"Vi Khiết đừng trẻ con nữa, chẳng phải cô muốn đi mua đồ sao? Đi thôi". Cố Mặc bất đặc dĩ cười khổ nhìn cô gái đang giận dỗi kia

Cô nàng chỉ "ừ" một tiếng cho qua, mặt xưng mày nhẹ ai oán nhìn cậu mình, ai bảo anh ta dám mắng cô, nói hay không nói trả lời thẳng một câu cho hai bên hòa bình xem nào, gắt cái gì mà gắt. Đàn ông như anh ta chả khác nào cục đất cả, người ta thấy gái xinh không nỡ mắng còn cậu của cô thì hay rồi.

Ai bảo cô tự dưng lại đi thích tuýt đàn ông kiểu này chứ. Cứng mềm đều khó chơi nhưng mang lại cảm giác chinh phục à nhoa. Hơn thế Cố Mặc lại đẹp trai, nhìn có vẻ súng tốt, quan trọng tiền không thiếu, bám được bắp đùi to đùng nửa đời sau lấy chồng chẳng lo cơm áo gạo tiền.

Vi Khiết hậm hực cao ngạo đi ra ngoài, thủ trưởng Cố theo sau đóng cửa, cảm giác phục vụ cô gái nhỏ khó chiều quá mệt. Đường đường là chủ tịch tập đoàn Cố thị, thủ trưởng cấp sao lại bất lực một cách chán trường trước cháu gái nhỏ. Mất mặt

"Mật khẩu mã nhà tùy cô đặt, điện thoại có không? Tôi chỉ có thể đi cùng cô 3 tiếng nữa, tập đoàn có chút chuyện". Cố Mặc đóng cửa bước đi cùng Vi Khiết hai người sánh vai nhau, một lớn một nhỏ rất đẹp đôi

Chiều cao của hai người khá cân xứng, đều trai tài gái sắc cực phẩm xinh đẹp. Tuổi tác lại không chênh lệch nhiều nên đi cùng nhau rất dễ hiểu nhầm thành người yêu. Tất nhiên sự hiểu lầm này làm cô nàng Đường lòng nở hoa cực hài lòng

Bước vào trong xe cùng cậu thân yêu, cậu bảo an đi qua chào hỏi thủ trưởng Cố, anh ta liếc sang nhìn cô gái bên cạnh, cảm thán tò mò hỏi:

"Anh Mặc, hai người đẹp đôi quá, chúc mừng"

Thấy chưa cô quyết định cưa ông cậu là một quyết định sáng suốt đó, đến người ngoài còn khen ngợi đấy.

Người nào đó ngồi bên cạnh lái xe hầu kết lên xuống liên tục, ho khẽ vài cái che dấu sự xấu hổ trên mặt, ây da lạnh đến đâu cũng vẫn là trai tân. Cố Mặc dữ thân chưa lần khai phá 25 năm nay để gặp phải tiểu yêu tinh này đây. Mang cô đi khắp nơi khiến mọi người hiểu lầm thật sai lầm, nửa đời anh minh của anh bây giờ chôn vùi hết xuống tay cô nhóc này rồi.

Vi Khiết hết giận thu hết biểu cảm của người đàn ông đang lái xe cố thoát khỏi anh bảo an kia không khỏi nhoẻn miệng cười lưu manh, tay chống cằm, mắt mở to quyến rũ mở lời:

"Mặc Mặc, cậu thấy chưa chúng ta rất đẹp đôi, chi bằng cậu gật đầu một cái là một thành hai luôn đấy"

"Khụ...Vi Khiết cô còn nhỏ nên xem xét lại quan hệ giữa chúng ta, từ bây giờ đừng nhắc đến vấn đề này nữa". Thủ trưởng Cố nghẹn giọng hết sức, bao lần cô nhóc này dùng cái động tác dễ thương ấy cưa đổ anh rồi, không phủ nhận được móng vuốt của tiểu yêu tinh này dơ ra khó thoát nổi, tim đập loạn thêm một nhịp, mất cân bằng tâm lý.

Nếu họ không quan hệ cậu - cháu hờ, Cố Mặc cam đoan anh sẽ không cứng rắn thoát nổi cô gái nhỏ này, cô như một viên kẹo ngọt thu hút người đánh vào điểm trí mạng của tất cả đàn ông và anh cũng không ngoại lệ. Sự cố chấp lưu manh, ngạo mạn ấy làm anh muốn độc chiếm không riêng ai khác gặp cô cả. Quan trọng hơn những quy tắc nhiều năm của Cố Mặc từ trước đến giờ đều đang dần bị phá vỡ. Gặp Vi Khiết đã là sự ngoại lệ không đáng có rồi. Sự công phá cộng với đối địch này giống chảo lửa khiến anh biết có bẫy nhưng vẫn bơi vào bẫy. Ví dụ như bây giờ đang ở trong bẫy lòng tranh đấu tâm tư.

"Cố Mặc, điểm yếu của cậu quá cứng rắn, điểm mạnh của cậu quá thu hút, theo luận bù trừ đã tách khỏi luân lí rồi. Cậu nói xem mềm một tí cho cháu qua cửa đi". Vi Khiết thu lại bộ mặt lưu manh lại, mắt rũ xuống cố cái vẻ đang thất vọng đáng thương trầm trọng. Quả thật cô bây giờ khiến người ta không nhịn được đến gần mà thương sót. Xinh đẹp mà buồn người ta gọi là sắc ưu thương

"..."

Nhanh chóng đến khu trung tâm thương mại. Hai người họ cùng nhau vào khiến bao nhiêu ánh nhìn đổ dồn vào cặp đôi nổi bật này.

Vi Khiết thì mang vẻ trẻ trung ngây thơ níu tay áo của người cạnh mình. Cố Mặc thì lạnh lùng, cương nghị mà lại đẹp ngất trời khiến cả nam và nữ đều phải quỳ xuống ghen tỵ. Đúng là vạn vật đẹp đẽ xinh ra như cặp đôi này hơn nhau ở cái gen tốt mà

Cố Mặc lần đầu đến khu đông người không khỏi cảm thấy bài xích khó chịu xung quang nơi này. Mày nhíu chặt lại nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ vui vẻ trào phúng thì lòng bị va đập mạnh gương mặt dễ chịu hơn, mày giãn ra mặc kệ cái tay trắng nõn bám áo mình

"Vào đây đi, mua đồ trang trí này, mua vài cái gối, ít tranh phong thủy, mua đồ ăn cho phòng bếp của cậu nữa"

"À, cháu cần phải mua quần áo nữa, điện thoại cũng không có, cậu tặng thêm cái laptop và vài phụ kiện IT thì hay rồi"

Vi Khiết kéo đi kéo lại ném một đống đồ cho nhân viên đi theo, mồm nhỏ lải nhải những thứ phải mua tiếp theo cho chủ tri trả nghe. Không phải trưng cầu ý kiến có đồng ý hay không mà cô chỉ đơn giản thông báo thôi. Cô nàng Đường thực đang dựa dẫm vào cây tiền to lớn trước mặt đây. Rung được tội gì không rung

"Chọn xong đồ trang trí, quần áo, đồ dùng bếp cô đã mất 1giờ 20 phút 5 giây thời gian còn lại tự phân bố đi". Cố Mặc nhìn nhân viên đi theo khệ nệ bê đống đồ rồi lại nhìn đồng hồ trên tay mình, mặt không sắc thái thông báo lại

"Tiểu Mặc Mặc à, cậu thật chẳng biết lấy lòng phụ nữ gì cả, shopping cần time". Vi Khiết chán nản

"Thứ nhất, đừng gọi tôi như vậy. Thứ hai, Vi Khiết cô giống phụ nữ chỗ nào. Thứ 3, thời gian của tôi đáng giá hơn đống đồ này". Tác phong trình tự như cũ thủ trưởng Cố nêu mấy cái ý chính lên khiến cô gái phải cạn lời, mắt ghim vào bộ ngực 29B bé tí kia chỉ trích

Vi Khiết bị nhìn vào bộ phận phẳng lì tức đến hộc máu, mẹ kiếp cái đẹp không nhìn, nhìn chỗ này làm gì, nhỏ làm sao chứ, lép rất lợi được chưa. Cô cũng chẳng muốn như thế nhưng tài nguyên màn thầu thân chủ để lại quá bé. La Thường của ngày xưa cup C đó.

"Mẹ kiếp, hết hứng rồi, đi về". Cô nàng Đường nghiến răng lợi hậm hực

Lần đầu tiên đấu mồm thắng với Vi Khiết, thủ trưởng Cố cảm nhận được chút thành tịu, môi bất giác cười lắc đầu hết nổi với động tác ngây thơ kia. Điểm yếu của con nhóc chính là cup ngực.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương