Thanh Giang Ninh trong lúc không biết phải làm gì thì đột nhiên nghĩ là một ý.
Cậu vừa mới đi chơi về mà, cậu đi đến tận nửa đêm cơ đó, đã vậy còn uống bia nữa chứ.
Mặc dù không nhiều.

Nhưng......
Thói quen rung chân của Đồng Dụ đã làm đổ một li bia lên người cậu, bây giờ nói cậu đã say quên trời đất ai cũng tin.
Cảm ơn mày Đồng Dụ.
À không, cảm ơn bệnh run chân của mày.
Cậu không nghĩ nữa mà nhào lên giường Vương Ngạn, tiếp gọn lấy cái chăn đắp lên người.
Cậu thấy Vương Ngạn nhìn cậu hơi ngẩn ra, sau đó vươn tay nắm lấy chăn, cậu bây giờ cũng hơi lạnh đi, không muốn mất đi nguồn nhiệt này lên giật lại, bàn tay kia nắm lấy eo cậu.
Ô kê mấy !!!!
Cậu quyết định sẽ giả như say thật luôn.
Thanh Giang Ninh lẩm nhẩm mấy tiếng rồi kéo hắn tới, vòng tay cậu không lớn nhưng cũng đủ để ôm lấy phân nửa người của hắn vào lòng.
Cả người Vương Ngạn chắc là đa được ủ ấm từ trong chăn, ôm vào người, nguồn nhiệt ấy cũng đi theo da thịt mà truyền sang người cậu, ấm áp lạ thường.

“Thanh Giang Ninh.....” Hắn chậm rãi gọi.
Thanh Giang Ninh nghe được tiếng này, tim giật nảy lên.
Bị phát hiện rồi ?
Má, diễn tốt vậy mà trời !!!
Vương Ngạn nói thật thì cũng không ghét cậu, mà nói thích thì cũng không thích lắm, nhưng bây giờ hắn nằm trong lồng ngực đối phương, bỗng nhiên muốn tìm kiếm hương cam trên cơ thể người nọ, nhưng mà ngoại trừ mùi bia gay mũi thì không còn mùi gì khác, cứ như hương cam thơm ngát vừa nảy chưa từng tồn ai vậy, khiến hắn không nhịn được có hơi tiếc nuối.
Vương Ngạn không uống bia, hắn thích rượu vì thấy nó không có mùi hôi ghê như bia.

Nhưng bây giờ cái mùi ghê ghê ấy đang nằm trên giường hắn, một cục toả mùi chình ình hắn không muốn quan tâm cũng khó.
Vương Ngạn gạt tay cậu qua một bên, hắn ngồi dậy.
Thanh Giang Ninh nằm như con cá chết, quyết giả ngủ đến cùng.
“Này, hạng hai” Hắn gọi, sau đó cảm thấy danh xưng này không hay cho lắm mới đổi giọng.
“Giang Ninh, dậy đi tắm đi”
Thanh Giang Ninh vờ như không nghe thấy gì hết, đang toan tính có nên thử ngáy giả cho người ta biết mình đã ngủ hay không thì trọng lực đột nhiên không còn.

Cái chăn giữ độ ấm cũng bị rơi xuống giường.
Cậu bàng hoàng mất hai giây mới ngẩng đầu, đập vào mắt là cái cằm với đường nét gọn gàng đập ngay vào mắt, yết hầu nhô ra khỏi cổ, thỉnh thoảng còn chuyển động đôi chút, gương mặt góc cạnh sắc bén nhưng khi được nhìn gần ở khoảng cách này.....Mềm mại và ôn nhu lạ thường.
Thanh Giang Ninh phát hoảng, cậu vùng vẫy.
Vương Ngạn ôm lấy cậu chặt hơn.
“Đừng quậy, đi tắm đi, thối chết được”
Thanh Giang Ninh: “.......”
Thối bà cha mày !
Bà mùi bia, có phải mùi của ông đâu !
Hắn bế cậu kiểu công chúa đến trước tủ quần áo của cậu.

Vương Ngạn nhìn vào đôi mắt khép hờ của Thanh Giang Ninh, nhưng hắn căn bản không hề nhìn thấy đôi mắt nào vì đôi mắt và vần trán kia đã bị che khuất bởi một lớp tóc mái dài và dày.

Không hiểu sao Vương Ngạn lại thấy nó không hợp, hắn thấy gương mặt với đôi mắt to mang màu hổ phách trong trẻo, mang theo một chút ngạo mạn mới nên xuất hiện trên gương mặt này, nhưng bây giờ hắn lại không thấy được.
Ma xui quỷ khiến thế nào.

Hắn vươn tay lên.
Thanh Giang Ninh suýt nữa rụng tim, cậu nhắm mắt thật chặt, mường tượng đối phương sẽ cho cậu một cú tát thật đau lên mặt nhưng chỉ thấy ánh sáng trước mắt hơi bừng lên thâm đôi chút, vần trán thấy hơi lạnh.

Cậu từ từ mở mắt thì đối diện ngay với ánh mắt phượng của Vương Ngạn.
Đôi mắt có màu nâu nhạt, viền mắt hẹp dài sắc bén như có thể nhìn thấu được trần đời.

Đối diện ánh mắt ấy, đầu cậu thoáng cái choáng váng hẳn ra.
Vương Ngạn nhìn vào đôi mắt màu hổ phách kia, đôi con ngươi ấy loé lên tia nước, có phần hơi mờ mịt nhìn hắn, gương mặt cậu....đẹp quá.
Hắn nhìn đến mức ngẩn ngơ, hơi tự hỏi tại sao mình lại vén tóc ra cho người ta nhỉ.
Chắc là hắn thích nhìn người đẹp, mà người đẹp lại cố gắng che giấu vẻ đẹp của mình hắn lại càng không thể làm ngơ được.

Chắc vậy đi.
Vương Ngạn mở cửa tủ, tủ quần áo của cậu gọn gàng sạch sẽ, áo thun được treo một bên, áo sơ mi thì gấp gọn để dưới tủ, quần thì treo một bên, ranh giới giữa các quần áo rõ ràng.
Hắn thoáng thấy một bộ áo ngủ cũng được treo trong góc, giống như cố tình để người ta không tìm thấy được vậy.


Trên áo có một chiếc nón, đặc biệt hơn nữa là trên nón còn có cả đôi tai thỏ dựng cao rất bắt mắt.
Vương Ngạn cười cười, hắn cần chiếc móc đó ra.
“Mặc bộ này nhé”
Thanh Giang Ninh triệt để choáng váng, đôi mắt cậu loé lên tia run sợ.
“Mẹ ơi !” Cậu phóng lao rồ thì theo lao luôn.
“Con không mặc cái đó đâu ! Mặc cái kia cơ”
Tay cậu chủ về phía một bộ pijama sọc xanh trắng nhìn đứng đắn hơn hẳn.

Vương Ngạn bật cười, nắm lấy ngón tay đang chỉ kia về lại, sau đó để bộ áo ngủ có tai thỏ kia vào lồng ngực cho cậu ôm.

Tiếp đến bế cậu vào phòng tắm.
Thanh Giang Ninh: “......”
Mịa !!!!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương