Kế Hoạch Chia Tay Của Tổng Tài Bá Đạo
-
Chương 65
Thẩm Ninh có chút im lặng, như thế nào Hạ Lập Nhân lại dùng chiêu này a, anh ấy cũng không ngán sao, không biết đổi kiểu sao.
Chuyện Tiết Mạch anh khổ sở, nhưng chưa từng oán trách Hạ Lập Nhân, dù sao hai người cũng sớm đã chia tay, đối phương yêu đương với ai đó là tự do của đối phương, anh tức giận chính là cố tình gây sự, chẳng qua là biết người mình thích có tình yêu mới trong lòng có chút khổ sở, đây là nhân chi thường tình.
Sau khi biết lời đồn là giả anh cũng không có một tia vui vẻ, vậy thì giả có nghĩa là Hạ Lập Nhân còn lưu lại trong quá khứ, trong lòng anh càng thêm khổ sở, để cho một người không có chút hi vọng nào chờ mình, trong lòng như thế nào sẽ dễ chịu.
"Cậu đi đưa ô cho hắn đi, đừng nói là tôi bảo cậu đưa." Thẩm Ninh rụt vào trong thảm, bây giờ là thời gian ngủ trưa của anh, "Còn có, bảo hắn đi nhanh lên, tôi sẽ không gặp hắn, thích chờ thì cứ chờ đi."
"Yep!" Bảo mẫu thích thú trong lòng, vậy thì tốt, Thẩm tiên sinh vẫn là rất kiên định, không gặp cái tên tâm cơ kỹ nữ kia! Cho ngươi giả vờ yếu đuối, cho người giả bộ đáng thương, cho ngươi không biết xấu hổ! Đổi lại là ta, ta ngay cả ô cũng không đưa cho ngươi! Cũng là Thẩm tiên sinh có tâm mới có thể tốt như vậy.
Bảo mẫu tới phòng chứa đồ chọn ô, chọn một cái cũ nhất, mở cửa đi tới trước mặt Hạ Lập Nhân đưa một cái, "Cho anh."
Hạ Lập Nhân vui mừng đứng lên, "Là A Ninh bảo cậu đưa tới?"
Bảo mẫu trơ mặt, "Mơ cái mộng đẹp gì thế, Thẩm tiên sinh mới mặc kệ anh, tôi là thấy anh như vậy ảnh hưởng không tốt, gần đây nếu có ai đi qua, thấy anh như vậy sẽ nói Thẩm tiên sinh không có lễ độ, anh đây không phải hại người sao, chuyện đứng đắn không làm, suốt ngày nghĩ tới dùng bàng môn tả đạo đi đường tắt, người bình thường liền không nghĩ ra mấy chuyện như vậy, nhanh về đi thôi, Thẩm tiên sinh chắc là sẽ không gặp anh."
Vẫn là không chịu gặp mình sao, Hạ Lập Nhân sa sút tinh thần ngồi trở lại chỗ bậc thang, cũng không bung ô.
Bảo mẫu liếc mắt, sau đó đưa ô cho bảo tiêu bên cạnh, "Các ngươi khuyên nhủ ông chủ của các ngươi đi, có bệnh thì uống thuốc, xe tốt không ngồi chạy tới chỗ này dầm mưa."
Một bảo tiêu trong đó cười khan nhận lấy ô, một người khác chạy như bay đến trên xe cách đó không xa cầm một gói đồ tới đưa cho bảo mẫu, "Đây là quà chúc mừng Hạ đổng tặng Thẩm tiên sinh, hi vọng cậu có thể chuyển giúp, phi thường cảm ơn."
Bảo mẫu chần chờ nói: "...... Tôi đi hỏi Thẩm tiên sinh một chút." Quà chúc mừng đoạt giải, cái này hắn không dễ tự chủ trương cự tuyệt, phải trước tiên đi hỏi Thẩm Ninh một chút.
Không đầy một lát bảo mẫu đi ra, "Xin lỗi, Thẩm tiên sinh nói không muốn nhận."
Lời này của hắn là nói với Hạ Lập Nhân, "Hạ tiên sinh, Thẩm tiên sinh nói, lúc trước anh ấy đã nói với anh rồi, sau này đừng tới đây nữa, anh mau về đi, anh hôm nay coi như dầm mưa té xỉu ở cửa này tôi cũng chỉ biết gọi 120 giúp anh, sẽ không để anh đi vào, anh nếu vì tốt cho Thẩm tiên sinh, cũng đừng làm khó anh ấy nữa, về đi."
Hạ Lập Nhân coi như không nghe thấy, tiếp tục ngồi trên bậc thang, toàn thân đều là nước, tiếp tục dầm như vậy nhất định sẽ cảm.
Bảo mẫu cũng không có biện pháp, nghĩ thầm đợi thêm lát nữa nhất định sẽ đi, hắn nói đều nói đến nước này rồi.
Giấc ngủ trưa của Thẩm Ninh đương nhiên không có ngủ được, anh đâu ngủ được, nghe ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn trong lòng anh hoang mang rối loạn, anh biết Hạ Lập Nhân là khổ nhục kế, chính là cố ý làm cho anh nhìn để anh đồng cảm, nhưng anh chính là cắn câu, nghĩ đến Hạ Lập Nhân ở bên ngoài dầm mưa trong lòng liền khó chịu.
"Uống thuốc nào, uống thuốc nào......" Thanh âm hộp thuốc đột nhiên vang lên, Thẩm Ninh từ trên giường bò dậy, anh mỗi ngày phải uống nhiều lần thuốc, mặc dù tạm thời vẫn không thể làm giải phẫu, nhưng anh vẫn là đúng giờ uống thuốc tích cực trị liệu, không hy vọng có một ngày thời điểm có thể làm giải phẫu điều kiện thân thể đã không cho phép.
4h rồi sau, cũng không biết Hạ Lập Nhân đã đi chưa, Thẩm Ninh mò tới bên giường choàng áo khoác lên, lần vách tường đi ra ngoài, bảo mẫu ở phòng khác lập tức liền nhìn thấy anh, vội vàng tiến lên đỡ.
Thẩm Ninh hỏi: "Hắn đã đi chưa?"
Bảo mẫu than thở, "Vẫn chưa, vẫn ngồi ở đấy, hôm nay thời tiết cũng thật kỳ quái, hiện tại cũng không phải mùa mưa, còn rơi chưa dứt, lại còn càng rơi càng lớn."
Hắn sau khi đỡ Thẩm Ninh ngồi xuống liền rót chén nước giúp Thẩm Ninh, mở hộp thuốc ra để cho Thẩm Ninh uống thuốc.
Đã không sai biệt lắm 3 tiếng rồi, Thẩm Ninh lo lắng bồn chồn uống thuốc, nghĩ thầm mưa như vậy đừng nói bị cảm, ngay cả viêm phổi cũng có thể, đáng tiếc Liễu Dật không có ở đây, bằng không đã để hắn tới giải quyết rồi, trong những người quen biết khác cũng không có có thể thu thập Hạ Lập Nhân, cũng không thể gọi điện thoại cho cha mẹ Hạ Lập Nhân đi.
"Bằng không để hắn vào đi, tắm rửa thay quần áo." Thẩm Ninh có chút dao động, "Nếu hắn dầm mưa dầm thành viêm phổi, tôi nơi này liền đuối lý." Lý do này của anh cũng chỉ có thể lừa gạt chính mình.
"Vậy Thẩm tiên sinh anh về phòng nghỉ tơi đi, tôi bảo hắn dùng phòng tắm trên lầu." Bảo mẫu thở dài, ông chủ này của hắn cũng phải yếu đuối, thật là càng nghĩ càng giận, Thẩm tiên sinh bởi vì cái tên tâm cơ kỹ nữ kia hiện tại ngay cả vẽ cũng không vẽ được được chứ!
Hai bảo mẫu đang chuẩn bị cơm tối, nghe như thế thăm dò nhìn một chút, trong lòng tự nhủ lại để cho tên kia được như ý rồi, ai...... thật là ngay cả ông trời cũng đang giúp người kia.
Hạ Lập Nhân sau khi được biết có thể vào cửa trong lòng cực kỳ cao hứng, hắn cho rằng sẽ giống như lần trước gặp Thẩm Ninh, mặc dù cuối cùng là Thẩm Ninh nói chia tay với hắn, nhưng ít nhất có thể ở chung một chỗ đợi một thời gian ngắn a, bọn họ cũng đã chia tay rồi, đã là tình huống xấu nhất rồi, như thế nào cũng không thể bết bát hơn nữa.
Xem ra khổ nhục kế quả nhiên hữu dụng, Thẩm Ninh đối với hắn vẫn là mềm lòng.
Bởi vì hắn toàn thân đều là nước, bảo mẫu bảo hắn đứng ở trước cửa một lúc lâu, dùng khăn lông lau một lúc lâu không nhỏ nước nữa mới để cho hắn đi vào, bằng không thảm phòng khác cũng muốn bị hắn làm bẩn.
Hạ Lập Nhân sờ sờ mũi, vẫn là lần đầu tiên bị người ghét bỏ như vậy.
Bảo mẫu lạnh như băng nói: "Thẩm tiên sinh nói có thể để các anh lên phòng tắm trên lầu tắm rửa thay quần áo, bọn tôi sẽ giúp các anh giặt sạch hong khô, đợi mưa tạnh là các anh có thể liền đi."
"A Ninh người đâu?" Hạ Lập Nhân rướn cổ nhìn về phía phòng khách, vừa nãy dầm mưa cũng không cảm thấy cái gì, đi vào trong nhà mới cảm thấy trên người khó chịu muốn chết, quần áo ướt nhẹp dính trên người, quả thực vậy.
"Thẩm tiên sinh đang nghỉ ngơi." Bảo mẫu trong lòng tức giận, "Anh ấy sẽ không gặp anh."
Hạ Lập Nhân trong lòng tự nhủ, ngươi nói không gặp thì không gặp, ta đều vào cửa rồi, đâu còn có thể toi công mà lui.
Bất quá hắn cảm thấy cái bộ dáng này cũng không quá thích hợp gặp Thẩm Ninh, liền lên lầu tắm rửa, quần áo chính là đồ ngủ trong nhà Thẩm Ninh.
Tắm rửa xong Hạ Lập Nhân còn ăn cơm tối, hắn quyết định hôm nay không đi, phải ở chỗ này qua đêm.
Đám bảo mẫu bị da mặt dày của hắn dọa ngốc, thật là chưa từng thấy ai vô sỉ như thế!
Hạ Lập Nhân nhìn thấy đám bảo mẫu đưa cơm tối tới một căn phòng bên trái phòng khách, chính là căn phòng hắn lần trước giúp Thẩm Ninh mang đệm, vậy hẳn chính là phòng Thẩm Ninh, buổi tối lần trước cùng Thẩm Ninh ở chung một chỗ rõ ràng là ở trên lầu.
Hắn nhớ Thẩm Ninh thích nơi cao một chút, phòng vẽ tranh trước kia cũng rất cao, nói là như vậy dễ dàng ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ kích thích linh cảm sáng tác, hiện tại như thế nào sẽ thích ở tầng dưới, thật là kỳ quái.
Hắn loạt xoạt đi theo tới, vừa định gõ cửa bảo mẫu đưa cơm liền ra ngoài, cũng cẩn thận đóng cửa lại, lúc đo nói với Hạ Lập Nhân: "Hạ tiên sinh, anh nhưng là khách." Ý là anh là tới làm khác, đừng làm như nhà mình đi lại khắp nơi, có chút tự mình hiểu rõ được chứ.
Hạ Lập Nhân lười cãi cọ với hắn, có chuyện chính là không cần da mặt, quá thân sĩ cũng nhất định sẽ có kết quả tốt.
"A Ninh, là anh a, có thể mở cửa cho anh vào không." Hạ Lập Nhân nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, "Anh không có ý gì khác, chính là muốn cùng em hảo hảo chúc mừng một chút, anh đáp ứng em chia tay, bất quá đều qua lâu như vậy, chúng ta coi như bạn bè bình thường, gặp chuyện tốt chúc mừng nhau, đây không phải là rất bình thường sao."
Bên trong phòng một chút thanh âm cũng không có.
Hạ Lập Nhân gấp gáp, lần trước không phải như thế a, lần trước không phải là rất nhanh liền để hắn đi vào sao, lần này như thế nào một chút phản ứng cũng không có a, hắn suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nói: "A Ninh, em có phải nghe nói chuyện Tiết Mạch gì đó hay không a, anh biết em có lẽ không thèm để ý, nhưng anh thật sự cùng hắn không có gì, đám truyền thông kia đều là viết bậy."
Ba bảo mẫu đều ghé mắt, quả nhiên là tới giải thích chuyện này, thời gian chuyện này xuất hiện cũng không ngắn, tới bây giờ mới đến làm sáng tỏ, ai biết có quỷ hay không, có lẽ chơi chán rồi cảm thấy đối phương không tốt lại lần nữa trở lại tìm Thẩm tiên sinh, loại diễn xiếc của người có tiền bọn họ từng nghe từng nhìn nhiều rồi.
Thùng thùng, bên trong cửa đột nhiên phát ra tiếng gõ cửa, tinh thần Hạ Lập Nhân đột nhiên phấn chấn, nhất định là Thẩm Ninh đến cạnh cửa rồi, là muốn mở cửa sao?"
Đáng tiếc cửa cũng không có mở ra, cách một cửa phòng Thẩm Ninh mở miệng nói: "Đợi mưa tạnh anh liền đi đi, tôi sợ anh dầm mưa tới viêm phổi, tới lúc đó tôi lại chịu trách nhiệm không nổi, anh đã quên ban đầu đã đáp ứng tôi cái gì rồi sao? Nói sẽ không trở lại, chúng ta muốn làm lỡ nhau tới khi nào nữa, anh nói anh chỉ là tới ăn mừng một chút, anh hỏi chính bản thân anh chút, lời này anh nói tới trong lòng không chột dạ, anh cũng chỉ là mục đích này thôi sao? Vậy anh trực tiếp cho người đưa quà tới nhà tôi là được rồi."
"A Ninh......" Hạ Lập Nhân cảm thấy cánh cửa này cực kỳ chướng mắt, "Em mở cửa, chúng ta gặp mặt nói có được hay không?"
"Tôi sẽ không gặp anh." Thẩm Ninh phi thường kiên quyết, "Tôi không hiểu anh như vậy có ý gì, anh tuổi cũng không nhỏ nữa, còn có công ty lớn như vậy, đừng ấu trĩ nữa có được hay không, theo đuổi chuyện mình nên theo đuổi đi, tôi có bao tốt a đáng giá anh nhớ thương như vậy, trên thế giới này không có ai thiếu đi người nào liền không thể sống được, anh nên thay đổi một chút chứng cưỡng chế của anh, chẳng lẽ cần phải tôi tìm người yêu đương anh mới có thể ngừng lại?"
"...... Anh cũng không biết, anh chính là muốn gặp em." Hạ Lập Nhân có chút sa sút tinh thần, chẳng lẽ hắn thật sự một chút hi vọng cũng không có sao.
Thẩm Ninh dựa lưng vào cửa ngồi xuống, chôn đầu trong đầu gối.
Em cũng muốn gặp anh a, cho dù chỉ một chút......
Chuyện Tiết Mạch anh khổ sở, nhưng chưa từng oán trách Hạ Lập Nhân, dù sao hai người cũng sớm đã chia tay, đối phương yêu đương với ai đó là tự do của đối phương, anh tức giận chính là cố tình gây sự, chẳng qua là biết người mình thích có tình yêu mới trong lòng có chút khổ sở, đây là nhân chi thường tình.
Sau khi biết lời đồn là giả anh cũng không có một tia vui vẻ, vậy thì giả có nghĩa là Hạ Lập Nhân còn lưu lại trong quá khứ, trong lòng anh càng thêm khổ sở, để cho một người không có chút hi vọng nào chờ mình, trong lòng như thế nào sẽ dễ chịu.
"Cậu đi đưa ô cho hắn đi, đừng nói là tôi bảo cậu đưa." Thẩm Ninh rụt vào trong thảm, bây giờ là thời gian ngủ trưa của anh, "Còn có, bảo hắn đi nhanh lên, tôi sẽ không gặp hắn, thích chờ thì cứ chờ đi."
"Yep!" Bảo mẫu thích thú trong lòng, vậy thì tốt, Thẩm tiên sinh vẫn là rất kiên định, không gặp cái tên tâm cơ kỹ nữ kia! Cho ngươi giả vờ yếu đuối, cho người giả bộ đáng thương, cho ngươi không biết xấu hổ! Đổi lại là ta, ta ngay cả ô cũng không đưa cho ngươi! Cũng là Thẩm tiên sinh có tâm mới có thể tốt như vậy.
Bảo mẫu tới phòng chứa đồ chọn ô, chọn một cái cũ nhất, mở cửa đi tới trước mặt Hạ Lập Nhân đưa một cái, "Cho anh."
Hạ Lập Nhân vui mừng đứng lên, "Là A Ninh bảo cậu đưa tới?"
Bảo mẫu trơ mặt, "Mơ cái mộng đẹp gì thế, Thẩm tiên sinh mới mặc kệ anh, tôi là thấy anh như vậy ảnh hưởng không tốt, gần đây nếu có ai đi qua, thấy anh như vậy sẽ nói Thẩm tiên sinh không có lễ độ, anh đây không phải hại người sao, chuyện đứng đắn không làm, suốt ngày nghĩ tới dùng bàng môn tả đạo đi đường tắt, người bình thường liền không nghĩ ra mấy chuyện như vậy, nhanh về đi thôi, Thẩm tiên sinh chắc là sẽ không gặp anh."
Vẫn là không chịu gặp mình sao, Hạ Lập Nhân sa sút tinh thần ngồi trở lại chỗ bậc thang, cũng không bung ô.
Bảo mẫu liếc mắt, sau đó đưa ô cho bảo tiêu bên cạnh, "Các ngươi khuyên nhủ ông chủ của các ngươi đi, có bệnh thì uống thuốc, xe tốt không ngồi chạy tới chỗ này dầm mưa."
Một bảo tiêu trong đó cười khan nhận lấy ô, một người khác chạy như bay đến trên xe cách đó không xa cầm một gói đồ tới đưa cho bảo mẫu, "Đây là quà chúc mừng Hạ đổng tặng Thẩm tiên sinh, hi vọng cậu có thể chuyển giúp, phi thường cảm ơn."
Bảo mẫu chần chờ nói: "...... Tôi đi hỏi Thẩm tiên sinh một chút." Quà chúc mừng đoạt giải, cái này hắn không dễ tự chủ trương cự tuyệt, phải trước tiên đi hỏi Thẩm Ninh một chút.
Không đầy một lát bảo mẫu đi ra, "Xin lỗi, Thẩm tiên sinh nói không muốn nhận."
Lời này của hắn là nói với Hạ Lập Nhân, "Hạ tiên sinh, Thẩm tiên sinh nói, lúc trước anh ấy đã nói với anh rồi, sau này đừng tới đây nữa, anh mau về đi, anh hôm nay coi như dầm mưa té xỉu ở cửa này tôi cũng chỉ biết gọi 120 giúp anh, sẽ không để anh đi vào, anh nếu vì tốt cho Thẩm tiên sinh, cũng đừng làm khó anh ấy nữa, về đi."
Hạ Lập Nhân coi như không nghe thấy, tiếp tục ngồi trên bậc thang, toàn thân đều là nước, tiếp tục dầm như vậy nhất định sẽ cảm.
Bảo mẫu cũng không có biện pháp, nghĩ thầm đợi thêm lát nữa nhất định sẽ đi, hắn nói đều nói đến nước này rồi.
Giấc ngủ trưa của Thẩm Ninh đương nhiên không có ngủ được, anh đâu ngủ được, nghe ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn trong lòng anh hoang mang rối loạn, anh biết Hạ Lập Nhân là khổ nhục kế, chính là cố ý làm cho anh nhìn để anh đồng cảm, nhưng anh chính là cắn câu, nghĩ đến Hạ Lập Nhân ở bên ngoài dầm mưa trong lòng liền khó chịu.
"Uống thuốc nào, uống thuốc nào......" Thanh âm hộp thuốc đột nhiên vang lên, Thẩm Ninh từ trên giường bò dậy, anh mỗi ngày phải uống nhiều lần thuốc, mặc dù tạm thời vẫn không thể làm giải phẫu, nhưng anh vẫn là đúng giờ uống thuốc tích cực trị liệu, không hy vọng có một ngày thời điểm có thể làm giải phẫu điều kiện thân thể đã không cho phép.
4h rồi sau, cũng không biết Hạ Lập Nhân đã đi chưa, Thẩm Ninh mò tới bên giường choàng áo khoác lên, lần vách tường đi ra ngoài, bảo mẫu ở phòng khác lập tức liền nhìn thấy anh, vội vàng tiến lên đỡ.
Thẩm Ninh hỏi: "Hắn đã đi chưa?"
Bảo mẫu than thở, "Vẫn chưa, vẫn ngồi ở đấy, hôm nay thời tiết cũng thật kỳ quái, hiện tại cũng không phải mùa mưa, còn rơi chưa dứt, lại còn càng rơi càng lớn."
Hắn sau khi đỡ Thẩm Ninh ngồi xuống liền rót chén nước giúp Thẩm Ninh, mở hộp thuốc ra để cho Thẩm Ninh uống thuốc.
Đã không sai biệt lắm 3 tiếng rồi, Thẩm Ninh lo lắng bồn chồn uống thuốc, nghĩ thầm mưa như vậy đừng nói bị cảm, ngay cả viêm phổi cũng có thể, đáng tiếc Liễu Dật không có ở đây, bằng không đã để hắn tới giải quyết rồi, trong những người quen biết khác cũng không có có thể thu thập Hạ Lập Nhân, cũng không thể gọi điện thoại cho cha mẹ Hạ Lập Nhân đi.
"Bằng không để hắn vào đi, tắm rửa thay quần áo." Thẩm Ninh có chút dao động, "Nếu hắn dầm mưa dầm thành viêm phổi, tôi nơi này liền đuối lý." Lý do này của anh cũng chỉ có thể lừa gạt chính mình.
"Vậy Thẩm tiên sinh anh về phòng nghỉ tơi đi, tôi bảo hắn dùng phòng tắm trên lầu." Bảo mẫu thở dài, ông chủ này của hắn cũng phải yếu đuối, thật là càng nghĩ càng giận, Thẩm tiên sinh bởi vì cái tên tâm cơ kỹ nữ kia hiện tại ngay cả vẽ cũng không vẽ được được chứ!
Hai bảo mẫu đang chuẩn bị cơm tối, nghe như thế thăm dò nhìn một chút, trong lòng tự nhủ lại để cho tên kia được như ý rồi, ai...... thật là ngay cả ông trời cũng đang giúp người kia.
Hạ Lập Nhân sau khi được biết có thể vào cửa trong lòng cực kỳ cao hứng, hắn cho rằng sẽ giống như lần trước gặp Thẩm Ninh, mặc dù cuối cùng là Thẩm Ninh nói chia tay với hắn, nhưng ít nhất có thể ở chung một chỗ đợi một thời gian ngắn a, bọn họ cũng đã chia tay rồi, đã là tình huống xấu nhất rồi, như thế nào cũng không thể bết bát hơn nữa.
Xem ra khổ nhục kế quả nhiên hữu dụng, Thẩm Ninh đối với hắn vẫn là mềm lòng.
Bởi vì hắn toàn thân đều là nước, bảo mẫu bảo hắn đứng ở trước cửa một lúc lâu, dùng khăn lông lau một lúc lâu không nhỏ nước nữa mới để cho hắn đi vào, bằng không thảm phòng khác cũng muốn bị hắn làm bẩn.
Hạ Lập Nhân sờ sờ mũi, vẫn là lần đầu tiên bị người ghét bỏ như vậy.
Bảo mẫu lạnh như băng nói: "Thẩm tiên sinh nói có thể để các anh lên phòng tắm trên lầu tắm rửa thay quần áo, bọn tôi sẽ giúp các anh giặt sạch hong khô, đợi mưa tạnh là các anh có thể liền đi."
"A Ninh người đâu?" Hạ Lập Nhân rướn cổ nhìn về phía phòng khách, vừa nãy dầm mưa cũng không cảm thấy cái gì, đi vào trong nhà mới cảm thấy trên người khó chịu muốn chết, quần áo ướt nhẹp dính trên người, quả thực vậy.
"Thẩm tiên sinh đang nghỉ ngơi." Bảo mẫu trong lòng tức giận, "Anh ấy sẽ không gặp anh."
Hạ Lập Nhân trong lòng tự nhủ, ngươi nói không gặp thì không gặp, ta đều vào cửa rồi, đâu còn có thể toi công mà lui.
Bất quá hắn cảm thấy cái bộ dáng này cũng không quá thích hợp gặp Thẩm Ninh, liền lên lầu tắm rửa, quần áo chính là đồ ngủ trong nhà Thẩm Ninh.
Tắm rửa xong Hạ Lập Nhân còn ăn cơm tối, hắn quyết định hôm nay không đi, phải ở chỗ này qua đêm.
Đám bảo mẫu bị da mặt dày của hắn dọa ngốc, thật là chưa từng thấy ai vô sỉ như thế!
Hạ Lập Nhân nhìn thấy đám bảo mẫu đưa cơm tối tới một căn phòng bên trái phòng khách, chính là căn phòng hắn lần trước giúp Thẩm Ninh mang đệm, vậy hẳn chính là phòng Thẩm Ninh, buổi tối lần trước cùng Thẩm Ninh ở chung một chỗ rõ ràng là ở trên lầu.
Hắn nhớ Thẩm Ninh thích nơi cao một chút, phòng vẽ tranh trước kia cũng rất cao, nói là như vậy dễ dàng ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ kích thích linh cảm sáng tác, hiện tại như thế nào sẽ thích ở tầng dưới, thật là kỳ quái.
Hắn loạt xoạt đi theo tới, vừa định gõ cửa bảo mẫu đưa cơm liền ra ngoài, cũng cẩn thận đóng cửa lại, lúc đo nói với Hạ Lập Nhân: "Hạ tiên sinh, anh nhưng là khách." Ý là anh là tới làm khác, đừng làm như nhà mình đi lại khắp nơi, có chút tự mình hiểu rõ được chứ.
Hạ Lập Nhân lười cãi cọ với hắn, có chuyện chính là không cần da mặt, quá thân sĩ cũng nhất định sẽ có kết quả tốt.
"A Ninh, là anh a, có thể mở cửa cho anh vào không." Hạ Lập Nhân nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, "Anh không có ý gì khác, chính là muốn cùng em hảo hảo chúc mừng một chút, anh đáp ứng em chia tay, bất quá đều qua lâu như vậy, chúng ta coi như bạn bè bình thường, gặp chuyện tốt chúc mừng nhau, đây không phải là rất bình thường sao."
Bên trong phòng một chút thanh âm cũng không có.
Hạ Lập Nhân gấp gáp, lần trước không phải như thế a, lần trước không phải là rất nhanh liền để hắn đi vào sao, lần này như thế nào một chút phản ứng cũng không có a, hắn suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nói: "A Ninh, em có phải nghe nói chuyện Tiết Mạch gì đó hay không a, anh biết em có lẽ không thèm để ý, nhưng anh thật sự cùng hắn không có gì, đám truyền thông kia đều là viết bậy."
Ba bảo mẫu đều ghé mắt, quả nhiên là tới giải thích chuyện này, thời gian chuyện này xuất hiện cũng không ngắn, tới bây giờ mới đến làm sáng tỏ, ai biết có quỷ hay không, có lẽ chơi chán rồi cảm thấy đối phương không tốt lại lần nữa trở lại tìm Thẩm tiên sinh, loại diễn xiếc của người có tiền bọn họ từng nghe từng nhìn nhiều rồi.
Thùng thùng, bên trong cửa đột nhiên phát ra tiếng gõ cửa, tinh thần Hạ Lập Nhân đột nhiên phấn chấn, nhất định là Thẩm Ninh đến cạnh cửa rồi, là muốn mở cửa sao?"
Đáng tiếc cửa cũng không có mở ra, cách một cửa phòng Thẩm Ninh mở miệng nói: "Đợi mưa tạnh anh liền đi đi, tôi sợ anh dầm mưa tới viêm phổi, tới lúc đó tôi lại chịu trách nhiệm không nổi, anh đã quên ban đầu đã đáp ứng tôi cái gì rồi sao? Nói sẽ không trở lại, chúng ta muốn làm lỡ nhau tới khi nào nữa, anh nói anh chỉ là tới ăn mừng một chút, anh hỏi chính bản thân anh chút, lời này anh nói tới trong lòng không chột dạ, anh cũng chỉ là mục đích này thôi sao? Vậy anh trực tiếp cho người đưa quà tới nhà tôi là được rồi."
"A Ninh......" Hạ Lập Nhân cảm thấy cánh cửa này cực kỳ chướng mắt, "Em mở cửa, chúng ta gặp mặt nói có được hay không?"
"Tôi sẽ không gặp anh." Thẩm Ninh phi thường kiên quyết, "Tôi không hiểu anh như vậy có ý gì, anh tuổi cũng không nhỏ nữa, còn có công ty lớn như vậy, đừng ấu trĩ nữa có được hay không, theo đuổi chuyện mình nên theo đuổi đi, tôi có bao tốt a đáng giá anh nhớ thương như vậy, trên thế giới này không có ai thiếu đi người nào liền không thể sống được, anh nên thay đổi một chút chứng cưỡng chế của anh, chẳng lẽ cần phải tôi tìm người yêu đương anh mới có thể ngừng lại?"
"...... Anh cũng không biết, anh chính là muốn gặp em." Hạ Lập Nhân có chút sa sút tinh thần, chẳng lẽ hắn thật sự một chút hi vọng cũng không có sao.
Thẩm Ninh dựa lưng vào cửa ngồi xuống, chôn đầu trong đầu gối.
Em cũng muốn gặp anh a, cho dù chỉ một chút......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook