Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi
-
Chương 1
Quán bar Nite
Los Angeles
"Hê lu, cậu chủ Hoa... đúng 9:12... chẹp... thật đúng giờ". Thiếu nữ trẻ trung mặc trên người bộ đồ chanel bản giới hạn mới nhất, dáng người cao, khuôn mặt dưới ánh đèn lập lòa thanh tú không tả xiết, mày liễu cùng chiếc môi hoa anh đào chúm chím cực kì dễ thương, y như mấy cô bé cute sinh viên đại học.
Nhưng vẻ đẹp chỉ được công nhận khi thiếu nữ đi đến và im lặng còn khi mở miệng giọng nói tuy trong trẻo mà đùa bỡn, khinh bỉ, ánh mắt sắc bén, lời nói đạm bạc coi trời bằng vung, coi người trước mặt là thùng rác không để vào mắt bằng cái đồng hồ trên tay.
Cô gái cất tiếng chào hỏi bớt cợt kia không ai khác là La Thường, hacker trẻ tuổi nhất trong giới IT, tuổi trẻ, tài cao không ai có thể sánh nổi trình gõ bàn phím của cô. Còn cô đến đây làm gì à?. Đơn giản chỉ kiếm tiền, ăn chơi, rồi lại kiếm tiền thế thôi.
Người ngồi trước mặt đây, con mồi của La Thường, anh ta ấy à chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ có tiếng trong nước, đến đây làm giao dịch bảo vệ cái khối tài sản đang chấp chới trong tay cô kia. Nhìn người chẳng đến nỗi nào mà đầu óc quản lý với cái hoạt động trốn thuế, bảo mật rõ là ngu. Đánh giá anh ta một lượt cô ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện bên cạnh, trong không gian đông đúc, ầm ĩ xuất hiện một cô gái nhân viên phục vụ đến hỏi gọi đồ uống:
"Em gái uống gì? Hạ tổng rượu của ngài hết rồi, cần em đi lấy không?". Cô ta nhìn mặt thiếu nữ non búng ra sữa trước mặt mình điệu bộ khinh thường gọi hai từ "em gái" rồi lật mặt ngọt sớt sang gọi người đàn ông đối diện cô cung kính.
"Này, bà cô biết chọn khách quá nhể? Biết cháu đây bao tuổi không mà một từ em, hai từ gái, tự nhìn lại mặt hàng đi đầu hai thứ tóc đảo ngói lên, mặt 4 cân phấn xứng gọi tôi như thế á, em gái không phải từ cho bà cô gọi chơi-ô kê. À quên mất một ly Volka Balavod".La Thường khinh bỉ ớn lạnh nhìn về phía ả văng một đống câu tục tĩu sắc bén khiến bà cô nhân viên phục vụ mặt hết xanh lại đỏ, rồi lại cười không ra gì về phía ngài Hoa kia, quyết định gọi rượu.
Cô ả phục vụ biết mình chọc phải tiểu tổ tông, não di chuyển một mạch nhận thức La Thường đến cùng với cậu chủ Hoa bàn công việc thì không khỏi run rẩy, cố gắng cười trừ nhìn sang phía Hoa Hạ cầu rượu:
"Cậu chủ, ngài uống loại gì?"
"giống cô ấy". Hoa Hạ nhẹ giọng ra lệnh rồi quay sang nhìn thiếu nữ bên cạnh mình đánh giá lại một lần nữa, quả thật nhóc con này rất khó chơi, có gan uy hiếp, có gan trả miếng. Rượu mang đến rất nhanh, anh ta mở miệng đầu tiên:
"rượu cũng chọn xong rồi, có phải chúng ta nên đàm phán dữ liệu cô đã hack kia không? Nói đi bao nhiêu tiền?"
"Sốt ruột cái gì? Rượu còn chưa uống được vào miệng mà đã nhanh chóng ra giá còn gì thú vị... cơ mà sau khi uống xong tôi có nói sẽ bán lại cho anh sao?".La Thường vẫn ý cười đầy mắt đổ chai rượu vào cốc uống như nước lọc cũng chẳng thèm cho thêm đá, rượu nguyên chất chỉ ngon khi còn đúng vị quả không sai. Đắng chát như túi tiền rỗng, nóng bỏng như cầm cục tiền, lưu luyến như muốn có nhiều tiền thêm nữa.
"Cô không có ý định bán lại cho tôi, vậy xin hỏi hôm nay cô đến đây để chơi đùa hay là để được uống rượu miễn phí, này cô đừng quá coi trọng bản thân quá, nếu không sẽ tự mình giết mình đừng hối hận." Hoa Hạ nghiến răng mất kiên nhẫn nhìn con nhóc ung dung trước mặt, anh ta cảm thấy cuộc gặp mặt hôm nay chỉ chơi đùa.
La Thường chẳng để lời nói đấy vào tai, cao ngạo, tự tin là tính cách của cô, lam lũ trong cái giới Hắc Bạch đạo bao năm nay, tập đoàn lớn nhỏ, chứng khoán lên xuống cô đều biết, giết chóc, bị truy sát cũng không phải chưa từng bị, suýt chết nhưng vẫn sống đến ngày hôm nay mà vẫn tiếp tục ăn chơi tiêu tiền hay sao. Bí danh trong cái giới IT cô có hẳn hàng trăm cái, thích lại nghĩ ra cái tên lăn lội tiếp có cái gì phải sợ. Tiền luôn đi đôi với giá cả nó có được, đấy là quy luật rồi. Dọa ư? Mai chết thì hôm nay vẫn phải tiêu tiền chứ? Cuộc đời ấy mà kể cả bạn đang hấp hối ở lề đường thì cũng phải có tiền trong người để còn biết chỗ mà chôn. Dăm ba cái lời dọa dẫm này thật hay giả không quan trọng mà quan trọng là được việc hay không mới vấn đề.
"Tôi sợ anh, thì đã không đến đây, còn chơi đùa và được bao rượu miễn phí...bingo...chú đoán đúng rồi đấy. Tôi không bán rẻ tài nguyên mình có với cái tinh thần khinh bỉ kém thiện chí kia đâu, nếu không cần thì đi đi, đừng quên trả tiền rượu". Rót cho mình thêm ly nữa đổ vào miệng, tay phải chỉ thẳng vào mặt Hoa Hạ lớn tiếng,tay trái đung đưa theo điệu nhạc sàn cực bốc.
"Ranh con như cô mấy tuổi đòi ra vẻ bản lĩnh, nhớ kĩ lời cô nói vừa nãy đừng hối hận, tiền rượu cộng vào sổ tính nợ lên người cô dám chọc vào Hoa Hạ tôi, chúng ta chưa xong đâu". Người đàn ông tức giận đập bàn đứng dậy, những lời phát ra từ miệng nữ sinh viên còn hôi sữa này nghe rất chói tai, cực kì thô tục, hợp tác với một kẻ ăn chơi như vậy không khác gì tự đào hố lấp mình, sỉ nhục thời gian cùng lòng kiên nhẫn.
"Ông chú kia không biết đúng sai hay là La Thường cô đây, bao có chầu rượu thôi cũng ghi sổ nợ tính lên nợ đầu, mẹ kiếp, đồ thằng đàn bà kiệt sỉ". La Thường văng bậy liên tục cầm hẳn chai rượu đổ vào mồm ra sân nhảy theo điệu nhạc phiêu đãng, thong dong, làm ăn khỉ đối với cô phải chơi đã.
Nhảy được một lúc, y rằng mệt lả kiếm cái ghế ngồi xuống thì điện thoại của cô vang lên trong túi áo, nhạc chuông hoàn toàn không nghe thấy, bị lấn át hoàn toàn bởi tiếng nhạc sập sình. Nhíu mày mở máy ra nghe:
"Alo, Alo, Thường Nhi, bà lại đang ở cái nơi chết tiệt nào vậy, lăn về đây cho lão nương, có người lại đến đòi nợ bà đấy, nhà cửa đập phá toang hoang hết rồi mà chủ còn sức chơi đùa được". Chu Tịch điên tiết hát một tràng lớn làm điếc hết cả lỗ tai người nghe.
Haizzz thông cảm nhờ, đây là bạn cùng phòng với cô, tính cách thất thường, tinh thần luôn bị thừa có thể xả điên, gào thét bất cứ lúc nào lên cơn. Phải may La Thường cũng rất thoải mái và không chấp nhặt bà cô tổ này, với cả Chu Tịch có lợi thế tâm hồn ăn uống cũng nấu ăn ngon để cậu ta đảm đang rất tốt nên sống chung rất hòa hợp.
Đây cũng là người bạn tốt duy nhất của cô, quý cô Chu này vì theo cô mà bỏ cả quê hương, môi trường Harvard thần thánh học tập, lẽo đẽo va li lăn lội cùng La Thường từ năm 17 tuổi đến nay khỏi nói đã 2 năm rồi cơ đấy. 19 tuổi thanh xuân đáng lẽ đang học đại học phơi phới còn cô và Chu Tịch ấy à trải qua mùi đời khắm thối bao nhiêu rồi, đòi nợ, chạy nợ, kiếm tiền, rồi đủ thứ trần đời chưa cái nào chưa nếm.
"Tiểu Tịch thân yêu, chả phải việc này xảy ra hàng tuần sao? Cùng lắm bà chuyển đến chỗ khác ở là xong đợi tôi về". La Thường từ tốn cười xòa với ba cô tổ bên kia
"Tổ tông của tôi, rốt cuộc lần này bà lại gây họa gì nữa, tính riêng trong tuần này chúng ta đã đổi địa điểm 8 lần rồi, bà đã phá sụp 3 cái khách sạn ở Los Angeles chưa tới một tuần, định diệt hết đường kinh doanh của thế giới này sao?". Chu Tịch nổi điên lên thật sự hét tới tấp
"Mệt ghê, bà đợi đấy tôi lăn về bên bà được chứ gì?".
"Thường Nhi lần này thật sự bà gây chuyện gì rất lớn đúng không, so với những vụ lần trước lần này có rất nhiều điểm không đúng, y như kiểu có sát thủ chuyên nghiệp lẻn vào nhà vậy".Chu Tịch giọng hạ thấp xuống dần thay vào đó là lo lắng, bất an
Tên Hoa Hạ kia hành động rồi sao? Không có khả năng đó được thế thì nhanh quá, vậy lại là tên nào nữa, mẹ kiếp, cô dây dưa quá nhiều với nguy hiểm dình dập để bà cô tổ kia bên người gây hậu quả quá nghiêm trọng, không bảo vệ được mất mạng như chơi. Cô thì không lo nhưng không thể kéo theo tổ tông kia xuống hố được. Thời kì này gây thù quá nhiều số mệnh cô như nào còn chưa biết sao dám tính đến người khác.
"Chu Tịch bà nghe tôi, bây giờ dọn hết đồ lại bay về Tô Thành ngay lập tức, đừng lo cho tôi xong việc lại đến tìm bà. Nhớ kĩ dùng visa tên bà đừng dùng lại tên cũ nữa". La thường dặn dò mày nhíu thật chặt suy nghĩ điểm mặt tất cả kẻ thù
"Thường Nhi, tôi sao dám bỏ bà chứ, có gì cùng nhau gánh chịu, chẳng phải chết thôi, bà chả sợ, tôi cũng chả sợ".
"Đồ ngốc này, không có gì hết chỉ là nghĩ lâu rồi không để bà về thăm Tô Thành cùng ba mẹ nên nhân lúc này đuổi bà thôi. Ngoan, tôi xong việc lập tức tìm bà điểm danh".La Thường cười to tiếng lên cố tình để Chu Tịch nghe thấy.
"Thật chứ? Bà thật sự không sao? Chỉ đơn thuần muốn tôi bay về nước?. Vậy nhớ lời bà nói đấy, tôi chờ bà, nhớ điểm danh đấy". Chu Tịch vẫn lo lắng gì đó nhưng nghĩ lại cô bạn xảo quyệt kia của mình như nào thì an tâm không ít, nghe lời không làm vật cản.
"Bye, baby, I love you".
Los Angeles
"Hê lu, cậu chủ Hoa... đúng 9:12... chẹp... thật đúng giờ". Thiếu nữ trẻ trung mặc trên người bộ đồ chanel bản giới hạn mới nhất, dáng người cao, khuôn mặt dưới ánh đèn lập lòa thanh tú không tả xiết, mày liễu cùng chiếc môi hoa anh đào chúm chím cực kì dễ thương, y như mấy cô bé cute sinh viên đại học.
Nhưng vẻ đẹp chỉ được công nhận khi thiếu nữ đi đến và im lặng còn khi mở miệng giọng nói tuy trong trẻo mà đùa bỡn, khinh bỉ, ánh mắt sắc bén, lời nói đạm bạc coi trời bằng vung, coi người trước mặt là thùng rác không để vào mắt bằng cái đồng hồ trên tay.
Cô gái cất tiếng chào hỏi bớt cợt kia không ai khác là La Thường, hacker trẻ tuổi nhất trong giới IT, tuổi trẻ, tài cao không ai có thể sánh nổi trình gõ bàn phím của cô. Còn cô đến đây làm gì à?. Đơn giản chỉ kiếm tiền, ăn chơi, rồi lại kiếm tiền thế thôi.
Người ngồi trước mặt đây, con mồi của La Thường, anh ta ấy à chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ có tiếng trong nước, đến đây làm giao dịch bảo vệ cái khối tài sản đang chấp chới trong tay cô kia. Nhìn người chẳng đến nỗi nào mà đầu óc quản lý với cái hoạt động trốn thuế, bảo mật rõ là ngu. Đánh giá anh ta một lượt cô ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện bên cạnh, trong không gian đông đúc, ầm ĩ xuất hiện một cô gái nhân viên phục vụ đến hỏi gọi đồ uống:
"Em gái uống gì? Hạ tổng rượu của ngài hết rồi, cần em đi lấy không?". Cô ta nhìn mặt thiếu nữ non búng ra sữa trước mặt mình điệu bộ khinh thường gọi hai từ "em gái" rồi lật mặt ngọt sớt sang gọi người đàn ông đối diện cô cung kính.
"Này, bà cô biết chọn khách quá nhể? Biết cháu đây bao tuổi không mà một từ em, hai từ gái, tự nhìn lại mặt hàng đi đầu hai thứ tóc đảo ngói lên, mặt 4 cân phấn xứng gọi tôi như thế á, em gái không phải từ cho bà cô gọi chơi-ô kê. À quên mất một ly Volka Balavod".La Thường khinh bỉ ớn lạnh nhìn về phía ả văng một đống câu tục tĩu sắc bén khiến bà cô nhân viên phục vụ mặt hết xanh lại đỏ, rồi lại cười không ra gì về phía ngài Hoa kia, quyết định gọi rượu.
Cô ả phục vụ biết mình chọc phải tiểu tổ tông, não di chuyển một mạch nhận thức La Thường đến cùng với cậu chủ Hoa bàn công việc thì không khỏi run rẩy, cố gắng cười trừ nhìn sang phía Hoa Hạ cầu rượu:
"Cậu chủ, ngài uống loại gì?"
"giống cô ấy". Hoa Hạ nhẹ giọng ra lệnh rồi quay sang nhìn thiếu nữ bên cạnh mình đánh giá lại một lần nữa, quả thật nhóc con này rất khó chơi, có gan uy hiếp, có gan trả miếng. Rượu mang đến rất nhanh, anh ta mở miệng đầu tiên:
"rượu cũng chọn xong rồi, có phải chúng ta nên đàm phán dữ liệu cô đã hack kia không? Nói đi bao nhiêu tiền?"
"Sốt ruột cái gì? Rượu còn chưa uống được vào miệng mà đã nhanh chóng ra giá còn gì thú vị... cơ mà sau khi uống xong tôi có nói sẽ bán lại cho anh sao?".La Thường vẫn ý cười đầy mắt đổ chai rượu vào cốc uống như nước lọc cũng chẳng thèm cho thêm đá, rượu nguyên chất chỉ ngon khi còn đúng vị quả không sai. Đắng chát như túi tiền rỗng, nóng bỏng như cầm cục tiền, lưu luyến như muốn có nhiều tiền thêm nữa.
"Cô không có ý định bán lại cho tôi, vậy xin hỏi hôm nay cô đến đây để chơi đùa hay là để được uống rượu miễn phí, này cô đừng quá coi trọng bản thân quá, nếu không sẽ tự mình giết mình đừng hối hận." Hoa Hạ nghiến răng mất kiên nhẫn nhìn con nhóc ung dung trước mặt, anh ta cảm thấy cuộc gặp mặt hôm nay chỉ chơi đùa.
La Thường chẳng để lời nói đấy vào tai, cao ngạo, tự tin là tính cách của cô, lam lũ trong cái giới Hắc Bạch đạo bao năm nay, tập đoàn lớn nhỏ, chứng khoán lên xuống cô đều biết, giết chóc, bị truy sát cũng không phải chưa từng bị, suýt chết nhưng vẫn sống đến ngày hôm nay mà vẫn tiếp tục ăn chơi tiêu tiền hay sao. Bí danh trong cái giới IT cô có hẳn hàng trăm cái, thích lại nghĩ ra cái tên lăn lội tiếp có cái gì phải sợ. Tiền luôn đi đôi với giá cả nó có được, đấy là quy luật rồi. Dọa ư? Mai chết thì hôm nay vẫn phải tiêu tiền chứ? Cuộc đời ấy mà kể cả bạn đang hấp hối ở lề đường thì cũng phải có tiền trong người để còn biết chỗ mà chôn. Dăm ba cái lời dọa dẫm này thật hay giả không quan trọng mà quan trọng là được việc hay không mới vấn đề.
"Tôi sợ anh, thì đã không đến đây, còn chơi đùa và được bao rượu miễn phí...bingo...chú đoán đúng rồi đấy. Tôi không bán rẻ tài nguyên mình có với cái tinh thần khinh bỉ kém thiện chí kia đâu, nếu không cần thì đi đi, đừng quên trả tiền rượu". Rót cho mình thêm ly nữa đổ vào miệng, tay phải chỉ thẳng vào mặt Hoa Hạ lớn tiếng,tay trái đung đưa theo điệu nhạc sàn cực bốc.
"Ranh con như cô mấy tuổi đòi ra vẻ bản lĩnh, nhớ kĩ lời cô nói vừa nãy đừng hối hận, tiền rượu cộng vào sổ tính nợ lên người cô dám chọc vào Hoa Hạ tôi, chúng ta chưa xong đâu". Người đàn ông tức giận đập bàn đứng dậy, những lời phát ra từ miệng nữ sinh viên còn hôi sữa này nghe rất chói tai, cực kì thô tục, hợp tác với một kẻ ăn chơi như vậy không khác gì tự đào hố lấp mình, sỉ nhục thời gian cùng lòng kiên nhẫn.
"Ông chú kia không biết đúng sai hay là La Thường cô đây, bao có chầu rượu thôi cũng ghi sổ nợ tính lên nợ đầu, mẹ kiếp, đồ thằng đàn bà kiệt sỉ". La Thường văng bậy liên tục cầm hẳn chai rượu đổ vào mồm ra sân nhảy theo điệu nhạc phiêu đãng, thong dong, làm ăn khỉ đối với cô phải chơi đã.
Nhảy được một lúc, y rằng mệt lả kiếm cái ghế ngồi xuống thì điện thoại của cô vang lên trong túi áo, nhạc chuông hoàn toàn không nghe thấy, bị lấn át hoàn toàn bởi tiếng nhạc sập sình. Nhíu mày mở máy ra nghe:
"Alo, Alo, Thường Nhi, bà lại đang ở cái nơi chết tiệt nào vậy, lăn về đây cho lão nương, có người lại đến đòi nợ bà đấy, nhà cửa đập phá toang hoang hết rồi mà chủ còn sức chơi đùa được". Chu Tịch điên tiết hát một tràng lớn làm điếc hết cả lỗ tai người nghe.
Haizzz thông cảm nhờ, đây là bạn cùng phòng với cô, tính cách thất thường, tinh thần luôn bị thừa có thể xả điên, gào thét bất cứ lúc nào lên cơn. Phải may La Thường cũng rất thoải mái và không chấp nhặt bà cô tổ này, với cả Chu Tịch có lợi thế tâm hồn ăn uống cũng nấu ăn ngon để cậu ta đảm đang rất tốt nên sống chung rất hòa hợp.
Đây cũng là người bạn tốt duy nhất của cô, quý cô Chu này vì theo cô mà bỏ cả quê hương, môi trường Harvard thần thánh học tập, lẽo đẽo va li lăn lội cùng La Thường từ năm 17 tuổi đến nay khỏi nói đã 2 năm rồi cơ đấy. 19 tuổi thanh xuân đáng lẽ đang học đại học phơi phới còn cô và Chu Tịch ấy à trải qua mùi đời khắm thối bao nhiêu rồi, đòi nợ, chạy nợ, kiếm tiền, rồi đủ thứ trần đời chưa cái nào chưa nếm.
"Tiểu Tịch thân yêu, chả phải việc này xảy ra hàng tuần sao? Cùng lắm bà chuyển đến chỗ khác ở là xong đợi tôi về". La Thường từ tốn cười xòa với ba cô tổ bên kia
"Tổ tông của tôi, rốt cuộc lần này bà lại gây họa gì nữa, tính riêng trong tuần này chúng ta đã đổi địa điểm 8 lần rồi, bà đã phá sụp 3 cái khách sạn ở Los Angeles chưa tới một tuần, định diệt hết đường kinh doanh của thế giới này sao?". Chu Tịch nổi điên lên thật sự hét tới tấp
"Mệt ghê, bà đợi đấy tôi lăn về bên bà được chứ gì?".
"Thường Nhi lần này thật sự bà gây chuyện gì rất lớn đúng không, so với những vụ lần trước lần này có rất nhiều điểm không đúng, y như kiểu có sát thủ chuyên nghiệp lẻn vào nhà vậy".Chu Tịch giọng hạ thấp xuống dần thay vào đó là lo lắng, bất an
Tên Hoa Hạ kia hành động rồi sao? Không có khả năng đó được thế thì nhanh quá, vậy lại là tên nào nữa, mẹ kiếp, cô dây dưa quá nhiều với nguy hiểm dình dập để bà cô tổ kia bên người gây hậu quả quá nghiêm trọng, không bảo vệ được mất mạng như chơi. Cô thì không lo nhưng không thể kéo theo tổ tông kia xuống hố được. Thời kì này gây thù quá nhiều số mệnh cô như nào còn chưa biết sao dám tính đến người khác.
"Chu Tịch bà nghe tôi, bây giờ dọn hết đồ lại bay về Tô Thành ngay lập tức, đừng lo cho tôi xong việc lại đến tìm bà. Nhớ kĩ dùng visa tên bà đừng dùng lại tên cũ nữa". La thường dặn dò mày nhíu thật chặt suy nghĩ điểm mặt tất cả kẻ thù
"Thường Nhi, tôi sao dám bỏ bà chứ, có gì cùng nhau gánh chịu, chẳng phải chết thôi, bà chả sợ, tôi cũng chả sợ".
"Đồ ngốc này, không có gì hết chỉ là nghĩ lâu rồi không để bà về thăm Tô Thành cùng ba mẹ nên nhân lúc này đuổi bà thôi. Ngoan, tôi xong việc lập tức tìm bà điểm danh".La Thường cười to tiếng lên cố tình để Chu Tịch nghe thấy.
"Thật chứ? Bà thật sự không sao? Chỉ đơn thuần muốn tôi bay về nước?. Vậy nhớ lời bà nói đấy, tôi chờ bà, nhớ điểm danh đấy". Chu Tịch vẫn lo lắng gì đó nhưng nghĩ lại cô bạn xảo quyệt kia của mình như nào thì an tâm không ít, nghe lời không làm vật cản.
"Bye, baby, I love you".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook