Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
-
Chương 16: Tiền cứu mạng
Uất Trân ngồi trong văn phòng đoàn phim khóc lóc.
Bình thường diễn cảnh bi kịch, Uất Trân đều khóc đến lê hoa đái vũ, cảm động lòng người, nếu là nam nhân bình thường đều không thể chống đỡ nổi nét đẹp mong manh mỹ lệ ấy. Nước mắt nữ nhân luôn là vũ khí lợi hại vô địch, nam nhân chinh phục thế giới, còn nữ nhân lại dùng nụ cười cùng nước mắt chinh phục nam nhân.
Nhân viên tạp vụ đến rót trà cho nàng, còn thương tiếc đưa cho nàng chiếc khăn tay. Đúng vậy, một nữ nhân như thế có ai lại không yêu? Phóng viên thiên vị nàng, dư luận thiên vị nàng, thậm chí chủ đầu tư bộ phim cũng là chồng chưa cưới của nàng, nàng hẳn là được cả ông trời chiếu cố mới đúng.
Đoàn Hàn Chi chỉ là một loài thực vật sinh trưởng trong bóng đêm. Dù nở ra đóa hoa diễm lệ đến mấy, nhưng vĩnh viễn âm trầm nơi khói mờ sương tỏa, yêu khí lập lờ, có thể có mấy người nhìn đến? Cho dù chết tàn, cũng có mấy người biết đến?
Nàng biết mình thông minh. Đoàn Hàn Chi so với nàng tài hoa hơn, so với nàng có năng lực hơn, thậm chí so với nàng xinh đẹp hơn; Nhưng từ năm đó đến giờ, Đoàn Hàn Chi chưa từng thắng nổi nàng. Đoàn Hàn Chi quá kiêu ngạo, quá tự phụ, kiêu căng đến mức có thể đem tình nhân của mối tình đầu nói bỏ liền bỏ. Y ngạo mạn như thế, cho dù cả thế giới cũng không lọt được vào mắt y. Cho nên, y thua.
Y là đạo diễn thì sao chứ!? Quan Tĩnh Trác là chồng chưa cưới của nàng, là ông chủ của bên đầu tư nắm toàn quyền sinh sát bộ phim!
Điện thoại nội bộ trên bàn đột nhiên reo lên, nhân viên tiếp tân vội vã nói: “Quan tổng, đạo diễn Đoàn đến.”
Trái tim Quan Tĩnh Trác bất thình lình trầm xuống, từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ va vào ***g ngực, ngay đến chính bản thân anh còn cảm thấy giọng nói của mình trở nên kỳ quái: “Có dẫn theo ai không? Hay là đi một mình?”
“Dẫn theo… Dẫn theo Vệ Hồng Vệ tiên sinh, ngoài ra không còn ai nữa.”
Vệ Hồng, lại là Vệ Hồng! Trong mắt Quan Tĩnh Trác xẹt qua một tia u ám không hề che giấu.
Anh đã phái người điều tra bối cảnh của Vệ Hồng, phát hiện mức độ may mắn của tên tiểu tử này quả thực không thua gì tàu vũ trụ Thần Châu VII khi phóng lên không trung. Rõ ràng chỉ là diễn viên hạng 3 trong mấy bộ phim tầm thường, diện mạo bên ngoài cũng không quá xuất sắc, ai ngờ trùng hợp ở quán bar giúp Đoàn Hàn Chi khỏi bị An Tuấn Thụy dây dưa, sau đó chẳng biết vì sao được Đoàn Hàn Chi liếc mắt một cái liền nhìn trúng, trực tiếp đá bay Đàm Diệc Vi, cho hắn nhận vai nam diễn viên chính. Bao nhiêu đó cũng chưa tính, nghe nói Đoàn Hàn Chi còn khá yêu thích hắn, mỗi lần quay phim đều là cùng đến cùng đi, thậm chí chiếc Hummer y thích nhất cũng giao cho hắn lái.
Bọn họ nhất định đã lên giường với nhau, Quan Tĩnh Trác nghĩ.
Khi trong đầu xuất hiện suy nghĩ này, ngay chính anh còn bị sự tàn bạo lẫn phẫn nộ của bản thân hù cho hoảng hốt. Mấy năm nay Đoàn Hàn Chi không thiếu tình nhân kiểu vui chơi qua đường, anh dùng đầu ngón chân suy luận còn biết rõ, nhưng biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.
Đoàn Hàn Chi thế nhưng ở cùng nam nhân khác…
Trước mặt anh, thế nhưng ở cùng nam nhân khác!
‘Rầm!” một tiếng, cửa phòng bị đá văng. Đoàn Hàn Chi tao nhã rút chân về, chậm rãi tiến vào: “Quan tổng, nghe nói anh tìm tôi?”
Sau hai chữ ‘nghe nói’, Đoàn Hàn Chi khéo léo tạm dừng một chút, lộ ra hàm ý buồn cười nhưng vì lễ phép nên không thể không cố nhịn. Thanh âm Đoàn Hàn Chi rất êm tai, so với giọng nam bình thường càng thêm trầm thấp hoa lệ, hơn nữa còn cay nghiệt. Vậy nên thời điểm y cố ý nhấn mạnh ngữ khí liền dễ dàng chọc Quan Tĩnh Trác bùng phát lửa giận.
Quan Tĩnh Trác dĩ nhiên biết rõ. Tức giận với nam nhân này chính là rơi vào thế yếu, phơi bày bộ dáng thảm hại ra trước mặt y, bị y cười cợt nhạo báng, bị y dẫm dám dưới lòng bàn chân.
Nhưng anh nhịn không được. Anh ném mạnh kịch bản, xấp giấy cứng rắn gần như bay ngang mặt y, “Đoàn Hàn Chi, lá gan của cậu có phải hay không quá lớn?”
Đoàn Hàn Chi nghiêng đầu, sau đó chậm rãi vuốt ve gò má vừa bị gió lướt qua, “Ai da, Quan tổng nổi giận rồi. Tiểu nhân đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì mới khiến cho nhân vật cao cao tại thượng như Quan tổng nổi giận? Nói tôi nghe nào.”
Y là cố ý, Quan Tĩnh Trác nghĩ. Y là cố ý muốn anh nổi khùng, muốn anh hỗn loạn không chịu nổi.
Quan Tĩnh Trác hít sâu một hơi, miễn cưỡng bản thân bày ra nụ cười lãnh khốc: “Giỏi lắm, Đoàn Hàn Chi. Giỏi lắm. Không ngờ cậu đã ở trong giới nghệ thuật hơn mười năm mà còn không biết quy tắc. Cậu đúng là bị mấy nhà đầu tư cũ làm cho hư hỏng rồi, thật sự nghĩ rằng bản thân là người quan trọng!”
Vệ Hồng nhịn không được muốn hành động, Đoàn Hàn Chi liền nhẹ nhàng bắt lấy mu bàn tay hắn, thản nhiên nói: “Nếu như so sánh với Quan tổng, tôi đương nhiên chẳng đáng kể gì.”
“Cậu biết cậu chẳng là cái thá gì thì tốt! Uất Trân là ai chẳng lẽ cậu không biết? Cô ấy là gì của tôi, còn cần tôi lặp lại thêm lần nữa? Ai cho cậu lá gan cắt cảnh quay của cô ấy, hả?”
Nụ cười trên mặt Đoàn Hàn Chi chậm rãi biến mất, nhưng ngay sau đó lại hiện lên, tràn ngập vẻ cố ý, tao nhã, khoa trương: “Uất Trân tiểu thư là vợ chưa cưới của Quan tổng, mọi người trong thiên hạ đều biết.”
Vệ Hồng bất an nhìn y một cái, tuy rất khó nhận ra nhưng hắn có thể cảm giác được Đoàn Hàn Chi đột nhiên đứng thẳng lưng lên, thẳng đến mức có điểm cứng ngắc.
“Ai cho cậu lá gan cắt cảnh quay vị hôn thê của tôi?” Quan Tĩnh Trác nhìn chằm chằm bàn tay Đoàn Hàn Chi đặt lên mu bàn tay Vệ Hồng, ánh mắt phủ đầy mây đen u ám, cơ hồ muốn đem người kia cắn nuốt: “Đoàn Hàn Chi, cậu đã ở trong giới nghệ thuật nhiều năm, chẳng lẽ không biết cả đạo diễn và diễn viên đều là làm công cho nhà đầu tư? Cậu biết cái gì là ông chủ, cái gì là nhân viên chứ? Cậu biết lấy lòng Uất Trân là bổn phận của cậu chứ? Trong giới nghệ thuật, không phải không có cậu thì không được! Nếu không muốn làm con chó bị chủ nhân khinh thường, cậu có thể lập tức cút đi.”
Văn phòng rơi vào một khoảng tĩnh lặng khiến người ta hít thở không thông.
Quan Tĩnh Trác thở hổn hển, máu nóng bốc lên đỉnh đầu, thanh âm trùng kích màng tai, giống như sau khi chương trình tivi kết thúc, trừ bỏ tạp âm trống rỗng, cái gì cũng không có.
“Hóa ra trong mắt Quan tổng, tôi chỉ là con chó làm công cho chủ nhân.” Đoàn Hàn Chi chậm rãi cười nói, ánh mắt vừa vui vẻ vừa thân thiết. “Đáng tiếc Đoàn Hàn Chi tôi sống hơn ba mươi năm, thân thể không tốt, không nhiều tài sản, duy nhất chỉ có điểm tốt sống dai, đập mãi không chết, nhưng không cách nào biến thành con chó vẫy đuôi mừng chủ nhân. Ở trong giới nghệ thuật, Quan tổng là bề trên, Uất Trân tiểu thư là vợ chưa cưới của Quan tổng. Nếu đã không thể trêu vào nhị vị, tôi đành phải tự mình cút đi.”
Thanh âm Đoàn Hàn Chi phi thường nhẹ nhàng, thậm chí là hết sức thản nhiên, không chút nào tức giận, tựa như sương khói lượn lờ, vừa ra khỏi miệng lập tức tan biến trong không khí.
Quan Tĩnh Trác đột nhiên nảy sinh dự cảm không tốt: “Cậu muốn hủy hợp đồng?”
Đoàn Hàn Chi quay đầu lại, tựa như khinh thường không muốn nhìn Quan Tĩnh Trác: “Vệ Hồng.”
Vệ Hồng thấp giọng đáp: “Dạ.”
“Sổ séc.”
Vệ Hồng cầm áo khoác của Đoàn Hàn Chi trong tay. Dù động tác thoáng chần chừ, nhưng hắn vẫn rút ra cuốn sổ séc, cúi đầu đưa tới trước mặt Đoàn Hàn Chi.
Giọng nói Quan Tĩnh Trác trở nên bất ổn: “Cậu có biết cậu đang làm gì không, phải bồi thường bao nhiêu không?” Vì để đề phòng nhà đầu tư hoặc đạo diễn nhất thời bỏ dỡ nửa chừng khiến hao tiền tốn của, số tiền bồi thường hợp đồng đều là cái giá trên trời, là một con số không thể tưởng tượng nổi. Trong giới nghệ thuật, cho tới bây giờ chưa ai từng chi trả con số lớn như vậy, dù đạo diễn và nhà đầu tư thật sự có mâu thuẫn không thể bàn bạc thì cũng phải nghĩ đến điều này mà cố gắng tìm cách giải quyết.
Đoàn Hàn Chi nhận lấy sổ séc, nhẹ nhàng ký tên lên chỗ trống. Ngón tay y vốn dĩ vô cùng thon dài xinh đẹp, động tác lại tao nhã, khiến người ta không dời mắt đi được.
“Quan tổng.” Đoàn Hàn Chi thản nhiên nói: “Đoàn Hàn Chi tôi cả đời không cầu gì cả, chỉ cầu hai chữ ‘sảng khoái’. Nếu tôi không thể sống sảng khoái, chi bằng trực tiếp chết cho rõ ràng.”
Đoàn Hàn Chi tiến lên một bước, nhẹ nhàng đặt tấm séc còn bỏ trống chưa viết số tiền lên bàn Quan Tĩnh Trác.
Khí thế uy nghiêm mà nặng nề, khiến Uất Trân theo bản năng ngừng khóc, lo sợ không yên nhìn y.
Quan Tĩnh Trác trong đầu loạn ong ong, mãi đến thật lâu sau này anh mới có thể lý giải câu nói ‘Nếu tôi không thể sống sảng khoái, chi bằng trực tiếp chết cho rõ ràng’ của Đoàn Hàn Chi hàm chứa ý nghĩa thế nào. Nhưng hiện tại, trong đầu chỉ toàn là ý niệm ‘Y phải đi, không thể níu giữ được’!
Không phải như thế, không phải như thế, Quan Tĩnh Trác một lần lại một lần nghĩ. Anh hao tổn tâm cơ trở lại Quan gia, tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc đoạt lấy quyền đầu tư bộ phim của Đoàn Hàn Chi, vượt qua hết thảy khó khăn trở ngại để Uất Trân được nhận vai, không phải vì muốn bức Đoàn Hàn Chi rời đi.
Rõ ràng là vì… Rõ ràng là vì tiếp cận y!
“Tôi sẽ không để cậu đi dễ dàng như vậy đâu!” Thanh âm Quan Tĩnh Trác như vọng lên từ địa ngục rỗng tuếch.
Đoàn Hàn Chi nhìn anh, mỉm cười một chút, sau đó xoay người sang hướng khác: “Vệ Hồng, chúng ta đi thôi.”
*****
Vệ Hồng ngồi ở ghế lái xe, không dám quay đầu lại, bởi vì Đoàn Hàn Chi đang ngồi phía sau, ra lệnh cho hắn không được phép quay đầu nhìn y.
Thời điểm Đoàn Hàn Chi cảm thấy đau, chính là không thể để người khác thấy.
Cho nên hắn chỉ đành vểnh lỗ tai lên, cố gắng nghe ngóng từng động tĩnh nhỏ xíu. Đáng tiếc thời điểm Đoàn Hàn Chi an tĩnh luôn đặc biệt an tĩnh, trong không khí chỉ truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, không gian yên ắng không một tiếng động.
Sau một lúc lâu, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, phá nát sự tĩnh lặng, Đoàn Hàn Chi bấm nút ‘Nghe’, thanh âm miễn cưỡng: “Alo?”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam kỳ quái, nghe cực kỳ giống người nước ngoài nói tiếng Trung: “He he, Đoàn, có nhớ tôi không? Đoán xem tôi là ai?”
Đoàn Hàn Chi không kiên nhẫn: “Cậu xéo đi Trương Đại Vĩ, ít ra vẻ cho tôi, hiện tại lập tức nói năng bình thường.”
Bên kia vội vàng ho khan vài tiếng, tựa hồ như cố gắng điều chỉnh lại đầu lưỡi của mình, nhưng đến lúc mở miệng vẫn khiến người nghe cảm thấy không được tự nhiên: “Nè nè, tôi đã cố gắng học tập lắm đó. Tôi có tin tốt muốn báo cho cậu, vì chúc mừng tin tốt này, cậu nhất định phải mời tôi ăn cơm!”
Lúc này giọng nói của hắn đã rõ ràng hơn vừa nãy, nhưng bởi vì quá cố gắng phát âm cho giống tiếng Trung chuẩn, ngược lại có điểm giống kim từ điển.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Đoàn Hàn Chi hỏi.
“Chính là chuyện ghép gan. Bệnh viện thánh Davis Wright nước Mỹ đã tìm được lá gan thích hợp với cậu, cậu có thể lập tức tiến hành giải phẫu rồi.”
Vệ Hồng mạnh mẽ quay đầu lại, khiếp sợ nhìn chằm chằm Đoàn Hàn Chi.
Đoàn Hàn Chi mặt không đổi sắc nhìn ra bên ngoài cửa xe, giống như tuyệt đối không vì tin tức này mà cảm thấy kinh ngạc hay hưng phấn, chỉ thản nhiên “Ừ!” một tiếng.
“Sao vậy, Đoàn? Cậu không vui à? Xảy ra chuyện gì?”
Đoàn Hàn Chi dừng một chút, trầm giọng hỏi: “Lá gan sớm hay muộn cũng sẽ tìm được, tôi hiện tại chỉ quan tâm chi phí phẫu thuật hết bao nhiêu?”
“Ê, mạng sống không quan trọng hơn tiền bạc sao? Hay cậu định kêu gọi xã hội giúp đỡ? Đừng nha, xã hội còn nhiều người cần được giúp đỡ hơn.” Trương Đại Vĩ cười nhạo, sau đó còn vì cảm thấy bản thân rất hài hước nên cười tươi cả buổi: “Rồi, để tôi nói cho cậu biết, bệnh tình của cậu rất phiền phức, toàn bộ nội tạng xung quanh lá gan đều hết sức suy yếu, không biết có chịu nổi việc phẫu thuật không nữa, cho nên chi phí so với lần trước tôi dự tính thì cao hơn một chút. Thực ra chi phí phẫu thuật chỉ là một phần nhỏ, cậu còn phải tốn kém rất nhiều để mua thuốc đề kháng bài xích. Cụ thể bao nhiêu, cứ chờ cậu bay đến Mỹ hẵng nói sau. Tóm lại cậu nhanh lên một chút nhé, lá gan thích hợp không chờ cậu mãi được đâu.”
“…Tôi tạm thời không có khả năng phẫu thuật.”
Trương Đại Vĩ thoáng kinh ngạc: “Hả? Bệnh của cậu khỏi rồi?”
“Không, không phải. Là tôi không cách nào trả nổi chi phí phẫu thuật.”
“Sao lại như thế? Cậu tính ôm tiền vào quan tài hết ư?”
“Tiền của tôi nửa tiếng trước đã trở thành tiền cấp dưỡng rồi, cho vợ cũ.” Đoàn Hàn Chi cười khổ, “Cái giá của việc ly hôn thật đắt, nửa tiếng trước tôi đã cảm nhận sâu sắc điểm này.”
Trương Đại Vĩ kinh ngạc thét đến chói tai: “Cậu ly hôn? Vậy tôi kết hôn với cậu được không?… Nga, không không, no no, Đoàn Hàn Chi đáng thương, tôi muốn nói là, nữ nhân nào lại nhẫn tâm như vậy? Không thể chờ cậu phẫu thuật xong mới lấy tiền cấp dưỡng sao? Tiền thuốc đề kháng bài xích sau phẫu thuật kinh khủng lắm, cậu có thể một bên uống thuốc một bên từ từ trả tiền cấp dưỡng…”
“Nhưng tôi đã trả hết rồi.”
“A, Đoàn Hàn Chi đáng thương của tôi! Vậy hiện tại cậu tính thế nào?”
“Không biết.”
“Cần tôi giúp không?”
“Muốn giúp thì cố gắng giữ lá gan kia lâu một chút giùm tôi.” Đoàn Hàn Chi mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái dương, “Chuyện tiền nong tôi sẽ nghĩ cách sau.”
Trương Đại Vĩ tiếp tục dài dòng cằn nhằn than thở, biểu hiện đầy đủ tính cách gà mẹ kì quái của một kẻ sống tại Mỹ. Đoàn Hàn Chi khó khăn lắm mới khiến hắn câm miệng, sau đó cúp máy, ném điện thoại đi, thở dài thật sâu.
Vệ Hồng vẫn nhìn y không chớp mắt.
“…” Đoàn Hàn Chi nói: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Anh muốn ghép gan?”
Ánh mắt Vệ Hồng chưa từng nghiêm túc như vậy. Đoàn Hàn Chi sửng sốt gật đầu: “Đúng. Mà không chỉ gan, mấy nội tạng khác nếu hỏng đều phải đổi.”
“Anh rốt cuộc bị bệnh gì?”
“…” Đoàn Hàn Chi cảm thấy khó mà giải thích, đắn đo lựa chọn từ ngữ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn phải buông tay, nói: “Nội tạng sớm biến chất suy nhược. Người mới ba mươi tuổi nhưng trái tim đã chín mươi tuổi, đại khái có thể giải thích như thế.”
Vệ Hồng ánh mắt sáng rực nhìn y, hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Cần bao nhiêu tiền?”
Đoàn Hàn Chi không biết nên nói thế nào. Cho tới bây giờ, Vệ Hồng và y đều sống trong hai thế giới khác nhau, số tiền này ngay cả y còn không tiếp nhận nổi, huống chi Vệ Hồng. Chưa kể, nói cho hắn biết thì sao!? Một khi nói ra, giống như trong tiềm thức tìm kiếm sự giúp đỡ. Đoàn Hàn Chi y vốn không phải người cần sự giúp đỡ của kẻ khác.
Vệ Hồng làm bộ muốn xuống xe: “Nếu anh không nói, tôi lập tức đi tìm Quan Tĩnh Trác, đập hắn tơi bời một trận sau đó lấy tấm séc về…”
Đoàn Hàn Chi một cước đá hắn về chỗ cũ: “Đi đi đi đi đi!” Trong lòng y đầy phiền muộn, nhưng nhìn Vệ Hồng nóng lòng đi tìm cái chết, ánh mắt y hệt con cún bự chảng đang chờ chủ nhân ra lệnh, liền nhịn không được chậc một tiếng, nói ra số tiền.
Đây chỉ là con số ước chừng, tiền thuốc sau phẫu thuật kinh khủng hơn nhiều. Đoàn Hàn Chi vốn lạnh lùng, số tiền này mấy ngày trước không phải vấn đề, nhưng hiện tại thật sự khiến y đau đầu.
Đoàn Hàn Chi ác ý muốn nhìn biểu tình ỉu xìu của Vệ Hồng, ai ngờ hắn chỉ cúi đầu, sau một lúc lâu trầm mặc đột nhiên nhào tới nắm tay y.
Đoàn Hàn Chi hoảng sợ: “Cậu điên hả?”
“Anh… anh chờ nhé… tôi sẽ đi kiếm tiền.” Nét mặt Vệ Hồng vô cùng bi tráng, “Ai biểu tôi… ai biểu tôi… ai biểu tôi thích anh.”
“…” Đoàn Hàn Chi yên lặng run rẩy.
Bình thường diễn cảnh bi kịch, Uất Trân đều khóc đến lê hoa đái vũ, cảm động lòng người, nếu là nam nhân bình thường đều không thể chống đỡ nổi nét đẹp mong manh mỹ lệ ấy. Nước mắt nữ nhân luôn là vũ khí lợi hại vô địch, nam nhân chinh phục thế giới, còn nữ nhân lại dùng nụ cười cùng nước mắt chinh phục nam nhân.
Nhân viên tạp vụ đến rót trà cho nàng, còn thương tiếc đưa cho nàng chiếc khăn tay. Đúng vậy, một nữ nhân như thế có ai lại không yêu? Phóng viên thiên vị nàng, dư luận thiên vị nàng, thậm chí chủ đầu tư bộ phim cũng là chồng chưa cưới của nàng, nàng hẳn là được cả ông trời chiếu cố mới đúng.
Đoàn Hàn Chi chỉ là một loài thực vật sinh trưởng trong bóng đêm. Dù nở ra đóa hoa diễm lệ đến mấy, nhưng vĩnh viễn âm trầm nơi khói mờ sương tỏa, yêu khí lập lờ, có thể có mấy người nhìn đến? Cho dù chết tàn, cũng có mấy người biết đến?
Nàng biết mình thông minh. Đoàn Hàn Chi so với nàng tài hoa hơn, so với nàng có năng lực hơn, thậm chí so với nàng xinh đẹp hơn; Nhưng từ năm đó đến giờ, Đoàn Hàn Chi chưa từng thắng nổi nàng. Đoàn Hàn Chi quá kiêu ngạo, quá tự phụ, kiêu căng đến mức có thể đem tình nhân của mối tình đầu nói bỏ liền bỏ. Y ngạo mạn như thế, cho dù cả thế giới cũng không lọt được vào mắt y. Cho nên, y thua.
Y là đạo diễn thì sao chứ!? Quan Tĩnh Trác là chồng chưa cưới của nàng, là ông chủ của bên đầu tư nắm toàn quyền sinh sát bộ phim!
Điện thoại nội bộ trên bàn đột nhiên reo lên, nhân viên tiếp tân vội vã nói: “Quan tổng, đạo diễn Đoàn đến.”
Trái tim Quan Tĩnh Trác bất thình lình trầm xuống, từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ va vào ***g ngực, ngay đến chính bản thân anh còn cảm thấy giọng nói của mình trở nên kỳ quái: “Có dẫn theo ai không? Hay là đi một mình?”
“Dẫn theo… Dẫn theo Vệ Hồng Vệ tiên sinh, ngoài ra không còn ai nữa.”
Vệ Hồng, lại là Vệ Hồng! Trong mắt Quan Tĩnh Trác xẹt qua một tia u ám không hề che giấu.
Anh đã phái người điều tra bối cảnh của Vệ Hồng, phát hiện mức độ may mắn của tên tiểu tử này quả thực không thua gì tàu vũ trụ Thần Châu VII khi phóng lên không trung. Rõ ràng chỉ là diễn viên hạng 3 trong mấy bộ phim tầm thường, diện mạo bên ngoài cũng không quá xuất sắc, ai ngờ trùng hợp ở quán bar giúp Đoàn Hàn Chi khỏi bị An Tuấn Thụy dây dưa, sau đó chẳng biết vì sao được Đoàn Hàn Chi liếc mắt một cái liền nhìn trúng, trực tiếp đá bay Đàm Diệc Vi, cho hắn nhận vai nam diễn viên chính. Bao nhiêu đó cũng chưa tính, nghe nói Đoàn Hàn Chi còn khá yêu thích hắn, mỗi lần quay phim đều là cùng đến cùng đi, thậm chí chiếc Hummer y thích nhất cũng giao cho hắn lái.
Bọn họ nhất định đã lên giường với nhau, Quan Tĩnh Trác nghĩ.
Khi trong đầu xuất hiện suy nghĩ này, ngay chính anh còn bị sự tàn bạo lẫn phẫn nộ của bản thân hù cho hoảng hốt. Mấy năm nay Đoàn Hàn Chi không thiếu tình nhân kiểu vui chơi qua đường, anh dùng đầu ngón chân suy luận còn biết rõ, nhưng biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.
Đoàn Hàn Chi thế nhưng ở cùng nam nhân khác…
Trước mặt anh, thế nhưng ở cùng nam nhân khác!
‘Rầm!” một tiếng, cửa phòng bị đá văng. Đoàn Hàn Chi tao nhã rút chân về, chậm rãi tiến vào: “Quan tổng, nghe nói anh tìm tôi?”
Sau hai chữ ‘nghe nói’, Đoàn Hàn Chi khéo léo tạm dừng một chút, lộ ra hàm ý buồn cười nhưng vì lễ phép nên không thể không cố nhịn. Thanh âm Đoàn Hàn Chi rất êm tai, so với giọng nam bình thường càng thêm trầm thấp hoa lệ, hơn nữa còn cay nghiệt. Vậy nên thời điểm y cố ý nhấn mạnh ngữ khí liền dễ dàng chọc Quan Tĩnh Trác bùng phát lửa giận.
Quan Tĩnh Trác dĩ nhiên biết rõ. Tức giận với nam nhân này chính là rơi vào thế yếu, phơi bày bộ dáng thảm hại ra trước mặt y, bị y cười cợt nhạo báng, bị y dẫm dám dưới lòng bàn chân.
Nhưng anh nhịn không được. Anh ném mạnh kịch bản, xấp giấy cứng rắn gần như bay ngang mặt y, “Đoàn Hàn Chi, lá gan của cậu có phải hay không quá lớn?”
Đoàn Hàn Chi nghiêng đầu, sau đó chậm rãi vuốt ve gò má vừa bị gió lướt qua, “Ai da, Quan tổng nổi giận rồi. Tiểu nhân đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì mới khiến cho nhân vật cao cao tại thượng như Quan tổng nổi giận? Nói tôi nghe nào.”
Y là cố ý, Quan Tĩnh Trác nghĩ. Y là cố ý muốn anh nổi khùng, muốn anh hỗn loạn không chịu nổi.
Quan Tĩnh Trác hít sâu một hơi, miễn cưỡng bản thân bày ra nụ cười lãnh khốc: “Giỏi lắm, Đoàn Hàn Chi. Giỏi lắm. Không ngờ cậu đã ở trong giới nghệ thuật hơn mười năm mà còn không biết quy tắc. Cậu đúng là bị mấy nhà đầu tư cũ làm cho hư hỏng rồi, thật sự nghĩ rằng bản thân là người quan trọng!”
Vệ Hồng nhịn không được muốn hành động, Đoàn Hàn Chi liền nhẹ nhàng bắt lấy mu bàn tay hắn, thản nhiên nói: “Nếu như so sánh với Quan tổng, tôi đương nhiên chẳng đáng kể gì.”
“Cậu biết cậu chẳng là cái thá gì thì tốt! Uất Trân là ai chẳng lẽ cậu không biết? Cô ấy là gì của tôi, còn cần tôi lặp lại thêm lần nữa? Ai cho cậu lá gan cắt cảnh quay của cô ấy, hả?”
Nụ cười trên mặt Đoàn Hàn Chi chậm rãi biến mất, nhưng ngay sau đó lại hiện lên, tràn ngập vẻ cố ý, tao nhã, khoa trương: “Uất Trân tiểu thư là vợ chưa cưới của Quan tổng, mọi người trong thiên hạ đều biết.”
Vệ Hồng bất an nhìn y một cái, tuy rất khó nhận ra nhưng hắn có thể cảm giác được Đoàn Hàn Chi đột nhiên đứng thẳng lưng lên, thẳng đến mức có điểm cứng ngắc.
“Ai cho cậu lá gan cắt cảnh quay vị hôn thê của tôi?” Quan Tĩnh Trác nhìn chằm chằm bàn tay Đoàn Hàn Chi đặt lên mu bàn tay Vệ Hồng, ánh mắt phủ đầy mây đen u ám, cơ hồ muốn đem người kia cắn nuốt: “Đoàn Hàn Chi, cậu đã ở trong giới nghệ thuật nhiều năm, chẳng lẽ không biết cả đạo diễn và diễn viên đều là làm công cho nhà đầu tư? Cậu biết cái gì là ông chủ, cái gì là nhân viên chứ? Cậu biết lấy lòng Uất Trân là bổn phận của cậu chứ? Trong giới nghệ thuật, không phải không có cậu thì không được! Nếu không muốn làm con chó bị chủ nhân khinh thường, cậu có thể lập tức cút đi.”
Văn phòng rơi vào một khoảng tĩnh lặng khiến người ta hít thở không thông.
Quan Tĩnh Trác thở hổn hển, máu nóng bốc lên đỉnh đầu, thanh âm trùng kích màng tai, giống như sau khi chương trình tivi kết thúc, trừ bỏ tạp âm trống rỗng, cái gì cũng không có.
“Hóa ra trong mắt Quan tổng, tôi chỉ là con chó làm công cho chủ nhân.” Đoàn Hàn Chi chậm rãi cười nói, ánh mắt vừa vui vẻ vừa thân thiết. “Đáng tiếc Đoàn Hàn Chi tôi sống hơn ba mươi năm, thân thể không tốt, không nhiều tài sản, duy nhất chỉ có điểm tốt sống dai, đập mãi không chết, nhưng không cách nào biến thành con chó vẫy đuôi mừng chủ nhân. Ở trong giới nghệ thuật, Quan tổng là bề trên, Uất Trân tiểu thư là vợ chưa cưới của Quan tổng. Nếu đã không thể trêu vào nhị vị, tôi đành phải tự mình cút đi.”
Thanh âm Đoàn Hàn Chi phi thường nhẹ nhàng, thậm chí là hết sức thản nhiên, không chút nào tức giận, tựa như sương khói lượn lờ, vừa ra khỏi miệng lập tức tan biến trong không khí.
Quan Tĩnh Trác đột nhiên nảy sinh dự cảm không tốt: “Cậu muốn hủy hợp đồng?”
Đoàn Hàn Chi quay đầu lại, tựa như khinh thường không muốn nhìn Quan Tĩnh Trác: “Vệ Hồng.”
Vệ Hồng thấp giọng đáp: “Dạ.”
“Sổ séc.”
Vệ Hồng cầm áo khoác của Đoàn Hàn Chi trong tay. Dù động tác thoáng chần chừ, nhưng hắn vẫn rút ra cuốn sổ séc, cúi đầu đưa tới trước mặt Đoàn Hàn Chi.
Giọng nói Quan Tĩnh Trác trở nên bất ổn: “Cậu có biết cậu đang làm gì không, phải bồi thường bao nhiêu không?” Vì để đề phòng nhà đầu tư hoặc đạo diễn nhất thời bỏ dỡ nửa chừng khiến hao tiền tốn của, số tiền bồi thường hợp đồng đều là cái giá trên trời, là một con số không thể tưởng tượng nổi. Trong giới nghệ thuật, cho tới bây giờ chưa ai từng chi trả con số lớn như vậy, dù đạo diễn và nhà đầu tư thật sự có mâu thuẫn không thể bàn bạc thì cũng phải nghĩ đến điều này mà cố gắng tìm cách giải quyết.
Đoàn Hàn Chi nhận lấy sổ séc, nhẹ nhàng ký tên lên chỗ trống. Ngón tay y vốn dĩ vô cùng thon dài xinh đẹp, động tác lại tao nhã, khiến người ta không dời mắt đi được.
“Quan tổng.” Đoàn Hàn Chi thản nhiên nói: “Đoàn Hàn Chi tôi cả đời không cầu gì cả, chỉ cầu hai chữ ‘sảng khoái’. Nếu tôi không thể sống sảng khoái, chi bằng trực tiếp chết cho rõ ràng.”
Đoàn Hàn Chi tiến lên một bước, nhẹ nhàng đặt tấm séc còn bỏ trống chưa viết số tiền lên bàn Quan Tĩnh Trác.
Khí thế uy nghiêm mà nặng nề, khiến Uất Trân theo bản năng ngừng khóc, lo sợ không yên nhìn y.
Quan Tĩnh Trác trong đầu loạn ong ong, mãi đến thật lâu sau này anh mới có thể lý giải câu nói ‘Nếu tôi không thể sống sảng khoái, chi bằng trực tiếp chết cho rõ ràng’ của Đoàn Hàn Chi hàm chứa ý nghĩa thế nào. Nhưng hiện tại, trong đầu chỉ toàn là ý niệm ‘Y phải đi, không thể níu giữ được’!
Không phải như thế, không phải như thế, Quan Tĩnh Trác một lần lại một lần nghĩ. Anh hao tổn tâm cơ trở lại Quan gia, tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc đoạt lấy quyền đầu tư bộ phim của Đoàn Hàn Chi, vượt qua hết thảy khó khăn trở ngại để Uất Trân được nhận vai, không phải vì muốn bức Đoàn Hàn Chi rời đi.
Rõ ràng là vì… Rõ ràng là vì tiếp cận y!
“Tôi sẽ không để cậu đi dễ dàng như vậy đâu!” Thanh âm Quan Tĩnh Trác như vọng lên từ địa ngục rỗng tuếch.
Đoàn Hàn Chi nhìn anh, mỉm cười một chút, sau đó xoay người sang hướng khác: “Vệ Hồng, chúng ta đi thôi.”
*****
Vệ Hồng ngồi ở ghế lái xe, không dám quay đầu lại, bởi vì Đoàn Hàn Chi đang ngồi phía sau, ra lệnh cho hắn không được phép quay đầu nhìn y.
Thời điểm Đoàn Hàn Chi cảm thấy đau, chính là không thể để người khác thấy.
Cho nên hắn chỉ đành vểnh lỗ tai lên, cố gắng nghe ngóng từng động tĩnh nhỏ xíu. Đáng tiếc thời điểm Đoàn Hàn Chi an tĩnh luôn đặc biệt an tĩnh, trong không khí chỉ truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, không gian yên ắng không một tiếng động.
Sau một lúc lâu, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, phá nát sự tĩnh lặng, Đoàn Hàn Chi bấm nút ‘Nghe’, thanh âm miễn cưỡng: “Alo?”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam kỳ quái, nghe cực kỳ giống người nước ngoài nói tiếng Trung: “He he, Đoàn, có nhớ tôi không? Đoán xem tôi là ai?”
Đoàn Hàn Chi không kiên nhẫn: “Cậu xéo đi Trương Đại Vĩ, ít ra vẻ cho tôi, hiện tại lập tức nói năng bình thường.”
Bên kia vội vàng ho khan vài tiếng, tựa hồ như cố gắng điều chỉnh lại đầu lưỡi của mình, nhưng đến lúc mở miệng vẫn khiến người nghe cảm thấy không được tự nhiên: “Nè nè, tôi đã cố gắng học tập lắm đó. Tôi có tin tốt muốn báo cho cậu, vì chúc mừng tin tốt này, cậu nhất định phải mời tôi ăn cơm!”
Lúc này giọng nói của hắn đã rõ ràng hơn vừa nãy, nhưng bởi vì quá cố gắng phát âm cho giống tiếng Trung chuẩn, ngược lại có điểm giống kim từ điển.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Đoàn Hàn Chi hỏi.
“Chính là chuyện ghép gan. Bệnh viện thánh Davis Wright nước Mỹ đã tìm được lá gan thích hợp với cậu, cậu có thể lập tức tiến hành giải phẫu rồi.”
Vệ Hồng mạnh mẽ quay đầu lại, khiếp sợ nhìn chằm chằm Đoàn Hàn Chi.
Đoàn Hàn Chi mặt không đổi sắc nhìn ra bên ngoài cửa xe, giống như tuyệt đối không vì tin tức này mà cảm thấy kinh ngạc hay hưng phấn, chỉ thản nhiên “Ừ!” một tiếng.
“Sao vậy, Đoàn? Cậu không vui à? Xảy ra chuyện gì?”
Đoàn Hàn Chi dừng một chút, trầm giọng hỏi: “Lá gan sớm hay muộn cũng sẽ tìm được, tôi hiện tại chỉ quan tâm chi phí phẫu thuật hết bao nhiêu?”
“Ê, mạng sống không quan trọng hơn tiền bạc sao? Hay cậu định kêu gọi xã hội giúp đỡ? Đừng nha, xã hội còn nhiều người cần được giúp đỡ hơn.” Trương Đại Vĩ cười nhạo, sau đó còn vì cảm thấy bản thân rất hài hước nên cười tươi cả buổi: “Rồi, để tôi nói cho cậu biết, bệnh tình của cậu rất phiền phức, toàn bộ nội tạng xung quanh lá gan đều hết sức suy yếu, không biết có chịu nổi việc phẫu thuật không nữa, cho nên chi phí so với lần trước tôi dự tính thì cao hơn một chút. Thực ra chi phí phẫu thuật chỉ là một phần nhỏ, cậu còn phải tốn kém rất nhiều để mua thuốc đề kháng bài xích. Cụ thể bao nhiêu, cứ chờ cậu bay đến Mỹ hẵng nói sau. Tóm lại cậu nhanh lên một chút nhé, lá gan thích hợp không chờ cậu mãi được đâu.”
“…Tôi tạm thời không có khả năng phẫu thuật.”
Trương Đại Vĩ thoáng kinh ngạc: “Hả? Bệnh của cậu khỏi rồi?”
“Không, không phải. Là tôi không cách nào trả nổi chi phí phẫu thuật.”
“Sao lại như thế? Cậu tính ôm tiền vào quan tài hết ư?”
“Tiền của tôi nửa tiếng trước đã trở thành tiền cấp dưỡng rồi, cho vợ cũ.” Đoàn Hàn Chi cười khổ, “Cái giá của việc ly hôn thật đắt, nửa tiếng trước tôi đã cảm nhận sâu sắc điểm này.”
Trương Đại Vĩ kinh ngạc thét đến chói tai: “Cậu ly hôn? Vậy tôi kết hôn với cậu được không?… Nga, không không, no no, Đoàn Hàn Chi đáng thương, tôi muốn nói là, nữ nhân nào lại nhẫn tâm như vậy? Không thể chờ cậu phẫu thuật xong mới lấy tiền cấp dưỡng sao? Tiền thuốc đề kháng bài xích sau phẫu thuật kinh khủng lắm, cậu có thể một bên uống thuốc một bên từ từ trả tiền cấp dưỡng…”
“Nhưng tôi đã trả hết rồi.”
“A, Đoàn Hàn Chi đáng thương của tôi! Vậy hiện tại cậu tính thế nào?”
“Không biết.”
“Cần tôi giúp không?”
“Muốn giúp thì cố gắng giữ lá gan kia lâu một chút giùm tôi.” Đoàn Hàn Chi mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái dương, “Chuyện tiền nong tôi sẽ nghĩ cách sau.”
Trương Đại Vĩ tiếp tục dài dòng cằn nhằn than thở, biểu hiện đầy đủ tính cách gà mẹ kì quái của một kẻ sống tại Mỹ. Đoàn Hàn Chi khó khăn lắm mới khiến hắn câm miệng, sau đó cúp máy, ném điện thoại đi, thở dài thật sâu.
Vệ Hồng vẫn nhìn y không chớp mắt.
“…” Đoàn Hàn Chi nói: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Anh muốn ghép gan?”
Ánh mắt Vệ Hồng chưa từng nghiêm túc như vậy. Đoàn Hàn Chi sửng sốt gật đầu: “Đúng. Mà không chỉ gan, mấy nội tạng khác nếu hỏng đều phải đổi.”
“Anh rốt cuộc bị bệnh gì?”
“…” Đoàn Hàn Chi cảm thấy khó mà giải thích, đắn đo lựa chọn từ ngữ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn phải buông tay, nói: “Nội tạng sớm biến chất suy nhược. Người mới ba mươi tuổi nhưng trái tim đã chín mươi tuổi, đại khái có thể giải thích như thế.”
Vệ Hồng ánh mắt sáng rực nhìn y, hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Cần bao nhiêu tiền?”
Đoàn Hàn Chi không biết nên nói thế nào. Cho tới bây giờ, Vệ Hồng và y đều sống trong hai thế giới khác nhau, số tiền này ngay cả y còn không tiếp nhận nổi, huống chi Vệ Hồng. Chưa kể, nói cho hắn biết thì sao!? Một khi nói ra, giống như trong tiềm thức tìm kiếm sự giúp đỡ. Đoàn Hàn Chi y vốn không phải người cần sự giúp đỡ của kẻ khác.
Vệ Hồng làm bộ muốn xuống xe: “Nếu anh không nói, tôi lập tức đi tìm Quan Tĩnh Trác, đập hắn tơi bời một trận sau đó lấy tấm séc về…”
Đoàn Hàn Chi một cước đá hắn về chỗ cũ: “Đi đi đi đi đi!” Trong lòng y đầy phiền muộn, nhưng nhìn Vệ Hồng nóng lòng đi tìm cái chết, ánh mắt y hệt con cún bự chảng đang chờ chủ nhân ra lệnh, liền nhịn không được chậc một tiếng, nói ra số tiền.
Đây chỉ là con số ước chừng, tiền thuốc sau phẫu thuật kinh khủng hơn nhiều. Đoàn Hàn Chi vốn lạnh lùng, số tiền này mấy ngày trước không phải vấn đề, nhưng hiện tại thật sự khiến y đau đầu.
Đoàn Hàn Chi ác ý muốn nhìn biểu tình ỉu xìu của Vệ Hồng, ai ngờ hắn chỉ cúi đầu, sau một lúc lâu trầm mặc đột nhiên nhào tới nắm tay y.
Đoàn Hàn Chi hoảng sợ: “Cậu điên hả?”
“Anh… anh chờ nhé… tôi sẽ đi kiếm tiền.” Nét mặt Vệ Hồng vô cùng bi tráng, “Ai biểu tôi… ai biểu tôi… ai biểu tôi thích anh.”
“…” Đoàn Hàn Chi yên lặng run rẩy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook