- Biển đẹp quá anh nhỉ!?

- Ừhm…

Nhật Thiên mỉm cười đồng tình khiến Ngọc Hân cũng cười thật tươi không ngại ngùng ôm lấy tay hắn. Nàng ta hôm nay chọn một bộ áo tắm dây hai mảnh màu vàng khoe trọn vóc dáng cân đối thon gọn cùng làn da trắng mịn không tì vết. Ai nhìn Ngọc Hân cũng sướng mắt nhưng xem ra Nhật Thiên vẫn đi lòng vòng cùng người đẹp với trạng thái không cảm xúc.

Cười sao? Hắn rõ biết sau lưng có cha quan sát nên không thể quá thờ ơ với con gái cưng của cha được.

Ông bố quay lại nói với chú Trương khi cả hai vẫn còn chơi ngoài bãi biển…

- Chúng nó thật xứng đôi! Vậy mới được chứ đúng không?

- Cậu chủ theo cậu Khang ra đây rõ ràng là có nguyên nhân. Chủ tịch không sợ sẽ có lúc cậu chủ không còn ngoan ngoãn sao?

Ý của chú Trương cũng khá dễ đoán. Tính cách Nhật Thiên người lớn hiểu rõ. Hắn chỉ cần muốn làm gì không ai xoay chuyển được, nếu đột nhiên không còn nghe lời thì cả là chủ tịch cũng khó năn nỉ. Tuy nhiên chủ tịch nheo mắt nhìn con trai và đáp rất tự tin vào chính mình chứ không phải vào Nhật Thiên….

- Tôi tin nó sẽ làm theo ý tôi. Thiên chưa bao giờ làm tôi thất vọng cả!?

- …vâng!

- Chúng ta đi ăn đi! Để hai đứa nó riêng tư!

Chủ tịch đi vẫn ngoảnh nhìn hai đứa con của mình. Lòng tuy cũng hơi hoang mang vì lời chú Trương nhưng vẫn hạnh phúc mong cả hai đứa sẽ như vậy không làm ngược ý mình.

————–

Cả ngày cuối cùng vui chơi Thục Uyên như cái xác không hồn. Chẳng như con ngốc thì cũng bư cái mặt ra không vui vẻ gì khiến cả bọn tức chết. Tấn Phong cũng hơi hồi hộp nhưng vẫn quyết tâm cho tối hôm đó.

Diệu Minh đột nhiên kéo nàng đi lúc trời tối thui nàng cũng không chút thắc mắc. Ra đến bãi dừa le lói vài cột đèn, Thục Uyên xoay qua xoay lại hỏi…

- Ra đây làm gì vậy? Định chơi pháo hoa hả?

- Pháo cái đầu pà, ai mua đâu mà có chơi!?

- Bộ pà không biết tạo bất ngờ cho tui sao? – Thục Uyên chu môi cải lại. Nàng đang buồn gần chết tưởng con bạn thân hiểu tâm trạng bày trò khiến mình vui nhưng thất vọng sớm rồi.

- Đứng yên đây chờ chút nghe chưa! Tui quay lại liền.

- Hả? Đi đâu vậy Minh?

Diệu Minh hí hửng chạy vào bụi cây có bé Tài chờ sẵn. Tấn Phong dặn không được xem lén nhưng đời nào hai đứa nọ tha cho cảnh ngoạn mục này được cơ chứ.

Gió biển thổi mạnh, Thục Uyên tém tóc và xoay nhìn ra biển nghe sóng dường như dồn dập hơn ban ngày. Nếu không phải các thân dừa đột nhiên sáng rực vì những mối đèn dây quấn quanh thì nàng đã đi lung tung ngắm gần hơn biển đêm rồi.

Thục Uyên ngơ ngác ngước nhìn gần cả bãi cát sáng lấp lánh với ánh đèn nhiều màu quanh các thân dừa. Đột ngột và đẹp quá mức khiến nàng bật cười quay cả một vòng nhìn cho kĩ. Nàng không ngờ Diệu Minh lại làm thế này để mình vui. Song nàng ngừng lại tầm nhìn khi từ hướng trước mặt, Tấn Phong hơi run tiến đến cùng một bó hoa cát tường – loại hoa mà nàng thích nhất.

Cả hoa và đèn đều được Tấn Phong đặt với resort cốt tạo bất ngờ cho nàng. Thục Uyên đứng lúng túng khi bó đã dúi vào tay mình. Bó hoa nhẹ như vậy không hiểu sao nàng muốn cầm không nổi. Tấn Phong cùng nàng thân thiết, trong phút giây này tự dưng lại sinh ra căng thẳng. Có lẽ do chính nàng không chuẩn bị tinh thần mới trở nên cứng đờ như lúc này đây.

Trong bụi cây, Diệu Minh háo hức đến mức đè cả đầu nhỏ xuống để xem. Chờ đợi Tấn Phong chậm chậm cũng làm được chuyện quan trọng rồi.

- Tặng em đó!

Nàng dúi mặt nhìn qua rồi sau đó cố gắng ngước lên gượng cười không mấy tự nhiên…

- Cám ơn anh! Haha… tự dưng anh làm em bất ngờ ghê! – Đứng đây thêm chút nữa chắc Thục Uyên không thở nổi nữa quá. Tấn Phong hít lấy một hơi. Anh chàng đã tập rất lâu những điều cần nói với nàng và nay chính là giây phút thổ lộ đó.

- Thục Uyên! Anh từ rất lâu đã…

Giọng Tấn Phong không chút do dự hay run rẩy, tình cảm dành cho nàng bao lâu nay đến lúc phải rõ ràng rồi. Song Thục Uyên như con sóc nhỏ cuốn quyết giơ cả hai tay chụp ngay miệng Phong lại báo hại cả bó hoa sát mặt Phong.

Diệu Minh trong bụi cây hồi hộp quá vì không rõ là gì nên túm luôn cổ áo bé Tài làm thằng nhỏ xem cũng thở không nổi.

Tấn Phong vẫn là chưa nói ra lời đó. Thục Uyên có chút mừng rỡ sau đó lúng túng hạ tay. Nàng nhìn Tấn Phong rồi nói lí nhí…

- Em sẽ làm anh đau lòng. Xin anh đừng nói thì hơn…

Diệu Minh đập cái chát vào vai thằng em khiến nhóc muốn khóc. Thì ra trước nay Thục Uyên không phải chậm tiêu hay khù khờ không biết tình cảm của Tấn Phong. Nàng giả điên giả khờ vờ như không có gì không khiến con bạn thân tức mới lạ.

Nhưng người sốc hơn có lẽ là Tấn Phong. Anh nhìn nàng vẫn bằng ánh mắt triều mến. Tuy có chưa bất ngờ nhưng không vội rã rời hết tất cả hi vọng. Phong vẫn nhìn nàng đang khổ sở không biết làm sao để không làm tổn thươngai…

- Em biết anh quan tâm em. Anh là người đối xử tốt nhất với em… nhưng em không có khả năng nhận thêm gì nữa từ anh đâu anh Phong!

- Em có nhất thiết phải phủ nhận trước khi anh có thể nói ra được lời nào hay không? Anh đâu đòi hỏi lại gì khi quan tâm em chứ!?

Tấn Phong vẫn từ tốn trả lời như người lớn ứng đối trẻ con. Nàng thì càng thấy mình loạn lên rồi không muốn làm Phong buồn nhưng hình như đã lỡ làm anh ấy “mất vui”. Nàng cắn môi, đầu căng lên cố nghĩ cách nói sao cho hay nhưng ánh mắt chân thành của anh ấy khiến nàng yếu lòng. Thục Uyên yếu lòng đành nói ra sự thật như kẻ thảm bại…

- Em biết anh tốt với em không cần nhận lại nhưng em cũng không muốn xem như không biết gì, càng không thể dùng tình cảm đùa với anh… đầu óc em thật sự đang rất mệt mỏi. Tim em thật sự đang rất buồn vì… một người. Xin anh cứ hãy là bạn thân – là anh trai của em thôi có được không?

Phong đứng nhìn ánh mắt ngấn lệ của nàng. Thục Uyên chân thành nói ra, tình cảm của nàng cũng đang không thể nào kiềm nén. Van xin từ chối tình cảm của người ta dành cho nàng thấy mình thật hèn nhát nhưng giờ chỉ một chút suy nghĩ về hắn đã quá sức với nàng. Nàng không thể chi phối suy nghĩ thêm chuyện tình cảm nào nữa với ai.

Hai đứa xem lén run lên vì giai đoạn này tại sao lại rắc rối và gây cấn như thế. Dự tính là Thục Uyên gật đầu đồng ý Phong ngay là hết buổi tối rồi.

Phong đột nhiên cười làm nàng rụt rè nhìn. Quả nhiên không phải là nụ cười vui vẻ của anh ấy. Và Tấn Phong thẳng thắng đáp lại khiến Thục Uyên ngỡ ngàng…

- Giờ anh không muốn làm bạn thân, đặc biệt là làm anh trai của em nữa. Dù lòng em giờ đang có ai rồi anh cũng không thay đổi vì đã thích em. Anh thích em và luôn như vậy!

Má nàng đỏ lên ngay không ngờ con người Tấn Phong lại thẳng thắng và quyết đoán như vậy. Thật là làm cho chính nàng được anh ấy thích cũng hãnh diện hơn phần nào. Tuy nhiên nghe xong lời tỏ tình, nàng ỉu xìu ngay và khom mặt ụp vào bó hoa tươi rên rỉ…

- Anh như thế em khó xử lắm!

Tình cảm yêu đượng làm nàng mệt mỏi lắm rồi. Phong là người tốt như vậy càng làm nàng không biết giải quyết làm sao. Phong lại nói.

- Em cho anh thua cuộc khi chưa có cơ hội thử lòng em thì em cũng làm anh khó xử vậy.

- Nhưng… nhưng tại anh nói ra làm gì. Anh cứ giấu đi thì có sao đâu. Em biết em “đặc biệt” tốt với em mà! – Xem ra càng nói nàng càng đuối lí rồi. Phong vì thế cười nhẹ đáp thêm chút đùa vui.

- Thích nói không được mệt lắm em biết không? Anh không làm kẻ hèn nữa. Anh thật lòng và tin em một ngày cũng sẽ chấp nhận anh thôi!

Chật giọng tự tin dứt khoát của Tấn Phong không hiểu sao làm tim nàng đập thình thịch. Thật sự giây phút này nàng thấy rung động vì tình cảm anh ấy dành cho. Tuy nhiên ngẫm về cả hai lời theo đuổi của cả hai người đàn ông nàng thật sự cảm thấy buồn cười. Nếu không phải Nhật Thiên từ đâu bước vào đời nàng làm loạn có lẽ nàng đã hạnh phúc vì lời này của Tấn Phong dành cho mình. Nhưng mọi thứ có phải được số phận sắp trước rồi hay không?

Và Tấn Phong ôm chầm lấy khiến nàng xém rớt tim ra ngoài. Cái ôm của anh ấy rất chặt và ấm áp. Phong giữ cứng tay và nói cùng nàng…

- Anh sẽ chờ em dù bao lâu Thục Uyên!?

Mặt nàng nóng đỏ mắc cỡ nhưng cũng không nỡ đẩy Tấn Phong ra. Lòng nàng tự dưng cũng nhẹ nhàng hẳn. Vờ như không biết tình cảm của ai đó cũng vừa khổ người vừa khổ mình. Tuy không biết bản thân có đến mức thích Tấn Phong hay không nhưng nàng cũng rất vui.

Đột nhiên Diệu Minh và bé Tài nhảy ra làm hai đứa buông vội mắc cỡ. Không khí lãng mạn rối loạn lên ngay…

- Anh hai thật là chuẩn “men”! Em tự hào về anh!

- Con Uyên bị ấm đầu tạm thời thôi rồi cũng quỳ gối khóc lóc van xin anh yêu nó thôi anh Phong! – Diệu Minh hùa theo nói làm Thục Uyên nhăn mặt.

- Pà nói tui vậy mà được sao?

Thục Uyên chạy sang đánh con bạn. Cả bọn cùng cười giỡ thật vui. Tấn Phong tuy chưa hẳn là thất bại nhưng vẫn còn rất nhiều hi vọng khi nhìn nàng lại cười vui tươi như cũ. Mọi thứ như cũ lại dường như có chút mới mẻ xa lạ. Phia trước vẫn còn một khoản trống chưa thể biết trước.

Và cũng chính Thục Uyên phát hiện ra có hai người đứng trong bãi cát sáng đèn từ lúc nào. Nụ cười của nàng tắt nhẹ vì ánh mắt của Nhật Thiên. Bên hắn đang có Ngọc Hân quàng tay không rời nhưng ánh mắt không che đậy hướng nhìn là trao đến nàng. Một ánh mắt làm ngạt thở tim nàng.

Cả ba đứa kia cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của Nhật Thiên và Ngọc Hân tại đây. Ban nảy vì từ xa dạo biển thấy đèn nên Ngọc Hân cứ đòi hắn đến xem gần đẹp thế nào. Không ngờ lại đến ngay lúc Thục Uyên đang tay trong tay Tấn Phong. Ở đây cũng không ai lạ mặt ai, Nhật Thiên không chào đã bước đi làm Ngọc Hân chạy vội theo. Đối Ngọc Hân chỉ cần Thục Uyên không lẩn quẩn gần Nhật Thiên thì nàng bên ai cũng mặc kệ. Nay Nhật Thiên thấy Thục Uyên có bến có bờ thì cô ta càng an tâm.

Diệu Minh hơi run vì kinh ngạc khều khều nàng vẫn đang đứng thất thần…

- Hai người đó… ??? – Thật sự người ngoài có muốn hiểu chuyện Nhật Thiên và Ngọc Hân bắt đầu từ đâu nàng cũng không biết giải thích ra làm sao. Giờ nàng nhìn hai người họ bên nhau cũng tự có cho mình một câu trả lời rồi.

- Làm sao tui biết được!?… em thấy hơi mệt nên về trước nha!

Nàng lại cười gượng không xong nhưng Tấn Phong hiểu rõ là vì ai nàng như thế. Tấn Phong nhìn theo nàng đi tự biết nàng đang rất cần yên tĩnh một mình. Còn Diệu Minh tuy không hiểu sao “cô chủ nhà” và “thầy giáo tiếng pháp” của Thục Uyên lại dính vào nhau nhưng cũng vui mừng vỗ vai Tấn Phong…

- Thế thì anh Phong khỏi lo tình địch “nặng ký” nữa nha. Thục Uyên sớm muộn cũng đổ vì anh!

- … không đâu! Anh thậm chí đang thua anh ta rất xa đó!

Tấn Phong nói, mắt cũng nhìn hướng Nhật Thiên vừa đi với Ngọc Hân. Cho dù có thích người ta thì Phong cũng không phải khờ dại mù quán không biết lòng nàng dành hết cho ai. Quan trọng chính là vị trí cuối trong lòng nàng sẽ dành cho ai mà thôi.

Lúc đó Nhật Thiên vẫn đi như người thất thần không chờ Ngọc Hân. Nàng ta cố bước theo và cất giọng không vui…

- Cô ta theo ra tận đây sao? Thật là không ngờ con nhỏ đó dạo này ghê gớm thật!?

- Cô ấy chỉ đi với bạn. Trùng hợp thôi em có cần nói cái kiểu nghĩ xấu cho người ta như vậy không?

Lần đầu bị Nhật Thiên lên giọng không vui khiến Ngọc Hân bất ngờ. Cả hai vừa còn rất mặn nồng vui vẻ vậy mà chỉ thấy Thục Uyên với người khác hắn đã thế này. Tay Ngọc Hân run lên tự siết lại, cả chất giọng cũng nghẹn khi hỏi…

- Anh với Thục Uyên có thật đã kết thúc hết chưa?

Nhật Thiên nhìn gương mặt xinh đẹp đang vô cùng lo sợ của Ngọc Hân sau đó không đăn đo khi đáp lời…

- Nếu hết… anh đã không đi để ngăn mình đánh thằng đàn ông đó tránh xa cô ấy. Anh muốn yên tĩnh. Em tự về phòng đi!

Hắn rút cánh tay đang bị ôm và bỏ đi tiếp dọc bờ biển đêm. Ngọc Hân đứng lại nhìn hắn là một kẻ thua cuộc nhưng cô ta cũng không hơn gì. Rõ ràng Nhật Thiên và Thục Uyên đã không thể nhưng cô ta cũng không được gì cả.

————–

Khi đó Thục Uyên cố bước nhanh về phòng lại vô tình va trúng vai một người. Tâm trạng nàng đang vô cùng tệ hại, cả người chỉ theo quán tính khom người xin lỗi để đi mau thì bất ngờ nhận ra là cha của Nhật Thiên.

Chủ tịch nhìn nàng, chỉ thoáng qua đã nhận ra gương mặt của nàng. Hôm nay mắt nàng cũng giấu chút lệ như hôm đó tại văn phòng của Nhật Thiên làm sao ông ấy không nhận ra.

- Cô là cô gái lần trước… Cô vẫn còn bám theo Thiên nhà ta đến tận đây sao?

Chủ tịch là con người ngay thẳng, nàng dù sao cũng chỉ đáng tuổi con cháu nên càng không ngại nói thẳng trước mặt. Ngược lại thái độ cứng cỏi của chủ tịch, nàng nghe liền muốn sụp đổ.

Đúng là nàng nghèo chẳng cha chẳng mẹ. Đúng là nàng không xứng với hắn từ bề ngoài cho đến địa vị nhưng cho dù thế nàng cũng không hèn kém như lời của ông ấy vừa gán cho mình.

Chủ tịch có vẻ giận lên, tự lẩm nhẩm chửi Nhật Thiên.

- Thằng Thiên thật làm ta quá thất vọng!

Chủ tịch tin tưởng vào con trai nên không khỏi buồn khi nghĩ hắn vẫn cải lời chưa chia tay nàng.

Thục uyên nghe cả người run rẩy không sao kiềm lại. Tất cả khởi nguồn đều là hắn. Mọi chuyện sai cũng do hắn. Thế nhưng vì sao hậu quả lại chỉ có nàng nhận. Thục Uyên cảm thấy nực cười không thể chấp nhận. Tất cả cảm giác đau đớn nàng phải mang dồn lại ngay lúc này. Mọi thứ đã quá đủ và nàng không muốn chịu đựng nữa…

- Con trai bác là đúng còn tôi hèn khém là sai hay sao? Tôi mà biết đến cả chổ này cũng phải gặp mấy người đã không đi rồi. Bác có tin hay không thì tùy, dù sao trong mắt bác tôi đã sẵn là thứ con gái ham danh lợi gia tài của con bác rồi. Mong bác đừng đem sự thất vọng về anh ta như tôi vẫn còn quyến luyến chưa buông tha cho con bác… bác thì biết gì chứ?…

Quả nhiên nàng đúng là mồ côi không ai day dỗ, cả người lớn như thế, thậm chí rõ biết là cha của hắn vẫn hỗn láo. Nhưng chủ tịch chỉ nhìn nàng kết thúc bằng hai hàng nước mắt không thể nào che giấu. Sự uất ức đau thương tràn trên khuôn mặt trên đôi mắt tròn đầy lệ. Thục Uyên tự quẹt hai má như con mèo nhỏ. Tuy khóc nhưng nàng vẫn mạnh mẽ chùi cho hết mới thôi. Đêm nay quá đau lòng, nàng phải nén khóc cũng mệt lắm rồi.

Đột nhiên chủ tịch nhận ra: “ông ấy đúng là biết gì chứ?” giữa con mình và cô gái này. Nàng lần trước cũng rưng lệ không nói lời nào. Hôm nay ánh mắt vẫn đè nén nhiều xúc cảm không ngăn được. Sống hơn cả đời người, lẽ nào chủ tịch còn không nhận ra ai thật ai ngay.

Vả lại, ánh mắt cứng cỏi lại ủy khúc của nàng làm ông ấy thấy quen đến không thấy khác dù là một chút người phụ nữ của mình. Càng nhìn kĩ, cả cái cách thẳng thắng nói chuyện và gương mặt cũng rất giống. Điều ấy làm trong lòng chủ tịch chùn lại thấy cảm mến kì lạ dù là bị một đứa trẻ ranh chửi thẳng mặt…

- Đừng có khóc!

Thục Uyên bất ngờ nhìn chủ tịch khi hai má vẫn ướt nhem. Nàng hỗn như vậy sao ông ấy lại nhẹ giọng dỗ dành rất là hiền từ. Không lẽ bình thường ông ấy quen bị trẻ con nói chuyện xấc láo hơn hay sao.

Ngọc Hân đang nóng lòng đi tìm Thục Uyên sau khi phải ra tận tiếp tân tra hỏi số phòng của nàng. Hôm nay vì chuyện Nhật Thiên, cô ta nhất định phải đối mặt làm rõ hai mặt một lời để an tâm có được Nhật Thiên. Nhưng vừa thấy bóng chủ tịch lại đứng nói chuyện với chính Thục Uyên thì Ngọc Hân hốt hoảng núp vội. Tim cô ta cứ như ngừng đập vì nỗi kinh hoàng lộ hết bí mật. Hai người bọn họ chính là cha con ruột với nhau lại đang giáp mặt nhau. Ngọc Hân che giấu sự thật, che giấu một cách lõng lẽo ngu ngốc nhất từng có nhưng tất cả chỉ vì Nhật Thiên. Bí mật đó không thể che giấu mãi được nhưng Ngọc Hân không muốn kết thúc ngay bây giờ.

Nàng nhìn chủ tịch thật rõ ngay lúc này đây. Một người đàn ông có tuổi vẫn rất phòng độ. Chút nét khó tính nghiêm nghị lại có một thoáng khá giống Nhật Thiên, có lẽ vì thế nàng không có ác cảm với ông ấy. Cũng kì lạ là nàng ghét hắn ta đến như vậy, hai cha con họ giống nhau tại sao nàng không ghét cha hắn chứ?

Dù sao giờ đầu óc nàng cũng không đủ minh mẫn suy nghĩ đến chủ đề lệch xa đó. Nàng đã thiếu tôn trọng người lớn đến vậy nhưng chủ tịch vẫn nói rất nhẹ nhàng…

- Định kiến của con người không dễ gì thay đổi. Con cũng nên nghĩ bác chẳng thể có thiện cảm dành cho con như chính con đâu!

Quả nhiên loại người độc đoán cao thâm như thế này mới làm nên một gia tài ai cũng ngước mắt ganh tỵ. Thục Uyên sốc dễ sợ chẳng ngờ tính cách thẳng thắng làm đau người ta của Nhật Thiên cũng là giống từ cha hắn mà ra.

Ve vãn con trai của ông ấy thì làm gì có phụ huynh nào có hảo cảm chứ. Thục Uyên thấy mình bị ghét cũng không sốc lắm. Tuy có hơi hụt hẫn nhưng vậy cũng không có gì buồn. Giữa nàng và cha hắn xem ra thông hiểu đối phương rồi.

Thế là nàng quẹt má, không vô lễ nhưng cũng không e dè sợ sệt…

- Tôi cũng không cần bác phải thương hay có thiện cảm… Chỉ cần bác biết tôi không muốn níu kéo hay liên quan gì với anh ta ngay từ đầu. Con trai bác từng nói tôi là tầng lớp thấp không xứng với anh ta. Bác vì thế chẵng cần lo lắng tôi dụ dỗ gì anh ta. Tạm biệt bác!

Nàng đi trước để còn nhanh về phòng tự gặm nhắm đau thương. Nàng không hay chủ tịch xoay nhìn theo. Ông ấy không hiểu sao thấy tin hết những lời nàng nói với mình. Chỉ tiếp xúc một thoáng, ông ấy nhận ra nàng không giống loại con gái lừa dối mê bề ngoài và tài sản của con trai mình. Có lẽ chính ông ấy cũng không thấy có ác cảm với nàng như bản thân đã nghĩ.

Ngọc Hân vẫn núp nhìn chủ tịch. Lòng cô ta run rẩy dù hai cha con họ gặp mặt nhau vẫn chẳng nhận ra điều gì. Nhưng tất cả mọi việc đều là Thục Uyên khiến Ngọc Hân không tài nào yên tâm nên nhanh chóng đuổi theo.

Thục Uyên đang giơ thẻ từ mở cửa thì có người nắm xoay lại. Nàng bất ngờ vì đó chính là Ngọc Hân.

- Mày tránh xa Nhật Thiên. Nếu còn xuất hiện trước mặt anh ấy nữa tao không tha cho đâu!?

Thục Uyên ngỡ ngàn nhìn Ngọc Hân đang mất bình tĩnh. Trước kia khi nàng động vào đồ chơi của chị ta cũng đã bị quát tháo như thế. Thậm chí khi không có mặt cậu mợ, nàng từng bị chị ta đánh mắng còn thua một đứa ăn nhờ ở đậu bần cùn nhất.

Nhưng nay nàng không còn là một đứa trẻ, Thục Uyên biết tự bảo vệ lại chính mình và giữ tự trọng kia đủ cho mình kiêu hãnh đáp lời…

- Chị nghĩ chị là ai mà có quyền ra lệnh cho tôi. Chủ tịch muốn hai người lấy nhau chỉ vì nghĩ chị là con gái thật của bác ấy. Tôi nói ra hết xem ai dọa ai?

Ngọc Hân sững ra không ngờ đến Thục Uyên lại cứng rắn như thế. Nếu cứ bị chọc đến cùng không khéo Thục Uyên quay lại vùng lên chỉ làm cô ta thiệt thòi thôi. Tuy nhiên Ngọc Hân vẫn rất tức giận dù bản thân mình không còn chút lí lẽ gì nữa.

Thục Uyên không chớp mắt khi thấy tay Ngọc Hân run lên giơ cao có ý đánh mình. Nàng cũng dùng tay giữ lại trước khi bạt tay kia dán xuống má mình. Hai cô gái đều tức giận, tay Ngọc Hân không sao thoát khỏi kiềm tay cứng của Thục Uyên ngăn cô ta.

Nàng nhìn vào mắt chị ta và buông giọng khá khinh thường…

- Đánh là chị sợ tôi rồi!?

- Mày không cướp được Nhật Thiên của tao đâu. Không bao giờ! – Giọng Ngọc Hân gào lên giữa tối thật là lạc lõng, khốn đốn. Tự dưng vì thế nàng thấy tự tin hẳn ra cứ như nàng đang là người chiếm thế thượng phong khiến chị ta run sợ.

Thục Uyên cười nhạt, tay cũng gạt tay Ngọc Hân ra và nói có chút thách thức…

- Giữ kĩ anh ta một chút và… tránh xa tôi ra, hiểu không chị?

Thục Uyên bước vào phòng bỏ cô chị đứng thẫn ra đó. Ngọc Hân đã nhận lấy một lời khuyên hay là đe dọa chứ?

Ngọc Hân rõ ràng đang sợ nàng. Nàng vì thế thấy rất hả hê trong lòng, nếu có cơ hội cũng muốn thử cướp tên khốn đó thành của riêng để xem thử chị ta khổ cỡ nào. Nhưng rồi nghĩ lại nàng cũng chẳng muốn mình thành loại người xấu xa như thế. Chí ít nàng cũng biết mình không đủ khả năng làm được điều đó.

Thục Uyên tự đứng trong phòng khép mắt lại nhớ ánh mắt của Nhật Thiên nhìn mình ban nãy ngoài biển. Nàng không biết trong tâm mình cảm thấy thế nào khi quá khó thở muốn khóc thật lớn. Cha hắn không chấp nhận một đứa con gái “thấp kém” như nàng. Nàng cũng biết mình đứng ở đâu khi so cùng hắn. Thục Uyên biết hết tại sao vẫn không thể tự nhiên nhìn Ngọc Hân có thể ở gần cạnh bên hắn. Rốt cuộc nàng cũng là loại người tham lam không muốn chấp nhận sự thật mình là kẻ thua cuộc thôi.

——————–

- Em ăn đi Uyên!

Nàng nhìn Tấn Phong lấy thức ăn cho mình. Nói ra được hết, Phong cũng không ngại đặc biệt quan tâm đến nàng khi cho nàng cả đĩa đầy vun còn Diệu Minh và bé Tài chẳng có gì ăn. Môi nàng mỉm cười, không phải miễn cưỡng nhưng cũng khá hơn nhiều rồi. Diệu Minh nhảy vào nói ngay…

- Xem pà sắp thành công chúa rồi kìa Thục Uyên!

- Pà không được anh Phong cưng như tui nên ganh tị đúng không? – Thục Uyên không ngại trêu lại khiến Phong cũng cười.

- Chồng tui ghen với anh Phong lại thành tình tay ba trong phim khổ lắm đó, pà tự dưng cũng mất luôn cả vai nữ chính haha…

Cả bốn đứa vừa sáng đã không cầm lòng được cười lớn với nhau. Bên nàng có đủ thế này nàng cũng chẳng buồn được thêm nữa. Tình cảm của Tấn Phong nhẹ nhàng không gây áp lực nên có chút thẹn thùng song vẫn vui vẻ thoải mái bên nhau. Nàng tin mình sẽ sớm vượt qua được hết những rắc rối trong đầu này thôi.

Tuy nhiên nàng vừa nghĩ chưa dứt thì thấy “họ” đi vào nhà hàng. Dĩ nhiên họ chính là những người nàng muốn tránh nhất trên cái đảo này rồi.

Tấn Phong thấy nàng đột ngột khom đầu ăn ngấu nghiến cũng nhìn thử quả nhiên là cả nhà chủ tịch. Nhật Thiên vẫn luôn có Ngọc Hân sánh đôi bên cạnh song vẫn nhìn thấy bàn của bốn đứa bên góc phòng. Ánh mắt hắn hướng về phía nàng rồi lại lặng lẽ như không đối hoài. Diệu Minh và bé Tài cũng tò mò nhìn.

Theo sau ồn ào hẳn, J.K cười toe toét vẩy tay đi vào còn hơn hoa hậu đăng quang. Ai cũng mê mẫn vì thần tượng hết. Bác trai rủ ăn sáng cùng nên J.K mới ra tận đây không ngại fan bám theo. Chú Trương và chủ tịch cũng chừa sẵn chổ cho J.K nhưng khi bước vào ông anh lại nhìn thấy ngay “fan no.1” của mình.

Thục Uyên đang cố ăn lẩn tránh tất cả vậy mà J.K vẫn hớn hở xông đến…

- Bé Uyên! Em cũng ở đây nữa hả?

Bàn bốn đứa đều đơ ra nhìn ca sĩ nổi tiếng. Chủ tịch giờ mới phát hiện ra nàng ngồi góc bên kia, đồng thời cũng có chút bất ngờ khi J.K tỏ ra khá thân thiết. Ngọc Hân cắn môi khó chịu rồi nhìn qua Nhật Thiên vẫn tỏ ra rất bình thản dù J.K vẫn bô bô vui vẻ bên đó.

Thục Uyên lúng túng nhìn J.K, nàng thấy tệ hại lắm nhưng thật sự là không cưỡng lại nổi khi được J.K chào trước…

- Đây là các bạn em. Hôm qua em có ra bãi đá xem anh quay. Rất là tuyệt vời anh ơi!

Tấn Phong, Diệu Minh và bé Tài đương nhiên đều biết nàng là fan cuồng của J.K nhưng không ngờ nàng có thể được cả thần tượng chào đón trước như vậy. J.K nghe nàng khen liền nở lỗ mũi, tự ý thân thiện chen vào ngồi chung không quên chào hết bạn của nàng…

- Haha… em đúng là fan cưng của anh. Cho anh ngồi chung nha! Gặp em thật vui quá, lâu rồi chưa gặp còn gì!?

Thục Uyên cuối cùng cũng không nhịn nổi, nhanh chóng cười híp cả mí vì J.K của mình. Ngược lại ba đứa kia cũng hơi say sẩm khi ngồi với người nổi tiếng nhưng rồi cũng thích ứng được.

Xem ra J.K sớm quên bác trai của mình rồi. Chủ tịch vì thế quay nhìn Nhật Thiên đang làm ra vẻ tập trung ăn uống…

- Con bé đó cũng quen với cả Khang sao?

Tay cầm nĩa của hắn ngừng lại. Giọng chủ tịch rất bình thản nhưng hắn nghe không hề dễ chịu. Ngọc Hân cũng nhìn hắn nhẹ nhàng đáp lời cha…

- Chỉ là fan hâm mộ của anh Khang. Cha đừng nghĩ cô ấy tìm cách tiếp cận cả anh ấy!

Nghe xong chủ tịch cười vì có thể nhìn thấu được con trai mình đang nghĩ gì. Ánh mắt hắn cũng đang rất cương liệt lẫn lo lắng cho Thục Uyên sẽ bị nghĩ xấu xa hơn nữa. Chính vì hắn không thể làm được gì hơn cho nàng nên càng không muốn cha sẽ suy diễn thêm. Chủ tịch trả lời ngay…

- Cha đã nói gì đâu mà con sợ như thế. Không muốn người khác nghĩ xấu về cô gái đó thì tại sao con chơi đùa, bỡn cợt đem tầng lớp này nọ ra nói làm phiền người ta. Chính con không đàng hoàn trước thì cha thấy thất vọng lắm.

Cả bàn đột ngột se lại chút không khí căng thẳng. Nhật Thiên nhìn cha mình, không giấu sự bất ngờ của bản thân mình…

- Sao cha biết…? Có phải cha đã nói chuyện với cô ấy đúng không? – Mặc nhiên nàng đang ở trong cùng sảnh ăn rất gần nhưng giọng hắn vẫn như nàng ở rất xa.

Đám bên này có cả J.K cũng phát hiện bên kia chủ tịch và Nhật Thiên đang nói chuyện khá căng thẳng. Ngọc Hân chỉ biết ngồi yên chịu đựng khi phải nghe chuyện xoay quanh là về Thục Uyên. Nhật Thiên cũng đã không ngần ngại nói chưa dứt sạch hết tình cảm với Thục Uyên, chính vì vậy Ngọc Hân rất sợ hãi.

Trông mặt con trai đã khó nhìn đến vậy nhưng chủ tịch vẫn từ tốn lắm…

- Vô tình gặp cô bé đó cũng đến đây thì cha phải nghĩ nó theo con rồi nhưng cha cũng đã có nói chuyện rõ ràng qua hết. Nếu con khẳng định không hợp hay chỉ là chơi đùa thì hãy thôi đi đừng khiến Ngọc Hân phải khó xử nữa.

Ngọc Hân ngước nhìn chủ tịch và hắn. Chỉ cần cô ta vẫn là con gái cưng của ông ấy thì Nhật Thiên nhất định vẫn không thể lựa chọn được ai khác. Dù cho có miễn cưỡng hay không thì Ngọc Hân chỉ cần có được hắn thôi.

Tay Nhật Thiên run lên nhìn cha. Cha mang hắn khỏi cô nhi viện đó, cứu rỗi cả đời hắn có đền cả mười mạng thì ơn nghĩa hắn cũng không đáp trả hết. Tuy nhiên hôm nay cái thứ tình cảm ngu ngốc kia khiến hắn không còn giữ nổi chính mình. Hắn đứng bật dậy làm tiếng ghế động lớn chú ý cả sảnh ăn. Dĩ nhiên bàn của Thục Uyên bên đây đã nhìn qua từ lâu.

- Cha nghĩ con vì không được đến đâu mà ngừng lại hay sao? Con làm cũng vì cha thôi…

Chủ tịch không bất ngờ khi nhìn lần đầu tiên Nhật Thiên lớn tiếng lại với mình. Cả người hắn cứng rắn lại run lên vì không còn giữ lại được cái suy nghĩ đó. Ngọc Hân nghe lệ rưng trên khóe mi vì đau lòng với từng lời đó. Nếu hắn giả dối còn hơn trắng trợn nói ra chấp nhận đính hôn chỉ vì hiếu thuận không có chút tình ý gì hơn.

Tấn Phong và J.K tự dưng cũng nhìn thử sang nàng. Quả nhiên trong lúc người ta căng thẳng như vậy Thục Uyên lại vùi đầu ăn súp. Thật sự tay chân và cả tim nàng đang run rẩy như một con cừu nhỏ lạnh cóng. Nàng tự hứa không được dao động cũng như để tâm đến những lời rỗng ngốc của hắn với chủ tịch. Thế nhưng sao nàng thấy không hề ổn chút nào. Nàng không thể cho mình thôi rung động tại giây phút này thật là ngốc quá.

Gió theo hướng vào mang theo khói thịt nướng. Nhật Thiên chóng một tay xuống bàn làm chú Trương còn định đỡ lại. Ngọc Hân vẫn rất đau lòng không nhận ra sự kì lạ của hắn. Hắn nhìn cha mình rồi lại tự đứng thẳng…

- Con xin lỗi…

Chủ tịch vẫn chẳng nói lời nào khi hắn tự rời trước. Nhật Thiên vừa bước khỏi bàn đã giơ tay giữ ngực. J.K ngồi bên đây lắm chuyện nảy giờ cũng đứng dậy níu lấy…

- Để anh về phòng lấy cho nhanh!

- … không sao. Em có mang theo rồi!

Hắn trả lời vẫn không quên nhìn thoáng qua Thục Uyên vẫn né tránh cố không nhìn đến mình. Như vậy cũng hay, hắn sợ nàng nghe thấy sẽ cảm thấy mình hèn nhát đáng ghét hơn. Một mình hắn bỏ đi ra ngoài, J.K gãi đầu thật không biết có nên năn nỉ bác trai đừng giận thay thằng em hay không.

Chủ tịch vẫn ngồi nhìn Ngọc Hân giấu chút lệ khóe mắt, sau đó cũng trông sang Thục Uyên bên kia đang ngồi lặng người ra.

Đến bãi dừa, Nhật Thiên ngồi bệt xuống rút chai thuốc ra từ túi quần nhưng chỉ còn đủ một hơi. Lòng hắn lại bấn loạn khó chịu không dứt nên giận dữ ném đi…

- Chết tiệt!!!

Chai thuốc bị ném xa trên cát, hắn vẫn chưa thể dễ chịu nên tự ngồi ôm ngực thở khó nhọc. Hai thứ tình cảm trong lòng hắn quá lớn đủ để vò xéo khiến hắn sắp điên dại. Nếu phải vì cha hay vì chính mình đều không làm cho hắn dễ chịu. Hắn biết phải làm sao chứ?

Có người nhặt cha thuốc rỗng lên hắn không hề phát hiện. Và chất giọng cuống quýt khiến hắn ngỡ ngàng ngước nhìn…

- Anh bị bệnh suyễn sao?

Nhìn gương mặt kinh ngạc, lo lắng của nàng khiến hắn chỉ muốn cười ngay dù đang thở không được. Tim sao lại mừng rỡ ngốc nghếch khi chính là nàng đến bên hắn cơ chứ? Hắn thật không thể xem như không say sẩm vì nàng.

Thục Uyên hơi lúng túng một chút rồi lại nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn thì như quên hết chạy lại ngay. Nàng chẳng biết bị suyễn sẽ ra sao nhưng đây là lần đầu gặp người bệnh này không phải trong phim. Trông hắn thảm thế này nàng cũng muốn khóc theo. Nhật Thiên nhăn một cái xoay mặt đi hướng khác…

- Em thấy bộ dạng này của anh làm anh mất mặt đó!?

- Còn lo mất mặt gì nữa chứ? … có thuốc sao trông anh vẫn khó thở vậy?

- … thuốc hết rồi mới quăng đó!

Nhật Thiên thở ngược khi nói. Ban nảy quá nóng giận, thêm mùi khói lạ khiến cho một trận lên cơn tệ hại thế này. Nàng nhìn hắn thở khó nhọc, tay chân luốn cuốn muốn làm gì đó ngay lại chẳng biết làm gì…

- Anh còn để thuốc ở đâu tui đi lấy ngay cho! Hay đi báo cho y tế của resort… – Thục Uyên vừa định nhỏm người chạy đi thì tay hắn giữ cứng.

- Khỏi!… anh muốn em ở đây với anh. Em đừng xa anh nữa Thục Uyên!

- Thở không nổi còn nói cái chuyện này nữa!?

Thục Uyên vừa tức vừa lo khi thấy mặt hắn có phần tái nhợt. Đầu óc nàng ngu si lại càng đần độn không biết làm gì ngay. Mắt nàng sớm ướt nước, môi mím chặt vì lo lắng hướng đến hắn. Nhật Thiên nhìn thấy nàng như vậy không thể nào hạnh phúc hơn được. Cô gái cứng đầu chán ghét hắn cuối cùng cũng lộ ra hết rồi. Nhưng càng vui vì có nàng ở gần càng làm Nhật Thiên sợ phải xa lần nữa.

Hắn kéo nhẹ, nàng ngã về phía hắn, hai mắt nhìn nhau khiến nàng run rẩy…

- Em mà ôm anh thật chặt là anh hết ngay à. – Dù chất giọng khó thở của hắn rất thật nhưng nàng vẫn nổi điên lên.

- Anh định dụ ai thế hả? Tui bỏ mặt anh luôn bây giờ? – Nàng tuy không có kiến thức về bệnh này song dư sức biết tên khốn này lại muốn lợi dụng thôi. Nhật Thiên cười khổ, nàng quả khó chinh phục như thường.

- Không ôm thì thôi…

Nhật Thiên bắt đầu ho, tay giữ ngực có phần khó thở hơn như phổi trút ngược hoàn toàn không giống giỡn với nàng. Thục Uyên càng hoảng sợ, tay cũng chạm lên ngực hắn thập phần lo lắng không giấu được nữa.

- Không cần thuốc thật hả? Tui thấy không được đâu…

- … cơn này cũng là nhẹ thôi… không sao!

- Nhưng cái lần anh vào bệnh viện vì suy hô hấp gì đó có phải cũng lên cơn suyễn như thế này không? Anh đừng dọa người ta nữa. Phải cho tui biết làm gì cho anh chứ.

Nhật Thiên nhìn nàng, lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Có lẽ nàng khiến hắn chịu quá nhiều lạnh lùng nên hôm nay ngọt ngào như vậy không thể nào ngăn mình vui sướng cùng cực.

Thục Uyên nhìn gương mặt nhăn nhó khó chịu của hắn là thế vẫn nở nụ cười. Nụ cười ngây ngốc của hắn thật đáng ghét. Người ta lo đến như vậy hắn không hiểu hay sao lại còn cười được. Chắc vì nàng lo như điên thế này khiến hắn buồn cười lắm. Nàng chẳng nghĩ gì áp thẳng đến miệng hắn. Nhật Thiên ngồi cứng đờ tựa thân dừa bị nàng hôn không dám nhúc nhích. Quả nhiên cô gái của hắn thích chủ động hơn bị động ngoan ngoãn cho hắn thích làm gì thì làm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương