Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y
Chương 7: 7: Họa Là Từ Miệng Mà Ra


Ngụy Tuyết sửng sốt một chút, cô chưa từng bị đối xử không khách sáo như vậy, không khỏi có chút ngượng ngùng cười cười, nói lung tung: “Em, em chỉ là lo lắng… Sợ bọn họ sẽ có chuyện gì thôi.

Huấn luyện cũng phải từ từ…”
Nguyên Soái không khách khí đánh gãy lời cô: “Binh nhì! Cô không biết quy củ sao? Báo cáo vượt cấp là tối kỵ trong quân đội!”
Ngụy Tuyết lập tức xấu hổ đến đỏ cả mặt.

Cô chỉ là bịa ra một cái cớ mà thôi, cô không nghĩ tới mình lại giẫm phải bãi mìn của Nguyên Soái.

Huống chi từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai mắng cô như vậy, cũng rất ít khi nhìn thấy một khuôn mặt uy nghiêm và lạnh lùng như vậy.
Nguyên Soái bực bội gõ vào thiết bị đang được điều chỉnh, nghiêm nghị nhìn cô lạnh lùng nói: “Hơn nữa… Lính của tôi, huấn luyện như thế nào là việc của tôi! Nếu theo tiêu chuẩn của cô, hừ, có khi lại huấn luyện ra một đám chạy hai dặm đường cũng không chạy nổi! Tôi cũng đã thấy những nữ quân nhân, họ cũng tập luyện không kém gì những nam quân nhân! Còn cô?”
Nguyên Soái cười lạnh một tiếng: “Chờ cô đến cứu, chúng tôi thà rằng trúng đạn còn hơn!”
Ngụy Tuyết bị mắng mắt đỏ lên, nếu như trước đây cô sẽ nhào lên cắn xé người đó, nhưng đàn ông này quá bất cận nhân tình [1], khí thế xung quanh nồng đậm khiến cô không ngẩng đầu lên được.
Nguyên Soái không thèm để ý đến cô, không chút do dự đứng dậy sải bước đi, lúc đi ngang qua còn bình tĩnh nói: “Học hỏi bác sĩ Niếp nhiều hơn, ít nhất đừng kéo người khác xuống!”
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh rời đi, Ngụy Tuyết cảm thấy trái tim thủy tinh của mình như vỡ vụn.
Khi Niếp Duy An nhìn thấy Ngụy Tuyết trở về nhanh như vậy, khuôn mặt xám tro, cô nhướng mày cười, không khỏi trêu chọc: “Người chồng hai mươi bốn đạo hiếu ?”
Ngụy Tuyết bật khóc, tức giận vung vẩy móng vuốt chửi rủa: “Thiếu tá thật lợi hại! Mẹ kiếp! Anh ta còn mắng em vô dụng…”
Ngụy Tuyết than thở tố khổ, kể lại cuộc trò chuyện vừa rồi, khóc không ra nước mắt: “Em không còn tin vào tình yêu nữa… Chị nói xem sao anh ấy có thể máu lạnh như vậy? Vô dụng thì có gì sai? Trên thế giới này luôn có đủ thể loại người mà, cũng phải cho vô dụng tồn tại chứ.

Hơn nữa, họ vẫn là binh lính cấp dưới của anh ấy, một chút tình cảm cũng không có.

Trái tim sắt đá như vậy, sao lính của anh ấy có thể nghe lời anh ấy được chứ ?”
“Chị không phải đã cảnh báo em trước rồi sao…” Niếp Duy An cười lắc đầu, “Anh ta nói đúng đấy, em không thấy anh ta lo lắng hơn bất cứ ai khác sao? Quân đội chính là như vậy, nếu anh ta không cứng rắn làm sao có thể huấn luyện được bộ đội đặc chủng? Nếu bây giờ không tàn nhẫn, sau này làm sao bọn họ có khả năng sống sót trên chiến trường?”

“Nhưng anh ta cũng quá vô lý!” Ngụy Tuyết không khỏi lẩm bẩm nói, “Anh ta căn bản không biết thương hương tiếc ngọc, không phong độ!”
Niếp Duy An nhún vai: “Làm sao có thể nói về tình cảm vào lúc này, anh ấy có trách nhiệm với công việc của mình như thế này.

Trong quân đội không phân biệt nam và nữ, anh ấy phải đối xử bình đẳng với họ…”
Niếp Duy An bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
“Em là bác sĩ! Bác sĩ phải đối xử bình đẳng với tất cả bệnh nhân! Sinh mệnh của mỗi người là ngang hàng…”
“Duy An, em rất dễ dàng xử trí theo cảm tính, điều này sẽ khiến em khó trở thành bác sĩ giỏi!”
“Em làm sao lại có tình cảm với bệnh nhân? Niếp Duy An, em không phải là đang trị bệnh để cứu bệnh nhân, em là đang làm hại bệnh nhân…”
“Chị?” Ngụy Tuyết nghi hoặc phất phất tay, “Chị sao vậy?”
Niếp Duy An hồi phục tinh thần lại, nở nụ cười một cách mất tự nhiên: “Chị không sao… Đúng rồi, Tiểu Ngọc đâu?”
“Anh ấy đang phân loại thuốc sơ cứu trong lều!”
“Được, vậy em cũng đi giúp đỡ anh ấy đi!” Niếp Duy An tinh thần có chút không yên, “Đừng phạm sai lầm!”
Ngụy Tuyết vừa đi, nụ cười trên mặt Niếp Duy An chậm rãi biến mất, cúi đầu thất thần nhìn vào tay mình.
Đó là một đôi tay hơi nhợt nhạt.
Bác sĩ ngoại khoa trước khi phẫu thuật phải sát trùng tiêu độc, cộng thêm thời gian dài mang găng tay cao su nên làn da hơi trắng và thô ráp.
Niếp Duy An sâu xa thở dài ra tiếng.
Cô không chắc mình còn có thể trở thành một bác sĩ giỏi được nữa hay không… Sau khi phạm sai lầm đó.
Có lẽ trở lại quân đội là đúng đắn…
Niếp Duy An lau mặt và đi tìm Nguyên Soái.
Tác phong làm việc của anh ta luôn điềm tĩnh và lí trí, anh ta luôn là người đầu tiên có thể phán đoán nên làm gì… Đó không phải là điều mọi người vẫn muốn cô học tập hay sao?
Những bộ đội đặc chủng kia mặc dù còn là tân binh chưa từng tham chiến thực sự, nhưng thực lực cũng không thể xem thường, thời gian dài như vậy, cư nhiên ngay cả một phần ba thất bại cũng không có.
Vào sáng sớm ngày thứ ba, Niếp Duy An đứng phía sau những người lính thông tin liên lạc và thấy rằng các chấm xanh đỏ trên màn hình đang cách vạch đích không xa, và chúng không còn phân tán như lúc đầu nữa, từ đó có thể thấy rằng sự cạnh tranh đã trở nên khốc liệt hơn.
Sáng sớm vẫn đi chạy bộ như thường lệ, Nguyên Soái và Niếp Duy An chạy chưa được bao xa thì thiết bị liên lạc đeo bên hông bỗng phát ra tiếng bíp bíp.

Nguyên Soái thần sắc hơi nghiêm nghị, chậm rãi nói: “Xảy ra chuyện.”
Niếp Duy An: “May mà chúng ta chưa đi xa.”
Cả hai chạy hết tốc lực về nơi cắm trại, một kỹ thuật viên sau khi đi kiểm tra thì thở phào nhẹ nhỏm, chỉ vào vùng cam trên màn hình theo dõi hỏi: “Thiếu tá, có người đốt lửa… Thiết bị của tổ ba đã quét qua, anh muốn tóm hết một lượt luôn không?”
Nguyên Soái sắc mặt tái nhợt, biết những người này nhất định không chịu được đói lạnh, lén đốt lửa, lập tức nổi giận, hung ác chỉ vào màn hình quát: “Thông báo cho đội ba, ném bom cho tôi! Nổ thật mạnh cho tôi!”
Nhân viên kỹ thuật run lên vì cơn thịnh nộ sấm sét của Nguyên Soái, run rẩy kết nối thiết bị, phát chỉ thị ném bom.
Mắt thấy thắng lợi đã ở trước mắt, hai đội này gần như toàn bộ người đều tập hợp lại, đội ba ở trong rừng chơi mèo vờn chuột sớm đã không còn kiên nhẫn, lúc nhận được mệnh mệnh cảm thấy tinh thần phấn chấn, chỉ huy phi cơ và trực thăng tiến hành oanh tạc hết hỏa lực.
Ngay lập tức, chuông báo kêu bíp và tất cả các điểm sáng trên màn hình đều biến mất.
Niếp Duy An trở về lều quân y, phân phó Ngụy Tuyết và Tống Đình Ngọc thu thập hành lý chuẩn bị trở về.
Tống Đình Ngọc kinh ngạc hỏi: “Còn vài giờ nữa mà, không đợi bọn họ sao?”
Niếp Duy An khoát tay: “Không cần, bị ném bom như vậy không có con cá nào sống sót đâu… Nhiệm vụ huấn luyện lần này thất bại!”
Quả nhiên, không đến hai giờ sau, hai đội tập trung ở đây, người bám đầy tro do bị đội ba oanh tạc dữ dội, mấy ngày nay bọn họ ở trong rừng rậm lăn lộn giãy giụa, cả đám chật vật không thôi.
Nguyên Soái giận dữ sải bước về phía trước, miệng chửi thề, những người này mặt tái nhợt, hai chân run lẩy bẩy, muốn chạy cũng không dám.
“Ai châm lửa?”
Người đứng cuối cùng trên mặt dính đầy tro, run giọng nói: “Báo cáo, báo cáo… là tôi…”
Nguyên Soái đột nhiên vươn tay, nắm lấy vai anh ta, dừng sức ném mạnh anh ta xuống đất.
“Mã! Chấn! Hổ!” Nguyên Soái thở hổn hển giận dữ gầm lên, “Kỷ luật đâu! Cậu đây là không sợ quân địch không quét sạch các người sao? Còn dám đốt lửa? Các người là đang huấn luyện tập trận! Không phải dã ngoại nướng thịt!”
Ngụy Tuyết đồng cảm thở dài: “Thật đáng thương…”
Tống Đình Ngọc trấn an gật đầu: “Không phải là huấn luyện thôi sao? Tại sao lại nghiêm khắc như vậy? Tình cảm đồng đội quan trọng hơn thi đấu chứ, thất bại thì thất bại, lần sau tập luyện lại là được.”
Niếp Duy An hừ một tiếng: “Hai người thật ngây thơ! Huấn luyến và diễn tập là để quân nhân làm quen với chiến trường.

Như vậy sau này ở trên chiến trường thực sự mới không phạm sai lầm.


Các người nghĩ sinh mệnh có bao nhiêu lần.

Sai lầm rồi thì có bao nhiêu lần được làm lại?”
Mã Chấn Hổ bị mắng không dám ngẩng mặt lên.

Nguyên Soái đặc biệt tức giận, hung hăng chỉ vào bọn họ, trầm giọng nói: “Nhiệm vụ thất bại, điểm số sẽ bị xóa! Bây giờ tự chạy bộ về nơi đóng quân!”
Nguyên Soái vừa dứt lời, nhóm bộ đội đặc chủng không dám chậm trễ, vội vàng nghiêm, sau đó quẹo trái, từng người một chạy đi.
Nếu không chạy về kịp giờ cơm tối, khỏi nói cũng biết, nhất định sẽ chẳng còn gì ăn!
“Đi thôi!” Niếp Duy An vừa muốn lên xe với hai người, liền nhìn thấy Nguyên Soái đang đi về phía mình.
“Hai người ở trên xe chờ tôi!”
Nguyên Soái cau mày, giữa hai lông mày hằn sâu hai vết, thấp giọng nói: “Tiểu Duy…”
Niếp Duy An không nói nên lời, cô độc lập và mạnh mẽ từ khi còn nhỏ, ngay cả ba mẹ cũng chưa gọi cô như thế… Thân mật như vậy, thoạt nghe có chút khó xử.
“Nhiệm vụ huấn luyện lần này thất bại! Chúng ta trước tiên trở về tổng kết, sau đó dựa vào nhược điểm bọn họ lập ra kế hoạch huấn luyện mới! Cô thấy thế nào?”
Niếp Duy An gật đầu đồng ý: “Về tổng thể thì bọn họ có tố chất quân sự không tồi, nhưng có một số người huấn luyện vẫn là không đạt tiêu chuẩn, cần huấn luyện theo phương thức riêng biệt.”
Nguyên Soái “Ừm” một tiếng, nghiêng người nói rất tự nhiên: “Lên xe nói chuyện đi!”
Niếp Duy An: “…”
Nguyên Soái cau mày nghi hoặc nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Niếp Duy An cười như không cười nói: “Không có việc gì, làm phiền Đại Soái tự mình lái xe!”
Niếp Duy An và Ngụy Tuyết chào nhau và bảo họ lái xe đi trước, sau đó cô ngồi vào ghế phụ cạnh tài xế của xe Nguyên Soái.
Toàn bộ hành trình hầu như toàn đường núi, gập ghềnh vô tận.

Ghế xe jeep của bộ đội cứng lại không có bộ phận giảm xóc.

Nguyên Soái cầm vô lăng cố gắng giữ cho xe ổn định.


Dọc đường về hai người cũng không nói gì nhiều.
Nhiệt độ giảm xuống, bầu trời trở nên nhanh tối hơn.

Khi Niếp Duy An trở lại Trạm y tế, cô và Ngụy Tuyết đã đến nhà tắm để tắm trước, nếu không khi những người lính quay trở lại doanh trại, nhà tắm bị họ chiếm giữ thì sẽ phải xếp hàng rất lâu.
Những người lính đặc chủng cuối cùng cũng trở về trước bữa tối, tất cả đều mệt mỏi đến mức không thể thẳng lưng, kéo ba lô đi vào căn tin, không quan tâm đến tay còn chưa rửa đã cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Tống Đình Ngọc vẻ mặt không đành lòng: “Bọn họ như thế nào…”
Niếp Duy An nhanh tay lẹ mắt nhét vào miệng anh một cái bánh bao, chặn lời anh ta lại, lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu không muốn bị bọn họ tẩn cho một trận thì thành thực lo ăn cơm của anh đi!”.

Không có gì ngạc nhiên khi bọn họ không được chào đón.
Nhóm lính đặc chủng giờ quẳng hết mọi thứ không quan trọng ra sau đầu, giờ có đặt một thi thể ở giữa căn tin chắc cũng chẳng ai rãnh quan tâm.

Ai cũng đều như hổ đói, nhồm nhoằm cắm mặt vào thức ăn.
Cơm nước xong, bọn họ cũng không có thời gian nghỉ ngơi, bắt đầu thu dọn đồ đạc, tắm rửa sạch sẽ, còn phải giặt đồng phục huấn luyện bẩn thỉu.
Cuối cùng họ cũng thở phào nhẹ nhỏm khi buổi học chính trị thường lệ ban đêm đã hoàn thành và tiếng còi vang lên.

Họ ném mình lên giường và ngủ không biết trời trăng mây đất gì nữa.

Thực ra mà nói, nếu Nguyên Soái huấn luyện mềm mỏng với bọn họ, vậy thì cũng không phải là huấn luyện viên ma quỷ vừa nghe tên đã sợ mất mật rồi…
— Hết chương 7 —
Chú thích:
[1] 不近人情 : Bất cận nhân tình: không thấu tình đạt lý, không hợp với đạo làm người.


------oOo------


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương