Kẻ Cuồng Cày Level
-
Chương 16: Nguy cơ
Từ lúc logout đến bây giờ, Trần Vũ Khả đã lăng qua lộn lại trên giường hơn một tiếng đồng hồ, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, thường xuyên ấn xuống bàn phím, xác định điện thoại vẫn có tín hiệu hoặc không bị tắt máy giữa chừng, nhưng mà cột sóng cùng pin trên màn hình đều nhắc nhở cho cậu biết mọi thứ vẫn rất bình thường, chỉ có điều là không ai liên lạc với cậu thôi.
Nếu nói Trần Vũ Khả không thấy mất mát gì là chuyện hoàn toàn không có khả năng, cậu rất lạ vì sao lúc nãy Phiêu Linh Thư Kiếm muốn có số điện thoại của cậu nhưng mà lại không liên lạc với cậu gì cả? Tùy tiện nhắn một cái tin ngắn cũng được mà, cậu rất hối hận vì sao lúc nãy vừa nhắn số điện thoại xong thì liền logout, đáng lẽ cũng nên hỏi số điện thoại của anh, như vậy thì giờ sẽ không giống đứa ngốc, chỉ biết chờ dài cổ, bao nhiêu quyền chủ động đều rơi vào tay người khác.
Trần Vũ Khả bấm xuống bàn phím điện thoại một lần nữa, trong lòng tự nhủ với mình, chỉ nhìn một lần cuối cùng nữa thôi.
Trùng hợp cứ thế mà diễn ra, khi màn hình sáng lên, thì tiếng nhạc chuông trong trẻo cũng vang lên, thông báo có tin nhắn hiện ra trên màn hình, được gởi đi từ một số máy lạ.
Trần Vũ Khả có cảm giác, nhất định là của Phiêu Linh Thư Kiếm gởi đến! Tim liền đập thình thịch đầy rạo rực, cả người vô cùng hưng phấn, ngón tay vội vàng mở tin nhắn, trên màn hình xuất hiện dòng chữ: “Đã ngủ chưa? Là anh, Phương Thư Dương.”
Quả nhiên là anh! Trần Vũ Khả cong môi cười khúc khích, xoay người một cái, vội vàng nhắn tin lại cho anh: “Em chưa ngủ, hi hi, còn anh? ^^”
Cố ý dùng thêm biểu tượng mặt cười, hỏi cậu vì sao làm như vậy, cậu cũng không biết, cái này gọi là gì ta? Đúng rồi! Là ma xui quỉ khiến!
Tin nhắn gởi đi chưa bao lâu, bên kia đã trả lời, có thể nói là rất nhanh chóng: “Anh cũng chưa ngủ, nhưng mà lên giường nằm rồi, em thì sao?”
Không đoán được giọng điệu của người kia, nhưng mà rất muốn tiếp tục trò chuyện.
Trần Vũ Khả ngồi dậy vui vẻ, suy nghĩ một chút, qua mấy phút mới thong thả nhắn tin trở lại: “Thật sao? Sao trùng hợp vậy, em cũng vậy, nhưng mà dạo này hơi bị mất ngủ, lăn lộn trên giường thật lâu nhưng cũng không ngủ được.”
“Ừ.”
Khoảnh khắc nhìn thấy nội dung tin nhắn kia, trái tim của Trần Vũ Khả rớt bịch xuống nền nhà, đau quá đi. Vốn còn tưởng rằng người kia sẽ hỏi một câu quant âm, cho dù là giả bộ cũng được, nhưng mà anh chẳng nói gì hết.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào chữ kia, trong lòng Trần Vũ Khả có chút mất mát, cậu không biết rốt cuộc là mình đang chờ đợi điều gì, chỉ muốn nói chuyện với Phương Thư Dương nhiều một chút, không muốn cứ thế này mà kết thúc trao đổi giữa hai người. Nhưng mà đầu óc cậu lúc này trống rỗng, thật sự không tìm ra được đề tài thích hợp, trong lúc gấp gáp cũng không biết nên nói cái gì.
Qua một hồi lâu, Trần Vũ Khả cắn răng đưa ngón tay định tắt điện thoại, màn hình tự nhiên lóe sáng, một tin nhắn được gởi đến.
Ngọn lửa hi vọng trong lòng liền bùng lên, nhanh chóng vươn cao, thiêu cháy, cậu không nhịn được tò mò, đọc tin nhắn::Đi uống ít sữa nóng đi, nghe nói nó có tác dụng giúp dễ ngủ đó. Lúc nãy anh lên máy tính tìm hiểu thử, cháo kê cũng có thể chữa mất ngủ, mai em ăn thử xem sao.”
Sau khi đọc xong, Trần Vũ Khả thiếu chút nữa thì bật dậy khỏi giường, không ngờ được Phiêu Linh Thư Kiếm hóa ra lại vì cậu mà rời giường đi tìm thông tin các phương pháp chữa mất ngủ?! Tâm trạng uể oải lúc nãy liền bị đá văng xa lắc, rất muốn cười ke ke thành tiếng, nhưng mà lại sợ dọa đến bạn cùng phòng.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhịp tim của Trần Vũ Khả cũng đập trở lại bình thường, trả lời: “Em biết rồi, cảm ơn anh.”
“Khách sáo làm gì, uống sữa xong phải đi ngủ nhanh lên đó.”
“Dạ, anh cũng vậy nha.”
“Ừ, ngủ ngon, ngủ nhớ mơ thấy anh.”…
Trần Vũ Khả cười ngọt ngào, nói khe khẽ với điện thoại: “Dạ, nhất định sẽ nằm mơ về anh.”
Mặc dù Trần Vũ Khả chưa thể xác định rõ ràng mối quan hệ giữa cậu cùng với Phương Thư Dương là gì, nhưng cậu cảm thấy người kia cũng rất để ý đến cậu. Cậu đối với tình trạng của hai người lúc này rất hài lòng, dù sao hai người cũng quen nhau trong game online, nếu như phát triển nhanh quá cậu sẽ cảm thấy không chân thực, không cảm thấy an toàn, càng huống chi cậu cũng chưa xác định được người kia có phải cùng loại người như cậu hay không, như bây giờ cũng rất tốt, mặc dù có chút mập mờ, có chút mông lung, nhưng mà lại làm cho người ta cảm thấy trái tim ấm áp đến ngoài sức tưởng tượng. Có lẽ tình cảm ở trong lòng cậu cũng giống như thế, bình lặng, êm đềm bất tận.
Đọc lại tin nhắn một lần nữa, Trần Vũ Khả trốn trong chăn vẫn cười khúc khích không ngừng được, cậu đã hoàn toàn quên mất sáng mai cậu vẫn còn phải đi học…
Tình cảm chính là tốt đẹp như vậy, cho dù chỉ là tình cảm yêu mến đơn phương, cũng làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Một tin nhắn ngăn ngắn cũng làm cho Trần Vũ Khả cười ngu ngơ cả một đêm! Tất nhiên, giờ học buổi sáng cậu chắc chắn sẽ bị đến muộn.
Đại học A đặt ở ngoại thành, cho nên khuôn viên rất lớn, từ kí túc xá sinh viên đi đến lớp học, dùng tốc độ chạy nhanh nhất cũng mất hơn 10 phút đồng hồ. Trần Vũ Khả rất thêm thảm, tiết học đã vắt đầu, cậu vẫn còn nằm trên giường chưa ngóc đầu dậy! Xem chừng chờ đến khi cậu chạy tới nơi thì cũng đã hết tiết!
Cậu bật người dậy, vội vàng chải răng rửa mặt, ôm tập hốt hoảng chạy lên phòng học, ai bảo cậu bình thường chỉ biết online, thiếu sự rèn luyện, chạy mới hai bước thì đã bắt đầu thở hồng hộc. Lúc này cậu hận sao mình không mọc ra cặp cánh, như vậy thì có thể bay đến lớp học ngay lập tức rồi. Nhưng mà đây là chuyện không có khả năng nha, cậu chẳng thể làm gì khác hơn là tự khinh bỉ bản thân: Ai bảo mê trai?! Đáng đời!
Chỉ là cắm đầu cắm cổ chạy Trần Vũ Khả về cơ bản không có tâm trạng chú ý tất cả sự vật xung quanh, không ngờ liền bị va trúng một người, bao nhiêu tập sách trong tay đều rơi xuống hết. “Xin lỗi, xin lỗi.” Trần Vũ Khả vừa xin lỗi vừa cúi người nhặt sách vở rớt dưới đất.
Người kia không nhúc nhích, cũng không có ngồi xuống lượm sách phụ, ngay cả một câu “không có gì” cũng chưa từng nói.
Trần Vũ Khả có chút xấu hổ, sau khi nhặt hết sách vở lên chuẩn bị nhanh nhanh rời khỏi đây, lúc ngẩng đầu mới phát hiện mình đụng vào một người đàn ông dáng rất cao. Ánh nắng mặt trời buổi sớm mai chiếu lên thân hình người kia, tạo thành một vầng sáng màu vàng nhàn nhạt. Đôi mắt trong, sống mũi cao, khuôn cằm rắn rỏi, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, quả thực là gợi cảm đến mức hết thuốc chữa! Áo len trắng rất hợp với cái quần màu xám, vóc người dong dỏng cao. Nơi người kia đứng giống như là đang tỏa hào quang, hào quang bắn ra bốn phía làm Trần Vũ Khả ngơ ngác muốn mù hết hai mắt.
Người nọ nhìn thấy đôi mắt Trần Vũ Khả không hề chớp lấy một cái mà cứ nhìn mình chằm chằm, cười nhẹ một chút, nhướng nhướng mắt, trêu ghẹo: “Rất đẹp trai phải không? Lau nước miếng nhanh đi kìa.”
Trần Vũ Khả sửng sốt, vội vàng chùi chùi miệng, phát hiện đâu có chảy nước miếng gì đâu, cho nên mới biết mình rất bất lịch sự, tự nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, liền cúi gằm mặt, ôm chặt sách vào lòng định đi vòng qua người đàn ông kia, trốn đi nhanh nhanh.
Người kia nhìn theo bóng dáng của Trần Vũ Khả, cười sâu xa, sau đó liền đi về hướng ngược lại.
Ngồi ở trong lớp học, Trần Vũ Khả mới có thể hình dung lại về người đàn ông lúc nãy, mặc dù anh ta rất tuấn tú nhưng mà làm cho người ta có cảm giác không đứng đắn, nhất là ánh mắt khi nhìn người khác, như thế nào ấy, có cảm giác không tự nhiên khó thể diễn tả được, nói chuyện cũng rất ngả ngớn, người như vậy tốt nhất không nên dây vào.
Nghĩ đến đây, Trần Vũ Khả lại cười, có lẽ cũng chỉ gặp người kia một lần thôi, cho dù sau này có gặp lại, hai người cũng chưa chắc nhớ mặt nhau.
Học xong quay trở lại kí túc xá, Trần Vũ Khả quyết định chuyện cần làm đầu tiên là mở máy tính vào game chơi.
Vừa online liền phát hiện trong bang có người mới, người đó rất hoạt bát, sáng sủa, rất giỏi giao tiếp, vừa mới đến không bao lâu thì đã thân thiết với rất nhiều người trong bang, mở miệng ra là giống như được bôi mật, thấy nam thì liền gọi ca ca, thấy nữ thì liền gọi tỉ tỉ, không cần kể đến có bao nhiêu hiền lành dễ thương.
Nhưng mà Trần Vũ Khả lại rất không ưa cô gái này.
Đó là bởi vì —
Kênh bang phái nói:
[Dao Nhi] Phiêu ca ca, anh nói em mới có level 70 giờ phải làm gì để có thể tăng level nhanh đây?
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Tố thiên (Nhiệm vụ thiên đình, gamer sau khi lên đến level 70 mới có thể nhận nhiệm vụ này)
[Dao Nhi] Như vậy à! Tố thiên là làm cái gì? Em chưa bao giờ làm qua hết á! Phiêu ca ca, anh dẫn em đi tố thiên được không?
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ, đợi chút nữa đi.
[Dao Nhi] Phiêu ca ca, anh tốt quá, em chờ anh nha!
[Dao Nhi] Phiêu ca ca, anh làm sư phụ của em được không? Như vậy lát nữa anh đưa em đi tố thiên cũng có điểm kinh nghiệm (sư phụ mang đồ đệ cày level, mỗi lần đồ đệ tăng level, sư phụ cũng sẽ nhận được kinh nghiệm cho bản thân, cho pet, vật phẩm này nọ)
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ.
[Dao Nhi] Tốt quá! Em có sư phụ rồi, Phiêu ca ca anh ở đâu vậy? Em tới tìm anh.
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Chờ ở phu xe.
[Dao Nhi] Em tới liền đây!
Trần Vũ Khả tự nói trong lòng mình, chẳng phải là gamer level muốn tìm sư phụ level cao giúp đỡ thôi sao? Chuyện này ở trong game vốn rất bình thường, không có gì đâu. Nhưng mà cậu vẫn cứ có cảm giác người tên Dao Nhi kia rất giả tạo, nhân vật vừa mới lên level 70 liền làm nhiệm vụ tố thiên, chẳng phải tất cả mọi người đều biết sao? Cho dù không xem giới thiệu game, khi đến level 70 hệ thống cũng sẽ gởi tin tức thông báo, nếu nói tới mức hệ thống bị đẩy qua nhanh làm cho cô nàng không đọc được, thì kiểu gì cũng phải xem qua kênh thế giới, ngày nào chả có người ra trên kênh thế giới kiếm tổ đội đi tố thiên, level yêu cầu bao nhiêu cũng nói rất rõ, cô ta lại nói cô ta không biết tố thiên là cái gì, trừ khi cô ta là con gà ở trong game. Nhưng cô ta biết nếu đệ tử tăng level thì sư phụ cũng được quà, cái này sao có thể nói cô ta là con gà trong game được?
Chắc là không phải đâu?! Trần Vũ Khả mới chẳng tin lời cô ta nói, cảm giác cô ta có mục đích khác, động cơ không trong sáng!
Vốn Trần Vũ Khả chỉ là một người rất nhạy cảm, thích nghĩ lung tung, chuyện nhỏ xíu cũng có thể nghĩ ra rất nhiều kết quả khác nhau. Nhưng cậu cũng chỉ ngẫm nghĩ thôi, cậu không có nói suy nghĩ của mình với mọi người, càng không đi chất vấn Dao Nhi kia, nhiều lắm thì tự mình khó chịu thôi.
Còn Phiêu Linh Thư Kiếm lúc nào trở nên nói chuyện mềm mỏng vậy? Người khác muốn anh làm cái gì anh liền làm cái đó, anh chẳng phải rất lạnh lùng sao? Vừa nhìn thấy mấy cô bé nhỏ nhỏ xinh xinh liền đã không thể chống đỡ được rồi?!
Trần Vũ Khả hung hăng khinh bỉ anh ở trong lòng!!!
Sau đó Trần Vũ Khả lại âm thầm khinh bỉ bản thân!!!
Ngay lúc đang bận bịu suy nghĩ, chẳng biết trời xui đất khiến thế nào làm cho cậu điều khiển ma nữ bé thong thả chạy đến chỗ phu xe rồi.
Trước phu xe người ngựa qua lại dập dìu, Trần Vũ Khả liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dao Nhi đứng ở giữa, hứ! Cô ta lựa chọn nhân vật có ngoại hình xinh đẹp nhất, ăn mặc hở hang nhất trong <> – Tiên nữ Vũ Thiên Cơ.
Trần Vũ Khả bĩu môi, xem thường vô cùng. Thình lình thấy Phiêu Linh Thư Kiếm đi về phía phu xe, trong lòng hốt hoảng, sợ bị người kia nhìn thấy, vội vàng điều khiển chuột, dắt ma nữ bé chạy vào chốn đông người, định lẫn vào trong đám đông.
Dao Nhi nhìn thấy Phiêu Linh Thư Kiếm đến, hưng phấn dùng kênh phụ cận chào hỏi anh.
[Dao Nhi] Phiêu ca ca, em ở đây nè. Em đã gởi đề nghị bái sư rồi, anh đồng ý đi.
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ.
[Dao Nhi] Hi hi, được rồi. Mình đi tố thiên đi.
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Được.
Trần Vũ Khả trợn to mắt nhìn Phiêu Linh Thư Kiếm cùng Dao Nhi tổ đội xong xuôi lướt ra ngoài, nhưng lại không biết làm gì, trong lòng có chút khó chịu.
Lúc này, cửa sổ đội nhóm chợt sáng lên, mở ra xem, trên có thông báo: Gamer Phiêu Linh Thư Kiếm đề nghị bạn gia nhập đội ngũ, đồng ý hay từ chối?
Trần Vũ Khả rất phiền muộn: Sao anh biết cậu ở đây?! (nhân vật phải đứng chung một màn hình mới có thể tổ đội được)
Không đợi cậu hỏi, tin nhắn của Phiêu Linh Thư Kiếm đã được gởi qua: “Trốn cái gì? Vừa đến đã nhìn thấy em rồi, đi, cùng anh đi làm Tố thiên.”
“Bấm xuống nút đồng ý, ma nữ bé gia nhập đội ngũ.
Dao Nhi cảm thấy rất tò mò với Tuyệt Thế Mĩ Nữ vừa mới đến.
Kênh phụ cận nói:
[Dao Nhi] Phiêu ca ca, ai vậy ạ?
Trần Vũ Khả lầm bầm trước máy tính: “Tui là bà xã của ảnh, ực, trong game.”
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Bà xã tôi.
[Dao Nhi] Anh kết hôn rồi hả?! Không thể nào! Anh gạt em phải không? He he.
Trần Vũ Khả trợn trắng mắt, mọi chuyện đều có khả năng nha!
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ.
[Dao Nhi] Vậy cô ấy cũng theo mình đi Tố thiên à?
Trần Vũ Khả cũng rất hẹp hòi, ai đi cùng cô chứ, tôi đi theo anh ấy.
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Nhiều người giết nhanh.
[Dao Nhi] Vậy à… Bỏ đi, đi theo thì đi theo, dù sao cũng không nhiều lắm.
Nhìn thấy Dao Nhi nói như thế Trần Vũ Khả nghiến răng kèn kẹt chửi thầm muốn tắt bếp, hận không thể lập tức rời đội, xem ra ý cô giống như là phải miễn cưỡng đồng ý?! Một cường ma thực lực mạnh mẽ như vậy kéo cô ta đi làm nhiệm vụ mà cô ta còn không muốn sao?! Thật sự giận kinh khủng!
Trần Vũ Khả suy nghĩ một chút, không ngừng tự trấn an bản thân, coi như là nể mặt Phiêu Linh Thư Kiếm đi, không hơn thua với cô ta, tạm thời nuốt cục tức này xuống, sau này tính tiếp.
Nếu nói Trần Vũ Khả không thấy mất mát gì là chuyện hoàn toàn không có khả năng, cậu rất lạ vì sao lúc nãy Phiêu Linh Thư Kiếm muốn có số điện thoại của cậu nhưng mà lại không liên lạc với cậu gì cả? Tùy tiện nhắn một cái tin ngắn cũng được mà, cậu rất hối hận vì sao lúc nãy vừa nhắn số điện thoại xong thì liền logout, đáng lẽ cũng nên hỏi số điện thoại của anh, như vậy thì giờ sẽ không giống đứa ngốc, chỉ biết chờ dài cổ, bao nhiêu quyền chủ động đều rơi vào tay người khác.
Trần Vũ Khả bấm xuống bàn phím điện thoại một lần nữa, trong lòng tự nhủ với mình, chỉ nhìn một lần cuối cùng nữa thôi.
Trùng hợp cứ thế mà diễn ra, khi màn hình sáng lên, thì tiếng nhạc chuông trong trẻo cũng vang lên, thông báo có tin nhắn hiện ra trên màn hình, được gởi đi từ một số máy lạ.
Trần Vũ Khả có cảm giác, nhất định là của Phiêu Linh Thư Kiếm gởi đến! Tim liền đập thình thịch đầy rạo rực, cả người vô cùng hưng phấn, ngón tay vội vàng mở tin nhắn, trên màn hình xuất hiện dòng chữ: “Đã ngủ chưa? Là anh, Phương Thư Dương.”
Quả nhiên là anh! Trần Vũ Khả cong môi cười khúc khích, xoay người một cái, vội vàng nhắn tin lại cho anh: “Em chưa ngủ, hi hi, còn anh? ^^”
Cố ý dùng thêm biểu tượng mặt cười, hỏi cậu vì sao làm như vậy, cậu cũng không biết, cái này gọi là gì ta? Đúng rồi! Là ma xui quỉ khiến!
Tin nhắn gởi đi chưa bao lâu, bên kia đã trả lời, có thể nói là rất nhanh chóng: “Anh cũng chưa ngủ, nhưng mà lên giường nằm rồi, em thì sao?”
Không đoán được giọng điệu của người kia, nhưng mà rất muốn tiếp tục trò chuyện.
Trần Vũ Khả ngồi dậy vui vẻ, suy nghĩ một chút, qua mấy phút mới thong thả nhắn tin trở lại: “Thật sao? Sao trùng hợp vậy, em cũng vậy, nhưng mà dạo này hơi bị mất ngủ, lăn lộn trên giường thật lâu nhưng cũng không ngủ được.”
“Ừ.”
Khoảnh khắc nhìn thấy nội dung tin nhắn kia, trái tim của Trần Vũ Khả rớt bịch xuống nền nhà, đau quá đi. Vốn còn tưởng rằng người kia sẽ hỏi một câu quant âm, cho dù là giả bộ cũng được, nhưng mà anh chẳng nói gì hết.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào chữ kia, trong lòng Trần Vũ Khả có chút mất mát, cậu không biết rốt cuộc là mình đang chờ đợi điều gì, chỉ muốn nói chuyện với Phương Thư Dương nhiều một chút, không muốn cứ thế này mà kết thúc trao đổi giữa hai người. Nhưng mà đầu óc cậu lúc này trống rỗng, thật sự không tìm ra được đề tài thích hợp, trong lúc gấp gáp cũng không biết nên nói cái gì.
Qua một hồi lâu, Trần Vũ Khả cắn răng đưa ngón tay định tắt điện thoại, màn hình tự nhiên lóe sáng, một tin nhắn được gởi đến.
Ngọn lửa hi vọng trong lòng liền bùng lên, nhanh chóng vươn cao, thiêu cháy, cậu không nhịn được tò mò, đọc tin nhắn::Đi uống ít sữa nóng đi, nghe nói nó có tác dụng giúp dễ ngủ đó. Lúc nãy anh lên máy tính tìm hiểu thử, cháo kê cũng có thể chữa mất ngủ, mai em ăn thử xem sao.”
Sau khi đọc xong, Trần Vũ Khả thiếu chút nữa thì bật dậy khỏi giường, không ngờ được Phiêu Linh Thư Kiếm hóa ra lại vì cậu mà rời giường đi tìm thông tin các phương pháp chữa mất ngủ?! Tâm trạng uể oải lúc nãy liền bị đá văng xa lắc, rất muốn cười ke ke thành tiếng, nhưng mà lại sợ dọa đến bạn cùng phòng.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhịp tim của Trần Vũ Khả cũng đập trở lại bình thường, trả lời: “Em biết rồi, cảm ơn anh.”
“Khách sáo làm gì, uống sữa xong phải đi ngủ nhanh lên đó.”
“Dạ, anh cũng vậy nha.”
“Ừ, ngủ ngon, ngủ nhớ mơ thấy anh.”…
Trần Vũ Khả cười ngọt ngào, nói khe khẽ với điện thoại: “Dạ, nhất định sẽ nằm mơ về anh.”
Mặc dù Trần Vũ Khả chưa thể xác định rõ ràng mối quan hệ giữa cậu cùng với Phương Thư Dương là gì, nhưng cậu cảm thấy người kia cũng rất để ý đến cậu. Cậu đối với tình trạng của hai người lúc này rất hài lòng, dù sao hai người cũng quen nhau trong game online, nếu như phát triển nhanh quá cậu sẽ cảm thấy không chân thực, không cảm thấy an toàn, càng huống chi cậu cũng chưa xác định được người kia có phải cùng loại người như cậu hay không, như bây giờ cũng rất tốt, mặc dù có chút mập mờ, có chút mông lung, nhưng mà lại làm cho người ta cảm thấy trái tim ấm áp đến ngoài sức tưởng tượng. Có lẽ tình cảm ở trong lòng cậu cũng giống như thế, bình lặng, êm đềm bất tận.
Đọc lại tin nhắn một lần nữa, Trần Vũ Khả trốn trong chăn vẫn cười khúc khích không ngừng được, cậu đã hoàn toàn quên mất sáng mai cậu vẫn còn phải đi học…
Tình cảm chính là tốt đẹp như vậy, cho dù chỉ là tình cảm yêu mến đơn phương, cũng làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Một tin nhắn ngăn ngắn cũng làm cho Trần Vũ Khả cười ngu ngơ cả một đêm! Tất nhiên, giờ học buổi sáng cậu chắc chắn sẽ bị đến muộn.
Đại học A đặt ở ngoại thành, cho nên khuôn viên rất lớn, từ kí túc xá sinh viên đi đến lớp học, dùng tốc độ chạy nhanh nhất cũng mất hơn 10 phút đồng hồ. Trần Vũ Khả rất thêm thảm, tiết học đã vắt đầu, cậu vẫn còn nằm trên giường chưa ngóc đầu dậy! Xem chừng chờ đến khi cậu chạy tới nơi thì cũng đã hết tiết!
Cậu bật người dậy, vội vàng chải răng rửa mặt, ôm tập hốt hoảng chạy lên phòng học, ai bảo cậu bình thường chỉ biết online, thiếu sự rèn luyện, chạy mới hai bước thì đã bắt đầu thở hồng hộc. Lúc này cậu hận sao mình không mọc ra cặp cánh, như vậy thì có thể bay đến lớp học ngay lập tức rồi. Nhưng mà đây là chuyện không có khả năng nha, cậu chẳng thể làm gì khác hơn là tự khinh bỉ bản thân: Ai bảo mê trai?! Đáng đời!
Chỉ là cắm đầu cắm cổ chạy Trần Vũ Khả về cơ bản không có tâm trạng chú ý tất cả sự vật xung quanh, không ngờ liền bị va trúng một người, bao nhiêu tập sách trong tay đều rơi xuống hết. “Xin lỗi, xin lỗi.” Trần Vũ Khả vừa xin lỗi vừa cúi người nhặt sách vở rớt dưới đất.
Người kia không nhúc nhích, cũng không có ngồi xuống lượm sách phụ, ngay cả một câu “không có gì” cũng chưa từng nói.
Trần Vũ Khả có chút xấu hổ, sau khi nhặt hết sách vở lên chuẩn bị nhanh nhanh rời khỏi đây, lúc ngẩng đầu mới phát hiện mình đụng vào một người đàn ông dáng rất cao. Ánh nắng mặt trời buổi sớm mai chiếu lên thân hình người kia, tạo thành một vầng sáng màu vàng nhàn nhạt. Đôi mắt trong, sống mũi cao, khuôn cằm rắn rỏi, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, quả thực là gợi cảm đến mức hết thuốc chữa! Áo len trắng rất hợp với cái quần màu xám, vóc người dong dỏng cao. Nơi người kia đứng giống như là đang tỏa hào quang, hào quang bắn ra bốn phía làm Trần Vũ Khả ngơ ngác muốn mù hết hai mắt.
Người nọ nhìn thấy đôi mắt Trần Vũ Khả không hề chớp lấy một cái mà cứ nhìn mình chằm chằm, cười nhẹ một chút, nhướng nhướng mắt, trêu ghẹo: “Rất đẹp trai phải không? Lau nước miếng nhanh đi kìa.”
Trần Vũ Khả sửng sốt, vội vàng chùi chùi miệng, phát hiện đâu có chảy nước miếng gì đâu, cho nên mới biết mình rất bất lịch sự, tự nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, liền cúi gằm mặt, ôm chặt sách vào lòng định đi vòng qua người đàn ông kia, trốn đi nhanh nhanh.
Người kia nhìn theo bóng dáng của Trần Vũ Khả, cười sâu xa, sau đó liền đi về hướng ngược lại.
Ngồi ở trong lớp học, Trần Vũ Khả mới có thể hình dung lại về người đàn ông lúc nãy, mặc dù anh ta rất tuấn tú nhưng mà làm cho người ta có cảm giác không đứng đắn, nhất là ánh mắt khi nhìn người khác, như thế nào ấy, có cảm giác không tự nhiên khó thể diễn tả được, nói chuyện cũng rất ngả ngớn, người như vậy tốt nhất không nên dây vào.
Nghĩ đến đây, Trần Vũ Khả lại cười, có lẽ cũng chỉ gặp người kia một lần thôi, cho dù sau này có gặp lại, hai người cũng chưa chắc nhớ mặt nhau.
Học xong quay trở lại kí túc xá, Trần Vũ Khả quyết định chuyện cần làm đầu tiên là mở máy tính vào game chơi.
Vừa online liền phát hiện trong bang có người mới, người đó rất hoạt bát, sáng sủa, rất giỏi giao tiếp, vừa mới đến không bao lâu thì đã thân thiết với rất nhiều người trong bang, mở miệng ra là giống như được bôi mật, thấy nam thì liền gọi ca ca, thấy nữ thì liền gọi tỉ tỉ, không cần kể đến có bao nhiêu hiền lành dễ thương.
Nhưng mà Trần Vũ Khả lại rất không ưa cô gái này.
Đó là bởi vì —
Kênh bang phái nói:
[Dao Nhi] Phiêu ca ca, anh nói em mới có level 70 giờ phải làm gì để có thể tăng level nhanh đây?
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Tố thiên (Nhiệm vụ thiên đình, gamer sau khi lên đến level 70 mới có thể nhận nhiệm vụ này)
[Dao Nhi] Như vậy à! Tố thiên là làm cái gì? Em chưa bao giờ làm qua hết á! Phiêu ca ca, anh dẫn em đi tố thiên được không?
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ, đợi chút nữa đi.
[Dao Nhi] Phiêu ca ca, anh tốt quá, em chờ anh nha!
[Dao Nhi] Phiêu ca ca, anh làm sư phụ của em được không? Như vậy lát nữa anh đưa em đi tố thiên cũng có điểm kinh nghiệm (sư phụ mang đồ đệ cày level, mỗi lần đồ đệ tăng level, sư phụ cũng sẽ nhận được kinh nghiệm cho bản thân, cho pet, vật phẩm này nọ)
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ.
[Dao Nhi] Tốt quá! Em có sư phụ rồi, Phiêu ca ca anh ở đâu vậy? Em tới tìm anh.
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Chờ ở phu xe.
[Dao Nhi] Em tới liền đây!
Trần Vũ Khả tự nói trong lòng mình, chẳng phải là gamer level muốn tìm sư phụ level cao giúp đỡ thôi sao? Chuyện này ở trong game vốn rất bình thường, không có gì đâu. Nhưng mà cậu vẫn cứ có cảm giác người tên Dao Nhi kia rất giả tạo, nhân vật vừa mới lên level 70 liền làm nhiệm vụ tố thiên, chẳng phải tất cả mọi người đều biết sao? Cho dù không xem giới thiệu game, khi đến level 70 hệ thống cũng sẽ gởi tin tức thông báo, nếu nói tới mức hệ thống bị đẩy qua nhanh làm cho cô nàng không đọc được, thì kiểu gì cũng phải xem qua kênh thế giới, ngày nào chả có người ra trên kênh thế giới kiếm tổ đội đi tố thiên, level yêu cầu bao nhiêu cũng nói rất rõ, cô ta lại nói cô ta không biết tố thiên là cái gì, trừ khi cô ta là con gà ở trong game. Nhưng cô ta biết nếu đệ tử tăng level thì sư phụ cũng được quà, cái này sao có thể nói cô ta là con gà trong game được?
Chắc là không phải đâu?! Trần Vũ Khả mới chẳng tin lời cô ta nói, cảm giác cô ta có mục đích khác, động cơ không trong sáng!
Vốn Trần Vũ Khả chỉ là một người rất nhạy cảm, thích nghĩ lung tung, chuyện nhỏ xíu cũng có thể nghĩ ra rất nhiều kết quả khác nhau. Nhưng cậu cũng chỉ ngẫm nghĩ thôi, cậu không có nói suy nghĩ của mình với mọi người, càng không đi chất vấn Dao Nhi kia, nhiều lắm thì tự mình khó chịu thôi.
Còn Phiêu Linh Thư Kiếm lúc nào trở nên nói chuyện mềm mỏng vậy? Người khác muốn anh làm cái gì anh liền làm cái đó, anh chẳng phải rất lạnh lùng sao? Vừa nhìn thấy mấy cô bé nhỏ nhỏ xinh xinh liền đã không thể chống đỡ được rồi?!
Trần Vũ Khả hung hăng khinh bỉ anh ở trong lòng!!!
Sau đó Trần Vũ Khả lại âm thầm khinh bỉ bản thân!!!
Ngay lúc đang bận bịu suy nghĩ, chẳng biết trời xui đất khiến thế nào làm cho cậu điều khiển ma nữ bé thong thả chạy đến chỗ phu xe rồi.
Trước phu xe người ngựa qua lại dập dìu, Trần Vũ Khả liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dao Nhi đứng ở giữa, hứ! Cô ta lựa chọn nhân vật có ngoại hình xinh đẹp nhất, ăn mặc hở hang nhất trong <> – Tiên nữ Vũ Thiên Cơ.
Trần Vũ Khả bĩu môi, xem thường vô cùng. Thình lình thấy Phiêu Linh Thư Kiếm đi về phía phu xe, trong lòng hốt hoảng, sợ bị người kia nhìn thấy, vội vàng điều khiển chuột, dắt ma nữ bé chạy vào chốn đông người, định lẫn vào trong đám đông.
Dao Nhi nhìn thấy Phiêu Linh Thư Kiếm đến, hưng phấn dùng kênh phụ cận chào hỏi anh.
[Dao Nhi] Phiêu ca ca, em ở đây nè. Em đã gởi đề nghị bái sư rồi, anh đồng ý đi.
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ.
[Dao Nhi] Hi hi, được rồi. Mình đi tố thiên đi.
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Được.
Trần Vũ Khả trợn to mắt nhìn Phiêu Linh Thư Kiếm cùng Dao Nhi tổ đội xong xuôi lướt ra ngoài, nhưng lại không biết làm gì, trong lòng có chút khó chịu.
Lúc này, cửa sổ đội nhóm chợt sáng lên, mở ra xem, trên có thông báo: Gamer Phiêu Linh Thư Kiếm đề nghị bạn gia nhập đội ngũ, đồng ý hay từ chối?
Trần Vũ Khả rất phiền muộn: Sao anh biết cậu ở đây?! (nhân vật phải đứng chung một màn hình mới có thể tổ đội được)
Không đợi cậu hỏi, tin nhắn của Phiêu Linh Thư Kiếm đã được gởi qua: “Trốn cái gì? Vừa đến đã nhìn thấy em rồi, đi, cùng anh đi làm Tố thiên.”
“Bấm xuống nút đồng ý, ma nữ bé gia nhập đội ngũ.
Dao Nhi cảm thấy rất tò mò với Tuyệt Thế Mĩ Nữ vừa mới đến.
Kênh phụ cận nói:
[Dao Nhi] Phiêu ca ca, ai vậy ạ?
Trần Vũ Khả lầm bầm trước máy tính: “Tui là bà xã của ảnh, ực, trong game.”
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Bà xã tôi.
[Dao Nhi] Anh kết hôn rồi hả?! Không thể nào! Anh gạt em phải không? He he.
Trần Vũ Khả trợn trắng mắt, mọi chuyện đều có khả năng nha!
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ.
[Dao Nhi] Vậy cô ấy cũng theo mình đi Tố thiên à?
Trần Vũ Khả cũng rất hẹp hòi, ai đi cùng cô chứ, tôi đi theo anh ấy.
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Nhiều người giết nhanh.
[Dao Nhi] Vậy à… Bỏ đi, đi theo thì đi theo, dù sao cũng không nhiều lắm.
Nhìn thấy Dao Nhi nói như thế Trần Vũ Khả nghiến răng kèn kẹt chửi thầm muốn tắt bếp, hận không thể lập tức rời đội, xem ra ý cô giống như là phải miễn cưỡng đồng ý?! Một cường ma thực lực mạnh mẽ như vậy kéo cô ta đi làm nhiệm vụ mà cô ta còn không muốn sao?! Thật sự giận kinh khủng!
Trần Vũ Khả suy nghĩ một chút, không ngừng tự trấn an bản thân, coi như là nể mặt Phiêu Linh Thư Kiếm đi, không hơn thua với cô ta, tạm thời nuốt cục tức này xuống, sau này tính tiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook