Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo
-
Chương 4
Hành trình buổi tối của Phó A Bảo cũng giống như Trịnh Cảnh Đồng, tắm ôn tuyền xong ăn tối, cao hứng liền uống nhiều, Lưu Lực cùng Trương Đại Vĩ hai tên nam sinh liền đem cậu dìu về phòng, bật điều hòa đàng hoàng cho cậu xong tắt đèn.
Phó A Bảo ngủ thẳng cẳng, thỉnh thoảng còn ba tháp miệng (kiểu chẹp miệng ấy) hai cái, Trịnh Cảnh Đồng đầu choáng váng mơ màng không chú ý tới cậu, y cũng để không ý tới trên giường còn có thêm một người khác, hai người cứ như vậy không biết gì đồng sàng cộng chẩm (ngủ chung).
Tư thế ngủ của Phó A Bảo tương đối kém, ngủ một hồi liền muốn động đậy thay đổi tư thế, trong chốc lát liền ùng ục ùng ục tiến đến trong lồng ngực Trịnh Cảnh Đồng.
Nhiệt độ cơ thể chạm nhau, nhưng hai người cũng không cảm thấy có vấn đề gì, uống nhiều rồi nên đầu óc cực kỳ hồ đồ, trong tiềm thức đều cho rằng trong phòng chỉ có một mình mình, vì thế bên cạnh có cái gì thì nhất định là đang nằm mơ.
Đây là mộng xuân a! — Đây là ý nghĩ chung của hai người.
Sau khi có ý nghĩ này, nhiệt độ cơ thể của hai người lập tức liền cao thêm mấy độ, mộng xuân cái gì, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, thành thật mà nói, còn có chút mong chờ a.
Phó A Bảo tuổi trẻ kích động, phía dưới cậu đã bắt đầu có chút ngẩng đầu, đang thở hổn hển hướng về trên đùi Trịnh Cảnh Đồng cọ xát. Trịnh Cảnh Đồng cũng không biết người bên trong "Mộng xuân" kia là ai, thế nhưng bị cọ xát như vậy làm sao lại không có phản ứng, trạng thái tinh thần lúc này của y rõ ràng không bằng bình thường, trong đầu ngơ ngơ ngác ngác, căn bản không chú ý tới đối phương cũng như vậy!
Nghĩ thầm dù sao cũng là mơ, liền thuận theo cảm nhận trong cơ thể mình đi, đầu óc nóng lên tay liền bắt đầu sờ soạng, ừ, cái mông rất đàn hồi, da dẻ rất trơn bóng, cảm giác quả thực rất tốt.
Phó A Bảo được sờ rất thoải mái, rên rỉ liên tục, Trịnh Cảnh Đồng nghe thấy âm thanh rên rỉ của cậu càng cảm thấy kích thích, bắt đầu cảm thấy vải vóc nửa người dưới của đối phương quá bất tiện rồi.
Liền thuần thục, Trịnh Cảnh Đồng đem quần lót của Phó A Bảo cởi ra, quần lót của mình cũng cởi ra, nửa người trên vốn là để trần, vì thế hai người hiện tại đều là trần trụi, lần này nhiệt độ cơ thể của hai người cao hơn, máy điều hòa có chút không đủ dùng, nóng a!
Thuận theo bắt đầu vuốt ve ma sát lẫn nhau, đầu tiên là chạm vào, từ từ liền bắt đầu chuyển tới miệng, lúc mới bắt đầu cũng không biết nên hôn chỗ nào, ngược lại chính là gặm, dù sao cũng là mơ, dựa theo phương thức khát vọng nhất trong lòng mình mà làm, hai người gặm tới mức kịch liệt miễn bàn, qua một hồi lâu mới tìm được môi của đối phương, sau đó chính là các loại hôn lưỡi kịch liệt.
Thân thể hai người cùng áp sát vào nhau, quả thực chính là dính vào nhau như vậy, ai cũng không nỡ buông đối phương ra.
Cuối cùng Trịnh Cảnh Đồng nhịn không được, y một bên vươn mình đè lên người Phó A Bảo, sau khi trải qua một loạt tiền hí, bẹp bẹp đem Phó A Bảo giải quyết tại chỗ ăn hết.
Phó A Bảo lúc mới bắt đầu có chút khó chịu, thế nhưng trong đầu vẫn còn mơ hồ, nghĩ thầm dù sao cũng là mơ, mình cũng không muốn cưỡng lại, mặt sau từ từ thoải mái hơn, lại bắt đầu rên rỉ, Trịnh Cảnh Đồng nghe được âm thanh rên rỉ của cậu, âm thanh rên rỉ của cậu khiến Trịnh Cảnh Đồng càng hưng phấn.
Ngay sau đó liền "Tuần hoàn ác tính", hai người kích tình đã lâu, đến cuối cùng Phó A Bảo rầm rì không xuất ra Trịnh Cảnh Đồng mới chậm rãi ngừng lại.
Lần này hai người thật sự là ngủ thiếp đi, "Mộng xuân" qua đi, hai người đều tâm mãn ý túc (thỏa mãn) ngủ say...
Đây thực sự là một đêm "Tốt đẹp" a~
__________________
Lúc này bọn Đổng Mạn đã ăn xong cơm tối, sau một ngày hàn huyên mọi người liền trở về phòng mình nghỉ ngơi, Phùng Vân Vân lại muốn tiếp tục ra ôn tuyền, liền lôi Đổng Mạn cùng đi, nói là muốn nói chuyện phiếm với cô.
Hai người tới một cái ao nhỏ, tựa ở bên cạnh ao nhìn trăng trên trời, Đổng Mạn có chút lo lắng buồn rầu.
"Tiểu Mạn, cậu nói thật với tớ, cậu đến cùng là có cùng một chỗ với Trịnh Cảnh Đồng không a, quan hệ của các cậu tốt như vậy." Phùng Vân Vân chính là muốn tán gẫu với Đổng Mạn về chuyện này, từ lúc nhìn thấy chuyện buổi sáng, Đổng Mạn và Trịnh Cảnh Đồng thật sự là bạn bè nam nữ như vậy, thế nhưng sau khi Trịnh Cảnh Đồng đi cũng không cùng Đổng Mạn biểu hiện nhiều thân mật, ít nhất là không có bất kỳ tiếp xúc tứ chi nào.
Đổng Mạn lắc đầu một cái, "Đều theo như đã nói với cậu, tớ với cậu ấy thật sự không phải là loại quan hệ kia." Vừa đưa Trịnh Cảnh Đồng về phòng cũng bị cự tuyệt, lẽ nào đối phương thật sự không thích mình?
"Vậy cậu ấy có bạn gái sao?"
"Điều này ngược lại là không có, ngoại trừ tớ, tớ cũng không phát hiện cậu ấy và các nữ nhân khác có tiếp xúc quá thân mật." Đổng Mạn ở điểm này đúng là rất tư tin, "Tớ cũng thường tới nhà cậu ấy làm khách, chưa từng nghe nói cậu ấy có bạn gái."
"Vậy các cậu đây coi như là xảy ra chuyện gì a?" Phùng Vân Vân không hiểu, "Cậu nói một chút cậu năm nay cũng bao nhiêu tuổi rồi? 30 rồi! Cậu là con gái, 30 tuổi không còn trẻ chút nào, bọn cậu chưa tiến triển, con trai tớ cũng đã 3 tuổi, cậu thì sao?"
"Tớ thì có cách gì, cậu ấy căn bản cũng không đề cập về phương diện kia." Đổng Mạn cũng rất buồn bực.
"Vậy cậu ấy cứ định dây dưa với cậu như vậy?" Phùng Vân Vân cảm thấy Trịnh Cảnh Đồng rất không trượng phu, "Đây là muốn chờ cậu mở miệng chiếc sao?"
"Tớ cũng không biết." Bởi vì chuyện vừa nãy Đổng Mạn trở nên rất không tự tin, "Có thể cậu ấy chỉ coi tớ là bạn bè bình thường đi, đối với tớ căn bản không có ý kia."
"Không thể! Tất cả mọi người đều biết quan hệ của các cậu, cậu vừa không có bạn trai, cậu ấy cũng không có bạn gái, cậu ấy có thể không có chút cảm giác gì sao?" (Suy luận logic vỡi ="=) Phùng Vân Vân không quá tin tưởng, "Nhiều nữ nhân như vậy, cậu ấy đối với cậu tốt nhát, sao có khả năng đối với cậu không có ý gì được."
Phùng Vân Vân nói câu kế tiếp Đổng Mạn cũng không nghe lọt, chỉ có một câu khiến cô để ở trong lòng thôi.
"Theo như thân phận gia thế của Trịnh Cảnh Đồng, cậu ấy lại là con trai duy nhất, cha mẹ cậu ấy khẳng định chờ ôm cháu trai a, hai cậu lại không tiến triển, cậu ấy nói không biết liền muốn cùng gia đình an bài kết hôn với thiên kim tiểu thư, đến lúc đó cậu chỉ có thể khóc!"
Đổng Mạn cũng không nói gì, cô cũng không biết nên làm gì bây giờ, tuổi của mình cũng không còn ít, có lẽ là nên có chút chủ động, cứ chờ đối phương theo đuổi mình cũng không phải cách.
Phùng Vân Vân thay cô nôn nóng nắm bắt, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Như vậy đi, ngày mai tớ thay cậu thăm dò cậu ấy, thăm dò tin tức từ miệng của cậu ấy, thật bị cậu làm cho vội muốn chết, đầu óc tốt, sao tới loại chuyện này lại vô dụng như vậy! Điều kiện của cậu như vậy, ngoắc ngắc ngón tay nam nhân liền dính sát, cậu bằng lòng a, khổ sở nhiều năm như vậy lại còn dáng vẻ không sợ chết!"
"Cảm ơn cậu, Vân Vân." Đổng Mạn cảm kích nói.
"Cảm ơn cái gì, tớ đây là thực sự nhìn không được!" Phùng Vân Vân nhìn cô một chút.
__________
Hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa hắt vào, Phó A Bảo ngủ cảm giác đầu không đau, thế nhưng ngoại trừ đầu tất cả các chỗ khác đều đau!
Tại sao?!
Tại sao mở mắt ra, Phó A Bảo xoa mông mình ngồi dậy, mẹ nó đau quá, toàn thân đều đau, tối hôm qua bị quỷ ép giường? Mông sao có thể đau a, hơn nữa nơi đó có cảm giác là lạ.
Sau đó cậu duỗi chân một cái, đột nhiên đá phải một đồ vật âm ấm, cậu sợ hết hồn, sau đó quay đầu lại!
Trên giường vẫn còn một người khác! Vừa định gọi người lại phát hiện, người này nhìn có chút quen mắt.
Thế mà lại là Trịnh Cảnh Đồng kia!
Phó A Bảo sợ tới không nói được gì nữa rồi, xảy ra chuyện gì, Trịnh Cảnh Đồng sao lại xuống hiện trong phòng mình, điều này không khoa học a!
Trịnh Cảnh Đồng vừa bị Phó A Bảo đá một hồi, sau đó liền thong thả tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Phó A Bảo để trần nửa người trên trợn mắt nhìn mình.
Hai người đều cảm thấy kinh hãi, đây rất cuộc là tình huống thế nào a?!
"Tôi —" Trịnh Cảnh Đồng muốn nói gì đó.
"Anh câm miệng!" Phó A Bảo lúc này trong đầu chỉ có một ý nghĩ, lẽ nào hôm qua mình tới sai phòng? Cậu lập tức xoay mình ngồi dậy đi ra nhìn biển số phòng.
Nhưng vừa mới đứng dậy, chỗ đó hạ thân liền có vật gì đó theo đùi chảy xuống, vừa lúc bị Trịnh Cảnh Đồng nhìn rõ ràng.
Trong lòng hai người khiếp sợ thì khỏi nói, Phó A Bảo cảm giác mình dây thần kinh trong đầu mình đã bị đứt đoạn.
Trong phòng nhất thời trầm mặc hồi lâu, qua một hồi lâu Trịnh Cảnh Đồng nghiêm túc cẩn thận ngồi dậy, sau đó nghiêm túc cẩn thận nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu."
-------------------------------
Từ chương sau sẽ đổi xưng hô giữa hai người: Trịnh Cảnh Đồng xưng với Phó A Bảo là anh - em, Phó A Bảo xưng với Trịnh Cảnh Đồng là anh - tôi vì từ chương sau trở đi anh Đồng sẽ bắt đầu quá trình mặt dày theo đuổi vợ.
Phó A Bảo ngủ thẳng cẳng, thỉnh thoảng còn ba tháp miệng (kiểu chẹp miệng ấy) hai cái, Trịnh Cảnh Đồng đầu choáng váng mơ màng không chú ý tới cậu, y cũng để không ý tới trên giường còn có thêm một người khác, hai người cứ như vậy không biết gì đồng sàng cộng chẩm (ngủ chung).
Tư thế ngủ của Phó A Bảo tương đối kém, ngủ một hồi liền muốn động đậy thay đổi tư thế, trong chốc lát liền ùng ục ùng ục tiến đến trong lồng ngực Trịnh Cảnh Đồng.
Nhiệt độ cơ thể chạm nhau, nhưng hai người cũng không cảm thấy có vấn đề gì, uống nhiều rồi nên đầu óc cực kỳ hồ đồ, trong tiềm thức đều cho rằng trong phòng chỉ có một mình mình, vì thế bên cạnh có cái gì thì nhất định là đang nằm mơ.
Đây là mộng xuân a! — Đây là ý nghĩ chung của hai người.
Sau khi có ý nghĩ này, nhiệt độ cơ thể của hai người lập tức liền cao thêm mấy độ, mộng xuân cái gì, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, thành thật mà nói, còn có chút mong chờ a.
Phó A Bảo tuổi trẻ kích động, phía dưới cậu đã bắt đầu có chút ngẩng đầu, đang thở hổn hển hướng về trên đùi Trịnh Cảnh Đồng cọ xát. Trịnh Cảnh Đồng cũng không biết người bên trong "Mộng xuân" kia là ai, thế nhưng bị cọ xát như vậy làm sao lại không có phản ứng, trạng thái tinh thần lúc này của y rõ ràng không bằng bình thường, trong đầu ngơ ngơ ngác ngác, căn bản không chú ý tới đối phương cũng như vậy!
Nghĩ thầm dù sao cũng là mơ, liền thuận theo cảm nhận trong cơ thể mình đi, đầu óc nóng lên tay liền bắt đầu sờ soạng, ừ, cái mông rất đàn hồi, da dẻ rất trơn bóng, cảm giác quả thực rất tốt.
Phó A Bảo được sờ rất thoải mái, rên rỉ liên tục, Trịnh Cảnh Đồng nghe thấy âm thanh rên rỉ của cậu càng cảm thấy kích thích, bắt đầu cảm thấy vải vóc nửa người dưới của đối phương quá bất tiện rồi.
Liền thuần thục, Trịnh Cảnh Đồng đem quần lót của Phó A Bảo cởi ra, quần lót của mình cũng cởi ra, nửa người trên vốn là để trần, vì thế hai người hiện tại đều là trần trụi, lần này nhiệt độ cơ thể của hai người cao hơn, máy điều hòa có chút không đủ dùng, nóng a!
Thuận theo bắt đầu vuốt ve ma sát lẫn nhau, đầu tiên là chạm vào, từ từ liền bắt đầu chuyển tới miệng, lúc mới bắt đầu cũng không biết nên hôn chỗ nào, ngược lại chính là gặm, dù sao cũng là mơ, dựa theo phương thức khát vọng nhất trong lòng mình mà làm, hai người gặm tới mức kịch liệt miễn bàn, qua một hồi lâu mới tìm được môi của đối phương, sau đó chính là các loại hôn lưỡi kịch liệt.
Thân thể hai người cùng áp sát vào nhau, quả thực chính là dính vào nhau như vậy, ai cũng không nỡ buông đối phương ra.
Cuối cùng Trịnh Cảnh Đồng nhịn không được, y một bên vươn mình đè lên người Phó A Bảo, sau khi trải qua một loạt tiền hí, bẹp bẹp đem Phó A Bảo giải quyết tại chỗ ăn hết.
Phó A Bảo lúc mới bắt đầu có chút khó chịu, thế nhưng trong đầu vẫn còn mơ hồ, nghĩ thầm dù sao cũng là mơ, mình cũng không muốn cưỡng lại, mặt sau từ từ thoải mái hơn, lại bắt đầu rên rỉ, Trịnh Cảnh Đồng nghe được âm thanh rên rỉ của cậu, âm thanh rên rỉ của cậu khiến Trịnh Cảnh Đồng càng hưng phấn.
Ngay sau đó liền "Tuần hoàn ác tính", hai người kích tình đã lâu, đến cuối cùng Phó A Bảo rầm rì không xuất ra Trịnh Cảnh Đồng mới chậm rãi ngừng lại.
Lần này hai người thật sự là ngủ thiếp đi, "Mộng xuân" qua đi, hai người đều tâm mãn ý túc (thỏa mãn) ngủ say...
Đây thực sự là một đêm "Tốt đẹp" a~
__________________
Lúc này bọn Đổng Mạn đã ăn xong cơm tối, sau một ngày hàn huyên mọi người liền trở về phòng mình nghỉ ngơi, Phùng Vân Vân lại muốn tiếp tục ra ôn tuyền, liền lôi Đổng Mạn cùng đi, nói là muốn nói chuyện phiếm với cô.
Hai người tới một cái ao nhỏ, tựa ở bên cạnh ao nhìn trăng trên trời, Đổng Mạn có chút lo lắng buồn rầu.
"Tiểu Mạn, cậu nói thật với tớ, cậu đến cùng là có cùng một chỗ với Trịnh Cảnh Đồng không a, quan hệ của các cậu tốt như vậy." Phùng Vân Vân chính là muốn tán gẫu với Đổng Mạn về chuyện này, từ lúc nhìn thấy chuyện buổi sáng, Đổng Mạn và Trịnh Cảnh Đồng thật sự là bạn bè nam nữ như vậy, thế nhưng sau khi Trịnh Cảnh Đồng đi cũng không cùng Đổng Mạn biểu hiện nhiều thân mật, ít nhất là không có bất kỳ tiếp xúc tứ chi nào.
Đổng Mạn lắc đầu một cái, "Đều theo như đã nói với cậu, tớ với cậu ấy thật sự không phải là loại quan hệ kia." Vừa đưa Trịnh Cảnh Đồng về phòng cũng bị cự tuyệt, lẽ nào đối phương thật sự không thích mình?
"Vậy cậu ấy có bạn gái sao?"
"Điều này ngược lại là không có, ngoại trừ tớ, tớ cũng không phát hiện cậu ấy và các nữ nhân khác có tiếp xúc quá thân mật." Đổng Mạn ở điểm này đúng là rất tư tin, "Tớ cũng thường tới nhà cậu ấy làm khách, chưa từng nghe nói cậu ấy có bạn gái."
"Vậy các cậu đây coi như là xảy ra chuyện gì a?" Phùng Vân Vân không hiểu, "Cậu nói một chút cậu năm nay cũng bao nhiêu tuổi rồi? 30 rồi! Cậu là con gái, 30 tuổi không còn trẻ chút nào, bọn cậu chưa tiến triển, con trai tớ cũng đã 3 tuổi, cậu thì sao?"
"Tớ thì có cách gì, cậu ấy căn bản cũng không đề cập về phương diện kia." Đổng Mạn cũng rất buồn bực.
"Vậy cậu ấy cứ định dây dưa với cậu như vậy?" Phùng Vân Vân cảm thấy Trịnh Cảnh Đồng rất không trượng phu, "Đây là muốn chờ cậu mở miệng chiếc sao?"
"Tớ cũng không biết." Bởi vì chuyện vừa nãy Đổng Mạn trở nên rất không tự tin, "Có thể cậu ấy chỉ coi tớ là bạn bè bình thường đi, đối với tớ căn bản không có ý kia."
"Không thể! Tất cả mọi người đều biết quan hệ của các cậu, cậu vừa không có bạn trai, cậu ấy cũng không có bạn gái, cậu ấy có thể không có chút cảm giác gì sao?" (Suy luận logic vỡi ="=) Phùng Vân Vân không quá tin tưởng, "Nhiều nữ nhân như vậy, cậu ấy đối với cậu tốt nhát, sao có khả năng đối với cậu không có ý gì được."
Phùng Vân Vân nói câu kế tiếp Đổng Mạn cũng không nghe lọt, chỉ có một câu khiến cô để ở trong lòng thôi.
"Theo như thân phận gia thế của Trịnh Cảnh Đồng, cậu ấy lại là con trai duy nhất, cha mẹ cậu ấy khẳng định chờ ôm cháu trai a, hai cậu lại không tiến triển, cậu ấy nói không biết liền muốn cùng gia đình an bài kết hôn với thiên kim tiểu thư, đến lúc đó cậu chỉ có thể khóc!"
Đổng Mạn cũng không nói gì, cô cũng không biết nên làm gì bây giờ, tuổi của mình cũng không còn ít, có lẽ là nên có chút chủ động, cứ chờ đối phương theo đuổi mình cũng không phải cách.
Phùng Vân Vân thay cô nôn nóng nắm bắt, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Như vậy đi, ngày mai tớ thay cậu thăm dò cậu ấy, thăm dò tin tức từ miệng của cậu ấy, thật bị cậu làm cho vội muốn chết, đầu óc tốt, sao tới loại chuyện này lại vô dụng như vậy! Điều kiện của cậu như vậy, ngoắc ngắc ngón tay nam nhân liền dính sát, cậu bằng lòng a, khổ sở nhiều năm như vậy lại còn dáng vẻ không sợ chết!"
"Cảm ơn cậu, Vân Vân." Đổng Mạn cảm kích nói.
"Cảm ơn cái gì, tớ đây là thực sự nhìn không được!" Phùng Vân Vân nhìn cô một chút.
__________
Hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa hắt vào, Phó A Bảo ngủ cảm giác đầu không đau, thế nhưng ngoại trừ đầu tất cả các chỗ khác đều đau!
Tại sao?!
Tại sao mở mắt ra, Phó A Bảo xoa mông mình ngồi dậy, mẹ nó đau quá, toàn thân đều đau, tối hôm qua bị quỷ ép giường? Mông sao có thể đau a, hơn nữa nơi đó có cảm giác là lạ.
Sau đó cậu duỗi chân một cái, đột nhiên đá phải một đồ vật âm ấm, cậu sợ hết hồn, sau đó quay đầu lại!
Trên giường vẫn còn một người khác! Vừa định gọi người lại phát hiện, người này nhìn có chút quen mắt.
Thế mà lại là Trịnh Cảnh Đồng kia!
Phó A Bảo sợ tới không nói được gì nữa rồi, xảy ra chuyện gì, Trịnh Cảnh Đồng sao lại xuống hiện trong phòng mình, điều này không khoa học a!
Trịnh Cảnh Đồng vừa bị Phó A Bảo đá một hồi, sau đó liền thong thả tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Phó A Bảo để trần nửa người trên trợn mắt nhìn mình.
Hai người đều cảm thấy kinh hãi, đây rất cuộc là tình huống thế nào a?!
"Tôi —" Trịnh Cảnh Đồng muốn nói gì đó.
"Anh câm miệng!" Phó A Bảo lúc này trong đầu chỉ có một ý nghĩ, lẽ nào hôm qua mình tới sai phòng? Cậu lập tức xoay mình ngồi dậy đi ra nhìn biển số phòng.
Nhưng vừa mới đứng dậy, chỗ đó hạ thân liền có vật gì đó theo đùi chảy xuống, vừa lúc bị Trịnh Cảnh Đồng nhìn rõ ràng.
Trong lòng hai người khiếp sợ thì khỏi nói, Phó A Bảo cảm giác mình dây thần kinh trong đầu mình đã bị đứt đoạn.
Trong phòng nhất thời trầm mặc hồi lâu, qua một hồi lâu Trịnh Cảnh Đồng nghiêm túc cẩn thận ngồi dậy, sau đó nghiêm túc cẩn thận nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu."
-------------------------------
Từ chương sau sẽ đổi xưng hô giữa hai người: Trịnh Cảnh Đồng xưng với Phó A Bảo là anh - em, Phó A Bảo xưng với Trịnh Cảnh Đồng là anh - tôi vì từ chương sau trở đi anh Đồng sẽ bắt đầu quá trình mặt dày theo đuổi vợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook