Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu
-
Chương 17
“Tiểu Phong! Mau để tỷ tỷ nhìn xem!” Diêu Tín Hoa một hồi sau đến trong miếu, liền bổ nhào vào trong lòng Diệp Thiếu Phong, chuẩn bị kéo mở xiêm y của hắn. Trước kia
nàng là ăn đậu hủ thuận tiện kiểm tra tình huống cơ thể Diệp Thiếu
Phong, hiện tại khối đá lớn trong lòng đã được dỡ xuống, biến thành kiểm tra tình huống cơ thể thuận tiện ăn đậu hủ. Tóm lại trước sau gì đều
không chịu thiệt.
Diệp Thiếu Phong đã sớm hiểu rõ tính tình của nàng, tùy rằng cảm động nàng không dấu vết quan tâm, nhưng cũng không thể chịu được nàng nhiều lần khiêu khích lặp đi lặp lại, cho nên một khi nàng nhào vào trong lòng hắn, hắn liền gắt gao ôm lấy nàng, không cho nàng cơ hội động tay động chân.
“Tiểu Phong, ngươi muốn mưu sát ta sao?” Diêu Tín Hoa vặn vẹo khuôn mặt trong lòng Diệp Thiếu Phong – đáng tiếc cách một tầng vải, nàng sắp bị nghẹn chết.
Hắn thoáng buông nàng ra, đầu vô cùng thân thiết dựa vào bên gáy nàng, giống như thực sầu lo thở dài.
Ngực Diêu Tín Hoa bỗng nhiên lôi động như cổ.
“Hạnh Hoa.”
“A?” Tiểu hài tử thốt, kêu tỷ tỷ!
“Ta nghe nói nam hài tử mười bốn tuổi đón dâu cũng không phải chuyện lạ.”
“Ừ, không phải chuyện lạ.” Tuy rằng theo lý luận mà nói nam ba mưới cưới nữ hai mươi gả mới thích hợp nhất để sinh nhi dục nữ, nhưng hiện giờ lưu hành tảo hôn, chân chính dựa theo y lí mà làm ngược lại sẽ bị người cười nhạo.
“Ta nhớ ngươi cũng đã trưởng thành.” Mười chín rồi? Nếu không lập gia đình ắt sẽ thành gái lỡ thì.
“Như thế nào? Ngươi chê ta lớn hơn ngươi à? Ngươi chưa nghe nữ đại tam ôm kim chuyên à!” Không phải là bây giờ có ý kiến với tuổi của bọn họ đi?
Diệp Thiếu Phong còn thật sự nghiêm túc hỏi: “Chúng ta có phải nên chính thức thành thân hay không?”
A a a a a a a…
Nàng mặt đỏ tai hồng, một chưởng đánh bay Diệp Thiếu Phong.
Hắn khinh bạc ngực nàng, nàng coi hắn còn nhỏ. Hắn ghen với Phong Vô Tình, nàng coi như là mối tình đầu của hắn. Nhưng mà thành thân? Nàng chưa từng nghĩ tới! Nga, không đúng, nàng đã thu hắn làm đồng dưỡng phu, đương nhiên luôn muốn thành thân với hắn. Nhưng là nàng không muốn thành thân sớm như vậy nhanh như vậy a! Nàng thích vừa kéo vừa ôm lại thân lại náo hắn, nhưng trên bản chất vẫn là một thiếu nữ ngây thơ thiện lương [tác giả: Thật vậy chăng?], tuyệt đối không thể đột nhiên thăng cấp lên đến thành thân.
Diệp Thiếu Phong từ trên đất đứng lên, lấy ánh mắt vô tội nhìn Diêu Tín Hoa: “Hạnh Hoa, ta nói sai rồi sao? Không lẽ ngươi đối với ta chính là chơi đùa, căn bản không muốn thành thân với ta? Vậy bình thường ngươi luôn đối xử với ta như vậy… đều là ta tự mình đa tình sao?”
A! Không cần dùng ánh mắt vô tội như vậy nhìn nàng! Trái tim nàng không chịu đựng nổi. Nàng sai lầm rồi, nàng sai lầm rồi còn không được sao? Về sau nàng không dám tùy tiện đùa giỡn hắn nữa, thẳng đến khi nàng chuẩn bị đủ tâm lí tiếp nhận hắn hoàn toàn mới thôi, nàng không dám tùy tiện đùa giỡn hắn nữa.
Nhưng mà nghĩ đến phải tạm thời buông tha cho lạc thú này, không khỏi làm cho nàng đau lòng một trận.
Diêu Tín Hoa thập phần bi thống nói: “Tiểu Phong, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc. Ngươi nên đem tâm tư đặt ở học tập cùng làm việc nhà, không cần miên man suy nghĩ nữa, được không?”
“Nhưng mà ngươi làm như vậy đối với ta lại làm như vậy đối với ta…”
“Ta đáp ứng ngươi, về sau không bao giờ tùy tiện động tay động chân với ngươi nữa!” A! Nhất định phải bắt nàng nói ra những lời này sao? Lạc thú nhân sinh của nàng a!
Diệp Thiếu Phong bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Đây chính là ngươi nói?”
Ai? “A! Tiểu hài tử thối! Ngươi gạt ta!” Diêu Tín Hoa cuối cùng cũng phát hiện, nhảy dựng lên ba thước.
Nghĩ lại một chút, hắn quả thật không có lừa nàng cái gì cả. Nhưng vì sao nàng lại có cảm giác mắc mưu đây? Ngay từ đầu nàng định ăn đậu hủ thì không ăn thành công, sau đó sau đó nàng bị hắn nói cho tự động buông tha cho quyền lợi ăn đậu hủ [?]/
“Phong tiên sinh! Là ngài dạy hắn đúng hay không!” Nàng lập tức chuyển hướng lửa đạn sang Phong Vô Tình luôn luôn ở một bên xem kịch vui.
Phong Vô Tình vội vàng thanh minh: “Diêu cô nương, Diệp tiểu huynh đệ là đồng dưỡng phu của ngươi, ngươi muốn làm gì hắn thì làm. Ta làm sao có thể can thiệp vào chứ?” Hắn nhiều nhất là không cẩn thận nói cho Diệp Thiếu Phong, tác chiến với địch có một chiêu tên là “lấy công làm thủ” thôi. Bất quá có lẽ bởi vì hắn là người từng trải, không đành lòng nhìn Diệp Thiếu Phong bị Diêu Tín Hoa trêu chọc đến mức trong mộng cũng sống không yên ổn, ban ngày ngáp liên tục. Ai, nói cho cùng, hắn chính là một người rất tốt!
Hai người đều nói hợp tình hợp lí, hại Diêu Tín Hoa không thể làm gì được. Nhưng mà cứ bị tính kế như vậy thật sự không cam lòng, tâm vừa chuyển, dứt khoát xách cổ áo Diệp Thiếu Phong lên, kéo người ra phía sau tượng thần, rống đến trong phạm vi năm dặm đều nghe thấy: “Hôm nay chúng ta liền động phòng!”
Diệp Thiếu Phong đã sớm hiểu rõ tính tình của nàng, tùy rằng cảm động nàng không dấu vết quan tâm, nhưng cũng không thể chịu được nàng nhiều lần khiêu khích lặp đi lặp lại, cho nên một khi nàng nhào vào trong lòng hắn, hắn liền gắt gao ôm lấy nàng, không cho nàng cơ hội động tay động chân.
“Tiểu Phong, ngươi muốn mưu sát ta sao?” Diêu Tín Hoa vặn vẹo khuôn mặt trong lòng Diệp Thiếu Phong – đáng tiếc cách một tầng vải, nàng sắp bị nghẹn chết.
Hắn thoáng buông nàng ra, đầu vô cùng thân thiết dựa vào bên gáy nàng, giống như thực sầu lo thở dài.
Ngực Diêu Tín Hoa bỗng nhiên lôi động như cổ.
“Hạnh Hoa.”
“A?” Tiểu hài tử thốt, kêu tỷ tỷ!
“Ta nghe nói nam hài tử mười bốn tuổi đón dâu cũng không phải chuyện lạ.”
“Ừ, không phải chuyện lạ.” Tuy rằng theo lý luận mà nói nam ba mưới cưới nữ hai mươi gả mới thích hợp nhất để sinh nhi dục nữ, nhưng hiện giờ lưu hành tảo hôn, chân chính dựa theo y lí mà làm ngược lại sẽ bị người cười nhạo.
“Ta nhớ ngươi cũng đã trưởng thành.” Mười chín rồi? Nếu không lập gia đình ắt sẽ thành gái lỡ thì.
“Như thế nào? Ngươi chê ta lớn hơn ngươi à? Ngươi chưa nghe nữ đại tam ôm kim chuyên à!” Không phải là bây giờ có ý kiến với tuổi của bọn họ đi?
Diệp Thiếu Phong còn thật sự nghiêm túc hỏi: “Chúng ta có phải nên chính thức thành thân hay không?”
A a a a a a a…
Nàng mặt đỏ tai hồng, một chưởng đánh bay Diệp Thiếu Phong.
Hắn khinh bạc ngực nàng, nàng coi hắn còn nhỏ. Hắn ghen với Phong Vô Tình, nàng coi như là mối tình đầu của hắn. Nhưng mà thành thân? Nàng chưa từng nghĩ tới! Nga, không đúng, nàng đã thu hắn làm đồng dưỡng phu, đương nhiên luôn muốn thành thân với hắn. Nhưng là nàng không muốn thành thân sớm như vậy nhanh như vậy a! Nàng thích vừa kéo vừa ôm lại thân lại náo hắn, nhưng trên bản chất vẫn là một thiếu nữ ngây thơ thiện lương [tác giả: Thật vậy chăng?], tuyệt đối không thể đột nhiên thăng cấp lên đến thành thân.
Diệp Thiếu Phong từ trên đất đứng lên, lấy ánh mắt vô tội nhìn Diêu Tín Hoa: “Hạnh Hoa, ta nói sai rồi sao? Không lẽ ngươi đối với ta chính là chơi đùa, căn bản không muốn thành thân với ta? Vậy bình thường ngươi luôn đối xử với ta như vậy… đều là ta tự mình đa tình sao?”
A! Không cần dùng ánh mắt vô tội như vậy nhìn nàng! Trái tim nàng không chịu đựng nổi. Nàng sai lầm rồi, nàng sai lầm rồi còn không được sao? Về sau nàng không dám tùy tiện đùa giỡn hắn nữa, thẳng đến khi nàng chuẩn bị đủ tâm lí tiếp nhận hắn hoàn toàn mới thôi, nàng không dám tùy tiện đùa giỡn hắn nữa.
Nhưng mà nghĩ đến phải tạm thời buông tha cho lạc thú này, không khỏi làm cho nàng đau lòng một trận.
Diêu Tín Hoa thập phần bi thống nói: “Tiểu Phong, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc. Ngươi nên đem tâm tư đặt ở học tập cùng làm việc nhà, không cần miên man suy nghĩ nữa, được không?”
“Nhưng mà ngươi làm như vậy đối với ta lại làm như vậy đối với ta…”
“Ta đáp ứng ngươi, về sau không bao giờ tùy tiện động tay động chân với ngươi nữa!” A! Nhất định phải bắt nàng nói ra những lời này sao? Lạc thú nhân sinh của nàng a!
Diệp Thiếu Phong bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Đây chính là ngươi nói?”
Ai? “A! Tiểu hài tử thối! Ngươi gạt ta!” Diêu Tín Hoa cuối cùng cũng phát hiện, nhảy dựng lên ba thước.
Nghĩ lại một chút, hắn quả thật không có lừa nàng cái gì cả. Nhưng vì sao nàng lại có cảm giác mắc mưu đây? Ngay từ đầu nàng định ăn đậu hủ thì không ăn thành công, sau đó sau đó nàng bị hắn nói cho tự động buông tha cho quyền lợi ăn đậu hủ [?]/
“Phong tiên sinh! Là ngài dạy hắn đúng hay không!” Nàng lập tức chuyển hướng lửa đạn sang Phong Vô Tình luôn luôn ở một bên xem kịch vui.
Phong Vô Tình vội vàng thanh minh: “Diêu cô nương, Diệp tiểu huynh đệ là đồng dưỡng phu của ngươi, ngươi muốn làm gì hắn thì làm. Ta làm sao có thể can thiệp vào chứ?” Hắn nhiều nhất là không cẩn thận nói cho Diệp Thiếu Phong, tác chiến với địch có một chiêu tên là “lấy công làm thủ” thôi. Bất quá có lẽ bởi vì hắn là người từng trải, không đành lòng nhìn Diệp Thiếu Phong bị Diêu Tín Hoa trêu chọc đến mức trong mộng cũng sống không yên ổn, ban ngày ngáp liên tục. Ai, nói cho cùng, hắn chính là một người rất tốt!
Hai người đều nói hợp tình hợp lí, hại Diêu Tín Hoa không thể làm gì được. Nhưng mà cứ bị tính kế như vậy thật sự không cam lòng, tâm vừa chuyển, dứt khoát xách cổ áo Diệp Thiếu Phong lên, kéo người ra phía sau tượng thần, rống đến trong phạm vi năm dặm đều nghe thấy: “Hôm nay chúng ta liền động phòng!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook