Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn
-
Chương 79: Anh không cần người khác
Editor: Ngạn Tịnh.
"Chị Yên hình như không quá thuận lợi." Lê Bạch Mạt có chút tiếc nuối nói.
"A..." Cung Tiểu Kiều phản ứng có chút chậm.
"Tiểu Kiều! Tôi có thể gọi cô như vậy không? Tôi thấy Mộc Mộc cũng gọi như vậy!" Lê Bạch Mạt kéo tay cô.
"À, dĩ nhiên có thể."
Mở miệng lại một tiếng Mộc Mộc, Cung Tiểu Kiều có chút ớn.
"Ha ha, tuy nói tôi cũng là người mới, chỉ là cũng có thể xem là tiền bối của cô đó! Đừng sợ, để tôi đi trước thăm dò một chút, trở lại sẽ nói cho cô biết, cô cứ chuẩn bị cho thật tốt"
"Vậy làm phiền cô. Chúc cô may mắn!" Cung Tiểu Kiều lễ phép nói cảm ơn.
Lê Bạch Mạt vừa rời đi, Kim Mộc Lân vừa yên tĩnh chưa được bao lâu lập tức sáp tới nghịch ngợm với Cung Tiểu Kiều.
Một hồi lại nói với cô trong giới ai là kẻ nhiều chuyện nhất, một hồi lại quấn lấy cô muốn cô dời qua ở chung với mình.
"Cậu thu liễm một chút đi." Phong Tư Hạ không chịu nổi lườm anh ta một cái.
Kim Mộc Lân lơ đễnh, "Tại sao phải thu liễm? Nơi này cũng có người ngoài đâu! Biên kịch này rốt cuộc có lai lịch gì? Ra tay rất là xa hoa nha, lại có thể bao cả quán."
"Tại sao người này chỉ lựa chọn nhân vật nữ chính lại chẳng thèm để ý nhân vật nam chính là ai chứ?" Cung Tiểu Kiều thỉnh giáo thắc mắc trong lòng.
"Nhân vật nam chính là anh ta tự mình định." Lăng Việt trả lời.
Kim Mộc Lân lập tức bày ra bộ dáng dương dương tự đắc, "Biên kịch này không tệ, thật là tinh mắt!"
Cung Tiểu Kiều hạn hán lời rồi.
Lê Bạch Mạt đi có chút lâu, gần một tiếng mới bước ra.
Nhìn ánh mắt của cô ta hình như khá ổn, thần bí mà lại gần nói với Cung Tiểu Kiều, "Là một anh đẹp trai đó!
"Vậy sao." Xem ra trực giác của cô không sai, thế mà lại thật sự là một người đàn ông.
"Mạt Mạt, kết quả thế nào rồi?" Cung Tiểu Kiều không tiện mở miệng hỏi, Kim Mộc Lân trực tiếp hỏi giúp cô.
"Còn phải chờ thông báo, anh ta nói phải xem Tiểu Kiều xong mới quyết định. Ha ha, biên kịch này thật đúng là một người cực kỳ đẹp trai luôn! Tôi cảm thấy anh ta không làm diễn viên mà làm biên kịch thật đúng là lãng phí nhân tài!"
"Diễn viên cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể làm." Kim Mộc Lân bày ra ngữ khí già dặn.
"Ha ha, đương nhiên rồi! Mộc Mộc chúng ta là hoàn mỹ nhất rồi, vừa có tướng mạo vừa có thực lực còn là phái diễn xuất có kỹ thuật nữa chứ!" Lê Bạch Mạt lộ ra vẻ mặt sùng bái.
"Vẫn là Mạt Mạt biết nói chuyện nhất!" Kim Mộc Lân tỏ vẻ rất vừa lòng.
"Tiểu Kiều, mau đi đi! Biên kịch rất thân thiết, cho dù bây giờ cô khẩn trương, thấy anh ta xong khẳng định sẽ không khẩn trương nữa, phát huy như bình thường là tốt rồi, cố gắng lên nha!" Lê Bạch Mạt động viên cho cô.
Kim Mộc Lân cũng tạo thế cố lên với cô.
"Ừ, cảm ơn." Cung Tiểu Kiều gật đầu một cái.
-
Cung Tiểu Kiều tới lầu hai, gõ cửa, sau khi bước vào nhìn thấy người bên trong liền hoàn toàn muốn hóa đá.
Mà người kia nhìn thấy cô cũng cả kinh làm đổ ly trà trong tay.
Giời ạ ai đó làm ơn tới nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra đê?
Loạn Nhiên lại là anh ta? Chuyện này cũng quá điên rồ rồi!
Một cái bút danh nghe diêm dúa lòe loẹt thế này mà lại là của một người đàn ông đẹp trai thanh dật tuyệt trần, mà là đàn ông thì cũng thôi đi, dù sao cô cũng có chút đoán được, nhưng sao người đàn ông này lại là Tần Nghiêu?
Oan gia ngõ hẹp, âm hồn bất tán gì gì đó cũng không đủ để diễn tả tâm trạng đau trứng lúc này của cô...
Thanh dật tuyệt trần... Trước khi bị Cố Tiểu Nhu câu đi mất, Tần Nghiêu ở trong lòng cô chính là bốn chữ này, hơn nữa còn mang theo mấy phần sung sướng đê mê thoát tục, đi cùng với anh ta, có lúc cô rất tự ti, cảm giác bản thân quá phàn tục không xứng với anh ta, trong lòng cũng không có cảm giác an toàn, cảm thấy không cẩn thận anh ta sẽ hóa thành tiên bay đi mất.
Nhưng là, sau khi anh ta bay theo đám mây màu xám kia, trong từ điển của Cung Tiểu Kiều cũng chỉ còn lại một câu tục ngữ: Đàn ông không có ai tốt đẹp
!
-
Sau khi Cung Tiểu Kiều ngồi xuống đối diện anh ta, Tần Nghiêu cũng đã bình tĩnh lại.
"Em chính là Kiều Thập Nhất?"
"Ừ, vì tiện nên đổi nghệ danh."
Tần Nghiêu dùng khăn giấy lau chùi trà đổ trên mặt bàn, dường như đang mượn hành động này hóa giải tâm trạng của mình, "Khó trách trong danh sách diễn viên không nhìn thấy em, thì ra nhân vật Kim Mộc Lân đề cử cho em là nhân vật nữ chính."
"Nếu đã đến, vậy thân phận bây giờ của anh là biên kịch, tôi là diễn viên, chúng ta là bạn bè trong công việc, anh có gì muốn kiểm tra thì cứ kiểm đi! Tất nhiên, nếu anh cảm thấy nhìn tôi không thuận mắt thì cứ trực tiếp K.O tôi, tôi cũng sẽ chẳng làm gì được!"
Tần Nghiêu lắc đầu, "Không cần kiểm."
"Không cần phải trực tiếp như vậy chớ? Ngay cả công sức làm bộ một chút để làm khó tôi cũng không muốn sao?"
"Tiểu Kiều, em có thể đừng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với anh không. Em biết rõ anh không phải có ý đó..." Tần Nghiêu bất đắc dĩ.
"Tôi làm sao biết được anh có ý gì?"
"Ý của anh là nhân vật nữ chính chính là em, anh không cần người khác."
Cung Tiểu Kiều cũng không kinh ngạc, chỉ là cười một tiếng, "Không phải anh và Lê Bạch Mạt nói chuyện rất hợp ý sao?"
"Lê Bạch Mạt đúng là một diễn viên không tệ, cho nên anh tính để cho cô ấy diễn Liễu Y Y."
"Dù thế nào anh cũng chỉ là một biên kịch mà thôi, anh có quyền tùy tiện quyết định người nào diễn nhân vật nào sao?" Cung Tiểu Kiều trầm ngâm đặt câu hỏi.
"Nếu như chỉ là biên kịch thì tất nhiên không được, nhưng anh còn là nhà đầu tư bộ phim này." Tần Nghiêu trả lời.
"Thì ra là như vậy. Lúc trước cũng chưa từng nghe nói anh có hứng thú với phương diện này! Lại có thể viết tiểu thuyết, viết kịch bản, còn quay phim truyền hình..."
Vẻ mặt Tần Nghiêu có chút mờ ảo, "Chỉ là vì tròn giấc mộng mà thôi."
"Chỉ là, không ngờ tới nhân vật nữ chính sẽ là em." Vẻ mặt Tần Nghiêu lộ ra vui mừng, ngay sau đó lại nhíu mày, "Nếu như vậy, nhân vật nam chính..."
"Không phải anh muốn đổi nhân vật nam chính chứ?" Cung Tiểu Kiều nhíu mày, dường như hoàn toàn nắm tâm tư của anh ta ngay trong tay.
"Qủa thật." Tần Nghiêu không phủ nhận.
Cung Tiểu Kiều lộ vẻ thoải mái, "Không phải anh nói tôi và Nhị sư huynh không phải loại quan hệ đó sao?"
"Nhưng anh ta dường như không nghĩ như vậy."
"Chúng too có quan hệ hay không có liên quan gì đến anh sao?" Cung Tiểu Kiều ung dung nhìn anh ta.
Tần Nghiêu quay đầu, không trả lời mà hỏi lại, "Em hy vọng anh ta làm nhân vật nam chính?"
"Lần đầu tôi đóng phim, kinh nghiệm chẳng bằng người, tất nhiên hy vọng bạn diễn là một người mình hiểu rõ! Nếu Nhị sư huynh không diễn, tôi cũng không diễn, vốn dĩ tôi cũng chẳng muốn có quan hệ gì với anh."
Tần Nghiêu cũng không cố chấp, trái lại hoàn toàn thuận theo cô, "Vậy thì không đổi, theo ý em."
"Dễ dàng đồng ý như vậy, thật khiến tôi không có cảm giác thành công." Cung Tiểu Kiều nhàm chán than.
Mặc kệ cô gây khó khăn hay chèn ép anh ta thế nào, anh ta đều bày ra bộ dáng anh đây đại nhân đại lượng không so đo vơi s em, thật giống như chỉ có cô đang cố tình gây sự vậy.
Thật sự muốn xé rách mặt nạ của anh ta...
"Chị Yên hình như không quá thuận lợi." Lê Bạch Mạt có chút tiếc nuối nói.
"A..." Cung Tiểu Kiều phản ứng có chút chậm.
"Tiểu Kiều! Tôi có thể gọi cô như vậy không? Tôi thấy Mộc Mộc cũng gọi như vậy!" Lê Bạch Mạt kéo tay cô.
"À, dĩ nhiên có thể."
Mở miệng lại một tiếng Mộc Mộc, Cung Tiểu Kiều có chút ớn.
"Ha ha, tuy nói tôi cũng là người mới, chỉ là cũng có thể xem là tiền bối của cô đó! Đừng sợ, để tôi đi trước thăm dò một chút, trở lại sẽ nói cho cô biết, cô cứ chuẩn bị cho thật tốt"
"Vậy làm phiền cô. Chúc cô may mắn!" Cung Tiểu Kiều lễ phép nói cảm ơn.
Lê Bạch Mạt vừa rời đi, Kim Mộc Lân vừa yên tĩnh chưa được bao lâu lập tức sáp tới nghịch ngợm với Cung Tiểu Kiều.
Một hồi lại nói với cô trong giới ai là kẻ nhiều chuyện nhất, một hồi lại quấn lấy cô muốn cô dời qua ở chung với mình.
"Cậu thu liễm một chút đi." Phong Tư Hạ không chịu nổi lườm anh ta một cái.
Kim Mộc Lân lơ đễnh, "Tại sao phải thu liễm? Nơi này cũng có người ngoài đâu! Biên kịch này rốt cuộc có lai lịch gì? Ra tay rất là xa hoa nha, lại có thể bao cả quán."
"Tại sao người này chỉ lựa chọn nhân vật nữ chính lại chẳng thèm để ý nhân vật nam chính là ai chứ?" Cung Tiểu Kiều thỉnh giáo thắc mắc trong lòng.
"Nhân vật nam chính là anh ta tự mình định." Lăng Việt trả lời.
Kim Mộc Lân lập tức bày ra bộ dáng dương dương tự đắc, "Biên kịch này không tệ, thật là tinh mắt!"
Cung Tiểu Kiều hạn hán lời rồi.
Lê Bạch Mạt đi có chút lâu, gần một tiếng mới bước ra.
Nhìn ánh mắt của cô ta hình như khá ổn, thần bí mà lại gần nói với Cung Tiểu Kiều, "Là một anh đẹp trai đó!
"Vậy sao." Xem ra trực giác của cô không sai, thế mà lại thật sự là một người đàn ông.
"Mạt Mạt, kết quả thế nào rồi?" Cung Tiểu Kiều không tiện mở miệng hỏi, Kim Mộc Lân trực tiếp hỏi giúp cô.
"Còn phải chờ thông báo, anh ta nói phải xem Tiểu Kiều xong mới quyết định. Ha ha, biên kịch này thật đúng là một người cực kỳ đẹp trai luôn! Tôi cảm thấy anh ta không làm diễn viên mà làm biên kịch thật đúng là lãng phí nhân tài!"
"Diễn viên cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể làm." Kim Mộc Lân bày ra ngữ khí già dặn.
"Ha ha, đương nhiên rồi! Mộc Mộc chúng ta là hoàn mỹ nhất rồi, vừa có tướng mạo vừa có thực lực còn là phái diễn xuất có kỹ thuật nữa chứ!" Lê Bạch Mạt lộ ra vẻ mặt sùng bái.
"Vẫn là Mạt Mạt biết nói chuyện nhất!" Kim Mộc Lân tỏ vẻ rất vừa lòng.
"Tiểu Kiều, mau đi đi! Biên kịch rất thân thiết, cho dù bây giờ cô khẩn trương, thấy anh ta xong khẳng định sẽ không khẩn trương nữa, phát huy như bình thường là tốt rồi, cố gắng lên nha!" Lê Bạch Mạt động viên cho cô.
Kim Mộc Lân cũng tạo thế cố lên với cô.
"Ừ, cảm ơn." Cung Tiểu Kiều gật đầu một cái.
-
Cung Tiểu Kiều tới lầu hai, gõ cửa, sau khi bước vào nhìn thấy người bên trong liền hoàn toàn muốn hóa đá.
Mà người kia nhìn thấy cô cũng cả kinh làm đổ ly trà trong tay.
Giời ạ ai đó làm ơn tới nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra đê?
Loạn Nhiên lại là anh ta? Chuyện này cũng quá điên rồ rồi!
Một cái bút danh nghe diêm dúa lòe loẹt thế này mà lại là của một người đàn ông đẹp trai thanh dật tuyệt trần, mà là đàn ông thì cũng thôi đi, dù sao cô cũng có chút đoán được, nhưng sao người đàn ông này lại là Tần Nghiêu?
Oan gia ngõ hẹp, âm hồn bất tán gì gì đó cũng không đủ để diễn tả tâm trạng đau trứng lúc này của cô...
Thanh dật tuyệt trần... Trước khi bị Cố Tiểu Nhu câu đi mất, Tần Nghiêu ở trong lòng cô chính là bốn chữ này, hơn nữa còn mang theo mấy phần sung sướng đê mê thoát tục, đi cùng với anh ta, có lúc cô rất tự ti, cảm giác bản thân quá phàn tục không xứng với anh ta, trong lòng cũng không có cảm giác an toàn, cảm thấy không cẩn thận anh ta sẽ hóa thành tiên bay đi mất.
Nhưng là, sau khi anh ta bay theo đám mây màu xám kia, trong từ điển của Cung Tiểu Kiều cũng chỉ còn lại một câu tục ngữ: Đàn ông không có ai tốt đẹp
!
-
Sau khi Cung Tiểu Kiều ngồi xuống đối diện anh ta, Tần Nghiêu cũng đã bình tĩnh lại.
"Em chính là Kiều Thập Nhất?"
"Ừ, vì tiện nên đổi nghệ danh."
Tần Nghiêu dùng khăn giấy lau chùi trà đổ trên mặt bàn, dường như đang mượn hành động này hóa giải tâm trạng của mình, "Khó trách trong danh sách diễn viên không nhìn thấy em, thì ra nhân vật Kim Mộc Lân đề cử cho em là nhân vật nữ chính."
"Nếu đã đến, vậy thân phận bây giờ của anh là biên kịch, tôi là diễn viên, chúng ta là bạn bè trong công việc, anh có gì muốn kiểm tra thì cứ kiểm đi! Tất nhiên, nếu anh cảm thấy nhìn tôi không thuận mắt thì cứ trực tiếp K.O tôi, tôi cũng sẽ chẳng làm gì được!"
Tần Nghiêu lắc đầu, "Không cần kiểm."
"Không cần phải trực tiếp như vậy chớ? Ngay cả công sức làm bộ một chút để làm khó tôi cũng không muốn sao?"
"Tiểu Kiều, em có thể đừng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với anh không. Em biết rõ anh không phải có ý đó..." Tần Nghiêu bất đắc dĩ.
"Tôi làm sao biết được anh có ý gì?"
"Ý của anh là nhân vật nữ chính chính là em, anh không cần người khác."
Cung Tiểu Kiều cũng không kinh ngạc, chỉ là cười một tiếng, "Không phải anh và Lê Bạch Mạt nói chuyện rất hợp ý sao?"
"Lê Bạch Mạt đúng là một diễn viên không tệ, cho nên anh tính để cho cô ấy diễn Liễu Y Y."
"Dù thế nào anh cũng chỉ là một biên kịch mà thôi, anh có quyền tùy tiện quyết định người nào diễn nhân vật nào sao?" Cung Tiểu Kiều trầm ngâm đặt câu hỏi.
"Nếu như chỉ là biên kịch thì tất nhiên không được, nhưng anh còn là nhà đầu tư bộ phim này." Tần Nghiêu trả lời.
"Thì ra là như vậy. Lúc trước cũng chưa từng nghe nói anh có hứng thú với phương diện này! Lại có thể viết tiểu thuyết, viết kịch bản, còn quay phim truyền hình..."
Vẻ mặt Tần Nghiêu có chút mờ ảo, "Chỉ là vì tròn giấc mộng mà thôi."
"Chỉ là, không ngờ tới nhân vật nữ chính sẽ là em." Vẻ mặt Tần Nghiêu lộ ra vui mừng, ngay sau đó lại nhíu mày, "Nếu như vậy, nhân vật nam chính..."
"Không phải anh muốn đổi nhân vật nam chính chứ?" Cung Tiểu Kiều nhíu mày, dường như hoàn toàn nắm tâm tư của anh ta ngay trong tay.
"Qủa thật." Tần Nghiêu không phủ nhận.
Cung Tiểu Kiều lộ vẻ thoải mái, "Không phải anh nói tôi và Nhị sư huynh không phải loại quan hệ đó sao?"
"Nhưng anh ta dường như không nghĩ như vậy."
"Chúng too có quan hệ hay không có liên quan gì đến anh sao?" Cung Tiểu Kiều ung dung nhìn anh ta.
Tần Nghiêu quay đầu, không trả lời mà hỏi lại, "Em hy vọng anh ta làm nhân vật nam chính?"
"Lần đầu tôi đóng phim, kinh nghiệm chẳng bằng người, tất nhiên hy vọng bạn diễn là một người mình hiểu rõ! Nếu Nhị sư huynh không diễn, tôi cũng không diễn, vốn dĩ tôi cũng chẳng muốn có quan hệ gì với anh."
Tần Nghiêu cũng không cố chấp, trái lại hoàn toàn thuận theo cô, "Vậy thì không đổi, theo ý em."
"Dễ dàng đồng ý như vậy, thật khiến tôi không có cảm giác thành công." Cung Tiểu Kiều nhàm chán than.
Mặc kệ cô gây khó khăn hay chèn ép anh ta thế nào, anh ta đều bày ra bộ dáng anh đây đại nhân đại lượng không so đo vơi s em, thật giống như chỉ có cô đang cố tình gây sự vậy.
Thật sự muốn xé rách mặt nạ của anh ta...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook