Izumin, Ta Yêu Chàng Mất Rồi!
-
Chương 23: Nước mắt và Nụ hôn.
Tại ốc đảo Nép đô...
- Hoàng tử! Xin người hãy ráng lên!
- Hoàng tử!
- Hãy ráng lên ạ!
...
Bên tai không ngừng vang lên tiếng van xin, nài nỉ. Một mớ âm thanh hỗn độn.
Izumin nằm trên giường bị đau đớn hành hạ. Bả vai trái dù được băng bó cẩn thận nhưng máu đã thấm ướt lớp băng đó, đau đớn vẫn còn làm lòng người khó nguôi. Từng cơn tê dại, nhức nhối truyền đến đau muốn chết đi sống lại. Izumin cắn chặt răng để chịu đựng, không thé ra một lời nào. Điều này làm binh lính bên cạnh càng thêm đau xót, lo lắng hơn.
Sâu trong tâm trí anh lạc lõng vào một khoảng không mù mịt, tăm tối. Xung quanh chỉ là một màu đen u ám, duy nhất chỉ có một tia sáng đang loe lói trước mắt anh. Một biểu tượng cho điều gì đó thiêng liêng và thánh khiết. Và từ đó, như đang chìm trong mơ anh thấy có một bóng hình bước ra.
Một giọng nói bắt đầu vang bên tai anh, rất quen thuộc:
- Hoàng tử....Thời khắc đã đến rồi....Người con gái của đời người đã đến, ta hy vọng người có thể chăm sóc nàng ấy....
- Ai?- Izumin thẫn người, mơ hồ chưa hiểu kịp. Đôi mắt phượng sắc bén tràn đầy nghi hoặc, đuôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào bóng người trước mắt.
Ai? Nàng là ai? Người con gái định mệnh của ta là ai chứ?
Hoàng tử, chớ nóng vội! Rồi ngài sẽ hiểu thôi! Mong ngài có thể chăm sóc cho con gái ta thật tốt...
Thanh âm từ đâu truyền tới tâm trí Izumin, anh nghi hoặc xen lẫn kinh ngạc vội nhìn xung quanh mà chẳng thấy điểm gì lạ thường. Lòng càng nghi ngờ hơn.
Tâm tư gợn sóng lắng đọng lại nhãn phượng tinh xảo. Izumin khẽ liếc nhìn người con gái trước mắt, bước dần tới.
Đôi mày khẽ nhíu lại vì sương mù quá dày, anh không nhìn rõ được phía trước như thế nào. Xúc cảm mãnh liệt từ đâu ập tới, làm lòng thổn thức lạ thường. Anh đang chờ mong điều gì đó hoặc đang háo hức chuyện gì. Tiếng tim đập vang bên tai rõ rệt từng nhịp một, Izumin hồi hộp đến nỗi có thể nghe được hơi thở nhè nhẹ của mình. Tâm trí anh bây giỡ cũng bối rối vô cùng.
Là ai....
Đôi tay trắng ngần vươn ra.....Và rồi, gió chợt thổi đến lùa đi làn sương mờ ảo. Hình dáng quen thuộc dần dần hiện ra....
Người nữ tử xinh đẹp đang ngủ say trên cây anh đào cổ thụ. Nàng mang một sắc đẹp tuyệt trần, mê hoặc khó cưỡng. Xung quanh cổ thụ tản ra một mê hương lạ lùng như sương, khiến chốn cảnh đẹp như bồng lai với vầng mây ngũ sắc.
Ta.....Cuối cùng cũng tìm ra rồi....Thiếu nữ định mệnh của ta!
Nhưng vào lúc đó, một làn sương ùa tối khiến Izumin thất thần. Anh tỉnh dậy giữa cơn mê, ánh mắt mơ màng không rõ ràng.
Vừa rồi ta đã mơ thấy gì?
Tâm thức một mảng trắng xóa.....Chốc chốc lại hiện lên bóng dáng của một nữ tử, mơ hồ không rõ....
Anh cố nhớ ra bản thân đã thấy gì nhưng không thể. Cơn đau nhức lại truyền tới khiến anh đau đớn tột cùng. Máu ứa ra thấm ướt vạt băng mới thay. Izumin chỉ biết cắn chặt răng nhịn đau, tay ôm lấy vết thương đang rỉ máu. Miệng thở hồng hộc nỉ non:
- Carol....Có phải nàng không? Có phải nàng không?
Carol! Lòng ta đau quá! Tại sao lại đau đến vậy? Đau quá.....
Carol....Nàng hãy đến giúp ta đi....Ta nhớ nàng....Ta yêu nàng...
Carol.....
Trong tiềm thức cuối cùng của Izumin hiện lên bóng hình của một người. Nhưng dường như lại chẳng phải, vì một giây kia người nữ tử hiện lên lại chẳng phải nàng ấy...Không là thiếu nữ tóc vàng kia....
Izumin ngất đi trong cơn say cũng là cơn đau âm ỉ. Trong vô thức anh vẫn không ngừng kêu lên tên của một người con gái. Nhưng trong tiềm thức người con gái hiện lên ấy chẳng phải là người anh yêu.
Bánh xe vận mệnh lăn.....lăn dài và không có ý định dừng lại. Và trò đúa mà nó mang tới chẳng ai có thể nhìn ra.
Tình như rượu một ly uống khiến ta một khắc chẳng thể quên. Ngỡ người cùng bầu ở trước mắt nhưng thực chất lại là vị ngọt giả dối. Thứ ta tìm không phải ở rượu mà là vị đắng lắng đọng trong tâm.
Izumin, đừng để đánh vụt nàng ấy.....
Đó là lời chúc phíc cuối cùng của vị thần tối cao ở Hittite. Lời nói tượng trưng cho sự đảm bảo, che chở và yêu thương....
Hoàng tử, ta tin tưởng ngài sẽ làm được....Cho nên ngài đừng khiến ta phải thất vọng nhé.
Như một nụ hôn, gió khẽ thoảng qua vai Izumin mang theo phước lành và sự kỳ diệu. Trong không trung vô định, mờ ảo có thể nhìn ra bóng dáng nữ thần. Người khẽ nhìn anh, cười một cái rồi vụt mất. Chỉ lưu đọng lại nơi vừa qua bụi khí lung linh, tan thành những đốm sáng nhỏ rải rác trên người Izumin. Rồi trong chớp mắt, vết thương trên người anh dần dần lành lại nhưng chưa hết được. Vết thương ở bả vai quá sâu, rỉ máu nhè nhẹ.
------------------
Tối đêm hôm đó, một bóng dáng nhỏ nhắn luồn vào túp lều của Izumin, lén lút làm điều gì đó.
- Ta đã trả nợ cho ngươi rồi, Izumin. Hy vọng sau này ngươi đừng đến làm phiền bổn tiểu thư ta nữa- Diana nhìn Izumin nói một hồi.
Cái người kia nằm trên giường bất động, mê man. Thỉnh thoảng lại lộ vẻ mặt đau đớn nhưng cắn rắn mà chịu đựng. Vết thương tuy đã được cô dùng thần lực và một chút y học hiện đại chữa trị, ráng lấy viên đạn trong vai của anh ra nhưng căn bản là chưa ổn mấy nên Izumin đang bị vết thương hành dữ dội. Khiến Diana đứng một bên xót xa vô cùng và cũng không hiểu từ đâu mà trong lòng bỗng cảm thấy đau.
- Ư...Ưʍ...- Izumin rên khẽ. Vẻ mặt cau có nhăn lại từng hồi, môi mím lại, răng cắn môi anh đến bật máu. Có lẽ vết thương khiến anh đau.
Diana nhìn cảnh này không thể chịu nổi nữa. Trong lồng ngực hô hấp khó thông, một nguồn lực nào đó như ép lấy trái tim bé nhỏ của cô, mũi dao sắc bén như cắt sâu vào xương tủy. Trái tim nhỏ rỉ máu....Cô nhanh chóng lại gần chỗ anh. Đôi mắt hạnh đã hồng hồng phiếm nước.
Tại sao? Tại sao nhìn anh thế này cô lại khóc?
Thật kỳ lạ!
Nước mắt rơi rồi....
Ngày một nhiều, ngày một mờ đi...
Izumin chắc là anh đau lắm hả? Nhưng cái con người này lại chẳng thèm than thở lời nào, nước mắt còn chẳng buồn rơi. Vậy sao cô khóc nhỉ?
Không phải là tưởng tượng đến việc mình là người nằm đây thay anh ta chứ? Ôi không.....
Nhưng mà có thể là do cô đã để ý tới anh ta nhiều hơn chút. Có thể là cô nhận ra anh ta cũng chỉ là một con người bình thường như cô, phải trải qua sinh lão bệnh tử. Là con người vì người khác mà từ bỏ bản thân đến nỗi khi gặp được người thương lại bồng bột theo đuổi. Là con người vì tình mà sa đọa, vì hận thù mà vong trận. Suy cho cùng cũng chỉ là kiếp người yếu đuối dễ bị chi phối bởi tình và cảnh.
Là người có thể khiến người khác cảm thấy an tâm?
Quả thật, chỉ là ngồi cạnh Izumin, dùng thần lực mà chữa thương cho anh thôi nhưng Diana cũng cảm thấy bớt lo hơn rồi. Mặc dù nước mắt cô vẫn rơi khi mỗi lần nhìn thấy anh thống khổ. Khó hiểu tại sao mình lại như thế nhưng không trả lời được câu nào.
Hễ ở bên anh là cô lại ấm lòng? Phải không?
Giờ Diana mới để ý đến cảm giác này.... Nhưng cô lại không hề nghĩ cái cảm giác đó khi ở bên anh là yêu. Chi ít cô thì có nhưng anh lại khác. Cái cảm giác đó của anh chỉ tồn tại khi có sự xuất hiện của người ấy, nữ tử anh yêu. Còn cô, chẳng qua chỉ là vọng tượng....
Nghĩ đến đây, bỗng nước mắt của Diana lại rơi nhiều hơn. Từng giọt từng giọt lăn trên gò má hồng. Lòng cô khó hiểu, rối bồi. Đêm hôm đó là một đêm mất ngủ.
---------------------
Sáng hôm sau....
Khi ánh sáng đầu tiên chiếu sáng mặt đất, vang vọng đâu đây một âm thanh trong trẻo. Đó là tiếng sáo trúc vi vu cùng âm hưởng lạ lùng, thoắt ẩn hiện lên âm vang của nỗi niềm cô đơn, nỗi buồn man mác.
-Hoàng tử, bữa sáng đã chuẩn bị rồi!
Izumin ngồi trên mỏm đá, ngước mắt xa xăm nhìn bình minh đang lên. Cảnh vật lung linh, diệu kỳ. Như đang gieo vào thâm tâm tia ánh sáng lạ lùng.
Anh đăm đăm nhùn về phương xa, khẽ gật đầu một cái rồi nhảy xuống dạo bước về lều. Qua bờ cỏ um tùm, lều trại hiện ra trước mắt. Từ đó vang vọng lên tiếng hét thất thanh. Izumin nhíu mày, nhìn về hướng đó.
-A!!!! Đã nói đừng có động vào tôi mà!!- Diana hét lên, tay khư khư nắm chặt y phục. Vẻ mặt nhăn nhó nhìn mấy thị nữ trước mắt. Cô nói với ngữ điệu tức giận:
- Né ra! Mấy người ra ngoài hết đi! Tôi tự thay y phục được!
Mấy thị nữ ấy nghe vậy, quay đầu nhìn nhau khó xử. Diana thấy họ mãi còn chưa chịu ra, lầm bầm nói:
- Còn chưa chịu ra hay muốn tôi tống cổ ra ngoài?
Lập tức, trong lều đã chẳng còn bóng người nào.
Cô hả hê nhìn họ, khinh thường ra mặt.
Hừ! Dám phá hỏng giấc ngủ ngon của cô! Cô sẽ quậy cho họ xem!
Vừa nghĩ vừa nhanh tay chỉnh lại y phục của mình. Cô nên mau chóng về nhà không kẻo Hashan và Kuro lại lo sốt vó.
Nhưng vừa ra đến cửa lều cô đã bị chặn lại. Một thân ảnh cao to xuất hiện đầy quen thuộc.
- I....Izumin? Ha...Ha...Chào...Chào nghĩa huynh!- Trên mặt sợ sệt và lúng túng, Diana hoảng hốt trong lòng nhìn anh.
Không xong! Không xong a! Không khéo cô lại bị giam lỏng nữa! Cô phải chạy a!
Nghĩ vậy, Diana miệng thầm đọc mấy câu thần chú. Nhưng càng đọc càng thấy lạ, thần lực không xuất hiện. Cô kinh sợ nhìn xuống dưới.
Cái lắc chân! Nó mất rồi!
Sau đó, cô lại ngẩng đầu lên thần sắc sợ hãi vô cùng nhưng trong lòng vẫn đang không ngừng tự trấn an bản thân. Từ từ Diana, mày đừng có hoảng lên như thế! Phải bình tĩnh trong mọi tình huống. Phải bình tĩnh!
Izumin nãy giờ vẫn đứng ở cửa lều nhìn cô, không nói lời nào. Gương mặt tuấn dật có chút u ám. Nhãn phượng sắc xảo mờ mờ chứa một ngọn lửa tức giận, mãnh liệt muốn phá tan lớp băng mỏng. Thể hiện hết sự giận dữ từ lúc nhìn thấy người con gái trước mắt.
Cô quả nhiên bỏ trốn! Quả thật là coi anh như hạt cát sao? Không nể nang uy quyền của anh!
Đáng chết! Cuộc đời lẫy liwfng của anh chưa từng bị nữ nhân nào coi thường ngoài Carol! Vậy mà lại xuất hiện thêm cái nữ nhân đáng ghét này!
-Ngươi quậy đủ chưa?
Đó là lời đầu tiên mà Izumin thốt ra từ nãy giờ. Lãnh ngạo đến cực điểm. Diana nghe vậy liền câm nín. Một dòng điện chạy dọc sống lưng, ớn lạnh.
Cô cảm thấy chung quanh đang bị đóng băng, nhiệt độ hạ thấp dần. Ở sa mạc mà như ở Bắc cực.
Cô e dè xen lẫn sợ sệt nhìn anh. Người hơi run.
Rồi đột nhiên, Izumin bước chầm chậm về phía này. Diana lập tức hoảng hốt.
- Không có chiếc lắc chân ngươi sẽ không dùng được thần lực sao?- Anh lãnh đạm hỏi. Biểu cảm lạnh tanh và sắc mặt u ám lạ thường.
Cô không gật đầu cũng chả lắc đầu. Không nói nhưng Izumin biết được cô đang thừa nhận.
- Tại sao hôm đó lại bỏ trốn?- Anh lại hỏi một câu khác. Dù biết rõ nguyên nhân ngày hôm đó cô bỏ đi.
Diana lại im lặng. Anh biết cô không thể trả lời. Vì nếu trả lời có thể chính anh sẽ sai người đến bắt Hashan và Kuro, lấy họ mà uy hiếp cô.
Izumin lại hỏi một câu nữa:
- Tại sao lại quay về?
Câu hỏi này khiến Diana sững người. Trí não nhiw đình trệ trước câu hỏi này.
Đúng rồi....Sao cô lại quay về?
Vì trả ơn sao? Đúng! Là vì nó!
Nhưng sao lại là lúc này? Tại sao không phải dịp khác mà là lúc này?
Cái này....Cô không rõ! Cô chỉ biets vào thời khắc nhìn hoàng hôn đẫm máu đó, lòng không ngừng thổn thức. Cái gì đó mách bảo cô, mau đến chỗ Izumin đi! Mau chữa thương cho anh ta đi!
Ơ...Lạ nhỉ? Nguyên nhân ra sao cô cũng chả biết! Thật là ngốc!
- Là vì lúc trước ngươi cứu ta một mạng, ta trả ngươi một mạng- Cô suy nghĩ hồi lâu rồi đáp.
Izumin nghe câu hỏi của cô, cảm thấy chưa thuyết phục lắm.
- Chỉ có vậy?- Anh hỏi.
- Đúng! Vậy thôi!- Cô bình thản gật đầu, hướng mắt nhìn anh.
Izumin cảm thấy trong lòng hụt hẫng. Cái gì đó vừa lóe sáng liền nhanh chóng vụt tắt.
Bước chân cuối cùng dừng lại, cách cô hai bước.
Diana nhìn khoảng cách này, lòng chuyển biến lạ thường. Hai gò má khẽ hồng, tim bắt đầu đập loạn xạ.
Kỳ lạ....Sao lại nữa rồi?
Song, cô chợt nhớ ra gì đó. Liền nhân cơ hội lúc Izumin mất cảnh giác mà chạy trốn. Cô nhanh lẹ luồn qua anh. Kết quả là vẫn bị người ta bắt lại.
Sao lại thế chứ?!
Cánh tay anh dài hữu lực,, dang một cái liền bắt được cô. Đem tấm thân bé nhỏ áp lên trường kỷ.
-A!- Cô thất kinh kêu lên. Cả người bị một lực đạo vô hình trấn áp.
-Mau buông!- Cô sợ hãi nhìn anh. Hai đôi mắt ai kia bỗng chốc đỏ hồng, tràn đầy sự giận dữ. Cô nhận ra được điều đó liền kinh hãi câm nín, không dám thốt lên lời nào.
Izumin hôm nay có chút lạ! Anh cư xử khác ngày thường, bỗng chốc thấy chả còn ôn nhu, cử chỉ nho nhã, thanh thoát.
Anh nhìn người con gái vì sợ mà đang run lên kia, đắc ý mà câu môi tuấn dật. Nhãn phượng điểm màu trà nổi lên chút ôn nhu. Anh vươn tay xoa nhẹ cánh mũi hồng hồng, xinh xẻo của cô. Rồi lướt xuống bờ môi mềm mại, miết nhẹ. Một tia ý niệm xẹt qua muốn trêu hoa, Izumin cười càng thêm câu hồn khiến Diana nhìn mà si dại.
Anh nhìn biểu hiện của cô lòng càng hứng thú. Ngón tay chọc chọc bờ môi, len lỏi muốn chui vào. Diana lúc này nhìn dung nhan trước mắt mà mơ hồ, hoàn toàn không để ý đến nó. Đôi mắt hạnh như si như dại, như nai con ngây thơ muốn dẫn hồn đoạt phách nhìn anh. Biểu tình ngây dại càng thêm phong tình vạn chủng muốn chọc mắt người. Cô vừa xinh đẹp quyến rũ lại còn ngây thơ, trong sáng quá đỗi. Khiến anh chỉ muốn một ngụm nuốt trọn.
-Ưʍ....-Ngón tay xuyên xỏ cánh môi, len lỏi vào trong địa phận ẩm ướt. Diana cảm thấy vừa khó chịu lại vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhất thời mà kêu ngâm nga. Izumin nghe vậy càng thích thú. Anh dùng sức chuyển hướng chạm đến hàm răng trắng noãn, đến cái lưỡi xinh xinh mật ngọt. Chọc chỗ này sờ chỗ kia khiến cô điên dại. Cứ như vậy mà trêu cô một hồi khó thở.
- Carol....- Vô thần mà gọi tên Carol. Izumin mê ly nhìn Diana như đang liên tưởng đến ai đó. Cô nghe vậy trong lòng hụt hẫng, đau đớn dâng trào. Nhưng vẫn nhắm mắt cho qua. Chỉ là nghe nhầm thôi...
Cuối cùng, Izumin thoả mãn rời khỏi bờ môi cô dẫn ra một sợi chỉ bạc gợϊ ȶìиɦ, trong suốt. Anh cười càng thêm phong hoa, đoạt phách. Còn cô lại xấu hổ mà che mặt.
Nghĩ đến điều hồi nãy....
Trong lòng nổi lên gì đó tủi hờn, cô dưng dưng nước mắt. Cảm giác bị người khi dễ làm cô khó chịu.
Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ? Anh đâu có yêu cô! Tại sao lại làm điều đó với cô?
Tâm trạng chuyển biến ngày càng xấu. Diana không hiểu tại sao mình lại như vậy. Lòng rối bời vô cùng.
Nước mắt cô rơi từng giọt một, nóng hổi. Izumin nhìn vậy khó hiểu.
Kỳ lạ, chỉ trêu cô một chút thôi mà. Sao lại khóc? Không phải mấy nữ nhân khác đều vậy sao?
Anh nhấc tay đang che măgj của cô xuống, nhìn cô khóc hai mắt dưng dưng, vừa thấy đẹp lại vừa thấy bi thương. Như bông hoa trong mưa bị người chà đạp, trong lòng cảm thấy thương xót.
- Đừng nhìn....- Diana nỉ non, giọng nói khàn khàn. Cô bây giờ trông thật yếu đuối, khác hoàn toàn với nữ tử anh biết ngày nào. Kiên cường không chịu để rơi nước mắt trước bất cứ ai.
- Ta lại muốn nhìn đấy! Ngươi làm gì được ta sao?- Izumin câu môi nhìn cô nói. Ánh mắt lãnh đạm thêm vài phần ôn nhu.
- Chết tiệt! Tôi có trộm heets của cải nhà anh không mà anh lacm vậy với tôi chứ!- Cô cuối cùng tức giận la lên. Vẻ mặt nhăn nhó vừa giận vừa khóc, nhìn thực đáng yêu. Hóa ra cô khóc cũng đẹp như vậy, hoa lê đái vũ. Làm người càng nhìn càng yêu.
- Có đấy! Nếu ta nói có thì sao?- Anh lại tiếp tục ghẹo cô, hứng thú muốn tìm ra một biểu cảm mới trên gương mặt kia. Và dường như bầu không khí xung quanh cũng trở nên ấm áp một chút.
- Gruw-Tôi không có đùa nhé! Anh mau tránh ra! Tôi muốn về nhà!- Cô đột nhiên hét lên. Hoàn toàn mất khống chế mà đẩy Izumin ra.
Nhưng do lực đạo cô dùng hơi mạnh cộng thêm việc tà váy bị Izumi. Nắm lấy. Nén thành ra Izumin té ngửa trên mặt đất, còn cô lại té nằm trên người anh. Cả hai rơi vào tình huống xấu hổ.
- Ngươi vừa nói gì? Muốn bỏ trốn nữa sao?- Vẻ mặt của Izumin lập tức u ám trở lại, hai mắt tối sầm với tia giận dữ lóe lên ở đáy mắt.
Diana lúc này không sợ nữa. Cô đã quá quen với cái việc tâm tình chuyển biến của con người này rồi. Ngược lại cô còn tức giận nhìn anh.
- Phải đấy! Ta muốn bỏ trốn thì sao nào?- Cô nhìn anh khiêu khích. Mắt hạnh nổi ý tức giận xen lẫn khinh thường. Có ý coi anh như hạt cát. Điều này làm Izumin phi thường tức giận.
- Trên đời này chưa từng có ai dám nói với ta như thế- Anh nhìn cô lạnh lùng nói, tỏ vẻ uy hiếp nhàn nhạt.
Chưa từng có ai đối với vương tử như anh mà nói toạc ra như thế. Tuyên bố hùng hồn bỏ trốn ngay dưới chân thiên tử.
- Thì sao chứ? Chưa từng chứ đâu phải là không thể!- Cô giận dữ đáp lại.
- Ta ra lệnh cho nàng phải ngoan ngoãn ở yên bên cạnh ta!- Anh lãnh ngạo ra lệnh, mang theo tia bá đạo.
- Không! Tôi không phải thú cưng của anh cũng chẳng phải nô ɭệ của anh! Sao tôi phải nghe lời anh nói chứ? Anh là bà nội, là cha, là mẹ tôi chắc! Mau buông ra!- Cô dường như sắp không chịu nổi nữa. Tức giận làm hai má cô nóng bừng, mặt đỏ lên, mắt cũng phiếm đỏ. Hai tay vùng vẫy muốn thoát khỏi lực đạo chế trụ cứng như thép của anh.
Câu nói này làm anh câm nín, không nói được gì. Lòng có chút hụt hẫng nhưng cũng tức giận.
Nhưng dù vậy, mặc cho cô có làm càn cỡ nào anh cũng không buông.
- Izumin!!- Cô nghiến răng ken két, cơ hồ miệng muốn phun lửa.
Lúc này, Izumin mới bình thản lên tiếng:
-Cho dù nàng có cố cỡ nào cũng không được đâu. Chút nữa đội quân của ta sẽ về thủ phủ Hatsusha. Đến lúc đó nàng sẽ chẳng có cơ hội mà quay về nữa!- Anh nhìn cô cười nhẹ nhàng. Đôi mắt và nụ cười tràn đầy ý gian xảo.
Diana nghe mà ngờ vực, nửa tin nửa không. Nếu mà như vậy thì làm sao cô quay về chỗ Hashan được? Tới lúc đó, Izumin ắt hẳn sẽ cử người canh chừng cô 24/24, muốn thoát rất khó.
Nhưng đến lúc đó, cô có thể đưa Picies cùng trốn ra ngoài a! Cơ mà cái xác xuất này chỉ khả thi khi cô có được lại cái lắc chân thôi. Láu được nó mới đưa Picies cùng cô chạy trốn, tới chỗ Kuro và Hashan a!
Nghĩ nghĩ, Diana bỗng nảy ra một kế. Lần này cô sẽ bắt chước Carol, khiến Izumin mất cảnh giác rồi chuồn a! Ha ha...
Quay lại, Izumin đang chăm chăm nhìn dáng vẻ suy nghĩ của cô. Thử nghĩ ngợi xem cô đang suy tư điều gì. Nhưng có lẽ quanh đi quẩn lại cũng chỉ có ý nghĩ chạy trốn kia thôi. Do đó, Izumin liền có suy nghĩ muốn dùng điểm này để thực hiện vài mưu đồ gian xảo....
- Không phải không có cách...- Izumin đột nhiên nói.
-Hả?- Diana đang suy nghĩ mông lung, bị anh cắt ngang dòng mạch liền quay sang ngu ngơ hỏi.
Anh vừa nói gì ý nhỉ?
- Ta nói không phải không có cách để nàng thoát ra ngoài- Izumin kiên nhẫn nhắc lại. Tay trêu đùa lõn tóc bạch kim xinh đẹp. Hai mắt Diana nghe vậy liền sáng lên. Cô nhanh nhảu hỏi anh nhưng vẫn rất cẩn thận đề phòng:
- Thỏa thuận thế nào?
- Thông minh!-Anh cười ôn nhu nhìn cô, đuôi mắt lóe sáng, không khí mập mờ gian xảo. Một tay chống đầu, một tay xoa xoa quả đầu nhỏ.
Cô nghe vậy cũng không có biểu tình gì. Chỉ là trong lòng nói anh một câu.
Lão nương không thông minh sao đấu lại con cáo già khụ như anh? Đặc biệt là cái con cáo đó còn biết đội lốt cừu non à ghen!
- Thỏa thuận là....
Diana cảm thấy khí thở không thông.
-....Thỏa mãn ta!
Quả thực khí thở không thông rồi! Vào giây phút Diana nghe dượcđieefu kiện đó, cô cảm thấy dường như thế giới đang sụp đổ.
Cái tên cáo già chết tiệt!!!!
- Còn gì nữa?- Tuy nhiên, vì kế hoạch cô phải kiên trì.
- Hôn trước đi!- Anh nói. Nụ cười thực đê tiện chói mắt.
Trong lòng cô chửi thầm một câu.
- Sau đó, hai ta thử vài điều mới mẻ khác nhé?- Anh cười đến phong hoa tuyết nguyệt, cười đến phong tình vạn chủng, xuân về hoa nở. Nhưng trong mắt cô tất cả chỉ gom lại hai chữ " biếи ŧɦái ".
Thật khó tin! Đằng sau dáng vẻ lạnh lùng, tuấn dật này lại có một bản chất khủng đến như vậy!
Diana nhìn anh cười mà đầu nổi ba vạch hắc tuyến.
Đây thực sự là vị hoàng tử Hittite cao cao tại thượng sao? Sao cô chỉ thấy trước mắt mình là một tên cáo già biếи ŧɦái, hái hoa tặc trêu hoa ghẹo nguyệt?
Thật muốn khóc!
- Nhanh lên đi chứ!- Izumin khiêu mi nhìn cô. Cô nhìn vậy vừa thẹn vừa giận. Nhưng cuối cùng vẫn dâng miệng đến.
Và rồi, Izumin chớp thời cơ liền đem cô ăn trọn. Chiếc lưỡi bá đạo quấn lấy đầu lưỡi đinh hương. Tham lam luồn lách hút hết mật ngọt, dư vị ái mật mê luyến. Một xúc cảm tê dại truyền thẳng lên đại não. Tay ghì chặt lấy phần gáy, lưỡi dây dưa càng sâu hơn. Dường như muốn đem toàn bộ tinh hoa, mật ngọt vắt sạch không chừa chút nào. Khiến cô hít thở khó thông. Cuối cùng mà ngất lịm trong mê say.
- Mới vậy mà chịu không được....Hừm- Izumin nhìn gương mặt bé hồng của cô. Thực yêu thích! Ngón tay miết bờ môi sưng đỏ diễm lệ di chuyển lên cánh mũi làn mi khiêu gợi. Ánh mắt đăm đăm nhìn bóng hài nữ nhân như muốn đem tất cả dung hòa làm một trong cơ thể.
Lúc đó là đã xế trưa, hai người cứ vậy mà ôm nhau chẳng chịu rời giường.
------------------------------------------
Quả thực là một chương siêu dài! Không biết tớ viết thế này mộ người cis thấy hay không? Nếu nó dở thì chắc tiêu quá! Hic....
Nói sao thì nói truyện cũng viết rồi! Bây giờ mọi người chỉ cần nhảy vô đọc, nhận xét và vote cho tớ thôi!
Cám ơn các bạn nhiều, độc giả của tớ!!😊😘💋❤🍀🤲
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook