Kẻ Hai Mặt
-
Chương 29
Chu Chính Hiến không lên tiếng, ánh mắt nhìn sang đầu gối của cô. Đầu gối sưng đỏ bị rách da, vết thương bị đá cứa vào nên có máu chảy ra, nhìn qua rất đáng sợ.
"Ôi!" Triêu Triêu ở bên cạnh cũng thấy được, lập tức khóc lớn, "Chị ơi, chị có đau không, hu hu hu, Triêu Triêu sai rồi...."
Lâm Tẫn Nhiễm vỗ vỗ vai của Chu Chính Hiến, "Anh thả tôi xuống đi."
Nhưng người phía sau không có ý động đậy, Lâm Tẫn Nhiễm hết cách, không thể làm gì khác hơn đành dùng tư thế này vỗ vỗ đầu của Triêu Triêu, "Em đừng khóc, vết thương nhỏ thôi mà."
Triêu Triêu nức nở, "Nhưng chảy máu rồi."
"Thực sự không sao mà..."
Lâm Tẫn Nhiễm còn chưa nói hết lời, đã nghe người ôm mình cực kỳ lạnh lùng nói, "Triêu Triêu, tự đến thư phòng phạt đứng, đợi lát nữa cậu sẽ cho người qua trông chừng."
Triêu Triêu mới vừa khóc nhỏ lại, thì lại càng khóc lớn hơn, "Hu hu hu... biết rồi ạ..."
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Sắc mặt của Chu Chính Hiến rất khó coi, trực tiếp ôm lấy Lâm Tẫn Nhiễm đi ra khỏi vườn hoa. Một người hầu yên phận cúi đầu đứng chờ ở một bên, sau khi Chu Chính Hiến đi ngang qua lại lén lút ngẩng đầu nhìn mấy lần, Đại thiếu gia... ôm một cô gái?
Chờ chút, không phải Đại thiếu gia bị bệnh sao?
"Tôi đi xem xem!"
"Anh ba!" Thiệu Tố Oánh kéo Chu Duy Ân lại, "Lúc này anh đừng đi làm bóng đèn nữa, Lâm Tẫn Nhiễm đã có anh cả ở đó là đủ rồi."
"Em nói cái gì? Anh là bóng đèn? Chu Chính Hiến mới là bóng đèn của anh và Lâm Tẫn Nhiễm đó!" Lời này vừa nói ra, những người khác trong đình đều nhìn anh ta. Tô Căng Bắc ồ một tiếng, nhướng mày Chu Thời Uẩn, "Không phải chứ Chu bảo bối.... nhà các anh còn có vở kịch như thế này à?"
Ánh mắt của Chu Thời Uẩn cũng trầm xuống, anh ta có thể nhìn ra anh cả thích Lâm Tẫn Nhiễm, nhưng Chu Duy Ân... thằng nhóc này chắc là cố tình làm ầm ĩ thôi, ai cũng biết nó thích nhất là đối nghịch với anh cả mà.
"Uống trà." Chu Thời Uẩn đưa cho Tô Căng Bắc một chén trà. Tô Căng Bắc nhấp một ngụm, "Ha ha, xem ra hoa đào của Lâm Tẫn Nhiễm nhiều thật đấy, anh cả có thể phải tốn chút tâm tư rồi."
Chu Thời Uẩn cười lạnh một tiếng, "50 bước cũng đừng cười 100 bước." (1)
(1) 50 bước đừng cười 100 bước: sai lầm giống như thì đừng nên cười nhau.
Tô Căng Bắc, "???"
Chu Chính Hiến trực tiếp ôm cô đến phòng của anh, trên đường đi, tư thế của hai người nhận được vô số ánh mắt của người khác,
Sau khi thả cô trên ghế sofa, Chu Chính Hiến muốn đi ra cửa gọi người, nhưng anh vừa đứng lên thì bị Lâm Tẫn Nhiễm kéo lại, "Phòng anh có một hòm thuốc nhỏ, dùng mấy thứ trong đó là được rồi."
Chu Chính Hiến nhíu mày, "Tôi đi gọi lão Dương."
"Chuyện nhỏ thế này không nên phiền bác sĩ Dương đâu, hơn nữa bản thân tôi cũng là bác sĩ mà." Lâm Tẫn Nhiễm chỉ chỗ cho anh, "Ở đó đó, đi lấy đi."
Chu Chính Hiến yên lặng một lúc rồi vẫn nghe lời. Sau khi anh mang hòm thuốc tới lại tự mình ngồi trước mặt cô, lấy thuốc khử trùng bên trong ra.
Lâm Tẫn Nhiễm cũng không cản anh, hai tay ôm trước ngực nhìn anh.
Chu Chính Hiến lấy tăm bông rồi thấm một chút nước khử trùng, từng chút từng chút rửa vết thương cho cô, "Đau không?"
Lông mày khẽ nhíu của Lâm Tẫn Nhiễm bởi vì câu nói này của anh mà buông lỏng một chút, "Không đau."
Tay của Chu Chính Hiến khựng lại, ngước mắt nhìn cô, "Cô bướng bỉnh cái gì?"
"Anh cảm thấy tôi đang bướng bỉnh sao?" Lâm Tẫn Nhiễm mỉm cười, "Một chút vết thương này không gọi là đau đâu."
Chu Chính Hiến híp mắt lại, "Vậy vết thương như thế nào mới làm cho cô cảm thấy đau?"
Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ, giọng nói trở nên lạnh lùng, "Tôi cũng không biết nữa."
Bởi vì đã từng quá đau, cho nên cảm thấy không có gì đáng khó chịu nữa.
Lông mày dần dần nhíu lại, trong lòng của Chu Chính Hiến tràn ngập sự nghi ngờ, dường như người con gái trước mắt là một lớp sương mù, khiến anh rất tò mò, rốt cuộc quá khứ của cô ra sao...
"Đừng nhíu mày, chỉ là đầu gối bị thương thôi, tôi cũng không chết mà." Lâm Tẫn Nhiễm rướn người về phía trước, đưa ngón tay day day mi tâm của anh.
Chu Chính Hiến sững sờ, ngước mắt nhìn cô.
Tay của cô đặt trên mi tâm anh nhẹ nhàng day day, đôi môi mỏng khẽ mở, "Chu tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một câu hỏi không?"
Ánh mắt của Chu Chính Hiến trầm xuống, "Hỏi đi."
"Anh đang theo đuổi tôi sao?"
Không khí yên tĩnh trong vài giây, gương mặt Chu Chính Hiến không cảm xúc nhưng khóe miệng hơi cong lên, anh cụp mắt tiếp tục xử lý vết thương của cô, "Sao vậy, phát hiện ra rồi hả?"
Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ, đúng là không ngờ anh lại trực tiếp thừa nhận như thế, "Ừ... nghe Thiệu Tố Oánh và Chu Duy Ân nói là anh giả vờ bị bệnh, mục đích là vì muốn lừa tôi quay về, Chu tiên sinh, tôi cần anh phải tốn sức lực lớn như vậy sao?"
Chu Chính Hiến chậm rãi nói, "Ý của em là, anh không cần tốn nhiều sức lực em cũng sẽ ở lại bên cạnh anh à?"
Lâm Tẫn Nhiễm do dự, lúc mở miệng lại hơi tùy tiện, "Thực ra chỉ cần Chu tiên sinh hi sinh sắc đẹp nhiều một chút thì tôi cũng có khả năng trúng chiêu đó."
"Thật không?" Chu Chính Hiến ngước mắt.
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn đôi mắt sâu thẫm đen kịt như mực của anh, yếu ớt gật gật đầu.
Chu Chính Hiến khẽ cười một tiếng, anh để tăm bông và thuốc khử trùng xuống, đột nhiên đứng lên đưa tay kéo cô vào trong lồng ngực của mình.
Lâm Tẫn Nhiễm không phản ứng kịp, chỉ theo bản năng đưa tay chống trước ngực của anh. Một giây sau, bên tai của cô nóng lên, chỉ cảm thấy anh dựa vào sau tai cô nói, "Vậy để anh thử xem nhé."
Anh giữ cổ của cô, cúi xuống chạm vào môi cô, không phải hôn, không phải mân mê, mà là cắn. Lâm Tẫn Nhiễm bị đau, mà trong khoảnh khắc này đầu lưỡi lành lạnh của anh nhân cơ hội trượt vào trong miệng cô, dịu dàng dây dưa, làm cho cô không thể nào lùi bước được.
Môi lưỡi cuốn lấy nhau, anh cọ xát từng chút từng chút. Lâm Tẫn Nhiễm có thể cảm thấy anh đang cố gắng giữ lấy tay của cô, mà đôi môi trêu chọc mút vào lại mang theo chút ác ý, rõ ràng là anh có ý tứ xâm lược.
Tay của Lâm Tẫn Nhiễm chống trước ngực anh dần dần nắm lại thành quyền, một mặt cô nhắc nhở bản thân không nên quá say mê, mặt khác lại theo bản năng rơi vào trong vòng xoáy dịu dàng của anh. Mập mờ lại kiều diễm, cô chỉ có thể cảm thấy tất cả các giác quan đều tập trung trên môi hết rồi, rất nóng bỏng, rất tê dại, so với những lần hôn trước càng khiến cô rung động hơn.
Một lúc lâu sau, anh tách ra, nhưng vẫn không buông tay đang đặt trên cổ cô, như có như không ma sát da thịt mềm mại, "Đây có được coi là hi sinh sắc đẹp không?"
Lâm Tẫn Nhiễm thở dốc, khuôn mặt cô đỏ bừng, cô nhìn anh, thấy ánh mắt anh đã khôi phục sự bình tĩnh, khóe môi của cô cong lên, "Miễn cưỡng chấp nhận."
Chu Chính Hiến nhìn cô chằm chằm, giờ phút này đôi môi luôn nhạt màu của cô lại trở nên tươi đẹp ướt át, sau nụ hôn vừa rồi, dư vị lưu lại phối hợp với đôi mắt lạnh lùng của cô càng khiến người ta phải rung động.
Chu Chính Hiến cụp mắt, cố gắng nhịn cảm giác nóng nóng ở yết hầu xuống, "Chỉ miễn cưỡng thôi sao, xem ra anh làm chưa đủ rồi."
"Chu tiên sinh, theo đuổi con gái không thể nóng vội được." Lâm Tẫn Nhiễm chống cằm, nhìn anh lại cầm tăm bông giúp cô xử lý vết thương, "À, đúng rồi, anh từng theo đuổi con gái chưa? Em là người thứ mấy vậy?"
Chu Chính Hiến hơi dừng lại, "Em cho rằng anh thường theo đuổi người khác lắm sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm gật gật đầu đồng ý, "Cũng phải, dựa vào điều kiện của anh còn không phải giống như hoàng đế thời cổ đại sao, ngoắc ngoác tay, lật thẻ bài, một đống con gái nguyện ý bò lên giường của anh. Em nói đúng không? Á..."
Chu Chính Hiến buông lỏng tay, "Còn biết đau à?"
Lâm Tẫn Nhiễm liếc anh một cái, rõ ràng là anh cố ý dùng sức như thế mà, không phải cô chỉ ví dụ anh là hoàng đế thôi sao? Còn không đúng hả?
——————————————————–
Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy Chu Chính Hiến có vài thủ đoạn trêu chọc người ta, đột nhiên cô nhớ tới lúc trước cùng anh đi dự tiệc, lúc đó anh ngầm thả thính qua lại với Quý Hàm, dịu dàng như nước, tuy sau đó thẳng thừng ném đi mất, nhưng lúc bắt đầu thực sự đã lừa con gái nhà người ta ngoan ngoãn vâng lời.
"Cô không ở trong phòng nghỉ ngơi mà ngồi ở đây làm gì?" Đột nhiên đằng sau truyền tới tiếng của một người đàn ông, Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu lại, chỉ thấy Chu Diễn dẫn theo một người hầu đứng sau lưng cô, mà trên tay người hầu nọ còn cầm hộp đồ ăn rất lớn.
Chu Diễn thấy cô nhìn sang liền giải thich, "Thiếu gia đang ở phòng khách tiếp khách, cậu ấy bảo tôi qua đây đưa bữa trưa cho cô."
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, "Đặc biệt bảo anh tới sao? Cái này đúng là không biết dùng người tài đúng chỗ mà."
Chu Diễn khẽ cười, ra hiệu cho người phía sau mang cơm nước vào phòng của cô, "Cũng không được coi là không biết dùng người tài đúng chỗ, cô cứu Triêu Triêu mà, còn phải cảm ơn rất nhiều."
Đương nhiên, Chu Diễn còn chưa nói hết lời: Quan trọng hơn là thiếu gia thích, nếu là người cậu ấy thấy quan trọng thì ai dám xem thường.
"Ngồi đi." Đột nhiên Lâm Tẫn Nhiễm vỗ vỗ vị trí bên cạnh cô.
Chu Diễn hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống.
"Anh đi theo anh ấy lâu lắm rồi à?" Ánh mắt của Lâm Tẫn Nhiễm nhìn về nơi xa xa, khẽ hỏi.
Chu Diễn gật đầu, "Từ khi còn nhỏ đã đi theo thiếu gia rồi."
"Vậy đối với anh mà nói thì nhất định anh ấy rất quan trọng."
"Phải, rất quan trọng, nhưng không phải chỉ đối với tôi, mà đối với mỗi người Chu gia, cậu ấy rất quan trọng." Chu Diễn dựa lưng vào ghế ngồi, tiếp tục nói, "Thiếu gia là trung tâm của Chu gia, cũng coi như là trụ cột tinh thần của mỗi người."
Lâm Tẫn Nhiễm hơi cong môi, "Các người đều rất kính trọng anh ấy."
"Phải, gia nghiệp Chu gia kế tục trăm năm, mỗi đời nhất định đều phải có một người quản lý Chu gia, thiếu gia là con trai trưởng của đời này, cho nên vốn cậu ấy phải kế tục gia nghiệp. Nhưng bởi vì trước đó phu nhân mang thai thiếu gia uống nhầm thuốc, cho nên thiếu gia sinh ra đã có thể chất khác với người thường, rất dễ bị bệnh, nhưng... cậu ấy không để bất kỳ ai thất vọng cả."
"Thật không?"
"Ừ, từ nhỏ đã rất chăm chỉ học hành, lúc người khác chơi đùa, cậu ấy lại ở trong thư phòng... mọi người đều nhìn thấy cậu ấy từng bước từng bước đi tới tận bây giờ, từ lúc cậu ấy tiếp nhận Chu gia đến nay, Chu gia càng ngày càng lớn mạnh. Cho nên, mỗi người ở Chu gia được che chở sinh sống đều rất kính trọng thiếu gia."
Ánh mắt của Lâm Tẫn Nhiễm hơi dao động, "Cũng phải, anh ấy rất tốt, rất đáng để người khác kính trọng."
Chu Diễn khẽ cười một tiếng, "Bảo vệ cậu ấy là điều mà người Chu gia chúng tôi nên làm, người thừa kế mỗi đời trực hệ của Chu gia đều là tín ngưỡng trong lòng của mọi người, bởi vì có cậu ấy thì hàng ngàn người mới có cuộc sống tốt đẹp hơn."
"Ừ, tín ngưỡng." Lâm Tẫn Nhiễm xoay đầu nhìn Chu Diễn, "Tôi hiểu chấp niệm này của Chu gia các người."
Chu Diễn, "Hả?"
"Không nói mấy điều nặng nề này nữa, nói một chút về bản thân anh đi." Lâm Tẫn Nhiễm chống cằm, gương mặt tràn ngập vẻ xảo quyệt, "Từ nhỏ đến lớn thiếu gia nhà anh đã thích bao nhiêu người rồi, nói một chút đi, tôi sẽ không nói với anh ấy đâu."
"Ôi!" Triêu Triêu ở bên cạnh cũng thấy được, lập tức khóc lớn, "Chị ơi, chị có đau không, hu hu hu, Triêu Triêu sai rồi...."
Lâm Tẫn Nhiễm vỗ vỗ vai của Chu Chính Hiến, "Anh thả tôi xuống đi."
Nhưng người phía sau không có ý động đậy, Lâm Tẫn Nhiễm hết cách, không thể làm gì khác hơn đành dùng tư thế này vỗ vỗ đầu của Triêu Triêu, "Em đừng khóc, vết thương nhỏ thôi mà."
Triêu Triêu nức nở, "Nhưng chảy máu rồi."
"Thực sự không sao mà..."
Lâm Tẫn Nhiễm còn chưa nói hết lời, đã nghe người ôm mình cực kỳ lạnh lùng nói, "Triêu Triêu, tự đến thư phòng phạt đứng, đợi lát nữa cậu sẽ cho người qua trông chừng."
Triêu Triêu mới vừa khóc nhỏ lại, thì lại càng khóc lớn hơn, "Hu hu hu... biết rồi ạ..."
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Sắc mặt của Chu Chính Hiến rất khó coi, trực tiếp ôm lấy Lâm Tẫn Nhiễm đi ra khỏi vườn hoa. Một người hầu yên phận cúi đầu đứng chờ ở một bên, sau khi Chu Chính Hiến đi ngang qua lại lén lút ngẩng đầu nhìn mấy lần, Đại thiếu gia... ôm một cô gái?
Chờ chút, không phải Đại thiếu gia bị bệnh sao?
"Tôi đi xem xem!"
"Anh ba!" Thiệu Tố Oánh kéo Chu Duy Ân lại, "Lúc này anh đừng đi làm bóng đèn nữa, Lâm Tẫn Nhiễm đã có anh cả ở đó là đủ rồi."
"Em nói cái gì? Anh là bóng đèn? Chu Chính Hiến mới là bóng đèn của anh và Lâm Tẫn Nhiễm đó!" Lời này vừa nói ra, những người khác trong đình đều nhìn anh ta. Tô Căng Bắc ồ một tiếng, nhướng mày Chu Thời Uẩn, "Không phải chứ Chu bảo bối.... nhà các anh còn có vở kịch như thế này à?"
Ánh mắt của Chu Thời Uẩn cũng trầm xuống, anh ta có thể nhìn ra anh cả thích Lâm Tẫn Nhiễm, nhưng Chu Duy Ân... thằng nhóc này chắc là cố tình làm ầm ĩ thôi, ai cũng biết nó thích nhất là đối nghịch với anh cả mà.
"Uống trà." Chu Thời Uẩn đưa cho Tô Căng Bắc một chén trà. Tô Căng Bắc nhấp một ngụm, "Ha ha, xem ra hoa đào của Lâm Tẫn Nhiễm nhiều thật đấy, anh cả có thể phải tốn chút tâm tư rồi."
Chu Thời Uẩn cười lạnh một tiếng, "50 bước cũng đừng cười 100 bước." (1)
(1) 50 bước đừng cười 100 bước: sai lầm giống như thì đừng nên cười nhau.
Tô Căng Bắc, "???"
Chu Chính Hiến trực tiếp ôm cô đến phòng của anh, trên đường đi, tư thế của hai người nhận được vô số ánh mắt của người khác,
Sau khi thả cô trên ghế sofa, Chu Chính Hiến muốn đi ra cửa gọi người, nhưng anh vừa đứng lên thì bị Lâm Tẫn Nhiễm kéo lại, "Phòng anh có một hòm thuốc nhỏ, dùng mấy thứ trong đó là được rồi."
Chu Chính Hiến nhíu mày, "Tôi đi gọi lão Dương."
"Chuyện nhỏ thế này không nên phiền bác sĩ Dương đâu, hơn nữa bản thân tôi cũng là bác sĩ mà." Lâm Tẫn Nhiễm chỉ chỗ cho anh, "Ở đó đó, đi lấy đi."
Chu Chính Hiến yên lặng một lúc rồi vẫn nghe lời. Sau khi anh mang hòm thuốc tới lại tự mình ngồi trước mặt cô, lấy thuốc khử trùng bên trong ra.
Lâm Tẫn Nhiễm cũng không cản anh, hai tay ôm trước ngực nhìn anh.
Chu Chính Hiến lấy tăm bông rồi thấm một chút nước khử trùng, từng chút từng chút rửa vết thương cho cô, "Đau không?"
Lông mày khẽ nhíu của Lâm Tẫn Nhiễm bởi vì câu nói này của anh mà buông lỏng một chút, "Không đau."
Tay của Chu Chính Hiến khựng lại, ngước mắt nhìn cô, "Cô bướng bỉnh cái gì?"
"Anh cảm thấy tôi đang bướng bỉnh sao?" Lâm Tẫn Nhiễm mỉm cười, "Một chút vết thương này không gọi là đau đâu."
Chu Chính Hiến híp mắt lại, "Vậy vết thương như thế nào mới làm cho cô cảm thấy đau?"
Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ, giọng nói trở nên lạnh lùng, "Tôi cũng không biết nữa."
Bởi vì đã từng quá đau, cho nên cảm thấy không có gì đáng khó chịu nữa.
Lông mày dần dần nhíu lại, trong lòng của Chu Chính Hiến tràn ngập sự nghi ngờ, dường như người con gái trước mắt là một lớp sương mù, khiến anh rất tò mò, rốt cuộc quá khứ của cô ra sao...
"Đừng nhíu mày, chỉ là đầu gối bị thương thôi, tôi cũng không chết mà." Lâm Tẫn Nhiễm rướn người về phía trước, đưa ngón tay day day mi tâm của anh.
Chu Chính Hiến sững sờ, ngước mắt nhìn cô.
Tay của cô đặt trên mi tâm anh nhẹ nhàng day day, đôi môi mỏng khẽ mở, "Chu tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một câu hỏi không?"
Ánh mắt của Chu Chính Hiến trầm xuống, "Hỏi đi."
"Anh đang theo đuổi tôi sao?"
Không khí yên tĩnh trong vài giây, gương mặt Chu Chính Hiến không cảm xúc nhưng khóe miệng hơi cong lên, anh cụp mắt tiếp tục xử lý vết thương của cô, "Sao vậy, phát hiện ra rồi hả?"
Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ, đúng là không ngờ anh lại trực tiếp thừa nhận như thế, "Ừ... nghe Thiệu Tố Oánh và Chu Duy Ân nói là anh giả vờ bị bệnh, mục đích là vì muốn lừa tôi quay về, Chu tiên sinh, tôi cần anh phải tốn sức lực lớn như vậy sao?"
Chu Chính Hiến chậm rãi nói, "Ý của em là, anh không cần tốn nhiều sức lực em cũng sẽ ở lại bên cạnh anh à?"
Lâm Tẫn Nhiễm do dự, lúc mở miệng lại hơi tùy tiện, "Thực ra chỉ cần Chu tiên sinh hi sinh sắc đẹp nhiều một chút thì tôi cũng có khả năng trúng chiêu đó."
"Thật không?" Chu Chính Hiến ngước mắt.
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn đôi mắt sâu thẫm đen kịt như mực của anh, yếu ớt gật gật đầu.
Chu Chính Hiến khẽ cười một tiếng, anh để tăm bông và thuốc khử trùng xuống, đột nhiên đứng lên đưa tay kéo cô vào trong lồng ngực của mình.
Lâm Tẫn Nhiễm không phản ứng kịp, chỉ theo bản năng đưa tay chống trước ngực của anh. Một giây sau, bên tai của cô nóng lên, chỉ cảm thấy anh dựa vào sau tai cô nói, "Vậy để anh thử xem nhé."
Anh giữ cổ của cô, cúi xuống chạm vào môi cô, không phải hôn, không phải mân mê, mà là cắn. Lâm Tẫn Nhiễm bị đau, mà trong khoảnh khắc này đầu lưỡi lành lạnh của anh nhân cơ hội trượt vào trong miệng cô, dịu dàng dây dưa, làm cho cô không thể nào lùi bước được.
Môi lưỡi cuốn lấy nhau, anh cọ xát từng chút từng chút. Lâm Tẫn Nhiễm có thể cảm thấy anh đang cố gắng giữ lấy tay của cô, mà đôi môi trêu chọc mút vào lại mang theo chút ác ý, rõ ràng là anh có ý tứ xâm lược.
Tay của Lâm Tẫn Nhiễm chống trước ngực anh dần dần nắm lại thành quyền, một mặt cô nhắc nhở bản thân không nên quá say mê, mặt khác lại theo bản năng rơi vào trong vòng xoáy dịu dàng của anh. Mập mờ lại kiều diễm, cô chỉ có thể cảm thấy tất cả các giác quan đều tập trung trên môi hết rồi, rất nóng bỏng, rất tê dại, so với những lần hôn trước càng khiến cô rung động hơn.
Một lúc lâu sau, anh tách ra, nhưng vẫn không buông tay đang đặt trên cổ cô, như có như không ma sát da thịt mềm mại, "Đây có được coi là hi sinh sắc đẹp không?"
Lâm Tẫn Nhiễm thở dốc, khuôn mặt cô đỏ bừng, cô nhìn anh, thấy ánh mắt anh đã khôi phục sự bình tĩnh, khóe môi của cô cong lên, "Miễn cưỡng chấp nhận."
Chu Chính Hiến nhìn cô chằm chằm, giờ phút này đôi môi luôn nhạt màu của cô lại trở nên tươi đẹp ướt át, sau nụ hôn vừa rồi, dư vị lưu lại phối hợp với đôi mắt lạnh lùng của cô càng khiến người ta phải rung động.
Chu Chính Hiến cụp mắt, cố gắng nhịn cảm giác nóng nóng ở yết hầu xuống, "Chỉ miễn cưỡng thôi sao, xem ra anh làm chưa đủ rồi."
"Chu tiên sinh, theo đuổi con gái không thể nóng vội được." Lâm Tẫn Nhiễm chống cằm, nhìn anh lại cầm tăm bông giúp cô xử lý vết thương, "À, đúng rồi, anh từng theo đuổi con gái chưa? Em là người thứ mấy vậy?"
Chu Chính Hiến hơi dừng lại, "Em cho rằng anh thường theo đuổi người khác lắm sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm gật gật đầu đồng ý, "Cũng phải, dựa vào điều kiện của anh còn không phải giống như hoàng đế thời cổ đại sao, ngoắc ngoác tay, lật thẻ bài, một đống con gái nguyện ý bò lên giường của anh. Em nói đúng không? Á..."
Chu Chính Hiến buông lỏng tay, "Còn biết đau à?"
Lâm Tẫn Nhiễm liếc anh một cái, rõ ràng là anh cố ý dùng sức như thế mà, không phải cô chỉ ví dụ anh là hoàng đế thôi sao? Còn không đúng hả?
——————————————————–
Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy Chu Chính Hiến có vài thủ đoạn trêu chọc người ta, đột nhiên cô nhớ tới lúc trước cùng anh đi dự tiệc, lúc đó anh ngầm thả thính qua lại với Quý Hàm, dịu dàng như nước, tuy sau đó thẳng thừng ném đi mất, nhưng lúc bắt đầu thực sự đã lừa con gái nhà người ta ngoan ngoãn vâng lời.
"Cô không ở trong phòng nghỉ ngơi mà ngồi ở đây làm gì?" Đột nhiên đằng sau truyền tới tiếng của một người đàn ông, Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu lại, chỉ thấy Chu Diễn dẫn theo một người hầu đứng sau lưng cô, mà trên tay người hầu nọ còn cầm hộp đồ ăn rất lớn.
Chu Diễn thấy cô nhìn sang liền giải thich, "Thiếu gia đang ở phòng khách tiếp khách, cậu ấy bảo tôi qua đây đưa bữa trưa cho cô."
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, "Đặc biệt bảo anh tới sao? Cái này đúng là không biết dùng người tài đúng chỗ mà."
Chu Diễn khẽ cười, ra hiệu cho người phía sau mang cơm nước vào phòng của cô, "Cũng không được coi là không biết dùng người tài đúng chỗ, cô cứu Triêu Triêu mà, còn phải cảm ơn rất nhiều."
Đương nhiên, Chu Diễn còn chưa nói hết lời: Quan trọng hơn là thiếu gia thích, nếu là người cậu ấy thấy quan trọng thì ai dám xem thường.
"Ngồi đi." Đột nhiên Lâm Tẫn Nhiễm vỗ vỗ vị trí bên cạnh cô.
Chu Diễn hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống.
"Anh đi theo anh ấy lâu lắm rồi à?" Ánh mắt của Lâm Tẫn Nhiễm nhìn về nơi xa xa, khẽ hỏi.
Chu Diễn gật đầu, "Từ khi còn nhỏ đã đi theo thiếu gia rồi."
"Vậy đối với anh mà nói thì nhất định anh ấy rất quan trọng."
"Phải, rất quan trọng, nhưng không phải chỉ đối với tôi, mà đối với mỗi người Chu gia, cậu ấy rất quan trọng." Chu Diễn dựa lưng vào ghế ngồi, tiếp tục nói, "Thiếu gia là trung tâm của Chu gia, cũng coi như là trụ cột tinh thần của mỗi người."
Lâm Tẫn Nhiễm hơi cong môi, "Các người đều rất kính trọng anh ấy."
"Phải, gia nghiệp Chu gia kế tục trăm năm, mỗi đời nhất định đều phải có một người quản lý Chu gia, thiếu gia là con trai trưởng của đời này, cho nên vốn cậu ấy phải kế tục gia nghiệp. Nhưng bởi vì trước đó phu nhân mang thai thiếu gia uống nhầm thuốc, cho nên thiếu gia sinh ra đã có thể chất khác với người thường, rất dễ bị bệnh, nhưng... cậu ấy không để bất kỳ ai thất vọng cả."
"Thật không?"
"Ừ, từ nhỏ đã rất chăm chỉ học hành, lúc người khác chơi đùa, cậu ấy lại ở trong thư phòng... mọi người đều nhìn thấy cậu ấy từng bước từng bước đi tới tận bây giờ, từ lúc cậu ấy tiếp nhận Chu gia đến nay, Chu gia càng ngày càng lớn mạnh. Cho nên, mỗi người ở Chu gia được che chở sinh sống đều rất kính trọng thiếu gia."
Ánh mắt của Lâm Tẫn Nhiễm hơi dao động, "Cũng phải, anh ấy rất tốt, rất đáng để người khác kính trọng."
Chu Diễn khẽ cười một tiếng, "Bảo vệ cậu ấy là điều mà người Chu gia chúng tôi nên làm, người thừa kế mỗi đời trực hệ của Chu gia đều là tín ngưỡng trong lòng của mọi người, bởi vì có cậu ấy thì hàng ngàn người mới có cuộc sống tốt đẹp hơn."
"Ừ, tín ngưỡng." Lâm Tẫn Nhiễm xoay đầu nhìn Chu Diễn, "Tôi hiểu chấp niệm này của Chu gia các người."
Chu Diễn, "Hả?"
"Không nói mấy điều nặng nề này nữa, nói một chút về bản thân anh đi." Lâm Tẫn Nhiễm chống cằm, gương mặt tràn ngập vẻ xảo quyệt, "Từ nhỏ đến lớn thiếu gia nhà anh đã thích bao nhiêu người rồi, nói một chút đi, tôi sẽ không nói với anh ấy đâu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook