Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi
-
Chương 51
Xe Cố Mặc về thẳng bệnh viện, lúc đến nơi anh nhìn thấy cô nhóc có vẻ như chẳng có dấu hiệu tỉnh lại nên anh đành tự bảo lòng mình rằng hãy làm phúc bế cô ấy về phòng băng bó.
Dáng ngủ của Vi Khiết lại xấu cô rụi rụi vào lòng anh rất nhiều lần trên một đoạn đường, cô nhóc không biết rằng hành động vô thức của cô đang góp phần vào sự khó chịu trong cơ thể của Cố Mặc, toàn thân đều nóng như lửa không thể yên được. Lúc này anh hận không thể vứt cô xuống đây còn chính mình lao vào phòng tắm dập tắt tham vọng rất không đáng có này.
Đến lúc về phòng anh không gọi y tá đến mà cẩn thận tự mình đặt cô nàng xuống giường lấy hộp cứu thương trong phòng băng giúp cô. Cố Mặc chăm chú băng bó, thở dài một hơi cho chính mình. Cảm xúc của anh hiện tại giờ chẳng hề phụ thuộc vào chính mình nữa. Tất cả chỉ mang tên Vi Khiết. Anh thừa nhận anh đã bị thu hút bởi cây kẹo độc này. Cô quá thu hút, đặc biệt hơn tất cả người phụ nữ nào bước vào cuộc đời anh cho anh có cảm muốn chinh phục. Chính cái sự cứng đầu, trái phải không ưa của cô làm anh càng nổi lòng thuần hóa. Đó là dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông, kể cả Cố Mặc có cấm dục nhiều năm thế nào đi nữa thì cũng không thể tránh khỏi viên kẹo ngọt dính người.
Bàn tay to lớn của anh có phần thô ráp do luyện súng nhiều năm trong quân đội nên khi chạm vào làn da trắng nõn non của Vi Khiết khiến cô bất giác nhíu mày nhẹ vì có chút ráp. Vết thương được chăm sóc tốt nên giờ đã lành lặn khá nhiều. Điều này làm Cố Mặc khá yên tâm về cô nàng.
Thú thật hôm nay khi tình cờ nhìn thấy cô gây chuyện anh có chút không nhận ra Vi Khiết. Một phần anh không nghĩ được Mạnh Cẩn Thành lại đưa cô ra ngoài ăn. Một phần cô lúc ấy hoàn toàn rất xa lạ. Lạnh lùng, điên cuồng. Nụ cười của cô không còn trong sáng, thuần khiết như thường ngày mà đều mang sự nhuốm máu thù hận. Lúc điều tra anh không tra ra được cô đã từng học võ từ đâu. Nhưng mang so với Vi Khiết hiện tại và trong tập tài liệu thì hai con người hoàn toàn khác nhau. Giống như một người lột xác vậy. Bí ẩn, người cô gái này rốt cuộc chứa đựng bao nhiêu dấu hỏi.
Băng xong mảnh quấn cuối cùng Cố Mặc vụng về thắt nơ cho cô nàng. Dù không mấy đẹp mắt nhưng với lần đầu tiên băng cho người khác thế là khá tuyệt rồi. Hài lòng nhìn Vi Khiết đang ngủ say, anh bất giác cong khóe môi cười nhẹ cầm đống băng rướm máu thu dọn sạch sẽ rồi ra ngoài đóng cửa lại tiện gọi cho một cô y tá cầm quần áo sạch sẽ thay cho cô tránh cho việc đang ngủ mà phải bật dậy vì thân thể khó chịu.
Cố Mặc rời đi luôn khỏi bệnh viện. Việc rắc rối bên nhà hàng Nhật anh đã giao cho trợ lý của anh Tô Nhan nhưng vẫn không an tâm tự mình đến hiện trường xem xét lại. Dù sao nhà hàng này nổi tiếng thành phố Tô Thành tránh để lại hậu họa thì vẫn nên cẩn thận vẫn hơn.
- -----------------☆☆☆☆☆--------------
"Xử lý xong chưa?". Cố Mặc bước vào trong căn phòng bao hỗn độn vừa rồi, chỉ cách vài tiếng ngắn ngủi phòng được sửa sang sạch sẽ như hình dáng ban đầu của nó, có khi còn sạch sẽ và đẹp đẽ hơn. Anh lạnh nhạt quay sang nhìn tờ giấy của Tô Nhan đưa cho, nhíu mày lại. Thông tin của từng người Vi Khiết vừa đánh thừa sống thiếu chết giờ nằm gọn trong tay anh. Có điều xuất thân của bọn họ ngoài đầu đường xó chợ còn làm thuê cho Xá Xã nữa.
Xá Xã là một cái phường do một tên chuyên buôn ma túy có qua tổ chức và đường dây đứng đầu. Tên của ông ta là Tất Minh người mà quân đội cất không biết bao nhiêu công truy tìm. Nhưng điều rất lạ, ông ta sau mỗi đợt buôn thì đều bốc khói khiến cho quốc gia đau đầu không thể tìm tiếp. Vụ này Cố Mặc khá nhớ bởi chỉ thị đề ra đúng lúc anh đang bị đóng băng quân hàm trong doanh đội. Cấp trên rất suốt ruột muốn anh xem và nhận nhiệm vụ.
Nhưng không may ông cụ nhà cứ nhất quyết kéo anh về quản lý tập đoàn. Một phần thương ông cụ tuổi cao một mình chống đỡ nên anh quyết tạm đóng băng quân hàm trong quân đội của mình lại về xử lý việc nhà.
"Tô Nhan, cậu đi tìm mấy tên hôm nay Đường Vi Khiết đánh về hội Hắc Lão chờ tôi xử lý. E rằng vụ này không đơn giản là đầu đường xó chợ tiện tay đánh nữa rồi. Nó có liên quan mật thiết đến quốc gia". Cố Mặc nghiêm túc phân phó công việc cho trợ lý, cầm lấy tập tài liệu đi không quên nhắc nhở cẩn thận.
Cố Mặc xong việc ở nhà hàng thì đi thẳng về doanh trại, cả đêm anh lục lọi phòng hồ sơ tìm kiếm thông tin về Xà Xã hoạt động trong mấy năm nay ở Tô Thành. Bao nhiêu tập thông tin trước mắt đều không mất rõ ràng, cái nào cái nấy đều kê khai đống hàng hóa bị hải quan bắt nhưng lại chẳng thấy người buôn bán đâu. Đúng như anh nhớ tất cả đều bốc hơi.
Mắt hơi mỏi, Cố Mặc xoa xoa mi tâm của mình, mày vẫn nhíu chặt lại suy nghĩ, lúc này anh mới chú ý đến chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trên tay mình phát hiện ra bây giờ đã là 5 giờ sáng thì mới ngừng công việc lại bước vào nhà tắm chỉnh tề lại trang phục, rửa mặt chuẩn bị về bệnh viện xem cô nhóc phiền phức kia thế nào.
Dáng ngủ của Vi Khiết lại xấu cô rụi rụi vào lòng anh rất nhiều lần trên một đoạn đường, cô nhóc không biết rằng hành động vô thức của cô đang góp phần vào sự khó chịu trong cơ thể của Cố Mặc, toàn thân đều nóng như lửa không thể yên được. Lúc này anh hận không thể vứt cô xuống đây còn chính mình lao vào phòng tắm dập tắt tham vọng rất không đáng có này.
Đến lúc về phòng anh không gọi y tá đến mà cẩn thận tự mình đặt cô nàng xuống giường lấy hộp cứu thương trong phòng băng giúp cô. Cố Mặc chăm chú băng bó, thở dài một hơi cho chính mình. Cảm xúc của anh hiện tại giờ chẳng hề phụ thuộc vào chính mình nữa. Tất cả chỉ mang tên Vi Khiết. Anh thừa nhận anh đã bị thu hút bởi cây kẹo độc này. Cô quá thu hút, đặc biệt hơn tất cả người phụ nữ nào bước vào cuộc đời anh cho anh có cảm muốn chinh phục. Chính cái sự cứng đầu, trái phải không ưa của cô làm anh càng nổi lòng thuần hóa. Đó là dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông, kể cả Cố Mặc có cấm dục nhiều năm thế nào đi nữa thì cũng không thể tránh khỏi viên kẹo ngọt dính người.
Bàn tay to lớn của anh có phần thô ráp do luyện súng nhiều năm trong quân đội nên khi chạm vào làn da trắng nõn non của Vi Khiết khiến cô bất giác nhíu mày nhẹ vì có chút ráp. Vết thương được chăm sóc tốt nên giờ đã lành lặn khá nhiều. Điều này làm Cố Mặc khá yên tâm về cô nàng.
Thú thật hôm nay khi tình cờ nhìn thấy cô gây chuyện anh có chút không nhận ra Vi Khiết. Một phần anh không nghĩ được Mạnh Cẩn Thành lại đưa cô ra ngoài ăn. Một phần cô lúc ấy hoàn toàn rất xa lạ. Lạnh lùng, điên cuồng. Nụ cười của cô không còn trong sáng, thuần khiết như thường ngày mà đều mang sự nhuốm máu thù hận. Lúc điều tra anh không tra ra được cô đã từng học võ từ đâu. Nhưng mang so với Vi Khiết hiện tại và trong tập tài liệu thì hai con người hoàn toàn khác nhau. Giống như một người lột xác vậy. Bí ẩn, người cô gái này rốt cuộc chứa đựng bao nhiêu dấu hỏi.
Băng xong mảnh quấn cuối cùng Cố Mặc vụng về thắt nơ cho cô nàng. Dù không mấy đẹp mắt nhưng với lần đầu tiên băng cho người khác thế là khá tuyệt rồi. Hài lòng nhìn Vi Khiết đang ngủ say, anh bất giác cong khóe môi cười nhẹ cầm đống băng rướm máu thu dọn sạch sẽ rồi ra ngoài đóng cửa lại tiện gọi cho một cô y tá cầm quần áo sạch sẽ thay cho cô tránh cho việc đang ngủ mà phải bật dậy vì thân thể khó chịu.
Cố Mặc rời đi luôn khỏi bệnh viện. Việc rắc rối bên nhà hàng Nhật anh đã giao cho trợ lý của anh Tô Nhan nhưng vẫn không an tâm tự mình đến hiện trường xem xét lại. Dù sao nhà hàng này nổi tiếng thành phố Tô Thành tránh để lại hậu họa thì vẫn nên cẩn thận vẫn hơn.
- -----------------☆☆☆☆☆--------------
"Xử lý xong chưa?". Cố Mặc bước vào trong căn phòng bao hỗn độn vừa rồi, chỉ cách vài tiếng ngắn ngủi phòng được sửa sang sạch sẽ như hình dáng ban đầu của nó, có khi còn sạch sẽ và đẹp đẽ hơn. Anh lạnh nhạt quay sang nhìn tờ giấy của Tô Nhan đưa cho, nhíu mày lại. Thông tin của từng người Vi Khiết vừa đánh thừa sống thiếu chết giờ nằm gọn trong tay anh. Có điều xuất thân của bọn họ ngoài đầu đường xó chợ còn làm thuê cho Xá Xã nữa.
Xá Xã là một cái phường do một tên chuyên buôn ma túy có qua tổ chức và đường dây đứng đầu. Tên của ông ta là Tất Minh người mà quân đội cất không biết bao nhiêu công truy tìm. Nhưng điều rất lạ, ông ta sau mỗi đợt buôn thì đều bốc khói khiến cho quốc gia đau đầu không thể tìm tiếp. Vụ này Cố Mặc khá nhớ bởi chỉ thị đề ra đúng lúc anh đang bị đóng băng quân hàm trong doanh đội. Cấp trên rất suốt ruột muốn anh xem và nhận nhiệm vụ.
Nhưng không may ông cụ nhà cứ nhất quyết kéo anh về quản lý tập đoàn. Một phần thương ông cụ tuổi cao một mình chống đỡ nên anh quyết tạm đóng băng quân hàm trong quân đội của mình lại về xử lý việc nhà.
"Tô Nhan, cậu đi tìm mấy tên hôm nay Đường Vi Khiết đánh về hội Hắc Lão chờ tôi xử lý. E rằng vụ này không đơn giản là đầu đường xó chợ tiện tay đánh nữa rồi. Nó có liên quan mật thiết đến quốc gia". Cố Mặc nghiêm túc phân phó công việc cho trợ lý, cầm lấy tập tài liệu đi không quên nhắc nhở cẩn thận.
Cố Mặc xong việc ở nhà hàng thì đi thẳng về doanh trại, cả đêm anh lục lọi phòng hồ sơ tìm kiếm thông tin về Xà Xã hoạt động trong mấy năm nay ở Tô Thành. Bao nhiêu tập thông tin trước mắt đều không mất rõ ràng, cái nào cái nấy đều kê khai đống hàng hóa bị hải quan bắt nhưng lại chẳng thấy người buôn bán đâu. Đúng như anh nhớ tất cả đều bốc hơi.
Mắt hơi mỏi, Cố Mặc xoa xoa mi tâm của mình, mày vẫn nhíu chặt lại suy nghĩ, lúc này anh mới chú ý đến chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trên tay mình phát hiện ra bây giờ đã là 5 giờ sáng thì mới ngừng công việc lại bước vào nhà tắm chỉnh tề lại trang phục, rửa mặt chuẩn bị về bệnh viện xem cô nhóc phiền phức kia thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook