Ka Vẫn Luôn Dại Gái Như Vậy
-
Chương 2: Trọng sinh
- Đáng thương! - Thiên nhếch miệng nói - Cô vẫn không biết chuyện gì sắp xảy ra sao thân ái?
Cô đã biết quá nhiều bí mật của tổ chức rồi, có thể yên bình rời đi hay sao?
Ha ha ha... Nếu có, Phong sẽ không bỏ trốn!
- Boss chính miệng nói, giết Phong là nhiệm vụ cuối cùng của tôi!
- Thì ra cô không phải đáng thương bình thường mà là vô cùng đáng thương! - Thiên vuốt ve chiết nhẫn bằng bạch kim trên ngón tay - Là Phong đặt cô tên Vân đúng không? Có lẽ ý nghĩa của cái tên này là hắn sẽ bảo vệ cô suốt đời đi? Nhưng thật tiếc, hắn bị cô giết rồi, chẳng còn ai bảo vệ cô nữa... Ngoan ngoãn theo tôi quay về tổ chức thôi!
Sắc mặt của Vân lập tức trầm xuống. Trong một giây, khẩu súng khi nãy xuất hiện trên tay cô, cướp cò, viên đạn nhanh như chớp hướng về phía Thiên.
Thiên cười lạnh, một bước tránh được. Viên đạn gim vào không khí, mất hút
- Tôi khuyên cô, trở về!
Vân Không quan tâm Thiên nói gì, súng lục lập tức đổi thành dao găm tấn công. Cô ra chính là sát chiêu, không chừa đường sống cho đối phương.
Nhưng Vân ngàn vạn lần không ngờ, Thiên như một bức tường lạnh, công kích như thế nào cũng rơi xuống hạ phong!
Từ khi nào hắn ta mạnh như vậy?
- Cái này tôi có thể trả lời - Thiên bẻ tay Vân ra sau cổ, nhanh chóng chế trụ cô - Vì cô quá yếu, cũng là vì hắn đã chết rồi!
Mây mù che kín mặt trời, không khí lạnh lẽo bao trùm cả con phố.
"Chẳng lẽ giết Phong là sai sao?"
Nước mắt hối hận của cô nhịn không được rơi xuống. Thì ra trước giờ hắn vẫn luôn che chở cô, cô lại phản bội hắn!
Trong tổ chức có bao nhiêu nguy hiểm, cô không biết!
Thực lực của cô yếu thế nào, cô cũng không biết!
Là cô tự cho mình tài giỏi! Tự cho mình thông minh!
Đồng hồ không ngừng quay, không bao lâu tất cả rơi vào bóng tối.
Trong căn nhà hết sức phổ thông, một tên con trai nằm trên giường trong phòng ngủ, nước mắt lăn xuống. Chắc giấc mơ hắn đang mơ quá đau đớn.
Khi nước mắt đã khô, hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn lên trần nhà.
"Chưa chết sao?"
Ngay lập tức hắn ngồi dậy, theo bản năng quan sát xung quanh, đây là một căn phòng ngủ bình thường,xa lạ mà lại có chút quen thuộc.
Bên kia là một cái gương! Nương theo ánh sáng cửa sổ, hắn thấy một tên gầy, nhỏ con, mái tóc nửa ngắn nửa dài quái dị, còn kẹp một cây kẹo hoa màu vàng!
Hiển nhiên đây không phải cơ thể của hắn.
Hắn là Mặc Phong! Phong trong Phong Vũ Đằng Vân!
- Đoạt xác sống lại sao?
Mặc kệ, cho dù là cái gì, đèn bật lên sáng choang, sống thôi là đủ rồi!
Cô đã biết quá nhiều bí mật của tổ chức rồi, có thể yên bình rời đi hay sao?
Ha ha ha... Nếu có, Phong sẽ không bỏ trốn!
- Boss chính miệng nói, giết Phong là nhiệm vụ cuối cùng của tôi!
- Thì ra cô không phải đáng thương bình thường mà là vô cùng đáng thương! - Thiên vuốt ve chiết nhẫn bằng bạch kim trên ngón tay - Là Phong đặt cô tên Vân đúng không? Có lẽ ý nghĩa của cái tên này là hắn sẽ bảo vệ cô suốt đời đi? Nhưng thật tiếc, hắn bị cô giết rồi, chẳng còn ai bảo vệ cô nữa... Ngoan ngoãn theo tôi quay về tổ chức thôi!
Sắc mặt của Vân lập tức trầm xuống. Trong một giây, khẩu súng khi nãy xuất hiện trên tay cô, cướp cò, viên đạn nhanh như chớp hướng về phía Thiên.
Thiên cười lạnh, một bước tránh được. Viên đạn gim vào không khí, mất hút
- Tôi khuyên cô, trở về!
Vân Không quan tâm Thiên nói gì, súng lục lập tức đổi thành dao găm tấn công. Cô ra chính là sát chiêu, không chừa đường sống cho đối phương.
Nhưng Vân ngàn vạn lần không ngờ, Thiên như một bức tường lạnh, công kích như thế nào cũng rơi xuống hạ phong!
Từ khi nào hắn ta mạnh như vậy?
- Cái này tôi có thể trả lời - Thiên bẻ tay Vân ra sau cổ, nhanh chóng chế trụ cô - Vì cô quá yếu, cũng là vì hắn đã chết rồi!
Mây mù che kín mặt trời, không khí lạnh lẽo bao trùm cả con phố.
"Chẳng lẽ giết Phong là sai sao?"
Nước mắt hối hận của cô nhịn không được rơi xuống. Thì ra trước giờ hắn vẫn luôn che chở cô, cô lại phản bội hắn!
Trong tổ chức có bao nhiêu nguy hiểm, cô không biết!
Thực lực của cô yếu thế nào, cô cũng không biết!
Là cô tự cho mình tài giỏi! Tự cho mình thông minh!
Đồng hồ không ngừng quay, không bao lâu tất cả rơi vào bóng tối.
Trong căn nhà hết sức phổ thông, một tên con trai nằm trên giường trong phòng ngủ, nước mắt lăn xuống. Chắc giấc mơ hắn đang mơ quá đau đớn.
Khi nước mắt đã khô, hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn lên trần nhà.
"Chưa chết sao?"
Ngay lập tức hắn ngồi dậy, theo bản năng quan sát xung quanh, đây là một căn phòng ngủ bình thường,xa lạ mà lại có chút quen thuộc.
Bên kia là một cái gương! Nương theo ánh sáng cửa sổ, hắn thấy một tên gầy, nhỏ con, mái tóc nửa ngắn nửa dài quái dị, còn kẹp một cây kẹo hoa màu vàng!
Hiển nhiên đây không phải cơ thể của hắn.
Hắn là Mặc Phong! Phong trong Phong Vũ Đằng Vân!
- Đoạt xác sống lại sao?
Mặc kệ, cho dù là cái gì, đèn bật lên sáng choang, sống thôi là đủ rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook