Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn
-
Chương 72: Đừng ngượng ngùng, đều ướt đẫm...
Editor: Ngạn Tịnh.
Cung Tiểu Kiều thử trình độ bền chắc của dây thép kia một chút, sau đó lanh lẹ cuốn mấy vòng dây thép lên bên hông mình, lui về sau mấy bước, chạy lấy đà, dùng sức một cái----
Cả người cô bay lên dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một đường lướt trên mặt nước trực tiếp bay đến nấc thang bên kia.
Cố Hành Thâm trơ mắt nhìn cô bay qua, muốn ngăn lại đã không kịp nữa rồi, bất đắc dĩ nâng trán, lá gan lớn đến như vậy, vạn nhất sai sót ngã xuống thì phải làm sao bây giờ? Cô thật sự không lúc nào khiến anh bớt lo được.
Nhất là bắt đầu kể từ sau khi về nước, cô cũng từ đợt học tập trên Thiếu Lâm tự về, trả lại cho anh một anh bạn trai yêu sớm, cũng đã dần dần thoát khỏi khống chế của anh.
"Oa----"
Học sinh đã đi qua bên bờ rối rít kêu lên, "Supper woman trong truyền thuyết----"
"Trường học chúng ta xuất hiện nữ siêu nhân này lúc nào vậy!"
"Tớ biết tớ biết, đây không phải Cung Tiểu Kiều hệ biểu diễn đó sao!"
"A! Cô ấy chính là Cung Tiểu Kiều à!"
...
"Tiểu Kiều, cậu đừng bỏ lại tớ một mình mà!"
Hàn Anh Nại nhìn lên trên, đã sắp phát khóc luôn rồi, giờ phút này nước đã tràn lên bắp chân của cô.
Dù sao loại động tác độ khó cao kia cũng không phải ai ai cũng có thể hoàn thành.
"Nại Nại, đừng sợ, chờ tớ trở lại!"
Cung Tiểu Kiều nói xong liền giao giao thép cho Doãn Hi Đệ, "Cầm giúp tớ một chút."
"Tiểu Kiều, cậu quá man rồi! Tớ sai rồi, cậu mới là nữ hán tử chân chính!" Doãn Hi Đề trố mắt nghẹn họng.
Cung Tiểu Kiều nhanh chóng chạy đến nhà kho của hội học sinh, bình thường chìa khóa đều do cô bảo quản, cô nhớ bên trong có một chiếc thuyền cao su.
Kho hàng ở ngay sau hội trường, không tới một phút Cung Tiểu Kiều liền kéo một chiếc thuyền cao su trở về.
Đầu tiên Cung Tiểu Kiều tự mình ngồi lên, sau đó lấy dây thừng thép, mượn lực từng chút từng chút đến gần sân khấu.
"Tiểu Kiều, cậu là anh hùng của tớ! Sau này tớ muốn gả cho cậu!" Hàn Anh Nại khoa trương ôm lấy cô.
Cố Hành Thâm đã hoàn toàn cạn lời rồi.
Cái này mà là bạn cùng phòng gì chứ....
Cung Tiểu Kiều sờ sờ đầu cô ấy một cái, "Mau lên đây đi!"
"Không muốn, Tiểu Kiều cậu đưa mấy cô ấy lên trước đi! tớ chờ cậu cùng đi."
"Moa~ chờ gia tới đón em ~"
Cung Tiểu Kiều đưa từng cô gái lên, ban lãnh đạo cùng các giáo viên vốn còn đang lo lắng chút ít, mãi đến khi nhìn thấy người cuối cùng là Hàn Anh Nại cũng được an toàn lên bờ mới yên lòng.
"Ha ha, học sinh trường chúng ta đúng là rất có năng lực mà!"
Cuối cùng chỉ còn lại đám người Cố Hành Thâm, mắt thấy mực nước ngày càng dâng cao, Cố Hành Thâm còn tốt, vẻn vẹn đến ngực, mấy người hơi lùn một chút thì thảm rồi, nếu như muốn trở về, phải bơi trở lại.
Tưởng tượng đến cảnh tượng một đám ban lãnh đạo ngày thường sang chảnh mặc quần tây áo vét, bây giờ lại phải bơi lội trong dòng nước mưa đục ngầy, chậc chậc...
Cung Tiểu Kiều than một tiếng, lại dùng thuyền cao su xuống.
"Các thầy, ai lên trước ạ?!"
"Cố tổng trước, Cố tổng trước!"
"Không cần, mấy người lên trước đi." Cố Hành Thâm từ chối.
"Như vậy sao được!" Các lãnh đạo từ chối.
"Cố tiên sinh, ngài không đi trước chúng tôi nào dám đi!"
Các lãnh đạo khác phụ họa.
Cố Hành Thâm liếc mắt nhìn chiếc thuyền cao su màu hồng nho nhỏ kia, hiển nhiên không nguyện ý lên lắm.
Vốn còn đang chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhơn, tại sao lại có tình hình như vậy...
"Tiên sinh, nhanh lên thuyền đi! Đừng ngượng ngùng, ngài đều ướt đẫm..."
Cố Hành Thâm nghe vậy sắc mặt xanh mét, sau đó lại chuyển đỏ.
Cung Tiểu Kiều thần tình thản nhiên, dường như hoàn toàn không ý thức được lời mình vừa nói tà ác bao nhiêu.
Một cơn sóng nước mưa đột nhiên ùa tới, thuyền cao su bắt đầu lay động kịch liệt, dọa Cung Tiểu Kiều sợ hết hồn.
Nhưng thuyền rất nhanh liền ổn định lại, thì ra là Cố Hành Thâm đưa tay vững vàng đỡ, sau đó không nói một lời đẩy cô về phía trước.
Mãi cho đến khi che chở cô tới bờ, Cố Hành Thâm mới đứng ở đó, toàn thân ướt dầm dề, vươn tay về phía cô.
Cung Tiểu Kiều khẽ rũ mi mắt, cũng không để anh đỡ, tự mình nhảy xuống thuyền cao su.
Cố Hành Thâm tự nhiên thu tay về, không nói gì.
Ngay sau đó lần lượt thầy giáo bơi tới.
Mãi đến khi tất cả đều an toàn đi lên, đội cứu hộ mới lững thững tới chậm.
Mưa vẫn rơi không dừng lại, toàn bộ hội trường đều hoàn toàn chìm rồi.
Có một học sinh hài hước lớn tiếng kêu, "Nhã nương tử ~ Tố Trinh, đừng làm rộn! Hứa Tiên thật sự không ở đại học A nhé!"
Cố Hành Thâm được mọi người vây quanh rời đi.
Cung Tiểu Kiều cũng cùng bạn cùng phòng trở về ký túc xá tắm rửa thay quần áo.
-
Ăn khuya trong phòng ăn xong, lúc Cung Tiểu Kiều đang định trở về thì thấy Cố Hành Thâm đang đợi ở cửa, mà người phụ nữ bên cạnh hắn lại là... Diệp Mộng Kỳ.
Hai người dường như trò chuyện rất vui vẻ, Cung Tiểu Kiều không nói gì, đi vòng, mới vừa đi chưa được mấy bước lại đột nhiên bị người chặn đường.
Diệp Mộng Kỳ đã rời đi rồi, không biết lúc nào Cố Hành Thâm đã đến trước mặt cô, "Tiểu Kiều, chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Không có gì để nói." Cung Tiểu Kiều đi vòng qua anh.
Cố Hành Thâm lập tức theo sau, "Vết thương còn đau không?"
Cô yên lặng không nói.
"Anh cho em tát lại một cái nhé?" Cố Hành Thâm kéo lấy tay cô.
Cô giãy giụa rút tay về.
"Muốn chiến tranh lạnh với anh cả đời sao?"
Cung Tiểu Kiều vẫn như trước không muốn nói nhiều với anh.
Cố Hành Thâm muốn chạm vào tóc của cô, lại bị cô né tránh, tay dừng ở giữa không trung, than nhẹ, "Bé con, thật xin lỗi, anh không nên đánh em."
"Em nói đúng, cho tới bây giờ anh đều không phải là gì của em cả, cũng căn bản không có quyền lợi quản em, trói buộc em. Giữa em cùng Tiểu Nhu, anh cũng đã định chỉ có thể ủy khuất em trước..."
"Nhưng là, đừng thương tổn chính mình, cho dù muốn tìm, cũng phải tìm một người đàn ông thật lòng với em."
Cung Tiểu Kiều có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, trong vấn đề này, từ trước cho tới bây giờ Cố Hành Thâm đều chưa từng thỏa hiệp, lần này lại có thể chính miệng nói ra, để cô đi tìm một người đàn ông tốt?
Tại sao khi nghe anh nói vậy trong lòng lại có chút cảm giác quái dị...
Lúc này, một chiếc xe hơi màu đỏ lái tới, dừng lại bên cạnh hai người.
Một người đàn ông mang kính mát màu đen từ trên xe ló ra, thấy Cung Tiểu Kiều liền lấy mắt kín ra hưng phấn bay qua, "Woa oa ~ Tiểu sư muội ~"
"Tại sao anh lại xuất hiện ở đây..."
"Nghe nói đại học A chìm rồi, anh đến chơi thuyền trên nước với tiểu sư muội! Sao nào? Cảm động đúng không!"
"..."
Cung Tiểu Kiều thử trình độ bền chắc của dây thép kia một chút, sau đó lanh lẹ cuốn mấy vòng dây thép lên bên hông mình, lui về sau mấy bước, chạy lấy đà, dùng sức một cái----
Cả người cô bay lên dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một đường lướt trên mặt nước trực tiếp bay đến nấc thang bên kia.
Cố Hành Thâm trơ mắt nhìn cô bay qua, muốn ngăn lại đã không kịp nữa rồi, bất đắc dĩ nâng trán, lá gan lớn đến như vậy, vạn nhất sai sót ngã xuống thì phải làm sao bây giờ? Cô thật sự không lúc nào khiến anh bớt lo được.
Nhất là bắt đầu kể từ sau khi về nước, cô cũng từ đợt học tập trên Thiếu Lâm tự về, trả lại cho anh một anh bạn trai yêu sớm, cũng đã dần dần thoát khỏi khống chế của anh.
"Oa----"
Học sinh đã đi qua bên bờ rối rít kêu lên, "Supper woman trong truyền thuyết----"
"Trường học chúng ta xuất hiện nữ siêu nhân này lúc nào vậy!"
"Tớ biết tớ biết, đây không phải Cung Tiểu Kiều hệ biểu diễn đó sao!"
"A! Cô ấy chính là Cung Tiểu Kiều à!"
...
"Tiểu Kiều, cậu đừng bỏ lại tớ một mình mà!"
Hàn Anh Nại nhìn lên trên, đã sắp phát khóc luôn rồi, giờ phút này nước đã tràn lên bắp chân của cô.
Dù sao loại động tác độ khó cao kia cũng không phải ai ai cũng có thể hoàn thành.
"Nại Nại, đừng sợ, chờ tớ trở lại!"
Cung Tiểu Kiều nói xong liền giao giao thép cho Doãn Hi Đệ, "Cầm giúp tớ một chút."
"Tiểu Kiều, cậu quá man rồi! Tớ sai rồi, cậu mới là nữ hán tử chân chính!" Doãn Hi Đề trố mắt nghẹn họng.
Cung Tiểu Kiều nhanh chóng chạy đến nhà kho của hội học sinh, bình thường chìa khóa đều do cô bảo quản, cô nhớ bên trong có một chiếc thuyền cao su.
Kho hàng ở ngay sau hội trường, không tới một phút Cung Tiểu Kiều liền kéo một chiếc thuyền cao su trở về.
Đầu tiên Cung Tiểu Kiều tự mình ngồi lên, sau đó lấy dây thừng thép, mượn lực từng chút từng chút đến gần sân khấu.
"Tiểu Kiều, cậu là anh hùng của tớ! Sau này tớ muốn gả cho cậu!" Hàn Anh Nại khoa trương ôm lấy cô.
Cố Hành Thâm đã hoàn toàn cạn lời rồi.
Cái này mà là bạn cùng phòng gì chứ....
Cung Tiểu Kiều sờ sờ đầu cô ấy một cái, "Mau lên đây đi!"
"Không muốn, Tiểu Kiều cậu đưa mấy cô ấy lên trước đi! tớ chờ cậu cùng đi."
"Moa~ chờ gia tới đón em ~"
Cung Tiểu Kiều đưa từng cô gái lên, ban lãnh đạo cùng các giáo viên vốn còn đang lo lắng chút ít, mãi đến khi nhìn thấy người cuối cùng là Hàn Anh Nại cũng được an toàn lên bờ mới yên lòng.
"Ha ha, học sinh trường chúng ta đúng là rất có năng lực mà!"
Cuối cùng chỉ còn lại đám người Cố Hành Thâm, mắt thấy mực nước ngày càng dâng cao, Cố Hành Thâm còn tốt, vẻn vẹn đến ngực, mấy người hơi lùn một chút thì thảm rồi, nếu như muốn trở về, phải bơi trở lại.
Tưởng tượng đến cảnh tượng một đám ban lãnh đạo ngày thường sang chảnh mặc quần tây áo vét, bây giờ lại phải bơi lội trong dòng nước mưa đục ngầy, chậc chậc...
Cung Tiểu Kiều than một tiếng, lại dùng thuyền cao su xuống.
"Các thầy, ai lên trước ạ?!"
"Cố tổng trước, Cố tổng trước!"
"Không cần, mấy người lên trước đi." Cố Hành Thâm từ chối.
"Như vậy sao được!" Các lãnh đạo từ chối.
"Cố tiên sinh, ngài không đi trước chúng tôi nào dám đi!"
Các lãnh đạo khác phụ họa.
Cố Hành Thâm liếc mắt nhìn chiếc thuyền cao su màu hồng nho nhỏ kia, hiển nhiên không nguyện ý lên lắm.
Vốn còn đang chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhơn, tại sao lại có tình hình như vậy...
"Tiên sinh, nhanh lên thuyền đi! Đừng ngượng ngùng, ngài đều ướt đẫm..."
Cố Hành Thâm nghe vậy sắc mặt xanh mét, sau đó lại chuyển đỏ.
Cung Tiểu Kiều thần tình thản nhiên, dường như hoàn toàn không ý thức được lời mình vừa nói tà ác bao nhiêu.
Một cơn sóng nước mưa đột nhiên ùa tới, thuyền cao su bắt đầu lay động kịch liệt, dọa Cung Tiểu Kiều sợ hết hồn.
Nhưng thuyền rất nhanh liền ổn định lại, thì ra là Cố Hành Thâm đưa tay vững vàng đỡ, sau đó không nói một lời đẩy cô về phía trước.
Mãi cho đến khi che chở cô tới bờ, Cố Hành Thâm mới đứng ở đó, toàn thân ướt dầm dề, vươn tay về phía cô.
Cung Tiểu Kiều khẽ rũ mi mắt, cũng không để anh đỡ, tự mình nhảy xuống thuyền cao su.
Cố Hành Thâm tự nhiên thu tay về, không nói gì.
Ngay sau đó lần lượt thầy giáo bơi tới.
Mãi đến khi tất cả đều an toàn đi lên, đội cứu hộ mới lững thững tới chậm.
Mưa vẫn rơi không dừng lại, toàn bộ hội trường đều hoàn toàn chìm rồi.
Có một học sinh hài hước lớn tiếng kêu, "Nhã nương tử ~ Tố Trinh, đừng làm rộn! Hứa Tiên thật sự không ở đại học A nhé!"
Cố Hành Thâm được mọi người vây quanh rời đi.
Cung Tiểu Kiều cũng cùng bạn cùng phòng trở về ký túc xá tắm rửa thay quần áo.
-
Ăn khuya trong phòng ăn xong, lúc Cung Tiểu Kiều đang định trở về thì thấy Cố Hành Thâm đang đợi ở cửa, mà người phụ nữ bên cạnh hắn lại là... Diệp Mộng Kỳ.
Hai người dường như trò chuyện rất vui vẻ, Cung Tiểu Kiều không nói gì, đi vòng, mới vừa đi chưa được mấy bước lại đột nhiên bị người chặn đường.
Diệp Mộng Kỳ đã rời đi rồi, không biết lúc nào Cố Hành Thâm đã đến trước mặt cô, "Tiểu Kiều, chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Không có gì để nói." Cung Tiểu Kiều đi vòng qua anh.
Cố Hành Thâm lập tức theo sau, "Vết thương còn đau không?"
Cô yên lặng không nói.
"Anh cho em tát lại một cái nhé?" Cố Hành Thâm kéo lấy tay cô.
Cô giãy giụa rút tay về.
"Muốn chiến tranh lạnh với anh cả đời sao?"
Cung Tiểu Kiều vẫn như trước không muốn nói nhiều với anh.
Cố Hành Thâm muốn chạm vào tóc của cô, lại bị cô né tránh, tay dừng ở giữa không trung, than nhẹ, "Bé con, thật xin lỗi, anh không nên đánh em."
"Em nói đúng, cho tới bây giờ anh đều không phải là gì của em cả, cũng căn bản không có quyền lợi quản em, trói buộc em. Giữa em cùng Tiểu Nhu, anh cũng đã định chỉ có thể ủy khuất em trước..."
"Nhưng là, đừng thương tổn chính mình, cho dù muốn tìm, cũng phải tìm một người đàn ông thật lòng với em."
Cung Tiểu Kiều có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, trong vấn đề này, từ trước cho tới bây giờ Cố Hành Thâm đều chưa từng thỏa hiệp, lần này lại có thể chính miệng nói ra, để cô đi tìm một người đàn ông tốt?
Tại sao khi nghe anh nói vậy trong lòng lại có chút cảm giác quái dị...
Lúc này, một chiếc xe hơi màu đỏ lái tới, dừng lại bên cạnh hai người.
Một người đàn ông mang kính mát màu đen từ trên xe ló ra, thấy Cung Tiểu Kiều liền lấy mắt kín ra hưng phấn bay qua, "Woa oa ~ Tiểu sư muội ~"
"Tại sao anh lại xuất hiện ở đây..."
"Nghe nói đại học A chìm rồi, anh đến chơi thuyền trên nước với tiểu sư muội! Sao nào? Cảm động đúng không!"
"..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook