Kế Hoạch Cải Tạo Phu Thị
-
Chương 7
Thấy Lam Nguyệt đã tỉnh, Mặt than lại rút ngân châm trên người hắn ra.
Lam Nguyệt mở mắt, yếu ớt lên tiếng, “Đại công tử...đại ca...”
”Đây là...” Lam Nguyệt nhìn xung quanh, chợt muốn ngồi dậy.
Mặt than ấn hắn nằm trở xuống, giọng nói lạnh lẽo, “Ngươi bây giờ không thể cử động!”
Ta vội vàng lên tiếng, “Ngươi mau nằm xuống đi!”
Lời ta nói thật sự hiệu quả, Lam Nguyệt ngoan ngoãn nằm xuống. Nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, ta đành mở miệng, “Ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi, bọn họ rất nhanh sẽ quay lại!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã nghe thấy tiếng người vọng vào.
Ồ, thật linh nghiệm!
”Thê chủ! Thê chủ!”
”Rầm” một tiếng, cửa mở toang, một luồng gió lạnh lùa vào phòng. Ta nổi lên một tầng da gà.
Một thiếu niên sắc mặt đỏ bừng đang chạy vào.
Thiếu niên một thân hoàng y, lông mày thanh tú, hai mắt to, tròng mắt trong suốt, hắc bạch phân minh, thần thái hoạt bát, sức sống mười phần.
Hoàng y thiếu niên há miệng thở dốc, ổn định hơi thở hướng ta mở miệng, “Thê chủ, bọn họ không chịu thả người!”
What?!
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới. Thật đau đầu!
Ta không lên tiếng đợi Hoàng y nói tiếp.
”Bọn họ nói muốn chính tai nghe thê chủ nói mới thả người!”
Gân xanh trên thái dương ta có dấu hiệu giật giật.
Ta thở dài, đứng lên nói với Hoàng y, “Ta đi với ngươi!”
”Như Hoa, mang áo choàng của thê chủ ra đây!” Mặt than xoay người lên tiếng phân phó.
Như Hoa?
Ta đảo mắt. Từ trong góc phòng lộ ra một đôi hài thêu màu hồng.
OMG~ Trong phòng còn có người?!
Một bóng người chầm chậm bước ra. Váy màu hồng nhạt, thân hình nhỏ nhắn, trên đầu búi thành hai búi tóc nhỏ, gương mặt trái xoan, lông mi thật dài rũ xuống, mắt to đen láy, cái mũi nhỏ xinh, môi anh đào chúm chím. Là một tiểu mỹ nhân a!
Nhưng mà, tiểu mỹ nhân này có gì đó không đúng...quá trầm mặc.
”Như Hoa không nói được!” Mặt than như biết suy nghĩ trong lòng ta, lên tiếng giải thích.
Như Hoa cúi đầu, cung kính đưa áo rồi lặng lẽ lui xuống. Dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, Như Hoa hơi ngẩng đầu rồi thật nhanh cúi xuống.
Ta nhìn thấy trong ánh mắt Như Hoa hiện lên sự kinh sợ rõ ràng. Tiểu nha đầu này rất sợ “ta”?
Ta càng lúc càng hiếu kỳ thân phận của thân thể này rồi!
Mặt than đến trước mặt ta, lấy áo choàng khoác lên người ta, buộc dây, kéo mũ trùm. Thần thái tự nhiên, động tác lưu loát.
Khoảng cách quá gần nên ta ngửi thấy trên người hắn có mùi thảo dược rất nhạt. Mùi hương dễ chịu khiến người ta cảm thấy an tâm...
”Thê chủ, bên ngoài trời lạnh, cẩn thận thân thể.” Mặt than kéo lại áo choàng trên người ta, dặn dò.
Ta gật đầu xem như trả lời hắn.
Mặt than lại quay sang Hoàng y, “Tiêu Vũ, chăm sóc thê chủ cẩn thận, trên người nàng còn thương tích!”
Tiêu Vũ nhún nhún vai, Mặt than liếc hắn một cái hắn mới nghiêm túc trả lời, “Đã biết!”
Tiêu Vũ hướng ta mở miệng, giọng nói có phần bất mãn, “Thê chủ, mời ngài đi theo ta!”
Hắn bình thường vẫn dùng thái độ này sao? Hay là sau khi ta mất trí nhớ mới thể hiện ra ngoài?
Ta hít vào một hơi, xoay người đi theo Tiêu Vũ.
Bên ngoài trời tối mịch, vừa ra khỏi cửa, bước chân ta liền dừng lại.
Trước mắt ta là một hồ nước mênh mông!
Ta thầm kinh hãi trong lòng. Ai lại đem phòng ngủ xây giữa hồ như vậy?
Hồ rất lớn, sương mù lượn lờ trên mặt hồ trống trải càng làm xung quanh thêm lạnh lẽo.
Đêm tĩnh mịch, bầu trời không một ánh sao. Trước mặt ta là một cây cầu dài uốn lượn đến tận bên kia bờ. Những ngọn đèn lồng mờ ảo treo dọc theo thành cầu lắc lư trong gió...Ta đột nhiên nhớ đến câu: “Đi qua đầu cầu Nại Hà, một đi không ngoảnh đầu nhìn lại.”
Ta rùng mình, sởn cả tóc gáy, bước chân càng theo sát Tiêu Vũ.
Bốn bề vắng lặng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vọng lại.
Một cơn gió mạnh thổi tới. Ta đưa tay nắm lại mũ trùm suýt bị gió thổi bay, khép chặt lại vạt áo.
Thật lạnh a~!
Lam Nguyệt mở mắt, yếu ớt lên tiếng, “Đại công tử...đại ca...”
”Đây là...” Lam Nguyệt nhìn xung quanh, chợt muốn ngồi dậy.
Mặt than ấn hắn nằm trở xuống, giọng nói lạnh lẽo, “Ngươi bây giờ không thể cử động!”
Ta vội vàng lên tiếng, “Ngươi mau nằm xuống đi!”
Lời ta nói thật sự hiệu quả, Lam Nguyệt ngoan ngoãn nằm xuống. Nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, ta đành mở miệng, “Ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi, bọn họ rất nhanh sẽ quay lại!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã nghe thấy tiếng người vọng vào.
Ồ, thật linh nghiệm!
”Thê chủ! Thê chủ!”
”Rầm” một tiếng, cửa mở toang, một luồng gió lạnh lùa vào phòng. Ta nổi lên một tầng da gà.
Một thiếu niên sắc mặt đỏ bừng đang chạy vào.
Thiếu niên một thân hoàng y, lông mày thanh tú, hai mắt to, tròng mắt trong suốt, hắc bạch phân minh, thần thái hoạt bát, sức sống mười phần.
Hoàng y thiếu niên há miệng thở dốc, ổn định hơi thở hướng ta mở miệng, “Thê chủ, bọn họ không chịu thả người!”
What?!
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới. Thật đau đầu!
Ta không lên tiếng đợi Hoàng y nói tiếp.
”Bọn họ nói muốn chính tai nghe thê chủ nói mới thả người!”
Gân xanh trên thái dương ta có dấu hiệu giật giật.
Ta thở dài, đứng lên nói với Hoàng y, “Ta đi với ngươi!”
”Như Hoa, mang áo choàng của thê chủ ra đây!” Mặt than xoay người lên tiếng phân phó.
Như Hoa?
Ta đảo mắt. Từ trong góc phòng lộ ra một đôi hài thêu màu hồng.
OMG~ Trong phòng còn có người?!
Một bóng người chầm chậm bước ra. Váy màu hồng nhạt, thân hình nhỏ nhắn, trên đầu búi thành hai búi tóc nhỏ, gương mặt trái xoan, lông mi thật dài rũ xuống, mắt to đen láy, cái mũi nhỏ xinh, môi anh đào chúm chím. Là một tiểu mỹ nhân a!
Nhưng mà, tiểu mỹ nhân này có gì đó không đúng...quá trầm mặc.
”Như Hoa không nói được!” Mặt than như biết suy nghĩ trong lòng ta, lên tiếng giải thích.
Như Hoa cúi đầu, cung kính đưa áo rồi lặng lẽ lui xuống. Dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, Như Hoa hơi ngẩng đầu rồi thật nhanh cúi xuống.
Ta nhìn thấy trong ánh mắt Như Hoa hiện lên sự kinh sợ rõ ràng. Tiểu nha đầu này rất sợ “ta”?
Ta càng lúc càng hiếu kỳ thân phận của thân thể này rồi!
Mặt than đến trước mặt ta, lấy áo choàng khoác lên người ta, buộc dây, kéo mũ trùm. Thần thái tự nhiên, động tác lưu loát.
Khoảng cách quá gần nên ta ngửi thấy trên người hắn có mùi thảo dược rất nhạt. Mùi hương dễ chịu khiến người ta cảm thấy an tâm...
”Thê chủ, bên ngoài trời lạnh, cẩn thận thân thể.” Mặt than kéo lại áo choàng trên người ta, dặn dò.
Ta gật đầu xem như trả lời hắn.
Mặt than lại quay sang Hoàng y, “Tiêu Vũ, chăm sóc thê chủ cẩn thận, trên người nàng còn thương tích!”
Tiêu Vũ nhún nhún vai, Mặt than liếc hắn một cái hắn mới nghiêm túc trả lời, “Đã biết!”
Tiêu Vũ hướng ta mở miệng, giọng nói có phần bất mãn, “Thê chủ, mời ngài đi theo ta!”
Hắn bình thường vẫn dùng thái độ này sao? Hay là sau khi ta mất trí nhớ mới thể hiện ra ngoài?
Ta hít vào một hơi, xoay người đi theo Tiêu Vũ.
Bên ngoài trời tối mịch, vừa ra khỏi cửa, bước chân ta liền dừng lại.
Trước mắt ta là một hồ nước mênh mông!
Ta thầm kinh hãi trong lòng. Ai lại đem phòng ngủ xây giữa hồ như vậy?
Hồ rất lớn, sương mù lượn lờ trên mặt hồ trống trải càng làm xung quanh thêm lạnh lẽo.
Đêm tĩnh mịch, bầu trời không một ánh sao. Trước mặt ta là một cây cầu dài uốn lượn đến tận bên kia bờ. Những ngọn đèn lồng mờ ảo treo dọc theo thành cầu lắc lư trong gió...Ta đột nhiên nhớ đến câu: “Đi qua đầu cầu Nại Hà, một đi không ngoảnh đầu nhìn lại.”
Ta rùng mình, sởn cả tóc gáy, bước chân càng theo sát Tiêu Vũ.
Bốn bề vắng lặng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vọng lại.
Một cơn gió mạnh thổi tới. Ta đưa tay nắm lại mũ trùm suýt bị gió thổi bay, khép chặt lại vạt áo.
Thật lạnh a~!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook