Chương 17: Đi làm ăn
Một tuần sau.
Âu Dương Kiệt cùng chúng đệ tử ngày đêm không ngừng nỗ lực luyện tập, đã có tiến bộ đáng kể.
Bên trong Đại điện.
Hai chân bắt chéo, Vương Nhất Tự chống cằm sầu não
“Môn phái hiện tại chỉ hơn trăm người, nhưng mới hơn một tuần đã tiêu tốn của ta hơn 1000 lượng.

Mà đó chỉ mới là tiền sinh hoạt hằng ngày của bọn chúng.

Sau này, môn phái có trên ngàn đệ tử thì phải làm sao? A...!tiền của ta”
“Có rất nhiều cách để kiếm tiền” hệ thống nói.
“Người nói bản tọa nghe thử”
“Những môn phái có tiềm lực hầu như tất cả đều dựa việc khai thác vào mỏ Khoáng thạch, mỏ Tinh thạch, sau đó đem bán cho thương nhân để kiếm lợi.

Chủ yếu là Khoáng thạch.

Những gia tộc lớn cũng phát triển nhờ đó.

Việc buôn bán, kinh doanh kiếm lợi rất nhanh.

Tựa như buôn bán Đan dược là nhanh nhất.

Ví dụ như Tô gia ở Hoa Dương thành, nhờ buôn bán Đan dược mà trở thành một đại gia tộc lớn, rất có tiếng nói, tài sản cũng là ăn mấy đời không hết” hệ thống giải thích.
“Đan dược à?” Vương Nhất Tự nhíu mày.
“Thương Sơn phái hiện không có mỏ Khoáng thạch, Tinh thạch, ta nghĩ kinh doanh Đan dược sẽ là tốt nhất.

Tất cả Võ giả, Tu tán, hầu như ai ai cũng là cần Đan dược, chủ yếu là Trị thương đan” hệ thống gợi ý.
“Nếu là Trị thương đan thì bản tọa có rất nhiều” Vương Nhất Tự nói.
“Loại Đan dược của chủ nhân không được”
“Tại sao lại không được?”
“Đó là loại Đan dược trị liệu cấp cao, có thể trị khỏi dù là nội ngoại thương, thậm chí người sắp chết sau khi phục dụng cũng có thể đứng dậy nhảy tưng tưng, nếu tung ra thị trường sẽ làm náo loạn hết thảy.

Còn loại Đan dược trị liệu trên thị trường hiện nay chỉ là loại cấp thấp, chỉ có thể trị nội ngoại thương sơ đẳng, trọng thương hoặc vết thương chí mạng không có tác dụng” hệ thống phân tích.
“Thì ra là vậy” Vương Nhất Tự thông suốt
“Tô gia? Đan dược?”
Suy nghĩ một hồi lâu, hắn truyền âm cho Thiên Tuyết
“Thiên Tuyết, ngươi gọi Thiên Cầm, Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt tới đây”
Một lúc sau, cả bốn người có mặt.
“Bản tọa có vài việc cần làm ở Hoa Dương thành, ngày mai ba người các ngươi cùng đi theo bản tọa.

Thiên Tuyết, ngươi ở lại trông chừng môn phái” Vương Nhất Tự nói.
Hoa Dương thành?
Ánh mắt bọn người tập trung về phía Âu Dương Kiệt.
Nghe chưởng môn muốn là dắt mình đi Hoa Dương thành, thân thể Âu Dương Kiệt run lên, ánh mắt tràn đầy giận dữ.
“A Kiệt, Hoa Dương thành dù sao cũng là quê nhà của ngươi, chắc hẳn là quen thuộc, ngươi sẽ dẫn đường”
“Đệ tử tuân lệnh” Âu Dương Kiệt ôm quyền nói.
Trong lòng hắn nổi lên rất nhiều cảm xúc.
“Các ngươi đi chuẩn bị đi.

Sáng sớm mai lên đường”
“Rõ”
Sáng hôm sau, tại Diễn võ tràng.
Toàn bộ đệ tử tập trung lại, xếp hàng ngay ngắn.
“Bản tọa đi Hoa Dương thành làm việc.

Các ngươi ở lại trông nom môn phái, cố gắng tu luyện.

Mọi việc trong môn phái sẽ do Mẫn Nhi cùng Thiên Tuyết xử lý”
Đứng bên trên Đại điện, Vương Nhất Tự căn dặn chúng đệ tử.
“Rõ” đám đệ tử đồng thanh.
“Giải tán”
Từ Thương Sơn phái đi đến Hoa Dương thành mất một ngày đường.

Vương Nhất Tự cùng đệ tử cũng là vừa đi vừa thưởng thức cảnh vật xung quanh.
Trời cũng vừa sập tối.
“Chưởng môn.

Chúng ta sắp tiến vào địa phận Hoa Dương thành, còn cách khoảng hơn 30 dặm nữa là đến nơi” Âu Dương Kiệt thông báo.
Vương Nhất Tự gật đầu
“Tốt.

Chúng ta nghỉ chân ở đây.

Sáng mai tiến vào Hoa Dương thành”
Đám người dừng chân cạnh một khe suối nhỏ.
Trương Tấn nhiệm vụ đi kiếm thức ăn.

Âu Dương Kiệt kiếm củi.
“Ở Hoa Dương thành có phân đà Ma Thần tông không?” Vương Nhất Tự hỏi.
“Có.


Hầu như tất cả thành trì đều có” Thiên Cầm ngồi đối diện trả lời.
“Tốt a.

Ngày mai khi vô thành, ngươi liên lạc với phân đà, điều tra Âu Dương gia tộc cho bản tọa”
“Chưởng môn muốn điều tra thế nào?”
“Tất cả.

Sản nghiệp, kinh doanh, con người, đều điều tra rõ cho bản tọa”
“Việc này có liên quan tới Âu sư đệ?” Thiên Cầm hỏi.
“Hắn bây giờ là đệ tử Thương Sơn phái, việc của hắn cũng là việc của môn phái.

Những nợ nần của hắn trước kia, bản tọa sẽ thay hắn trả đủ”
“Đệ tử minh bạch”
Chốc lát sau, hai tên đệ tử trở lại.

Âu Dương Kiệt nhóm lửa.

Trương Tấn cắt thịt dê, xâu thành từng xâu, đem đi nướng.
Trương Tấn đưa cho Vương Nhất Tự một xâu thịt “Chưởng môn, mời”
Cầm lấy xậu thịt nướng, Vương Nhất Tự nói
“A Kiệt, ngươi bây giờ là đệ tử Thương Sơn phái, quan hệ trước kia đã không còn, chuyến đi lần này ngươi không cần phải vướng bận”
Ngồi cạnh Trương Tấn, Âu Dương Kiệt sắc mặt hơi trầm “Đệ tử minh bạch”
Sáng hôm sau.

Cổng thành Hoa Dương.
“Hoa Dương thành xem ra so với Hàn Vân thành lớn hơn rất nhiều” Vương Nhất Tự xuýt xoa.
“Trương Tấn, ngươi theo sư tỷ đi làm việc bản tọa đã giao phó” hắn xua tay.
Thiên Cầm cùng Trương Tấn liền đi vào thành, lẫn vào trong đám người.
“A Kiệt.

Trong thành tửu quán nào là lớn nhất?” Vương Nhất Tự hỏi.
“Chưởng môn.

Là Trác Hồng lâu”
“Đi.

Chúng ta đi ăn cơm” Vương Nhất Tự chắp tay ra sau, ung dung đi vào thành.
Ngồi ở gian lầu cao, Vương Nhất Tự gắp thức ăn, miệng xuýt xoa “
Không ngờ một tửu lâu trà quán lại có cơ ngơi đồ sộ thế này”
“Chưởng môn”
Ngồi đối diện Âu Dương Kiệt nói
“Trác Hồng lâu là sản nghiệp của Âu Dương thế gia...”
“À.

Ra thế” Vương Nhất Tự thản nhiên.
Lúc này, vanh lên một khúc nhạc cầm du dương.
Ngồi ở phía xa, một nữ nhân mười ngón tay nhảy múa trên dây đàn.

Cả lầu im ắng, lắng nghe tiếng cầm lúc trầm lúc bổng.
Vương Nhất Tự nhấp một ngụm trà, thư thái lắng nghe.
“Khúc cầm này làm cho người nghe cảm thấy trong lòng thoải mái, tâm trạng cũng như tinh thần cũng là tràn trề hưng phấn.

Nhưng vẫn là một khúc cầm buồn” hắn nhận xét.
Cầm khúc vừa dứt, tâm hồn đang phiêu dạt trên chín tầng mây tự dưng bị lôi xuống, bởi tiếng người huyên náo.
Một lão già đang cùng một thanh niên tranh luận.
“Chung công tử.

Tiểu thư nhà ta chỉ bán nghệ, không tiếp rượu, xin người bỏ qua cho” lão già khổ sở.
“Lão già! Được tiếp rượu cùng bổn thiếu gia là vinh hạnh của tiểu thư nhà ngươi, không liên quan ngươi.

Ngươi mau lăn đi cho ta” tên thanh niên quát lớn.
Lão nhân gia khổ sở cúi người xuống
“Xin Chung công tử...”
Bành!
Còn chưa nói dứt lời, lão nhân gia liền bị thanh niên đá cho một cước, ngã nhào ra đất, tay ôm bụng đau đớn.
Thiếu nữ lúc này vội chạy tới, quỳ bên cạnh lão nhân gia “Lý thúc, người không sao chứ?”
“Tiểu thư đừng lo....ta...ta không sao”
Đứng trước mặt, tên thanh niên liền thay đổi thái độ.
“Trương tiểu thư, chỉ cần tiếp rượu cho ta, ta sẽ bỏ qua việc này”
Nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ, Trương tiểu thư đáp “Ta không việc gì phải đi tiếp rượu cho ngươi”
“Ra là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt” tên thanh niên nhăn mặt, tay giơ lên định đánh Trương tiểu thư.
“A Kiệt.

Cái rác rưỡi kia làm náo loạn, khiến bản tọa ăn mất ngon” Vương Nhất Tự thản nhiên lại gắp thức ăn.
Âu Dương Kiệt liền đứng dậy, đi nhanh về phía thanh niên đang gây sự.
Tên thanh niên họ Chung đang định ra tay, chợt cảm thấy có một bàn tay cứng rắn đặt lên vai hắn.
“Ngươi là đang làm phiền chưởng môn ta dùng bữa” Âu Dương Kiệt âm trầm.
Chung thiếu gia quay người lại quát “Ngươi là ai?”
“Âu Dương Kiệt”
Sắc mặt Chung thiếu gia hiện lên ngạc nhiên trong giây lát, sau đó cười lớn

“Hahahaha...ta còn tưởng là ai.

Hóa ra là tên phế vật của Âu Dương gia”
“Ta hiện giờ là đệ tử của Thương Sơn phái, đối với Âu Dương gia đã không còn quan hệ”
“Hahaha...!Thương Sơn phái, chưa nghe nói đến.

Nhưng chắc cũng chỉ là môn phái rác rưỡi mới đồng ý cho loại phế vật nhà ngươi gia nhập”
Thực khách xung quanh nghe đến Âu Dương Kiệt cũng là nổi lên bàn tán.
“Dám xúc phạm Thương Sơn phái ta?” Âu Dương Kiệt giận dữ.
Bành!
Một quyền đem Chung thiếu gia đánh bay ra cửa.
“Khụ...khụ...phế...phế vật như ngươi...làm sao lại...mạnh như vậy?”
Chung thiếu gia sặc sụa.
Mạnh.

Rất là mạnh.

Âu Dương Kiệt đúng là không hề có tu vi nội lực, nhưng hơn một tuần ở Thương Sơn phái, ngày đêm lĩnh hội Dịch Cân Kinh, cắm đầu vào hai loại Tố Tạo phòng huấn luyện, nhục thân, gân cốt bây giờ đã là rất cứng.

Một quyền vừa rồi đơn giản là dùng sức của bản thân, không hề có nội lực khí tức, đánh ra, cũng là ngang hàng với Ngũ, Lục phẩm Võ Đồ.
“Ta nghe nói Âu Dương Kiệt tu vi đã là không còn, làm sao lại một quyền đánh bay Chung Tán, một Nhị phẩm Võ Đồ?”
“Chuyện này đúng là không thể tin được”
Thực khách xung quanh nhao nhao bàn tán.
Lúc này, Âu Dương Kiệt lao tới Chung Tán, quyền cước liên tục tung ra.
Chung Tán bị nện thành bột nhão, không hề có sức phản kháng.
Bành!
Âu Dương Kiệt đạp hắn một cước, lăn xuống lầu “Ngươi lăn đi cho ta”
Bịch!
Lăn xuống đất.

Chung Tán miệng phun ra ngụm máu, thê thãm cố gắng đứng dậy
“Ngươi...ngươi dám đánh người của...Chung gia...ta sẽ báo thù” sau đó khập khiễng lê bước ra khõi Trác Hồng lâu.
Âu Dương Kiệt hừ lạnh một tiếng, sau đó trở lại bàn.
Khắc sau, Trương Tiểu thư dìu Lý thúc đi lại.
“Đa tạ hai vị ra tay giúp đỡ, tiểu nữ vô cùng cảm kích”
“Trương cô nương, đây là việc nên làm, không cần cảm kích bản tọa”
Vương Nhất Tự rót trà vào ly.
“Uống với bản tọa một ly, xem như là đa tạ bản tọa, được hay không?”
Hắn đẩy ly về phía Trương tiểu thư.
Đám thực khách khóe miệng hơi giật.
Âu Dương Kiệt cũng là gương mặt đặc sắc, gào thét trong lòng.
Người ta từ chối tiếp rượu nên mới xảy ra chuyện, chưởng môn lại kêu người ta tiếp một ly???
Trương tiểu thư phân vân.
“Là trà, không phải rượu.

Trương tiểu thư phục nghệ không phục tửu, như vậy cũng đâu xem là phá lệ” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
Trương tiểu thư nâng ly lên
“Vậy được.

Ta kính ngươi một ly”
“Tốt a” Vương Nhất Tự mỉm cười.
“Ở nhà còn nhiều việc cần giải quyết, xin phép cáo từ”
Trương tiểu thư cúi đầu, dìu Lý thúc rời đi.
“Tiểu nhị, nữ nhân đó là ai?” Vương Nhất Tự hỏi.
Tên tiểu nhị đi tới, nói.

“Là Trương tiểu thư của Trương gia, một gia tộc ở Hoa Dương thành này”
“Tiểu thư của Trương gia sao lại đi bán nghệ?” Vương Nhất Tự thắc mắc.
Tên tiểu nhị thở dài.
“Nói ra cũng tội.

Trương gia lúc trước cũng là đại gia tộc ở thành này.

Trương tiểu thư cầm kỳ thi họa, cũng được xem là thiên tài xuất chúng.

Nhưng không biết nguyên do thế nào, Trương gia đắc tội Thí Thần Điện, trong một đêm, cả gia tộc bị tàn sát, giả sản bị đốt trụi, chỉ có ba người còn sống là Trương gia chủ, Trương tiểu thư cùng Lý quản gia”
Tên tiểu nhị lại thở dài lần nữa.
“Trương gia chủ vì không chịu nổi, uất ức sinh ra bại liệt.

Từ đó, Trương tiểu thư ngày nào cũng tới đây bán nghệ, kiếm tiền thuốc than cho phụ thân, cũng là để sinh sống qua ngày”
“Hồng nhan bạc phận” Vương Nhất Tự lắc đầu.
Âu Dương Kiệt cũng cảm thương.
“Ngươi biết chổ ở hiện giờ của bọn họ?” Vương Nhất Tự hỏi.
Tên tiểu nhị suy nghĩ thoáng chốc
“Ngoại thành, phía Tây, cách 10 dặm” sau đó hắn nhìn nhìn Âu Dương Kiệt nói “Âu công tử cũng không nên ở đây lâu, nếu các trưởng lão biết được sẽ nổi giận”.
Âu Dương Kiệt âm trầm, nắm chặt nấm đấm.
“Không còn việc của ngươi nữa” Vương Nhất Tự nhíu mày, xua xua tay.

“A Kiệt chúng ta đi thôi” hắn nói, sau đó đặt lên bàn một tờ ngân phiếu.
Tô gia, Đan dược điếm.
Tô gia chủ ngồi ở Đại điện nhâm nhi trà.
“Gia chủ.

Có người đến gặp.

Nói là có chuyện làm ăn lớn, muốn cùng giả chủ bàn luận.

Còn có tên Âu Dương Kiệt đi cùng”
“Âu Dương Kiệt? Chẳng phải là tên phế vật Âu Dương gia, đoạn trước đến đây ăn cắp Đan dược hay sao?” Tô gia chủ nhíu mày.
“Chính là hắn”
“Được.

Cho họ vào”
Lát sau, một người thanh niên dáng vẻ đạo mạo bước vào, theo sau là Âu Dương Kiệt.
Tô gia chủ hiếu khách, ôm quyền nói
“Tại hạ Tô Cấn Thành, gia chủ Tô gia.

Không biết các hạ đến đây có việc gì?”
Vương Nhất Tự cũng ôm quyền đáp lại
“Bản tọa Thương Sơn phái chưởng môn.

Tìm đến gặp Tô gia chủ là muốn bàn việc làm ăn”
“Mời Vương chưởng môn ngồi” Tô gia chủ nói, liền nhìn Âu Dương Kiệt hỏi “Chẳng hay Vương chưởng môn là muốn bàn việc làm ăn gì?”
Vương Nhất Tự gãi đầu
“Haha..

không giấu gì Tô gia chủ, bản tọa đến đây là có hai việc.

Thứ nhất là muốn bàn việc làm ăn.

Thứ hai là dẫn tên đồ đệ này đến để xin lỗi Tô gia chủ”
“Đồ đệ?” Tô Cấn Thành nhíu mày.
“Hắn là Âu Dương Kiệt.

Tô gia chủ hắn là biết hắn?” Vương Nhất Tự thản nhiên.
“Đã biết qua” Tô Cấn Thành gật đầu.
“Hắn cùng bản tọa có duyên, nên để hắn gia nhập môn phái.

Về sau biết được chuyện xấu hổ hắn gây ra ở Tô gia, nên là dẫn hắn đến” Vương Nhất Tự nói, sau đó quay mặt nhìn Âu Dương Kiệt “Còn không mau đến xin lỗi Tô gia chủ?”
Âu Dương Kiệt đi tới trước mặt Tô Cấn Thành, tay ôm quyền, đầu cúi thấp
“Tô gia chủ, Âu Dương Kiệt ta, lúc trước gây rắc rối cho Tô gia, nay đến xin lỗi, mong Tô gia chủ rộng lượng tha thứ”
Tô Cấn Thành nhấp một ngụm trà
“Nếu như đã đích thân tới xin lỗi, mọi việc trước kia, ta cũng không nhắc đến nữa”
“Đa tạ Tô gia chủ” Âu Dương Kiệt lần nữa cuối đầu, sau đó đi đến đứng sau lưng Vương Nhất Tự.
“Tô gia chủ đúng là rộng lượng a” Vương Nhất Tự cười nói.
“Vương chưởng môn.

Còn việc làm ăn?” Tô Cấn Thành hỏi.
“Được biết Tô gia lấy Đan dược làm kinh doanh chính.

Tại hạ là luyện chế ra được một loại Trị Thương đan, muốn cùng Tô gia chủ làm ăn mua bán”
Tô Cấn Thành lắc đầu
“Đan dược trị thương trên thị trường vốn rất nhiều, nên giá cả cũng là rất rẻ, Vương chưởng môn muốn lấy loại này Đan dược làm ăn, e là...”
“Theo bản tọa được biết, trên thị trường, Đan dược trị thương chỉ là cấp thấp, không thể trị khỏi trọng thương hay là vết thương chí mạng”
“Đúng là vậy”
“Nhưng loại Đan dược bản tọa luyện chế có thể trị được trọng thương.

Thậm chí người sắp chết cũng có thể trị khỏi hoàn toàn”
Phụt!
Tô Cấn Thành phun ra ngụm trà.
“Vương chưởng môn vừa nói cái gì? Có loại Đan dược thần kỳ như vậy?”
Vương Nhất Tự lấy ra một viên Trị thương đan
“Ở đây bản tọa có một viên, Tô gia chủ có thể nghiệm chứng, hòng là nhân bị thương, bị chém, đều có thể chữa”
Tô Cấn Thành cầm lấy Đan dược, trong lòng hoài nghi.

Sau đó lệnh cho thuộc hạ khiêng lên một người.
“Người này là Tô Hách Nhậm, trưởng lão của Tô gia ta.

Vì bị hung thú đả thương, toàn bộ kinh mạch đều đứt, bại liệt toàn thân, nằm một chổ đã hơn mười năm nay”
“Tô gia chủ có thể thử” Vương Nhất Tự cười nói.
Tô Cấn Thành đi đến, đưa Đan dược vào miệng Tô Hách Nhậm.
Giây lát sau, cả người Tô Hách Nhậm giật giật, hai mắt chớp chớp ngạc nhiên, sau đó tư dưng đứng dậy “Ta...ta đứng được?” nước mắt ứa ra.

Đã là hơn mười năm.
Đứng bên cạnh, Tô Cấn Thành toàn thân run lên bần bật, khóe miệng giật giật liên hồi, gương mặt đặc sắc vô cùng.
Thần kỳ, quả là Tiên đan.
Hắn quay ngoắc về Vương Nhất Tự
“Vương chưởng môn.

Loại Đan dược này thần kỳ như vậy.

Nếu tung ra thị trường ắt hẳn sẽ là sóng gió to”
Vương Nhất Tự hài lòng “Việc làm ăn này, không biết Tô gia chủ nghĩ thế nào?”
“Được.

Đương nhiên là được”
Tô Cấn Thành trong lòng mừng rỡ không thôi, với hắn, Đan dược chính là tiền.

Bây giờ trước mặt xuất hiện một loại Đan dược thần kỳ như thế, làm sao lại có thể ngồi yên cho được.

Hắn đã nhìn ra được tương lai của loại Đan dược này.

“Tô gia chủ.

Bản tọa ở đây có 5 viên Trị thương Đan.

Nhờ Tô gia chủ bán giúp.

Tiền thu được chia bốn sáu, Tô gia lấy sáu phần”
“Như vậy sao được? Cũng phải là chia đều” Tô gia chủ nói.
“Bản tọa là nhờ danh tiếng của Tô gia, nên sáu phần đó Tô gia lấy cũng là đương nhiên” Vương Nhất Tự cười nói.
Tô Cấn Thành nhận lấy lọ Đan dược, hay tay run run.

“Vương chưởng môn yên tâm.

Tô Cấn Thành ta, sẽ cố hết sức”
“Vậy làm phiền Tô gia chủ.

Bản tọa còn có việc cần làm.

Trước hết cáo từ.

Ngày mai lại đến”
“Ta tiễn Vương chưởng môn”
Sau khi tiễn Vương Nhất Tự, Tố Cấn Thành liền lập tức hạ lệnh cho người làm chuẩn bị ra mắt loại Đan dược mới.
“Ta nghe nói Tô gia vừa thông báo bán loại Đan dược mới”
“Nghe đâu là Trị thương Đan”
“Theo như Tô gia nói, loại này dù là trọng thương, hay vết thương chí mạng đều là có thể trị khỏi ngay lập tức”
“Làm sao có thể?”
“Tô gia dù sao cũng là đại gia tộc, chắc là không lừa người đâu”
“Đi.

Chúng ta đi xem xem”
Tin tức nhanh chóng lan khắp Hoa Dương thành.
Các Võ giả đều tranh thủ bàn luận, sau đó kéo nhau đến Tô gia Dược điếm.
Bên ngoài Dược điếm Tô gia, các Võ giả tập trung tấp nập, bọn hắn tới mua Đan dược thì ít, tới xem náo nhiệt là nhiều.
Đứng ở sảnh lớn, Tô gia chủ thông báo
“Hôm nay, Tô gia bắt đầu kinh doanh loại Đan dược trị thương mới, phàm là nhân trọng thương, phàm là người sắp chết, sau khi phục dụng sẽ lập tức khỏi hẳn.

Vì mới ra mắt nên số lượng chỉ có 5 viên.

Mỗi viên giá 50 vạn lượng”
“Đắt như vậy?”
“Đan dược trị thương bình thường 5 vạn có thể mua 10 viên.

Loại này lại là 50 vạn 1 viên?”
“Liệu có thần kỳ như Tô gia chủ nói?”
Các Võ giả nhao nhao lên, đều hiện ra nghi vấn.
Nhưng lúc này, có một người từ sau đi đến.

“Đó là Tô Hách Nhậm, Tô trưởng lão?”
“Không phải mười năm trước bị hung thú đánh cho bại liệt rồi sao? Lại bây giờ đi đứng bình thường trở lại?”
Các Võ giả gương mặt ngốc trệ.
Tô Cấn Thành chớp lấy thời cơ
“Các vị, Tô trưởng lão là phục dùng loại này Đan dược, nên mới được trị khỏi.

Như thế cũng là chứng minh loại Đan dược này không sai.

Nếu như mua được, cũng là cho các vị như thêm một cái mạng, 50 vạn lượng cũng là thỏa đáng”
Các Võ giả nhìn nhau.
“Ta mua” một trung niên chen lên nói.

Hắn trước đây giao đấu, là bị người đả thương, phế đi một cánh tay.
Phục dụng tại chổ, trong chốc lát, hắn từ từ nâng cánh tay bị phế lên, vận khí lực tung một quyền vào hư không, sau đó cười lớn “Hahahaha...!quả thật là thần kỳ.

Ta mua thêm viên nữa”
Các Võ giả thấy vậy, cũng là mắt mở sáng, nhao nhao lên.
“Thứ lỗi, vì chỉ có 5 viên, nên mỗi người chỉ mua được một viên.

Nếu muốn mua, chờ hôm sau lại đến” Tô gia chủ nói.

Các Võ giả nghe thế liền chen chúc nhau.

Thần kỳ như vậy, phải mua cho bằng được.

Trong giây lát, 4 viên Đan dược đã có người mua.

Đám Võ giả không mua được, mặt mày ủ rũ.
Tô Cấn Thành hài lòng
“Các vị, hôm nay chỉ là chào hàng, nên là không chuẩn bị được nhiều.

Hôm sau các vị có thể đến mua”
Đám Võ giả từ từ tản đi.

Tô Cấn Thành trong lòng sung sướng không thôi.
Năm viên Trị thương đan Vương chưởng môn đưa hắn, lại thu về 250 vạn kim tệ, gấp một trăm lần loại Đan dược bình thường.

Loại này nếu như có nguồn hàng cung cấp đầy đủ, há chẳng phải tiền là không thể đếm được hay sao?
Loại làm ăn này hắn muốn làm.

Không.

Là hắn phải làm.
Tin tức về loại Đan dược mới nhanh chóng lan ra, rất nhiều Võ giả

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương