bả vai. Chỉ cần hơi cử động một chút, bả vai sẽ đau đớn vô cùng. Nàng từ từ mở mắt, choáng váng, muốn ngồi dậy, nhưng trên người không có chút sức lực nào, bên ngoài chăn lộ ra nửa đoạn cánh tay chỗ thâm chỗ tím, nhìn vết thương, hình như là bị đánh.
Thất Nguyệt gắng sức gượng dậy, chỉ một động tác như vậy, nhưng làm xong, cả người cũng đã ướt đẫm mỗ hôi. Toàn thân vô cùng nặng nề, bởi vì suy yếu mà đau đớn. Tất cả những gì Thất Nguyệt nhìn thấy trước mắt đều chồng chéo lên nhau, mơ hồ mờ ảo.
Thất Nguyệt khát nước ghê gớm, cố sức vén màn giường lên, màn giường hé ra, ánh sáng lập tức len lỏi vào, khiến nàng hơi nheo mắt. Chờ sau khi hai mắt đã hoàn toàn thích ứng, Thất Nguyệt nhìn chung quanh một hồi, phát hiện nơi đây mang đầy hơi thở cổ xưa. Cả căn phòng được trang trí không tệ, mặc dù nàng không hiểu cách bài trí thời cổ đại lắm, nhưng từ những vật dụng trong phòng, có thể đoán được nguyên chủ hiển nhiên không phải người nghèo khổ, chỉ riêng nét điêu khắc trên chiếc giường đã thấy rõ được sự hoa lệ.
"Phu nhân, người dậy rồi?" Nghe thấy động tĩnh phòng trong, một nha hoàn lập tức tiến vào. Nàng mặc một bộ áo ngoài hồng nhạt, khuôn mặt vuông dài, lên tiếng hỏi.
"Ừm." Thất Nguyệt nhíu mày đáp, nhưng nàng vừa lên tiếng, cổ họng lập tức đau rát, "Có nước không?" Giọng nói của nàng khàn khàn, cổ họng khó chịu như nuốt phải cát.
"Có." Nha hoàn nhanh chóng rót một chén trà nhỏ đưa tới, khẽ thổi nguội, đỡ Thất Nguyệt, để nàng uống nước.
Thất Nguyệt vội vàng uống, nước vừa chảy xuống họng lập tức làm dịu thanh quản, khiến Thất Nguyệt thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng cẩn thận đánh giá nha hoàn trước mắt vài lần, liền phát hiện, mặc dù nha hoàn này không xinh đẹp, nhưng rất có tinh thần. Chỉ là bề ngoài giọng điệu khiêm tốn, nhưng trên thực tế, nếu cẩn thận chú ý, sẽ thấy được trong mắt nàng chẳng hề có chút tôn kính nào. Vừa rồi nha hoàn này gọi nàng là phu nhân? Lẽ nào nàng đã kết hôn rồi? Chỉ là nếu gia cảnh khá giả, lại là phu nhân chính thất, vì sao phải chịu trọng thương như vậy, xem ra vị phu nhân ủy thác này làm cũng không dễ làm!
"Phu quân đi đâu rồi?" Thất Nguyệt hỏi, hiện tại nàng bị thương không nhẹ, trượng phu của nguyên chủ lại không xuất hiện, Thất Nguyệt tò mò thử nghĩ một chút.
Nha hoàn cả kinh, mày khẽ nhíu lại, trong ánh mắt lộ ra bất đắc dĩ và phiền chán, miệng hơi mấp máy, nhưng vẫn chưa nói gì.
Thất Nguyệt biết bản thân hỏi bậy bạ, bây giờ nàng còn chưa tiếp nhận cốt truyện, làm như vậy có thể sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nhìn biểu tình của nha hoàn kia, hình như quan hệ giữa nguyên chủ với trượng phu cũng không tốt lắm!
Vì thế Thất Nguyệt làm bộ đau thương thở dài "Haizz, ngươi đi xuống đi, ta muốn nằm thêm lát nữa.".
Hiển nhiên, nha hoàn không nghĩ tới hôm nay phu nhân lại dễ nói chuyện như vậy, không khóc không nháo. Nàng nghi hoặc nhìn Thất Nguyệt vài lần. Nếu là trước đây, chủ tử đã sớm bắt nàng đi tìm người, hôm nay lại kỳ quái như vậy.
Nhưng nguyên nhân vì sao, nha hoàn lại không muốn nghĩ nhiều đến, nàng là nha hoàn của phu nhân, đời này chắc chắn cột chung với chủ tử. Chủ tử không nháo là tốt nhất, vì sao không nháo, vấn đề này đối với nàng không quan trọng. Hiện tại chủ tử đã thành trò cười người ta, khiến nàng bị liên lụy không ít, mỗi lần đi tìm người giúp đỡ đều bị chế nhạo. Nàng cũng từng khuyên nhiều lần, nhưng chủ tử vẫn làm theo ý mình như trước, nói nhiều ngược lại còn bị mắng là ngại chuyện của nàng.
"Phu nhân, vẫn nên bôi thêm thuốc mỡ trước rồi ngủ tiếp đi! Vừa rồi đại phu đã tới đưa thuốc, bây giờ còn chưa nấu xong." Tuy nàng không muốn quản phu nhân, nhưng dù sao cũng là chủ tử của mình, nếu xảy ra chuyện gì, chính mình cũng xui xẻo theo. Nàng vừa nói vừa móc ra một chiếc bình sứ nhỏ từ trong ngăn tủ ở mép giường.
"Đưa ta đi, tự ta thoa, ngươi lui xuống đi!" Thất Nguyệt không thích người khác đụng chạm vào cơ thể, đang định lấy bình sứ qua, nhưng nha hoàn cũng không đưa cho nàng, Thất Nguyệt nghi hoặc liếc mắt nhìn nha hoàn.
Nha hoàn hơi do dự nói, "Phu nhân, dáng người ngài có hơi... phú quý, có thể có rất nhiều chỗ thoa không tới.". Khuôn mặt nha hoàn nghẹn tới mức đỏ ửng, lúc nói đến hai chữ "phú quý", sợ Thất Nguyệt tức giận, chỉ dám hàm hồ trong miệng.
Lúc đầu, Thất Nguyệt cũng không hiểu lắm, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống thân thể của bản thân, nàng lập tức kinh hoàng thất sắc. Cuối cùng nàng cũng hiểu được ý của nha hoàn. Đây mà là tướng "phú quý"? Đây rõ ràng là heo a! Vừa rồi nàng chỉ nhìn đến phần cánh tay, hơn nữa bởi vì đầu choáng mắt hoa nên vẫn chưa kịp nhìn kĩ bản thân. Trời ạ, thân thể này cũng quá đầy đặn rồi!
Thất Nguyệt vội thu lại nét kinh ngạc trên mặt, ra vẻ bất đắc dĩ gật đầu. Nha hoàn như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, sau đó cẩn thận thoa lên cho Thất Nguyệt.
Sau khi nha hoàn lui xuống, Thất Nguyệt chịu đựng đau đớn, bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.
Nguyên chủ tên Thủy Phong Khinh, mặc dù tên có chữ "khinh" (nhẹ), nhưng trên thực tế lại chẳng hề nhẹ chút nào.
Thủy Phong Khinh là con gái đầu lòng của bang chủ Thủy Nguyệt phái - Thủy Hạo Nguyệt, mẫu thân là thiên kim trưởng lão môn phái đệ nhất giang hồ Đoạn Kiếm Môn - Tiêu Thất Nương. Thủy Phong Khinh cũng coi như xuất thân từ võ lâm thế gia, cha mẹ đều có danh tiếng trên giang hồ, ông ngoại cũng là một hiệp khách xứng danh. Theo lý thuyết, loại hiệp nhị đại* này chỉ cần không quá xui xẻo, đời này có thể trôi qua rất tốt. Nhưng cuộc đời nguyên chủ lại rất bi kịch, nếu nhất định phải tìm một nguyên nhân gây ra tấn bi kịch này, lại phải nói đến bà ngoại của nàng, Thủy lão thái thái.
Năm Thủy Phong Khinh tám tuổi, Ma giáo càn quét võ lâm. Vì sợ nữ nhi bị liên lụy, Tiêu Thất Nương quyết định đưa nàng hồi hương để Thủy lão thái thái chăm sóc. Thủy lão thái thái không những không tệ bạc với nàng, thậm chí còn đối xử vô cùng tốt. Đối với người già như Thủy lão thái thái, tiểu hài tử càng béo mới càng khòe mạnh. Nay Thủy gia có tiền, há có thể bạc đãi ngoại tôn nữ ruột thịt (cháu gái ruột). Đối với đứa cháu gái ruột duy nhất này, Thủy lão thái thái đau sủng như mệnh. Mỗi ngày đều dùng gà vịt thịt cá bồi bổ chưa tính, chỉ riêng đồ ăn vặt của Thủy Phong Khinh cũng đã là đùi lớn. Lại sợ tiểu hài tử còn nhỏ buổi tối dễ đói, trước khi đi ngủ còn hầm canh chân giò cho nàng. Cuối cùng, Thủy Phong Khinh cũng không phụ sự kỳ vọng của bà ngoại, từ một tiểu mỹ nhân, trực tiếp biến thành một cái đầu heo.
Lại nói, Tiêu Thất Nương sợ Ma giáo phát hiện ra tung tích của Thủy Phong Khinh, không dám hồi hương thăm nữ nhi. Năm năm sau, khi Ma giáo hoàn toàn bị chèn ép, lúc này Tiêu Thất Nương mới dám đi đón nữ nhi, nào ngờ lại phát hiện ra nữ nhi xinh đẹp đáng yêu năm đó đã trở thành một "sinh vật" chẳng khác gì heo.
Người ta thường nói, người già đều khó rời xa mảnh đất quê hương. Vốn dĩ trước đó, Thủy lão thái thái vô cùng luyến tiếc quê nhà, nhưng nay vì cháu gái, lão thái thái đành cuốn tay nải, theo nàng đến Thủy Nguyệt phái.
Tiêu Thất Nương muốn dạy Thủy Phong Khinh tập võ, nhưng Thủy lão thái thái lại không đồng ý. Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, dùng mọi cách ngăn cản, chỉ sợ cháu gái của bà mệt.
Tiêu Thất Nương lại muốn Thủy Phong Khinh giảm béo, Thủy lão thái thái lập tức mắng nàng ngược đãi tiểu hài tử.
Thủy Phong Khinh hoàn toàn bị bà ngoại sủng thành ngu, cơ bản chẳng khác nào đồ não tàn. Cả cuộc đời, trừ bỏ đùi gà, soái ca chính là thứ quan trọng nhất.
Thủy Phong Khinh trở về chưa được bao lâu liền trở thành trò cười cho Thủy Nguyệt phái. Mỗi ngày nàng đều cầm đùi gà đuổi theo sư huynh đồng môn, nổi danh là hoa si khắp chốn giang hồ. Cha nàng - Thủy Nguyệt Hạo muốn quản, nhưng chỉ cần nói một câu, Thủy lão thái thái lập tức điên lên, cầm gậy đuổi giết Thủy Nguyệt Hạo khắp môn phái. Cuối cùng, Thủy Nguyệt Hạo đành mặc cho nữ nhi tự do.
Nhớ năm đó, Thủy Nguyệt Hạo là đệ nhất mỹ nam trên giang hồ, từ môtn tiểu tử bần hàn gây dựng lên môn phái riêng, lại ôm được mỹ nhân về nhà, trở thành truyền kì chốn võ lâm, nhưng nay nữ nhi lại trở thành trò cười cho thiên hạ.
Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì đáng nói, cùng lắm thì về sau tìm con rể trong môn phái cho nữ nhi là được. Nhưng ai biết, năm Thủy Phong Khinh mười sáu tuổi, gặp được Mục An ở Anh Hùng Hội, xưng là công tử mặt lạnh. Từ đó trở đi, không còn đeo bám sư huynh đồng môn, bắt đầu trở thành fan não tàn chính hiệu của Mục An, ngày ngày theo chân hắn.
Thủy Phong Khinh không ngừng thu thập các loại tin tức chỉ vì có thể vây/đuổi/chặn đường Mục An được một lần. Nhưng mỹ nữ thầm thương trộm nhớ Mục An nhiều như mây, hắn đều không thích, sao có thể coi trọng một quả "bóng thịt" não tàn như Thủy Phong Khinh. Cuối cùng, không thể nhịn thêm nữa, Mục An buông lời, cả đời này thà rằng không lo đến chuyện chung thân đại sự cũng không lấy xấu nữ đệ nhất giang hồ Thủy Phong Khinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook