Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y
-
Chương 70: 70: Tất Có Hạnh Phúc Cuối Đời
Niếp Duy An thường nghi ngờ tình cảm của Nguyên Soái dành cho mình.
Tâm lý con gái rắc rối, cô luôn canh cánh trong lòng việc Nguyên Soái không chịu chính miệng thổ lộ tình cảm với mình...!Nhưng bây giờ, những từ này từng chữ như một giọt máu đểu in sâu vào trong lòng cô, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Tại sao lại để cô chịu đựng nỗi đau sinh ly tử biệt thêm một lần nữa?
Nước mắt của Niếp Duy An rơi xuống mỗi lúc một nhiều, như muốn trút bỏ mọi nỗi đau trong quá khứ, cảm xúc tích tụ đến cực hạn cuối cùng bùng phát hoàn toàn vào lúc này.
Máu tươi nhiễm đỏ dưới cát vàng, hai mắt Niếp Duy An đỏ bừng, cô hận không thể bị thương thay anh.
Những đầu ngón tay cô đang áp vào cồ tay anh cảm thấy mạch đập ngày càng yếu đi.
Mất máu quá nhiều khiến lòng bàn tay luôn ấm áp của Nguyên Soái trở nên ẩm ướt lạnh lẽo.
Nhưng cô cái gì đểu làm không được...
Niếp Duy An chưa từng thống hận bản thân mình như thế, sự bất lực sâu sắc khiến cô rơi vào tuyệt vọng thể giải thoát.
Thân là một quân nhân, cô không thể kiên định và quả cảm.
Là một bác sĩ, cô không thể giữ được lý trí và bình tĩnh.
Trước kia cô không cứu được người mà cô út yêu, trơ mắt nhìn ông ấy chết trước mặt mình, cô không cứu được Âu Dương Hòa vốn yêu cuộc sống này, thậm chí còn khiến anh tự kết liễu đời mình sớm vì những sai lầm của cô.
Và bây giờ...!Người đàn ông yêu cô sâu sắc đang gặp nạn, người mà cô muốn chiến đấu và sống bên cạnh cho đến cuối đời, nhưng cô vẫn bất lực, không thể làm gì được, thậm chí ít nhất duy trì sự bình tĩnh cô cũng không làm được!
Niếp Duy An nắm chặt tay anh đến nỗi móng tay gần như cắm sâu vào da thịt anh, như muốn dùng cơn đau buốt để khiến Nguyên Soái tỉnh táo, để anh luôn cảm nhận được sự tổn tại của chính mình và ghi nhớ lời hứa mà anh đã hứa.
Tống Đình Ngọc động tác thuần thục mở lồng ngực xem xét, rất nhanh liền tìm được điểm xuất huyết, trong tay không có đủ dụng cụ, chỉ có thể đơn giản tiến hành nối mạch máu, may mắn không tiếp tục mất máu nữa.
“Nguyên Soái, Nguyên Soái anh không thể chết được...!Anh đáp ứng rồi, anh phải vì em mà sống, van xin anh đừng bỏ lại em...” Niếp Duy An sợ hãi đến tận xương tủy, gặp qua nhiều sinh tử, trải qua quá nhiều tàn khốc, giờ khắc này cô thật sự sợ đến cực điểm.
Cảm giác lạnh lẽo chưa từng thấy bao trùm toàn thân, Niếp Duy An nước mắt giàn giụa, liên tục van xin: “Em sẽ không chịu được, cô út đã chết, anh ấy cũng không còn, anh không thể bỏ em lại được...!Xin đừng để em trải qua chuyện đó lần nữa, Nguyên Soái, anh đã hứa với em, anh không thể chết, anh còn chưa cưới em...”
Những con kền kền ngửi thấy mùi máu kéo đến bay lượn trên bầu trời, tiếng kêu lanh lảnh và thê lương của chúng giống như tiếng chuông sứ giả từ địa ngục làm tan nát trái tim mọi người.
Niếp Duy An đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẫm lệ tràn đầy oán hận và kích động, xen lẫn tia chờ mong nhìn bầu trời.
Nhóm bộ đội đặc chủng cũng đã nhận ra âm thanh quen thuộc xen lẫn trong tiếng kêu của con kền kền...
Dương Diệp giơ ngón giữa lên trời, hung ác mắng: “Mẹ kiếp! Còn tưởng rằng mình đang đóng phim a! Không nhanh không chậm tới đúng lúc này, cẩu huyết như vậy!”
Như tia chớp xuyên qua đêm dài, như thể mặt trời xua tan mây đen, trên bầu trời xa xa xuất hiện hai điểm đen, tiếng cánh quạt quen thuộc và tiếng gắm rú của động cơ càng lúc càng rõ ràng.
Mọi người lập tức reo hò, vừa chạy vừa vẫy tay, Chu Tường rút lá quốc kỳ đỏ tươi từ trong túi ra, cùng Phùng Duệ mỗi người kéo một bên để thu hút sự chú ý của trực thăng.
Đại đội trưởng Trần đeo kính râm phi công màu đen, nhảy khỏi trực thăng, bước về hướng Nguyên Soái, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Động tác nhanh lên! Đây là quân nhân ưu tú của quốc gia! Phải cứu sống bằng được!”
Trong đội ngũ y tế có nhiều người của quốc gia khác, còn có bác sĩ không biên giới đến hỗ trợ, trong đó còn có một người Trung Quốc, anh ta lập tức đi kiểm tra Nguyên Soái.
Rất nhanh Nguyên Soái đã được khiêng lên máy bay cấp cứu, trực thăng chỗ ngồi có hạn, ngoại trừ nhân viên y tế cùng bệnh nhân trọng thương, những người khác đều không được phép đi lên.
Đại đội trưởng Trần một phen giữ chặt Niếp Duy An đang phát điên, lạnh giọng tức giận nói: “Cháu ra dáng quân nhân cho chú! Có Tống Đình Ngọc ở đó, nhất định trả lại cho cháu Nguyên Soái bình yên vô sự! Hiện tại bình tĩnh lại cho chú!”
Niếp Duy An khẩn cầu nhìn Tống Đình Ngọc.
Mặt mũi anh chảy đầy mồ hôi, khuôn mặt trắng trẻo trở nên tiều tụy vàng như nến vì lăn lộn trong sa mạc vài ngày qua, nhưng lại tràn khí khái mà anh chưa từng có trước đây, đường nét gầy gò thậm chí còn có sự cố chấp, ánh mắt kiên nghị khiến người ta yên tâm.
Tống Đình Ngọc khẽ gật đầu, kiên định mở miệng: “Cô yên tâm, tôi có thể cứu anh ta!”
Tống Đình Ngọc nói là tôi có thể cứu, mà không phải tôi sẽ cứu...
Niếp Duy An lặng lẽ nhìn trực thăng ầm ầm lao lên bầu trời.
Đại đội trưởng Trần không có thời gian đi an ủi bất cứ ai, lập tức bắt đầu chỉ huy thu dọn chiến trường và thống kê thiệt hại của trận chiến.
Nguyên Soái không có ở đây nên Dương Diệp và Phùng Duệ lần lượt báo cáo về trận chiến.
Sắc trời dần tối, mọi người lên trực thăng vũ trang của Đại đội trưởng Trần, cuối cùng tạm biệt sa mạc ác mộng này...
Mọi người đều được đưa đến bệnh viện địa phương.
Niếp Duy An trầm mặc ngồi ở cửa phòng giải phẫu, mặc cho các bác sĩ và y tá bên cạnh bận rộn xử lý vết thương của mình, cô không biết vết cắt đẫm máu dữ tợn trên cánh tay mình từ lúc nào thời điểm vết thương bị khâu lại cô dường như vẫn chưa bừng tĩnh.
Nhưng những nỗi đau thể xác này không đáng bằng nỗi đau trong lòng...
Niếp Duy An ngồi bên ngoài, không ăn không uống, nhìn chằm chằm vào ánh đèn đỏ trong phòng phẫu thuật, đến khi trời tờ mờ sáng, ca phẫu thuật rốt cuộc chấm dứt.
Bác sĩ đẩy cửa đi ra, mọi người dồn dập tiến lên hỏi, Niếp Duy An cả người căng thẳng, cơ bắp cứng đờ, bất động nhìn chằm chằm vào miệng bác sĩ.
Bác sĩ mỉm cười: “Congratulations! The surgery...”
Câu nói kế tiếp Niếp Duy An rốt cuộc nghe không vào, cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi, cả người cô đồ ập xuống ghế.
Nguyên Soái được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi trong hai mươi bốn giờ sau ca phẫu thuật.
Thiệu Chính cũng cả đêm không ngủ, trên cằm mọc ra râu xanh, thần sắc ủ rũ, vết thương trên người đã được xử lý, truyền hai bình nước, thể lực cũng khôi phục hơn phân nửa, xoa xoa mặt mũi bầm dập không ít.
“Bác sĩ Niếp...” Thiệu chính ngập ngừng nhẹ giọng khuyên nhủ, “Nhịn thời gian dài như vậy, cô đi nghỉ ngơi ăn một chút gì...!Để tôi trông chừng huấn luyện viên...”
Niếp Duy An thờ ơ liếc nhìn cậu ta, Nguyên Soái đã qua khỏi nguy hiểm, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, biết mình cũng không thể tiếp tục như vậy nên chậm rãi đứng dậy.
Niếp Duy An bỗng nhiên lên tiếng: “Thiệu Chính, tình thế cấp bách, xúc động đánh cậu, là tôi không đúng!”
Thiệu Chính hơi sửng sốt, vội vàng mở miệng: “Không không, bác sĩ Niếp, cô đánh tôi là đúng! Là tôi sai, tôi thiếu chút nữa làm hại huấn luyện viên...!Nếu cô chưa hết giận, có thể đánh tôi thêm mấy quyền!”
Niếp Duy An lắc đầu, lãnh đạm nói: “Tôi đánh cậu, nhưng tôi không hối hận! Thiệu Chính, một quyền kia không phải vì Nguyên Soái mà vì tôi! Cậu làm tổn thương người đàn ông quan trọng nhất của tôi, suýt nữa làm tôi hỏng mất, cho nên tôi mới đánh cậu, tôi một chút cũng không tiếc!”
“Nhưng tôi cũng muốn thay Nguyên Soái nhiều lời vài câu!” Niếp Duy An ánh mắt nặng nề nhìn cậu, ánh mắt đó phảng phất nặng ngàn cân, ép tới Thiệu chính không dám ngóc đầu lên.
“Huấn luyện viên của cậu cam tâm tình nguyện cho cậu tùy hứng làm bậy, thậm chí thiếu chút nữa trả giá bằng mạng sống của mình! Anh ấy là huấn luyện viên của cậu, nếu anh ấy không dạy dỗ cậu, tôi lại càng không có tư cách làm việc đó! Thiệu chính, cậu có thể tiếp tục làm bất cứ điều gì cậu muốn, nhưng nếu thực sự có một ngày cậu hại chết đổng đội của mình, hại chết huấn luyện viên một lòng bồi dưỡng cậu, cậu sẽ nhận ra rằng vài quyền này căn bản không thể giảm bớt gông xiềng trong lương tâm của cậu đâu!”
Nói xong, Niếp Duy An không nhìn cậu ta, chậm rãi trở lại phòng bệnh mà bệnh viện sắp xếp cho bọn họ...
Hành lang dài vắng lặng, Thiệu chính sắc mặt tái nhợt, trên mặt tràn đầy hối hận, đột nhiên khóc thành tiếng.
Nguyên Soái tìm được đường sống trong chỗ chết, một bộ đội đặc chủng như anh trải qua thiên chuy bách luyện, cường hãn vô cùng, chỉ cần anh không chết sẽ giống như niết bàn trùng sinh [1].
Thuốc tê đi qua không bao lâu, Nguyên Soái tỉnh lại, bác sĩ vội vàng kiểm tra tất cả chỉ số, sau đó chuyển anh từ phòng hồi sức đặc biệt đến phòng bệnh bình thường.
Phòng bệnh bình thường cho phép người đến thăm, Niểp Duy An cuối cùng cũng gặp được anh.
Nguyên Soái suy yếu cười, trong đám người thẳng tắp nhìn vào Niếp Duy An, giọng nói khô khốc, khó khăn lên tiếng: “Mau cho lão tử xuất viện! Lão tử phải về nước cưới vợ!”
Bầu không khí buồn bã ban đầu lập tức biến mất, mọi người không khỏi phá lên cười, phòng bệnh yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt.
Niếp Duy An cười cười, bỗng nhiên đôi mắt đỏ lên, sờ sờ khuôn mặt tiều tụy của Nguyên Soái, nức nở nói: “Mất máu nhiều như vậy, anh vẫn nên dưỡng thương cho tốt, đừng nóng vội về nước, chuyện gì đều có bọn họ...”
Nguyên Soái mở miệng, khó khăn nâng tay lau đi nước mắt của cô: “Đừng khóc...!Thật ra như vậy cũng tốt, em vẫn luôn ghét bỏ anh mặt đen.
Mất nhiều máu như vậy, mặt mũi cũng trắng bệch luôn rồi...!Bao nhiêu năm rồi anh không trắng được như vậy, nếu không tranh thủ kết hôn lúc này thì ảnh cưới sẽ không đẹp...”
Niếp Duy An nín khóc, mỉm cười, không quan tâm đến rất nhiều người xung quanh, ôm lấy cái đầu to của Nguyên Soái và hôn mạnh, tạo ra một tiếng ‘chụt’ thật lớn, khiến mọi người lập tức phá lén cười.
Khuôn mặt của Nguyên Soái đỏ một cách hiếm thấy.
e bo ok truyen.vn
“Hôn một cái! Hôn thêm một cái!” Không biết là ai dẫn đầu la lên, mọi người vỗ tay không ngừng kêu.
Niếp Duy An chưa bao giờ là một người nhút nhát, cười nhìn xung quanh một vòng, rõ ràng lưu loát cúi xuống trao cho Nguyên Soái một nụ hôn sâu.
Lần này Nguyên Soái thật sự có chút thẹn thùng, xấu hổ sờ sờ miệng, cười mắng: “Một đám phản nghịch! Cút ra ngoài cho lão tử!”
Dương Diệp trêu đùa: “Nghe không! Ghét bỏ chúng ta chướng mắt! Đôi tình nhân họ muốn thân thiết, chúng ta còn không tự giác cuốn gói đi?”
Mọi người lập tức hi hi ha ha ra cửa, Dương Diệp còn cẩn thận đóng cửa cho bọn họ.
Phòng bệnh lập tức an tĩnh lại, Nguyên Soái hai mắt mỉm cười nhìn cô, lúc này đến phiên Niếp Duy An ngượng ngùng, ‘khụ’ một tiếng, ra vẻ trấn định hỏi: “Khát không? Muốn uống nước sao?”
Nguyên Soái gật đầu, nhẹ giọng nói: “Anh không dậy nổi, đút cho anh...”
Nguyên Soái bị thương ở ngực, xương sườn trước ngực bị đạn làm gãy, thật sự không gượng dậy nổi.
Niếp Duy An lấy ra một gói ống hút từ ngăn kéo cạnh giường, rút ra một cái ống hút và đặt nó vào cốc, đưa đến bên môi Nguyên Soái.
Nguyên Soái:“...”
Nguyên Soái chán nản mở miệng than thở: “Ống nhựa có mùi hóa chất, anh không uống được!”
Niếp Duy An không nói gì nhìn anh một lúc lâu, cô hít một hơi thật sâu nhận mệnh, rút ống hút ra, uống một ngụm nước, cúi đầu hôn anh...
Nguyên Soái say mê, dường như vết thương trên ngực cũng không đau nữa, ấn đầu Niếp Duy An hôn thật sâu.
“Đừng lộn xộn, cẩn thận miệng vết thương vỡ ra...” Niếp Duy An ngẩng đầu lên, hô hấp không ổn định, mặt đỏ bừng, đè bả vai của anh mắng, “Đều như vậy, thành thật một chút!”
Nguyên Soái đưa tay vuốt ve gò má của cô, thỏa mãn thở dài: “Vợ, thực xin lỗi, dọa em rồi...”
Niếp Duy An khẽ mỉm cười, có gì phải xin lỗi, cô yêu anh, yêu hết tất cả những gì thuộc về anh, cho dù anh liều mạng vì chức trách quân nhân, cho dù cô chỉ xếp thứ hai trong lòng anh, cô vẫn không oán hận.
“Nguyên Soái, hai ngày anh hôn mê, em đã suy nghĩ rất nhiều...” Niếp Duy An thấp giọng lại kiên định nói: “Sau khi trở về nước kết hôn, em sẽ đăng ký chính thức gia nhập quân đội.
Đừng nóng vội! Hãy nghe em nói trước, em không phải hy sinh bất cứ thứ gì vì anh...!Em đã suy nghĩ rất rõ ràng.
Tính cách của em là không thích hợp ở lại bệnh viện, em muốn chuyển đến đơn vị nghiên cứu y học của quân đội, cũng giống như chữa bệnh cứu người vậy!”
Niếp Duy An biết khuyết điểm của mình, cô vĩnh viễn không có khả năng trở thành một người lý trí và lạnh lùng, thay vì làm điều này, tốt hơn là nên nghiên cứu y học, điều này có thể mang lại lợi ích cho nhiều người hơn.
Hơn nữa, như vậy có thể giải quyết vấn đề giữa cô và Nguyên Soái.
Nguyên Soái trầm mặc hổi lâu, anh hiểu được Niếp Duy An, không để ý miệng vết thương trước ngực, một tay ấn cô vào trong lòng.
Nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ kề sát bên tai, Niếp Duy An cảm thấy tâm hồn bình yên chưa từng có, như thể cô đã phiêu bạt lâu như vậy, vất vả lâu như vậy, trải qua bao nhiều đau đớn thống khổ, tất cả chỉ vì lồng ngực rắn chắc đáng tin cậy này...
Dị quốc tha hương, bệnh viện tràn ngập mùi nước khử trùng, phòng bệnh yên tĩnh vang lên tiếng bíp đều đặn của màn hình theo dõi, trên giường bệnh chật hẹp, hai con người gắt gao ôm lấy nhau thân mật không nói nên lời, tạo thành hình ảnh hòa hợp tốt đẹp, khắc cốt ghi tâm.
Bất kể thể giới đang thay đổi và hỗn loạn ra sao, miễn là cả hai cùng chung tay sẽ có bình yên hạnh phúc vĩnh cửu...!• • •
Một tháng sau, báo cáo kết hôn của Niếp Duy An và Nguyên Soái được phê chuẩn, hai người vui vẻ thông báo mọi người chuẩn bị tiền lì xì, không ngờ có người mạnh dạn xông lên trước họ.
Ngụy Tuyết đã thỏa nguyện ước của mình và tìm được một quân nhân ‘biết giặt giũ, biết nấu nướng và tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh’ làm chồng.
Dương Diệp xảo quyệt lặng lẽ đưa cô đến Cục Dân chính đáng ký trước, đá Nguyên Soái xuống phía sau.
Trước hôn lễ suýt nữa xảy ra cãi vã, Nguyên Soái nhất quyết muốn dời hôn lễ lên trước Dương Diệp, nhưng Niếp Duy An cảm thấy việc đổi ngày cưới rất phiền phức, anh trai và chị dâu đều bận rộn với công việc thật không dễ dàng để xin nghỉ phép, và người bạn tốt của cô là Từ Thạc...!Mặc dù anh ta có đến hay không cũng không quan trọng, nhưng cô con gái nhỏ của anh ấy là một trong những tiểu hoa đồng thì không thể thiếu được!
Cuối cùng Nguyên Soái ỷ vào da dày thịt béo, vũ lực thì không dám đánh thắng bà xã, cho nên sau khi bị Niếp Duy An đánh tơi bời hoa lá hẹ vẫn còn lá gan báo tin cho họ hàng bạn bè đổi ngày thành hôn...
Một năm sau, Nguyên Soái từ tiền tuyến vội vàng chạy tới bệnh viện, người bê bết bùn đất, trên người toát ra sát phạt huyết tinh, chính khí nghiêm nghị, giống như thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ.
Niếp Duy An mồ hôi đầm đìa, trước khi vào phòng sinh cuối cùng cũng thấy được người mà mình trông mong, cô nở nụ cười nhẹ nhõm và để bác sĩ đẩy vào phòng giải phẫu, toàn lực chuẩn bị nghênh đón sinh mệnh mới...
— Hoàn chính văn -
Chú thích:
[1] Niết bàn trùng sinh: xuất phát từ truyền thuyết ‘phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh’, ý chỉ sự tái sinh,
sống lại.
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook