Chương 14: Người săn tin

Lí Nhất Minh ở lì trong căn phòng thẩm vấn, anh lấy tất cả các tư liệu về những vụ án liên quan đến Vương Thiên Nam xem xét tỉ mỉ. Anh phải xem xem họ đã chết một cách đau đớn như thế nào cùng với bị hành hạ dã man ra sao. Một tổng tài kiêu ngạo không coi ai ra gì còn có xem mạng người như cỏ rác thì tại sao hắn còn chưa có báo ứng?

Anh cười nhạt, một nụ cười tự giễu cho sự bất lực và thảm hại bây giờ của mình. Trong đầu Lí Nhất Minh giờ đây chỉ toàn thấy máu, một màu đỏ ghê rợn khiến mắt anh hoa đi; đột nhiên lại nhớ đến hôm trước có gặp Thiên Di và Vương Thiên Nam, họ còn đi cùng nhau vậy quan hệ giữa hai người đó là gì? Không phải là Vương Thiên Nam chưa từng dây dưa với con gái sao? Không phải hắn nổi tiếng lạnh lùng và cay nghiệt với phụ nữ sao? Vậy mà hôm đó anh lại thấy Thiên Di đi cùng Vương Thiên Nam nhìn họ còn thân thiết như vậy thật làm anh cảm thấy lo lắng cho cô.

Suy nghĩ một hồi anh quyết định phải nói chuyện rõ ràng với Thiên Di, anh không muốn cô gặp nguy hiểm bởi vì hắn là một người lãnh khốc.

Sau một hồi chuông dài vang lên cuối cùng cô cũng nghe máy. Giong5 nói vẫn dịu dàng như trước khẽ “ alo”

“ Thiên Di em bây giờ có bận không? “ Anh mừng rỡ nói

“ Không bận lắm. Có chuyện gì vậy anh? “

“ Anh có chuyện muốn tìm em, bây giờ anh sẽ đến chờ em ở quán cafe Full House em mau ra nhé “

“ Được, lát gặp lại anh “

Anh và cô cùng tắt máy. Lí Nhất Minh khoác trên người chiếc áo màu xám nhạt thu dọn tư liệu mấy vụ án rồi bỏ tất cả vào hộc tủ có viết chữ Vương Thiên Nam màu xanh nổi bật ở phía ngoài. Đôi chân dài nhanh chóng đi xuống tầng lấy xe, nổ máy rồi ấn ga với vận tốc thật nhanh đến quán cafe Full House.

Lí Nhất Minh chọn một cái bàn gần cửa sổ rồi ngồi xuống, anh gọi một cốc cafe trong khi đợi cô đến. Không để anh đợi lâu khoảng 15’ sau Thiên Di đã mở cánh cửa thủy tinh bước vào trong quán. Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông màu trắng trông khỏe khoắn thêm vào một chiếc quần skinny xám và đôi giày vans, nhìn cô cá tính vô cùng. Mái tóc dài được túm gọn bằng một chiếc chun cột đang đong đưa qua lại theo cái xoay đầu tìm kiếm của cô.

Anh cất tiếng gọi: “ Thiên Di “

Cô nhìn thấy anh liền đi đến đấy kéo chiếc ghế mây đối diện ngồi xuống. Tay vừa tháo kính râm vừa hỏi anh: “ Sao hôm nay anh nhàn nhã gọi em đi uống nước vậy? “

Anh mỉm cười nói: “ Không có chuyện gì thì không thể gọi em sao? Em đừng quên hôm trước là em cho anh thành hươu nhé, đợi dài cổ không thấy em mà khi anh vừa đến tìm Vương Thiên Nam lại vừa vặn gặp em ở đó “

Thiên Di nhìn nụ cười của anh mà bất an trong lòng, lời lẽ và nụ cười của anh rõ ràng là có dụng ý khác. Cô cau mày nói: “ Lí Nhất Minh anh nói vậy nghĩa là sao? “

Anh nhíu đôi mày trên gương mặt đã không còn sự dịu dàng thay vào đó là nụ cười nhạt, anh trả lời: “ Em cho anh chờ em trong khi em và Vương Thiên Nam ở cùng nhau, em nghĩ anh có thể không trở thành như thế này sao? Hà Thiên Di em nhớ kĩ cho anh, em là người yêu của Lí Nhất Minh này.”

“ Xin lỗi, nhưng em và hắn không có gì “ Cô giải thích

“ Quan hệ giữa em với hắn là gì? “

“ Chỉ là hợp tác đơn thuần “

“ Hợp tác đơn thuận mà em ở lại trong tòa thành của hắn không về nhà hay sao? “ Nói đến đây giọng anh đã không còn bình tĩnh ngược lại trở nên nặng nề đáp.

“ Em nói thật cho anh biết là em đã giúp Lí Vĩnh Long đặt máy nghe lén trong phòng làm việc của hắn bị hắn bắt gặp tại trận. Còn nữa là do em xui xẻo lừa gạt đá quý trong chính tập đoàn của hắn, hắn nói chỉ cần em giúp hắn vài việc hắn nhất định sẽ bỏ qua mọi chuyện. Lí Nhất Minh em với Vương Thiên Nam không có quan hệ gì bất chính “ Cô gần như hét lên

“ Em nói em lừa gạt đá quý của hắn vậy em nói giá trị là bao nhiêu đi anh sẽ thay em trả, sau này em không cần dính dáng đến hắn, hắn là còn người máu lạnh và nguy hiểm biết chừng nào. Thiên Di ở bên hắn em nhất định sẽ gặp nguy hiểm “ Lí Nhất Minh nắm chặt tay cô, gương mặt anh thể hiện rõ nét buồn bã lẫn đau lòng.

Cô đặt một tay lên tay anh, ánh mắt nhìn anh thể hiện niềm hạnh phúc, đôi môi nhẹ cong lên một nụ cười.

“Em biết anh lo cho em nhưng em không sao. Anh nghĩ Vương Thiên Nam sẽ tha cho em đi sao? “

Cô lắc đầu nhẹ rồi tiếp tục nói: “ Hắn đầu óc rất linh hoạt lại xảo trá anh nghĩ chỉ cần bỏ tiền ra thì em sẽ được hắn buông tha ư? Căn bản là không thể có chuyện đó. Em biết đó là nguy hiểm nhưng Hà Thiên Di em nhất định sẽ cùng hắn đấu đến cùng. “

Lí Nhất Minh lo lắng nhìn cô không biết làm gì hơn ngoài chuyện gật đầu.

Cô hỏi: “ Công việc của anh thế nào rồi? Không phải là có liên quan đến Vương Thiên Nam chứ? “

Anh không giấu cô gật đầu nói, ngữ điệu thể hiện rõ sự mệt mỏi của anh: “ Phải. Hắn đã giết không biết bao nhiêu người, còn nữa hắn còn giao dịch buôn bán vũ khí với nhiều nước khác, mỗi lần nhìn thấy những thi thể nạn nhân ấy anh chỉ còn sự bất lực lẫn nỗi căm hận ngoài ra anh không thể làm được gì chỉ trơ mắt nhìn hắn thâu tóm đại cục “

Cô nhìn anh mà đau lòng, đột nhiên đưa ra ý định táo bạo: “ Lí Nhất Minh em sẽ giúp anh, em sẽ trở thành người săn tin cho anh. Em nhất định giúp anh bắt Vương Thiên Nam “

“ Em… Thiên Di...Em không phải đang đùa chứ? “ Lí Nhất Minh mở to mắt ngạc nhiên, ngay cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

“ Em nói thật. Nhất Minh anh đừng lo, em về đây có tin tức gì em lập tức báo cho anh biết “

Nói rồi Thiên Di đeo kính râm tay cầm túi xách đẩy nhẹ ghế rồi trở về, cô phải giúp anh bắt được Vương Thiên Nam. Người tàn nhẫn như hắn nhất định sẽ phải gặp báo ứng.

Vừa về đến đại sảnh thì cô đã có điện thoại, không nhìn tên người gọi cô đã nghe máy.

“ Thiên Di lâu rồi không gặp “

Là Lí Vĩnh Long, chưa được bao lâu thì hắn lại làm phiền cô, con người hắn sao lại đáng ghét như thế chứ. Hắn hại cô như vậy còn chê chưa đủ hay sao?

Sẵn tức tối cô mắng hắn: “ Lí Vĩnh Long sao anh lại có thể mặt dày đến như vậy? Sao anh cứ suốt ngày làm phiền tôi? “

Lí Vĩnh Long không hề tức giận ngược lại cười ha hả nói: “ Hà Thiên Di em không nói tôi cũng không nghĩ mình lại chai mặt như thế “

Thiên Di nhíu chặt đôi mày, cô nhếch môi “ Tôi nói cho anh biết con người anh đúng là không có điểm nào tốt đẹp, anh không sợ tôi sẽ khai anh là người đứng sau vụ việc ấy hả? “

Hắn cười cười nói: “ Thiên Di à, tôi không ngại mình bị làm phiền thêm một chút. Tôi nói em biết, tôi căn bản không hề sợ Vương Thiên Nam “

Vương Thiên Nam mà hắn có thể không sợ chứng tỏ trên thế giới này có ai làm hắn dừng bước được chứ. Hiếu thắng đúng phải hiếu thắng, máu lạnh đụng phải máu lạnh, vậy rốt cuộc người nào sẽ thắng?

“ Anh sợ hay không sợ thì tôi không quan tâm nhưng ít nhất cũng không có thời gian gây phiền phức cho tôi. Tắt máy đây “

“ Khoan đã. Thiên Di anh đã biết tình trạng hiện giờ của em, em đang ở cùng một chỗ với Vương Thiên Nam à? “

Cô nhíu đôi mày thanh tú. Hắn ta nói cô ở cùng một chỗ với Vương Thiên Nam không phải là cái ý đó chứ!

“ Anh đem cái não bị úng nước đi đâu rồi à, đang nghỉ cái gì vậy hả? “

“ Thiên Di anh đâu nghĩ gì không đúng. Anh chỉ nói em và hắn ở cùng một tòa thành tức cùng một, em hiểu đi đâu vậy hả? Hay đầu óc em vốn nghĩ ra những chuyện không đứng đắn!  ”

Cô thẹn quá hóa giận trở mặt nói: “ Có anh mới nghĩ thế, tôi tắt máy đây. Đứng làm phiền tôi đó “

“ Có cần anh giúp em không? “

“ Không cần. Đem cái lòng tốt của anh biến cho khuất mắt tôi “ Cô đáp rồi tắt máy.

Cảm nhận thấy một luồng không khí lạnh lẽo phía sau cô liền bất giác nổi gai óc đầy mình quay đầu lại.

Vương Thiên Nam đứng dựa nơi cửa cười mà như không, nụ cười nhàn nhạt nhìn cô nói: “ Lí Vĩnh Long, quả thật là hắn “

“ Cái gì mà Lí Vĩnh Long chứ? Tôi không hiểu anh đang nói gì “ Cô vội vội vàng vàng mà đi lên phòng tốt nhất là không nên đôi co với hắn, nếu làm thế cô đúng là tự mình chuốc lấy phiền phức.

“ Cô đi đâu ? “ Giọng nói phía sau trầm thấp lạ thường

“ Tôi về phòng mình “ Cô không có quay lại vẫn thoăn thoắt đi lên từng bậc thanh lại nghe hắn nói.

“ Đến phòng tôi ngay lập tức “

“ Đến phòng anh làm gì? “ Cô nghi hoặc xoay đầu hỏi hắn, bước chân theo đó dừng hẳn lại.

“ Hỏi nhiều, tôi đã nói không thích nhắc một câu đến hai lần. Cô còn không mau im miệng mà lên hả! “ Hắn nhướng mày, đôi đồng tử lạnh lẽo sắc bén quét ngang người cô khiến cô lập tức im lặng mà đi lên phòng hắn tuyệt nhiên không mở miệng nói tiếng nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương