Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi
-
Chương 34
Hút xong điếu thuốc Cố Mặc ngồi lại trên hành lang một lát bình tĩnh tâm trạng. Đêm nay anh không định về khu nhà cũ của Cố gia, giờ quá muộn để trở về nhà nếu ông bà cụ biết hẳn sẽ lại lo lắng tra hỏi đến đau đầu.
Nhớ có một lần ở quân khu có việc quan trọng phải ở lại làm việc đến gần sáng mới về khiến bà nội Cố cả đêm thức trắng đợi anh. Yên lặng không nói nhưng bà sức khỏe yếu lại khóc ầm lên làm cho ông nội sốt ruột tức giận tím mặt quát tháo một trận. Cố gia vốn bình yên mà có ngày náo nhiệt như vậy quả hiếm. Hiếm đến nỗi Cố Mặc đến phát sợ lần sau khi có việc về muộn sẽ không dám mò về Cố gia nữa đành ẩn dật ở căn hộ hoặc nhà khách quân khu.
Đêm nay Cố Mặc thuê tạm căn phòng ngay bên cạnh phòng Vi Khiết ngủ. Dù sao mình cô nhóc ở đây không ai chăm sóc anh cũng không an tâm lắm. Không phải hoài nghi tính bảo vệ mình của cô, cũng không phải hoài nghi tính an toàn của bệnh viện nhà họ Mạnh mà anh chính là đang lo Vi Khiết sẽ làm loạn cả cái bệnh viện này lên thành gà bay chó chạy. Với anh thì không nói nhưng tốt xấu bệnh viện này thuộc tài sản Mạnh gia, có vấn đề xảy ra trách nhiệm hẳn sẽ dồn cả vào đầu Mạnh Cẩn Thành vẫn là nghĩ chu toàn cho bạn thân.
Trái ngược lại với Cố Mặc mệt mỏi cả đêm trằn trọc trên giường thì Vi Khiết không mộng mị say giấc đến sáng.
Cô quả thực mệt, vết thương trên người cứ chằng chịt lên hàng đống, sẹo cũ mờ thì sẹo mới xuất hiện. Với một mĩ nữ xinh đẹp chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Đứng trong nhà tắm ngắm mình trong gương cô nàng Đường thở dài ngao ngán. Sống thì tốt nhưng với cái hoàn cảnh hiện tại chắc phải nhanh chóng tìm điểm yếu mà ra tay với họ Đường mới được. Cô càng để yên thì càng được nước. Chờ lâu thì lắm mộng.
Tắm rửa sạch sẽ miễn cưỡng mặc cho mình bộ quần áo bệnh nhân rồi bước ra ngoài thì ngay lập tức hình ảnh trước mắt khiến Vi Khiết phải lau mắt sửng sốt. Cố thủ trưởng đang bày đồ ăn sáng cho cô a.
"Dậy rồi? Lại ăn sáng". Không quay lưng lại nhìn cô nhóc, Cố Mặc lãnh đạm để thức ăn quy củ trên bàn chính mình ngồi xuống thưởng thức
"Ầy, đãi ngộ bị thương của tôi cũng thật tốt. Anh cuối cũng cũng biết thương hoa tiếc ngọc rồi à?". Thoải mái ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Vi Khiết uống một hụm sữa lớn, vẻ mặt hớn hở như thường
Nhìn cô chẳng có cảm giác gì giống người bệnh cả, tay thì gẫy đấy nhưng cái tinh thần cùng thú vui trêu đùa khoái lạc chưa bao giờ bị dập tắt. Vi Khiết chính là xinh đẹp khi cười và cô rất thính cười. Chút khổ này chả là gì so với việc bôn ba truy nã kiếp trước cả. Tay phải gãy thì còn tay trái dù gì cô đây cũng thuận cả hai.
Cầm đôi đũa thành thục gắp há cảo rong biển lên miệng ngon lành, một lúc ba bốn miếng tống vào không ngừng nghỉ rồi nhồm nhoàm nhai. Muốn bao nhiêu thô thì có bấy nhiêu thô. Tuy nhiên người đẹp ấy mà, dù tướng ăn có xấu cũng biến thành dễ thương hết.
Cố Mặc thấy hành động trẻ con thì không khỏi phì cười nhắc nhở. Tay đau vẫn có thể làm chủ bàn ăn như vậy hẳn hôm qua chẳng nhằm nhò gì với cô nhỉ? Con nhóc Đường hẳn hiện thân của cứng đầu, lì lợm, bướng bỉnh
"Vi Khiết, cô từng học võ qua? Thân thủ rất nhanh nhẹn". Vừa ăn vừa nói chuyện Cố thủ trưởng cảm khái
Vi Khiết nhún vai làm vẻ thành thật, quả thực có học thì kiếp trước chứ kiếp này cô đến cái bằng xe đạp còn không có nói gì giấy tờ học võ:"chẳng phải vẫn bị anh đánh thành què đây. Còn võ? Chưa từng học qua"
"Cô chắc chắn đấy là hành động bảo vệ theo quán tính?". Cố Mặc cười, nụ cười mang chút nghi ngờ vướng bận nhưng kèm theo tà mị khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của anh lại càng đẹp hơn
Vi Khiết đang ăn không để ý lắm nhưng nụ cười ấy cô có thể cảm nhận được. Sự cảnh cáo, uy hiếp của anh đang dồn cả vào phía cô. Có điều chẳng làm sao cả cô vẫn bình tĩnh đáp lễ lại.
"Đừng nghi ngờ nữa, điều này anh rõ nhất. Tất cả những tư liệu điều tra về tôi hẳn Đường gia cung cấp không sót một chữ. Tôi không nói dối anh cũng không nhất thiết phải nói dối".
Cố Mặc thu lại chút ôn nhu cuối cùng trên khuôn mặt mình, ánh mắt đen sâu tựa như chẳng thể đến đáy lại càng thăng trầm hơn. Anh không thể nhìn được cô nhóc này đang tính toán gì, với một Vi Khiết chưa từng học bất cứ thứ gì ngoài âm nhạc thì sao có thể sắc bén như vậy. Đường gia giữ cô rất cẩn thận sao có thể giống một người thô bạo, tính toán như vậy. Đường Vi Khiết sau một trận đánh trở thành một con người hoàn toàn khác, chuyện này đến chính anh còn cảm thấy hoang đường. Một dấu hỏi lớn luẩn quẩn trong đầu Cố Mặc hiện giờ chưa có lời giải đáp
"Vi Khiết, cô còn biết gì nữa, một tiểu thư khuê các ngoài cầm kì thi họa ra"
"Ngoài cầm kì thi họa ra thì cái gì cũng biết. Nhưng nói gì thì nói sao bằng Cố tổng được. Rất nghèo nàn tài nguyên". Vi Khiết tinh nghịch nháy mắt đào hoa phóng về phía Cố Mặc, câu nói của cô bao toàn hàm nghĩa
Ý cô chính là thế đấy, dù anh có tìm hiểu hết về cô, bao nhiêu tài năng khai phá thì cũng chẳng sánh được với núi cao trước mắt. Một Cố Mặc cao quý xuất thân danh giá, tiếng tăm lừng lẫy. Chủ tịch tập đoàn Cố thị là anh. Thủ trưởng trong quân đội là anh. Một con người muốn bao nhiêu ánh sáng hào quang có bấy nhiêu ánh sáng chói mắt thì làm sao hiểu được cái cảm giác suốt ngày chạy trốn bôn ba khắp nơi cận kề sống chết như cô.
Cố Mặc tất nhiên nghe được ý vị trong đó nhưng lại không phản bác bởi đó là sự thật. Đường gia và Cố gia vốn thuộc hai gia tộc chênh lệch về tất cả mọi mặt. Cố gia chỉ cần nhún chân thì Đường cũng coi như tan nát.
"Anh không phải đi làm à, tôi ở đây với các y tá cùng bác sĩ Mạnh rất vui không phiền Cố tổng quan tâm nhiều chỉ cần anh đóng viện phí đầy đủ là được". Cô nàng Đường hạ lệnh đuổi khách
Không hiểu sao Cố Mặc nghe thấy 3 từ bác sĩ Mạnh thốt ra từ mồm cô nhóc có vẻ rất thân thiết trong lòng nổi lên sự tức giận khó nói, tuy nhiên ngoài mặt vẫn lạnh như băng bất chấp mọi lời nói đóng đinh ở phòng cô. Hôm nay anh không định đến tập đoàn. Lỗi anh gây ra anh sẽ chịu nó một cách trách nhiệm nhất.(cái ý nghĩ này thật sự củ chuối với một người cao cao tại thượng như Cố tổng a)
"Tôi xử lý công việc ở đây, cô cứ tùy ý. Đồ dùng cá nhân tôi cho người mang qua rồi cô thấy thiếu cái gì cứ nói".
Ầu, sao cô lại quên mất tối qua mình đang dở việc chứ?
Vi Khiết đập nhẹ vào đầu mình ngán ngẩm, cô thật có hứng thú với sàn chứng khoán nhỏ đó, cần ít tiền nữa cô chắc chắn sẽ góp vốn mua lại thuộc về tay mình từ đó mua bán cổ phiếu lãi đẻ lãi.
Đứng lên chạy đến túi đồ cầm chiếc laptop ra khởi động máy ấn mật khẩu, di chuyển chuột vào khung chat, lưu loát ấn vài dòng chữ
[Tối qua có chút việc, chúng ta có thể bàn lại về sàn chứng khoán online của anh không?]
Giống lần trước người bên kia trả lời cực nhanh
[Được, cô muốn tìm hiểu gì?]
Vi Khiết: [Những gì tìm hiểu cũng đã tìm hiểu rồi. Tôi chỉ thắc mắc đúng một chỗ nữa. Tại sao ngay từ ban đầu lập sàn giao dịch anh không dùng phương thức cổ điển lại đi theo hướng lãi hoàn lãi, gốc tăng lãi. Chẳng nhẽ anh không thấy như vậy rất nguy hiểm sao? Một khi có biến động mạnh về kinh tế thì sàn anh chắc chắn sập đầu tiên]
[Cái này cô cũng nhìn ra sao? Quả thật lúc mới lập tôi không nghĩ nhiều như vậy. Khi nghiên cứu thì thấy sàn cổ truyền quá nhiều lỗ hổng cách thức đơn sơ chưa thực sự áp dụng tất cả vào công nghệ 4.0, 5.0 hiện tại gây nhiều bất tiện đáng nói. Ví dụ như phương thức thanh toán quy đổi qua nhiều mục không cần thiết, thời gian chờ dòng tiền về lâu hay giả sử trên trang chứng khoán cũ người dùng khi sử dụng một thời gian liền bỏ nhưng số tiền thì vẫn giữ lại như cũ nên người dùng sẽ không biết tài khoản của mình đang chạy đang hoạt động các thẻ ngân hàng sẽ tự động trừ tiền hàng tháng].
Vi Khiết đọc dòng tin nhắn dài gửi đến trong lòng thầm tặng anh ta một tràng vỗ tay biểu dương. Cô lúc học kinh tế cũng hỏi giáo sư về vấn đề này nhưng chưa ai có một câu trả lời thỏa đáng về việc lập trang cả. Trong sách tìm hiểu cũng không sơ bộ.
[Cô còn câu hỏi gì nữa không?]
[Tôi muốn đầu tư vào sàn của các anh. Vốn ban đầu là bao nhiêu?]. Không suy nghĩ nhiều Vu Khiết quyết định đầu tư mối làm ăn điện tử này, xem lại trong danh sách chứng khoán hình như chỉ có mỗi anh ta và cô thôi thì phải
[Cô chắc chắn chứ? Vốn thì cô góp bao nhiêu cũng được. Có điều rất mạo hiểm, cô có thể mất trắng]. Ngạc nhiên cùng khuyên nhủ
[Anh thú vị thật, có người đầu tư không phải tốt sao? Tôi quyết định rồi]
[Cái này... chúng ta gặp nhau bàn công việc được không? Nếu chỉ vẻn vẹn qua khung chat có hơi bất tiện]
[Được, anh gửi địa chỉ cùng số điện thoại đi]. Vi Khiết thoải mái đồng ý
[Quán cafeno1, đường Đại Lộ
Sdt:09xxxx].
Nhận được địa chỉ cô cũng nhấn sdt của mình, tùy tiện cho một cái số dù gì thói quen nhiều sim rác của cô vẫn giữ nên không lo việc gặp nguy hiểm
[07xxxx]
Nhớ có một lần ở quân khu có việc quan trọng phải ở lại làm việc đến gần sáng mới về khiến bà nội Cố cả đêm thức trắng đợi anh. Yên lặng không nói nhưng bà sức khỏe yếu lại khóc ầm lên làm cho ông nội sốt ruột tức giận tím mặt quát tháo một trận. Cố gia vốn bình yên mà có ngày náo nhiệt như vậy quả hiếm. Hiếm đến nỗi Cố Mặc đến phát sợ lần sau khi có việc về muộn sẽ không dám mò về Cố gia nữa đành ẩn dật ở căn hộ hoặc nhà khách quân khu.
Đêm nay Cố Mặc thuê tạm căn phòng ngay bên cạnh phòng Vi Khiết ngủ. Dù sao mình cô nhóc ở đây không ai chăm sóc anh cũng không an tâm lắm. Không phải hoài nghi tính bảo vệ mình của cô, cũng không phải hoài nghi tính an toàn của bệnh viện nhà họ Mạnh mà anh chính là đang lo Vi Khiết sẽ làm loạn cả cái bệnh viện này lên thành gà bay chó chạy. Với anh thì không nói nhưng tốt xấu bệnh viện này thuộc tài sản Mạnh gia, có vấn đề xảy ra trách nhiệm hẳn sẽ dồn cả vào đầu Mạnh Cẩn Thành vẫn là nghĩ chu toàn cho bạn thân.
Trái ngược lại với Cố Mặc mệt mỏi cả đêm trằn trọc trên giường thì Vi Khiết không mộng mị say giấc đến sáng.
Cô quả thực mệt, vết thương trên người cứ chằng chịt lên hàng đống, sẹo cũ mờ thì sẹo mới xuất hiện. Với một mĩ nữ xinh đẹp chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Đứng trong nhà tắm ngắm mình trong gương cô nàng Đường thở dài ngao ngán. Sống thì tốt nhưng với cái hoàn cảnh hiện tại chắc phải nhanh chóng tìm điểm yếu mà ra tay với họ Đường mới được. Cô càng để yên thì càng được nước. Chờ lâu thì lắm mộng.
Tắm rửa sạch sẽ miễn cưỡng mặc cho mình bộ quần áo bệnh nhân rồi bước ra ngoài thì ngay lập tức hình ảnh trước mắt khiến Vi Khiết phải lau mắt sửng sốt. Cố thủ trưởng đang bày đồ ăn sáng cho cô a.
"Dậy rồi? Lại ăn sáng". Không quay lưng lại nhìn cô nhóc, Cố Mặc lãnh đạm để thức ăn quy củ trên bàn chính mình ngồi xuống thưởng thức
"Ầy, đãi ngộ bị thương của tôi cũng thật tốt. Anh cuối cũng cũng biết thương hoa tiếc ngọc rồi à?". Thoải mái ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Vi Khiết uống một hụm sữa lớn, vẻ mặt hớn hở như thường
Nhìn cô chẳng có cảm giác gì giống người bệnh cả, tay thì gẫy đấy nhưng cái tinh thần cùng thú vui trêu đùa khoái lạc chưa bao giờ bị dập tắt. Vi Khiết chính là xinh đẹp khi cười và cô rất thính cười. Chút khổ này chả là gì so với việc bôn ba truy nã kiếp trước cả. Tay phải gãy thì còn tay trái dù gì cô đây cũng thuận cả hai.
Cầm đôi đũa thành thục gắp há cảo rong biển lên miệng ngon lành, một lúc ba bốn miếng tống vào không ngừng nghỉ rồi nhồm nhoàm nhai. Muốn bao nhiêu thô thì có bấy nhiêu thô. Tuy nhiên người đẹp ấy mà, dù tướng ăn có xấu cũng biến thành dễ thương hết.
Cố Mặc thấy hành động trẻ con thì không khỏi phì cười nhắc nhở. Tay đau vẫn có thể làm chủ bàn ăn như vậy hẳn hôm qua chẳng nhằm nhò gì với cô nhỉ? Con nhóc Đường hẳn hiện thân của cứng đầu, lì lợm, bướng bỉnh
"Vi Khiết, cô từng học võ qua? Thân thủ rất nhanh nhẹn". Vừa ăn vừa nói chuyện Cố thủ trưởng cảm khái
Vi Khiết nhún vai làm vẻ thành thật, quả thực có học thì kiếp trước chứ kiếp này cô đến cái bằng xe đạp còn không có nói gì giấy tờ học võ:"chẳng phải vẫn bị anh đánh thành què đây. Còn võ? Chưa từng học qua"
"Cô chắc chắn đấy là hành động bảo vệ theo quán tính?". Cố Mặc cười, nụ cười mang chút nghi ngờ vướng bận nhưng kèm theo tà mị khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của anh lại càng đẹp hơn
Vi Khiết đang ăn không để ý lắm nhưng nụ cười ấy cô có thể cảm nhận được. Sự cảnh cáo, uy hiếp của anh đang dồn cả vào phía cô. Có điều chẳng làm sao cả cô vẫn bình tĩnh đáp lễ lại.
"Đừng nghi ngờ nữa, điều này anh rõ nhất. Tất cả những tư liệu điều tra về tôi hẳn Đường gia cung cấp không sót một chữ. Tôi không nói dối anh cũng không nhất thiết phải nói dối".
Cố Mặc thu lại chút ôn nhu cuối cùng trên khuôn mặt mình, ánh mắt đen sâu tựa như chẳng thể đến đáy lại càng thăng trầm hơn. Anh không thể nhìn được cô nhóc này đang tính toán gì, với một Vi Khiết chưa từng học bất cứ thứ gì ngoài âm nhạc thì sao có thể sắc bén như vậy. Đường gia giữ cô rất cẩn thận sao có thể giống một người thô bạo, tính toán như vậy. Đường Vi Khiết sau một trận đánh trở thành một con người hoàn toàn khác, chuyện này đến chính anh còn cảm thấy hoang đường. Một dấu hỏi lớn luẩn quẩn trong đầu Cố Mặc hiện giờ chưa có lời giải đáp
"Vi Khiết, cô còn biết gì nữa, một tiểu thư khuê các ngoài cầm kì thi họa ra"
"Ngoài cầm kì thi họa ra thì cái gì cũng biết. Nhưng nói gì thì nói sao bằng Cố tổng được. Rất nghèo nàn tài nguyên". Vi Khiết tinh nghịch nháy mắt đào hoa phóng về phía Cố Mặc, câu nói của cô bao toàn hàm nghĩa
Ý cô chính là thế đấy, dù anh có tìm hiểu hết về cô, bao nhiêu tài năng khai phá thì cũng chẳng sánh được với núi cao trước mắt. Một Cố Mặc cao quý xuất thân danh giá, tiếng tăm lừng lẫy. Chủ tịch tập đoàn Cố thị là anh. Thủ trưởng trong quân đội là anh. Một con người muốn bao nhiêu ánh sáng hào quang có bấy nhiêu ánh sáng chói mắt thì làm sao hiểu được cái cảm giác suốt ngày chạy trốn bôn ba khắp nơi cận kề sống chết như cô.
Cố Mặc tất nhiên nghe được ý vị trong đó nhưng lại không phản bác bởi đó là sự thật. Đường gia và Cố gia vốn thuộc hai gia tộc chênh lệch về tất cả mọi mặt. Cố gia chỉ cần nhún chân thì Đường cũng coi như tan nát.
"Anh không phải đi làm à, tôi ở đây với các y tá cùng bác sĩ Mạnh rất vui không phiền Cố tổng quan tâm nhiều chỉ cần anh đóng viện phí đầy đủ là được". Cô nàng Đường hạ lệnh đuổi khách
Không hiểu sao Cố Mặc nghe thấy 3 từ bác sĩ Mạnh thốt ra từ mồm cô nhóc có vẻ rất thân thiết trong lòng nổi lên sự tức giận khó nói, tuy nhiên ngoài mặt vẫn lạnh như băng bất chấp mọi lời nói đóng đinh ở phòng cô. Hôm nay anh không định đến tập đoàn. Lỗi anh gây ra anh sẽ chịu nó một cách trách nhiệm nhất.(cái ý nghĩ này thật sự củ chuối với một người cao cao tại thượng như Cố tổng a)
"Tôi xử lý công việc ở đây, cô cứ tùy ý. Đồ dùng cá nhân tôi cho người mang qua rồi cô thấy thiếu cái gì cứ nói".
Ầu, sao cô lại quên mất tối qua mình đang dở việc chứ?
Vi Khiết đập nhẹ vào đầu mình ngán ngẩm, cô thật có hứng thú với sàn chứng khoán nhỏ đó, cần ít tiền nữa cô chắc chắn sẽ góp vốn mua lại thuộc về tay mình từ đó mua bán cổ phiếu lãi đẻ lãi.
Đứng lên chạy đến túi đồ cầm chiếc laptop ra khởi động máy ấn mật khẩu, di chuyển chuột vào khung chat, lưu loát ấn vài dòng chữ
[Tối qua có chút việc, chúng ta có thể bàn lại về sàn chứng khoán online của anh không?]
Giống lần trước người bên kia trả lời cực nhanh
[Được, cô muốn tìm hiểu gì?]
Vi Khiết: [Những gì tìm hiểu cũng đã tìm hiểu rồi. Tôi chỉ thắc mắc đúng một chỗ nữa. Tại sao ngay từ ban đầu lập sàn giao dịch anh không dùng phương thức cổ điển lại đi theo hướng lãi hoàn lãi, gốc tăng lãi. Chẳng nhẽ anh không thấy như vậy rất nguy hiểm sao? Một khi có biến động mạnh về kinh tế thì sàn anh chắc chắn sập đầu tiên]
[Cái này cô cũng nhìn ra sao? Quả thật lúc mới lập tôi không nghĩ nhiều như vậy. Khi nghiên cứu thì thấy sàn cổ truyền quá nhiều lỗ hổng cách thức đơn sơ chưa thực sự áp dụng tất cả vào công nghệ 4.0, 5.0 hiện tại gây nhiều bất tiện đáng nói. Ví dụ như phương thức thanh toán quy đổi qua nhiều mục không cần thiết, thời gian chờ dòng tiền về lâu hay giả sử trên trang chứng khoán cũ người dùng khi sử dụng một thời gian liền bỏ nhưng số tiền thì vẫn giữ lại như cũ nên người dùng sẽ không biết tài khoản của mình đang chạy đang hoạt động các thẻ ngân hàng sẽ tự động trừ tiền hàng tháng].
Vi Khiết đọc dòng tin nhắn dài gửi đến trong lòng thầm tặng anh ta một tràng vỗ tay biểu dương. Cô lúc học kinh tế cũng hỏi giáo sư về vấn đề này nhưng chưa ai có một câu trả lời thỏa đáng về việc lập trang cả. Trong sách tìm hiểu cũng không sơ bộ.
[Cô còn câu hỏi gì nữa không?]
[Tôi muốn đầu tư vào sàn của các anh. Vốn ban đầu là bao nhiêu?]. Không suy nghĩ nhiều Vu Khiết quyết định đầu tư mối làm ăn điện tử này, xem lại trong danh sách chứng khoán hình như chỉ có mỗi anh ta và cô thôi thì phải
[Cô chắc chắn chứ? Vốn thì cô góp bao nhiêu cũng được. Có điều rất mạo hiểm, cô có thể mất trắng]. Ngạc nhiên cùng khuyên nhủ
[Anh thú vị thật, có người đầu tư không phải tốt sao? Tôi quyết định rồi]
[Cái này... chúng ta gặp nhau bàn công việc được không? Nếu chỉ vẻn vẹn qua khung chat có hơi bất tiện]
[Được, anh gửi địa chỉ cùng số điện thoại đi]. Vi Khiết thoải mái đồng ý
[Quán cafeno1, đường Đại Lộ
Sdt:09xxxx].
Nhận được địa chỉ cô cũng nhấn sdt của mình, tùy tiện cho một cái số dù gì thói quen nhiều sim rác của cô vẫn giữ nên không lo việc gặp nguy hiểm
[07xxxx]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook