Không thể tin nổi tuần đầu tiên của cuộc điều tra vụ cô dâu chú rể đã trôi qua.

Đội của Jacobi đã đi lùng tìm tung tích của chiếc áo vét và chai sâm panh, nhưng đến giờ họ vẫn chẳng thu được kết quả gì. Raleigh và tôi đã nói chuyện với 20 vị khách dự đám cưới, từ Thị trưởng, đến người bạn thân nhất của chú rể. Tất cả họ đều nín thinh và mệt mỏi, họ không giúp được bất cứ một việc gì có thể làm cuộc điều tra của chúng tôi tiến triển.

Tất cả những gì mà tôi có thể tập trung vào là chúng tôi cần một điều gì đó chắc chắn – nhanh – trước khi kẻ thích lấy đi những chiếc nhẫn lại gây án.

Tôi trải qua lần truyền máu thứ hai. Tôi theo dõi túi máu nặng chảy nhỏ giọt trong tĩnh mạch của mình. Tôi cầu nguyện nó sẽ làm cho tôi khỏe hơn, nhưng tôi không biết. Nó đập thật chậm, đều đặn như tiếng đồng hồ tích tắc.

Và đồng hồ đang điểm tích tắc. Đồng hồ của tôi. Đồng hồ của sếp Mercer.

Thứ 7, lúc sáu giờ, Jacobi đóng tập giấy lại, mặc chiếc áo khoác thể thao và cho súng vào dây lưng.

- Gặp cô sau nhé, Boxer.

Raleigh dừng lại bên cạnh trước khi bước ra:

- Tôi nợ cô một cốc bia. Cô có muốn thu nợ không?

Một cốc bia sẽ thật dễ chịu, tôi nghĩ vậy. Tôi thậm trí đang trở nên quen với việc là một người đồng hành của Raleigh. Nhưng một điều gì đó đã mách bảo tôi rằng nếu tôi đi cùng anh ta lúc này thì tôi sẽ để lộ mọi thứ mất, chứng thiếu máu, việc điều trị của tôi, sự sợ hãi trong tim tôi.

Tôi lắc đầu:

- Hãy nghĩ là tôi sẽ quanh quẩn ở đây – Tôi nói bằng một cái nhún vai lịch sự.

- Ngày mai cô có kế hoạch à?

- Ừ. Tôi sẽ gặp Claire. Rồi tôi sẽ đến đây. Còn anh thì sao?

- Jason đang tham gia giải bóng đá ở Palo Alto. Tôi sẽ đưa cả hai đứa xuống đó.

- Có vẻ thú vị đấy.

Điều đó thật sự thú vị. Có một chuỗi những việc mà tôi có thể bỏ lỡ trong cuộc sống của mình.

- Tôi sẽ quay lại vào tối mai.

Anh ta đã nhắn tin cho tôi vào ngày đầu tiên chúng tôi hợp tác.

- Tôi ra ngoài một tiếng. Gọi cho tôi nếu có điều gì đó xảy ra.

Raleigh đi rồi, góc tôi ngồi trong phòng trở nên chìm đắm trong im lặng. Cuộc điều tra tạm đóng lại đêm nay. Một hoặc hai nhân viên trực đêm đang tán gẫu bên ngoài trụ sở. Tại sao kẻ giết người lại lấy đi những chiếc nhẫn?

Một cơn sóng kiệt sức quét qua tĩnh mạch tôi. Các tế bào mới không biết là phá hủy sức mạnh hay đang bảo vệ tôi nữa, chúng đã nhân lên. Người kỵ binh đang tham gia vào cuộc giải cứu.

Tôi phải để cho David và Melanie ngủ đêm nay. Tôi buộc tập hồ sơ tội phạm dày bằng sợi dây co giãn và đặt nó vào cái thùng màu xám có ghi “Những vụ án để ngỏ” bên cạnh các tập hồ sơ với cái tên tương tự.

Rồi tôi ngồi xuống bên chiếc bàn của mình trong căn phòng tối thêm vài phút và tôi bắt đầu khóc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương