Sáng ngày ra, Tiểu Bạch tới công ty vừa chạm mặt Lã Vọng Nguyệt, Lã Vọng Thú cũng từ phía sau đi tới, “Chào…”

“Anh…” Lã Vọng Nguyệt nghiêng đầu châm chọc, “Tối anh định mời Tiểu Bạch đi đâu thế?”

Lã Vọng Thú mỉm cười, “Hoa anh đã đưa đến chỗ cả hai người rồi, Tiểu Nguyệt hết giờ tự về một mình nhé.” Nói xong liền xoay người đi về phòng làm việc.

Tiểu Bạch cùng Tiểu Nguyệt tới bàn mình liền thấy ngay hoa đặt trên ấy từ lúc nào, đồng nghiệp bên cạnh thi nhau xuýt xoa, “Tối có hẹn rồi phải không, sớm thế đã tặng hoa!”

Tiểu Bạch cười khúc khích mấy tiếng, hoa tươi thế này hình như là lần đầu được tặng, hít một chút hương không hiểu sao trong đầu Tiểu Bạch lại liên tưởng tới mùi sầu riêng hôm qua, hoa với sầu riêng? Chọn lựa kiểu đó có phải quá dễ không chứ? Bạn theo phản xạ tự ngửi ngửi trên người, may mà không còn mùi!

Lã Vọng Nguyệt cầm hoa liếc qua, mỉm cười có chút ngượng ngùng, đặt hoa sang một bên rồi rời đi.

Phòng làm việc của Lã Vọng Thú.

“Em lẽ ra phải sớm phát hiện bệnh ‘ thích làm anh trai ’ của anh còn chưa có đổi.” Lã Vọng Nguyệt tay chống hông nói.

“Thói quen khó sửa mà.” Lã Vọng Thú thoải mái đáp.

“Đồ ăn như nhau, mua gì cũng như nhau, hoa tặng cũng giống nhau.” Lã Vọng Nguyệt liệt kê một loạt, “Em sớm nên nhận ra anh biết sở thích của Tiểu Bạch xong liền xem cô ấy như em gái thứ hai rồi.”

“Khả ái mà…” Lã Vọng Thú nói.

“Biến thái!” Lã Vọng Nguyệt bực bội mắng, “Tiểu Bạch đáng thương hay nhất không nên thật lòng thích anh… Chủ nghĩa “anh trai quốc dân” của anh không biết lúc nào mới đụng đầu vào vách đây! Mà kích thích đối tượng hợp tác thú vị lắm sao chứ?”

Lã Vọng Thú nghiêng đầu nhớ lại bộ dáng tái xanh của Mặc Duy Chính hôm đó, cười nhẹ, “Rất thú vị…”

“Anh…” Lã Vọng Nguyệt nghiến răng nói, “Anh xấu tính như vậy, sớm muộn gì cũng xuất hiện một nữ nhân thô tục khắc chết anh cho mà xem!”

“Thô tục…” Lã Vọng Thú tùy tiện lặp lại, có thể sao?

Giờ nghỉ trưa, Lã Vọng Nguyệt kéo Tiểu Bạch qua cửa tiệm đối diện mua chocolate làm tay, bộ móng heo để quá 25 năm của Tiểu Bạch quả thực chỉ có bản lĩnh “cắp” chocolate chứ chưa cao cường đến độ làm được chocolate.

Tiểu Bạch cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy tranh nhau đi mua chocolate, trước giờ bạn ghê gớm lắm cũng chỉ là đi tranh mua truyện với đám hủ nữ trong nhà sách là cùng!

“Cái này không tệ này…” Lã Vọng Nguyệt lựa lấy một túi nói với Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nhìn trái nhìn phải, cũng không để ý gì mấy, tùy tiện cầm một túi ra quầy thanh toán, vừa quay đầu bỗng thấy một thứ khiến bạn chú ý.

Cả một túi đầy chocolate hình que, to cỡ ngón tay, bảy tám thanh đặt thẳng tắp.

“Thẳng quá…” Tiểu Bạch cảm thán một câu, nhìn thanh chocolate đột nhiên nhớ tới bạn Mặc Duy Chính vốn cũng rất thẳng.

Tiểu Bạch thình lình giật mình một cái, Lã Vọng Nguyệt quay sang hỏi, “Tiểu Bạch, ngươi muốn mua que chocolate à?”

“Ưm…” Tiểu Bạch xấu hổ lên tiếng, cầm túi ấy lên, có chút chột dạ mang đi thanh toán, nếu vô tình đụng phải tổng tài… thì cho hắn vậy!

Lúc sắp hết giờ, Tiểu Bạch chỉnh đốn lại y phục chào đón lễ tình nhân năm 25 tuổi, tuy số này cũng không phải tốt, nhưng định ngữ không phải then chốt, then chốt là danh từ, lễ tình nhân là một ngày lễ cỡ nào XXOO chứ!

Tiểu Bạch bỗng thấy tình cảm mãnh liệt ngủ yên bấy lâu trong lòng đột nhiên cựa quậy, nhưng còn chưa kịp cảm nhận sự tồn tại của nó thì đã tan biến như mây khói, muốn nắm cũng không nắm không được.

Tan sở rồi, Tiểu Bạch ngồi trên xe Lã Vọng Thú, đột nhiên di động đổ chuông, Tiểu Bạch vừa nghe đã gặp thanh âm của Mặc Duy Chính, “Tiểu Bạch.”

Tiểu Bạch kinh ngạc ngây ra, mất tự nhiên liếc nhìn Tiểu Thụ , “Ừm…”

Tiểu Thụ lấy làm lạ cũng liếc lại Tiểu Bạch, ý hỏi có chuyện gì.

Tiểu Bạch cười gượng, vờ quay ra nhìn kính chiếu hậu, nghĩ bản thân đặc biệt giống Phan Kim Liên, quẫn bách cười ngây ngốc, “Việc gì thế?”

Mặc Duy Chính bên kia trầm mặc một hồi, thình lình nói, “Tiểu Bạch, tôi thích lúc cô cười khúc khích…”

Tiểu Bạch ngó bộ dạng bản thân cười như ngây trong kính chiếu hậu, thật thấy ngốc không gì sánh được, muốn mắng mà mắng không ra lời, chỉ đành căm giận ngắt máy, thu hồi ngay điệu cười đần độn , “Gọi nhầm số thôi.”

“Ngắt…” Mặc Duy Chính cầm điện thoại tội nghiệp nói với Tiểu Hòa, “Ngắt rồi…”

“Ngắt?” Tiểu Hòa gãi đầu, “Nói thẳng cũng không xong?”

Mặc Duy Chính gục đầu tuyệt vọng, “Coi như hết, quên đi…”

“Quên thế nào được!” Tiểu Hòa kêu lên, “Ta đã giữ ghế tình nhân cho ngươi rồi, không cho người khác thuê, giờ ngươi không tới ai trả tiền cho ta đây…”

Mặc Duy Chính, “… Ác nhân…”

“Diễn khổ nhục kế vậy… Hù chết Tiểu Bạch, trên TV không phải đều có màn này?” Tiểu Hòa làm bộ chém tay vào không khí.

“Lát nữa đưa cô tới một quán bar rất có phong cách.” Lã Vọng Thú vừa lái xe vừa nói với Tiểu Bạch, “Tôi mấy hôm trước vừa cùng bạn bè vào đó uống rượu.”

“Ừm…” Tiểu Bạch gật đầu, quán bar chẳng phải luôn có GAY… GAY ơi GAY, Tiểu Bạch bỗng như tìm về chút cảm giác xa xưa, rất sợ linh cảm lại biến mất tăm như lần trước, cả thở mạnh cũng không dám, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm giật cả mình, chút cảm giác hiếm hoi mới gặp liền trốn biệt, Tiểu Bạch cầm di động phẫn nộ quát, “Ai?”

Tiểu Hòa bên kia nói, “Tiểu Bạch à… Tôi là Tiểu Hòa, Mặc Duy Chính bị xe đụng, thế nào nhỉ… Đầu rơi máu chảy…”

“A…” Chu Tiểu Bạch cố tình dài giọng, “Tiểu Hòa, anh gần đây có phải thành hủ nam không vậy, 《 Zetsuai 》 xem nhiều quá à! Anh bảo bị đụng là Izumi Takuto đi, tôi mà là Koji Nanjo (1) tôi qua ngay!” Nói xong treo luôn điện thoại, giả đến cỡ này, đúng là… Hay muốn coi khinh IQ của bạn Chu Tiểu Bạch đây chứ! Tiểu Bạch quả thực còn tưởng tượng ra được ánh nhìn khinh khỉnh muôn đời không đổi của Mặc Duy Chính phía bên kia.

“Sao thế?” Lã Vọng Thú hỏi.

“Không có gì…” Tiểu Bạch căm giận đáp, Lã Vọng Thú cũng dừng xe lại, “Tới rồi!”

Tiểu Bạch xuống xe chỉ biết người, nhìn tấm biển gấn đèn neon sáng lóa trên nền trời đêm với mấy chữ “BLOODY MARY” nổi bật mà 囧 , “Ở đây?”

“Phải…” Lã Vọng Thú khóa xe, nắm tay dắt Tiểu Bạch vào trong, “Tôi đã đặt sẵn chỗ rồi.”

Tiểu Bạch cùng Lã Vọng Thú vừa vào cửa liền gặp ngay Mặc Duy Chính với Tiểu Hòa đang nỗ lực gọi lại cho bạn, không khí liền một mảnh tĩnh mịch.

Chu Tiểu Bạch nghĩ đến một câu nói, lời nói dối và tổng thụ như nhau, đều là chưa cưa đã đổ.

Mặc Duy Chính cùng Tiểu Hòa coi như đặc biệt xấu hổ, cũng may Tiểu Hòa phản ứng nhanh lập tức nở nụ cười, “Ha ha… Giỡn chơi thôi! Nói đùa cho vui ấy mà.”

Lã Vọng Thú chẳng qua chỉ là gặp phải người quen, đương nhiên không biết màn kịch sau hậu trường, quay sang nói với Tiểu Hòa, “Đã đặt chỗ trước, ghế tình nhân gian số 10.” Sau đó lịch sự cùng Mặc Duy Chính gật đầu tận tình chào hỏi.

“Khéo quá…” Tiểu Hòa nói nhỏ, gọi nhân viên dẫn đường rồi quay lại phía Mặc Duy Chính vẫn đang đờ đẫn, “Ai… Mắt bị mổ trúng cả rồi, còn nhìn!”

Chu Tiểu Bạch vừa ngồi vào phòng liền cảm thấy có mùi vị vô cùng quen thuộc, bạn hít vào một hơi nói với Tiểu Thụ, “Ở đây có vẻ như từng có GAY ngồi qua.”

Tiểu Thụ cười nói, “Đã tìm lại được cảm hứng rồi?”

“Có chút ít…” Tiểu Bạch thì thầm, dường như từ lúc nhìn thấy ai đó liền tìm về được cảm giác, ai đó kia… Tiểu Bạch bỗng thấy Tiểu Thụ trước mặt càng nhìn càng ra dụ thụ, vội vàng cúi đầu, tổng tài nói qua, phải cầm chân được nam nhân tốt rồi hãy lo đến chuyện bẻ cong với không cong, tổng tài? Tổng tài! Tiểu Bạch vừa nhìn Tiểu Thụ liền thấy bông cúc phía sau hắn như đang xòe cánh…

“Tiểu Bạch?” Lã Vọng Thú thấy bạn có vẻ kỳ kỳ bèn gọi một tiếng, “Cô sao vậy?”

Tiểu Bạch lấy lại tinh thần, song hoa cúc vẫn còn đương nở, từ cúc “khuy áo” thành cúc đại đóa, Tiểu Bạch vội đứng lên, “Tôi muốn đi vệ sinh.” Nói xong lập bỏ chạy mất dạng, tay sờ sờ trán, qua giờ trời vẫn mát đâu có bị phát sốt lên đâu!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương