Rất nhanh liền tới ngày quốc khánh, đối với Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng mà nói ngày quốc khánh hình như không có gì đặc biệt, cũng chính là nghỉ hè mà, bất quá đối với Phó Trạch Văn mà nói liền rất đặc biệt.

Thời điểm lễ quốc khánh năm ngoái hắn chuẩn bị đánh hôn với Đới Tuyết Dao, vạn hạnh chính là không thể thành, thành phỏng chừng hiện tại phiền phức hơn rồi.

Năm ngoái không thành công, ngày quốc khánh năm nay hắn rốt cục thành công đính hôn, đối tượng đính hôn đương nhiên là Hạ Tình.

Hai người ban đầu chỉ là giả làm tình nhân mà thôi, bất quá Phó Trạch Văn vẫn luôn rất gắng sức, hắn thành công tóm được Hạ Tình, chủ yếu nhất là giành được hảo cảm của trên dưới Hạ gia, Hạ Lập Nhân đánh giá khá cao hắn, hai nhà từ tháng 5 bắt đầu bàn việc kết hôn, cuối cùng định ngày đính hôn vào lễ quốc khánh.

Nhìn lão ca rốt cục tu thành chính quả Phó A Bảo vô cùng cao hứng, cao trai cậu đều gần như có thể gọi ba ba, nhưng anh trai cậu vẫn còn chưa kết hôn, buồn chết cậu rồi, thật là một anh trai khiến người ta bận tâm, hiện tại tốt rồi, rốt cục khiến người ta bớt lo, cậu cũng coi như là sáng tỏ một nỗi lòng rồi.

Trịnh Cảnh Đồng nghe Phó A Bảo nói như vậy khóe miệng giật giật, hai người bọn em đến cùng ai là anh trai ai là em trai a?

Phó A Bảo nghĩ thới còn rất đắc ý, tràn đầy đều là cảm giác thành tựu, chuyện tốt này cũng có công lao của cậu đấy.

......

Lễ đính hôn của Phó Trạch Văn và Hạ Tình tổ chức tại một khách sạn, mời rất nhiều người, toàn bộ Trịnh gia cũng đến đông đủ, ngay cả Tiểu Duệ Duệ vẫn chưa nói chuyện được cũng tới, vốn loại trường hợp này mang theo trẻ con nhỏ như vậy đến không tốt lắm, thế nhưng tất cả mọi người trong nhà không yên lòng để một mình đứa nhỏ ở nhà, tuy nói trong nhà có người hầu đi, nhưng đâu có tốt hơn mang theo mình a.

Ngược lại Tiểu Duệ Duệ cũng thật biết điều, không khóc không nháo, mang tới cũng không có chuyện gì.

Hạ Tình thích nhất là trẻ con, cô gặp Tiểu Duệ Duệ vài lần, vô cùng yêu thích, có điều cô là nữ chính hôm nay, không nên chạy loạn, hơn nữa cô và Phó Trạch Văn ngồi ở hàng đầu, không ngồi cùng tất cả mọi người.

Các trưởng bối của Hạ gia và Phó gia ngồi một bàn, ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại của Phó A Bảo cũng tới, Hạ gia đương nhiên cũng giống vậy, tất cả cậu và Hạ Lập Nhân vì là hậu bối ngồi tại một bàn khác.

A Bảo tới chỗ nào Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên cũng tói chỗ đó, y tách cha mẹ ra ôm Tiểu Duệ Duệ theo Phó A Bảo và Hạ Lập Nhân ngồi cùng một bàn.

Hạ Lập Nhân ngồi bên cạnh Trịnh Cảnh Đồng nhìn chằm chằm Tiểu Duệ Duệ đã lâu, sắc mặt hắn không quá tốt, khiến Phó A Bảo khẩn trương hề hề, cậu nhìn thấy người đẹp liền không nhúc nhích, thế nhưng anh trai của chị Hạ Tình hôm nay thật sự có chút đáng sợ, nhìn chằm chằm con trai cậu như thế làm gì?

"Anh nói hắn không phải không thích trẻ con?" Phó A Bảo nhỏ giọng hỏi Trịnh Cảnh Đồng, cũng không biết tại sao, cậu có chút sợ Hạ Lập Nhân.

"Không thể nào, Lập Nhân rất thích trẻ con." Nói xong Trịnh Cảnh Đồng còn ôm lấy con trai đưa cho Hạ Lập Nhân, "Biết cậu yêu thích trẻ con, con trai tớ tạm thời cho cậu ôm một chút." Một ngữ khí bố thí.

Y sau khi kết hôn liền bắt đầu não tàn, ngày ngày phơi nắng (*), phơi nắng vợ phơi nắng con trai, như kiểu hạnh phúc của cả thế giới đều bị y nhận thầu vậy.

(Phơi nắng trong trường hợp này có nghĩa là khoe khoang)

Lông mày Hạ Lập Nhân hơi nhấc lên, trái tim Phó A Bảo nâng lên, Trịnh Cảnh Đồng hàng này sao không đáng tin như thế a, người này nhìn qua đầu có chỗ nào rất thích trẻ con a, đây là sắc mặt thích trẻ con? Con trai cậu nhưng quý giá lắm đấy, không thể tùy tiện đưa cho người ta ôm ấp được, cho dù là mỹ nhân cũng không được!

Nhìn Tiểu Duệ Duệ vô tội lại đáng yêu Hạ Lập Nhân có chút không biết nên ra tay thế nào, Trịnh Cảnh Đồng nói không sai, hắn và Hạ Tình giống nhau, phi thường thích trẻ con, hơn nữa bộ dáng Tiểu Duệ Duệ lại đáng yêu như thế, hắn càng thích, hắn vẫn muốn có một đứa nhỏ, một đứa nhỏ của hắn và người kia, đều là nam nhân không thể sinh, không liên quan, hai người đều mang thai hộ là được rồi.

Nhưng hắn đã chia tay với người kia, hắn cũng chỉ là mơ mộng một chút mà thôi.

Hắn rất hâm mộ Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo, hai người kia hạnh phúc như vậy, quang minh chính đại kết hôn, quang minh chính đại có con, còn là một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, mấy năm trước hắn còn quở trách Trịnh Cảnh Đồng, bảo Trịnh Cảnh Đồng sớm tìm đối tượng một chút, hắn còn đang show ân ái trước mặt Trịnh Cảnh Đồng, nhưng hiện tại con trai của Trịnh Cảnh Đồng đều sắp có thể chạy, hắn lại biến thành một người cô đơn......

Tiểu Duệ Duệ hôm nay mặc áo liền quần màu xanh lam nhạt, cả bộ đều màu xanh lam nhạt, bé khẽ nhếch miệng cười nhìn anh trai xinh đẹp trước mắt này, bé tuy rằng không thể nói chuyện, cũng không nghe hiểu lắm đám người lớn nói gì, thế nhưng thẩm mỹ cơ bản vẫn phải có, anh trai này bộ dáng thực sự quá đẹp.

Thế là thời điểm bé ở trong lồng ngực của Trịnh Cảnh Đồng liền bập bập miệng nhỏ rục rịch, thích nhất người bộ dáng đẹp! Ba ba bộ dáng đẹp! Anh trai này cũng đẹp!

Trịnh Cảnh Đồng không biết tại sao, bị bé coi thường.

Trịnh Cảnh Đồng vừa nhìn bộ dáng con trai như vậy liền biết bé đang suy nghĩ gì, tiểu phản bội này!

Hạ Lập Nhân đưa tay ra nhận lấy Tiểu Duệ Duệ, thật mềm, cảm giác có một đứa nhỏ thực sự tốt, nếu như hắn cũng có con thì tốt rồi, gần đây trong nhà một mực giục hắn kết thân kết hôn, như vậy cũng có một người thừa kế, thế nhưng hắn không có ý nguyện cùng người khác tạo thành gia đình.

Tiểu Duệ Duệ khả năng có chút thuộc tính của cha bé Trịnh Cảnh Đồng, có gen táy máy tay chân, vừa tới trong lồng ngực của Hạ Lập Nhân liền xông lên gặm một cái, ừm, hôn anh trai xinh đẹp chính là tốt!

Hạ Lập Nhân hơi gợi lên khóe miệng, đứa nhỏ này quả nhiên thật đáng yêu, thật muốn mang về nhà, trẻ con xinh đẹp nhà bọn họ mãi mãi cũng không chê nhiều.

Mặt Trịnh Cảnh Đồng lập tức liền đen, con trai của y cho tới bây giờ còn chưa có chủ động hôn y đâu! Tớ biết cậu chia tay tâm tình không tốt, mới cho mượn con trai ôm một chút, cậu cũng đừng có mà được đà lấn tới, tớ mới là cha của nó!

Phó A Bảo yên lòng, mị lực của con trai vẫn là rất lớn.

Tiểu Duệ Duệ chơi cùng Hạ Lập Nhân lập tức đói bụng, bé một ngày phải ăn vài bữa, trên bàn cơm cũng không có thức ăn của bé, sữa bột hiện tại phải pha, Phó A Bảo liền ôm con trai rời khỏi một lúc.

Hạ Lập Nhân nhìn bóng lưng Phó A Bảo nói với Trịnh Cảnh Đồng: "Các cậu trải qua thế nào, bình thường còn cãi nhau sao?"

Trịnh Cảnh Đồng trừng Hạ Lập Nhân một cái: "Cậu đừng có mà nguyền rủa tớ được không, tình cảm của tớ và A Bảo vẫn tốt, như thế nào sẽ cãi nhau!" Không thấy con trai bọn tớ đều lớn như vậy sao, bọn tớ phải làm tấm gương tốt!

Hạ Lập Nhân nhìn Trịnh Cảnh Đồng một cái: "Tớ thấy cậu mỗi ngày đều show ân ái trên weibo, cũng không thấy A Bảo nhà cậu đáp lại cậu thế nào, không phải cậu nóng đầu chứ?"

Trịnh Cảnh Đồng vừa định phát tác, có điều sau đó vẫn là nhịn, Hạ Lập Nhân gần đây khá đau khổ, hắn sẽ không thèm ngược cẩu độc thân này đâu. "A Bảo khá kín đáo, cậu không hiểu." Lười tính toán với cậu, A Bảo nhà tớ đương nhiên rất thích tớ!

Hạ Lập Nhân quay đầu không nói lời nào, nhìn vẻ mặt Trịnh Cảnh Đồng và hai người kia nhìn nhau liền biết rồi, Trịnh Cảnh Đồng không nói lung tung, tình cảm của hai người xác thực rất tốt.

Có một câu nói rất hay: Người hạnh phúc đều giống nhau.

Giống như Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo vậy.

Lời này còn có nửa câu còn lại: Người bất hạnh thì có bất hạnh khác nhau.

Giống như hắn vậy.

Hắn cái gì cũng không thiếu, có tiền có địa vị còn có nhan sắc, tất cả mọi người cảm thấy hắn rất hạnh phúc, nhưng trên thực tế......

Hạ Lập Nhân khổ não Trịnh Cảnh Đồng biết rõ, thế nhưng không thể cảm động lây, người hạnh phúc rất khó thực sự hiểu rõ cảm thụ trong lòng người bất hạnh, cho dù là bạn bè tốt nhất.

Trịnh Cảnh Đồng trong lòng đang suy nghĩ lời Hạ Lập Nhân vừa nói, y mỗi ngày show ân ái, nhưng A Bảo đáp lại cũng rất ít, trước y vẫn không có phát hiện, hiện tại được người nhắc nhở, lập tức liền cảm thấy đúng là có chuyện như thế.

Trịnh Cảnh Đồng cảm giác mình mình càng ngày càng lòng tham không đáy, ban đầu y chỉ muốn chờ ở bên cạnh A Bảo chăm sóc cậu, sau đó liền muốn kết hôn với A Bảo trải qua cuộc sống vợ chồng bình thường, cho dù A Bảo không thích y cũng không sao cả, y thích A Bảo là đủ rồi.

Nhưng hiện tại y lại bất mãn rồi, khẩu vị con người chính là như vậy, được càng nuôi càng lớn, y hi vọng có thể nói thích y, yêu y.

Nhưng theo tính cách của A Bảo...... Ha ha, cái này còn muốn khó hơn mặt trời mọc đằng tây!

Ai...... Mình bày tỏ nhiều hơn nữa cũng đều vô dụng, A Bảo là tiểu ngạo kiều, mặc dù có chút thiếu thông minh nhưng lại là người rất xấu hổ, chính là thích cũng sẽ không nói ra......

Trịnh Cảnh Đồng cảm giác mình có chút đau khổ, ngày tốt của y đến tột cùng lúc nào mới có thể tới a!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương