Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
-
Chương 28
Buổi sáng chủ nhật ấy, lần đầu tiên trong cả tuần nay tôi thức dậy với cảm giác chứa chan hy vọng. Đó là phong cách của tôi bây giờ… hay đã từng thế.
Ngoài trời trong xanh, cả vùng vịnh mờ mờ lung linh như thể cũng đang cảm động. Và đây là ngày tôi dùng bữa sáng muộn với Claire. Tôi sẽ thú nhận với cô.
Sáng chủ nhật nào cũng vậy, tôi sẽ tới một nơi mà tôi luôn luôn tới. Nơi ưa thích của tôi, như chính lời tôi đã nói với Raleigh.
Trước tiên tôi lái xe tới trung tâm thành phố, tới Marina Green, trong bộ quần áo bó sát và chạy bộ dưới bóng dâm của cây cầu.
Những buổi sáng như vậy, tôi cảm thấy như được ngâm mình trong tất cả mọi thứ được coi là tuyệt vời khi sống ở San Francisco. Bờ biển rực nắng Marin, những âm thanh nơi vùng vịnh, và ngay cả Alcatraz, người bảo vệ thường trực.
Tôi thường chạy khoảng hơn 4 km về phía Nam cảng, sau đó chạy lên 212 bậc đá lên công viên Ford Mason.
Thậm chí khi đang phải đối mặt với căn bệnh Negli, tôi vẫn có thể làm như vậy. Và buổi sáng hôm nay đã cho tôi cảm giác thật thoải mái.
Tôi vượt qua những chú chó đang chạy thong thả, những người yêu thích việc chạy bộ buổi sáng, những người đàn ông Trung Quốc mặc đồ màu xám, đầu hói đang tranh cãi quanh đống bài mạt chược. Tôi luôn luôn tới đó, đỉnh cao trên mỏm đá, nhìn về phía đông để bao quát vùng vịnh. Giờ là 7 giờ 45 phút.
Không ai biết tại sao tôi tới đây. Như mọi ngày chủ nhật, tôi bất chợt gặp một nhóm người đang tập Thái cực quyền. Phần lớn họ là người Trung Quốc, người dẫn đầu là một cụ ông đội một cái mũ lưỡi trai đan len màu xám và mặc một chiếc áo lót len.
Tôi dừng lại thở hổn hển và cùng tham gia với họ, tôi đã làm vậy vào mỗi ngày chủ nhật trong 10 năm qua kể từ ngày mẹ tôi qua đời. Họ không biết tôi là ai và tôi làm gì. Tôi cũng không biết họ. Cụ ông gật đầu nhanh chào tôi như cụ vẫn thường làm thế.
Có một thông điệp của Thoreau: “Thời gian như dòng suối nơi tôi tới câu cá. Tôi uống nước suối, nhưng khi tôi uống, tôi nhìn thấy đáy nước và tôi phát hiện ra dòng suối đó nông thế nào. Dòng nước cuốn trôi, nhưng sự vĩnh cửu thì còn mãi muôn đời. Tôi sẽ uống dòng nước sâu hơn, câu cá trên bầu trời nơi đấy phủ đầy sao”.
Tôi đoán là tôi đã đọc đoạn này hằng trăm lần rồi. Đó là cách giúp tôi leo được tới đây. Một phần của dòng suối.
Không có bệnh Negli.
Không có tội phạm, không có những khuôn mặt méo mó chết chóc.
Không có án mạng của cô dâu và chú rể.
Tôi thấy chòm sao Thiên Nga buổi sáng, chòm sao Thiên Long và cảm thấy nhẹ nhõm, dễ chịu như trước khi Orenthaler báo cho tôi cái tin khủng khiếp ấy.
Người dẫn đầu gật đầu chào tôi. Không ai hỏi tôi xem tôi thế nào, hay tuần làm việc vừa rồi của tôi ra sao.
Tôi chỉ chào đón một ngày mới đến và tôi biết tôi may mắn có được điều ấy.
Nơi ưa thích của tôi.
Tôi trở về nhà trước 11 giờ, trên tay là tách cà phê uống được một nửa và tờ Thời sự chủ nhật. Tôi dự tính sẽ ghé qua khu Metro để xem có gì trong vụ việc với cô bạn mới của tôi Cindy Thomas hay không, sau đó tắm rửa và sẵn sàng gặp Claire vào lúc 1 giờ.
11 giờ 25 phút chuông điện thoại reo. Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy bên kia đầu dây là Raleigh. Anh hỏi:
- Cô đã chỉnh tề rồi chứ?
- Cũng đại loại xong rồi. Sao? Tôi có kế hoạch rồi.
- Hoãn hết lại. Tôi sẽ tới đón cô. Chúng ta sẽ đi Napa.
- Napa? Chuyện gì vậy?
Không có bất kỳ dấu hiện trêu đùa nào trong giọng nói của anh:
- Sáng nay tôi tới văn phòng, chỉ để kiểm tra thôi. Khi tôi ở đó, một người nào đó nói tên là Hartwig nhắn từ Phòng vận tải trung ương. Anh ta là trung úy ở Napa. Anh ta có vài tin tức về một cặp vợ chồng bị mất tích. Họ là cặp vợ chồng mới cưới đi nghỉ tuần trăng mật.
Ngoài trời trong xanh, cả vùng vịnh mờ mờ lung linh như thể cũng đang cảm động. Và đây là ngày tôi dùng bữa sáng muộn với Claire. Tôi sẽ thú nhận với cô.
Sáng chủ nhật nào cũng vậy, tôi sẽ tới một nơi mà tôi luôn luôn tới. Nơi ưa thích của tôi, như chính lời tôi đã nói với Raleigh.
Trước tiên tôi lái xe tới trung tâm thành phố, tới Marina Green, trong bộ quần áo bó sát và chạy bộ dưới bóng dâm của cây cầu.
Những buổi sáng như vậy, tôi cảm thấy như được ngâm mình trong tất cả mọi thứ được coi là tuyệt vời khi sống ở San Francisco. Bờ biển rực nắng Marin, những âm thanh nơi vùng vịnh, và ngay cả Alcatraz, người bảo vệ thường trực.
Tôi thường chạy khoảng hơn 4 km về phía Nam cảng, sau đó chạy lên 212 bậc đá lên công viên Ford Mason.
Thậm chí khi đang phải đối mặt với căn bệnh Negli, tôi vẫn có thể làm như vậy. Và buổi sáng hôm nay đã cho tôi cảm giác thật thoải mái.
Tôi vượt qua những chú chó đang chạy thong thả, những người yêu thích việc chạy bộ buổi sáng, những người đàn ông Trung Quốc mặc đồ màu xám, đầu hói đang tranh cãi quanh đống bài mạt chược. Tôi luôn luôn tới đó, đỉnh cao trên mỏm đá, nhìn về phía đông để bao quát vùng vịnh. Giờ là 7 giờ 45 phút.
Không ai biết tại sao tôi tới đây. Như mọi ngày chủ nhật, tôi bất chợt gặp một nhóm người đang tập Thái cực quyền. Phần lớn họ là người Trung Quốc, người dẫn đầu là một cụ ông đội một cái mũ lưỡi trai đan len màu xám và mặc một chiếc áo lót len.
Tôi dừng lại thở hổn hển và cùng tham gia với họ, tôi đã làm vậy vào mỗi ngày chủ nhật trong 10 năm qua kể từ ngày mẹ tôi qua đời. Họ không biết tôi là ai và tôi làm gì. Tôi cũng không biết họ. Cụ ông gật đầu nhanh chào tôi như cụ vẫn thường làm thế.
Có một thông điệp của Thoreau: “Thời gian như dòng suối nơi tôi tới câu cá. Tôi uống nước suối, nhưng khi tôi uống, tôi nhìn thấy đáy nước và tôi phát hiện ra dòng suối đó nông thế nào. Dòng nước cuốn trôi, nhưng sự vĩnh cửu thì còn mãi muôn đời. Tôi sẽ uống dòng nước sâu hơn, câu cá trên bầu trời nơi đấy phủ đầy sao”.
Tôi đoán là tôi đã đọc đoạn này hằng trăm lần rồi. Đó là cách giúp tôi leo được tới đây. Một phần của dòng suối.
Không có bệnh Negli.
Không có tội phạm, không có những khuôn mặt méo mó chết chóc.
Không có án mạng của cô dâu và chú rể.
Tôi thấy chòm sao Thiên Nga buổi sáng, chòm sao Thiên Long và cảm thấy nhẹ nhõm, dễ chịu như trước khi Orenthaler báo cho tôi cái tin khủng khiếp ấy.
Người dẫn đầu gật đầu chào tôi. Không ai hỏi tôi xem tôi thế nào, hay tuần làm việc vừa rồi của tôi ra sao.
Tôi chỉ chào đón một ngày mới đến và tôi biết tôi may mắn có được điều ấy.
Nơi ưa thích của tôi.
Tôi trở về nhà trước 11 giờ, trên tay là tách cà phê uống được một nửa và tờ Thời sự chủ nhật. Tôi dự tính sẽ ghé qua khu Metro để xem có gì trong vụ việc với cô bạn mới của tôi Cindy Thomas hay không, sau đó tắm rửa và sẵn sàng gặp Claire vào lúc 1 giờ.
11 giờ 25 phút chuông điện thoại reo. Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy bên kia đầu dây là Raleigh. Anh hỏi:
- Cô đã chỉnh tề rồi chứ?
- Cũng đại loại xong rồi. Sao? Tôi có kế hoạch rồi.
- Hoãn hết lại. Tôi sẽ tới đón cô. Chúng ta sẽ đi Napa.
- Napa? Chuyện gì vậy?
Không có bất kỳ dấu hiện trêu đùa nào trong giọng nói của anh:
- Sáng nay tôi tới văn phòng, chỉ để kiểm tra thôi. Khi tôi ở đó, một người nào đó nói tên là Hartwig nhắn từ Phòng vận tải trung ương. Anh ta là trung úy ở Napa. Anh ta có vài tin tức về một cặp vợ chồng bị mất tích. Họ là cặp vợ chồng mới cưới đi nghỉ tuần trăng mật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook