Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi
-
Chương 41
Vi Khiết nhàn nhã ngồi trên ghế đợi vị bác sĩ cao cao tự đại lấy đồ ăn giúp mình. Mạnh Cẩn Thành thì một lúc mang bao đồ ăn ra chỉ hận không đánh được con nhóc nhởn nhơ nhàn hạ ngồi tren ghế đợi người phục vụ tận nơi. Mặt anh ta đen sì như đít nồi trông bất đắc dĩ hết mức
"lấy cơm thôi cũng lâu, anh định để tôi đói chết sao A Thành". Cô nàng Đường ngồi một chỗ chỉ trích
"cô có thể chọn không ăn mà". Đặt bát cơm xuống bóc tôm bỏ vào bát mình ăn ngon lành lười quản sự đời
Vi Khiết 'xì' phát rõ chán rồi bắt đầu vào sự nghiệp cao cả của mình, một mình cô càn quét cho hết đĩa thịt bò xào vào tô cơm trộn đều lên cho một miếng lớn vào miệng thỏa mãn lấp đầy cái bụng đói vừa nãy. Dáng ăn chẳng đẹp đẽ gì phần nhiều đều rất thoải mái.
"đến ăn cũng kém duyên như vậy, bằng đấy các vị tiểu thư chán nhất cô"
"khỏi khen"
Thêm một miếng lớn cơm nữa vào miệng nhai, gắp thêm rau xanh vào bát, thấy chưa đủ cô tiếp tục dành phần cá của Mạnh Cẩn Thành đang ăn
"không được ăn cá". Bác sĩ Mạnh nhanh tay cướp đĩa cá đổ vào bát, không phải anh kiệt sỉ chết đói đến nỗi không chia sẻ mà cô nhóc đang gãy tay ăn cá sẽ khó lành vết thương, ít ra cũng làm bệnh nhân của anh chẳng nhẽ mặc kệ
"à, Cố Mặc vẫn ở trong phòng cô suốt từ sáng cậu ta vẫn chưa ăn trưa. Tý về phòng mang cho cậu ta một suất". Mạnh Cẩn Thành lười để ý sắc mặt bị ai cướp đồ đọa đầy của Vi Khiết, gắp đồ ăn rồi vừa thong thả nói
"anh mời thì mang". Vi khiết thẳng thắn
"được, tôi mời". Bác sĩ Mạnh bó tay ngán ngẩm
Một lúc sau cuối cùng hai người cũng no say chén sạch bàn thức ăn phong phú đến cọng rau cũng không còn.
Vi Khiết thoải mái ngả người ra ghế nghỉ ngơi, Mạnh Cẩn Thành thì đứng lên lấy thêm phần thức ăn cho bạn mình.
"Đây, cầm lấy".
Vi Khiết nhận lấy hộp đồ ăn được gói sẵn lại từ tay Mạnh Cẩn Thành không nói một lời cảm ơn lịch sự nào hết vươn vai đứng dậy, cô nàng định bước về phòng ngủ một giấc thì y ta Thẩm từ phía trước vội vàng chạy tới hớt hả
"bác sĩ Mạnh, có chuyên lớn rồi bệnh nhân phòng 101 tầng 5 khu 2 nhảy từ trên cửa sổ phòng xuống tự sát. Sự việc xảy ra quá đột ngột với lại từ tầng cao xuốnglúc chúng tôi khi đến anh ta đã tắt thở ". y tá Thẩm báo cáo mồ hôi thì đầm đìa mặt, chị ta run rẩy sợ đến vỡ mật
Mạnh Cẩn Thành nghe xong mặt tối sầm lại chạy nhanh về phía xảy ra vụ việc, bước chân dài của anh ta làm y tá Thẩm chưa kịp hoàn hồn chảy đuổi theo sau trông hết sức khổ cực.
"cô gọi bên phía cảnh sát đến xử lý chưa?". Bác sĩ Mạnh nóng lòng
"dạ rồi thưa bác sĩ, họ đang khoanh vùng hiện trường lại". Y tá Thẩm đứt quãng hơi trả lời
Sau khi hai người đó đi thì Vi KHiết vẫn đứng trong căng tin bệnh viện, mày nhíu chặt lại, môi nở nụ cười nhợt nhạt hết sức hiếu kì. Có điều, cô không hề lo lắng, hốt hoảng như bọn họ được. Cô không phải người chết, không phải nghi phạm, cũng không phải chủ bệnh viện này nên cái gì xảy ra cũng không hề liên quan đến cô.
Tuy nhiên, Vi Khiết vẫn an nhàn xách hộp cơm đi về phía hiện trường vụ án xem thỏa mãn lòng hiếu kì. Thong thả đi từng bước đến khu 2 ngay sau phía căng tin một đoạn đường chỉ cách có đúng một cái hoa viên. Cho dù có xảy ra án mạng thì trông cô nàng Đường bây giờ hết sức bình thản thong dong. CHủ yếu đi chậm như vậy bởi cô ăn no quá chẳng thế chạy nhanh cho được.
"lấy cơm thôi cũng lâu, anh định để tôi đói chết sao A Thành". Cô nàng Đường ngồi một chỗ chỉ trích
"cô có thể chọn không ăn mà". Đặt bát cơm xuống bóc tôm bỏ vào bát mình ăn ngon lành lười quản sự đời
Vi Khiết 'xì' phát rõ chán rồi bắt đầu vào sự nghiệp cao cả của mình, một mình cô càn quét cho hết đĩa thịt bò xào vào tô cơm trộn đều lên cho một miếng lớn vào miệng thỏa mãn lấp đầy cái bụng đói vừa nãy. Dáng ăn chẳng đẹp đẽ gì phần nhiều đều rất thoải mái.
"đến ăn cũng kém duyên như vậy, bằng đấy các vị tiểu thư chán nhất cô"
"khỏi khen"
Thêm một miếng lớn cơm nữa vào miệng nhai, gắp thêm rau xanh vào bát, thấy chưa đủ cô tiếp tục dành phần cá của Mạnh Cẩn Thành đang ăn
"không được ăn cá". Bác sĩ Mạnh nhanh tay cướp đĩa cá đổ vào bát, không phải anh kiệt sỉ chết đói đến nỗi không chia sẻ mà cô nhóc đang gãy tay ăn cá sẽ khó lành vết thương, ít ra cũng làm bệnh nhân của anh chẳng nhẽ mặc kệ
"à, Cố Mặc vẫn ở trong phòng cô suốt từ sáng cậu ta vẫn chưa ăn trưa. Tý về phòng mang cho cậu ta một suất". Mạnh Cẩn Thành lười để ý sắc mặt bị ai cướp đồ đọa đầy của Vi Khiết, gắp đồ ăn rồi vừa thong thả nói
"anh mời thì mang". Vi khiết thẳng thắn
"được, tôi mời". Bác sĩ Mạnh bó tay ngán ngẩm
Một lúc sau cuối cùng hai người cũng no say chén sạch bàn thức ăn phong phú đến cọng rau cũng không còn.
Vi Khiết thoải mái ngả người ra ghế nghỉ ngơi, Mạnh Cẩn Thành thì đứng lên lấy thêm phần thức ăn cho bạn mình.
"Đây, cầm lấy".
Vi Khiết nhận lấy hộp đồ ăn được gói sẵn lại từ tay Mạnh Cẩn Thành không nói một lời cảm ơn lịch sự nào hết vươn vai đứng dậy, cô nàng định bước về phòng ngủ một giấc thì y ta Thẩm từ phía trước vội vàng chạy tới hớt hả
"bác sĩ Mạnh, có chuyên lớn rồi bệnh nhân phòng 101 tầng 5 khu 2 nhảy từ trên cửa sổ phòng xuống tự sát. Sự việc xảy ra quá đột ngột với lại từ tầng cao xuốnglúc chúng tôi khi đến anh ta đã tắt thở ". y tá Thẩm báo cáo mồ hôi thì đầm đìa mặt, chị ta run rẩy sợ đến vỡ mật
Mạnh Cẩn Thành nghe xong mặt tối sầm lại chạy nhanh về phía xảy ra vụ việc, bước chân dài của anh ta làm y tá Thẩm chưa kịp hoàn hồn chảy đuổi theo sau trông hết sức khổ cực.
"cô gọi bên phía cảnh sát đến xử lý chưa?". Bác sĩ Mạnh nóng lòng
"dạ rồi thưa bác sĩ, họ đang khoanh vùng hiện trường lại". Y tá Thẩm đứt quãng hơi trả lời
Sau khi hai người đó đi thì Vi KHiết vẫn đứng trong căng tin bệnh viện, mày nhíu chặt lại, môi nở nụ cười nhợt nhạt hết sức hiếu kì. Có điều, cô không hề lo lắng, hốt hoảng như bọn họ được. Cô không phải người chết, không phải nghi phạm, cũng không phải chủ bệnh viện này nên cái gì xảy ra cũng không hề liên quan đến cô.
Tuy nhiên, Vi Khiết vẫn an nhàn xách hộp cơm đi về phía hiện trường vụ án xem thỏa mãn lòng hiếu kì. Thong thả đi từng bước đến khu 2 ngay sau phía căng tin một đoạn đường chỉ cách có đúng một cái hoa viên. Cho dù có xảy ra án mạng thì trông cô nàng Đường bây giờ hết sức bình thản thong dong. CHủ yếu đi chậm như vậy bởi cô ăn no quá chẳng thế chạy nhanh cho được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook