Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu
-
Chương 37: Mv (2)
Mười giờ là bắt đầu ghi hình, hiện trường đã được làm xong rồi, đồ cần dùng cũng được chuẩn bị xong xuôi một cách nhanh chóng.
Còn chưa bắt đầu ghi hình nên Tô An Ninh và Cố Thời Cảnh ngồi ở trong xe, có thợ trang điểm đến để trang điểm cho hai người họ.
Da hai người đều rất đẹp nên trang điểm cũng rất nhanh.
Sau khi thợ trang điểm đi rồi, Tô An Ninh dựa vào Cố Thời Cảnh híp mắt ngủ một lúc.
An Nại Nhĩ cầm hai tờ giấy đi đến, nhìn thấy tư thế của hai người họ thì ho nhẹ một tiếng.
Tô An Ninh mơ mơ màng màng, nghe thấy có tiếng thì quay đầu nhìn lại, thấy là An Nại Nhĩ, cô ngồi ngay ngắn rồi cười cười với anh ta.
“Có chuyện gì?”
Nhìn vẻ mặt rất không kiên nhẫn của Cố Thời Cảnh, trong lòng An Nại Nhĩ cảm thấy quá là uất ức, nếu không có chuyện gì thì anh ta cũng không muốn tới đâu.
An Nại Nhĩ hắng giọng một cái, chia ra đưa hai tờ giấy cho bọn họ, “Đây là phần lời thoại trong quá trình quay của MV, hai người xem trước một chút, nếu An Ninh có gì không hiểu có thể hỏi tôi nhé.”
An Nại Nhĩ không lo cho Cố Thời Cảnh, dù sao trong mấy năm anh xuất đạo cũng đã quay không ít MV rồi, đối với quá trình của nó đã quá quen thuộc rồi.
Tuy Tô An Ninh xuất thân là ngôi sao nhí, nhưng lại rất ít khi quay những thứ liên quan đến âm nhạc, anh ta làm người đại diện nên dĩ nhiên là muốn quan tâm cô một chút rồi.
Anh ta vừa nói xong thì ánh mắt của Cố Thời Cảnh đã quét đến, ý tứ rất rõ ràng, không còn việc gì thì mau xuống xe.
An Nại Nhĩ sờ mũi, “Ờm cái đó, An Ninh em có gì không hiểu thì cứ trực tiếp hỏi Thời Cảnh ha, tôi ra hiện trường xem xem sao.”
Tô An Ninh gật đầu, “Được ạ, anh An.”
Sau khi An Nại Nhĩ đi rồi, trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Tô An Ninh chăm chú nhìn quá trình ghi hình, cẩn thận xem từng chút từng chút.
Cố Thời Cảnh vuốt tờ giấy, cúi đầu nhìn cô, thấy cô xem hết rồi thì hỏi, “Có gì không hiểu không?”
Tô An Ninh lắc đầu, cầm tờ giấy, “Chúng ta lời thoại đi ạ.”
“Ừm.” Cố Thời Cảnh gật đầu.
Hai người mười phần ăn ý, đối một hai lượt là đã có thể đưa ra hiệu quả rất tốt rồi.
Rất nhanh đã đến mười giờ, An Nại Nhĩ tới thông báo hai người đến hiện trường. Khi diễn thử một lần, đạo diễn thấy hai người rất nhanh đã nhập mình vào vai diễn, trong nội tâm rất ư vui vẻ.
“Hai vị biểu hiện rất tốt, cứ duy trì như vậy nhé.” Đạo diễn hô nói, “Các khâu chuẩn bị, bắt đầu.”
Bắt đầu quay chụp như thường, chỉ quay hai lần đã qua cảnh.
Lúc kết thúc công việc, ở nơi xa truyền đến một trận hoan hô, từ xa có một đám em gái chạy đến gần.
Cố Thời Cảnh và Tô An Ninh còn chưa rời đi đã bị bọn họ bao vậy thật chặt.
“Cố Thời Cảnh và Tô An Ninh, đúng là thật là họ này! Trời ạ!”
“Cố thần, thần tượng của tôi!”
“Tô An Ninh, em yêu chị!”
“…”
Trong đám người đó đại đa số đều là nữ sinh, hơn nữa còn các cô nữ sinh rất trẻ trung, từng người giống như phát điên mà chen lên phía trước.
Chuyện đột nhiên xảy ra, hiện trường cũng không làm tốt biện pháp phòng tránh.
Cố Thời Cảnh và Tô An Ninh bị vây vào giữa đám người.
Sau khi đạo diễn kịp phản ứng thì vội vàng chỉ huy nhân viên công tác đi giải tán đám người.
Cố Thời Cảnh bọc Tô An Ninh bên người mình, tránh cho cô bị thương.
Các cô gái kia thét chói tai, điên cuồng lấy điện thoại di động ra chụp hình.
Cũng may cái cuộc loạn lạc này cũng không diễn ra bao lâu cả, nhân viên công tác tiến lên giải tán đám người, Cố Thời Cảnh che chở Tô An Ninh ra khỏi vòng vây.
Thẳng đến khi lên xe rồi đóng cửa xe lại, nhưng tiếng hét điên cuồng bên tai kia mới hoàn toàn bay hết.
“An Ninh, em không sao chứ?”
“Không sao ạ.” Tô An Ninh ngẩng đầu nhìn anh, “Anh thì sao ạ?”
“Anh cũng không sao.”
Tô An Ninh nghĩ đến tràng cảnh vừa rồi, vỗ vỗ tim, “Fan hâm mộ của anh quá là điên cuồng luôn ý.”
Cố Thời Cảnh cười, “Anh cũng không ngờ tới là còn có nhiều người nhớ đến mình như thế.”
Tô An Ninh, “Đương nhiên là nhớ rồi, anh là Cố thần đấy, ai mà quên được thiếu niên áo trắng tỏa sáng trên sân khấu kia chứ.”
“Em chú ý anh từ lúc đó à.” Cố Thời Cảnh cười khẽ.
“Đúng đó ạ.” Tô An Ninh cười, sau đó nói, “Hôm nay thoáng một cái thôi hẳn là tin tái xuất của anh sẽ truyền đi khắp ngành giải trí luôn.”
Cố Thời Cảnh, “Chuyện sớm hay muộn thôi.”
*
Gần đây ở trường có một kì thi liên quan đến việc có thể thuận lợi tốt nghiệp hay không. Tô An Ninh quay xong MV rồi liền trực tiếp đến trường.
Lúc cô đến trường thì chương trình học buổi sáng đã kết thúc rồi, mọi người đang nhao nhao tuôn ra cửa trường, hướng về phía nhà ăn mà đi.
Tô An Ninh đeo khẩu trang đứng dưới tầng học, nhắn tin đến cho Tưởng Hủ Hủ, không bao lâu Tưởng Hủ Hủ đã chạy về phía cô.
“An Ninh, cậu trở lại rồi, một mình tớ nhàm chán gần chết rồi nè.”
Tô An Ninh nhìn cô ấy chằm chằm, “Thật sao? Dao tớ lại có cảm giác cậu tăng cân thế nhỉ.”
“Tăng cân á?! An Ninh, cậu đừng có làm tớ sợ.” Tưởng Hủ Hủ vội vàng móc cái gương nhỏ ra nhìn mặt.
“Lừa cậu thôi.” Tô An Ninh bị động tác của cô ấy chọc cười.
“An Ninh, cậu xấu xa quá đi mất.” Tưởng Hủ Hủ làm bộ tức giận.
“Đi, tớ mời cậu ăn cơm.” Tô An Ninh cười một tiếng, kéo cô ấy đi.
Hai người đi tiệm cơm hay đến ở gần trường, sau khi gọi đồ ăn xong thì bắt đầu nói chuyện phiếm. Về cơ bản đều là Tưởng Hủ Hủ hỏi, Tô An Ninh đáp.
Thẳng đến khi đồ ăn lên bàn thì chủ đề mới kết thúc.
Mặc dù An Nại Nhĩ không đoái hoài đến khẩu phần của Tô An Ninh, nhưng cô bây giờ lại tự muốn khắc chế mình một chút, thịt các thứ đều ăn ít đi.
Tưởng Hủ Hủ nhìn cô chẳng ăn mấy thịt, lắc đầu, “Ai, làm diễn viên thật vất vả mà, ngay cả cơm cũng không thể ăn nhiều.”
“Quen là ổn thôi.” Tô An Ninh kẹp một một miếng rau.
Tưởng Hủ Hủ nhẹ gật đầu, sau đó hỏi, “Người đại diện của cậu thế nào?”
“Rất tốt.” Tô An Ninh, “Sao thế?”
“Không có gì, tốt với cậu là được.” Tưởng Hủ Hủ lắc đầu cười nói.
Ăn cơm xong, hai người chậm rãi ung dung đi vào trường, thời gian còn sớm nên họ trở về ký túc xá.
Từ Kiều và Triệu Thiến không ở đấy, hai người bọn họ cũng rơi vào trạng thái im lặng.
Tưởng Hủ Hủ bưng cốc đi tới, tựa ở cạnh bàn hỏi, “An Ninh, người bạn kia của cậu có tỏ tình không thế?”
Tô An Ninh dừng lại đang lật sách, ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Bạn gì cơ?”
“Chính là người bạn mà vừa nhìn thấy người kia đã mặt đỏ tim đập ý.” Tưởng Hủ Hủ thấy cô không nói, ai một tiếng, “Nói một chút đi mà, có tỏ tình không thế?”
“Không.” Tô An Ninh lắc đầu, chỉ là thành anh tỏ tình với cô thôi.
Tưởng Hủ Hủ ai một tiếng, “Đáng tiếc quá đi, sao lại không tỏ tình chứ.”
Tô An Ninh hồ nghi nhìn cô ấy, “Cậu để ý như vậy là có chuyện gì thế?”
“Nào có.” Ánh mắt Tưởng Hủ Hủ lơ lửng không cố định, bưng cốc nước lên uống.
Tô An Ninh suy đoán, “Không phải cậu cũng có người cậu thích chứ?”
“Phụt.” Tưởng Hủ Hủ trực tiếp phun một ngụm nước ra, “Khụ khụ.”
Tô An Ninh vội vàng rút ra khăn giấy ra cho cô ấy lau miệng, “Tớ chỉ thuận miệng nói thôi mà, sao phản ứng của cậu lại ghê gớm thế?”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Tưởng Hủ Hủ nhận khăn giấy lau miệng, sau đó cô đơn nói, “Tớ đúng là có người mình thích, chỉ là có lẽ đời này không thể bên nhau được.”
“Đừng uể oải như thế chứ, nói không chừng người ta cũng thích cậu thì sao?” Tô An Ninh là một ví dụ rất tốt.
“Làm sao có thể, anh ấy còn không nhận ra tớ.” Tưởng Hủ Hủ càng thêm ủ rũ.
Hóa ra là thầm mến, Tô An Ninh cũng không biết an ủi cô ấy thế nào, để cô đi tỏ tình hay vẫn là để cô ấy từ bỏ.
“Không sao đâu, tôi đi nằm một lúc.” Tưởng Hủ Hủ lên giường.
Tô An Ninh nhìn bóng lưng cô ấy, nuốt lời an ủi xuống, hẳn là cô ấy cũng không muốn nói quá nhiều về vấn đề này.
*
Buổi chiều có hai tiết, đối với việc Tô An Ninh đến, bạn bè trong lớp tỏ ra vẻ hoan nghênh vô cùng, vây quanh cô vui đùa.
Thẳng đến khi giảng viên đến mới giải cứu cho cô được.
Chương trình học kết thúc, Tô An Ninh đến thư viện, ôn tập chương trình học trong khoảng thời gian này.
Ban đêm đến bệnh viện, Tô Triết Hoa đã từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển sang phòng bệnh bình thường.
Cùng họ ăn cơm xong thì Tô An Ninh nhận được cuộc gọi từ An Nại Nhĩ.
Giọng điệu anh ta vội vàng, Tô An Ninh nghe thấy có gì không thích hợp liền đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
“Anh An, sao thế ạ?”
“An Ninh, hôm nay lúc em ăn sáng với Cố Thời Cảnh bị người ta chụp phải rồi. Lại thêm lúc quay MV đụng phải fan hâm mộ nữa, cũng phát tán không ít hình của hai người, bây giờ trên mạng náo loạn muốn điên rồi.” Giọng điệu An Nại Nhĩ vội vàng, “Tạm thời em đừng phát biểu bất cứ tuyên bố gì, chờ tin tức của tôi.”
“Được ạ.” Tô An Ninh cúp điện thoại, mở Weibo lên, đầu đề Weibo là tin tức cô và Cố Thời Cảnh quay MV bị fan hâm mộ bao vây, trong ảnh là Cố Thời Cảnh đưa tay che chắn cô khỏi đám người.
Tiêu đề là # Cố Thời Cảnh tái xuất, có tình cảm lưu luyến giả giả thật thật với Tô An Ninh #
Phía dưới còn cho thêm mấy tấm hình, chụp bọn họ trông rất thân mật.
Tô An Ninh đang tùy ý xem một chút thì điện thoại của Cố Thời Cảnh đã gọi đến.
“Chuyện trên mạng em đừng lo gì, anh sẽ xử lý.”
“Được ạ.”
Tình hình đặc biệt nên hai người hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại luôn, Tô An Ninh cất điện thoại di động vào phòng bệnh.
Tô Triết Hoa và Nam Nhã đang tán gẫu, vẻ mặt tươi cười.
Xem ra là không biết chuyện này.
Tô An Ninh do dự tiến lên, đang nghĩ có nên nói cho bọn họ chuyện này không. Thấy ba cô đang nằm trên giường bệnh, cô lại đem lời muốn nói nuốt xuống.
Vẫn là không nên lấy những chuyện này ra, lại làm nhiễu loạn cảm xúc của ông.
Nam Nhã nhìn thấy Tô An Ninh đứng ở một bên thì đứng dậy đi về phía cô, “An Ninh, con ra ngoài với mẹ một chút.”
Tô An Ninh thấy sắc mặt Nam Nhã nghiêm trọng, phỏng đoán hẳn là mẹ cô đã biết rồi.
Còn chưa bắt đầu ghi hình nên Tô An Ninh và Cố Thời Cảnh ngồi ở trong xe, có thợ trang điểm đến để trang điểm cho hai người họ.
Da hai người đều rất đẹp nên trang điểm cũng rất nhanh.
Sau khi thợ trang điểm đi rồi, Tô An Ninh dựa vào Cố Thời Cảnh híp mắt ngủ một lúc.
An Nại Nhĩ cầm hai tờ giấy đi đến, nhìn thấy tư thế của hai người họ thì ho nhẹ một tiếng.
Tô An Ninh mơ mơ màng màng, nghe thấy có tiếng thì quay đầu nhìn lại, thấy là An Nại Nhĩ, cô ngồi ngay ngắn rồi cười cười với anh ta.
“Có chuyện gì?”
Nhìn vẻ mặt rất không kiên nhẫn của Cố Thời Cảnh, trong lòng An Nại Nhĩ cảm thấy quá là uất ức, nếu không có chuyện gì thì anh ta cũng không muốn tới đâu.
An Nại Nhĩ hắng giọng một cái, chia ra đưa hai tờ giấy cho bọn họ, “Đây là phần lời thoại trong quá trình quay của MV, hai người xem trước một chút, nếu An Ninh có gì không hiểu có thể hỏi tôi nhé.”
An Nại Nhĩ không lo cho Cố Thời Cảnh, dù sao trong mấy năm anh xuất đạo cũng đã quay không ít MV rồi, đối với quá trình của nó đã quá quen thuộc rồi.
Tuy Tô An Ninh xuất thân là ngôi sao nhí, nhưng lại rất ít khi quay những thứ liên quan đến âm nhạc, anh ta làm người đại diện nên dĩ nhiên là muốn quan tâm cô một chút rồi.
Anh ta vừa nói xong thì ánh mắt của Cố Thời Cảnh đã quét đến, ý tứ rất rõ ràng, không còn việc gì thì mau xuống xe.
An Nại Nhĩ sờ mũi, “Ờm cái đó, An Ninh em có gì không hiểu thì cứ trực tiếp hỏi Thời Cảnh ha, tôi ra hiện trường xem xem sao.”
Tô An Ninh gật đầu, “Được ạ, anh An.”
Sau khi An Nại Nhĩ đi rồi, trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Tô An Ninh chăm chú nhìn quá trình ghi hình, cẩn thận xem từng chút từng chút.
Cố Thời Cảnh vuốt tờ giấy, cúi đầu nhìn cô, thấy cô xem hết rồi thì hỏi, “Có gì không hiểu không?”
Tô An Ninh lắc đầu, cầm tờ giấy, “Chúng ta lời thoại đi ạ.”
“Ừm.” Cố Thời Cảnh gật đầu.
Hai người mười phần ăn ý, đối một hai lượt là đã có thể đưa ra hiệu quả rất tốt rồi.
Rất nhanh đã đến mười giờ, An Nại Nhĩ tới thông báo hai người đến hiện trường. Khi diễn thử một lần, đạo diễn thấy hai người rất nhanh đã nhập mình vào vai diễn, trong nội tâm rất ư vui vẻ.
“Hai vị biểu hiện rất tốt, cứ duy trì như vậy nhé.” Đạo diễn hô nói, “Các khâu chuẩn bị, bắt đầu.”
Bắt đầu quay chụp như thường, chỉ quay hai lần đã qua cảnh.
Lúc kết thúc công việc, ở nơi xa truyền đến một trận hoan hô, từ xa có một đám em gái chạy đến gần.
Cố Thời Cảnh và Tô An Ninh còn chưa rời đi đã bị bọn họ bao vậy thật chặt.
“Cố Thời Cảnh và Tô An Ninh, đúng là thật là họ này! Trời ạ!”
“Cố thần, thần tượng của tôi!”
“Tô An Ninh, em yêu chị!”
“…”
Trong đám người đó đại đa số đều là nữ sinh, hơn nữa còn các cô nữ sinh rất trẻ trung, từng người giống như phát điên mà chen lên phía trước.
Chuyện đột nhiên xảy ra, hiện trường cũng không làm tốt biện pháp phòng tránh.
Cố Thời Cảnh và Tô An Ninh bị vây vào giữa đám người.
Sau khi đạo diễn kịp phản ứng thì vội vàng chỉ huy nhân viên công tác đi giải tán đám người.
Cố Thời Cảnh bọc Tô An Ninh bên người mình, tránh cho cô bị thương.
Các cô gái kia thét chói tai, điên cuồng lấy điện thoại di động ra chụp hình.
Cũng may cái cuộc loạn lạc này cũng không diễn ra bao lâu cả, nhân viên công tác tiến lên giải tán đám người, Cố Thời Cảnh che chở Tô An Ninh ra khỏi vòng vây.
Thẳng đến khi lên xe rồi đóng cửa xe lại, nhưng tiếng hét điên cuồng bên tai kia mới hoàn toàn bay hết.
“An Ninh, em không sao chứ?”
“Không sao ạ.” Tô An Ninh ngẩng đầu nhìn anh, “Anh thì sao ạ?”
“Anh cũng không sao.”
Tô An Ninh nghĩ đến tràng cảnh vừa rồi, vỗ vỗ tim, “Fan hâm mộ của anh quá là điên cuồng luôn ý.”
Cố Thời Cảnh cười, “Anh cũng không ngờ tới là còn có nhiều người nhớ đến mình như thế.”
Tô An Ninh, “Đương nhiên là nhớ rồi, anh là Cố thần đấy, ai mà quên được thiếu niên áo trắng tỏa sáng trên sân khấu kia chứ.”
“Em chú ý anh từ lúc đó à.” Cố Thời Cảnh cười khẽ.
“Đúng đó ạ.” Tô An Ninh cười, sau đó nói, “Hôm nay thoáng một cái thôi hẳn là tin tái xuất của anh sẽ truyền đi khắp ngành giải trí luôn.”
Cố Thời Cảnh, “Chuyện sớm hay muộn thôi.”
*
Gần đây ở trường có một kì thi liên quan đến việc có thể thuận lợi tốt nghiệp hay không. Tô An Ninh quay xong MV rồi liền trực tiếp đến trường.
Lúc cô đến trường thì chương trình học buổi sáng đã kết thúc rồi, mọi người đang nhao nhao tuôn ra cửa trường, hướng về phía nhà ăn mà đi.
Tô An Ninh đeo khẩu trang đứng dưới tầng học, nhắn tin đến cho Tưởng Hủ Hủ, không bao lâu Tưởng Hủ Hủ đã chạy về phía cô.
“An Ninh, cậu trở lại rồi, một mình tớ nhàm chán gần chết rồi nè.”
Tô An Ninh nhìn cô ấy chằm chằm, “Thật sao? Dao tớ lại có cảm giác cậu tăng cân thế nhỉ.”
“Tăng cân á?! An Ninh, cậu đừng có làm tớ sợ.” Tưởng Hủ Hủ vội vàng móc cái gương nhỏ ra nhìn mặt.
“Lừa cậu thôi.” Tô An Ninh bị động tác của cô ấy chọc cười.
“An Ninh, cậu xấu xa quá đi mất.” Tưởng Hủ Hủ làm bộ tức giận.
“Đi, tớ mời cậu ăn cơm.” Tô An Ninh cười một tiếng, kéo cô ấy đi.
Hai người đi tiệm cơm hay đến ở gần trường, sau khi gọi đồ ăn xong thì bắt đầu nói chuyện phiếm. Về cơ bản đều là Tưởng Hủ Hủ hỏi, Tô An Ninh đáp.
Thẳng đến khi đồ ăn lên bàn thì chủ đề mới kết thúc.
Mặc dù An Nại Nhĩ không đoái hoài đến khẩu phần của Tô An Ninh, nhưng cô bây giờ lại tự muốn khắc chế mình một chút, thịt các thứ đều ăn ít đi.
Tưởng Hủ Hủ nhìn cô chẳng ăn mấy thịt, lắc đầu, “Ai, làm diễn viên thật vất vả mà, ngay cả cơm cũng không thể ăn nhiều.”
“Quen là ổn thôi.” Tô An Ninh kẹp một một miếng rau.
Tưởng Hủ Hủ nhẹ gật đầu, sau đó hỏi, “Người đại diện của cậu thế nào?”
“Rất tốt.” Tô An Ninh, “Sao thế?”
“Không có gì, tốt với cậu là được.” Tưởng Hủ Hủ lắc đầu cười nói.
Ăn cơm xong, hai người chậm rãi ung dung đi vào trường, thời gian còn sớm nên họ trở về ký túc xá.
Từ Kiều và Triệu Thiến không ở đấy, hai người bọn họ cũng rơi vào trạng thái im lặng.
Tưởng Hủ Hủ bưng cốc đi tới, tựa ở cạnh bàn hỏi, “An Ninh, người bạn kia của cậu có tỏ tình không thế?”
Tô An Ninh dừng lại đang lật sách, ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Bạn gì cơ?”
“Chính là người bạn mà vừa nhìn thấy người kia đã mặt đỏ tim đập ý.” Tưởng Hủ Hủ thấy cô không nói, ai một tiếng, “Nói một chút đi mà, có tỏ tình không thế?”
“Không.” Tô An Ninh lắc đầu, chỉ là thành anh tỏ tình với cô thôi.
Tưởng Hủ Hủ ai một tiếng, “Đáng tiếc quá đi, sao lại không tỏ tình chứ.”
Tô An Ninh hồ nghi nhìn cô ấy, “Cậu để ý như vậy là có chuyện gì thế?”
“Nào có.” Ánh mắt Tưởng Hủ Hủ lơ lửng không cố định, bưng cốc nước lên uống.
Tô An Ninh suy đoán, “Không phải cậu cũng có người cậu thích chứ?”
“Phụt.” Tưởng Hủ Hủ trực tiếp phun một ngụm nước ra, “Khụ khụ.”
Tô An Ninh vội vàng rút ra khăn giấy ra cho cô ấy lau miệng, “Tớ chỉ thuận miệng nói thôi mà, sao phản ứng của cậu lại ghê gớm thế?”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Tưởng Hủ Hủ nhận khăn giấy lau miệng, sau đó cô đơn nói, “Tớ đúng là có người mình thích, chỉ là có lẽ đời này không thể bên nhau được.”
“Đừng uể oải như thế chứ, nói không chừng người ta cũng thích cậu thì sao?” Tô An Ninh là một ví dụ rất tốt.
“Làm sao có thể, anh ấy còn không nhận ra tớ.” Tưởng Hủ Hủ càng thêm ủ rũ.
Hóa ra là thầm mến, Tô An Ninh cũng không biết an ủi cô ấy thế nào, để cô đi tỏ tình hay vẫn là để cô ấy từ bỏ.
“Không sao đâu, tôi đi nằm một lúc.” Tưởng Hủ Hủ lên giường.
Tô An Ninh nhìn bóng lưng cô ấy, nuốt lời an ủi xuống, hẳn là cô ấy cũng không muốn nói quá nhiều về vấn đề này.
*
Buổi chiều có hai tiết, đối với việc Tô An Ninh đến, bạn bè trong lớp tỏ ra vẻ hoan nghênh vô cùng, vây quanh cô vui đùa.
Thẳng đến khi giảng viên đến mới giải cứu cho cô được.
Chương trình học kết thúc, Tô An Ninh đến thư viện, ôn tập chương trình học trong khoảng thời gian này.
Ban đêm đến bệnh viện, Tô Triết Hoa đã từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển sang phòng bệnh bình thường.
Cùng họ ăn cơm xong thì Tô An Ninh nhận được cuộc gọi từ An Nại Nhĩ.
Giọng điệu anh ta vội vàng, Tô An Ninh nghe thấy có gì không thích hợp liền đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
“Anh An, sao thế ạ?”
“An Ninh, hôm nay lúc em ăn sáng với Cố Thời Cảnh bị người ta chụp phải rồi. Lại thêm lúc quay MV đụng phải fan hâm mộ nữa, cũng phát tán không ít hình của hai người, bây giờ trên mạng náo loạn muốn điên rồi.” Giọng điệu An Nại Nhĩ vội vàng, “Tạm thời em đừng phát biểu bất cứ tuyên bố gì, chờ tin tức của tôi.”
“Được ạ.” Tô An Ninh cúp điện thoại, mở Weibo lên, đầu đề Weibo là tin tức cô và Cố Thời Cảnh quay MV bị fan hâm mộ bao vây, trong ảnh là Cố Thời Cảnh đưa tay che chắn cô khỏi đám người.
Tiêu đề là # Cố Thời Cảnh tái xuất, có tình cảm lưu luyến giả giả thật thật với Tô An Ninh #
Phía dưới còn cho thêm mấy tấm hình, chụp bọn họ trông rất thân mật.
Tô An Ninh đang tùy ý xem một chút thì điện thoại của Cố Thời Cảnh đã gọi đến.
“Chuyện trên mạng em đừng lo gì, anh sẽ xử lý.”
“Được ạ.”
Tình hình đặc biệt nên hai người hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại luôn, Tô An Ninh cất điện thoại di động vào phòng bệnh.
Tô Triết Hoa và Nam Nhã đang tán gẫu, vẻ mặt tươi cười.
Xem ra là không biết chuyện này.
Tô An Ninh do dự tiến lên, đang nghĩ có nên nói cho bọn họ chuyện này không. Thấy ba cô đang nằm trên giường bệnh, cô lại đem lời muốn nói nuốt xuống.
Vẫn là không nên lấy những chuyện này ra, lại làm nhiễu loạn cảm xúc của ông.
Nam Nhã nhìn thấy Tô An Ninh đứng ở một bên thì đứng dậy đi về phía cô, “An Ninh, con ra ngoài với mẹ một chút.”
Tô An Ninh thấy sắc mặt Nam Nhã nghiêm trọng, phỏng đoán hẳn là mẹ cô đã biết rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook